Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 26

Chap 26

Nhà bếp Black Rose lại một lần nữa tụ họp đủ mặt, nhưng mà gương mặt họ giờ đây ai cũng bí xị như mấy con bạc chạy túi. Người thì chống cằm chán nản, kẻ thì dựa tường, có người thậm chí gần như nằm dài trên bàn ăn. Cảnh tượng sa sút tinh thần trầm trọng.

- Mấy anh chị cũng gan thật, nghe theo cái ý tưởng ngớ ngẩn của cậu ta để gây ra chuyện tày trời này chứ. - Hữu Khiêm, người duy nhất còn giữ lại được chút xíu năng lượng, lải nhải không ngừng bên tai Bam Bam.

- Kim Hữu Khiêm, cậu cứ thử ở nhà trong suốt mấy ngày qua để chứng kiến sự thay đổi của anh Nghi Ân. Xem cậu có tham gia với tụi này không? - Bam Bam mất bình tĩnh cãi nhau với bạn mình.

Hữu Khiêm hậm hực ngồi phịch xuống ghế. Cậu vẫn không thể tưởng tượng được chỉ trong một đêm 4 người phải ra đi, số phận họ không biết sẽ đi về đâu. Bị Lâm gia ruồng bỏ, thì cũng đồng nghĩa với việc họ sẽ phải rời đi thật xa vì không ai dám tiếp nhận họ đâu.

- Lần này mọi người nợ anh Nghi Ân một ân tình rất lớn đó. - Hữu Khiêm nói

Đúng vậy, nếu không có Nghi Ân thì không biết giờ phút này những người đang ngồi đây sẽ trôi về đâu. Họ như tội phạm cầm chắc án tử rồi thì bỗng dưng được tha. Đức Ngài của họ đã giảm hình phạt từ đuổi việc xuống trừ lương.

Một năm tiền lương.

Con số gây choáng váng thật đấy, nhưng đó không phải là nguyên nhân khiến họ than thở. Dối gạt Đức Ngài cũng chỉ vì muốn cậu Nghi Ân vui vui vẻ vẻ lên một chút, đừng suốt ngày u uất buồn bã nữa. Thế nhưng cuối cùng là hại cậu ấy phải nghỉ học. Đức Ngài ơi, Ngài có biết gương mặt lúc tham gia vũ hội, hay được đến trường hạnh phúc nhường nào không? Chúng tôi cũng vì Ngài mà cố gắng chăm sóc thật tốt cho cậu ấy không chỉ về sức khỏe mà cả tinh thần nữa.

Đến tận bây giờ khi nghĩ lại khung cảnh hắn quay về Black Rose. Liếc một lượt những gương mặt trắng bệch đầy tội lỗi, ánh mắt hắn như thể muốn lăng trì nuốt sống bọn họ vậy. Nếu có thể lựa chọn họ thà chìm trong cơn ác mộng đáng sợ nhất còn hơn phải đối diện với vẻ mặt lúc ấy của hắn.

...............

Trong phòng làm việc xa hoa yên ắng nghe được cả tiếng gió rì rào bên ngoài, chỉ còn lại hai người. Ông lão bảy mươi tuổi đứng một bên, thái độ rất mực cung kính đối với người đàn ông nhàn nhã dựa lưng lên chiếc ghế bành bọc da khổng lồ. Hai mắt nhắm hờ hững thư giãn, vô hại nhưng vẫn tản mác ra áp lực khiến người ta không dám nhìn thẳng. Bàn tay thon dài xoay xoay li rượu Brandi, gợi cảm một cách khó hiểu.

- Tôi đã thất trách khi đã không trông chừng họ cẩn thận. Xin ngài cứ khiển trách - Quản gia Trần cúi đầu nhận lỗi với chủ nhân của mình.

- Ngay cả ông cũng bị bọn họ lừa ra ngoài vào thời điểm đấy. Họ đã phải suy tính rất nhiều cho kế hoạch này. - Hắn nhàn nhạt nói.

- Vâng, họ đưa cho tôi vé mời đàm đạo về việc cứu sống loài lan nhiệt đới. Tôi đã thử nhiều cách nhưng mấy cây lan trong vườn đều chết rất nhanh.. - Ông từ tốn trình bày.

- Vậy kết quả ông thu được là gì? - Hắn hỏi hoàn toàn chẳng lộ một chút hào hứng nào với câu chuyện của quản gia nhà mình.

- Thưa Ngài, điều tôi học được chính là chăm sóc cây cảnh cũng như con người vậy. - Ông nói. - Con người cần phải được tự do phát triển một cách lành mạnh, không bị gượng ép trong một khuôn khổ nào cả thì cây cảnh cũng vậy. Chúng không thể bị o ép trong điều kiện chật hẹp của nhà kính mà phải được hưởng ánh nắng cũng như sương sớm. Như vậy mới có thể sống lâu, sống đẹp và không bị méo mó dị dạng.

Chiếc ly dừng xoay, khiến cho chất lỏng vàng nhạt sóng sánh trong lớp thủy tinh trong suốt. Hắn quan sát người hầu cận bao năm trong gia đình, tính tình vốn kiệm lời nay lại dài dòng lê thê. Hắn mỉm môi giễu cợt.

- Con người ưu việt hơn cây cỏ ở chỗ biết chinh phục và thích nghi. Nếu luôn đầu hàng trước những khó khăn gặp phải thì có lẽ Trái Đất này đã tuyệt chủng từ lâu rồi.

Ngôn ngữ biểu hiện ý thức ngông cuồng kiêu ngạo. Con người này sinh ra để chế phục tất cả, dòng máu bá vương chảy trong huyết quản. Người quản gia thầm thở dài.

- Có lẽ tôi phải tìm hiểu thêm về cây cảnh rồi. - Ông cúi đầu xấu hổ nói.

- Không còn gì thì ông ra ngoài được rồi.

- Xin phép cho tôi nói một điều cuối cùng ạ. - Nhận thấy sự im lặng của hắn, ông tiếp lời. - Dù là cây cỏ hay con người, khi phải chịu áp lực quá lớn thì sẽ bị suy tàn rất nhanh, thậm chí là không có cách cứu vãn. Những người yêu thương chúng thật lòng sẽ sớm nhận ra sự khác biệt đó, để rồi kịp thời sửa chữa, cứu vớt sự sống còn lại.

Nói rồi, ông cúi người và lui ra ngoài, để lại Đức Ngài một mình trong phòng.

Chỉ còn lại một mình, hắn nhíu mày thật sâu, lần nữa thả lưng trở lại vào ghế. Luồn tay ra sau gáy, xoa nắn khớp cổ để giảm bớt cơn mệt mỏi hiếm hoi, hắn thật không hiểu vì đợt công tác gấp rút vừa rồi là nguyên nhân hay cái ngạc nhiên của đám người thân cận đã tặng hắn.

Có thể là cả hai.

Phải chăng hắn đã quá lơ là trong chuyện quản giáo thuộc hạ nên bọn họ trở nên táo bạo như vậy, dám giở trò sau lưng hắn.

Không đúng!

Dù bọn họ có gan lì cũng sẽ không liều lĩnh trái ý hắn. Cái hắn muốn biết, khát khao muốn biết là cậu đã làm cái gì mà khiến họ vì cậu chống lại hắn. Chỉ bằng thời gian hơn một tháng cậu đã đạp đổ thành quả hơn mười mấy năm của hắn. Hơn hết, cậu hiểu họ, thân thuộc với họ, cứ như thể.... cười một nhà.....

" Tìm hiểu nguyên nhân dẫn đến hành động ngày hôm nay cho ta. Mệnh lệnh bí mật tuyệt đối" - tin nhắn được gửi đi.

Cảm giác bị hạ bệ là những sợi gân trên thái dương nhảy nhót điên cuồng, quai góc hàm căng ra. Phải nhấp thêm một ngụm rượu mạnh để trấn áp cơn sóng nhiệt phừng phừng trong cơ thể mình. Nó quấy nhiễu hắn trong suốt những ngày qua. Không những vậy hiện giờ nó đang có chiều hướng tăng cường và diện tích tàn phá.

Tệ hại! Miệt mài như điên để trở về sớm hơn, đáp chuyến bay trong thời tiết xấu tệ hạ, hắn trở về đây để làm quái gì cơ chứ?

Làm một tên độc tài, làm một ông chủ chuyên quyền ức hiếp nhân viên........

Làm một tên ác độc thích nghi ngờ cho người khác.....

Còn kiêm luôn cả một thằng điên, chạy đến cái dạ hội chết tiệt đó chẳng khác nào một tên làm mất chiếc nhẫn cưới trong ngay ngày hôn lễ của mình.

Hắn thật sự rảnh rỗi đến vậy sao?

Đức Ngài ngửa cổ uống hết lượng rượu còn lại trong ly. Khuôn mặt đẹp trai khẽ nhăn lại. Món rượu được đặt riêng dành cho hắn tại sao lại nhạt nhẽo đến vậy. Cái ly bị vứt không thương tiếc lên bàn, nghiêng ngả lăn qua lăn lại, ánh sáng khúc xạ vào thủy tinh tạo ra hào quang lung linh, đủ màu sắc. Hắn chăm chăm nhìn vào vầng sáng đó, màu mắt ảm đạm trở nên lấp lánh kì lạ. Bàn tay hờ hững để trên bàn như vẫn lưu giữ cảm giác ấm áp mềm mại, khóe miệng quyến rũ bỗng hơi nhấc lên, rồi từ từ cong thành một đường cong mê mẩn.

Không! Hắn là người rất bận rộn mà....

..........................................

Không biết đã bao lâu rồi, Nghi Ân ngồi trên chiếc ghế dài trong phòng nhìn đăm đăm về phía trước, Chiếc áo vest trắng lúc đầu được để trên tay vịn từ bao giờ đã rơi xuống đất, không nhận được sự chú ý của chủ. Trên người để nguyên dạ phục, dường như cậu không cảm thấy nóng bức, gò bó như lúc mới mặc vào. Đèn cũng bị lãng quên, cả căn phòng mập mờ, ẩn hiện những hình thù kỳ lạ. Ánh sáng le lói từ ngoài xuyên qua rèm cửa càng tạo thêm tĩnh mịch ma quái.

Nhưng thế cũng tốt, yếu ớt nhưng dịu dàng, chiếc rèm lay động. Ánh sáng cũng theo đó cử động, mơn man những đường nét mềm mại của gương mặt thánh thiện, chỉ là đã hốc hác vô hồn đến đau lòng.

Nghi Ân đã đồng ý, chấp nhận ngừng học!

Phải mất một lúc thật lâu cậu mới chấp nhận được cái thực tế ấy. Hỏi cậu có cảm giác gì? Mất mát và tiếc nuối! Có đấy nhưng ngạc nhiên thật, nó không lớn như cậu nghĩ. Cậu đã từng nghĩ nếu không được đi học nữa chắc chắn cậu sẽ khóc đến ngập lụt thủ đô luôn. Thế mà bây giờ thì sự bình tĩnh trong cậu còn rất nhiều, nước mắt một giọt cũng không chảy ra. Có lẽ vì nó đã giữ lại được bốn người, không để họ xa rời gia đình.

Nghi Ân nhẹ thở ra một cái. Được rồi, không sao hết! Vốn dĩ từ đầu hắn đã miễn cưỡng cho cậu đi học nên bây giờ rút lại cũng là đúng thôi. Miễn sao....miễn sao hắn an tâm về cậu, rằng cậu không tiết lộ gì bất lợi cho hắn ra ngoài là được

" Kẻ thù của ta vốn không thiếu"

"Nhờ cậu mà giờ ta đã có thế "một tên" như thế rồi đó"

Giọng nói lạnh băng vang lên trong đầu cậu, như nhắc nhở phải tỉnh ra, phải nhớ mình là ai

"Đoàn Nghi Ân cậu nghĩ mình đủ giá trị để thay thế cho tất cả bọn họ sao?"

Là một vật làm ấm giường!

Nhưng cũng có thể không bằng đâu. Người ta là người mẫu đẳng cấp thế giới, người ta được hắn thích, còn cậu, chỉ là một con tin vô tình,... à không...., phải là do cậu cầu xin mới được thăng cấp lên. Cậu đâu thể so sánh được với người ta. Xa lạ như vậy, thấp kém như vậy mà còn đòi hỏi người ta tin tưởng mình sao được.

" Đừng mơ mộng nữa Đoàn Nghi Ân, dập tắt hết cảm xúc sai lầm này đi. Hãy đi ngủ, ngủ thật ngon vào là ổn cả" - Động viên mình như thế nhưng thân thể cứ thẩn thơ chẳng chịu nghe lại.

Cậu không làm được, không muốn đi ngủ. Nhắm mắt rồi cậu sẽ lại nhớ, lại bị ảo giác.

Cảm giác lạnh run quen thuộc lại kéo đến, giày vò Nghi Ân như mấy ngày qua. Cậu co hai chân lên, ôm sát vào ngực mình hi vọng sẽ ấm lên một chút. Nỗi hành hạ này chừng nào mới kết thúc, có thể sẽ rất mau thôi.

Đến lúc hắn chán, không còn cần đến cậu nữa.....

Hôm nay cậu đã làm trái ý hắn, khiến hắn tức giận, hắn sẽ cảm thấy cậu thật phiền phức, phiền đến nỗi từ trường về nhà không thèm nhìn cậu lấy một cái. Chắc chắn như thế rồi, hạn sự dụng sẽ hết mau thôi. Như vậy thì tốt cho cậu đúng không. Được rời khỏi Black Rose, quay về cuộc sống thường nhật.....

Gò má có một vật gì nóng ấm từ từ lăn xuống, rơi vào khóe miệng, đầu lưỡi nếm được vị mặn.

Nước mắt!

Đáng ghét, Nghi Ân lấy tay gạt đi, lại tiếp tục gat, gạt nữa. Vành mắt vì bị chà xát thô bạo liền bỏ lên nhức nhối. Đôi mắt hồ thu bị nhuộm màu đau đớn, đỏ hồng những tia máu. Nước mắt có thể gạt bỏ nhưng vị mặn trên đầu lưỡi lại rất rõ ràng. Mặn trôi xuống cổ họng lại biến thành chát rồi cứ đọng mãi không tan.

Nghi Ân đưa mắt nhìn quanh. Chiếc ghế đôn nhỏ bên góc bộ ghế bình thường có để sẵn một khay nhỏ, trên đó là một chai rượu nhẹ, sẵn sàng phục vụ cho thói quen uống chút men trước khi ngủ nếu chủ nhân có thói quen đấy. Trước đây, cậu chưa bao giờ để ý đến nó, hiện tại cũng không suy nghĩ nhiều, nhoài người cầm cái chai lên. Nút chai mở ra, hương rượu nồng nàn tỏa bay, len vào khứu giác. Nghi Ân khẽ nhăn mặt nhưng cậu cắn môi, quyết định liều lĩnh một phen, rót ra ly rồi run run uống thử một ngụm nhỏ.

Tuy là loại có nồng độ thấp nhưng vị cay của nó vẫn làm cậu muốn phun ra, phải cố lắm cậu mới nuốt xuống, Ai bảo rượu ngon chứ, khó uống quá trời. Một lúc sau, vị cay nóng biến mất để lại vị ngòn ngọt. Nghi Ân can đảm hơn tiếp tục uống thêm....

Cứ như vậy, chai rượu vơi dần.....

Mượn rượu để sầu muộn có thể được chôn vùi trong hơn men. Sự cay nồng sẽ sưởi ấm con tim đang giá lạnh. Giấc ngủ cùng mệt mỏi sẽ thường tình mà ban cho cậu sự lãng quên.....

To be continued.

P/s: Chap sau sẽ dài và "nóng" hơn một chút nha các nàng :))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro