
Chương 43: Ghen
Thân là đại soái, Thích Kỳ Niên ở vũ hội căn bản không rảnh rỗi. Có quá nhiều quan to hiển quý xếp hàng muốn bắt chuyện với hắn. Minh San không thích trường hợp như thế này, nói với hắn một tiếng rồi tránh đi, muốn tìm một nơi yên tĩnh để ở.
Thích Kỳ Niên thật sự không thể thoát thân được, chỉ đành dặn dò nàng không được rời khỏi sảnh tiệc, rồi để nàng tự đi chơi.
Minh San mặc chiếc váy dày nặng nề đi xuyên qua sảnh tiệc, muốn tìm một góc yên tĩnh một chút. Trên đường đi, rất nhiều người chào hỏi nàng, vì ai cũng biết nàng là nữ nhi của Thích đại soái.
Cuối cùng, Minh San tìm thấy một ban công và quyết định ra ngoài hít thở không khí. Trên ban công vốn có mấy người trẻ tuổi đang uống rượu trò chuyện. Thấy Minh San ra, họ liền nhường chỗ cho nàng.
Trong số đó, có một nam sinh mặc âu phục trắng, vóc dáng rất cao, ở lại. Hắn bưng ly rượu, trông có vẻ hơi căng thẳng và vội vã.
Minh San biết thân phận mình ở đây, nên cũng tự nhiên hào phóng gật đầu với hắn.
“Thích tiểu thư, xin chào. Tên ta là Viên Sùng Tân. Không biết ta có vinh hạnh được làm bạn với em không?”
Thần sắc nam sinh tuy căng thẳng nhưng khả năng diễn đạt rất tốt, vừa mở lời đã muốn kết bạn với Minh San.
Minh San ngày thường được dưỡng trong khuê phòng, thật sự không biết ứng phó với trường hợp thế này, chỉ cười và gật đầu với hắn.
Phản ứng của nàng lại bị Viên Sùng Tân hiểu là ngầm đồng ý, tức khắc hắn vui vẻ hẳn lên, lại tiến đến gần hơn để bắt chuyện với nàng.
“Thích tiểu thư không thích những nơi náo nhiệt như thế này sao?” Hắn hỏi.
Minh San thật ra muốn ở một mình hơn, nhưng nghe hắn hỏi vậy thì trả lời: “Cũng tạm, chỉ là có chút không quen.”
Nam sinh nói: “Thời gian ta du học ở Anh quốc, họ cũng tổ chức vũ hội mỗi ngày, giống như không có vũ hội thì không sống nổi. Tuy nhiên, ở vũ hội có thể làm quen thêm nhiều bạn mới cũng khá tốt.”
Lúc này Minh San mới ngước mắt nhìn kỹ nam sinh. Hắn có dáng người cao ráo, hơi gầy. Bộ âu phục trắng có vẻ hơi rộng. Ngũ quan hắn tuấn tú, nụ cười nơi khóe miệng cũng rất hiền hòa.
“Thật sao? Người nước ngoài cũng sinh hoạt như vậy?”
“Những vũ hội như thế này là học theo người nước ngoài.” Viên Sùng Tân giải thích, rồi nói thêm: “Thật ra ta thấy vũ hội tối nay rất tuyệt, vì ở đây ta có thể trở thành bạn với Thích tiểu thư.”
Họ chỉ trò chuyện vài câu đã thành bạn rồi sao??
Minh San thấy có chút hoang mang. Với nàng, vị Viên công tử này chỉ là một người qua đường mà thôi.
Nhưng hắn họ Viên, có khi nào là nhi tử của vị Hội trưởng thương hội vừa gặp phụ thân không? Nàng nhớ ông lão béo đó cũng họ Viên.
Hơn nữa, câu nói cuối cùng của Viên công tử này có phải là có ý trêu chọc nàng không??
Minh San không quen với cách nói chuyện của những người trẻ tuổi của phái tiên tiến này, chẳng chút hàm súc nào cả.
Viên Sùng Tân rất biết nhìn sắc mặt, thấy biểu cảm của Minh San đạm xuống, liền biết câu nói vừa rồi của mình đã mạo phạm đến nàng. Hắn thầm nghĩ, những tiểu thư khuê các chưa trải sự đời này đều như vậy, nói chuyện với họ lúc nào cũng phải cẩn thận. Hắn vội chuyển sang chuyện khác: “Thích tiểu thư muốn uống chút gì không? Ta đi lấy cho em.”
“Cảm ơn, nhưng không cần đâu. Ta chỉ ra đây hít thở không khí thôi.”
Nhưng nam sinh vẫn rất ân cần nói rằng phải đi lấy cốc nước cho nàng.
Tuy nhiên, ngay khi hắn vừa rời đi, phó quan bên cạnh phụ thân đã tìm đến, nói đại soái đang ở phòng nghỉ, bảo Minh San qua đó.
Minh San vừa hay cũng không muốn đối phó với vị Viên công tử kia, nên đi theo phó quan luôn.
Trong phòng nghỉ rộng rãi, xa hoa, chỉ có một mình Thích Kỳ Niên. Hắn đã xã giao cả tối, giờ có chút mệt mỏi, đang tựa vào chiếc ghế sofa đơn, vừa uống rượu vang đỏ vừa nghe nhạc. Máy quay đĩa đang phát một khúc Tây Dương, giọng nữ ca sĩ với điệu nhạc nghe không hiểu nhưng lại đặc biệt tha thiết triền miên.
Minh San bước vào lúc một khúc nhạc vừa kết thúc, và đang được phát lại từ đầu.
Trở lại không gian yên tĩnh, Minh San lập tức cảm thấy nhẹ nhõm. Nàng nhìn nam nhân trên sofa, gọi: “Phụ thân.”
Thích Kỳ Niên vẫy tay về phía nàng, ý bảo nàng lại gần. Minh San chỉ tiến lên hai bước rồi dừng lại, không muốn đến gần hắn nữa.
Thích Kỳ Niên nhíu mày, ánh mắt hơi lạnh, nói: “Sao, vừa làm quen được nam nhân mới, liền không nhận phụ thân mình nữa?”
Minh San căn bản nghe không hiểu hắn đang nói gì.
Thích Kỳ Niên trong lòng đầy lửa, ngửa đầu uống cạn ly rượu vang đỏ, đặt ly xuống bàn trà, rồi đứng dậy bước về phía Minh San, nói: “Viên Tiến là nhà giàu nhất Nghi Thành, tài sản phong phú. Con trai hắn là Viên Sùng Tân quả thực là một đối tượng kết hôn thích hợp. Thế nào, con nhanh như vậy đã để ý đến hắn rồi?”
“Phụ thân, người đang nói bậy gì vậy?” Minh San vẻ mặt mờ mịt.
Thích Kỳ Niên nói: “Nói bậy? Trước đó con không phải đã trò chuyện vui vẻ với Viên công tử ở ban công sao??”
Đúng là đã trò chuyện vài câu, nhưng còn lâu mới đến mức trò chuyện vui vẻ. Thấy hắn phản ứng lớn như vậy, Minh San đột nhiên không muốn giải thích nữa, thuận theo lời hắn nói: “Viên công tử quả thực không tồi, là người có kiến thức, nghe nói hắn từng du học ở Anh quốc.”
“Cũng chỉ là một nhị thế tổ (công tử bột) lấy tiền trong nhà ra nước ngoài tiêu xài thôi.” Hắn khinh miệt nói, bước đi đến trước mặt Minh San, một tay giữ chặt tay nàng, kéo nàng vào lòng, hỏi: “Con thực sự coi trọng hắn?”
Minh San mím môi giãy giụa vài cái nhưng không thoát ra được. Nàng không trả lời câu hỏi này. Trong lòng nàng, thân thể nàng đã sớm không còn tư cách để thành thân với ai nữa.
Thích Kỳ Niên lại cho rằng nàng đang ngầm thừa nhận, lập tức giận muốn hộc máu nói: “Ta không đồng ý. Không có sự cho phép của ta, con không được gả cho bất cứ ai.”
Minh San cười lạnh: “Phụ thân là muốn con thành gái lỡ thì cả đời sao?”
Hắn không hề suy nghĩ nói: “Không được sao? Có ta nuôi con cả đời là đủ rồi, không cần nam nhân nào khác tham gia cùng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro