
Chương 37: Bồi thường
Khi đoàn người bọn họ đi đến khán đài cao nhất ở bờ sông thì đua thuyền rồng đã diễn ra được mấy vòng.
Trên khán đài, nhóm quan to hiển quý y phục lộng lẫy, thấy đại soái xuất hiện liền lần lượt đứng dậy đón chào. Ở hai tỉnh Tây Nam này, quyền lực lớn nhất thuộc về Thích đại soái, tục xưng "Thổ Hoàng đế", tất cả mọi người đều phải kính trọng hắn.
Từ lúc vừa xuống xe, tay Minh San đã bị phụ thân nắm lấy và đặt lên khuỷu tay của hắn, được hắn dẫn đi vào giữa đám đông. Trên đường đi, nàng phải đón nhận vô số ánh mắt đánh giá. Điều này làm cho Minh San vốn quen ru rú trong nhà cảm thấy hơi không được tự nhiên, ngay cả chiếc sườn xám mới làm hôm nay mặc cũng dường như trở nên chật chội hơn.
Nhận thấy nàng căng thẳng, Thích Kỳ Niên vỗ vỗ mu bàn tay nàng, nói nhỏ: “Đừng sợ, ở đây chỉ có lão tử con là lớn nhất, nên sợ cũng là họ sợ con.”
Minh San được tiếp thêm can đảm, lúc này mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Mọi người thấy đại soái lại dẫn theo một gương mặt mới ra ngoài, tưởng hắn mới cưới thêm di thái thái, chỉ là di thái thái này trông có vẻ tuổi còn quá nhỏ. Tuy nhiên, mọi người chỉ dám suy đoán chứ không dám hỏi. Mãi sau này Thích đại soái mới chủ động giải thích với mọi người, nói rằng đây là đại nữ nhi của hắn, Thích Minh San.
Mọi người lúc này mới hiểu ra, ngay sau đó lại bắt đầu có những tâm tư khác. Họ suy đoán đại soái đưa nữ nhi đã thích hợp bàn chuyện cưới hỏi đến những trường hợp lớn như thế này, có phải là cố ý để nàng xem đối tượng hay không.
Sau đó, mọi người đều suy nghĩ, làm thế nào mới có thể leo lên cành cao phủ đại soái này.
Nhưng điều bọn họ không biết là, cành cao của đại soái phủ này đã bị chính đại soái tự mình leo lên chiếm lấy rồi.
Cuộc đua thuyền rồng có khí thế ngất trời, tuy đẹp nhưng thời tiết quá nóng. Minh San ngồi một lúc đã cảm thấy không chịu nổi. Thích Kỳ Niên cũng nóng không kém, áo khoác quân phục đã bị hắn cởi ra. Hắn chỉ mặc áo sơ mi và quần quân phục, trông đặc biệt đẹp trai, phong độ và sắc bén, giống như một thanh lợi kiếm (gươm sắc) đã rút ra khỏi vỏ.
Chỉ có Minh San biết, thân thể bên dưới lớp quần áo của hắn càng thêm cường kiện, mỗi lần đều hành hạ nàng đến mệt lả.
Không biết vì sao bỗng nhiên liên tưởng đến chuyện này, mặt Minh San càng trở nên nóng hơn.
Thích Kỳ Niên thấy vậy, cho rằng Minh San không thoải mái, cũng không xem trận đấu nữa. Hắn kéo cổ tay nàng định đưa nàng rời đi.
Trương phó quan ở bên cạnh vội vàng ngăn hắn lại, nói rằng lát nữa đại soái còn phải trao giải cho người đạt quán quân của đua thuyền rồng. Thích Kỳ Niên lại xua xua tay, nói loại việc nhỏ này để Trương phó quan đi là được, nói xong liền nắm tay Minh San vội vã rời đi.
Tiểu Thanh đang xem trận đấu rất vui vẻ, thấy tiểu thư phải đi liền ở phía sau chạy chậm đuổi kịp. Kết quả, chưa chạy được vài bước đã bị cảnh vệ của đại soái ngăn lại: “đại soái muốn đưa Đại tiểu thư đi ăn cơm, bảo chúng ta đưa ngươi về trước.”
“A?” Tiểu Thanh vẻ mặt hoang mang. đại soái đưa tiểu thư đi ăn cơm, tại sao nàng ấy không thể đi theo chứ??
Ở phía bên kia, Minh San thấy Tiểu Thanh không theo kịp cũng sốt ruột, muốn quay lại tìm nàng ấy, nhưng lại bị Thích Kỳ Niên giữ chặt: “Ta đã bảo người đưa nàng ấy về trước rồi.”
Trong lòng Minh San căng thẳng, có chút hoảng loạn nói: “Vậy người cũng cho người đưa ta về, ta không muốn ăn cơm.”
Thích Kỳ Niên chỉ cười cười, ánh mắt nhìn nàng giống như đang nhìn một con con mồi đã đến miệng. Hắn không nói gì cả, nắm chặt tay nàng và kéo nàng lên xe.
Minh San vốn dĩ mặt đã đỏ lên vì nóng, giờ lại bị dọa sợ khiến khuôn mặt nhỏ trở nên trắng bệch. Nàng biết ngay, cùng hắn ra ngoài chắc chắn không có chuyện tốt.
Chiếc xe chạy thẳng đến một khách sạn lớn xa hoa do người nước ngoài mở. Khách sạn cao mấy tầng, có lẽ là kiến trúc cao nhất Nghi Thành.
Thích Kỳ Niên sợ Minh San chạy mất, nắm chặt nàng đi vào khách sạn.
Ông chủ khách sạn đích thân ra đón, nhiệt tình dẫn bọn họ vào một phòng riêng: “Tiên sinh, đã chuẩn bị sẵn cơm Tây cao cấp nhất cho hai vị, sẽ lên đồ ăn ngay. Chúc hai vị dùng cơm vui vẻ.”
Lão bản nói xong, lại gật đầu với Minh San rồi lui ra ngoài.
Sắc mặt Minh San không tốt, rũ mắt không nói một lời.
Thích Kỳ Niên chống cằm nhìn nàng, một lúc lâu sau mới cười nói: “Dưỡng bệnh nửa tháng, xem ra đã nuôi lớn cả tính tình của con rồi.”
Bề ngoài Minh San trầm mặc, trong lòng lại nghĩ: ở nơi công cộng như thế này, phụ thân hẳn là sẽ không làm gì nàng mới phải.
Quả nhiên, bữa cơm này diễn ra rất yên bình. Thích Kỳ Niên còn rất kiên nhẫn dạy nàng cách sử dụng dao nĩa. Hai người ăn được nửa chừng, có một ông chủ châu báu đi tới, xách theo một cái rương da. Vừa mở ra, bên trong toàn là châu báu và trang sức.
“Đây là mấy mẫu đang lưu hành (thịnh hành) trên thị trường hiện giờ, đều rất hợp với các cô nương.” Ông chủ nói với Thích Kỳ Niên.
Thích Kỳ Niên lại không thèm nhìn, đẩy cái rương đến trước mặt Minh San, bảo nàng chọn thứ mình thích.
Nhìn những món châu báu đủ kiểu, rực rỡ muôn màu và lấp lánh, mắt Minh San đều hoa, nhất thời không kịp phản ứng.
Nhưng không đợi nàng bắt đầu chọn, Thích Kỳ Niên đã vung bàn tay nói với ông chủ: “Mà thôi, những thứ này ta lấy hết. Ngươi về khai đơn tử (viết hóa đơn) rồi tìm quản sự trong phủ ta lấy tiền.”
“Dạ dạ dạ, tiểu nhân đi ngay.” Ông chủ châu báu cười ha hả rồi đi, để lại một rương châu báu.
Chờ khi trong phòng chỉ còn lại hai cha con, Thích Kỳ Niên mới nói: “Đây là bồi thường.”
Tâm trạng Minh San phức tạp, do dự một lúc rồi vẫn nhận lấy cái rương. Nàng vẫn giữ suy nghĩ kia, nàng phải dùng những thứ này để dưỡng lão.
Sau khi ăn xong, Minh San bị phụ thân dẫn lên tầng trên của khách sạn. Trong lòng nàng mơ hồ cảm thấy không đúng, nhiều lần không muốn tiếp tục đi, nhưng lại bị phụ thân cường ngạnh kéo tay dẫn lên.
Lần này, nàng không được may mắn như vậy. Hai người đi vào một căn phòng, vừa đóng cửa lại, nàng đã bị phụ thân đẩy vào tường. Nụ hôn của hắn cũng nhanh chóng đặt xuống.
Vừa hôn nàng vừa thở dốc nói: “Tiểu tổ tông, nhớ con muốn chết.”
Tay Minh San run lên, cái rương da trong tay lập tức rơi xuống đất, phát ra tiếng cộc cộc nặng nề.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro