Q1: Chương 9
Phượng Ngạo Thiên lạnh lùng nhìn các tướng lĩnh đang quỳ, rồi nhìn Mộ Hàn Diêu không chút sứt mẻ ngạo nghễ đứng trước mặt nàng, có một số người không cần thổi phồng, càng không cần nịnh nọt, hắn giống như một cây bảo kiếm rèn luyện từ hàn thiết ngàn năm, chỉ có trải qua hàng trăm trận đánh, trải qua sinh tử mới có thể càng thêm sắc bén, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.
Mộ Hàn Diêu chính là cây bảo kiếm như thế. Hắn có thể là người đứng đầu, là tín ngưỡng, dù hắn có chết thì chờ đợi Mộ gia quân đó là vinh quang, thề trung quân báo quốc.
Ai mà không biết sự trung thành của Mộ gia quân, sao có thể không kính nể khí tiết thề sống chết bảo vệ quốc gia của Mộ gia quân được?
Phượng Ngạo Thiên ở trong mắt bọn họ chỉ là một hôn quân giết người vô số, hoang dâm vô độ, bọn họ đương nhiên khinh thường, càng không phục 'hắn', bọn họ tự hào vì là Mộ gia quân, trung thành với Đại tướng quân Mộ Hàn Diêu đã cùng họ vào sinh ra tử.
Giờ đây, người mà bọn họ cười chê, hận không thể giết cho thống khoái lại khinh miệt bọn họ, giống như đem bọn họ vào địa ngục, toàn thân rét lạnh, các tướng lĩnh tâm thần không yên.
"Tướng quân, là mạt tướng đáng chết." Mặt Lý Túc xám như trong tàn, hướng về Mộ Hàn Diêu dập đầu liên tục, rồi nhìn qua đao mình đã mang nhiều năm theo mình xông pha giết giặc, hắn cầm lên hướng ngực mình mà đâm vào.
Một trận gió lạnh thổi qua, Mộ Hàn Diêu đánh ra một chưởng đem đao trong tay Lý Túc rớt xuống, quát lạnh nói : "Tướng sĩ của Mộ gia quân tuyệt đối không khiếp đảm như vậy, thà chết trận nơi sa trường cũng không chết trong tay chính mình."
Lý Túc cố nén hối hận, nâng mắt, nhìn chăm chú vào hai tròng mắt kiên nghị của Mộ Hàn Diêu, tuy không có một mảnh vải che thân nhưng lại như đang mặc ngân khải chiến giáp, đứng sừng sững nơi đó, giống như chỉ cần có hắn thì mọi gian nan hiểm trở đều có thế dễ dàng vượt qua.
Mộ Hàn Diêu lạnh lùng xoay người, quỳ một gối trước Phượng Ngạo Thiên, không kiêu ngạo không siểm nịnh, "Thảo dân cả gan xin hỏi Nhiếp Chính Vương, vì sao đưa thảo dân đến đây?"
Ki Bách nâng mắt, các tướng lãnh khác cùng nhìn chăm chú vào bóng người cao ngất kia, dưới ánh nắng xuyên thấu chói mắt, bóng dáng kia lại càng thêm uy nghiêm, làm cho bọn họ tưởng tượng đến một ngọn núi cao dù đã trải qua ngàn năm cũng vĩnh viễn không ngã.
Phượng Ngạo Thiên vừa lòng cười yếu ớt, nàng không nhìn lầm người, trong tình huống như vậy mà hắn vẫn có thể trầm ổn biểu hiện nghiêm nghị, cũng cho thấy khả năng ẩn nhẫn cường đại đến mức không thể cường đại hơn. Nhưng, vẫn chưa đạt đến mức làm Phượng Ngạo Thiên vừa lòng.
Tuy nhiên, còn nhiều thời gian, đây là thời gian tốt, sống hay chết phụ thuộc vào quyết định của hắn.
"Ki trung lang, với phát ngôn bừa bãi của Lý giáo úy hôm nay, bất trung với xã tắc, bất kính với bổn vương, xét theo quân quy phải xử trí như thế nào?" Một tay vuốt ve ấm ngọc, tay kia chống cằm, Phượng Ngạo Thiên sẳng giọng nói, mắt phượng sắc lạnh.
Ki Bách vừa nghe xong, giật mình nâng mắt ngay lập tức chạm phải ánh mắt lãnh liệt của Phượng Ngạo Thiên, vội vàng cúi đầu, trả lời, "Theo luật thì phải trảm, chu di cửu tộc."
"Nếu là những người xung quanh chỉ đứng xem mà không ngăn trở thì phải bị tội gì?" Ngón tay mảnh khảnh lướt qua ấm ngọc, một tia sáng lạnh chiếu rọi trên mặt Ki Bách.
Mặt Ki Bách nhất thời trắng bệch, tâm thần run lên, thấp giọng nói, "Chỉ cần là liên lụy, ngay tại chỗ treo cổ, gia quyến phải sung quân nơi Bắc cực lạnh khủng khiếp, vĩnh viễn không thể trở về."
"Mộ Hàn Diêu, mặc dù bây giờ ngươi không còn là tướng quân nhưng cũng là người đứng đầu Mộ gia quân, việc này ngươi xử lý như thế nào?" Phượng Ngạo Thiên nghiêm nghị đứng dậy, đi đến trước mặt Mộ Hàn Diêu, dung nhan tuấn lãng nhiễm một tầng thị huyết, "Trong cửu tộc này cũng bao gồm ngươi, Mộ phủ nhất định phải đứng mũi chịu sào."
Ánh mắt Mộ Hàn Diêu trầm xuống, khẽ khép mắt dấu đi tức giận trong lòng, mà nhiều hơn đó là xấu hổ, Mộ gia qua trăm năm anh minh quyết không thể bị hủy trong tay hắn, "Nhiếp Chính Vương nếu hạ lệnh như thế, thảo dân cùng gia quyến nhất định tuân chỉ, nhưng mà, bây giờ chiến sự sắp tới, điều này không khỏi làm rung chuyển quân tâm, quân địch có thể thừa dịp này mà tập kích, thảo dân thỉnh cầu Nhiếp Chính Vương tạm hoãn việc hành hình."
"Mạt tướng khẩn cầu Nhiếp Chính Vương tạm hoãn hành hình!" Đám người Ki Bách thấy vậy đồng loạt cầu xin.
Khóe miệng Phượng Ngạo Thiên trào ra một chút ý cười khi thực hiện được ý đồ, "Ngươi nghĩ lấy an nguy của biên quan để bổn vương nương tay sao?"
"Đúng vậy!" Mộ Hàn Diêu trầm giọng nói.
"Mộ Hàn Diêu, bổn vương không biết nương tay như thế nào, nếu ngươi muốn để bổn vương thay đổi quyết định, phải xem thành ý của ngươi. Ngươi đã rất rõ tâm tư bổn vương." Phượng Ngạo Thiên cười nhạt, nói.
Mộ Hàn Diêu cau mày, thật không hiểu trong hồ lô Nhiếp Chính Vương này có cái gì? Hàn Cẩn đã bị 'hắn' vũ nhục, chẳng lẽ đến hắn cũng phải như vậy sao?
Nếu như thế, uy nghiêm của hắn trong quân còn đâu? Mặc dù 'hắn' nương tay nhưng hắn còn mặt mũi nào đối mặt với liệt tổ liệt tông? Chẳng nhẽ hắn không thẹn với lương tâm mà đối diện với tướng sĩ cùng hắn vào sinh ra tử sao?
Lý Túc cùng Ki Bách nhất thời phát lạnh, chuyện này...Bọn họ đồng loạt đưa mắt nhìn Mộ Hàn Diêu, lần lượt ra ám hiệu, nếu thế cục không thể vãn hồi, bọn họ liền bấp chấp mà giết Nhiếp Chính Vương, dù sao Phượng quốc cũng có Hoàng thượng tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng chỉ cần bọn họ thề sống chết bảo vệ biên quan đợi cho Hoàng thượng trưởng thành, bọn họ vẫn sẽ là Mộ gia quân trung quân ái quốc.
Mộ Hàn Diêu biết rõ võ công của Phượng Ngạo Thiên, lúc nãy 'hắn' có thể dễ dàng chế phục chính mình liền biết 'hắn' có võ công bí hiểm, muốn giết 'hắn', nói dễ hơn làm.
Phượng Ngạo Thiên thấy Mộ Hàn Diêu trầm mặc không nói, liếc mắt nhìn đám người Ki Bách, nhìn động tác lén lút của bọn họ cười lạnh một tiếng, dơ tay đánh một tiếng vang, "Ngươi đã không muốn bổn vương sẽ không ép buộc, bảo bối mà bổn vương chăn nuôi trong rừng đang rất đói, nếu như ngươi không muốn làm người của bổn vương vậy thì bổn vương liền thưởng ngươi cho chúng."
Lời nói lạnh lùng vừa dứt, ánh mắt bắn ra sát ý khiếp người, Hồn Phách đồng thời hạ xuống, lập tức đem Mộ Hàn Diêu rời đi.
Đám người Ki Bách cả kinh, Lý Túc sợ hãi, nhớ lại thảm cảnh trong rừng vội vàng hô, "Không tốt, tướng quân sợ là bị đem vào rừng cây cách đây năm dặm, nơi đó có bầy sói."
"Nhiếp Chính Vương, nếu tướng quân xảy ra chuyện gì, mạt tướng nhất định đi theo tướng quân." Ki Bách cho mọi người một ánh mắt, sau lại hướng Phượng Ngạo Thiên nói thẳng, rồi rút bội đao bên hông ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro