Chap 13 (H)
Trong bài viết có cảnh quan hệ nam X nam. Hãy suy nghĩ thật kĩ trước khi đọc. Vui lòng không để lại những comt xúc phạm đến nhân vật.
Xin mời thưởng thức chap mới.
Chap 13:
Đường phố Seoul đã hoa lệ nay càng rực rỡ hơn bởi những dãy đèn đủ màu sắc vắt ngang. Hầu như không thể tìm thấy một góc nhỏ nào thiếu vắng không khí ngày lễ. Các cây thông lớn, nhỏ đủ kích cỡ đứng khắp nơi, dưới góc thỉnh thoảng có chú người tuyết ngộ nghĩnh cười toét miệng với người qua đường. Cảnh đông đúc người xe qua lại thật nhộn nhịp, tạo hương vị vui tươi dù là người vô tâm nhất cũng cảm thấy lâng lâng
Bên trong chiếc Limo đen thong thả len qua dòng người mua sắm, dạo chơi, lại trái ngược với cảnh vật bên ngoài. Ánh sáng nhờn nhợt từ trần xe không đủ soi hết gương mặt đẹp nam tính của người đàn ông mà lại nổi bật đôi mắt sáng nhưng trống rỗng. Dường như làn gió lễ hội không thể ảnh hưởng đến nơi này.
Vì lớp vỏ cứng cáp của xe hay vì thành trì của tâm hồn quá kiên cố?
Lơ đãng nhìn đôi tình nhân khoát tay nhau sóng bước, lướt qua một gia đình nhỏ - cô bé gái cười khanh khách lắc qua lắc lại khi được cha kiệu trên vai làm người mẹ phải vịn hờ sợ cô bé ngã, rồi đến... hình ảnh một chú bé đội trên đầu chiếc nón ông già Noel nắm tay mẹ chỉ chỉ vào cửa hàng kẹo.
Nơi xa xăm của ký ức hắn, cũng có một chú bé như thế, chú bé có đôi mắt xám háo hức cầm trên tay chiếc mũ màu đỏ
- Cảm ơn chú, con thích lắm!!!
Món quà đó không phải được tặng bởi ba mẹ cậu mà là của người cận vệ. Nhưng điều đó không làm chú bé bớt vui. Cậu đã viết thư xin ông gìa Noel rồi. Thế nào tối nay cậu cũng được đón giáng sinh với pama, khi đó cậu sẽ giống như người ta trên TV vừa đội nón đỏ vừa được hát mừng giáng sinh
- Là người đàn ông của gia tộc Lâm thì không được ủy mị như thế! Mày phải hiểu không có cái gọi là phép màu. Nhảm nhí. Mọi thứ đều phải tự mình đoạt lấy. Quyền lực là tối thượng. Mày phải nhớ chỉ có quyền lực mới làm được tất cả.
Tiếng nói lạnh băng như những làn roi quất vào chú bé - giờ đang trân trân nhìn ngọn lửa trong lò sưởi liếm dần cái nón màu đỏ và góc còn lại của một lá thư.
Đêm ấy, không có bữa tối ấm áp bên gia đình, chỉ có một cậu bé bị bỏ lại trên núi giữa đêm đông lạnh giá như một bài học cho sự "yếu mềm và tin vào điều hoang tưởng", không có tiếng nhạc vui tai, chỉ có những cơn gió gào thét và tiếng sói tru.
Từ đó, người ta không còn nhìn thấy cái lấp lánh trong đôi mắt xám ấy vào dịp giáng sinh hay bất kỳ các lễ tiệc nào trong năm nữa, mà thay vào đó là vô cảm và tối tăm
...
Đã nhiều năm, hắn không còn nghĩ nhiều và bận tâm đến cái gọi là giáng sinh. Quỹ thời gian của hắn không tồn tại những ngày như vậy.
Thế mà cậu lại khuấy động tất cả. Tại sao lúc nào cậu cũng tin tưởng cái mà hắn cho là vô nghĩa. Cậu và hắn luôn là hai thái cực đối kháng nhau sao?
Cậu nói hắn ích kỷ. Hắn ích kỷ thì sao? Đó là bản năng của con người. Sống theo bản năng thì có gì lạ. Lạ là như cậu ấy! Suốt ngày chỉ lo chuyện bao đồng.
Cậu mắng hắn tàn nhẫn. Đúng hắn tàn nhẫn đấy! Trong cái thế giới của hắn nếu không tàn nhẫn, không máu lạnh thì sẽ bị kẻ khác tiêu diệt. Khi đã sống chung thì sẽ quen, đến khi nó thành một phần của hắn. Giờ hắn không cho những gì hắn làm là tàn nhẫn nữa mà là cách để sinh tồn. Là phương châm sống.
Nhưng có lẽ hắn chưa đủ tàn nhẫn đâu.
Nếu đủ máu lạnh hắn đã giữ cậu trên giường mình những ngày sau đó mặc cho cậu sốt hay đau đớn
Nếu hắn đủ tàn nhẫn thì đã bóp chết cậu khi cậu dám lớn tiếng báng bổ hắn trước mặt bao nhiêu người
Nếu hắn đủ tàn nhẫn thì đã nhốt cậu trong hầm tối để cậu trải qua cái giáng sinh khủng khiếp nhất đời mình với chuột và gián hay chỉ đơn giản là ở bên cạnh hắn - cái điều mà theo hắn, cậu ghét còn hơn lũ gặm nhấm và côn trùng hôi tanh
Hắn đã làm ngược lại tất cả những quy tắc thông thường.
Điều này khiến hắn thấy cực kỳ khó chịu.
Sao cậu luôn là ngoại lệ?
Hắn không muốn cậu quấy rầy tâm tưởng hắn nữa. Cho cậu về nhà là tốt cho hắn lẫn cho... cậu
Giáng sinh của hắn sẽ như từ trước đến giờ. Hắn không như chú bé với chiếc nón đỏ đó. Hắn sẽ không tin vào phép màu... dù là vì cậu đi chăng nữa.
- Thưa Đức ngài đã về đến rồi ạ.
Người tài xế mở cửa chờ sẳn ngập ngừng lên tiếng khi hắn vẫn ngồi bất động đầu ngả ra sau, mắt nhắm hờ
Xốc lại chiếc áo khoác đen dài, cái bóng cao lớn ngã nghiêng trên khoảng sân rộng mênh mông, in dài trên những bậc thềm đá và rồi hằn lên cánh cửa có khắc hình con diều hâu vung cánh, mỏ ngậm một cành hồng.
Cach!
Lại vẫn là bóng tối - nhưng dù có thắp bao nhiêu đèn đi nữa nơi này vẫn là nơi tối tăm nhất trong hắn
- Đâu cả rồi
Hắn lẩm bẩm bước vào trong. Khi đi bên ngoài hắn đã không chú ý tòa lâu đài không mở đèn và hoàn toàn vắng lặng.
Black Rose không cần có cảnh vệ vì chính nó đã là một món vũ khí lợi hại. Được trang bị một hệ thống an ninh cực kỳ hiện đại và nguy hiểm, không một ai có thể đột nhập vào, hay vào rồi thì cũng đừng hòng trở ra.
Biết thế nhưng cũng không được bỏ trống huơ trống hoắc như vậy. Hắn tự nhủ sẽ chỉnh đốn lại phép tắc ngay ngày mai. Tính theo gương cậu làm loạn sao? Đùa!
Định đi về phòng ngủ để mau chóng kết thúc cái đêm chết tiệt này, chợt hắn nghe tiếng lạch xạch phát ra từ hành lang bên phải.
Cái hành lang như một đường hầm dài vô tận.
Cuối con đường ấy...có ánh đèn, một khe sáng nhỏ
Là nhà bếp
Hắn tiến lại gần không một tiếng động ,đẩy hờ cánh cửa nhìn vào trong
Quang cảnh trước mắt làm nhịp thở hắn ngưng bật
Giữ gian bếp lung linh vàng dịu và tràn ngập mùi bánh nướng thơm lừng ,cậu đứng đó, người đeo chiếc tạp dề màu hồng, cặm cụi phủ kem lên chiếc bánh bông lan vàng ươm. Lọn tóc mềm rũ xuống một bên mặt nhưng hắn vẫn thấy cái miệng nhỏ màu cherry chu ra lẩm bẩm điều gì
Đoàn Nghi Ân mày mấy trí rồi . Chỉ vì chuyện đó mà mày làm cái quái quỷ gì ở đây thế này
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
- Tiểu Ân, không biết cái ông Đức Ngài đó là người tốt hay kẻ xấu nữa. Sáng nay ta nghe ông quản lý khu nhà hàng Miracle vô tình nói ra vì Đức ngài có lệnh nên ông ta mới nhận ta vào làm. Nếu không có chỗ làm này thì nhà mình chắc ra ngoài sống chứ từ sau vụ đó không ai nào chịu nhận ta hết
- Còn nữa bác sĩ điều trị cho mẹ con cũng mới gọi điện hỏi thăm sức khỏe của bà rồi nói hớ một chuyện. Đức Ngài đã phái bác sĩ giỏi đến chữa, còn tất cả chi phí không phải hội từ thiện gì gì mà cũng do Đức Ngài trả hết đó
Mình về chỉ hỏi xem có đúng như lời bố mẹ nói không, có đúng là do ông ta làm tất cả không. Uhm! lý do này hợp lý đấy. Phải là nó chứ không thể là...
-Anh Nghi Ân đừng giận Đức ngài. Thật tình Ngài ấy không có ép bọn em không được tổ chức Giáng Sinh đâu.
- Anh cũng không có rảnh để giận dỗi làm gì. Do ông ấy vô tình nên ghét giáng sinh thì chính ông ấy thiệt thòi không can hệ gì tới anh hết.
- Không hẳn ghét một thứ gì là do không thích hay vô tình với nó. Đôi lúc người ta cũng ghét những cái mà mình sợ nữa kia
- .....................................................................
- Trước cảnh sum vầy thì cô đơn mới hiện ra trọn vẹn nhất mà anh Nghi Ân.
...........................................................................................................................................
Cậu thở dài mở tủ lạnh bê ra rổ dâu chín mọng, nhón từng quả để lên đĩa. Tiện tay bỏ một quả vào miệng nhai
Ọccc!
Ôi trời! Cậu tiếc món mì truyền thống mà cậu đã bỏ lại ở nhà quá đi mất.
Điều gì khiến Đoàn Nghi Ân bỏ lại những món ăn ưa thích do bố nấu, bỏ lại buổi tối sum họp tưởng chừng trong mơ của gia đình mình, để hộc tốc chạy đón cho kịp chuyến xe buýt cuối ngày, lội bộ cả quãng đường đồi dốc trong cái thời tiết thở ra khói này.
Chỉ vì muốn biết có phải hắn làm bao nhiêu chuyện đó? Muốn biết hắn làm vậy vì cái gì?
Cậu không muốn thừa nhận, cậu la hét phản đối khi tiếng nói tận sâu bên trong bảo rằng cậu biện cãi, rằng dù có chuyện hắn đột nhiên làm người tốt hay không thì cậu cũng sẽ không định ngủ lại nhà mình tối nay
Chống tay ngắm ngía nồi canh hầm mà lúc đầu cậu khăng khăng là cho...Hữu Khiêm, cái ý nghĩ thật điên khi nấu ăn cho một người lúc nào cũng cầm khư khư...ly rượu làm bụng cậu sôi dữ hơn.
Haizzz! Ngoài nấu ăn ra thì cậu chẳng biết làm gì khác nữa. Nếu "người ta" không ăn thì...cậu ăn
- Không biết có ngon không nữa? - Chiếc thìa bạc chuẩn bị thò vào trong nồi canh.
- Nhìn là biết không phải để cho người ăn rồi!
Hắn từng bước tiếng lại gần bàn hơn, hết nhìn cậu rồi lại nhìn nồi canh.
- Giờ này làm gì ở đây?
- Ơ....ông về ...rồi à? - Não của Nghi Ân chính thức ngừng hoạt động vì sự bất ngờ này. Cậu hỏi như thể cậu chờ hắn lâu lắm rồi vậy.
- Ta hỏi tại sao lại ở đây? Không phải đáng lẽ đang ở nhà sao?
- Ơ....a.... tôi....tôi. A đúng rồi... bài tập... là bài tập của thầy giáo. Tôi cần làm cho kịp hạn nộp - Trời ạ! Cậu còn nguyên một kì nghỉ đông mà.
- Bài tập nấu canh hầm?
- Chỉ là.... tôi đói nên mới muốn nấu một ít để ăn thôi.
Ít sao. Thế này mà là ít sao. Nó đủ cho cả ba người ăn vậy. Nghi Ân cảm thấy tai mình như sắp nổ tung vậy. Cậu thực sự không giỏi nói dối nhưng hắn lại luôn dồn Nghi Ân vào thế không thể chạy được. Cậu đành phải quay lưng lại phía tủ bát tìm chén đĩa để che đi gương mặt đỏ gấc của mình.
- Vậy à!
Hắn rộng lượng chấp nhân cái lý do không đâu vào đâu. Vì cái vành tai ửng đỏ kia?
Lấy cái thìa vừa nãy Nghi Ân xoay xoay trên tay, hắn thản nhiên nếm một thìa canh trước đôi mắt to tròn của cậu.
- Ông nói đó không phải thức ăn cho người mà.
- Ta là Ác quỷ đâu phải con người.
Nghi Ân đớ lưỡi luôn. Cãi lại sao được khi mà hắn đã nghe đươc hết những câu chửi lén của mình chứ.
Pha trà! Cậu phải đi pha trà!
................................................................................................................................
- Cảm ơn ông - Cậu cứ nhai đi nhai lại câu này trong đầu cả nghìn lần trước khi nói ra.
- Vì chuyện gì? - hắn hờ hững nhìn vào tách trà cậu pha cho mình.
- Vì mọi chuyện. - Nghi Ân không nhìn thẳng vào hắn mà hướng mắt ra của sổ. Đôi mắt nâu lấp lánh dưới ánh đèn vàng dịu. Có người đã chìm sâu vào trong sự ấm áp của chúng - Vì đã minh oan cho bố tôi. Vì đã trả tiền viện phí cho mẹ tôi.
- Ta chỉ là thực hiện giao ước của chúng ta thôi.
Đôi mày thanh tú nhìn lại một chút. Hắn thực sự là một người phá hỏng không khí mà. muốn yên bình nói chuyện cho hẳn hoi tử tế với hắn vậy mà một chút hắn cũng không hợp tác. Những câu " không có gì đâu, đừng bận tâm" nói ra hắn sẽ chết sao. Không cần phải nhắc khéo, cậu đây nhớ tất cả mọi chuyện.
Nghi Ân mặc kệ con người "gàn dở" đang cao ngạo đứng đấy. Cậu muốn lần này giải quyết hết xong nợ ân oán của hai người.
- Còn chuyện ông đồng ý cho tôi đi học, cho phép tôi vào Phòng Tranh, rồi còn chuyện đêm này về nhà nữa. Tất cả, đều cảm ơn rất nhiều.
Nghi Ân cúi đầu thịnh trọng cảm ơn hắn. Cậu không muốn mình yêu ghét không rạch ròi. Đúng là con người này là nguồn gốc của mọi đau thương mà cậu phải chịu đựng nhưng mà hắn cũng đã làm không ít chuyện vì cậu.
- Phần thưởng cho việc giúp cha mẹ cậu ta đã nhận rồi. Vậy những việc còn lại thì sao?
Đức Ngài tiến gần lại cửa sổ. Nghi Ân giật mình quay người lại thì gương mặt hai người chỉ cách nhau vài cm mà thôi
- Là .....là sao?
Đức Ngài nở nụ cười tinh ranh, áp sát hơn một chút.
- Tất cả mọi người đều nhận được quà. Vậy tại sao ta làm nhiều việc hơn cho cậu thì ta lại không có quà.
- Ông nói là không thích mà. Giờ sao lại đòi? - Nghi Ân liếc mắt nhìn hắn.
Mấy món quà vớ vẩn đó hắn đâu thèm nhưng hắn tức vì cậu tặng quà cho tất cả mọi người nhưng lại lờ đi hắn. Đức Ngài luôn là ưu tiên hàng đầu vậy mà giờ lại bị bỏ lơ một xó không những thế thằng Bam Bam còn suốt ngày phe phẩy tấm thiệp mà nó nhận được trước mặt hắn. Đức Ngài đâu thể chịu thiệt thế được. Hắn nhất định sẽ đòi lại gấp n lần.
- Chẳng phải cậu nói ta là người có tính khí thất thường sao. Bây giờ ta lại muốn có.
- Ơ.... thì.. thì.... là nồi canh đó. Chính nó là quà Giáng Sinh đó. Ông cũng đã ăn rồi.
- Nhưng cậu đã ăn hết gần như 2/3 rồi.
Nghi Ân nhìn lại nồi canh. Đúng là như hắn nói, nhưng thực sự tại cậu đâu có được ăn uống gì từ sáng tới giờ, không những thế hắn lại không chịu ăn cứ thích bắt bẻ cậu nên tất nhiên là cậu phải ăn phần lớn rồi.
- Ngày mai tôi tặng được không?
- Ta muốn ngay bây giờ.
- Giờ này thì làm gì còn cửa hàng nào mở để mà mua đồ chứ.
Nghi Ân không nhận biết được tình hình hiện tại nên dù gần như nằm gọn trong lòng hắn rồi vẫn dẩu mỏ lên cãi.
- Lại lớn tiếng rồi. Cậu là người hay cái loa mà lúc nào cũng hét lên vậy. Nếu cậu không có đồ tặng vậy ta sẽ tự lấy vậy.
Bất giác cơ miệng hắn cong lên tạo thành một nụ cười chưa ai có cơ hội thấy. Nghi Ân bị choáng ngợp trước khoảng khắc đó. Cứ thế mà nhìn chằm chằm vào người đó diện, hắn thấy biểu hiện đó thì ý xấu trong ánh mắt lại đậm thêm một chút.
- A!
Đức Ngài khom lưng bế xốc Nghi Ân lên vai khiến cậu không kịp phản ứng mà chỉ kịp kêu lên một tiếng. Cả thân người bị vác trên vai như một chiếc khăn tắm, hắn bước phăm phăm ra khỏi bếp.
- Yahh! Ông làm cái gì vậy? Bỏ tôi xuống.
Nghi Ân dùng hết sức bình sinh để gào thét, dù cậu có lấn người thế nào cũng không tụt khỏi cái gọng kiềm cứng cáp. Lúc này Nghi Ân cũng lờ mờ nhận ra được ý định của hắn.
- Ta đã chọn xong quà cho mình rồi.
Nghi Ân giờ chỉ còn biết than trời khi nghe hắn nói thế. Cậu cảm thấy cực kì hối hận khi đã quyết định trở lại đây. Đáng lẽ cậu phải biết rằng một tên tính khí thất thường và nguy hiểm như hắn đâu phải bỗng dưng chịu ngồi ăn uống nói chuyện vu vơ với mình. Nhưng hôm nay hắn có vẻ gì đó lạ khiến cậu không có cảm giác mình ngồi với Đức Ngài lập dị.
- Chọn cái gì mà chọn! Bỏ tôi xuống chóng mặt quá đi.
Không đếm xỉa chút nào đến cậu hắn đi lên cầu thang không chút ánh sáng, đi qua nhiều khúc quanh, tiến đến một căn phòng lạ. Sau tiếng cách của ổ khóa, Nghi Ân nheo mắt vì ánh sáng bập bùng từ góc phòng. Nghểnh cổ nhìn quanh căn phòng lạ hoắc. Nó nhỏ hơn các phòng khác, trần nhà cũng thấp hơn và đặc biệt là cái ấm áp dễ chịu trong không khí có lẫn mùi gỗ đàn hương.
Mùi thơm dịu thoát ra từ các que củi chảy lép bép trong lò sưởi chữ nhật màu nâu đất. Đó cũng là nguồn sáng duy nhất của căn phòng.
Hắn nhẹ nhàng đặt cậu nằm xuống tấm da gấu lớn trước lò. Nhìn cậu chăm chăm rồi từ từ vuốt nhẹ gò má hồng hồng. Nghi Ân phút chốc bị đông cứng vì những cử chỉ và ánh mắt bất bình thường của hắn. Đôi mắt màu tro phản chiếu ánh lửa từ trong bếp trở nên lấp lánh lạ lùng, kiềm hãm suy nghĩ của Nghi Ân.
Những ngón tay thon dài lần xuống mân mê đường gân cổ mịn màng. Những chiếc cúc áo đầu tiên bật tung, cổ áo vạt sáng hai bên mà chủ nhân nó cứ chìm đắm trong sắc màu pha trộn giữa ấm áp và giá lạnh.
- Đừng mà!
Cậu giật mình khi nghe lành lạnh nơi lồng ngực vội kéo hai vạt áo lại.
- Sao lại đừng? Không có món quà nào la oai oái khi được người ta mở cả.
- Tôi...tôi không phải quà.
- Phải hay không là do ta quyết định.
Bàn tay to lớn tiếp tục là công việc của nó. Nghi Ân biết chuyện gì đến thì cũng sẽ phải đến khi cậu chấp nhận là người của hắn. Nhưng nó đến....quá nhanh.
Giọt nước từ khóe mắt nâu lăn tròn trên má.
Sững sờ.
Cảm nhận lực đè trên người giảm đần, Nghi Ân hành động không theo não bộ, cậu lách người thoát khỏi vòng tay buông thõng của hắn, ngồi dậy.
Thật dễ dàng.
Ra khỏi đây, rời xa hăn.
Tất cả hành động lảng tránh hắn chỉ là những hành động vô thức như được lập trình sẵn. Cậu sẽ chạy đi trong trạng thái mơ hồ ấy nếu như không có một lực kéo khác níu cậu lại. Bàn tay nhỏ nhắn nằm gọn trong bàn tay to lớn. Cái nắm hờ hững vô hựng không để để giật ra như thể người nắm không chắc chắn về hành động của mình.
- Đừng đi. Ở lại với ta.
Giọng nói trầm trầm ra lệnh cố hữu, nhưng Nghi Ân không thấy sự độc đoán trong đó mà là ......cam chịu.
Hắn ngồi đó không nhìn lên người mà hắn yêu cầu ở lại bên mình. Là Nghi Ân đa cảm hay thật sự dáng vẻ đó đang toát lên một sự đơn độc đến đau lòng.
"Đôi khi người ta ghét sự đoàn tụ là vì sợ nó. Sợ rằng sự cô độc của bản thân sẽ bị phơi bày ra. Trước cảnh sum vầy thì cô đơn mới hiện ra trọn vẹn nhất"
Bàn tay thon gầy vẫn để yên trong bàn tay to lớn dù chỉ cần một cái hất nhể là nó được giải thoát.
Thời gian chậm chạp trôi..... Bầu không khí chìm vào im lặng.......
Người ngồi ngẩng đầu lên chạm vào cái nhìn trân chối của người đứng.
Các khớp tay dần khép chặt, cánh tay co lại mang theo thân hình bé nhỏ.
Hai gương mặt đối diện, lướt qua từng đường nét, từng cảm xúc của nhau.
Lần đầu họ nhìn kỹ đối phương.
Nhẹ nhàng đặt Nghi Ân nằm trở lại lớp da ấm áp. Lướt ngón tay trỏ lên sống mũi thon thon, hai cánh mũi phập phồng khi bị chạm đến.
Mỉm cười..........
Miết tay trên vành môi căng mọng trong thời tiết hanh khô vẫn tươi tắn lạ thường.
"Mềm thật"
Cảm nhận nhịp đập hối hả của mạch máu nơi đường cổ thanh.
"Ấm"
Đôi môi lạnh cúi xuống khẽ chạm, đầu lưỡi mơn trớn hai cánh hồng làm chúng thấm đẫm sương đêm. Dấn sâu vào vòm miệng để thưởng thức mĩ vị của ngày ấy.
Lạnh và thơm, là vị bạc hà. Rõ ràng trà cậu pha là trà gừng, không phải trà bạc nhưng tại sao Nghi Ân lại cẩm nhận được mùi vị đặc trưng của bạc hà liệu có phải nụ hôn của hắn vốn luôn như vậy.
Chiếc áo mỏng mang nhanh chống mất giá trị của nó. Tấm da gấu bên dưới càng làm nổi bật làn da trắng sáng. Là lớp tuyết phủ lên thân cây tùng bách. Tuyết nhưng không lạnh mà vô cùng ấm áp. Tuyết nhưng khi chạm vào không đông cứng mà mịn màng dịu êm. Tuyết nhưng làm hắn nóng rực theo từng các chạm môi.
Tiến dần sâu hơn, dấn thân sâu hơn. Hắn phát hiện một hương thơm gây nghiện cho bất cứ ai từng có vinh dự một lần thử qua. Hắn là người đầu tiên thưởng thức nó, và đảm bảo rằng sẽ tìm mọi cách để mình là con nghiện duy nhất. Hai nụ hoa anh đào đứng đó, run rẩy trước hơi thở nóng bỏng của người phía trên, run sợ trước ánh mắt như muốn thiêu đốt của hắn. Chiếc lưỡi mềm nâng niu từng chút một, sợ rằng dục vọng của mình sẽ làm nát cánh hoa mỏng manh.
Nhưng hắn không thể kiếm soát được khi nếm lại hương vị quen thuộc đó. Tất cả say đắm cũng theo đó mà tuôn trào. Cũng may những cánh hoa không mong manh như vẻ ngoài, cho dù có bị dày vò, liếm láp bới chiếc lưỡi, đôi môi thậm chí là cả hàm răng tinh quái thì chúng càng ửng hồng và vươn lên khiêu khích.
Dấu yêu vương vãi trên làn da trắng như những giọt máu thâm sâu vào tuyết. Hòa làm một.
- Uhmmm.....mmmm~
Hắn thích thú nhìn cậu quay mặt sang một bên tránh nhìn hắn. Gương mặt ửng đỏ vĩ lỡ thoát ra âm thanh gợi cảm của đam mê.
- Không phải xấu hổ như vậy. Nghe rất quyết rũ, ta rất thích.
Lời khen ngợi chưa từng có tiền lệ của hắn càng khiến cậu thêm bối rối. Bối rối vì những cảm xúc mới mẻ, bối rối vì người đàn ông đang ôm ấp cậu vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, bối rối vì chính cậu cũng muốn chạm vào hắn - người mà cậu tưởng là mình rất căm ghét.
Nâng chiếc cằm nhỏ buộc Nghi Ân phải nhìn vào mình, hắn muốn thấy mọi biểu hiện trên gương mặt thánh thiện giờ ửng hồ vì khoái cảm, đôi mắt sáng cũng lấp lánh hơi nước. Qúa kích thích. Biểu cảm của cậu bây giờ như liều thuốc kích dục khiến Đức Ngài không thể kiểm soát được thứ đang ngày càng lớn dần lên bên dưới.
Tạm rời khỏi Nghi Ân, hắn đứng dậy di lại ngăn kéo chiếc tủ gỗ mun nhỏ và có phần cũ kỹ lấy cái gì đó rồi nắm trở xuống bên cậu. Ánh mắt Nghi Ân chạm đến lòng bàn tay của hắn..........
Tiến lại gần với một lọ pha lê rất đẹp bên trong chứa chất lỏng màu hồng. Mở nắp lọ, hắn trút ra một thứ nước gì đó ra hai ngón tay rồi quẹt nhẹ lên môi cậu. Một mùi hương ngọt ngào nhưng dìu dịu kích thích khứu giác Nghi Ân làm cậu liên tưởng đến một cánh đồng hoa mùa hạ. Môi hắn thay thế cho hai ngón tay mang theo vị của chất lỏng vào miệng Nghi Ân.
Hắn trải đều vị ngọt nhàn nhạt khắp vòng miệng cậu chiếc lưới dẻo dai.
Những ngón tay bắt đầu cuộc hành trình của chúng. Lướt theo những đường cong gợi cảm, chúng vượt qua màn chắn bảo vệ tìm đến nơi thầm kín.
Nghi Ân run rẩy theo từng động tác, từng cái vuốt ve điêu luyện của hắn. Những gì còn đọng lại trong kí ức cậu từ lần trước là sự hoảng loạn và đau đớn những hiện tại cái Nghi Ân đón nhận hoàn toàn trái ngược - vừa mãnh liệt vừa dịu dàng - từ đôi tay nóng bỏng.
Làn gió xuân phả ra gấp gáp từ đôi môi hồng hé mở, khuôn mặt ửng hơi ngã ra sau, rèm mi cong nhắm hờ lay động. Tất cả tạo nên một bức tranh sống động và hoàn mỹ mang tên thiên thần sa ngã. Khiến hắn mải me chiêm ngưỡng mặc cho lửa tình bốc khỏi ngùn ngụt bên dưới.
Nhưng giới hạn vẫn là giới hạn.
Chút thêm một khối lượng lớn chất lỏng trọng lọ ra tay, tiếp tục cuộc hành trình khám phá phía dưới.. Hắn chiếm hữu môi cậu một lần nữa.
Lạnh
Buốt
Nghi Ân giật nảy mình mở bừng mắt hoảng hốt nhìn hắn và bị cuốn hút bởi cái nhìn dò xét. Đặt tay lê bờ ngực vạm vỡ, khẽ đẩy người phía trên. Nghi Ân cố gắng điều hòa nhịp thở về bình thường.
- Khoan..... - Đức Ngài khẽ nhíu mày không hài lòng - Từ...từ..đã.
- Còn muốn ta đợi đến bao giờ nữa. - Cắn nhẹ lên cần cổ trắng nõn, hài lòng khi một vòng cung đỏ thẫm xuất hiện tại vị trí dễ nhìn thấy nhất.
- Uhmmm..mmmm - Nghi Ân rên lên đầy khoái cảm - Kh..oan... Tay....Tay......tay ông.... - Đức Ngài khó hiểu nhìn cậu - Bị....thương......
Phải mất nửa ngày Đức Ngài mới nhận biết được Nghi Ân muốn nói gì. Nhìn gương mặt trắng trằng đã chuyển sang màu cà chua. Đôi mắt nâu cũng tránh không nhìn vào hắn, Đức Ngài tự nhiên cảm thấy tim mình đập nhanh một cách lạ thường.
Nắm lấy chiếc cằm thon gọn để cậu đôi diện với mình. Nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên vầng trán cao lấm tấm mồ hôi.
- Đừng lo, không sao đâu.
Nghi Ân thấy có thứ gì đó trong đôi mắt lạnh lẽo. Cậu không biết nó là gì cả. Nhưng chính nó đã xua tan những lo lắng ám ánh, chính nó gieo vào trong cậu hạt mầm tin tưởng và cũng chính nó khiến cậu rụt rè mở rộng thiên đường chờ đợi.
Nhận được cử chỉ chấp thuận từ Nghi Ân, những ngón tay sung sướng tiếp tục hành trình khám phá và mở rọng của mình nhưng cũng không dám vồ vập vì sọ làm tổn thương vùng đất thiên đường bao bọc chúng.
Nhưng thứ thay thế cho ngón tay thì không như vậy.
- Aaahhhh......!
Sự khai phá lớn lao làm thân thể mềm mãi đông cứng. Mồ hôi túa ra nhiều hơn trên vầng trán cao, cánh môi dưới bị chiếc rắn cắn chặt mất đi sắc hồng.
- Nghi Ân, thả lỏng đi, đừng sợ.
Hắn gọi tên cậu bằng chất giọng mượt mà mà có lẽ chưa ai được nghe, cùng với những cái vuốt ve dịu dàng lên các vùng nhạy cảm như một liều thuốc nhiệm màu làm giảm đau đớn của cậu.
Hai cánh tay thon thả run run nhấc lên ôm choàng lấy chiếc cổ màu đồng săn chắc.
- Nghi Ân ????
Đáp lại là đôi mắt long lanh e ấp
Không chờ đợi và cũng còn còn có thể chờ được nữa.
Đức Ngài dìu Nghi Ân vào vũ điệu nguyên sơ nồng nhiệt. Từng đợt sóng đam mê vỗ về mọi giác quan của họ. Cả hai đắm chím trình trong cảm xúc chân thân của bản thân.
Cho đến khi dòng suối của tạo hóa phun trào tưới mát cho mảnh đất khô cằn.
................................................................................................................................
Vén nhẹ những sợi tóc bết lại do mồ hôi, hắn miên man nhìn cậu đã chìm sâu vào giấc ngủ mệt mỏi.
- Mình có hơi quá tay!
Hắn lầm bầm cúi xuống hôn nhẹ đôi môi hồng sưng mọng. Vòng tay ôm lấy thân hình bé nhỏ không được che đậy. Đôi mắt xam cũng từ từ khép lại trên mái tóc mềm thoang thoảng hương tình dầu chiết xuất từ nhiều loại hoa, quả, được sản xuất riêng cho Lâm gia. Cậu đã luôn mang trên người mùi hương đặc trưng của hắn. Điều này đã thỏa mãn được tính sở hữu của Đức Ngài.
- Giáng Sinh hạnh phúc, Đức Ngài!
Có ai đó nói mới và không biết có ai đó nghe được không chỉ viết có một đôi môi dày cong lên thành một nụ cười trước khi chìm vào giấc ngủ.
Bên ngoài, những bông tuyết ngàng cảng rơi nhiều hơn. Gió len lỏi qua khe cửa tiến sân vào trong phòng.
Nhưng không lạnh chút nào.
Vì cuối cùng phép màu cũng đã đến sưởi ấm nơi đây.
To be continued.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro