
Chương 44: Nói điều kiện
Kể từ khi cưỡng bức nữ nhi, Thích Kỳ Niên đã xem nàng như nữ nhân của mình. Nàng là của hắn, thân thể nàng cũng chỉ có hắn mới được phép nhìn, được phép chạm vào. Nam nhân khác đến cả tới gần cũng không được phép.
Vì thế, khi Thích Kỳ Niên phát hiện Minh San tránh ở ban công nói cười với một nam nhân, vì thế một cơn lửa giận vô cớ bỗng bùng lên trong lòng hắn, suýt chút nữa hắn đã nổi điên ngay tại chỗ. Thế mà lại có kẻ dám mơ ước người của hắn!
Điều làm hắn nổi trận lôi đình hơn nữa là, gã gian thương Viên Tiến kia cũng thấy hai người trẻ tuổi đứng sát nhau trò chuyện, còn ngu ngốc đến chỗ hắn nói rằng hai người trẻ tuổi này nhìn trông rất xứng đôi, môn đăng hộ đối, hay là tiện thể định ra hôn sự luôn.
Bề ngoài, Thích đại soái trông vẫn vững vàng như núi, không hề xao động, nhưng trong lòng đã sớm chửi ầm lên.
Địt con mẹ nó tổ tông mười tám đời!
Lão tử trông giống người cần phải kết thông gia với loại người lùn như ngươi sao?!
Đồ chó đẻ!
Dám mơ ước bảo bối tâm can tiểu tổ tông của bổn đại soái, cha con Viên gia chán sống rồi phải không? Tin lão tử chặt đầu các ngươi xuống cho chó ăn không!
Sau khi chửi thầm trong lòng cho hả dạ, vẻ mặt của Thích đại soái mới không còn khó coi nữa, hắn chỉ nhàn nhạt nói: “Việc này ta không làm chủ được, còn phải về thương lượng với phu nhân ta.”
Rõ ràng là câu nói để qua loa cho xong, Viên Tiến vẫn cười giả lả mà hùa theo: “Nên vậy, nên vậy.”
Chẳng bao lâu sau, Thích Kỳ Niên lấy cớ đau đầu để đi tới phòng nghỉ.
Đau đầu là thật, là bị tiểu tổ tông kia chọc tức.
Kết quả, gọi người về hỏi tình hình, nàng thế mà lại ngầm thừa nhận có ý với tiểu tử thối Viên gia kia. Thích Kỳ Niên lúc này không chỉ đau đầu, mà cả tâm can tỳ phổi thận của hắn cũng đau!
“Ta khuyên con tốt nhất là chết cái tâm này đi.” Thích Kỳ Niên ôm nữ nhi cùng ngã ngồi xuống sofa, bóp cằm nàng cảnh cáo.
“Dựa vào cái gì, con cũng muốn gả cho người, sống cuộc sống của một người bình thường nên có.” Minh San phản bác.
Thích Kỳ Niên như nghe được một trò cười lớn, cười lạnh: “Thế thì con thật nên ra ngoài mà xem cho rõ, người bình thường đang sống cuộc sống như nào. Chiến loạn, nạn đói ở khắp mọi nơi, mỗi ngày có vô số người chết đói. Con nghĩ ai cũng được sống trong nhung lụa như con?”
Minh San bị hắn nói đến sắc mặt hết xanh rồi lại trắng. Sao nàng lại không biết những điều đó chứ. Nàng lớn lên ở nông thôn, đã thấy nhiều mảnh đời đau khổ. “Nhưng đó không phải là lý do để người cưỡng hiếp ta, giam giữ ta.”
Nàng là nữ nhi của hắn, không phải thê tử của hắn. Những gì hắn làm với nàng đều đang đẩy nàng vào tuyệt lộ (chỗ chết).
“Vậy con còn muốn thế nào nữa? Việc đã đến nước này, con còn muốn mang cái thân thể đã bị ta chơi rồi, đi ngủ với người đàn ông khác sao??”
Lời hắn chưa dứt, Minh San đã bật khóc. Nàng siết chặt tay thành nắm đấm, đấm loạn xạ vào ngực và vai phụ thân: “Đều tại người! Đều tại người! Tất cả đều là lỗi của người!!”
Hắn vô cớ cướp đi sự trong sạch của nàng, lại không biết thỏa mãn, liên tục cưỡng bức nàng hết lần này đến lần khác.
Bị nàng khóc lóc nháo một trận như vậy, cơn giận trong lòng Thích Kỳ Niên lập tức tan đi quá nửa. Hắn ôm eo nữ nhi và muốn hôn nàng, nhưng miệng còn chưa chạm tới đã bị tay nàng đẩy ra.
Hắn cũng không giận, chỉ lặp lại lời cảnh cáo: “Sau này thấy tiểu thử thối Viên gia, lập tức phải tránh xa hắn ra, nghe rõ chưa?”
Minh San cắn môi dưới không chịu lên tiếng, nhất quyết phải cãi lại hắn.
Thích Kỳ Niên bực mình, đưa tay đánh một cái vào mông nàng: “Nghe rõ chưa.”
Minh San đột nhiên bị đánh mông, mặt đỏ bừng. Nàng dứt khoát quay mặt đi, không thèm nhìn hắn.
Thích Kỳ Niên khẽ hừ: “Nếu nói con không nghe, thì chỉ còn cách địt một phát, địt đến khi con sướng rồi thì sẽ biết thành thật.” Nói rồi, hắn thật sự động tay muốn vén váy Minh San lên.
Hắn có rất nhiều cách trị nàng.
Minh San sợ hãi vội giơ tay giữ chặt váy mình, run rẩy nói: “Không được, không được ở đây…”
“Ở đây không phải khá tốt sao? Chỉ có hai người chúng ta.”
Nhưng cách một bức tường là đại sảnh yến tiệc! Có nhiều người như thế! Minh San nghĩ đến thôi đã thấy kinh khủng. Nàng không thể mạnh mẽ ngăn cản phụ thân, chỉ có thể nhẹ nhàng uyển chuyển thuyết phục hắn.
“Không được…”
“Vậy con phải bảo đảm với ta, sau này đừng nhắc đến chuyện gả chồng.” Thích Kỳ Niên nói điều kiện với nàng.
Nàng thật ra đã sớm không còn ý nghĩ đó. Vừa rồi cũng chỉ là tranh luận với hắn thôi. Nàng vẫn không lên tiếng, chỉ gật đầu với hắn.
Tâm tình Thích Kỳ Niên vui vẻ, đột nhiên cúi xuống hôn miệng nàng. Minh San không kịp đề phòng, bị hắn hôn trúng.
“Đừng nhúc nhích. Không cho địt thì cho ta nếm thử cái miệng nhỏ của con.” Nói rồi, hắn giữ chặt đầu nàng, hôn mạnh tới.
Minh San giơ tay đẩy hắn, giãy giụa vài lần không thoát, cuối cùng chỉ đành mặc hắn hôn, nhưng miệng nàng cắn chặt, kiên quyết không cho lưỡi hắn luồn vào.
Một nụ hôn mà giống như đang đánh nhau. Thích Kỳ Niên vẫn rất hứng thú mà hôn hồi lâu, rồi mới lưu luyến buông nàng ra.
Bỗng nhiên hắn lại nảy ra ý khác. Hắn ôm Minh San đứng dậy, nói: “Tới đây, phụ thân dạy con khiêu vũ.”
Máy quay đĩa vẫn đang phát Tây Dương khúc. Thích Kỳ Niên ôm eo nữ nhi, nâng tay nàng lên, bắt đầu dạy nàng nhảy.
“Con… con không biết.” Minh San có chút sốt ruột.
“Không sao, cứ bước theo nhịp của ta là được.” Hắn nói.
Minh San dù sao cũng là thiếu nữ, đối với những điều mới lạ này cũng ôm lòng hiếu kỳ. Chẳng mấy chốc, nàng đã bị phụ thân ôm xoay vòng vòng…
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro