Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 27

Chap 27

Hữu Khiêm sau khi nhận được tin nhắn thấy Bam Bam đang chống cằm nghĩ ngợi đến thất thần

- Sao thế? Còn tự trách về chuyện cậu Nghi Ân sao?

- Này, cậu cũng nghĩ tôi làm sai à? - Bam Bam không tự tin thăm dò ý kiến.

- Tôi còn chẳng hiểu đầu đuôi câu chuyện. Phán sao được - Hữu Khiêm cười nhẹ - Cậu nói rõ mọi chuyện cho tôi nghe xem nào. Không có lý gì mà mọi người lại tự ý hành động như vậy.

Bam Bam từ tốn kể lại mọi chuyện trong suốt quãng thời Đức Ngài vắng mặt. Hăng say đến mức không để ý điện thoại của Hữu Khiêm lóe sáng lên bất thường....

- Cái bệnh trầm cảm là thế nào hả? - Nghe đến manh mối quan trọng hai mắt Hữu Khiêm lóe sáng.

Nghe Hữu Khiêm nhắc lại, Bam Bam đang ủ rũ bỗng vực tinh thần, cười khúc khích.

- Anh ấy ăn uống rất ít, ngủ không tròn giấc, rồi thẫn thờ nên bọn tôi mới chẩn đoán như vậy - Hài hước chưa? Không có một ai có bằng bác sĩ mà phán bệnh như thật vậy. - Nhưng thực ra tôi còn có một suy đoán được nguyên nhân sâu xa trong đó nữa cơ.

Cái bộ dạng đắc ý đến đáng ghét.

- Là suy đoán gì?

- Cậu ấy đang yêu. - giọng cậu hào hứng như thể công bố phát hiện vĩ đại nhất lịch sử nhân loại vậy.

Hữu Khiêm giật mình, tay tý nữa làm rớt cái điện thoại. "Thiết bị điều tra" của cậu..... Nếu Bam Bam biết được cậu lén lút ghi âm gửi cho Đức Ngài thì liệu có bị tế sống vì tội bán đứng bạn bè không đây?

- Yêu ai? - Khóe miệng giật giật - Vị tiền bối gì gì đó sao? Tôi mấy lần nghe anh Nghi Ân nói về người đấy với cậu Chân Vinh. Nghe bộ tình cảm có vẻ sâu nặng lắm.

Bam Bam ngước mắt nhìn Hữu Khiêm. Nhướn mày ý nói " Cậu có nhiều chuyện giấu tôi phết nhể?"

- Thì tôi làm vệ sĩ cho anh Nghi Ân nên đương nhiên biết nhiều chuyện hơn cậu rồi - Hữu Khiêm nhún vai trả lời.

- Điên à, tôi gặp người đó rồi. Đúng chuẩn quan hệ tiền bối - khóa dưới luôn. - Bam Bam tạm tha cho Hữu Khiêm - Đức Ngài mới đúng.

Hữu Khiêm nhíu mày suy nghĩ, rồi rà xét một lượt. Nhưng trí thông minh của cậu có nghĩ thế nào cũng thấy rằng khả năng đấy không bao giờ xảy ra được,

- Này Bam, theo lý mà nói dựa trên nền tảng mối quan hệ của Ngài và cậu Nghi Ân thì xác suất cậu ấy phát sinh tình cảm đó với Ngài là 0% đó. Có khi còn phải là căm ghét đấy.

Đức Ngài của cậu đã uy hiếp người ra, đem về đây, giam lỏng, thậm chí nảy sinh chuyện thân mật cũng vì bất đắc dĩ. Thử hỏi có ai trong hoàn cảnh ấy thì có ai mà thương nổi Ngài không. Đồng ý là Đức Ngài là người đàn ông cực kỳ hoàn mỹ nhưng cậu Nghi Ân không phải là người thích những hư vinh ấy.

- Aigoo, Hữu Khiêm cậu đúng là không bao giờ xem phim tình cảm mà.

Bam Bam lắc đầu chán nản.

- Cứ cho là cậu ấy ghét. Vậy thì biểu hiện ghét của cậu ấy quá không bình thường. Không có ai lại dành cả buổi chiều để đợi điện thoại với dáng vẻ chờ mong như thế. Cho dù nội dung câu chuyện đúng là nhàm chán nhưng đó thực sự là những gì cậu ấy trải qua hàng ngày, phải cố gắng ghi nhớ để rồi kể lại cho Ngài như một người bạn tâm giao tin cậy vậy. Một cách tự nhiên và vui vẻ.

Thật vậy sao? Hữu Khiêm thầm giật mình, làm gì có chuyện chú chim trong lồng lại đem lòng yêu kẻ giam giữ mình.

- Thật ra thì cái này tôi cũng chỉ dám nghi ngờ thôi, phải đến lúc ngài đi công tác thì mới chắc chắn hơn. - Bam Bam vẫn tiếp tục phân tích - Cách cậu ấy nhìn Ngài, thái độ tiếp xúc với Ngài đã dần dần khác với lúc mới đến đây.

Hữu Khiêm chăm chú lắng nghe, rồi thấy có gì đó không đúng.

- Vậy sao cậu ấy còn buồn bã?

- Quá rõ rồi, anh ấy cảm thấy tuyệt vọng khi phát hiện ra tình cảm của mình, thứ tình yêu sẽ không hi vọng được đáp lại. Tất cả đều tạo ông chủ khó tính của chúng ta!

Hữu Khiêm giật mình tắt máy điện thoại. Để Đức Ngài nghe thấy nhân viên của mình nói xấu chỉ chủ nhân của họ chắc chắn Bam Bam sẽ không yên đâu. Có khi bị đày sang Châu Phi làm việc cũng nên.

................................................................................................................................................................

Trong một không gian khác, Nghi Ân đang nghiêng qua nghiêng lại trên chiếc ghế, mắt lờ đờ nhìn chai rượu trên tay.

- Rõ ràng....là người ta bảo rượu bảo sẽ quên hết vậy mà đã uống gần hết những cái gì cũng nhớ hết vậy. - Nghi Ân ủy khuất nhìn chai rượu trách tội nó.

Liều mình, Nghi Ân vứt luôn chiếc li lăn lóc trên sàn, ngửa cổ định tu luôn cả chai. Thứ nước màu nhàn nhạt sóng sánh đang chuẩn bị rời khỏi cổ chai thì.....

Đèn vụt sáng!

- Đoàn Nghi Ân, cậu đang làm cái quái gì vậy? - Tiếng quát sấm rền vang lên, kèm theo là chai rượu trong tay cậu bị đoạt lấy một cách thô bạo. Đức Ngài nhìn lượng rượu trong chai đã ở mức lưng chừng phân nửa, rồi liếc cái mặt đỏ hồng của cậu. - Cậu dám uống rượu?

Quá rõ mà, cái người ngất ngưỡng, lắc lư trên ghế kia hội tụ mọi biểu hiện của kẻ đang say khướt. Sắc mặt hắn cực kì kém. Chẳng lẽ vì chuyện nghỉ học mà buồn bực tìm đến rượu. Nhìn thì đã biết cậu không phải người biết uống rồi, đã thế còn uống nhiều như vậy, định chết sao?

Không hề hay biết tâm tình xuống cấp trầm trọng của người trước mặt, Nghi Ân nhướn đôi mắt to to tròn tròn của mình lên. Có điều to tròn bây giờ đã thành mờ mờ ảo ảo rồi.

Thật là nhiều người, ở đâu ra mà nhiều quá vậy nhưng sao không thấy rõ mặt gì hết.

- Trả... trả lại rượu cho tôi. - Nghi Ân bặm môi đứng phắt dậy

Rất hung hăng nhưng lại chẳng có chút khí thế nào trong bộ dạng nghiêng nghiêng vẹo vẹo ấy. Cậu chồm tới định giật cái chai. Hắn nhíu mày, giơ cao tay lên không cho cậu chạm. Cậu đã thấp mà còn đứng không vững thì làm sao đọ được với thân hình cao đạt chuẩn cùng cánh tay dài ngoằng của hắn.

- Trả đây.... trả lại đây.

Nghi Ân không chịu thua. Cố gắng với lấy chai rượu, mất đà ngã thẳng vào vòm ngực phía trước. Tiếp xúc trực tiếp với làn da trơn nhãn như satanh, rắn chắc nhưng rất thoải mái.

Hắn định vứt luôn cái chai rồi khóa tay cậu lại nếu như cậu còn nhặng xị nữa nhưng cậu bỗng khựng lại một thoáng. Từ trong lòng hắn, truyền ra âm thanh nghèn nghẹn.

- Lại nữa rồi, lại ảo giác nữa rồi. Đáng ghét! Ta ghét cái mùi hương này, đi chỗ khác đi. Đứng bám theo đã nữa!

Cậu thật chán lắm rồi, dù đi đến đâu cũng ngửi thấy mùi hương này - sự hòa trộn tinh tế giữa hoa hồng và bạc hà. Ảo giác khiến cậu nhầm lần hết tất cả, không phân biệt được đâu là thật đâu là giả.

Hắn khựng lại, không biết cậu đang nói gì. Cái người trong lòng hắn lẩm bảo "ghét", " tránh ra" vậy mà một giây cũng không chịu rời. Thậm chí còn cả gan vòng tay qua thắt lưng săn chắc, ôm cứng ngắc.

Bị ôm chặt như vậy làm hắn không thoải mái, đang định kéo cái thân thể mềm mại này ra, điều chỉnh lại tư thế thì cậu bỗng giật phắt rời đi. Ngẩng đầu, phía dưới nhón chân lên, cậu dùng cặp mắt mờ mờ nhìn hắn. Tiếp theo đó là động tác mà chưa bao giờ có ai làm với hắn, hay đúng hơn là chưa ai dám làm. Lấy hai tay lần theo từng đường nét trên gương mặt hắn.

- Còn nhìn thấy ảo giác nữa nè.

Một giây ngỡ ngàng, nhưng không hiểu sao hắn không gạt cậu ra. Có lẽ vì trông cậu rất khác lạ, hắn muốn thử xem cậu sẽ làm gì tiếp theo, đồng thời dùng tay đỡ lấy lưng cậu, phòng hờ cậu ngã ngửa ra sau.

Đôi má trắng sữa đã đỏ bừng bừng màu mận đào, đôi mắt long lanh mở thật lớn vì cố nhìn cho rõ. Sờ thấy còn chưa đủ, ngón tay trắng nõn còn chỉ lên đôi mắt dài tuyệt đẹp, thường rất lạnh nhưng bây giờ chỉ có hứng thú trong ấy.

Ngón tay di chuyển xuống chiếc mũi thon thẳng, cao một cách ngạo nghễ.

Cuối cùng xuống đến vành môi dày gợi cảm, không đỏ hồng cũng không quá tái, đầy cao ngạo lại cuốn hút mãnh liệt.

- Toàn là những thứ đáng ghét nhất trên đời - Nghi Ân bật cười ngờ nghệch.

Khuôn mặt Đức Ngài lúc này chính thức chuyển sang màu đen xì. Khóe mắt nheo lại đầy nguy hiểm, nắm tay sau lưng cậu cuộn lại, lực xung quanh vòng eo thon thả được gia tăng. Hắn chuẩn bị trừng phạt con người lớn gan này, ừ thì say cũng không tha......

Chụt!

Vật mềm mại, ấm ấm vừa chạm thật nhanh vào môi hắn chắc chắn chỉ có thể là vật đỏ đỏ hồng hồng đang cong lên đầy thích thú kia. Rãnh nhỏ giữa chân mày rậm giãn ra, hắn ngó trân trân kẻ hôn lén mình.

Rượu đúng là làm cho con người ta loạn trí, loạn tâm cái gì cũng dám làm.

Chứng minh hùng hồn nhất đang ở trước mặt hắn đây. Mặt đỏ gay, phồng hai má lên, mắt chớp chớp, đôi mày thanh tú nhíu lại như thể đang phân vân chuyện gì đó rất hệ trọng.

Quét mắt một đường nóng rực, lướt qua bộ dạng con ma men đáng yêu nhất trên đời, hắn cười lạnh một cái. Để chai lên bàn, hắn dễ dàng nhấc bổng cậu lên như cục bông. Đi lại ghế, vừa ngồi xuống chỉ kịp để cậu đùi, hắn nhanh chóng cướp đoạt đôi môi anh đào. Răng mãnh liệt cắn lên, liếm dưới bằng lực không hề dịu dàng, tham lam cảm nhận sự mềm mại của làn môi xinh đẹp. Đau khiến cho cậu khó chịu, muốn vùng ra lại bại tay hắn cố định đằng sau gáy, buộc cậu phải há miệng rên lên.

- Uhm...mm

Cánh cổng vừa rộng, đầu lưỡi linh loạt nhanh chóng tiến đến tìm kiếm thứ mỹ vị mà nó khao khát. Càn quấy, bá đạo, đầu lưỡi dẻo dai săn lùng đam mê trong mọi ngóc ngách, nhanh chóng cuốn lấy đầu lưỡi hồng thơm tho mềm lại, e thẹn đang tìm cách trốn tránh, để mà mút lấy, day nhẹ, dày vò nó. Hơi thở thơm mát theo đó cũng bị tước đoạt, mật ngọt không nuốt kịp phai theo khóe miệng chảy ra ngoài. Đức Ngài phải rất lâu, rất lâu sau mới chịu rời khỏi cậu, nhưng có vẻ vẫn còn tiếc nuối vươn lưỡi liếm vệt nước trong suốt còn đọng lại trên khóe môi khiến người ta say hồn.

Đức Ngài chép miệng, dáng vẻ như đang thẩm định một loại rượu quý. Quan sát gò má ửng hồng vì rượu giờ đã đỏ bừng mê hoặc, cái miệng hé ra cuống quít thở mang sắc thái của trái dâu bị cắn tuôn ra mật nước thơm tho, hắn mím môi hài lòng với thành quả của mình.

Nhưng chỉ là hài lòng thôi, mãn nguyện thì còn quá sớm.

- Vì sao lại đáng ghét?

Không chịu thua thiệt hắn truy hỏi. Đồng thời, chóng mũi giống như chiếc lông vũ mơn trớn, vờn nhẹ lên làn da nơi bầu má cậu, mắt khẽ nhắm hờ hưởng thụ. Tay phía sau cũng hờ hững vuốt ve tấm lưng mảnh mai.

Nghi Ân nhột nhạt ngo ngoe cái đầu. Thần trí mặc dù đang quay quay nhưng không bỏ sót câu hỏi của hắn. Vì sao cậu ghét mấy cái đó? Thì ghét ai ghét cả chủ lẫn tớ luôn nhỉ..... Đầu nghiêng qua một bên suy nghĩ.

- Tham lam! - gật gù khẳng định đáp án.

- Tham lam? - Giọng ai đó trầm xuống.

- Đúng vậy..... Thiệt là tham, tham....đến nỗi....cái gì cũng muốn lấy. - Lớn tiếng, cậu kể tội trạng rất phẫn nộ. Thế nhưng, bất chợt một đôi mắt nâu lại long lanh đầy ủy khuất. - Đã lấy hết rồi, nhưng sao một chút cũng không cho lại. Ích kỉ, độc tài, luôn coi mình là đúng. Liệu có một giây phút nào nghĩ đến tôi không?

Nghi Ân nói như đang lẩm bẩm với chính mình vậy. Đó là câu hỏi cậu tự dằn vặt mình mấy ngày qua. Nghĩ đến rồi lại gạt phăng đi nhưng lại vô thức suy tư trầm ngâm một mình.

- Là cậu cho ta mà. Ta cũng không đòi hỏi, nên không thể coi là ích kỉ được. - Không biết lại đa sầu đa cảm gì đây

- Cho ư? - Nghi Ân nhìn hắn, mơ hồ hỏi lại - Đúng ha. Là tôi cho ông cơ mà, nhưng chỗ này này - Đưa tay để vào ngực trái của mình. - Không muốn cho đâu. Nhưng tại sao lại cướp đi chứ.... - Giọt nước mắt lăn dài trên má.

Cặp mắt màu xám tro mở căng ra ngỡ ngàng. Chờ cho từng lời nói bâng quơ kia thấm sâu và lòng thì mảng u tối và vô cảm tưởng đâu vĩnh viễn ngự trị trong đôi mắt ấy vụt biến mất, niềm vui bất chợt làm nó lấp lánh. Miệng cong lên trọn vẹn, hắn áp tay mình vào tay cậu, bàn tay vẫn còn nằm trên ngực trái.....

- Vậy có muốn lấy lại không? - Giọng nam trung mượt mà đẹp hơn cả tiếng dương cầm, dịu dàng.

Không chịu yên phận, tay hắn từ từ len vào trong áo sơ mi trắng thuần, nghe mịn màng truyền qua xúc giác, lả lướt như có như không trên những đường cong tuyết trắng, tà tâm nhấn vào vật tròn tròn nhỏ nhắn màu hồng.

Cảm giác đê mê lan tỏa khiến Nghi Ân giật nhẹ thân trên, rên lên khe khẽ. Loáng thoáng nghe như có tiếng cười trầm nhỏ, cậu khẽ chau mày thanh tú. Lấy lại? Muốn, đương nhiên muốn! Cơ mà.....

- Đ...ược sao? - Thanh âm nhừa nhựa rất không tự tin.

Không trả lời vội, hắn nghiêng đầu, đề môi vào vùng mẫn cảm nơi cổ, cắn thật mạnh, đến khi Nghi Ân đâu quá phải co rúm lại, la lên mới nhả ra. Có vẻ thương xót cho cậu hắn liếm liếm lên vết cắn rướm máu, hơi thở trở nên nặng nhọc, phảng phất mùi dục vọng.

- Tất nhiên là không!!

Tàn nhẫn tuyên bố, đôi tay cứng cáp hữu lực, có thể thâu tóm cả thế giới nhưng giờ phút này thì dùng để xiết chặt con người mỏng manh, thuần khiến trong lòng.

Đã trao cho hắn rồi, thì đừng mong hắn trả lại, cho dù sẽ đến một ngày cái đó không còn sự sống nữa cũng không.

........................................

Hắn bế cậu lại chiếc giường lớn, đặt cậu nằm xuống. Nghi Ân chếnh choáng vừa chạm vào mặt đệm êm ái thì thoải mái kêu nhẹ, lăn lăn cái lưng. Bộ dáng giống hệt mèo con mặt lại ửng hồng đáng yêu gây cho người khác cảm giác muốn bắt nạt.

- Nói xem, ai cho phép mà dám uống nhiều rượu như vậy? - Nhéo nựng mảng thịt mềm mềm bên má ai kia, hắn hừ giọng.

- Không cần..ai hết...Người ta....buồn...thì..phả..i uống rượu...tôi không vui....dĩ nh..iên phải lấy..rượu uống.... Có vậy mà cũng hỏi... thật ngốc. - Miệng hồng lèm bèm nói đứt quãng, còn dùng ngón trỏ chỉ vào chóp mũi hắn.

Tốt lắm! Có rượu vào gan cũng phình to ra. Hắn tóm lấy bàn tay nhỏ mà can đảm đột xuất, kéo lên phía trên đầu cậu, khóa chặt ở đó. Cúi xuống ở gò má ửng hồng cắn một cái coi như là phạt, rồi mặt cho cậu kêu ư hử vẫn chẳng cục cựa được mấy phân, hắn mím môi ra điều có ý tưởng hay.

- Xem ra ta nên làm ngược lại.

Đức Ngài bỗng thả Nghi Ân ra đứng lên trở lại cái bàn nước, lấy chai rượu còn hơn phân nửa . Lúc xoay đầu lại thì một hình ảnh vô cùng gợi cảm phơi bày trước mắt hắn. Cái người hoàn toàn không có ý thức mình sắp trải qua kiếp nạn to lớn của một con thú nhỏ ăn cỏ trước động vật ăn thịt hùng mạnh, đang ngang nhiên mân mê cố tháo mấy cái cúc áo ra, để phơi bày một trong những phần quyến rũ nhất của bản thân.

Nóng quá, rượu khiến cho thân nhiệt Nghi Ân tăng lên, gây cảm giác bức bối khó chịu, chỉ muốn được giải phóng mấy thứ vướng víu trên người mà thôi. Không hay biết cặp mắt màu tro sâu thẳm của kẻ đang từ từ tiến lại mình đã gắn chặt vào vùng da trắng nõn, cùng xương quai xanh gợi cảm.

- Nóng sao? - hắn xấu xa hỏi.

Nghi Ân thành thật gật cái đầu nhỏ.

- Ta giúp nhé? - có người thừa nước đục mà thả câu đây.

Ngây thơ nhoẻn miệng gật đầu cười tiếp.

Thế là dưới sự trợ giúp của hắn, chiếc áo sơ mi có công dụng làm phòng tuyến bảo vệ đã bị chính chủ của mình hợp tác quăng xuống dưới chân giường với tốc độ gió bay. Bờ tuyết trắng êm ái phập phồng theo nhịp thở. Đầu nhũ ửng hồng mời gọi người đến yêu thương. Dịch vị đang trào nhưng Đức Ngài vẫn đủ kiên nhẫn để thưởng thức đôi môi ngọt ngào thêm một chút, rồi mới luyến tiếc trượt xuống đường cổ thanh tú, cảm nhận mạch đập vồn vã ở đó.

- Có biết người ra còn dùng rượu để chúc mừng không? - Thanh âm trầm thấp len lỏi qua những nụ hôn lưu dấu ấn càng lúc càng đậm sắc.

Hơi men cản trở thích giác, cậu chỉ nghe mờ mịt, lời của hắn như vọng từ lớp bông. Theo phản ứng thường, cậu lắc đầu, nghe không rõ.

Vành môi gợi cảm cong lên, mang theo điệu cười vừa mê hoặc vừa tinh nghịch. Hắn mở nắp chai thủy tinh, hương rượu nồng nàn thoát ra, ướp men không khí xung quanh. Có việc phải chúc mừng, hiệu này không đúng sở thích của hắn lắm nhưng nếu kèm với mỹ vị quý giá đang e ấp trước mắt thì Đức Ngài sẵn sàng bỏ qua.

Từ trong lớp thủy tinh hoa lệ, chất nước hổ phách từ từ chảy ra, hàng ngàn giọt long lanh rơi xuống làn da trắng mịn, hòa quyện vào nhau. Kích thích cả thị giác vẫn vị giác.

- Ummm....

Nghi Ân co người vì cảm giác lạnh do nước lăn tràn trên cơ thể mình, tiếp theo lại giật nảy vì cảm giác nóng hổi của chiếc lưỡi mềm dẻo ngăn chặn dòng chảy của rượu.

Đức Ngài say sưa thưởng rượu theo cách đặc biệt của riêng mình, hài lòng với hương vị mà nó mang lại. Đầu nhũ ửng đỏ lấp lánh ánh nước thu hút thành công sự chú ý của hắn. Say sưa liếm đi những gì còn đọng lại trên đó, mỉm cười khi thấy nó dần cứng lại trong miệng. Đức Ngài không vì thế mà buông tha có hai vật tròn nhỏ yếu ớt đáng thương đó. Một bên vừa cắn, vừa mút, vừa day, một bên thì lòng bàn tay nóng rực, yêu thương, chiều chuộng.

Không dừng lại ở đó, một tay rảnh rỗi sượt qua vùng bụng bằng phẳng, tháo bỏ toàn bộ chướng ngại vật, chạm vào báu vật quý giá và xinh đẹp.

Nghi Ân yếu ớt trong vòng tay điêu luyện, ngây ngô đón nhận từng đợt sóng ái ân, Đôi mắt đẹp bị sương mù che phủ, mông lung nhưng càng thêm yêu kiều, hơi thở nhiệt tình từ làn môi mơ mộng như ngọn gió đón xuân xanh. Khoái cảm càng lúc càng dâng trào theo từng cử động có chủ đích của hắn, cho đến khi đột ngột dừng lại.

- A...đừng - Nghi Ân kêu lên theo bản năng nguyên thủy.

- Đừng vội.

Hắn thích thú hôn lê giọt nước đọng trên khóe mắt ướt át. Rượu nồng một lần nữa được sử dụng nhưng lần này được đổ lên lòng bàn tay, theo ngón tay thon dài như chạm khắc tìm kiếm lối vào mật ngọt.

- Um... - Theo phản xạ, cậu cuống quít khước từ.

- Ngoan, thả lỏng, - Giọng nam trung càng trầm xuống dụ hoặc.

Trong mông lung, mem càng thấp càng sâu, cậu chỉ cảm giác thân thuộc mà buông lỏng phòng ngự. Các ngón tay thành công tiến vào nơi mềm mại, mang theo dòng nước lành lạnh. Ban đầu là lạnh lúc sau lại dần thay thế bằng luồng nóng lạ lẫm. Nghi Ân khó chịu thở dốc, tấm thân kiều mỹ khó chịu ngọ nguậy.

Đức Ngài vừa quan sát phản ứng đáng yêu vừa nhẫn nại khai mở. Họ đã khá lâu không gần nhau, cậu trở nên khít khao, không thể nhanh chóng đón nhận hắn. Quá trình như cuộc tra tấn ngọt ngào với cả hai, phải, đã lâu quá rồi.

Trên tấm ga hồng nhợt, làn da vốn dĩ trắng trong dần dần bị phủ một màu cánh sen dịu, đẹp mà thơm ngát. Bộ y phục trên người chớp mắt được hắn vứt bỏ. Dưới ngọn đèn nhạt nhòa, cơ thể tuyệt mĩ được phơi bày, các thớ cơ cường tráng, thon gọn mà rắn chắc, toàn bộ là một quang cảnh mang màu hoang dã. Hắn cười nhẹ có phần kiêu ngạo trước ánh mắt muốn chiêm ngưỡng nhưng lại e lệ của cậu. Cầm bàn tay nhỏ nhắn đang nắm chặt lên, mở từng ngón từng ngón ra, hắn để chúng lên ngực mình. Được sự hướng dẫn, năm ngón tay chạm vào, ngại ngùng vuốt ve làn da màu đồng, cảm nhận độ trơn mượt cả satanh, lướt qua sáu đợt sóng đẹp đẽ, cậu gần như bị mê hoặc. Hắn khép hờ mắt tạo thành bức tượng thần đang trầm luôn trong tình ái.

- A

Đột ngột cậu giật tay mình lại. Hắn mở bừng mắt, bây giờ trong ấy chỉ có lửa. vẫn giữ tây cậu, hắn nhìn như thiêu cháy

- Đừng sợ

Nghi Ân lắc đầu. Không thích đâu!

- Ta muốn em chạm vào ta.

Chất giọng mượt mà, lại mang màu của tình dục nên hơi trầm đục có sức dụ dỗ không thể kháng cự. Bàn tay đành buông lực, dễ dàng bị dẫn dắt, chậm rãi, chạm vào, run rẩy cố gắng bao quanh phần nam tính oai hùng cùng căng đầy sức mạnh như chính vị chủ nhân. Không ngờ sự ngây ngô là chất kích tình mạnh mẽ nhất, từng cái run rẩy như lông vũ lại phá vỡ được con đập ngăn giữ khao khát đã chất chứa suốt một tuần qua của hắn.

Hắn lầm bầm không rõ, cúi xuống hôn cậu đồng thời mở rộng đôi chân thon dài, dịu dàng nhưng kiên quyết tiến nhập. Cửa mình mềm mại như nhung siết chặt lấy hắn.

Tấm lưng mỏng manh cong lên, sẵn sàng đón nhận hắn trở về.

Hắn điên cuồng xâm nhập, không dừng lại dù chỉ một chút. Sự mềm mại êm dịu từ nơi giao hợp của hai người khiến hắn chìm đắm không muốn rời xa. Nhưng Đức Ngài vẫn không quên thưởng thức khuôn mặt thánh thiện đang ửng hồng quyến rũ chết người, lắng nghe thanh âm của tiếng rên rỉ mê hồn. Nghe nhịp thở trở nên gấp gáp hơn theo mỗi nhịp điệu của hắn cho đến khi cảm nhận tay mình ướt đẫm bởi mật ngọt tình ái.

Lúc này, không còn tồn tại giới hạn hay lý trí. Cuồng phong mang theo hơi thở hạnh phúc cuốn phăng tất cả, Hắn mãnh liệt hoạt động, trai cho cậu nhiệt tình của hắn. Hơi thở cả hai hòa quyện, trong căn phòng chỉ có thanh âm của sự va chạm cũng như nhịp thở gấp gáp......

...............................

Mưa tình gió ái đi qua. Hắn bặm môi bất mãn nhìn người nào đó đã rơi vào trạng thái vô thức. Một người đã nhịn đói lâu ngày, mở được thỏa mãn một lần thì làm sao đủ, nhưng cái con người vô tâm kia đâu có biết điều đó mà lại thản nhiên lăn ra ngủ. Hắn tức tối cắn đôi môi đã sưng đỏ kia một cái rồi rời đi. Được rồi, Đức Ngài không có thói quen bắt nạt người say rượu, nên cứ từ từ vậy. Đi vào phòng tắm lấy một cái khăn ấm, hắn dịu dàng lau người cho cậu. Vứt chiếc khăn xuống đất, hắn lại bồng cậu lên, đi qua cánh cửa ngăn cách hai phòng đã mở sẵn. Đặt cậu nằm xuống giường của mình, hắn, mới đi vào tắm sơ một chút. Lúc trở ra đi ngăn hộc tủ, hắn dừng lại mở ra lấy một cái hộp nhỏ. Nằm xuống bên cạnh cậu, vươn tay vén mái tóc lòa xòa trước trán của người đang say giấc nồng, đôi mày hắn nhíu lại. Con mắt của dấu hiệu hình diều hây đỏ son được đính thêm một hạt đá nhỏ màu vàng nhạt lấp lánh. Nó tạo cảm giác cậu đang đội một vương miện, đẹp và cao quí.

Phải! Buổi dạ vũ hôm nay cậu đã ăn mặc rất đẹp....

Nghĩ đến đây, ý tưởng đá bay Bam Bam về Mỹ lại rầm rập kéo đến. Vuốt nhẹ dấu ấn ấy, cái ấn tượng trưng cho thân phận hắn, từ đầu hắn vốn đã không mặn mà gì với nó. Thế nhưng ngay những giây phút chào đời nó đã gắn liền với hắn, sau này nó được khắc lên những vật hắn sở hữu, thuộc về hắn.

Đoàn Nghi Ân thuộc về hắn!

Đôi mắt tro tàn lạnh lẽo sáng lên với ý tưởng ấy. Một nỗi mãn nguyện không tên dâng lên, khiến đầu lưỡi hắn xuất hiện ngọt kì lạ. Cảm giác này không giống lúc hắn cuồng bạo đánh bại đối thủ, lúc hắn dễ dàng đạt được những hợp đồng giá trị hàng triệu đô. Khác hơn hắn. Khi ấy chỉ có sự kiêu ngạo nhưng lãnh đạm. Còn đêm này hắn nhận được một món quà bất ngờ từ cậu, hắn cảm thấy có hân hoan, có mừng rỡ và cả tự hào. Cảm xúc này khiến hắn không thể sắp xếp được. Quệt một chút cao màu xanh nhạt, bôi lên dấu ấn, hắn xoa nhẹ, chẳng mấy chốc dấu đỏ biến mất, vầng trán trở lại trắng muốt. Đặt lên đó một nụ hôn, khẽ thì thầm:

- Đã hết lạnh chưa hả, đồ ngốc!

Vòng tay, để cậu tựa lên cánh tay, hắn kéo cậu vào lòng ôm xiết lấy. Điều hòa hơi thở cũng như hỗn hợp cảm xúc trong lòng, để cậu trong vòng bảo hộ của mình mới khiến hắn an tâm. Cho dù biết bông hoa này sống trong lồng kính sẽ không sinh trưởng toàn vẹn bằng môi trường vốn thuộc về nó. Ngột ngạt và gò bó có thể sẽ làm biến dạng đi điều tốt đẹp nhưng hắn vẫn không thể, vẫn muốn bao bọc cái lồng kính của mình quanh cậu.

Bằng một phần trăm xác xuất hắn cũng phải thử, thà để nó căm ghét mình còn hơn để cho bông hoa mỏng manh này ra khỏi vòng ta hắn, trở về thế giới rộng lớn ngoài kia, bị mưa to gió dữ tàn phá.

..............................................................................................

Khác với bầu không khí lãng mạn màu hường ở phòng ngủ của chủ nhân, Hữu Khiêm vẫn đang phải đấu tranh với cơn buồn ngủ để cố gắng nghe hết những gì Bam Bam nói

- Nếu Ngài ấy cứ giữ thái độ cực đoan với anh Nghi Ân như vậy thì sẽ càng làm tình hình tệ hơn, rồi anh ấy còn phải đau lòng đến mức nào nữa chứ?

Bam Bam vùng vằng chân tay bất mãn. Hữu Khiêm chỉ biết cười trừ

- Cậu bớt bớt cái tính hóng hớt chuyện lại dùm tôi cái. Chuyện cá nhân của Đức Ngài đừng can thiệp vào quá sâu - Nhẹ nhàng khuyên răn. - Từ trước đến nay, Ngài làm gì cũng đều có lý do riêng của mình, chúng ta cũng chỉ có thể tin tưởng vào những mệnh lệnh đó. Chuyện tình cảm cũng vậy, cứ để mọi chuyện tự nhiên thôi.

Bam Bam há miệng định cãi lại nhưng không moi được lý lẽ nào hết. Đúng là không thể nghi ngờ năng lực cùng óc phán đoán của Đức Ngài nhưng đó vốn chỉ dùng cho kinh doanh và thương trường thôi?

- Tôi thực sự sợ Ngài bỏ lỡ anh Nghi Ân. Tôi mong muốn anh ấy sẽ là người đó? Cậu không muốn vậy sao Hữu Khiêm?

Họ nhìn nhau trong khoảng lặng, trong mắt họ đã âm thầm thừa nhận. Leo Lâm - chủ nhân của họ - người đàn ông hoàn mỹ đó là một trong những viên ngọc quý hiếm trên đời. Thế nhưng vì có hoàn hảo đến đâu thì viên ngọc đó vẫn tồn tại những tỳ vết. Bao bọc bởi quyền lực, tiền tài của bậc vương giả, nhưng bên trong vẫn tồn tại sự trống rỗng và u ám. Một lỗ hổng đen tối tồn tại được tài năng và tính cách ngạo nghễ che kín.

Đã từ lâu rồi, mọi người luôn đợi một người có thể đến bên hắn, vượt qua vỏ bọc hoàn mỹ cứng rắn kia, xóa tan cái tì vết ấy. Thế nhưng hi vọng thì cũng chỉ là hi vọng thôi. Làm gì có ai đủ dũng cảm để đi đến gần một con sói hoang. Làm gì có ai đủ dịu dàng để làm sáng những vùng đen tối, hay lấp đầy những khoảng trống trong lòng.

Cho đến khi cậu xuất hiện.

Họ nhìn thấy hi vọng lần nữa lóe sáng. Đây rồi, người đó đây rồi. Sự dịu dàng cẩn thận, chu đáo của họ đã khiến họ muốn mở lòng nhiều hơn, khiến họ mong muốn cậu sẽ trở thành một nửa phù hợp nhất của Đức Ngài, đứng bên cạnh hắn, giúp viên ngọc ấy hoàn chỉnh.

Chỉ là Nghi Ân bị ép buộc bước vào đây, bước vào thế giới của họ. Sự gượng ép luôn đem lại những điều không tốt đẹp. Mọi chuyện liệu có đi lệch khỏi quỹ đạo.

Thế nhưng điều kì tích đã xảy ra, Đức Ngài yêu Đức Ngài.

Bam Bam gần như phát điên khi nhận ra điều đó. Nhưng sự vui mừng vốn không ở lại quá lâu thì nỗi lo lắng khác lại đến. Đức Ngài liệu có chấp nhận? Liệu có đáp trả? Hay chậm chí là có xa lánh Nghi Ân? Đức Ngài, Ngài có tin tưởng cậu ấy không?

Họ sợ rằng sự nghi ngờ quá lớn sẽ khiến Đức Ngài vô tình dìm chết tình yêu mới chớm nở của Nghi Ân

- Nếu Ngài bỏ lỡ thì sao Hữu Khiêm? - Giọng nói Bam Bam nhuốm màu sợ hãi. Nếu cậu chỉ mãi là một con công xinh đẹp, nhưng không có người yêu thương thì.......

Nếu như vị trí phu nhân Lâm gia không phải là cậu......

Nhìn dáng vẻ cuống quít, lo bóng lo gió của Bam Bam, Hữu Khiêm an ủi:

- Bam Bam, cậu nghĩ xa quá rồi đó. Đâu phải là Ngài không bận tâm, chỉ là theo cách mà chúng ta không biết thôi. - Hữu Khiêm cười nhẹ. - Tôi cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ là càng lúc càng không thấy giống Ngài của bình thường.

- Ý cậu là sao? - Bam Bam thắc mắc, thằng cha này giờ mới lộ bản chất. Hắn có nhiều chuyện giấu cậu.

- Đần thế - Hữu Khiêm cốc đầu Bam Bam - Cậu có thấy ai rảnh khi mà để một người không thân quen, không đáng tin gì ở bên cạnh không?

- Với tính cách của Ngài thì 0% cũng không có. - Cho dù Đức Ngài có ham muốn kẻ đó đến đâu đi chăng nữa nhưng nếu đó là một mối nguy tiềm ẩn thì không bao giờ được phép tồn tại.

Hữu Khiêm cười hài lòng. Bam Bam bắt đầu sáng dạ ra một chút rồi đấy.

- Nếu đã tin tưởng thì sao còn giam lỏng thậm chí là bắt anh Nghi Ân nghỉ học nữa?. - Đây đúng là một nghi vấn to đùng.

Hữu Khiêm đằng hắng mấy cái, toan đứng lên thì bị Bam Bam kẹp chặt lấy.

- Kim Hữu Khiêm cậu vẫn còn chuyện gì giấu tôi? - Bam Bam túm cổ áo, trừng mắt lên.

- Đức Ngài từ thẳng sân bay đến trường - Sau một hồi giằng co không nổi, Hữu Khiêm đành đầu hàng.

Không thể nha. Mọi chuyện được giấu rất kĩ. Tài năng của Yuki không bao giờ có sai lầm, thiết bị được vô hiệu hóa hoàn toàn. Vậy....... Tại sao....

- Ngay từ đầu, Ngài đã biết tất cả rồi. - Hữu Khiêm thều thào nói. - Mọi chuyện liên quan đến anh ấy, Ngài đều nắm rõ trong bàn tay. Kể cả việc mọi người sắp xếp cho cậu ấy tham gia sáng tác mấy ngày trước.

Bị một chút tiểu xảo nhỏ nhoi của họ qua mặt thì sẽ không phải là chủ tịch của J.B. Rốt cuộc Đức Ngài có bao nhiêu con mắt, bao nhiêu tay chân đây?

- Ngài cũng như chúng ta, không muốn để anh Nghi Ân bỏ lỡ những ngày tháng tươi đẹp của thời sinh viên. Chỉ là Ngài hơi lo xa một chút....... - Hữu Khiêm trầm ngâm suy nghĩ.

- Về chuyện gì chứ........ - Bam Bam rối tung mù trước những gì nghe được.

- Ở Nga, chúng ta dành được khá nhiều hợp đồng. Gây "ngứa mắt" không ít người - Hữu Khiêm trầm ngâm nói.

- Vậy sao không điều thêm người qua. - Bam Bam hoảng lên, chuyện nguy hiểm như vậy, không điều thêm người nếu như có chuyện gì thì sao....

- Ngài không đồng ý. - Hữu Khiêm lắc đầu nói. - Có nguồn tin cho thấy bọn chúng có cấu kết với một vài người ở Hàn nhưng hiện tại chưa xác minh được danh tính nên Ngài về trước, còn anh Max vẫn ở Nga.

Ngày tất cả mọi người lên máy bay về Nga, bỏ Max ở lại lo mọi chuyện còn chưa sáng tỏ, Hữu Khiêm thề là đã nhìn thấy một vài tia tủi thân trong mắt anh chàng trợ lý hoàn hảo kia. Khổ bây giờ nhưng đổi lại mấy tuần nghỉ ngơi bên người đẹp thì cũng đáng thôi.

Quay trở lại câu chuyện, kẻ địch tuy bây giờ vẫn ở Nga nhưng sẽ có ngày tiến đến Hàn Quốc, ra tay trong bóng tối. Có thể khiến J.B trở tay không kịp, nên Đức Ngài mới liệu phòng trước: sẽ tốt hơn nếu Nghi Ân hạn chế ra ngoài một thời gian, ít tiếp xúc với người lạ một chút, ở yên trong vòng bảo vệ của Black Rose có đến khi mọi việc qua đi. Như vậy sẽ là cách tốt nhất cho cậu bây giờ.

Bam Bam nhận ra rằng khi Ngài nói "có nhiều kẻ thù" thì không phải là sự Nghi Ân thông đồng với người bên ngoài bán đứng hắn, mà là sợ chúng vì có thù với hắn, có thù với J.B mà làm hại cậu.

Ý nghĩ bừng bừng trong đầu khiến gương mặt Bam Bam rực sáng. Từ trong suy nghĩ có một từ làm cậu ngây người.

- Ngài sợ!

Nghe thì có vẻ khó tin nhưng lại có vẻ hợp lý. Nếu tìm ra được một người nào đó đủ tầm quan trọng để chi phối hay gây áp lực cho Đức Ngài, chẳng phải chuyện sẽ chuyển theo một khác rồi sao......

- Anh Nghi Ân có thể được coi là một điểm yếu của Ngài - Hữu Khiêm nhẹ nhàng nói.

Đúng vậy. Đơn giản như vậy mà Bam Bam cũng nghĩ không thông, đúng là phải dùng đến sự nhanh nhạy của Hữu Khiêm có thể nhận ra sự chuyển biến của Ngài được.

- Vậy chúng ta bị Ngài sử dụng như một cái cơ mà còn bị dọa cho hết hồn. - Bam Bam nghiến răng kèn kẹt. - Mà sao cậu không biết đường nói cho tôi biết trước hả?

- Làm sao mà tôi biết được cậu lại nổi cái máu "bao đồng, lắm chuyện" lên cơ chứ. Nếu biết đường bàn bạc hay gợi ý cho tôi với anh Max để nhắc khéo với Ngài, như vậy có phải không bị kỉ luật không - Hữu Khiêm cũng gân cổ lên cãi lại. Nhìn hai đứa như trở về đúng tuổi của mình. Như hai đứa con nít cãi nhau vậy.

- Ai mà biết được. - Bam Bam đuối lý. - Chỉ biết là cố giấu càng nhiều càng tốt. Ai ngờ cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ.

- Đã đần rồi còn thích lắm chuyện. - Hữu Khiêm được đà. - Không dọa cho cậu một bài học lần sau thành tiền lệ thì sao. Chiều quá sinh hư

Bam Bam nghiến răng kèn kèn, lầm bầm.

- Đức Ngài quả thật rất là xấu xa.

Chửi thêm, chửi nữa cũng thế vì cái người xấu xa đấy có nghe thấy được đâu. Hắn đang mải mê ôm người đẹp chìm vào giấc ngủ rồi......

To be continued.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro