Chap 30
Chap 30
Nghi Ân từ nay sẽ không bao giờ trả treo với hắn nữa......
Nằm sấp trên chiếc giường không lồ, Nghi Ân thấm thía lẫn ai oán thầm tuyên bố. Cậu không thể tin là mình đã sống sót qua quá trình "gợi nhớ" vừa rồi của hắn. Có nên tự an ủi rằng cậu là "bệnh nhân" kiên cường, oanh liệt nhất khi đối diện với "bác sĩ" quá ư nhiệt tình và kiên trì như thế mà vẫn không khuất phục không?
Thôi được, cậu thừa nhận.....cậu đã thua!
Thua thảm bại trước cái người đang nhàn nhã vuốt ve lưng cậu. Cảm giác nhột nhạt nhưng cậu không còn sức lực để tránh né huống hồ....nó cũng không khó chịu cho lắm.
Chống tay đỡ đầu, hắn nằm nghiêng, dùng ngón tay trượt lên trượt xuống theo đường sống lưng người nằm bên cạnh, cảm nhận độ trơn mượt của làn da trắng mịn, có điều giờ đã chi chít dấu đỏ. Tuy ai đó dưới sức ép cuồng dã của hắn vẫn cứ ư ư a a, không chịu thừa nhận mình nhớ nhưng hắn không để tâm, dù sao người chiếm ưu thế và được lời là hắn cơ mà.
Đã là của hắn thì có thừa nhận hay không vẫn cứ thuộc về hắn thôi......
- Tôi có thể xin ông một việc chứ?
Ngay lúc bàn tay định vượt qua tấm chăn mỏng khoác hờ hững trên chiếc eo nhỏ, âm thanh bị lớp gói bông nén lại vang lên khẽ khàng. Tay khựng lại, như phản xạ có điều kiện, hắn khẽ chau mày.
- Nếu việc ấy nằm trong giới hạn - Giọng hắn thận trọng, hoàn toàn không có kẽ hở.
- Sẽ không! - Nghi Ân vẫn nằm nghiêng đầu sang phía đối diện.
- Nói xem! - Tay lại tiếp tục hành động mơn trớn mà chính hắn cũng không thể ngăn lại. Cảm giác ấm nóng dưới tay mình thật tuyệt
Cậu khẽ rùng mình khi vùng sau cổ bị lướt qua, tay hắn cứ lành lạnh như thế nhưng dễ dàng đốt lên hàng vạn lò sưởi li ti dưới da nơi những vùng hắn chạm vào.
- Tôi muốn được tiếp tục vẽ? - Hình như cậu vừa vui sâu mũi vào gối nên thanh âm càng ngột ngạt. Đến lúc này, cậu mới can đảm mở miệng xin hắn tiếp tục theo đuổi đam mê của mình.
Dù rất nhỏ, không dễ nhận thấy những hắn biết các thớ cơ bên dưới làn da tuyết trắng đang được hắn vuốt ve vừa mới cứng đờ căng thẳng.
Chẳng lẽ hắn khắt khe đến thế?
Cậu có thể nghĩ mục đích của hắn chính là bắt buộc cậu từ bỏ việc chứa đựng tất cả đam mê của cậu, trao cho cậu những giờ khắc vui vẻ hiếm hoi ở cái nơi đầy tối tăm của hắn. Vai phản diện xem ra rất hợp với hắn thì phải? Ngạc nhiên làm sao! Thật mỉa mai là không.
- Được! - Hắn đã ra sức dồn nén những giọng phát ra cứ như nhát búa nện xuống.
Có phải vì câu trả lời của hắn hay chính sức nặng trong giọng nói mà cậu xoay đầu lại, nhìn hắn như cố tìm chút tức giận nào trên gương mặt đang ra vẻ đơ cứng của hắn.
Nhưng vô vọng, Nghi Ân không nhìn ra được gì hết. Cũng thật lạ khi Nghi Ân là dịu ngoan nói
- Cảm ơn!
Và mỉm cười, khoe hết những chiếc răng xinh xắn, trắng hơn bất cứ chiếc ngà quý nào. Đức Ngài ngắm nhìn nó, với vẻ mặt đơ cứng mà quên luôn điều chỉnh cơ mặt.
Khỉ thật! Tức giận thì biến mất tâm nhưng thay vào đó là cảm xúc khác, mạnh hơn và khiến hắn khó chịu hơn. Hắn không thích, dứt khoát thế. Không thích cách cậu khiến hắn cảm thấy mình là tên lãnh chúa tà ác ngang ngược cướp hết mọi quyền lợi của những người hiền lành mà còn được người đó dành cho ánh mắt biết ơn chân thành!
Bực dọc với chính mình, Đức Ngài trở người ngồi dậy, kéo ngăn tủ ra lấy hộp xì gà. Hắn cần một chút nicotine để đàn áp cái việc hắn nhận ra mình đang hổ thẹn với cậu, cho dù việc ấy xuất phát từ ý tốt.....
Chiếc hộp kiểu các đựng những điều xì gà Cuba thơm tho, theo kiểu suy nghĩ của kẻ nghiện nicotine, đặt bên cạnh một cái túi nhỏ thủ công tinh tế bên trong ngăn tủ để đèn ngủ. do cậu rướn người qua gần hắn nên dễ dàng nhìn thấy.
- A! - không biết sức lực ở đâu ra, cậu bật dậy, run run chỉ vào cái túi rất , rất, rất quen mắt đó - Chẳng phải chỉ có một túi thôi sao?
Thì ra có những hai cái! Cậu phóng tia mắt sắc không thể sắc hơn nhìn chăm chăm vào cái túi đáng yêu.
Thay vì lấy xì gà, tay hắn xê dịch qua bên cạnh lấy ra túi kẹo. Thích thú khi cái túi di chuyển thì đôi ngươi màu nâu của ai đó cũng đi theo không dứt.
- Đã ăn hết rồi sao? - hắn lắc lư cái túi.
Chớp chớp mắt, cậu dùng cả hai tay che miệng, giờ mới nhận ra mình nói hớ.
Dám lén lút vứt kẹo của người ta vào thùng rác, đã thế lại còn tự mình khai ra. Nghi Ân muốn cắt lưỡi của mình luôn đi. Biết là sẽ chạy không thoát, nên đành yếu xìu gật đầu.
Đúng vậy, lỡ tay vứt chân tình của người đẹp đi rồi, có tiếc hay giận thì cũng không có để tìm về được nữa đâu.
- Thích kẹo táo đến vậy à? - Môi hắn mím lại giống như có chuyện khiến hắn khoái chí.
Ai mà ưa chứ. Vừa chua vừa đắng! Môi Nghi Ân bĩu ra chê bai. Mắt liếc xoáy và thứ đang được hắn "nâng niu", cậu thấy ghét nó quá chừng. Có điều, việc nhỏ phải nhịn, nhịn để hoàn thành nghiệp lớn.
- Đúng, đó là vị tôi thích nhất, ăn bao nhiêu cũng không đủ. Xin lỗi vì đã ăn hết của ông! - Cười giả là đến mức không thể giả được hơn, cậu nhận tội mà không hề có chút hối hận nào.
Bằng chứng thuyết phục nhất, ánh mắt cậu đóng đinh cái túi kẹo tàn dư kia, tay bắt đầu xê dịch, nhúc nhích. Lại trưng ra thêm một nụ cười nịnh ra hấp háy với hắn.
- Ông vốn đâu có thích đồ ngọt... vậy nên..... - Sáp lại gần tí, ý đồ thể hiện rõ mồn một muốn dành lấy túi kẹo trên tay hắn.
- Không được! - Nào ngờ hắn thẳng thừng từ chối, giơ cao cái túi xa khỏi những ngón tay đang xoắn xít lại gần.
Tròn mắt, cậu không nghĩ hắn từ chối thẳng thừng như vậy, quà của tình nhân có khác, được coi như trân bảo. Cậu buồn bực cắn đôi môi còn hơi sưng đỏ vì bị cái người keo kiệt nào đó khi nãy đã nhấm nháp, mút nhay quá nhiều.
Cậu không thèm nữa! Một mình giữ mà ăn đi. Nghĩ là nghĩ thế, Nghi Ân ngấm ngầm chiếu tia laze nóng bỏng vào viên kẹo hắn vừa lấy ra, bóc vỏ từ tốn bỏ vào miệng.
Hậm hực cuốn tròn cái chăn mỏng quanh eo, chuẩn bị bước xuống giường. Một bàn tay đầy sức lực ôm thắt lưng cậu lại, rất ngang ngược kéo về chỗ cũ.
- Định đi đâu? - Hắn nghiêm mặt hỏi. Không được phép của hắn, cậu dám bò ra khỏi giường lúc nửa đêm sao?
- Thưa ông, tôi vừa vận động mạnh cần bổ sung đường nhưng lại không có được phần phước được ông chia sẻ chút kẹo "ngọt ngào" nên đành tự đi tìm thôi.
Nhìn xem! Nhìn xem! Hắn không tưởng tượng được một người hiền như cục bông mà vì mấy viên kẹo đã bày ra bộ mặt đánh đá như vậy, còn biết nói cạnh khóe nữa. Táo quả như kinh thánh hình dung, là loại trái cây đại diện cho những cám dỗ xấu xa.
Đáng tiếc, với hắn thì không!
- Muốn được chia sẻ! Được, nhưng đừng hối hận đấy.
Kéo nâng cằm Nghi Ân lên, hắn vừa nói vừa cúi xuống. Nhanh như giọt sương rơi khỏi là, môi hắn bao bọc lấy môi cậu. Nghi Ân đón nhận mà không một chút phản đối, thân thiết rồi dễ làm người ta chấp nhận vô điều kiện. Nghi Ân nương theo cái ôm đang xiết quanh người, rúc sâu và ngực hắn, hé miệng ra để hắn có thể dễ dàng xâm nhập. Chiếc lưỡi uyển chuyển tiến vào, mang theo phần còn lại của vị ngọt mà cậu đang muốn hắn chia sẻ. Hương thơm hòa tan vào cả hai. Hai mắt đang mê mang híp lại bừng mở.
Không phải táo!
Liền sau, đôi mắt mở to ấy nheo lại cáu kỉnh như chú cún con bị giành mất đồ chơi
"Hết táo rồi dâu, ông cũng có nhiều sở thích quá đấy"
Nghi Ân muốn, ngay bây giờ, dùng răng của mình cắn xuống quá cơ!
Ý nghĩ ấy của cậu, may mắn làm sao, không biểu hiện rõ ràng bằng hơi thở đang dồn dập vì hít thở bị ngăn cản. Hắn chậm rãi nhả đôi môi đã bị hôn quá nhiều cho tối nay ra, liếm liếm khóe miệng.
- Ummm...... nguyên bản vẫn ngon hơn. - Hắn ngắm nghía khuôn mặt đỏ ửng tự dung xị xuống của cậu. - Sao vậy, thất vọng đến thế sao?
Nghi Ân lắc đầu, tránh nhìn hắn. Thất vọng? Không đâu, cậu đâu đã kì vọng gì đâu mà thất vọng. chỉ là thấy ngạc nhiên thôi, sự ngạc nhiên mang theo những cơn co thắt ở tim. Rốt cuộc thì cậu là người thứ mấy, hay mỗi nơi hắn đi qua hắn đều có một người.....
Ngẩng đầu lên, cậu đã chịu được. Không khóc lóc hay bướng bỉnh như hồi chiều nữa. Nghi Ân đã bỏ được cái cảm giác sẽ khiến cho mối quan hệ của họ theo một lối đi tồi tệ, vào một một cái rương đặc biệt của riêng mình.
Cậu sẽ không đố kỵ nữa, với tình trạng hiện giờ, thân phận hiện giờ, điều đó sẽ chỉ mang đến đau khổ. Cậu không muốn tình cảm của mình lại mang đến cho hắn sự khó chịu và nặng nề. Nó đã phải đấu tranh với chính sự cứng đầu của cậu để được công nhận, sẽ rất bất công cho nó khi cậu khiến nó bị ố vàng vì ghen ghét.
- Không, ngon lắm. - Cậu cười với hắn.
Đức Ngài đưa tay chạm vào khóe miệng đang dâng lên của cậu, miết sâu xuống. Hắn như muốn xóa đi nét gượng gạo đọng trên ấy, nó khiến hắn xốn mắt lắm. Chưa đủ, chưa được, phải dùng thứ khác tốt hơn.
Cậu khẽ khàng nhắm mắt, hơi thở nóng rực chầm chậm mơn trớn môi cậu, chầm chậm giao thoa. Lần này, thật dịu dàng và mềm mại, sâu hơn và cũng rung động hơn. Luồn tay vào mái tóc dày mượt, cậu đang để hắn đem cậu dung nhập vào hắn hay chính cậu muốn chạm vào tận cùng trong hắn.....
Tình yêu có những nhiệm vụ cao cả của chính nó....
Cái rương chứa đựng tình cảm sâu đậm đã bị chủ nhân cố gắng chôn thật sâu vùi thật kĩ, không biết là do vô tình hay định mệnh, lại bị mở bung ra lần nữa. Những thứ trong ấy vẫn còn đủ sức mạnh để reo rắt đau khổ và nghi kị. Hãy để nó đóng lại, một lần nữa phủ lên nó sự thuần khiết để mãi mãi không bị vấy bẩn...
..................................
Lần tiếp theo, Nghi Ân thức dậy, hai mí mắt cậu như bị dính keo, vất vả lắm cậu mới tách ra được. Lật đật ngước đầu để kiểm tra, cậu thở phào khi ngoài bức màn cửa sổ chỉ là ánh sáng mờ nhạt của trụ đèn ngoài vườn.
May quá, còn kịp!
Đưa mắt nhìn thân hình to lớn bên cạnh, cậu nhẹ nhàng nhấc đầu khỏi cánh tay được mình dùng là gối nhưng chợt chần chừ. Khuôn mặt đang ngủ say này, hình như lần đầu tiên cậu có cơ hội trông thấy thì phải. Sức hấp dẫn của việc được ngắm hắn lộ liệu tạm thời đá bay thời khóa biểu ngày hôm nay của cậu.
Trán rộng thật, hèn gì có thể chứa đủ thứ chuyện xấu xa trong đấy
Chân mày rậm quá, mượt nữa. Cái này là chân mày đại phú quý nè.
Mũi này, cao quá để làm gì. Định đi đâm vào tim kẻ khác chắc, rất không ngoan biết chưa.
Còn nữa.... miệng này. có cần phải đẹp như vậy không, lại trang bị kĩ thuật tốt quá trời. một khuôn mặt toàn là vũ khí có sức sát thương ghê gớm.
Vừa ngắm, vừa nhìn vừa lườm vừa âm thầm bình luận, Nghi Ân đang cho cơ mặt mình tập thể dục buổi sáng. Cũng may, cậu nhớ ra chuyện phải làm nên đành phải gác việc ngắm mỹ nhân lại.
Rón rén xuống giường, nhật bộ Pijama rơi trên thảm, cậu mặc vào bằng tốc độ muốn nhanh mà không thể nhanh. Cái thắt lưng đang rên rỉ với cậu, bảo là lần sau phải biết ngoan ngoãn một chút để nó khỏi phải chịu khổ. Ôm thắt lưng vào nhà tắm, một hồi sau cậu trở ra, nhìn về phía giường kiểm tra hắn không tỉnh giấc mới đi về phòng mình.
Ngay lúc cánh cửa được cậu đóng lại, đôi mắt xám đang nhắm bỗng mở ra.
.........................................
- Thưa ngài! Hôm nay lúc 10, là cuộc họp trực tuyến với đối tác ở Florida.
- .............................
- Buổi chiều thị trưởng thành phố hẹn Ngài uống trà.
- ..............................
- Đêm nay, Max sẽ về đến Hàn Quốc ạ.
- Báo với cậu ta, cậu ta có 2 tuần sắp xếp chuyện gia đình.
- Dạ.
- Công việc trong 2 tuần tới. Cậu chịu trách nhiệm hoàn toàn
- Dạ- Đức Ngài ơi, tôi chỉ mới dụ anh Nghi Ân đi vũ hội 1 lần thôi mà, Ngài nỡ lòng nào đầy đọa tôi như thế chứ.
Khoảng hơn vài phút sau, không nghe tiếng báo cáo đều đều của Bam Bam nữa, hắn rời mắt khỏi chiếc cà vạt, quay lại thì thấy trợ lý của mình đang đầy uất ức nhìn mình.
- Có ý kiến gì sao? - Gây ra tội mà định trốn ra? Không dễ dàng vậy đâu.
- Dạ không ạ. - bị hỏi Bam Bam giật mình lúng túng đọc tiếp lịch làm việc trong ngày. Xong rồi, nó ngập ngừng một lúc mới dám thắc mắc - Đêm qua hình như Ngài ngủ không ngon?
- Nhìn ta giống người mất ngủ sao? - hắn nhướng mày với Bam Bam qua tấm gương.
Mặt thì không giống, những mỗi việc thắt cà vạt mà mất đến hơn mười phút thì giống thật. Bam Bam tố cáo thầm trong bụng, có điều để lời ra tới miệng thì không có đủ dũng khí.
- Không ạ, không ạ - Đầu Bam Bam lắc đấy lắc để - Nhìn Ngài... rất có tinh thần.
Hắn hừ một cái, không để ý đến Bam Bam, lấy áo vest mặc vào. Quả thật sáng nay tinh thần hắn rất tốt cho đến khi người nào đó lén lút bò ra khỏi giường vì tưởng hắn còn ngủ. Rồi vào nhà vệ sinh, hắn lại ngạc nhiên khi bàn chả đã có sẵn kem đánh răng, bên cạnh còn có một cái khăn mặt nữa.
Rốt cuộc Nghi Ân định làm gì?
Không phải đợi lâu, đáp án đã đợi hắn dưới sảnh lớn rồi.
- Chào buổi sáng! - Nghi Ân đứng dưới chân cầu thang, vừa thấy hắn từ vừa xuất hiện liền chào hắn với nụ cười tươi rói.
- Chào - Đi xuống hết bậc thang, hắn mới lên tiếng đáp lại.
- Ông ăn sáng rồi đi nhé. - cậu hớn hở đề nghị.
- Ta ăn ở văn phòng - Nói rồi hắn cứ thế tiếp tục đi ra cửa cứ như chưa hề có một người đang chặn ngang đường. thông thường vẫn thế, điểm tâm sáng của hắn luôn là ở công ty, quỹ thời gian của hắn không có nhiều thời gian cho việc ăn sáng ở nhà.
- Hôm nay ăn ở nhà được không. - Cậu đi theo, níu áo vest của hắn lại - Tôi có nấu cháo đấy.
Nghi Ân nấu? Thông tin này đã thành công giữ chân hắn lại. Nhìn cậu đầy ngờ vực.
- Dậy sớm để nấu...?
Nên mới rời giường sớm như thế, không phải cố ý trốn hắn mà đi nấu đồ ăn.
- Tại... tôi hơi chậm chạp nên phải tranh thủ. - cậu thú nhận. - Tuy chậm nhưng chất lượng không đến nỗi nào đâu. tôi là con của đầu bếp mà.
Nhìn cậu hùng hổ tuyên bố, thể hiện cái mức độ khiêm tốn thấp nhất. Chân mày của hắn nâng cao, nhìn cậu ngờ vực.
- Tin được chứ?
Nghi Ân nghe vậy biết ngay hắn đang ám chỉ là tay nghề của mình dở nhưng lại nổ quá to. Má ửng hồng đôi chút, cậu đằng hắng...
- Tôi sẽ không làm xấu mặt cha mình đâu.
- Cứ để rồi xem! - Hắn vẫn giữ nụ cười đáng ghét trên môi, xoay người về phía phòng ăn.
- Khoan đã. - Nghi Ân vội kéo lấy tay hắn. - Đổi địa điểm một chút.
Nói rồi cậu, dắt hắn ra ngoài vườn, nơi được xây dựng một ngôi nhà kính thuận tiện cho việc mở những tiệc trà buổi chiều. Cửa sổ và các cửa thông ra hiên đều được mở ra hết, không gian mở đón những tia nắng sớm vào phòng, khiến cho cả không gian sáng rực lên. Thế nhưng cũng không thể rực rỡ bằng người con trai đang mặc tạp dề cười với hắn.
- Ông dùng đi. - cậu giục hắn khi cứ thấy hắn đứng yên mà không chịu nhúc nhích.
Đi tới bộ bàn gỗ nhỏ, hắn nhìn bữa sáng cậu chuẩn bị. Cháo bí ngô thơm lừng.
Đẹp mắt đấy! Kéo ghế ngồi xuống, hắn cầm thìa lên, múc lên một chút cháo từ tốn đưa vào miệng. mắt không cần nhìn cũng biết cậu hồi hộp theo dõi từng động tác và biểu cảm trên mặt hắn. Chậm rãi nhai và nuốt, hắn vẫn chẳng nói tiếng nào.
- Được chứ ? - rốt cuộc đã không còn kiên nhẫn rồi.
- Tạm được. - hắn múc thêm một thìa nữa, tiết kiệm từng lời khen.
Được rồi, tạm được của ông thì cũng bằng ngon của người khác rồi. tủm tỉm cười, cậu đứng bên cạnh nhìn hắn dần ăn hết bát cháo.
- Anh Nghi Ân, cháo ngon quá đi - Bam Bam sắp không chịu nổi nữa rồi.
- Vậy cậu cũng dùng một chút nhé? để anh lấy cho.
- Cảm ơn anh Nghi Ân. - Bam Bam gật đầu, mắt sáng lên.
Ngay lúc cậu vừa định lại bếp, chuẩn bị cho Bam Bam thì......
- Bam, đến văn phòng rà soát lại tất cả tài liệu Max gửi về cho ta. - Đức Ngài vừa nhấp ngụm cà phê vừa ra một mệnh lệnh cực kì "tàn bạo" .
Chết trân là tình trạng của Bam Bam.
" Rõ ràng là Ngài có thù với mình" Bam Bam muốn khóc thét. Max chết tiệt, sao lại gửi tài liệu về sớm như vậy". Hơn nữa công việc này đâu cần đích thân trợ lý là nó phải làm cơ chứ, lát đến công ty làm cũng kịp mà. "Cuối cùng thì Ngài chẳng qua là không muốn tôi ăn cháo của anh Nghi Ân hay là ở với anh ở quá lâu thôi"
Nhưng Bam Bam dù có lệ rơi ngập lòng thì cũng phải thất thểu lái xe đến công ty trước.
Nghi Ân nhìn mà tội nghiệp, ai bảo làm trợ lý tài phiệt là sướng, cả ăn sáng cũng không có thời gian. Cậu cố gắng nói nhỏ với Bam Bam " Anh sẽ nấu bù cho cậu vào bữa khác, đi làm vui vẻ nhé". cậu nhóc mừng ra mặt.
Cậu ngó qua những người chưa đi làm....
- Mọi người có dùng một chút không ạ?
- Không đâu, tôi không quen ăn sáng - Dennis xua tay.
- Chúng tôi dùng bánh mì là được rồi - Eric gật gật đầu.
- Em đến công ty ăn với Bam cho nó đỡ buồn. - Hữu Khiêm cười cười.
Sami đứng bên cạnh bụm miệng nén cười. đúng vậy, thà nhìn còn hơn là bị tống đến công ty sớm mà không có gì nhét vào bụng. Đồ ăn cậu Nghi Ân nấu thì chỉ được ngắm thôi, chứ không được đụng.
Khổ thân cậu Bam Bam!
To be continued.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro