
Chương 83: Ngoài ý muốn
Hôm qua trời đổ một trận mưa, nhiệt độ không khí lạnh đi rất nhiều, hôm nay bệnh ho của Lâm thị lại tăng thêm vài phần, Minh San sốt ruột đi tìm bác sĩ dò hỏi, bác sĩ cũng bất đắc dĩ, chỉ nói cuối tháng này e rằng không thể xuất viện.
Lâm thị tuy ho, nhưng tinh thần không tệ, ngược lại an ủi Minh San, bảo nàng đừng quá sốt ruột.
Minh San thương xót mẫu thân, nắm bàn tay gầy trơ xương của bà, hốc mắt đỏ hoe.
Vì bệnh tình mẫu thân tăng thêm, Minh San liền ở lại bệnh viện lâu hơn một chút.
Qua buổi chiều, tiếng ồn ào bên ngoài bệnh viện càng lúc càng lớn, Minh San đi đến cửa sổ phía trước xem, liền bị trận địa bên ngoài dọa sợ.
Bệnh viện giáo hội nơi các nàng đang ở, không biết từ lúc nào bị học sinh vây quanh đông nghịt, những người đó đều rất oán giận, hình như đang hô khẩu hiệu gì đó, yêu cầu người nước ngoài rời khỏi Khánh thành, rời khỏi đất nước này.
Tiểu Thanh thấy thế rất lo lắng: "Tiểu thư, có thể sẽ loạn lên không?"
Trong lòng Minh San cũng thấp thỏm bồn chồn, ngoài miệng vẫn an ủi: "Họ đóng chặt cổng lớn lại rồi, chắc là không sao đâu."
Lâm thị cũng rất lo lắng, kêu Minh San đi hỏi xem, có cửa sau nào có thể rời đi không, chỉ sợ lát nữa tình hình mất kiểm soát.
Vì thân phận đặc biệt của Minh San và người nhà, bác sĩ Tây dương nhanh chóng tìm đến, nói bệnh viện có một tầng hầm, bảo các nàng cùng đi đến đó tránh né, cũng không biết nhóm học sinh này sẽ làm loạn thành cái dạng gì.
Bác sĩ đang nói chuyện, bỗng nhiên liền nghe thấy tiếng súng vang lên bên ngoài, những người đó không biết là ai dẫn dắt, thế mà lại định phá vỡ cổng lớn bệnh viện.
Lúc này thì hoàn toàn rối loạn.
Minh San hoảng loạn, cùng Tiểu Thanh đỡ mẫu thân, chạy theo bác sĩ.
Nhưng động tác của các nàng quá chậm, vừa đến lầu một, đám đông mất kiểm soát tựa như thủy triều, từ bốn phương tám hướng ùa vào.
Mấy người Minh San nào đã từng gặp cảnh tượng như vậy, trong chốc lát liền ngây dại.
Trong hỗn loạn, Minh San bị đám đông xô đẩy đến mức tách khỏi mẫu thân và Tiểu Thanh, trong lúc xô đẩy, nàng bị ép vào một góc, quần áo xộc xệch, tóc cũng rối bời...
Đúng lúc này, bên ngoài bệnh viện vang lên tiếng súng lớn hơn, làm tai người ta đau nhức.
Minh San ở trong góc không nhìn thấy gì, chỉ biết sau tiếng súng nhóm học sinh kia liền bắt đầu chạy trốn khắp nơi, chắc là bệnh viện đã tìm được viện binh.
Lại là một trận hỗn loạn trôi qua, Minh San ngơ ngác nhìn nam nhân cao lớn kia đang vội vã chạy về phía nàng.
"Minh San!" Nam nhân hô lớn một tiếng, trong giọng nói tràn đầy lo lắng và sốt ruột.
"Phụ, phụ thân!"
Trái tim hoảng sợ của Minh San lúc này mới dần dần bình tĩnh lại, giây tiếp theo, nàng đã bị nam nhân xông tới ôm vào lòng.
"Con không sao chứ, có bị thương ở đâu không?" Hắn ôm nàng hai giây, rồi lại lo lắng đánh giá nàng từ trên xuống dưới.
Thấy hắn vẻ mặt sốt ruột vô cùng, Minh San ngược lại thấy yên tâm, "Con không sao."
Chỉ là bị xo đẩy đau cánh tay và đau lưng.
"Vậy là tốt rồi," Thích Kỳ Niên nhận được tin tức liền chạy đến ngay lập tức, không ngờ vẫn chậm một bước, những học sinh đó đã bị kích động cảm xúc, xông vào bệnh viện.
"Phụ thân, mau đi tìm mẫu thân, chúng ta bị tách ra..." Minh San nắm chặt cánh tay hắn, sốt ruột nói.
"Con đừng lo, bên ngoài đã bị người của chúng ta vây quanh, không sao đâu."
Lời hắn vừa dứt, liền nghe thấy tiếng "bùm” vang lớn, người nổ súng hẳn là cách bọn họ không xa.
Mà Thích Kỳ Niên không hề phòng bị, lưng hắn bị bắn trúng một cái, chỉ thấy hắn nhíu chặt mày, cơ thể loạng choạng, rất nhanh liền ngã xuống trước mặt Minh San.
"A!!" Minh San hét lên một tiếng, vội vàng đỡ lấy phụ thân, nhưng nàng căn bản không đủ sức, bị nam nhân đè ngã xuống.
"Phụ thân... Phụ thân..."
Người bên ngoài nghe thấy tiếng súng, lập tức xông vào, đối phương cũng không kịp trốn, hai bên lập tức đánh nhau.
Người Thích Kỳ Niên mang đến đông đảo và mạnh mẽ, không lâu sau liền khống chế được kẻ bắt cóc.
Một trò hề kinh tâm động phách dưới sự trấn áp của quân đội chính quy nhanh chóng bình ổn, nhưng đại soái lại trúng đạn ngoài ý muốn.
Lúc này Minh San cũng không cảm nhận được gì khác, nàng ôm phụ thân máu chảy như suối, hoảng loạn đến mức không biết phải làm sao, chỉ biết khóc liên tục.
Cũng may là đang ở bệnh viện, bác sĩ đều có sẵn, Thích Kỳ Niên nhanh chóng bị đẩy vào phòng phẫu thuật.
Những người khác còn đang dọn dẹp tàn dư, Tiểu Thanh đỡ Lâm thị tới, sau khi họ bị tách ra, đã theo bác sĩ trốn vào tầng hầm, nghe nói Thích Kỳ Niên bị thương, Lâm thị cũng lo lắng vô cùng, kiên quyết cùng Minh San canh giữ bên ngoài phòng phẫu thuật.
Viên đạn bắn vào vai, không trúng chỗ hiểm, nhưng Thích Kỳ Niên vẫn phải chịu không ít đau đớn.
Trương phó quan dọn dẹp xong tàn dư, cũng chạy tới, nói với Minh San tình hình đại khái: "Chúng ta đã trúng phục kích, bọn họ biết đại soái đang ở Khánh thành, nên giăng bẫy, kích động học sinh, rồi phái sát thủ giấu trong đám đông."
Lúc này Minh San mới nhận ra, những người đó là nhắm vào phụ thân .
Nhưng phụ thân biết rõ nguy hiểm, vẫn chạy đến ngay lập tức.
Trong lúc nhất thời, tâm trạng Minh San rất phức tạp.
Cuộc phẫu thuật kéo dài hơn hai tiếng, viên đạn trên vai Thích Kỳ Niên mới được lấy ra, nhưng hắn ở lại bệnh viện không an toàn, ý thức vừa tỉnh táo, liền quyết định trở về nhà Tây dương lớn.
Cuối cùng ngay cả Lâm thị đang ho không ngừng, cũng được đưa về cùng.
Từ khi Thích Kỳ Niên ra khỏi phòng phẫu thuật, Minh San liền luôn ở bên cạnh hắn hầu hạ, không rời nửa bước.
Thích Kỳ Niên vừa nhịn đau, vừa không quên ăn đậu hủ của nàng, kéo tay nhỏ nàng không chịu buông ra, Minh San không nói gì, mặc hắn kéo cho đủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro