Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Q1: Chương 31

Lam Cảnh Thư cúi đầu, đối với hành vi quái dị của Nhiếp Chính Vương, hắn đã tập mãi thành thói quen, hắn còn đang đắm chìm trong cảm giác có thể ra khỏi nhà lao này, mở ra khát vọng, cũng không biết vì sao, trực giác cho hắn biết, từ lúc Nhiếp Chính Vương trở về, tính tình trở nên càng thêm âm trầm, thủ đoạn càng thêm tàn bạo, nhưng đối với nam sủng như bọn họ, cũng không giống ngoan lệ như trước.

Ngón tay lạnh lẽo của Phượng Ngạo Thiên xẹt qua dấu vết do nàng để lại đêm qua, vết thương này sợ là cả đời cũng không có khả năng biến mất, cũng cùng với hắn cả đời.

"Ngươi muốn gia trách phạt ngươi như thế nào?" Từng trận hàn ý xẹt qua vết cắn, híp mắt lại, tay kia của nàng luồn vào trong áo, vuốt ve chiếc eo thon thả của hắn, xúc cảm không sai, thật là mềm mại.

Mộ Hàn Cẩn tâm thần run lên, nhìn chăm chú vào nàng, lại không biết nên trả lời như thế nào? Trách phạt như thế nào? Chẳng phải đều do 'hắn' định đoạt sao?

Phượng Ngạo Thiên hơi quát lên một tiếng, Mộ Hàn Cẩn liền ngã vào trong lòng nàng, bốn mắt nhìn nhau, lại nhìn thấy sự tức giận trong mắt đối phương, hắn hơi né tránh ánh mắt đó, hắn bị làm sao vậy? Tại sao cứ ngẩn người trước mặt 'hắn'?

"Ở trước mặt gia ngẩn người, cũng không phải là hiện tượng tốt, đây là lần thứ ba." Phượng Ngạo Thiên hơi cúi đầu, sợi tóc trước ngực lướt qua gò má của Mộ Hàn Cẩn, mang theo cảm giác mát nhè nhẹ, làm Mộ Hàn Cẩn khẽ run lên, thân thể càng thêm cứng ngắc.

Mà tay nàng bất tri bất giác đã luồn vào trong tiết khố, chạm đến da thịt hắn, hắn cứng đờ, hai gò má nổi lên hai đám mây hồng, dáng người mềm mại ở trong lòng nàng lặng yên nở rộ ra xinh đẹp mị hoặc, thật là câu nhân.

Mộ Hàn Cẩn lúc này đầu óc trống rỗng, đôi mắt tràn đầy hơi nước, mông lung dừng trên người Phượng Ngạo Thiên, giống như một dòng nước ấm, chảy theo cái lạnh lẽo của nàng, làm cho hắn toàn thân cứng ngắc, lại mang theo nhè nhẹ mát mẻ, kích thích từ hai thái cực, cùng với nơi mà tay nàng đang chạm tới, hắn cảm thấy xấu hổ và giận dữ, lại không dám phản kháng, chỉ có thể tùy ý nàng làm bậy.

"Ngươi nói xem, nếu gia ở trong hoàng liễn làm ngươi, cảm giác này có phải rất tốt hay không?" Dung nhan Phượng Ngạo Thiên dần dần phóng đại ở trước mắt hắn, khóe miệng cười tà mị, lại lộ ra lãnh ý.

"Vi thần tùy ý Vương Gia xử trí." Mộ Hàn Cẩn trong lòng thở dài, chuyện tới nước này, hắn nào có thể phản kháng, dù có phản kháng thì phải có năng lực như thế nào? Hơn nữa, trên người hắn đeo trách nhiệm quá nặng, hắn không vào địa ngục thì ai vào địa ngục.

Mặc dù hắn che dấu cảm xúc và suy nghĩ rất tốt, nhưng vẫn bị nàng dễ dàng bắt được, không khỏi tò mò, sau lưng hắn rốt cuộc đang dấu cái gì?

Vừa nói xong, nàng đã dùng sức cởi hết quần áo của hắn, đè lên hắn, vuốt ve da thịt hắn, hành động của nàng chưa từng ôn nhu như thế, lại làm cho Mộ Hàn Cẩn không khoẻ, trong đầu hắn hiện ra hình ảnh nàng dùng roi quất hắn như thế nào, tình cảnh tra tấn sống không bằng chết, nhưng giờ người đang nằm trên người mình, lại ôn nhu như thế, sự ôn nhu này làm cho hắn kìm lòng không được cảm thụ cảm giác khác thường, tay nàng giống như có một loại ma lực, giúp cho thần kinh buộc chặt hắn chậm rãi trầm tĩnh lại.

Lam Cảnh Thư tiếp tục làm tượng đá, hắn biết nếu hắn tiến lên ngăn cản, Nhiếp Chính Vương nhất định sẽ đối đãi với Mộ Hàn Cẩn trầm trọng hơn, cho nên hắn chỉ có thể trầm mặc.

Phượng Ngạo Thiên không đầu không đuôi mà khinh bạc vuốt ve từng tấc da thịt của hắn, sau đó giúp hắn mặc lại quần áo gọn gàng, nhân lúc hắn ý loạn tình mê đưa tay che đi hai mắt hắn, thấp giọng nói,"Đêm qua chưa ngủ, mau chợp mắt đi."

Mộ Hàn Cẩn bị nàng vuốt hai mắt, nàng thế nhưng tự mình vì hắn mặc quần áo, ngón tay ấm áp phủ lên hai mắt, toàn thân được nàng vuốt ve như có một dòng nước ấm chảy qua, hắn không biết vì sao cơn buồn ngủ tự nhiên ập đến, toàn thân lại khó được sảng khoái, liền nghe lời chợp mắt.

Phượng Ngạo Thiên cầm lấy áo choàng da cáo quấn lấy hắn, chuyển mắt, chống lại ánh nhìn hồ nghi đầy chăm chú của Lam Cảnh Thư.

Khóe miệng nàng khẽ nhếch, sắc mặt trầm xuống,"Nhìn gia làm cái gì? Nếu lần này đi Lưỡng Hoài, chuyện làm không xong, gia làm ngươi." Nói xong, đưa tay gõ trán hắn,"Gia đã phái người âm thầm hiệp trợ ngươi, nhớ kỹ, nếu làm tốt, gia đáp ứng ngươi một điều kiện, nếu làm không xong, gia liền ném ngươi ra biển cho cá ăn."

Dung nhan ôn nhã của Lam Cảnh Thư bị Phượng Ngạo Thiên gõ trán, hiển nhiên không thể thích ứng, đây vẫn là Nhiếp Chính Vương hắn biết sao? Nàng vậy mà còn một mặt như thế, nhớ tới tuyệt bút ngày hôm qua, trong lòng hắn không khỏi ấm áp, có lẽ tình thế không đến nỗi như hắn suy nghĩ.

"Quả nhiên ở cùng Mộ Hàn Cẩn lâu ngày, cũng học được thói quen ngẩn người, chẳng lẽ ngươi cũng muốn gia ở đây làm ngươi?" Phượng Ngạo Thiên duỗi tay lại gõ một cái lên trán hắn, thuận thế cánh tay khoát lên vai hắn ,"Lời gia nói ngươi nghe rõ không?"

"Vi thần nhất định không phục sự kỳ vọng của Vương Gia." Lam Cảnh Thư tâm thần chấn động, nghĩ đến việc bị Nhiếp Chính Vương làm, còn không bằng thuận theo tạ ơn, sao hắn lại học được thói quen ngẩn người được? Vội vàng cúi đầu đáp.

Phượng Ngạo Thiên vừa lòng gật đầu, đưa tay nhẹ nhàng kéo hắn, hắn liền thuận thế nằm xuống, ba người nằm trong hoàng liễn, Phượng Ngạo Thiên nhắm mắt,"Gia mệt mỏi, bồi gia nghỉ ngơi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro