Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 68: Bể bơi


Sáng hôm sau, khi Minh San rời giường đi xuống lầu, nàng không dám nhìn thẳng Tiểu Thanh, sợ nhìn thấy nửa điểm chế giễu trên gương mặt nàng ấy. Dù sao đêm qua nàng và phụ thân quá phóng đãng, rất dễ bị nghe thấy.

May mắn, Tiểu Thanh vẫn như mọi khi, nhiệt tình hỏi nàng muốn ăn gì, là ăn sữa đậu nành, bánh bao, quẩy, hay ăn cháo.

Minh San nói đợi phụ thân tới rồi ăn.

Sáng sớm Thích Kỳ Niên rời giường đã ở hậu viện đánh quyền. Không phải là quyền dưỡng sinh, mà là quyền cước công phu nghiêm chỉnh, loại có thể đánh chết người. Hắn đánh đến mức một thân đẫm mồ hôi, đi vào tắm nước lạnh trước, rồi mới đến bàn ăn dùng bữa sáng.

Minh San bị nam nhân địt suốt cả một đêm, bướm nhỏ vẫn còn tê dại. Lúc này nhìn thấy nam nhân nhịn không được mặt đỏ tim đập, nhỏ giọng gọi: "Phụ thân."

Vì Tiểu Thanh là người biết điều, Thích Kỳ Niên cũng không né tránh. Một tay ôm eo nữ nhi, ấn nàng ngồi lên đùi mình, hôn lên má nàng hỏi: "Sao không ăn trước, đói lả rồi?"

Minh San bị cử chỉ tùy tiện của hắn làm giật mình, vội ngước mắt nhìn sang Tiểu Thanh ở bên cạnh. Chỉ thấy Tiểu Thanh che miệng cười trộm, nhưng không có thần sắc không tốt nào khác, lúc này nàng mới yên tâm.

Nàng xấu hổ đấm đấm vai phụ thân, nhỏ giọng nói: "Người đừng làm bậy."

Thích Kỳ Niên cười nhẹ lại trêu chọc nàng một lúc, rồi mới thả nàng xuống để nàng ngồi ngay ngắn ăn sáng.

Lúc này Tiểu Thanh mới tiến lên hầu hạ, đáy mắt mang theo ý cười lấp lánh, lén nhìn tiểu thư một cái, liền thấy gương mặt tiểu thư đỏ bừng, vô cùng xinh đẹp.

Thích Kỳ Niên bưng chén cháo, uống rột rột hết nửa chén, mới hỏi Minh San: "Lát nữa muốn tới bệnh viện không?"

Minh San ăn uống rất tao nhã, cầm thìa chầm chậm thổi, nghe vậy gật đầu: "Con ngày nào cũng đến mà."

"Bệnh tình của mẫu thân con thế nào rồi?"

"Đỡ hơn nhiều, bây giờ cũng không ho nhiều nữa. Đại phu nói ở thêm nửa tháng nữa chắc là có thể xuất viện."

Thích Kỳ Niên gật đầu, không truy vấn nữa, chỉ nói: "Buổi sáng ta có việc khác, để tài xế đưa con đi."

"Vâng."

Sau khi dùng xong bữa sáng, Minh San liền dẫn Tiểu Thanh ngồi xe đi bệnh viện.

Trên đường đi bệnh viện, lại gặp phải cuộc biểu tình lớn của học sinh. Xe bị kẹt lại trên đường, nửa ngày không nhúc nhích.

Sau đó có người của sở cảnh vụ ra xua đuổi. Tiếng còi, tiếng mắng chửi, tiếng kháng nghị vang lên từng đợt, ồn ào náo loạn.

Phố lớn ngõ nhỏ, khắp nơi lòng người hoảng sợ.

Minh San ngồi trong xe, nhíu mày, yên lặng nhìn thế giới bên ngoài cửa sổ.

Bệnh tình của Lâm thị ngày càng chuyển biến tốt đẹp. Bà nói hộ công sẽ đỡ bà đi dạo ở hậu viện, nói bà cần phải ra ngoài đi dạo nhiều, phơi nắng một chút.

"Bác sĩ nói vận động nhiều, người mới khỏe mạnh," Lâm thị nói, cười rộ lên sắc mặt không còn tái nhợt như trước.

Minh San cũng vui mừng theo, nói đợi mẫu thân xuất viện, nàng sẽ mỗi ngày đi dạo với bà trong vườn.

Nàng cũng kể cho Lâm thị biết chuyện phụ thân đến Khánh thành, chỉ là hắn rất bận, không rảnh đến bệnh viện.

Lâm thị cũng không thèm để tâm nói: "Phụ thân con là người làm việc lớn, không cần để ý những tiểu tiết này."

Tâm trạng Minh San rất phức tạp. Nàng hiện tại cũng không biết nên định vị nam nhân này như thế nào. Hắn là phụ thân nàng, nhưng lại cùng nàng làm những chuyện mà chỉ phu thê mới làm. Nhưng hai người bọn họ tuyệt đối không thể trở thành phu thê chân chính.

Hơn nữa, nếu chuyện này bị mẫu thân biết, bà chắc chắn sẽ rất đau lòng. Minh San không muốn làm mẫu thân buồn.

Nàng ở bệnh viện cho đến trưa, cùng mẫu thân ăn xong bữa trưa thanh đạm, đợi mẫu thân nghỉ ngơi, Minh San mới cùng Tiểu Thanh về nhà.

Xe vừa chạy vào đại viện đã thấy mấy người đàn ông mặc quần áo vải thô đang ra ra vào vào trong viện rất bận rộn.

Minh San cảm thấy tò mò, khi xuống xe liền bảo Tiểu Thanh đi hỏi thăm.

Vừa hỏi mới biết được, bọn họ được mời đến để cọ rửa bể bơi ở hậu viện. Lúc này đã rửa sạch xong, đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc rời đi.

Minh San không biết bơi, nghe nói đang rửa bể bơi, cũng không quá hứng thú. Nàng xoay người về phòng nghỉ ngơi, đêm qua nàng bị phụ thân hành hạ đến quá nửa đêm, lúc này vừa mệt vừa rã rời, rất cần ngủ bù.

Giấc ngủ này của nàng kéo dài đến tận chiều tối. Hoàng hôn nhuộm đỏ nửa bầu trời, nàng mới từ từ tỉnh lại.

Minh San cảm thấy hơi ngượng ngùng, rón rén rời giường xuống lầu. Tiểu Thanh đang chuẩn bị cơm chiều, nàng ấy nói cho nàng biết đại soái đã trở về, hiện giờ đang ở thư phòng gặp khách.

Minh San liền ở lại trong bếp để giúp đỡ, cũng chỉ là giúp Tiểu Thanh sắp đặt đĩa bát, còn những việc khác thì hoàn toàn không biết làm.

Nghe thấy tiếng nói chuyện truyền đến từ ngoài phòng khách, Minh San tò mò đi đến cạnh cửa xem. Liền thấy phụ thân đang bắt tay với một nam nhân trẻ tuổi mặc quân phục, còn vỗ vỗ cánh tay đối phương, tỏ vẻ tán thưởng.

Minh San chỉ nhìn thấy sườn mặt của nam nhân trẻ tuổi đó.

Tất nhiên đối phương không nhìn thấy bên này, nhanh chóng rời đi.

Khi hai cha con cùng nhau ăn cơm chiều, Minh San hỏi về vị khách này. Thích Kỳ Niên chỉ nói là nhi tử của một lão bằng hữu, rồi không nói thêm gì nữa.

Sau khi ăn xong, thừa dịp sắc trời chưa tối hẳn, Thích Kỳ Niên dẫn Minh San tới hậu viện xem bể bơi.

Bốn vách tường và đáy bể bơi đều được cọ rửa rất sạch sẽ. Nước trong hồ cũng đã được thay mới, thoạt nhìn trong veo, sáng loáng.

"Có muốn học bơi không, nhiệt độ nước bây giờ rất thích hợp," Thích Kỳ Niên hỏi Minh San.

Minh San bị dọa nhảy dựng, vội xua tay nói không hay lắm, nàng là một cô nương ở trong nhà thôi.

Thích Kỳ Niên cười nói bây giờ cũng không có ai khác, sợ cái gì.

Nói rồi, hắn thế mà thật sự cởi quần áo ngay tại chỗ, sau đó cầm quần áo từng cái ném lên chiếc ghế nằm bằng gỗ ở bên cạnh.

Cuối cùng chỉ còn lại chiếc quần cộc.

Sắc mặt Minh San lập tức đỏ bừng, xoay người muốn chạy, lại bị nam nhân giữ chặt.

"Không muốn học cũng được, ở bên cạnh xem ta bơi đi," Thích Kỳ Niên nói.

Một lát sau, thấy phụ thân linh hoạt như một con cá, bơi lội qua lại trong nước, Minh San lại cảm thấy rất ao ước. Thấy xung quanh không có ai, nàng nhịn không được cởi giày cởi vớ, dẫm một chân xuống nước.

Mát lạnh, thật thoải mái.

Không lâu sau, nàng liền thấy phụ thân lặn xuống nước bơi về phía nàng. Nàng còn không biết nguy hiểm, chỉ lặng lẽ nhìn hắn.

Kết quả ngay giây tiếp theo, hắn liền chui ra khỏi mặt nước, một tay nắm lấy mắt cá chân Minh San, kéo nàng xuống.

Minh San không kịp giãy giụa, ùm một tiếng, nàng liền ngã nhào xuống nước...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro