
Chương 53: Dùng bé bướm chịch dương vật
Bóng tối cướp đi tầm nhìn của Minh San, nhưng thần kinh cảm giác của nàng lại trở nên nhạy bén hơn.
Nàng có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của phụ thân phả vào môi lồn nàng, kích thích đùi nàng tê ngứa. Chiếc lưỡi ướt át kia như một quái vật, linh hoạt lượn lờ ở bướm dâm, lúc thì liếm mút hạt le của nàng, lúc thì cắm vào lồn nàng, tạo ra từng đợt khoái cảm nối tiếp nhau.
Minh San vịn vào tấm gỗ chạm khắc ở đầu giường, cơ thể khẽ run rẩy, cảm giác cả cái lồn như sắp bị cha ăn vào trong miệng.
Trong bóng đêm dày đặc này, Minh San như được tăng thêm một lớp che chắn, nàng bớt cứng nhắc hơn. Cảm giác sảng khoái làm nàng bắt đầu khẽ lắc eo, để lồn dâm chậm rãi cọ xát trên khuôn mặt tuấn tú của phụ thân.
Chất lỏng chảy ra từ cửa lồn chảy hết lên mặt phụ thân.
Thích Kỳ Niên hai tay ôm lấy mông nàng, liếm lồn nhỏ dâm đãng như chết đói. Lưỡi hắn thúc rút nhanh chóng trong cái lỗ nhỏ kia, làm nước dâm không ngừng chảy ra ngoài, chảy lên mặt hắn, chảy vào miệng hắn. Hắn há miệng nuốt từng ngụm lớn, mùi vị vừa dâm đãng vừa ngọt ngào đó làm hắn mê mẩn.
Cảm nhận được phụ thân đang mút mạnh bướm nhỏ của mình, cơ thể Minh San run rẩy càng dữ dội. Hai tay nàng siết chặt thanh chắn đầu giường, ngẩng đầu lên, khẽ rên rỉ: "Ưm... A..."
Tiếng rên rỉ mềm mại này, vừa nghe đã biết là nàng có cảm giác. Thích Kỳ Niên lúc này mới buông bướm múp của nàng ra, vỗ nhẹ vào mông nàng, nói: "Bé đĩ, đi xuống đi, tự mình ngồi lên cặc bự đi."
"Không..." Nàng thì thầm. Nàng rõ ràng kháng cự như thế, làm sao có thể chủ động cưỡi lên con cặc của phụ thân được.
"Bảo bối, con muốn ta dùng cái eo bị thương này để chịch con sao?"
"Phụ thân có thể ngủ, đơn thuần, không làm gì cả," Minh San nhắc nhở hắn.
Thích Kỳ Niên sờ soạng vào bé bướm ướt đẫm, dính nhớp của nàng, cười nói: "Con đã thành ra thế này, lẽ nào không muốn bị cặc bự đâm sao?"
Minh San im lặng. Bị phụ thân hút rồi liếm mút như vậy, bướm nhỏ của nàng sớm đã ngứa ngáy không chịu nổi, thực sự muốn gậy thịt thô to kia cắm vào đụ địt sảng khoái một phen. Nhưng điều này rõ ràng vi phạm ý nguyện của chính nàng.
Đang lúc khó xử, Thích Kỳ Niên dùng tay đẩy cơ thể nàng trượt xuống, vừa đẩy vừa dỗ dành: "Tiểu tổ tông, con xem vì mấy ngày nay ta vất vả chống lũ, thương xót ta đi. Cho ta địt con, chỉ một lúc thôi, địt xong chúng ta đi ngủ."
Nếu hắn dùng thái độ cứng rắn ép buộc Minh San, nàng có lẽ đã giãy giụa một phen. Nhưng hắn lại dùng lời lẽ mềm mỏng dỗ dành như vậy, Minh San lại có chút tiến thoái lưỡng nan, nhất thời không thể từ chối.
Dưới sự ngượng ngùng hợp tác của Minh San, nàng nhanh chóng bị đẩy đến giữa háng nam nhân. Con cặc thô cứng kia dán chặt vào mông thịt nàng. Nhiệt độ nóng bỏng của nó như muốn làm nàng tan chảy.
"Ngoan, tự mình cầm cặc ta rồi ngồi lên đi," Nam nhân nhẹ giọng dỗ dành nàng.
Minh San chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, không khỏi liếm môi. Hai cánh tay mềm nhũn không có sức, ngón tay run rẩy không ngừng. Khoảnh khắc chạm vào dương vật thô cứng cương nghị của phụ thân, nàng như chạm phải thứ gì bẩn, lập tức ném ra.
Thích Kỳ Niên bị nàng làm cho hít hà một tiếng, ôm eo nàng nói: "Cẩn thận đừng chơi hỏng nó, nếu không ta lấy gì làm con sướng?"
Minh San nghĩ thầm hỏng rồi càng tốt, sau này nàng sẽ không phải chịu tội nữa.
Thích Kỳ Niên cũng nhận ra nàng thật sự ghét bỏ, không cưỡng ép nàng nữa. Hắn tự mình nâng cặc, cọ xát qua lại ở lồn nàng. Rồi theo cửa lồn đang ướt át, hắn thẳng lưng nắc cặc vào.
Vì lỗ đụ đã đủ trơn ướt, cú nhấp cặc của hắn địt thẳng vào sâu nhất bên trong cơ thể nàng.
"A..." Minh San vừa sảng khoái lại vừa khó chịu kêu lên.
Đã mấy ngày rồi bướm nhỏ không bị địt, sau khi ăn cặc bự lần nữa nàng mới nhận ra mình nhớ nhung biết bao cái cảm giác đã lồn này, lồn hoàn toàn bị căng ra và lấp đầy.
Sướng đến mức cơ thể nàng mềm nhũn.
Thích Kỳ Niên cũng thở dài một tiếng. Cặc bự vừa cắm vào, hắn đã không nhịn được nhấp cặc liên tục: “Lồn nhỏ xinh đẹp như vậy, nhớ chết ta. Ha...mẹ nó, cắn cặc giỏi quá, sướng cặc muốn chết..."
Hắn có chút mất kiểm soát mà dùng sức thúc hông, bạch bạch bạch chịch lồn Minh San.
Minh San chỉ cảm thấy sống lưng tê dại. Cơ thể bị hắn nắc cho lắc lư lên xuống. Nàng vội đưa tay ôm lấy eo hắn mới có thể miễn cưỡng ổn định mình.
"A a... A... Sâu quá..."
"Bảo bối dâm đãng, sướng không? Thoải mái không?" Hắn khàn giọng hỏi.
"Ưm... Thoải mái... A a..." Minh San cắn môi dưới không muốn phát ra âm thanh, nhưng hoàn toàn không kiểm soát được cơn rên rỉ.
Thịt lồn khít khao dưới sự cọ xát của dương vật trở nên vừa nóng vừa ngứa, làm nàng không kìm được muốn có khoái cảm lớn hơn, nhiều hơn.
"Phụ thân..." Nàng thì thầm gọi hắn: "Eo người không sao chứ?"
Chịch mạnh như này, chỗ bị thương kia chịu nổi không?
Thích Kỳ Niên quả thật vẫn còn hơi đau ở eo, nhưng nỗi đau này hoàn toàn có thể bỏ qua so với cảm giác khi được đụ lồn. Nhưng nữ nhi vừa hỏi, hắn lại thích hợp giả vờ đáng thương: "Có chút, hơi đau."
"Vậy người đừng dùng sức... Ưh..."
Hắn thở dốc nói: "Không dùng sức làm sao đâm con được? Hay là tự con động đi, dùng bướm dâm của con chịch con cặc của phụ thân, có được không?"
Đã thành ra thế này, nàng còn có thể nói không được sao?
Minh San cắn chặt răng, hai tay chống vào eo bụng phụ thân, thử nâng mông lên, rồi chậm rãi ngồi xuống.
"A..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro