Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 25

Chap 25:

Hấp tấp bước những bước chân rối loạn, chàng trai trong lễ phục trắng thuần cố hết sức ép hai chân đang mềm nhũn ra của mình đi theo người phía trước. Chân dài, lưng thẳng, người đàn ông cao lớn, một tay bỏ vào túi quần, ung dung bước những bước vững vàng.

Chỉ cần rời khỏi trường về Black Rose chắc chắn Đoàn Nghi Ân sẽ phải đối mặt với bản án tàn khốc nhất, nghĩ đến lại không kiềm được rùng mình một cái. Len lén ngó cái bóng lưng to rộng tràn đầy sức mạnh phía trước, trái tim mấy ngày nay vốn không yên tĩnh lại càng vận động điên cuồng.

Cái cảm giác vui mừng khi biết hắn về nay đã bị hiện tại khắc nghiệt cuốn phăng đi không dấu vết.

Hắn sẽ làm gì mọi người ở Black Rose đây?

Con đường dẫn ra cổng Bắc thường phải đi rất lâu nhưng hôm nay giống như bị xén bớt, cái cồng bằng sắt chẳng mấy chốc đã hiện ra dưới ánh sáng nhạt nhòa của ngọn đèn trên hai cây trụ lớn. Hắn vẫn chưa một lần nhìn lại xem cậu có đi theo hay đã bỏ trốn rồi. Nhưng ngay từ đầu Nghi Ân vốn đã không có sự lựa chọn nào khác.

- Nghi Ân !

Tiếng gọi trầm ấm cùng âm thanh gót giầy liên tục va chạm xuống nền sỏi kéo giật cậu lại theo phản xạ. Người chạy đến tuy trang phục toàn đen nhưng không khó nhận ra.

- Tiền bối Minh Thành! - Nghi Ân thì thào trong hơi thở gấp. Qua khóe mắt cậu liếc nhanh về hướng cổng lớn, nhịp tim được đà tăng thêm một chút, mong rằng người kia không bị quẫy nhiễu.

- May quá, tôi tưởng sẽ không tìm được cậu. - Minh Thành dừng cách cậu một khoảng ngắn, hơi thở gấp gáp chứng tỏ vừa rồi anh đã hoạt động rất nhiều. Anh ngần ngừ hỏi - Cậu về sao?

- Vâng, tôi đang định về. - cậu đáp, giọng nói không tự nhiên.

- Nhanh vậy sao? - anh khẽ thốt lên mang theo tiếc nuối - Vậy lời hứa về điệu nhảy hôm nay. Có thể bảo lưu đến một dịp khác được không?

- ........................................ - Nghi Ân bối rối không biết phải đáp làm sao.

- Đây thực sự là điều tôi mong muốn từ lâu. Em có thể toại nguyện giúp tôi không?

Rất nhẹ nhàng nhưng sức ảnh hưởng cực lớn, anh đã thành công trong việc lôi kéo sự chú ý của các Nghi Ân. Đôi mắt tròn xoe nhìn nụ cười dịu dàng phía trước. Khung cảnh lãng mạn đúng y như trong tưởng tượng về lần đầu hò hẹn. Có anh có cậu, có cỏ cây hoa lá, có ánh nến lung linh.

- Sẽ không xảy ra chuyện đấy đâu.

Giây phút mơ mộng nhanh chóng biến mất khi luồng áp suất theo giọng nói trầm lạnh bạt thẳng vào lưng Nghi Ân. Chiếc bóng đen to lớn bao trùm lấy cả người Nghi Ân.

Minh Thành đưa ánh mắt đánh giá con người phía sau cậu, đôi mày không khỏi chau lại khi lướt qua khuôn mặt đẹp điêu khắc. Ánh mắt sắc lạnh của đôi mắt tro tàn khiến một sự khó chịu không tên dấy lên trong lòng anh.

- Xin hỏi, anh là ai? Mà lại lên tiếng thay bạn tôi như vậy?

- Ta không thừa lời với những người như cậu. - Bá đạo đến từ lời nói.

Ánh mắt cả hai người ghim chặt lê người đối phương như muốn moi tim gan ra xem tường tận bên trong người đối diện mình có cái gì. Bản năng của đàn ông như linh cảm của dã thú, đánh hơi được kẻ địch dù mới chỉ là ở lần đầu gặp nhau. Nghi Ân bị kẹp giữa hai người , trong lòng rối bời không biết phải làm sao để thoát khỏi tình cảnh thiếu dưỡng khí này. Đáng lo ngại hơn nữa đó là phải bảo toàn được tính mạng của Minh Thành.

" Minh Thành là ai?"

Lúc ấy, cậu lảng tránh không đưa cho hắn câu trả lời, chỉ với một hi vọng nhỏ nhoi rằng người bận rộn khi ra sau khi xử lý tội trạng của cậu rồi thì sẽ quên đi. Nhưng người tính, không bằng trời tính, cho dù có cố giấu thế nào đi nữa thì cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra thôi. Nghi Ân gian nan nuốt nước bọt một cái, lấy dũng khí liếc xem sắc mặtcủa người đứng bên phải mình.

Tim ngừng đập một nhịp!

Đáng sợ quá!

Cả người quay lưng lại với ánh sáng, càng tô đậm nét thần bí và mạnh mẽ trên khuôn mặt, đôi mắt sáng quắc không chứa một tia cảm xúc, có sức mạnh đè bẹp tinh thần quật cường nhất. Hắn chẳng khác một con sói cao ngạo đầy âm trầm quan sát kẻ lăm le lãnh thổ của mình. Thật khó có ai dám thách thức loại uy quyền cường đại này.

Thật bất ngờ khi người hứng chịu trực diện áp lực kinh khủng này lại không hề lộ một chút e sợ như đa số kẻ tiền nhiệm. Minh Thành chăm chăm đấu mắt với hắn, sự bình lặng, hòa nhã trên khuôn mặt tuấn tú cổ điển bị thay thế bởi nghiêm trang, cứng cỏi.

- Xin lỗi, dù anh có là ai đi nữa thì cũng đâu có quyền cấm Nghi Ân trả lời tôi. Ngay là phép lịch sự tối thiểu anh cũng không biết? - Minh Thành từ từ đối đáp với hắn nhưng giọng nói thì không còn độ ấm.

"Nghi Ân? Đã gọi thẳng tên rồi sao?"

Nghi Ân há hốc mồm, chân tay run lẩy bẩy. Cậu sắp trụy tim mất rồi.

Một tia sáng rất nhỏ nhưng mang màu chết chóc lóe lên trong đôi con người lạnh căm của hắn. Khóe miệng quyến rũ nhếch lên một góc rất nhỏ, hắn dấn thêm một bước.

- Sai rồi. Ta là người có quyền định đoạt tuyệt đối với người này. Và ta nghĩ những người không biết điều đó thì chính là sự bất hạnh của họ - ngay cả cây cối xung quanh cũng phải rùng mình một cái gì âm vực của hắn.

Ý tứ vừa ngang ngược vừa đọc tàu, nếu xuất phát từ một ai khác sẽ rất phản cảm nhưng nó được tuyên bố bởi người đàn ông có quyền lực mạnh thì điều đó lại trở thành một lẽ tự nhiên, Sự tự tin nơi hắn chứng tỏ mọi điều hắn thốt ra đều là chân lý, dù nó có vô lý đến đâu.

Cảm nhận được đe dọa từ trong ánh mắt đến lời nói, quai hàm của hắn nghiến chặt, bất bình rõ ràng biểu hiện trong đôi mắt đen trừng lớn. Anh bước thêm một bước đối diện với hắn, bất kể hậu quả thảm khốc có thể chờ anh trong tương lai.

- Anh.....

- Tiền bối - Đột ngột Nghi Ân la lên, liền sau đó là một hành động mà ngay cả người thực hiện cũng ngỡ ngàng.

Cậu chạy lại bên hắn, dùng cả hai tay ôm chầm lấy cánh tay đang buông thõng.

Anh khựng lại, sững sờ nhìn cả người cậu nép sát vào thân hình vạm vỡ của hắn. Chiếc bóng nhỏ bé giao thoa với bóng đen to lớn, không phải cưỡng éo mà là nhu thuận, hòa quyện.

- Là người nhà của tôi, tiền bối. - Nghi Ân nhìn anh, giọng run run nói. - Tôi có việc phải về trước, xin tạm biệt.

Rồi cậu ngẩng lên, dù thần trí đang mờ mịt nhưng vẫn nhận thấy người kề bên cũng đang nhìn trân trân chỗ tiếp xúc giữa cậu và bản thân, còn đôi mày nam tính khẽ chau lại không hài lòng. Hít một hơi, cậu nói thật nhanh.

- Không phải ông nói có chuyện phải làm sao? Đi thôi!

Thế cậu trai mang vẻ đẹp thuần khiết của bề tôi chúa trời, nắm chặt tay người đàn ông sở hữu ngoại hình quyến rũ của kẻ đối nghịch với thượng đế, kéo đi phăm phăm mà không gặp bất cứ trở lực nào. Mười ngón tay đan vào nhau không còn một kẽ hở.

Còn lại trên đường, một người vẫn đứng đó, giống như bị hóa đá cùng thời gian. Gió đêm rì rào qua ngọn cây ngô đồng, tạo thành âm thanh đau thương. Có thể do ánh sáng mập mờ mà đường nét trên khuôn mặt vốn tươi cười, hiền hòa trở nên đáng sợ và u tối rợn người.

Ngọn đèn hắt ánh sáng lên hàng vạn viên sỏi, giờ đây chỉ còn một chiếc bóng lẻ loi, cô độc, mang hình hài điềm báo bất an

................................................................................................................................

Tích tắc!

Tích tắc!

Tích tắc!

Trong không gian tĩnh lặng, tiếng vang đó càng ngân, càng rõ ràng, va vào bốn bức tường bao quanh căn phòng rộng lớn. Những âm thanh đó như những nhát búa gõ thẳng tay vào hệ thần kinh đang căng ra như dây đàn của những người đang xếp thành một hàng đợi tuyên án. Họ cúi đầu lắng nghe nhịp đập dồn dập trong lồng ngực của mình và người bên cạnh truyền đến.

Còn vị chủ tọa thì ngồi trên chiếc ghế xoay bằng da phía sau cái bàn gỗ, duy trì một sự yên lặng khủng bố. Thà là chết một cách nhanh chóng, còn thần kinh lúc nào cũng bị treo lơ lửng như thế này thực sự là một sự tra tấn quá kinh khủng. Họ không thể đoán được điều gì thông qua góc nghiêng của Đức Ngài

Nghi Ân không đứng chung với hàng ngũ "đồng phạm". Bàn tay không ngừng chà sát vào nhau. Nghi Ân muốn nhanh chóng giải thoát tình trạng này thì càng nhanh đỡ lo âu. Miệng cậu vừa há ra thì....

- Nói đi!

Vị quan tòa lạnh tanh lên tiếng, nhưng họ không được thở phào nhẹ nhõm mà lại tụt vào tuyệt vọng vì rõ ràng đây là ân huệ cuối cùng cho kẻ trước khi bị tử hình được nói lời cuối. Da người nào người ấy cũng trở nên cùng màu với tấm thảm màu xám dưới chân.

- Tôi.....

- Ta không hỏi cậu.

Khó khăn lắm mới mở được miệng mới mở được ra vậy mà hắn lại gạt phăng đi, nhưng cậu hiểu rằng trong lúc này khôn ngoan nhất vẫn là không nên chống đối hắn. Nghi Ân bặm môi, e dè nhìn về hướng những người được hỏi. Bam Bam nhỏ tuổi nhất nhưng lại cao nhất hội, đứng giữa nổi bật với mái tóc đỏ rực, sắc mặt cực kì kém. Từ lúc đưa Nghi Ân đến vũ hội trở về, gặp Hữu Khiêm đứng ở cửa, rồi giáng cho một câu hỏi: "Có gặp Đức Ngài không?"

Giờ phút đấy thì cậu biết mình tiêu rồi, tất cả đều tiêu rồi.

Bam Bam ngó qua ngó lại cũng không thấy ai dám nhúc nhích. Thầm nghĩ ước gì có đại ca Max ở đây, nhất định sẽ mà sự căng thẳng này giảm xuống.

- Thưa Đức Ngài, việc lần này chúng tôi không được phép của Ngài đã tự ý đưa cậu Nghi Ân đi vũ hội, chúng tôi xin chịu mọi khiển trách. Có điều.... - Bam Bam dù gì cũng chỉ là đứa nhỏ mà thôi. Nhưng giờ chỉ có ít kiến thức tranh biên của cậu mới có thể giúp cả đám có thêm hi vọng thoát chết mà thôi.

Liếc nhanh dò xét tình hình của Đức Ngài, cậu mạnh dạn nói tiếp.

- Theo nhận định tình hình mấy ngày gần đây, chúng tôi thấy nếu bỏ lỡ vụ hội này thì thật đáng tiếc cho cuộc sống sinh viên của cậu Nghi Ân. Hơn nữa mọi tình huống xấu đã được lường trước và bảo hộ an toàn cho cậu Nghi Ân. Vì vậy chúng tôi mới thuyết phục cậu ấy tham gia.

Đừng nhìn nó bình tĩnh như vậy mà nghĩ nó không sợ. Hai bàn tay ướt đẫm, lạnh ngắt. Tất cả cũng chỉ muốn cải thiện tâm tình của anh Nghi Ân mà giờ lại gây thêm rắc rối lớn này cho cậu. Bây giờ việc quan trọng nhất phải chúng minh là anh Nghi Ân không có dính líu vào.

Không chỉ có riêng Bam Bam mà cả Sami, Dennis, Eric đều đồng loạt thẳng lưng minh oan cho Nghi Ân

- Đức Ngài, hoàn toàn là chúng tôi bày kế hoạch và ép buộc cậu Nghi Ân tham gia.

Nghi Ân chứng kiến hết tất cả từ đầu đến cuối. Họ là những người xa lạ, chung sống với cậu chưa đầy một tháng vậy mà lại dám đứng đây đối mặt chủ của mình để minh oan cho cậu. Nghi Ân cắn môi quay qua nhìn con người uy quyền đang vắt chéo chân trên ghế, nhìn vào đám người "tinh anh" của mình. Nghi Ân không biết được lúc này hắn có để tâm đến những lời họ nói hay hắn sẽ xử lý họ như thế nào đây. Chỉ có thể chờ đợi......

Như thế hàng thế kỉ, hắn thong thả ngồi thẳng người trên ghế, quét mắt nhìn một lượt từ trên xuống dưới căn phòng

- Rất đoàn kết - Môi trên của hắn nhếch lên tạo thành hình dáng hoàn mũ của biểu tình mỉa mai

Mọi người cứng đờ không dám hó hé một lời trước ánh mắt chẳng khác gì tia laze cháy thịt của chủ nhân.

- Trung thành. Đại biểu chính là tuyệt đối chấp hành mọi mệnh lệnh, trong mọi tình huống không phát sinh biến tướng hay làm trái. - Một trận gió đông thổi tràn vào thanh âm của hắn, buộc họ phải khắc ghi thật sâu.

- Có tài nhưng vô kỷ luật, loại nhân viên này ta không cần.

Một khoảng lặng dài......

Có ai hiểu được Đức Ngài đang nói gì không?

- Thưa...Ngài.... - Hữu Khiêm ngập ngừng lên tiếng

- Hữu Khiêm, Richard hai người tạm thời tiếp nhận hết phần công việc của bọn họ, cho đến khi Max về. Ta sẽ phân bố công việc hợp lý cho ba người. - hắn hờ hững ra lệnh.

Họ đã bị đuổi!

Bam Bam loạng choạng đứng không vững, Sami run lẩy bẩy, Dennis và Eric gồng cứng người. Những người còn lại đều sững sờ.

- Xin Ngài.... - Hữu Khiêm bạo gan định cầu xin.

- Cậu không làm được?

Dường như chỉ chờ cho cậu nói "vâng" thì chính anh cũng sẽ cùng chung số phận với họ. Hữu Khiêm đành nuốt ngược lời nói vào bụng. Giờ phút này, không ai có thể lay chuyển quyết định của hắn, cũng không thể dùng lý lẽ để phản bác. Từ xưa đến nay luôn luôn thế. Lạnh buốt và cứng rắn, chính nền tảng của quyền lực tạo nên con người thần thánh này.

- Không được! - Nghi Ân la lên. Ngay lập tức khựng lại bởi ánh mắt thấu xương của hắn, cậu từ từ điều chỉnh hơi thở, ép cơn xúc động xuống. - Nghe tôi nói một chút được chứ?

Im lặng được hiểu như sự cho phép.

- Tôi không có quyền cho ý kiến về cách ông quản lý nhân viên của mình, nhưng đây là có vài vấn đề liên quan đến tôi nên tôi xin phép nói một chuyện. - Nghi Ân bấu chặt lấy gấu quần bằng cả hai tay. - Dạ hội hay chuẩn bị cho dạ hội là điều bắt buộc phải tham gia đối với một học sinh năm nhất. Không những thế vì là lớp được trao trọng trách về phần chủ đề của dạ hội. Một thành viên như tôi không thế không tham gia. Mọi sự đóng góp của tôi đều được tính điểm thành tích.

Nghi Ân cố gắng nói hết trong một lần để, thậm chí cậu có thể nghe thấy tiếng hít vào của ai đó phía sau vì lo lắng.

- Vậy nên việc họ làm hoàn toàn nằm trong quy định được học tập và hoạt động tại trường của ông.

Tất cả các con mắt giờ đang chú mục vào cậu hơn nữa còn là nhìn trừng trừng, ngưỡng mộ có, ngỡ ngàng có và hơn hết là lo lắng cho cậu. Thế nhưng tất cả cộng lại cũng không gây cảm giác khó chịu như kiến bò bằng đôi mắt xám kia,

- Bam Bam, nói cho cậu ta biết. Là ta nên phạt hay cảm ơn các cậu? - hắn hờ hững nói.

Bam Bam lúng túng, không biết phải làm sao cho phải

- Trước khi đi Ngài ra lệnh là mọi chuyện phát sinh đều được phải xin ý kiến của Ngài . - Bam Bam khó khăn trả lời. - Thế nhưng chúng tôi lại không báo cáo việc cậu Nghi Ân sẽ đi dạ hội....nên......

- Đây chính là thái độ dối gạt chủ! - Hắn gằn giọng - Ta nói đúng chứ?

Quá chuẩn xác, không thể chối cãi! Họ đã cố tình qua mặt hắn, bày binh bố trận để lừa hắn. Đây là một điều cấm kỵ lớn nhất trong nguyên tắc dùng người của hắn. Vì vậy việc trừng phạt là điều đương nhiên.

Nhưng vẫn có người chưa chịu buông xuôi.

- Vì nhận thấy những việc đó không ảnh hưởng đến ông nên họ mới để tôi tham gia. Bây giờ ông lại bảo họ không trung thành, như vậy không phải là phí hoài sự tận tâm của họ sao?

- Cậu có chắc là mọi chuyện sẽ không gây nguy hiểm cho ta? - hắn nhẹ tênh hỏi ngược lại

Có sao? Nghi Ân không theo kịp ý nghĩ của hắn. Chuyện cậu đến trường gặp bạn bè, ăn uống, nhảy mùa thì sẽ có hại gì đến hắn chứ......?

Rồi một ý nghĩ mơ hồ đến với cậu. Nguy hiểm, trừ phi.....

- Ý của ông, mối quy ấy xuất phát từ tôi. - Cậu hỏi một cách yếu ớt, trong tận sâu nơi nào đó hi vọng nhận được lời phủ nhận.

Hắn chăm chú tìm kiếm những biểu hiện trên gương mặt đã mất đi sắc hồng, đến đôi mắt nâu long lanh, rồi nhanh như cắt chuyển tầm nhìn ra khung cửa sổ lớn bên, bóng tối từ ngoài lấn chiếm trong con ngươi màu tro

- Kẻ thù ta vốn không thiếu. - Giọng nam trung không một chút tươi sáng. - Tuy không phải lúc nào cũng đáng phải để tâm, nhưng nhờ vào sự "trung thành" của họ. Ta cũng "vô tình" có thêm một kẻ thù!

Nghĩ lại đôi mắt dám nhìn thẳng vào hắn như một con thú bị cướp đi miếng mồi ngon của người thanh niên thư sinh đó. Đức Ngài lại thấy có chút gì đó không yên........ Chưa ai dám kiêu ngạo nhìn thẳng vào hắn như vậy..................

- Tiền bối Minh Thành không phải kẻ xấu, hơn nữa tôi còn không tiếp xúc nhiều với anh ấy. - Nghi Ân lớn giọng phân bua.

Ánh mắt chết chóc chiếu thẳng lên người Nghi Ân, hai nắm tay siết chặt.

- Phải hay không cũng do ta quyết định. Không đến lượt cậu lên tiếng.

Kẻ thù càng nhiều thì càng phải đề phòng mọi lúc mọi nơi. Đặc biệt đối với một người không thân tín như cậu thì càng phải canh chừng gắt gao. Điều này Nghi Ân vốn đã nhận ra khi hắn cấm cậu tiếp xúc với người khác. Bây giờ được khẳng định rồi cũng không có gì quá bất ngờ.

Nhưng sao mà cậu giống như đang nuốt trọn một viên đá vậy, cảm giác buốt giá chạy toàn thân.

- Thì ra là vậy - Cậu nở nụ cười gượng gạo - Chuyện chẳng phải đơn giản hơn rồi sao. - Nghi Ân nhìn thẳng vào gương mặt tuấn tú kia. - Tất cả đều vì Đoàn Nghi Ân này mà ra. Vậy nên, mọi biện pháp an ninh, mọi sự kiểm soát, mọi sự trừng phạt tôi sẽ nhận lấy hết. Những người không có tội thì không đáng phải nhận lấy trừng phạt vì một điều họ không làm. Đừng vì một đứa không đâu như tôi mà mất đi một đội ngũ tinh anh như vậy.

- Đoàn Nghi Ân, cậu nghĩ mình đủ giá trị để thay thế cho toàn bộ người ở đây? - Nghiến chặt lấy hàm răng. "Người vô tội mà cậu muốn nói đến là ai đây? Cái người tên Minh Thành kia sao?"

Im lặng lại kéo dài....... Nghi Ân cảm giác trái tim mình vừa bị khoét sâu một lỗ hổng, máu chảy không ngừng. Đau quá.....

- Đúng thế! Tôi thậm chí không có đủ tư cách để có thể được đem ra so sánh với họ.

- Tôi chỉ là đang chờ đợi sự công bằng từ ông mà thôi. Từ một người mà bọn họ hết lòng tôn trọng.

Nhếch mép cười thích thú. Vẻ thờ ơ, lãnh đạm bị dẹp sang một bên, hắn như một con sư tử nhàm chán bỗng trông thấy một con linh dương lạc bầy.

- Vậy thì hãy dừng học đi!

Phải mất mấy giây Nghi Ân mới tiếp thu được câu nói của hắn. Cậu đứng ngây ra.....

Ngừng học......

Chính là phải từ bỏ ước mơ hội họa.................

Chính là từ bỏ những tháng ngày đẹp nhất của tuổi thanh xuân..............

Chính là phải trôn chân ở đây cả ngày.......................

Thần trí cậu xoay mòng mòng trong những từ ngữ trên, không biết da mặt mình đã biến thành trong suốt. Trong mơ hồ cậu nghe thấy bên tai giọng sửng sốt, khẩn trương của người phía sau. Hình như hắn đang cầu xin Đức Ngài bỏ yêu cầu vừa rồi. Cậu từ từ ngoảnh mặt trở lại thì bắt gặp những cái lắc đầu, xua tay ý rằng bảo cậu hãy từ chối đi.

Nghi Ân hít sâu, vai cậu buông lơi xuống rồi nhẹ nhàng đáp lại họ.

- Được. - Ban đầu là thì thào rồi dần rõ ràng hơn. - Tôi sẽ ngừng học với điều kiện ông giữ lại bọn họ và bỏ qua mọi chuyện tối nay.

- Dễ dàng vậy sao? - Nụ cười mỉm rất là xấu xa, không rõ là đang vui hay có ý đùa cợt.

- Đáng mà. - Nhún vai nhẹ như thầm chế giễu. Cậu thầm tự giễu bản thân - Giúp họ được tiếp tục ở lại gia đình mà cả đời gắn bó. Đáng chứ, rất đáng là đằng khác. Tôi chỉ có một mong muốn: Xin Ngài giảm nhẹ hình thức trừng phạt.

Cậu đứng đó, đang cúi đầu để xin hắn, nhưng vẫn cao cao tại thượng, như một đấng thần thành trong mắt tất cả mọi người có mặt trong căn phòng đế vương vô cùng xa cách này. Sức sống mãnh liệt ấy dẫn dắt thương yêu bay xa, lan tỏa khắp mọi nơi, thậm chí là nơi tận cùng của hoang vu, khắc nghiệp.

- Ta sẽ cân nhắc.

To be continued.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro