Q1. Chương 6
Các tướng lĩnh lấy Ki Bách cầm đầu đều thấy khó hiểu, chẳng lẽ Nhiếp Chính Vương hỏi sai người, trọng điểm bây giờ là làm sao xử trí Lý Túc, sao lại chạy đến Mộ tướng quân?
"Hửm?" Phượng Ngạo Thiên thấy Ki Bách vẻ mặt nghi hoặc, tăng thêm ngữ điệu,"Bổn vương chưa bao giờ hỏi lần thứ hai."
Ki Bách vội vàng phản ứng lại, cúi đầu trả lời "Hồi Nhiếp Chính Vương, Mộ...Mộ Hàn Diêu hiện đang lao động ở mỏ đá tây thành."
"Cách quân doanh khoảng cách rất xa?" Phượng Ngạo Thiên nghĩ đến mỏ đá tây thành, nàng sở dĩ đề cập đến Mộ Hàn Diêu hoàn toàn là vì thấy tên của hắn trong cuốn sách kia, tin tức của hắn liền hiện lên trong đầu.
Mộ Hàn Diêu, tổ tiên chính là nguyên soái Phượng quốc khai quốc, nhiều thế hệ trung thành và tận tâm, đều là quốc gia trọng thần. Năm đó hắn hưng thịnh nhất thời, thuở nhỏ cùng cha chinh chiến, lập vô số chiến công, sáu năm trước, hắn mười bốn tuổi một mình đi vào khe sâu đem Mộ gia quân bị vây trong cốc cứu ra, phá tan cạm bẫy của Tê quốc, khiến cho Tê quốc nguyên khí đại thương lập tức lui binh, biên quan vì vậy bình tĩnh được hai năm.
Mà hắn, một trận thành danh, tiên hoàng long tâm vui vẻ, đặc phong Mộ Hàn Diêu thành Bình Tây tướng quân, ban thưởng Thượng Phương bảo kiếm, lấy cái này để giữ chặt sự trung tâm của Mộ gia.
Mộ gia gia đinh đơn bạc, truyền tới thế hệ Mộ Hàn Diêu chỉ còn gia mẫu cùng bào đệ Mộ Hàn Cẩn, tiên hoàng băng hà, Phượng Ngạo Thiên liền mạnh mẽ đem Mộ Hàn Cẩn vào hậu cung, chỉ vì Mộ Hàn Cẩn không giống Mộ Hàn Diêu văn thao võ lược, ngược lại là một thiếu niên tuấn mỹ, chỉ thích thi từ ca phú, học đòi văn vẻ, ngẫu nhiên trong yến tiệc bị Phượng Ngạo Thiên nhìn trúng, mạnh mẽ đem về.
Mộ Hàn Diêu trấn thủ ở biên quan xa xôi, nghe được việc này vô cùng đau đớn, phẫn nộ, tự tiện dẫn binh về kinh thành, tới được của thành lại bị Phượng Ngạo Thiên đem tính mạng Mộ Hàn Cẩn ra áp chế, hắn bị bức bất đắc dĩ liền mang binh quay về.
Lập tức, Nhiếp Chính Vương hạ chỉ, tội mưu nghịch, từ bỏ chức tướng quân, Mộ gia quân tự nhiên không phục, nhưng nay Mộ Hàn Cẩn ở trong tay Phượng Ngạo Thiên, mà đúng là Mộ Hàn Diêu tự tiện hồi kinh, mặc dù trong tay có Thượng Phương bảo kiếm, tội chết có thể miễn, tội sống khó thể tha, đem sung quân ở mỏ đá tây thành cưỡng bức lao động.
Phượng Ngạo Thiên nghĩ đến liền thấy đáng tiếc, người này gan dạ sáng suốt, đúng là tướng tài, nếu có thể vì nàng sở dụng, biên quan này liền không đáng lo ngại, còn không thể sử dụng đó là hậu họa khôn cùng, nhất định phải trừ.
Ki Bách tính thời gian, này hai năm bọn họ vẫn phòng thủ biên quan, không dám đến thăm, sợ bị Nhiếp Chính Vương biết được sẽ trị tội, đem Mộ Hàn Diêu đưa vào chỗ chết.
"Ra roi thúc ngựa, một ngày liền đến." Ki Bách trả lời chi tiết, không biết Nhiếp Chính Vương vì sao đột nhiên hỏi Mộ tướng quân? Hắn đem ánh mắt dừng ở cuốn sách Phượng Ngạo Thiên vừa mới xem, trong lòng thầm kêu không ổn, chớ không phải Nhiếp Chính Vương sẽ gây bất lợi cho tướng quân.
Phượng Ngạo Thiên tự nhiên sẽ hiểu tâm tư e ngại của bọn họ, phàm là người nàng coi trọng trừ khi chết, cũng sẽ không còn khả năng nào khác. Trong lòng cười lạnh, nàng búng tay, phát ra tiếng vang thanh thúy, "Tối nay trước giờ tý phải đem Mộ Hàn Diêu đến, nếu hắn phản kháng, bổn vương muốn sống phải thấy người chết phải thấy xác."
Ki Bách cúi đầu quỳ ở phía trước, nay không nhớ đã quỳ bao lâu, một canh giờ? Hai canh giờ? Trong lòng hàn ý càng thêm thâm, Nhiếp Chính Vương rốt cuộc muốn làm cái gì?
Lý Túc giờ phút này đã không có nửa phần ngạo khí, nếu Nhiếp Chính Vương thật sự mở cửa thành, như vậy, Lý Túc hắn sẽ trở thành tội nhân thiên cổ, cúi đầu nhìn chăm chú bội đao đã theo mình chinh chiến bao nhiêu năm, lời nói vừa rồi của Nhiếp Chính Vương cứ quanh quẩn trong tâm, quả nhiên chỉ có người nhu nhược mới lựa chọn tự sát, hắn thật không xứng với bội đao của mình.
Thời gian từng chút lướt qua, giờ phút này, Thanh Y quỳ ngoài doanh trướng cả ngày, đầu buông xuống, hai mắt vô thần, không hề có sự chờ đợi hay hi vọng xa vời, dĩ vãng da thịt trắng nõn mềm mại nay bị mặt trời chói chang chiếu vào, bốn phía ngẫu nhiên truyền ra tiếng bước chân của binh lính đi tuần, hắn giống như rối gỗ bị đánh mất linh hồn, không có phản ứng, tùy ý gió thổi nắng cháy.
Màn đêm buông xuống, trong doanh trướng nổi lửa trại, ngoài doanh trướng âm u tràn ngập, phòng nghị sự lộ vẻ lo lắng, bọn họ đã quỳ suốt một ngày, lại cảm thấy như qua một đời, một khắc đều là giày vò.
Phượng Ngạo Thiên ngồi ngay ngắn ở chủ vị, nhắm mắt dưỡng thần. Một ngày này, nàng cũng không tự tại thanh nhàn, trong đầu quanh quẩn bản đồ địa hình vừa mới xem qua, so với việc tiêu phí thời gian để làm cho binh lính trung tâm, còn không bằng tính bước tiếp theo, làm cho người có uy vọng tối cao trong lòng bọn họ vui lòng phục tùng nàng, bất quá muốn chinh phục một người quật cường, cần phải có dũng khí thật lớn cũng phải đủ cường đại mới được.
Tứ Hỷ đã có vài lần nhắc nhở Nhiếp Chính Vương dùng bữa, nhưng lại bị lãnh liệt phượng mâu ngăn chặn, mắt thấy đã đến giờ tý, Nhiếp Chính Vương trừ lúc buổi sáng có dùng qua một chút liền chưa ăn lại, hắn có chút lo lắng.
Một trận gió lạnh thổi qua, Phượng Ngạo Thiên trầm giọng nói :"Đem người vào đây."
Đám người Ki Bách đã quỳ một ngày, cả người cứng ngắc chết lặng, ý thức sớm mơ hồ. Từ lúc Nhiếp Chính Vương ra lệnh liền im lặng không nói gì,một ngày này thật quá sức gian nan, sợ là suốt đời bọn họ không thể quên đau đớn khắc cốt minh tâm như thế.
Lời nói của Phượng Ngạo Thiên hạ xuống, vẫn không thấy động tĩnh, đôi mắt hơi trầm xuống, hơi thở Hồn Phách nàng đã cảm ứng được, sao vẫn chưa vào?
"Đã chết?" Ngữ khí trở nên âm trầm lạnh lẽo.
"Sống" Hồn phát ra tiếng khàn khàn, thanh âm làm người ta cảm thấy áp lực.
"Như thế nào?" Phượng Ngạo Thiên không khỏi nghi hoặc, Hồn Phách luôn làm việc sạch sẽ lưu loát, lại hiểu biết lòng nàng sao hôm nay lại do dự, chẳng lẽ phát sinh ngoài ý muốn?
"Vâng." Hồn cúi đầu, nhìn thoáng qua Mộ Hàn Diêu phát ra khí phách lạnh lẽo, cương nghị, hắn tuyệt đối dẫn theo hình dáng bình thường chủ tủ yêu thích đến, nhưng mà trong doanh trướng không chỉ một người, chủ tử luôn luôn không thích người ngoài mơ ước con mồi của 'hắn', vì sao hôm nay lại trước mặt mọi người thưởng thức?
Phách cho Hồn một ánh mắt, chủ tử mệnh lệnh, bọn họ không chút do dự vâng lời, nếu chủ tử thay đổi khẩu vị, họ tuân mệnh là được.
Mâu quang lạnh như băng của Hồn hiện lên chút ai thán, thuận tay đem Mộ Hàn Diêu vào doanh trướng rồi lại ẩn mình vào bóng tối.
Phượng Ngạo Thiên đang muốn quát lớn, nghĩ thấy hai người Hồn Phách tối nay quá mức kì quái, đột nhiên liền thấy một đạo bạch quang bay vào, nàng chăm chú nhìn lại, tay đang ở trên ghế tuột xuống, này....là sao?
Đám người Ki Bách cũng cảm thấy ngạc nhiên bèn nhìn lại, nhìn vật thể không rõ đang lăn vào, nhất thời nghẹn họng trân trối, quá mức sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro