Q1: Chương 32
Lam Cảnh Thư bất ngờ không kịp phòng bị bị kéo vào trong lòng Phượng Ngạo Thiên, bây giờ hắn đang tựa trên cánh tay của nàng, hắn cũng không dám nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào dung nhan lạnh lùng của nàng, hắn hình như chưa từng thật sự gần gũi thưởng thức dung nhan của nàng như thế. Mỗi lần bị 'hắn' sủng hạnh, 'hắn' đều bắt hắn đưa lưng về phía 'hắn', cả người trần trụi đi đến trên giường, hoặc là bị trói ở hình cái thượng, cung nàng tùy ý làm nhục, mà hắn trừ bỏ lòng tràn đầy đau đớn, chết lặng, cùng tập mãi thành thói quen, đối nàng cho tới bây giờ chỉ có chán ghét cùng oán hận, lại như thế nào liếc nhìn nàng nhiều hơn một cái đâu?
Trên người nàng không còn mùi phấn son như dĩ vãng, bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều, quanh thân tản ra hương thơm nhè nhẹ, sạch sẽ sảng khoái, dung nhan tuấn mỹ không còn nghiêm nghị lạnh lùng nữa, ngược lại thêm vài phần điềm đạm, so với nữ tử còn muốn đẹp hơn nhiều lần, môi đỏ mím chặt, da thịt trắng nõn vô cùng mịn màng, 'hắn' như vậy là hắn lần đầu tiên thấy, không còn cảm giác oán hận nhiều như trước, ngược lại có chút xúc động muốn lại gần 'hắn'.
Hắn vẫn không rõ loại cảm giác này là gì? Rất nhiều năm về sau, khi hắn bỗng nhiên quay đầu lại, hắn mới biết, từ lần đầu tiên thân cận đánh giá nàng, nàng đã tiến vào tâm mình mà hắn không hề hay biết.
Phùng công công đi theo một bên hoàng liễn, chủ tử đã hạ mệnh lệnh, cho hoàng liễn đi quanh kinh thành một vòng, hơn nữa, tốc độ càng chậm càng tốt, sắc trời đã sáng trưng, bình thường vào giờ này kinh thành nơi ngã tư đường cực kì náo nhiệt, giờ lại lặng ngắt như tờ, ngay cả một bóng người cũng không nhìn thấy.
Cho nên, đến lúc trở lại Nhiếp Chính Vương phủ đã là buổi trưa, mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, hoàng liễn vừa dừng lại, Phượng Ngạo Thiên đã tỉnh lại, đứng dậy, Lam Cảnh Thư cảnh giác cũng theo đó tỉnh lại, vội vàng nhấc lên rèm che.
Phượng Ngạo Thiên quay đầu, nhìn Mộ Hàn Cẩn, cũng biết được hắn sẽ không tỉnh lại, nên vươn cánh tay ôm hắn vào trong lòng, xuống hoàng liễn, mũi chân điểm nhẹ, phi thân thẳng đến Thanh Huy Các.
Lam Cảnh Thư nhìn thân ảnh Phượng Ngạo Thiên chợt lóe qua, cũng rời hoàng liễn, bước nhanh vào vương phủ, hắn còn muốn chuẩn bị một chút, sáng mai liền khởi hành đến Lưỡng Hoài, lát nữa còn muốn ra phủ, đến Đốc Sát viện.
Phượng Ngạo Thiên đem Mộ Hàn Cẩn đặt ở Thanh Huy Các, sau đó mệnh các nô tài hầu hạ, rồi lập tức trở về tẩm cung, lúc này Lãnh Thiên Diệp đã thanh tỉnh, nhìn thấy Phượng Ngạo Thiên đi vào, dung nhan đạm mạc hiện lên một chút âm trầm, hờ hững như trước.
Phượng Ngạo Thiên cũng không buồn bực, tiến đến một chưởng chụp thẳng vào mặt hắn, Lãnh Thiên Diệp sẽ không cường chống mà đỡ lại, trải qua một đêm nghỉ ngơi, hắn coi như khôi phục ba phần công lực, tuy rằng thân hình có chút chậm chạp, nhưng vẫn bằng tốc độ nhanh nhất né tránh chưởng phong của Phượng Ngạo Thiên.
Phượng Ngạo Thiên thân hình chợt lóe, đã hạ xuống phía sau hắn, ngón tay xẹt qua mái tóc của hắn, cười nhẹ,"Phùng công công, còn không mau hầu hạ Lãnh tướng quân tắm rửa."
"Vâng." Phùng công công vừa mới đi tới tẩm cung còn đang thở hồng hộc, chưa kịp thở đều, đã nghe được mệnh lệnh của Phượng Ngạo Thiên, không dám trì hoãn, lập tức sai người đến chuẩn bị.
Phượng Ngạo Thiên thấy Lãnh Thiên Diệp không thèm nhìn nàng, mà áo khoác của nàng đang ở trên người hắn, thân hình cao to nhìn một cái không xót gì, khí chất đạm mạc xuất trần, hơn nữa giờ phút này dung nhan lạnh lùng tuyệt mỹ của hắn, càng có vẻ phiêu dật thoát tục.
"Chẳng lẽ ngươi không muốn biết ngày đó là như thế nào công phá nơi hiểm yếu sao? Mộ gia quân nay như thế nào ? Ngươi cũng không muốn biết?" Phượng Ngạo Thiên tiến đến trước mặt hắn, tựa vào một chỗ, thấp giọng hỏi.
Ánh mắt Lãnh Thiên Diệp chợt lóe, nhưng vẫn không mở miệng.
Phượng Ngạo Thiên hừ lạnh, sớm biết tính tình hắn quật cường như thế, cũng nên cho hắn thử xem các loại công cụ trên kệ này, nói không chừng dạy dỗ xong là tốt lên.
Chẳng qua nghĩ là nghĩ vậy, nàng cũng không muốn làm việc ép buộc, nếu thẳng cứng cỏi không thông, như vậy liền từ từ, sau đó nói, "Võ công của ngươi còn cần một đoạn thời gian để khôi phục, sau này ngươi liền ở Thanh Huy Các, đó là nơi ở của Hàn Cẩn."
Lãnh Thiên Diệp trong lòng oán thầm, không rõ vì sao Nhiếp Chính Vương đối hắn phá lệ khai ân, 'hắn' hư tình giả ý như vậy, hắn đương nhiên sẽ không cảm kích.
Phượng Ngạo Thiên xua tay nói,"Thừa dịp gia còn chưa thay đổi tâm ý, lại phế đi võ công của ngươi, đem ngươi nhốt vào địa lao, tốt nhất hiện tại ngươi nên biến mất trước mặt gia."
Lãnh Thiên Diệp lại ngẩn ra, ánh mắt hiện lên một chút khó hiểu, xoay người, đi ra ngoài.
Phượng Ngạo Thiên khoanh tay đứng, nhìn bóng dáng Lãnh Thiên Diệp rời đi, khóe miệng gợi lên một chút nghiền ngẫm, trò vặt, gia không tin không bắt được ngươi.
Nàng đang đi đến giường, liền cảm giác được một trận tiếng bước chân hướng tẩm cung tới gần, ngay sau đó, nhìn đến một thân ảnh đỏ tươi xinh đẹp vào tẩm cung, đi đến bên nàng.
"Gia, ngài hôm qua thật tàn nhẫn, bỏ lại nô một người ở ôn tuyền, làm cho nô rất thương tâm." Dạ Mị Hi vẫn chờ Phượng Ngạo Thiên hồi vương phủ, xa xa đã nhìn thấy 'hắn' mang theo Mộ Hàn Cẩn phi thân vào Thanh Huy Các, đảo mắt, lại nhìn thấy Lam Cảnh Thư cũng vào vương phủ, trong lòng không khỏi sốt ruột, giờ hắn chỉ kém một chút, là có thể đại công cáo thành, trăm ngàn không thể thất bại trong gang tấc, nếu không, hắn sẽ bị làm chết tại Nhiếp Chính Vương phủ.
Nghĩ đến đây, cắn chặt răng, hầu hạ biến thái liền hầu hạ, dù sao, hầu hạ nàng cũng không phải chuyện một ngày hai ngày, thêm bớt vài ngày cũng vậy, nghĩ đến đây, một đôi mắt đẹp mị thái lan tràn, môi đỏ ướt át gợi lên một chút mị hoặc tươi cười, trên người chỉ mặc duy nhất một sa mỏng đỏ tươi, dáng người yêu dã nhìn một cái không xót gì, lắc lắc mông chậm rãi đi đến.
Phượng Ngạo Thiên hôm qua, bất quá là hơi tìm tòi, biết hắn kỳ kinh bát mạch bị hao tổn, chắc là bị phế bỏ võ công, chỉ là không biết người phía sau hắn là ai? Nay, hắn chủ động đưa lên cửa, nàng tự nhiên sẽ không cự người ngàn dặm, huống hồ vưu vật bực này, nhất định là trải qua nghiêm khắc huấn luyện, nếu không bồi hắn chơi một chút, chẳng phải là lãng phí sao?
Nàng tà mị cười, đưa tay ôm hắn vào lòng, ngón tay xẹt qua cái miệng của hắn, cúi đầu hôn lên, một món lụa mỏng trên người cũng thuận tay rút đi, dáng người mềm mại xinh đẹp kề sát trên người Phượng Ngạo Thiên, chỉ có một đôi mắt yêu mỵ hiện lên kinh ngạc, 'hắn' chưa bao giờ hôn một nam sủng nào, nhưng hiện tại, 'hắn' đang..... Hôn hắn?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro