Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Q1: Chương 8

"Cái này chẳng lẽ không phải ham mê của Nhiếp Chính Vương sao?" Mộ Hàn Diêu mâu quang tỏa ra hàn quang, hoàn toàn không để ý vị trí của của mình, trần truồng thì thế nào? Bị nhiều người công khai thưởng thức thì thế nào? Hắn trải qua còn thiếu sao?

Từng, hắn chính là chủ soái, dẫn theo thủ hạ huynh đệ tướng lĩnh vào sinh ra tử, mỗi khi đánh thắng trận liền cùng nhau ở hồ nước tắm rửa đùa giỡn, trần truồng nhìn nhau, có gì kỳ quái.

Bất quá, trước mắt vị Nhiếp Chính Vương này lại có sở thích đặc biệt, cùng với hắn nam tử bất đồng, nhìn thân thể hắn, ngược lại dùng ánh mặt khác thường đánh giá hắn, có thâm ý khác, nhớ tới đệ đệ bị 'hắn' mạnh mẽ giam cầm trong phủ Nhiếp Chính Vương, Mộ Hàn Diêu đối với Phượng Ngạo Thiên thêm vài phần lãnh ý.

Phượng Ngạo Thiên mặt mày thản nhiên, con ngươi sâu thẳm, cười nhạt làm nhật nguyệt thất sắc, bờ môi khẽ mở, ngón tay thon dài không hề trong dự kiến nắm lấy dây cột tóc của Mộ Hàn Diêu, "Cái này coi như là lễ bồi tội của việc ngươi mạo phạm bổn vương đi."

Ngữ điệu lạnh lùng, ngón tay cảm nhận dây cột tóc mềm như bông, giọng nói đạm mạc, khoanh tay đứng thẳng, so với Mộ Hàn Diêu hằng năm chinh chiến sa trường cũng không kém, khí phách vương giả ngạo nghễ nhìn thiên hạ làm cho mọi người không dám nhìn thẳng, tâm sinh e sợ.

Ngược lại, Mộ Hàn Diêu vừa bị đánh lén phẫn nộ xoay người, cùng nàng đối diện, tóc dài như mực rối tung trước ngực,nhờ gió phất phơ theo thân hình tinh tráng.

Dưới thắt lưng có ba vết đao đại biểu cho vinh quang của hắn, một tay nắm chặt bội đao, một tay khác để sau lưng, không có chút sợ hãi hay xấu hổ nào, trong mắt lại trần đầy sự thâm thúy, rét lạnh vô bờ.

"Mộ Hàn Diêu, đêm còn dài, chẳng lẽ ngươi muốn qua đêm với bổn vương như vậy sao?" Phượng Ngạo Thiên lướt qua hắn, ngồi ngay ngắn tại chủ vị, lời nói ngả ngớn, nhưng tướng lãnh bên dưới đều nghe ra ý thị huyết hung tàn.

Mộ Hàn Diêu lạnh lùng nhìn qua, đôi đồng tử lạnh lẽo sắc bén nhìn thẳng vào Phượng Ngạo Thiên, "Nếu Nhiếp Chính Vương có nhã hứng như vậy, thảo dân đương nhiên không dám kháng chỉ."

Ki Bách hoảng hốt, Mộ tướng quân muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn ủy thân cho Nhiếp Chính Vương sao? Không, trăm triệu không thể, nếu như vậy thì tướng lãnh đã cùng hắn vào sinh ra tử còn trông cậy gì nữa?

Lý Túc nghe hắn nói thế, ngước mắt, nhìn thoáng qua Mộ Hàn Diêu, kinh hãi nói, "Tướng quân, trăm triệu lần không thể."

Dung nhan Mộ Hàn Diêu cương nghị, đôi mắt đen nhánh ngưng tụ hàn quang, vẫn không liếc nhìn Lý Túc một cái mà chỉ nhìn bội đao bên cạnh mình còn có các tướng lãnh quỳ trên mặt đất cũng có thể đoán được tám chín phần. Phượng Ngạo Thiên cũng không phải nhất thời phấn khởi, hay hứng thú với hắn mà đưa hắn từ mỏ đá trở về, nếu không sẽ không làm trò nhục nhã hắn trước mặt cấp dưới như vậy.

Nghĩ lại lúc hắn được giải huyệt đạo, cũng không phải như hắn tưởng, khi hắn rút đao hướng Phượng Ngạo Thiên đâm tới, 'hắn' vẫn khí định thần nhàn giống như đã sớm biết hắn sẽ có hành động như vậy.

Bây giờ, hắn phải tỉnh táo lại, không thể xúc động, hắn nhịn nhiều năm như vậy, thiếu chút nữa tức giận làm đầu óc choáng váng gây ra hành động sai lầm, nhưng đối với Nhiếp Chính Vương tàn bạo bất nhân trong lời đồn lại có nhận thức mới.

Có lẽ 'hắn' không phải hỉ nộ vô thường, ngu ngốc như trong tin vịt như vậy.

"Thảo dân trong mắt Nhiếp Chính Vương chỉ là một tù phạm, huống chi, quân muốn thần chết thân không thể không chết." Mộ Hàn Diêu không kiêu ngạo không siểm nịnh, âm thanh trầm ổn hữu lực mà đáp, đôi mắt tràn đầy sự kiên định, khí phách, giờ phút này hắn như một khối đá to, sừng sững không ngã.

Đôi mắt híp lại, Phượng Ngạo Thiên bay thẳng đến trước mặt Mộ Hàn Diêu đang đứng bất động, "Bổn vương đúng là phiền chán loại nam tử tỏ ra mềm mại, giờ lại càng thích nam tử hung mãnh như ngươi vậy, ngươi rất hợp khẩu vị của bổn vương."

Lời nói vừa dứt làm mọi người đang quỳ bị dọa ra mồ hôi lạnh, đồng loạt đều đem ánh mắt dừng trên người Mộ Hàn Diêu.

Mộ Hàn Diêu hé ra khuôn mặt lạnh lẽo, trong lòng cười lạnh, chẳng lẽ phán đoán của hắn đã sai lầm?

'Hắn' ta tàn bạo mọi người đều biết, làm sao lại đột nhiên đổi tính, hắn cũng muốn nhìn xem Nhiếp Chính Vương rốt cuộc có mục đích gì, chẳng lẽ 'hắn' sẽ động thủ với hắn sao? Nếu là như thế hắn cũng không thể nhịn nữa, mạng có thể không có nhưng ngạo cốt thì không, Mộ Hàn Diêu hắn là nam tử đỉnh thiên lập địa, sao có thể ủy thân cho một gã nam tử trở thành một tên luyến ái bị mọi người phỉ nhổ? Nếu đúng như lời 'hắn' nói, thì kết quả chỉ có một, không phải ta chết thì ngươi chết.

"Sắc trời tối nay vô cùng tốt, không biết bảo bối của bổn vương có tìm được thức ăn hay không?" Phượng Ngạo Thiên tay nắm dây cột tóc,nhìn chăm chú thật lâu, "Lý giáo úy, đây là thời gian tốt để mở cửa thành đón binh lính Tê quốc không phải sao?"

Lý Túc vội vàng thu liễm sự kích động, quỳ thẳng, "Khẩn cầu Nhiếp Chính Vương ban tội chết cho mạt tướng."

Nay hắn đã không còn ý niệm gì đến việc phải sống, nếu Mộ tướng quân cũng bị Nhiếp Chính Vương làm nhục, hắn làm sao mà sống yên? Tham sống sợ chết, chẳng bằng chết bây giờ, nhắm mắt làm ngơ.

Phượng Ngạo Thiên cười nhạo trong lòng, Lý Túc ngoại trừ nhừng lời này cũng không biết nói gì khác, xem ra những năm gần đây việc huấn luyện bị lơi lỏng không ít, khó trách Tê quốc lại dám lộng hành như thế, "Mộ Hàn Diêu, đó là thủ hạ của ngươi? Luôn miệng kêu 'Phượng Quốc tất vong', thế mà lại nhát gan, tiên phong ra trận, Bổn vương đúng là phải học hỏi phong thái của Mộ gia quân rồi."

Ánh mắt Mộ Hàn Diêu trầm xuống, hắn quan sát xung quanh, nhìn thoáng qua vẻ mặt chịu chết cúi đầu của Lý Túc rồi lần lượt đảo qua các tướng lãnh đang quỳ trong doanh trướng, nhớ khi xưa bọn họ thề sống thề chết, vào sinh ra tử, trải qua vô số hiểm cảnh mà bây giờ....Ai nấy đều u sầu, hắn quỳ một gối trên mặt đất, "Nhiếp Chính Vương, Mộ gia quân vĩnh viễn không bại."

"Vĩnh viễn không bại?" Phượng Ngạo Thiên cười nhạo, tiếng cười xuyên qua doanh trướng, vọng đến chân trời, khắp nơi đều tràn ngập tiếng cười cuồng ngạo, trào phúng của nàng.

Ki Bách nhớ tới lời nói của Lý Túc, ngước mắt nhìn Mộ hàn Diêu, hắn thấy xấu hổ, hối hận, lúc ấy vì sao lại để Lý Túc nói ra lời vô lý như vậy, hiện giờ nước đổ khó hốt, Mộ gia quân là niềm tự hào của bọn họ, giờ lại hung hăng tự vả mặt mình.

Lý Túc dù có ngốc cũng nghe ra sự châm chọc trong lời nói của Nhiếp Chính Vương, chưa đánh mà bại, Mộ gia quân dù có đối đầu với tinh binh cùng không có ý lùi bước, hiện giờ hắn có hối tiếc cũng không kịp.

Phượng Ngạo Thiên khinh miệt nhìn Mộ Hàn Diêu, đem lời của Lý Túc một năm một mười nói ra, đến khi dứt lời bốn phía yên tĩnh không một tiếng động.

"Mộ gia quân thì ra cũng chỉ như thế!" Một câu khinh miệt này từ trong miệng Nhiếp Chính Vương bạo ngược nói ra như đẩy họ xuống vách sâu vạn trượng trong nháy mắt.

Tâm thần Mộ Hàn Diêu chấn động, nâng mắt, nhìn trụ cột tinh thần mà hắn lấy làm tự hào sụp xuống, tâm theo đó mà cũng sụp đổ theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro