Chap 15
Chap 15
- Chân Vinh! Sao em lại ngồi đây - Người đồng nghiệp mỉm cười với chàng trai ngồi thu mình bên ngoài cửa tiệm.
- Hyung, em đang nghĩ vẩn vơ thôi - cậu cười đáp - Em...em xin lỗi vì...vì...
- Đừng bận tâm, không sao đâu - chàng trai xua tay khi nhìn thấy vẻ mặt ái ngại của cậu. - Nhưng sao em không giải thích với anh ta là anh chỉ giúp em lau bột kem dính trên mặt thôi. Làm gì có hôn đâu.
- Không cần thiết đâu anh - mặt cậu xầm xuống.
- Anh thấy.... nói sao nhỉ. Anh ta trong có vẻ đau khổ lắm khi nghe em nói vậy đấy Chân Vinh.
- Anh ta coi tình cảm của người khác giống như một thứ đồ chơi để tung qua tung lại. Nên không có chuyện anh ta đau khổ vì những gì em nói đâu. - Chân Vinh ương bướng nói nhưng giọng cậu cũng đã mềm đi phần nào.
Chàng trai nhìn thấy gương mặt cúi xuống của Chân Vinh thì chỉ cười cười vỗ vai cậu.
- Anh chỉ thấy ánh mắt của anh ta nói lên rằng anh ta không hề nói dối. Chuyện của em anh cũng không tiện nói nhiều nhưng anh mong em hãy suy xét cẩn thận, Chân Vinh. Thôi nào, chúng ta vào dọn tiệm thôi, cũng muộn rồi. - Chợt anh thấy bó hoa trên tay cậu. - Nát hết rồi em giữ làm gì nữa?
- Em định tìm chỗ vứt đi thôi. - Chân Vinh lúng túng nói.
Người đồng nghiệp để mặc Chân Vinh ngồi đó quay vào trong tiệm. Chân Vinh thờ thẫn nhìn bó hoa đắt tiền bị vứt bỏ bên lề đường khiến cho những cánh hoa không còn nguyên vẹn. Nhàu nát, tàn úa. Mở nắp thùng rác bên đường, chần trừ trong đôi lát rồi thả rơi bó hoa trên tay vào thùng, đóng nắp lại.
Chấm dứt rồi. Như vậy sẽ tốt hơn là cứ dùng dằng như vậy.
................................................................................................................................
Lớp tuyết dày trên mái ngói dần tan ra dưới tác động của ánh nắng mặt trời. Black Rose được tắm mình trong dòng nước tinh khiết nhưng buốt lạnh. Từng vách tường bằng đá óng ánh một màu đen tuyền dưới những tia nắng hiếm hoi.
Mùa xuân đến nghĩa là kì nghỉ đông của Nghi Ân cũng sắp hết. Phân nửa thời gian của kỳ nghỉ trôi qua êm ả. Cậu dành thời gian để làm hết bài tập mà các giáo sư giao. Bài tập của sinh viên năm nhất đa phần là lý thuyết. Tuy không thông minh tuyệt đỉnh nhưng các báo cáo đó không làm khó được Nghi Ân. Những lúc không vùi mặt vào sách vở, cậu tìm việc làm cho mình. Muốn giúp mọi người làm việc nhà thì quản gia Trần lại nói:
- Chúng tôi xin phép nhận tấm lòng của cậu, thế nhưng công việc thực sự không nhiều như cậu nghĩ đâu.
Thế là Nghi Ân thất nghiệp. Cậu cũng không có đủ kiên nhẫn để cả ngày nằm dài trên giường. Ban ngày, mọi người đều phải theo Đức Ngài ra ngoài là việc, Black Rose như một pháo đài hoang không bóng người. Tĩnh mịch. Nếu cứ mãi luẩn quẩn một mình trong các bức tường như mê cung thế này, người bình thường sớm muộn không điên cũng ngớ ngẩn.
Cậu muốn ra ngoài đi dạo! Chân vừa đến ngưỡng cửa.
- Cậu Nghi Ân, chờ chút.
Nào khăn, nào mũ, nào áo, nào giày bọc Nghi Ân như một con gấu bông di động biết đi vậy.
Trời đang rét run. Nghi Ân mà chỉ cảm hay vấp té bị thương thì những ai không chăm sóc tốt cho cậu sẽ bị khiển trách, điển hình như vụ hôm Giáng Sinh, chỉ là những vết cắt nhỏ thôi mà cả đám phải tăng ca hục mặt suốt một tuần trời còn Đức Ngài thì ung dung ôm người đẹp tận hưởng ngày nghỉ. Còn nữa nếu Nghi Ân bị cảm, mà con virus đó lại có nguy cơ sẽ lây sang cho người gần cậu - "người mà ai cũng biết là ai đó" thì công nhân của J.B biết lấy tiền đâu mà sống. Thấy được mức độ nguy hiểm của việc Nghi Ân bị bệnh, nên mỗi lần trước khi ra khỏi nhà Sami đều bọc lại cậu rất cẩn thận. Nghi Ân thấy "những thủ tục phòng hộ" thì ý tưởng dạo bộ dãn gân cốt cũng theo đó mà biết mất tăm. Nghi Ân lại đành lủi thủi quay về vào trong. Cũng may tình trạng này không kéo dài quá lâu vì cuối cùng cậu cũng nhanh chóng tìm ra thói quen mới.
PHÒNG CHỨA SÁCH!
Bệ cửa sổ của căn phòng dãy phía nam, tầng ba này trở thành nơi ưa thích của Nghi Ân gần đây. Cả căn phòng đều được bao quanh bằng cửa kính có những bậc thềm cẩm thạch đủ rộng cho một người ngồi thoải mái. Nghi Ân thích được ngồi tựa lưng vào cạnh tường vừa đọc sách vừa ngắm nhìn khu vườn đại thụ tuyệt đẹp ngoài khung cửa. Phòng đọc sách của Black Rose giống như thư viện quốc gia thu nhỏ vậy: có đủ các thể loại sách từ phổ thông cho đến quý hiếm, thậm chí có cả những quyển bên ngoài bìa làm vàng ròng. Bốn bức tường là những kệ chứa chật ních sách cao đến tận trần nhà. Giữa phòng có chiếc ghế sô pha cực lớn màu đỏ sậm. Rải rác khắp chốn là những chiếc gối lót dày cùng màu với chiếc ghế luôn sẵn sàng cho người có nhu cầu ngồi hàng giờ ngấu nghiến kho tàng rộng lớn này.
Rời ánh nhìn ra khỏi trang giấy đang dọc dở, Nghi Ân dụi dụi cặp mắt mỏi nhừ bằng hai tay. Kéo tấm chăn mỏng rơi xuống đất lên, cậu rút người sâu vào tìm thêm hơi ấm.
Tựa trán vào tấm kính trong veo, nghe hơi lạnh đánh thức những dây thần kinh đang lờ đờ ngủ. Tầm nhìn vô thức lại hướng ra con đường uốn lượn dưới những rặng cây trơ trọi. Các viên đá lát đường nhấp nháy ánh xám lặng lẽ. Chúng đang thao thức được reo vui dưới những bánh xe quen thuộc. Chiếc kim đồng nhẹ nhàng chạy đến số 8.
- Còn sớm quá.
Lời thì thầm làm phủ sương một mảng kính cửa sổ và cả mắt kính cậu đang đeo. Nghi Ân mới chỉ ăn một ít cháo cho bữa tối rồi chui vào đây đến tận bây giờ. Có nên về phòng tranh thủ ngủ một chút? Nếu giống lịch làm việc gần đây thì phải còn 3 đến 4 tiếng nữa bóng chiếc Limo mới chậm rãi tiến qua cánh của sắt.
Ngày an lành nhưng đêm biến động.
Khi vạn vật đắm chìm trong màn đêm yên tĩnh, vị nam chủ nhân kia sẽ trở về. Thời điểm cậu chìm trong giấc ngủ sâu, trong ý thức mơ mang là lúc thân hình mềm mại vô phương kháng cự ngã vào vòng tay rắn chắc.
Không thống nhất giữa ngày và đêm. Từ ngày đó, cậu đã tự hỏi bản thân rất nhiều lần nhưng đáp án vẫn chỉ là một mối tơ vò.
Kể từ lúc tiếp nhận cái ơn ấy, một suy nghĩ định hình trong Nghi Ân. Nên chấp nhận!
Dù cơ thể và trái tim có thể bị khước từ thì lý trí cũng có thể làm chủ cơ mà. Cành hoa bị cắt khỏi thân. Tồn tại được là do chất nước trong chiếc bình khảm đá. Hoa phải dùng chính hương thơm của mình để đến đáp. Dù là hương thơm gượng ép, lụi tàn.
Thực tế thế nào?
Thật dễ dàng!
Lý trí từ vị trí chủ động trở nên mơ mơ hồ hồ. Cơ thể vốn sẽ trốn tránh lại nồng nhiệt đến mê muội. Các giác quan sa ngã trong những cám dỗ kì lạ.
Mùi hương quyến rũ và nam tính.
Vị thanh đắng như hoa Anh túc.
Hơi ấm từ làn da tưởng là băng giá.
Lời thì thầm như tiếng vĩ cầm ru hồn.
Mỗi khi tỉnh giấc một mình trong căn phòng vốn bị mang đi khỏi từ đêm trước, những câu hỏi lại đầy ấp trong tâm trí Nghi Ân.
Nên hay không nên? Là đúng hay sai?Là tốt hay xấu?
Chẳng phải khi tâm hồn đồng điệu thì thân thể mới có thể hóa hợp sao?
Nhưng đây là những phản ứng gì cơ chứ?
Cậu đâu có....yêu hắn!
Chữ yêu mỗi lần xuất hiện lại mang theo cái buốt ở sống lưng. Cậu không ghét hắn. Đã không còn có thể ghét nữa rồi. Rất mệt mỏi khi phải ghét một người, nhất là với người cậu ngày đêm kề cận cho đến hết cuộc đời hay ít nhất là đến lúc người đó muốn. Mà suy cho cùng người đó ngoài hăm he giết gia đình cậu và giam lỏng cậu thì chưa có hành động gây hại nào. Nghi Ân sao có thể cứ giữ mãi ác cảm với người ta. Nếu như vậy, cậu cũng chỉ là kẻ cố chấp và không biết điều mà thôi.
Nhưng yêu thì...
Quá xa vời!
Sợ! Cậu đã rất sợ khi nhớ ra mình đã buông thả thế nào, nồng nhiệt ra sao
Phải chăng những cử chỉ âu yếm ấy. Vừa dịu dàng, quan tâm, vừa say đắm , mãnh liệt đã thay đổi hay người đó vốn đã như thế?
Để khen thưởng cho cái câu hỏi đó, Nghi Ân không ngần ngại dùng quyển sách trên tay gõ cái cốp vào đầu mình. Hối hận ngay. Cậu nhăn mặt đưa tay sờ vào cái cục u mới nổi.
- Biết là cậu cứng đầu nhưng cũng đừng thử mức độ của nó bằng cách đó.
Giọng trấm trầm vang lên giữa không gian tĩnh lặng. Nghi Ân suýt nữa đã trượt khỏi bệ cửa. Trên chiếc ghết bành cách cậu không xa, hắn đã nhàn nhã ngồi đó với quyển sách trên tay lúc nào không hay.
- Ông có thể thông báo trước khi vào được không? Muốn dạo chết người khác hay sao?
- Đang làm điều gì ám muộn hay sao mà phải giật mình.
Đức Ngài điềm nhiên gác chân lên nhau và bắt đầu mở cuốn sách dày cộm ra. Hoàn toàn không quan tâm mình đã khơi dậy sự bất mãn của con người ngồi trên bệ cửa kia.
Nghi Ân theo thói quen lại định lên tiếng trả treo nhưng một điều thú vị xuất hiện khiến cho lời nói mất tắm trong cổ họng. Trên gương mặt ác quỷ kia xuất hiện một vật là:
Mắt kính!
Đây là lần đầu tiên Nghi Ân thấy Đức Ngài đeo kính mà còn là kính thuốc chứ không phải kính râm sành điệu như mọi ngày. Thân mũi thẳng tắp nâng đỡ đôi gọng màu đen. Màu trắng của tròng kinh che bớt ánh lạnh sắc của đôi mắt. Khuôn mặt bá đạo cương nghị có phần....thư sinh hơn.
- Nhìn lén người khác là khiếm nhã.
Giọng nói đều đều làm cho Nghi Ân giật mình tỉnh lại, phát hiện ra nãy giờ mình đang ngắm hắn một cách lộ liễu.
"Cũng chỉ là người bình thường đeo kính chứ có phải khủng long đeo kinh đâu mà mày phải tò mò thế hả Nghi Ân? Mày đeo kinh còn đẹp gấp vạn ổng"
Nghi Ân đang tự kiêu với nhan sắc của mình mà vô thức đẩy đẩy chiếc kính trên mặt. Đức Ngài thấy vậy thì nhếch mép cười thích thú.
- Qua đây!
Lại ra lệnh. Nghi Ân cau mày nhìn cái "đây" của hắn. Là một cái gối đỏ đậm thêu chỉ vàng vừa được hắn ném xuống chân ghế sô pha.
- Tôi ngồi đây được rồi!
Nghi Ân kéo chặt tấm chăn hơn như thể mong nó giữ cậu dính chặt ở bệ cửa luôn ấy. Cậu không muốn xuống đó đâu.
- Một là tự xuống hai là ta giúp cậu xuống. Chọn đi.
Đức Ngài thản nhiên nói những câu "vô lý" mà cũng chẳng buồn nhìn lên cái người đang đầy bất mãn kia. Như thế thì kiểu gì mà chả đều phải xuống. Vậy lựa chọn để làm gì? Ác ma!
Bặm chặt môi. Quấn lại chăn. Gom sách. Nghi Ân phụng phịu đi lại ngồi phịch xuống cái gối đáng thương. Ngồi thế này thì lấy đâu chỗ mà dựa. Lưng mỏi muốn chết. Nghi Ân quay lại thì cái mặt lạnh kia vẫn chẳng hề có biểu hiện gì hết, cậu chỉ biết than trời loay hoay tìm cho mình một tư thế ngồi thích hợp.
Chợt lưng cậu có cái gì đó chạm nhẹ vào. Là chân Đức Ngài nha. Cách một lớp chăn lông nhưng sự cứng cáp và ấm áp của đôi chân vẫn hiện hữu rõ ràng. Nghi Ân đánh liều dựa thử vào. Vững vàng. Nghi Ân theo đà mà dần tựa hẳn vào cái "giá đỡ" kia. Đôi môi hồng không tự chủ mà cong lên sau quyển sách.
Chỗ mới cũng không tồi. Nhưng một lát sau thì nảy sinh vấn đề. Những dòng chữ lại cứ nhảy múa trước mắt cậu. Sao lại mất tập trung vậy nè. Cũng tại hắn hết. Về sớm được thì đi ngủ đi, tự nhiên lại vào quấy rầy chốn hàn lâm của cậu. Nghi Ân cất giọng vu vơ:
- Gần đây ông có nhiều việc lắm sao?
- Có một chút.
Đâu phải chỉ một chút. Khối lượng công việc hàng ngày hắn phải xử lý chất đống như núi. Để duy trì sự sống của một tập đoàn lớn như J.B không phải là dễ dàng gì. Đức Ngài còn có ham muốn đưa J.B trở thành bá chủ vì vậy mà công việc cứ như vậy mà tăng theo cấp số nhân
Trước đây, cường độ làm việc cao như thế với hắn không thành vấn đề. Càng nhiều việc thì càng đạt được nhiều quyền lực và tiền bạc. Đó cũng là hứng thú duy nhất của hắn.
Nhưng đã không còn như thế nữa!
Giờ trong đời hắn còn có một mối quan tâm khác ngoài các hợp đồng, các dự án trị giá bạc tỷ. Vì nó mà hắn đã cau mày khi thấy đống hồ sơ cao ngất. Đã ném cho Max cái nhìn xám xịt khi cậu trình cho hắn cái lịch làm việc dày đặc. Vì nó mà hắn bỗng có chút ganh tỵ với những người công nhân bình thường vì họ được...tan ca. Hắn đã tự chế giễu cái suy tưởng bốc đồng đó của mình. Nhưng chỉ nhìn người đó qua màn hình theo dõi thì thật không đủ. Thậm chí còn làm cho ý muốn quăng hết cho bọn Max mà về nhà ngày phình to ra. Không chấp nhận được! Hắn sao có thể phá hỏng kế hoạch làm việc lẫn...hình tượng của mình chỉ vì "Đoàn Nghi Ân được nghỉ đông" . Hắn là Leo Lâm- chủ tịch máu lạnh của J.B cơ mà.
Lòng tham con người là cái vực không đáy. Đã không thể vào ban ngày thì ban đêm vậy. Dù là những giờ đồng hồ ít ỏi để ngủ. Hắn mặc kệ. Hắn muốn cậu, chạm vào cậu, ôm cậu, phát tán lên người Nghi Ân tất cả sự khó chịu cậu đã gây ra cho hắn cả ngày dài. Nghi Ân chưa bao giờ là đủ với hắn. Nhất là từ khi cậu...mở lòng. Một biển sâu ái tình sôi sục. Mỗi sáng để ẵm cậu trở lại cái giường hắn đã ngang ngạnh "bắt cóc" cậu, rời mắt khỏi thân hình êm ái, khuôn mặt ngây thơ là một sự kiềm chế hơn người.
Tuy nhiên cơ thể hắn không phải là thánh nhân. Cũng có lúc phải mệt mỏi. Nhưng ai có thể nhìn ra được điều đó. Chiếc mặt nạ của hắn luôn luôn quá hoàn hảo. Không tài nào nhận thấy một chút uể oải thoáng qua trong giọng nói đông lạnh kia.
Chưa một ai!
- Dù bận nhưng ông cũng phải chú ý sức khỏe của mình đó.
Câu dặn dò giản đơn. Người nói cũng rất giản đơn. Một vết mờ dưới mắt khiến cậu bật thốt ra lời quan tâm. Giống mẹ Đoàn thường khuyên khi thấy cậu thức khuya học bài. Rất tự nhiên. Tự nhiên đến kì lạ. Không biết rằng có một dòng nước nước thật nóng, thật thanh chảy vào trái tim vốn hóa đá. Hắn nhìn xuống chiếc đầu xinh xinh càng lúc càng cúi gần trang sách.
- Ừm -Một khoảng lặng - Khi đọc sách không được tình chỗ tối nhờ nhờ để đọc. Đã phải đeo kính rồi thì nhớ giữ gìn mắt cho cẩn thận. Đừng có mà biến nó thành cái đít trai dày cộp.
Cậu không biết mình có nghe nhầm không. Ngẩng lên kiểm tra thì thấy hắn vẫn chăm chú vào quyển sách
- Hiểu rồi! Dù có phải đeo đít trai thì tôi vẫn đẹp trai hơn nhiều người khi đeo kính.
Cặp mắt diều hâu xuất hiện sau cái bìa đen trừng trừng nhìn cái mặt cười nghịch ngợm đang ngửa ra trên chân hắn. Thấy thế, kẻ gan lớn rụt cổ lè lưỡi trở lại với những hình vẽ xanh xanh đỏ đỏ.
- Đang đọc cái gì thế? - hắn hỏi nhưng đã cho là cậu đang xem truyện tranh.
- À - Cậu lại ngẩng lên - Cái này hả? Là truyện cổ tích. Tôi thích những hình vẽ minh hoạ này lắm. Nét vẽ khác với hình minh họa mà tôi từng thấy.
Hắn quét mắt qua hình trên trang sách ngã vàng được cậu giơ lên khoe. Hình vẽ một thân người nhưng đầu lại là một con sư tử có sừng,đầy lông lá, nhe hàm răng sắc sáng loáng. Màu sắc sống động, nét vẽ thanh tao càng làm dung nhan đó thực và khủng khiếp hơn.
- Cổ tích kinh dị?
Cậu xém té xỉu khi hắn nói ra một thể loại chưa từng có trên văn đàn một cách tỉnh bơ.
- Không phải. Làm gì có cổ tích mà kinh dị chứ. Là câu truyện "Giai nhân và quái vật" - Rồi như nhận ra điều gì đó, cậu xoay cả người lại ngó hắn dò hỏi - Không lẽ ông chưa đọc truyện cổ tích bao giờ?
- Ta không phí thời gian đọc đồ trẻ con.
- Vậy khi còn trẻ con ông cũng không đọc? - Cậu cố ý kéo dài hai từ "trẻ con"
Lại một khoảng lặng. Khi cậu nghĩ hắn sẽ không trả lời thì giọng nói trầm vang lên đều đều.
- Không có! - Có tiếng loạt soạt của trang sách va chạm vào nhau - Lúc ấy có rất nhiều thứ phải học, rất nhiều. Những hoạt động giải trí cực kỳ thưa thớt hầu như không có. Cơ bản là muốn cũng không thể tiếp xúc với những loại sách này. Ta cũng thấy ngạc nhiên khi thấy nó có mặt trong đây.
Hắn nói bình thản. Nhưng chính mình cũng thấy lạ. Quá trình lớn lên của hắn không phải là bí mật nhưng hắn chưa từng tự mình nói với ai. Nhất là hắn lại hoàn toàn chẳng thấy khó chịu khi lỡ bộc bạch điều đó. Vì người nghe là cậu?
Nghi Ân lặng thinh miết nhẹ lên hàng chữ nổi trên bìa sách. Một đứa trẻ mà tuổi thơ không hiện hữu những câu chuyện thần tiên, cả chơi đùa cũng không được. Chỉ học và học. Xem ra cậu còn may mắn hơn nhiều. Cái gì thiếu chứ truyện cổ tích, truyện tranh thì cậu có rất nhiều. Cả một tủ đầy. Chợt cậu nhớ ra:
- Nhưng cũng có giờ ra chơi chứ? Trường học nào cũng có mà. Khi đó ông cứ làm điều mình thích, chơi cái gì muốn chơi. Không ai có thể cấm điều đó cả.
Cậu sôi nổi như đang đòi công bằng cho cậu bé đó. Ngược đãi trẻ em là điều đáng lên án nhất. Cậu bức xúc nên quên rằng cậu bé đó là ai. Một cậu bé nhưng lại là người kế thừa dòng họ danh tiếng và quyền lực nhất. Ai có khả năng cấm cậu ta đây? Hắn nhìn cậu một lúc trước khi tiếp tục trả lời
- Ta chưa từng đến trường để học. Hàng ngày có gia sư đến nhà và ta làm việc với học.
"Làm việc"! Người mang họ Lâm cao quý đến nỗi chưa từng nghĩ được người khác dạy cho điều gì. Họ trao kiến thức và nhận lại những gì họ muốn. Rất công bằng.
Cậu không chú ý cách dùng từ của hắn vì cậu đang bận sửng sốt. Có chuyện lạ vậy sao? Hắn đứng đầu một tập đoàn lớn và làm mưa làm gió thương trường nhìn không có vẻ gì là một người chưa từng thấy cái cổng trường. Những gia sư đó hình như rất kiệt xuất thì phải. Nhưng dù sao được đến trường thì vẫn hay hơn đúng không. Ở đó không những được học tập mà còn được vui chơi, được kết bạn.
Cậu không kiềm được khẽ nhìn người đàn ông lớn lao ngồi phía trên.
"Ông có biết mình đã bi tước đoạt quãng thời gian đẹp nhất không?" - Cậu tội nghiệp nghĩ. Thế rồi một ý muốn cuồn cuộn nổi lên trong cậu. Biết nó rất ngốc nghếch và có phần dở hơi nhưng cậu vẫn muốn làm
- Vậy ông có muốn nghe thử chuyện này không? Tôi đọc cho ông nghe! - Cậu khẽ khàng đề nghị. Muộn còn hơn không. Tuy không thể trả hết thì cũng có thể trả một mảnh rất nhỏ mà.
Đối phương không đáp cũng không nhìn cậu. Im lặng là đồng ý nhỉ? Lật nhanh ra đầu quyển truyện bìa da trang nhã. Cậu tằng hắng lấy giọng như đang chuẩn bị thuyết trình một luận văn tầm cỡ.
- Ngày xửa, ngày xưa...
Không gian rộng lớn yên tĩnh được phủ tràn thanh âm trong trẻo. Ánh lửa bập bùng ấm áp trong lò sưởi nhảy múa theo tiếng dương cầm. Các kho tàng tri thức trên kệ cao đồng loạt chuyển mình lắng nghe thế giới thần tiên và mơ mộng. Từng luồng gió chạm ngón tay lên màn kiếng, chiêm ngường khung cảnh tuyệt mỹ. Giữa vùng sáng lung linh, một người tin cậy tựa vào một người. Không khoảng cách. Gương mặt thánh thiện sáng bừng theo từng dòng chữ. Đôi môi đào mấp máy đáng yêu. Tự bao giờ ánh mắt sắc lạnh đã chú mục vào người bên dười mang theo tia nhìn dịu dàng. Tay khẽ mân mê vài sợi tơ mềm bất giác làm cho sự khắc nghiệt trên khuôn mặt tuấn tú bị che lấp.
" Ăn có một chén súp thôi mà lấy đâu ra nhiều năng lượng thế không biết?"
- ...Và họ sống bên nhau hạnh phúc mãi mãi
Cậu ngân nga kết thúc một khúc ca tuyệt diệu. Lặng một chút rồi rất nhanh lại xoay hẳn người người nhìn hắn
- Ông thấy thế nào? Hay đúng không? Rất có ý nghĩa đúng không?
Hỏi ý kiến người khác nhưng cái đầu liên tục gật gật thế kia. Cậu đang mua chuộc giám khảo à. Hắn không vội trả lời. Có thể vì không hứng thú hay còn đang bận phiêu lãng trong đáy mắt lấp lánh ngàn ánh sao nhỏ.
"Hạnh phúc mãi mãi! Có thứ đó sao?"
- Ngu ngốc!
- Á? Cái gì mà ngu ngốc?
Cậu ngơ ngác hỏi. Đợi gần nửa thế kỷ hắn mới chịu phát biểu thế mà lại nói một câu vừa ngắn gọn vừa lạc đề.
- Gã quái vật!
À thì ra là nói về nhân vật.
Hàng mi dài cong phía sau gọng kính khẽ chớp biểu thị sự tò mò của chủ nhân.
- Vì hắn đã mềm yếu và chơi trò may rủi không đúng lúc - Hắn thấp giọng nói. Lại thấy có cái đầu xinh kia hơi nghiêng nghiêng đành giải thích thêm - Trong chuyện có đoạn cô gái đó muốn về làng. Quái vật đã chấp nhận để cô ta đi mà không có gì đảm bảo rằng cô ta sẽ quay lại. Mạng sống và...trái tim được đặt lên một ván cược mà con bài duy nhất hắn có là lời hứa của cô ta. Một canh bạc tỷ lệ thắng hoàn toàn bằng không.
Phải mất một lúc cậu mới sắp xếp ý tứ trong lời nói của hắn. Cậu đã đọc và có thể rất nhiều người đã đọc nhưng chắc chắn chưa ai lại nhìn cái chi tiết này theo phương diện kì quặc như hắn. Một nhận xét cực kỳ bi quan.
- Tôi lại thấy quyết định của quái vật sáng suốt đấy chứ. Nếu lúc đó ông ta không đế cô gái đi thì mãi mãi cô gái sẽ không nhận ra tình yêu của mình - Cậu ngồi thẳng lưng bắt đầu tranh luận.
- Vậy nếu cô ta không yêu hắn ta thì sao? Không có khả năng cô ta lại chịu đi yêu một tên nửa người nửa thú. Hắn mạo hiểm như vậy để được gì ngoài cái chết tức tưởi - giọng hắn đều đều.
- Quái vật thì sao? Bề ngoài có phải quan trọng nhất đâu. Quái vật hình thể có là gì. Quái vật tâm hồn mới đáng sợ - Cậu mạnh tay đóng quyển sách lại, nói rất hùng hồn.
- Có người sẽ nghĩ vậy sao? Bao nhiêu nào? - Hắn bỏ nhỏ
- À- Cậu hơi khựng. Phải! Có mấy ai có được cái suy nghĩ trọng vẻ đẹp bên trong hơn sự hào nhoáng bên ngoài nào - Tôi không biết. Nhưng nhất định là có.
- Cậu không biết hay cậu không muốn thừa nhận là rất ít? - Khóe môi hắn nhếch lên trêu chọc.
Rõ ràng là cậu đang bị dồn vào thế bí mà. Lúng búng một hồi cậu bèn giơ quyển sách trên tay lên
- Chẳng phải cuối cùng thì họ cũng tìm thấy nhau đó thôi. Kết thúc viên mãn đây nè.
- Vậy nên mới nói mấy cái này là đồ cho con nít nó đọc.
Đức Ngài kết thúc gọn gàng. Cậu thua không còn manh giáp. Cậu bặm môi nhìn hắn thư thái với tay cầm ly rượu trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh. Vành ly không che nổi làn môi cong lên nụ cười đắc thắng.
- Vậy nếu ông là quái vật à không ý tôi nói là nếu ông là ông ta - Cậu vội chữa khi thấy cái nheo mắt của hắn - thì ông sẽ không cho cô ấy đi mặc cho cô ấy có chết dần chết mòn sao?
Không hiểu sao cậu lại hỏi một câu như thế. Cậu chỉ cảm thấy muốn biết câu trả lời của hắn.
- Sao phải dùng cái hữu hình để đi đổi cái vô hình khi biêt kết quả chỉ có một. Chi bằng cứ nắm giữ thật chặt thứ mình cho là quan trọng. Dù cho nó có bị hủy diệt thì đến cuối cùng vẫn bên cạnh ta.
Hắn hòan toàn tin tưởng vào quyết định của mình. Ngay lúc này, nó là tuyệt đối với hắn. Chỉ có thượng đế mới biết rằng tương lai, chính suy nghĩ này sẽ hủy hoại điều đẹp đẽ duy nhất trong cuộc đời hắn.
Cậu tròn mắt, quai hàm trễ xuống. Không nói nên lời! Biết rằng hắn không bình thường nhưng suy nghĩ này là của ai chứ. Kẻ độc đoán nhất hành tinh. Đáng sợ quá!
Cậu cúi nhìn hình vẽ bên trong sách. "Ông không phải đối thủ của người này rồi" - Cậu chua chát giùm quái vật. Đi ngủ thôi, ngồi đây chút nữa cậu sẽ hét lên "có ai cứu tôi không?" mất. Cứ mỗi lần trò chuyện với hắn lại để lại cho cậu kỷ niệm khó quên. Cúi xuống sắp xếp lại những quyển lớn, nhỏ thành chồng ngay ngắn. Duỗi thẳng chân rồi đứng lên định đi lại để sách lên kệ thì tai lại tiếp nhận thanh âm không thấp không cao.
- Còn nếu cậu là cô ta thì cậu có rời bỏ quái vật không?
Xoay người lại, cậu chăm chú vào khuôn mặt hoàn mỹ. Tự hỏi hắn đang nghĩ gì mà dùng ánh mắt đó nhìn cậu: vừa chờ đợi vừa hờ hững lại có chút không muốn.
- Dĩ nhiên là phải đi rồi. Có cơ hội là đi liền - Cuối cùng cậu đáp. Được về nhà thăm người thân thì sao không đi cơ chứ.
Bằng một sức mạnh nào đó, hắn giữ cho cái ly trong tay mình nguyên vẹn. Biết chỉ có duy nhất một câu trả lời thì sao vẫn cứ hỏi. Hắn điên rồi. Quay mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Một màn đêm vĩnh hằng quen thuộc. Mãi mãi vẫn là màn đêm.
- Nhưng tôi sẽ quay lại
Giữa bóng đêm lại có một tia sáng lóe lên. Hi vọng!
- Tại sao?
- Vì ở đó có một người đang chờ tôi mà. Sao tôi có thể bỏ người đó mà đi luôn chứ.
Không cần phải trân châu quí giá, không cần phải báu vật giá trị điên đảo mới phát sáng lấp lánh. Không cần quyền lực bá chủ, tiền bạc tràn đầy mới làm người ta điên đảo. Trước mắt hắn, một điều bình dị nhất đang tỏa sáng rực rỡ. Hắn không nhìn thấy gì ngoài đôi mắt trong sáng và nụ cười vô tư.
- Thì ra ở đây cũng có một kẻ ngốc
Bằng một động tác được thôi thúc mạnh mẽ, hắn vươn ra nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn kéo mạnh một cái.
- A!
Cậu mất thăng bằng ngã nhào vào người hắn. Chồng sách trên tay rơi xuống đất tạo âm thanh nặng chình chịch. Khi lấy lại thế ngồi thì cậu đã thấy mình lọt thỏm trong lòng của hắn rồi
- Tôi...tôi đi dẹp sá...ch. Ông cứ..đọc sách của ông đi. Tôi không làm phiền ông nữa - Cậu lắp bắp. Cố chống tay ngồi dậy nhưng lại chạm vào bờ ngực cứng cáp, nóng rực. Mặt cậu bất giác lại chuyển màu mà vẫn chẳng nhích được cen ti nào.
- Không phải đó là ý định của cậu sao? Phá rối ta đọc sách! - Hắn hừ giọng kết tội. Miệng lại nở nụ cười trọn vẹn nhìn kẻ đang bối rối ra mặt. Mặt thế kia nghĩ gì là lộ ra hết
- Làm...làm gì có chứ. Tôi đâu có bất lịch sự đến thế - Cậu chớp chớp mắt nâu.
- Thực sự dáng vẻ hiền dịu hôm nay của cậu đã gây lên tất cả mọi chuyện. Lần sau cấm được đeo kính trước mặt người khác. Nghe không?
Từ khi bước chân vào căn phòng này, thấy người ấy xuất hiện cùng một chiếc kính gọng đen mỏng khiến gương mặt bướng bỉnh hàng ngày trở nên dịu dàng hơn. Mọi ngày những cái liếc xéo, nét phụng phịu trên gương mặt cũng đủ khiến Đức Ngài không kiềm chế được mà đè cậu ra làm thêm mấy hiệp, hôm nay dưới tác động của chiếc gọng kính, thú tính trong người Ngài dường như mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Đức Ngài thực sự muốn dày vò Nghi Ân hết xuống giường để mai đi học được.
"Đeo kính thôi mà ông ta cũng quản nhiều vậy" - Nghi Ân bất mãn lầm bầm nhưng thấy ánh mắt của hắn thì cùng chỉ biết ngậm ngùi gật đầu.
- Vốn định nghỉ ngơi một hôm nhưng thế này không được rồi!
Cả người cậu đông cứng lại. Vì lời nói quá rõ ràng và cũng vì làn hơi nóng hổi bao bọc vành tai nhạy cảm
- Không...à ông đi làm cả ngày mệt rồi cần nghỉ... ngơi - Cậu bắt đầu liên khúc cũ. Thấy cũ nên không có tác dụng bèn thêm cái mới - Mai tôi phải đi..đi học lại rồi, cần ngủ sớm,
- Nghi Ân - Lại dùng giọng nói mềm mượt đó - Cậu biết nói thể nào cũng đâu thay đổi được gì. Chi bằng đừng làm mất thời gian thì cơ hội mai dậy đúng giờ sẽ cao hơn đấy.
Hắn...hắn đang hăm dọa đấy! Nhưng chân tay cậu lại mềm nhũn. Luôn luôn là phản ứng này khi hắn rót vào tai cậu chất giọng thôi miên kia. Dẫn dụ xúc giác cậu bằng những đụng chạm từ tốn mà khó cưỡng.
- Hửm? - Chóp mũi cao khẽ mơn man , cảm nhận sự mềm mại của làn da thom tho nơi bầu má.
- Chỗ..chỗ này khôn...g được. Là...thư v..iện
Chiếc đầu nhỏ cúi xuống thật thấp. Giọng nói trong trẻo giờ như tiếng chú chim sẻ non mới nở.
Hắn giấu nụ cười thích thú vào mái tóc bồng bềnh mềm mượt, thoang thoảng mùi hương đã dần trở nên quen thuộc.
Cánh cửa phòng sách đóng lại. Yên lặng một lần nữa quay về.
Bầu trời đêm cao vời vợi. Nhợt nhạt bởi ánh sáng yếu ớt. Những gợn mây mỏng manh vội vàng kéo màng che đi tia nhìn của các vì sao. Vì bên dưới, trong tòa lâu đài màu đen, đèn của căn phòng hướng Bắc lại được thắp lên. Mờ ảo nhưng ấm áp.
To be continued.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro