Q1: Chương 27
Phượng Ngạo Thiên vốn muốn tự mình bôi thuốc cho Lãnh Thiên Diệp, nhưng nghĩ lại, theo cái tính ngạo kiều quật cường kia của hắn, nhất định là không muốn, dù sao còn nhiều thời gian, về sau còn có cơ hội.
Mộ Hàn Cẩn tay cầm bình sứ, nhìn chăm chú vào Phượng Ngạo Thiên đang đi đến thư phòng, ánh mắt hiện lên một chút nghi hoặc rồi xoay người, nhìn Lãnh Thiên Diệp đang híp mắt, một bộ lạnh lùng, nhưng khi hắn tiến đến ngồi xuống bên cạnh, Lãnh Thiên Diệp lập tức mở mắt nhìn hắn, thanh âm từ tính vang lên, thật là suy yếu,"Hàn Cẩn......"
Mộ Hàn Cẩn rõ ràng thấy khóe miệng Lãnh Thiên Diệp sưng đỏ, còn có dấu vết lưu lại trên cổ, nhẹ nhàng nói,"Thiên Diệp đại ca, để ta bôi thuốc cho ngươi."
"Ừ." Lãnh Thiên Diệp hồi lâu chưa từng mở miệng nói chuyện, thấy người quen, khó tránh khỏi có chút kích động, khóe miệng miễn cưỡng xả ra một chút tươi cười, lại nhìn về cánh cửa thư phòng, trong lòng suy nghĩ trăm mối.
Nhiếp Chính Vương là loại người nào, tàn bạo bất nhân, thích nhất là giết người tìm niềm vui, lúc trước bức bách hắn uống thuốc độc, tự tay phế bỏ võ công của hắn, trong hai năm qua chưa bao giờ đình chỉ việc tra tấn hắn, bao nhiêu ngôn ngữ ô uế quanh quẩn ở bên tai, nhưng lần này cùng bình thường không quá giống nhau, 'hắn' chưa bao giờ chạm qua chính mình, vì sao tối nay, không những cường hôn hắn, còn dùng tu vi của bản thân trợ giúp hắn khôi phục võ công?
'Hắn' đang làm cái gì? Chẳng lẽ muốn trình diễn tiết mục mèo khóc chuột giả từ bi sao?
Mộ Hàn Cẩn thấy Lãnh Thiên Diệp có chút đăm chiêu, mà chiếc áo đang khoác trên người hắn lúc này, chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra là của Phượng Ngạo Thiên, đưa tay vén áo lên, trên người Lãnh Thiên Diệp vết roi to nhỏ nhìn thấy ghê người, hắn nhíu mày, hắn cùng với Lãnh Thiên Diệp và đại ca thuở nhỏ lớn lên cùng nhau, hắn vẫn xem Lãnh Thiên Diệp là đại ca thân sinh mà kính trọng, hai năm trước hắn biết Nhiếp Chính Vương đem Lãnh Thiên Diệp triệu hồi, đánh nhốt vào địa lao, một lần là suốt hai năm, nhìn người trải rộng đầy vết thương, hắn biết được trong hai năm này Lãnh Thiên Diệp trải qua thật sự vất vả.
Nghĩ đến đây, không khỏi đối với Nhiếp Chính Vương hận thêm vài phần, nhưng khi cúi đầu nhìn bình sứ trong tay, nội tâm lại cực kỳ phức tạp, 'hắn' vừa nói không được lưu lại vết thương, chẳng lẽ 'hắn' cũng động tâm tư với Thiên Diệp đại ca?
Tự nhiên trong lòng căng thẳng, không biết là giận vẫn là hận, tâm tư hỗn loạn làm hắn không hiểu, cầm bình sứ trong tay, vì Lãnh Thiên Diệp bôi thuốc.
Phượng Ngạo Thiên tiến vào thư phòng, khoanh chân ngồi trên nhuyễn tháp (*), cầm tấu chương mà Mộ Hàn Cẩn đã chú giải xong, xem từng cái, không khó nói, Mộ Hàn Cẩn có giải thích độc đáo riêng của bản thân, khó trách lúc trước, tiên hoàng cố ý thỉnh hắn làm thái phó của thái tử, đáng tiếc, hắn chấp mê trong thi họa, không muốn nhập thế, quả nhiên là mai một tài hoa, cũng may hai năm biến cố, rèn luyện tâm tính hắn, giờ thay đổi suy nghĩ, khối ngọc này có thể vì nàng sở dụng.
(*):
Hai chân Phùng công công xa xa không bằng khinh công chủ tử nhà mình, một phen xương cốt thật vất vả đuổi tới tẩm cung, liền nghe được Phượng Ngạo Thiên thanh âm,"Là thư của Mộ Hàn Diêu phải không?"
Phùng công công mồm to thở phì phò, còn chưa bình phục, vội vàng đem thư vừa nhận được từ ngàn dặm, hai tay nâng lên đi vào tẩm cung, cúi đầu đi tới thư phòng.
Trong phòng ngủ, Mộ Hàn Cẩn còn chưa bôi thuốc cho Lãnh Thiên Diệp xong nghe được tên đại ca Mộ Hàn Diêu, thân hình cứng lại, ngẩng đầu đối diện với Lãnh Thiên Diệp.
Lãnh Thiên Diệp ở trong ngục, tự nhiên không biết tình huống bên ngoài, hắn chỉ biết Mộ Hàn Diêu vì Mộ Hàn Cẩn mà bị Phượng Ngạo Thiên bãi quan miễn chức, biếm thành thợ đào mỏ, nay nghe được tên Mộ Hàn Diêu, cắn răng chống lại đầu óc mơ hồ, nhìn về phía thư phòng.
Mộ Hàn Cẩn nhìn Lãnh Thiên Diệp, thấp giọng nói,"Mấy tháng trước, Vương Gia đến biên quan, đại ca đã khôi phục nguyên chức, thành người của Vương Gia."
Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Thiên Diệp tỏa ra hàn quang, hắn cùng Mộ Hàn Diêu quen biết hơn mười năm, lại trốn không được vận mệnh này, hắn có chút khó hiểu, vì sao Hàn Diêu khuất phục Nhiếp Chính Vương?
Điều này cũng là Mộ Hàn Cẩn muốn biết được, nhưng nếu bây giờ hắn có hành động khác thường, như vậy liên lụy không chỉ là đại ca, trên lưng hắn còn gánh vác nhiều cái khác.
Phượng Ngạo Thiên tiếp nhận thư tín, xem xong tâm tình cực kì sung sướng, biên quan đã ổn định xuống, Mộ Hàn Diêu quả nhiên là một gã tướng tài, ngắn ngủn không đến hai tháng, liền có thể ổn định quân tâm, đem nơi hiểm yếu công phá, Tê quốc đại bại đã muốn lui binh, biên quan xem như tạm thời an toàn.
Nàng gấp giấy lại, tay áo vung lên, bức thư lập tức bay ra khỏi thư phòng, rơi vào trong tay Mộ Hàn Cẩn, nàng bình đạm nói,"Ngươi nói gia nên thưởng cho hắn như thê nào?"
Mộ Hàn Cẩn cứng lại, nhìn tờ giấy vững vàng hạ xuống trong tay, ánh mắt ôn hòa hiện lên một chút khác thường, ngón tay thon dài mở ra nhìn chữ viết vô cùng quen thuộc, đôi mắt hiện lên một chút kích động, hắn và đại ca đã ba năm không thấy, trong hai năm nay bọn họ không dám thư từ lui tới, chỉ sợ họa tới, giờ nhìn thấy đại ca bình yên vô sự, tâm tình mới buông không ít, nhưng khi nhìn lạc khoản viết,"Ngọc bội Vương Gia tặng, thần vẫn đeo, nơi hiểm yếu nhanh chóng công phá là nhờ diệu kế của Vương Gia, thần đa tạ Vương Gia."
Trái tim hắn lại ngã vào thung lũng.
Lãnh Thiên Diệp động thân mình, tiếp nhận bức thư trong tay Mộ Hàn Cẩn, ánh mắt hiện lên không thể tin nhìn chằm chằm thư phòng, cái gì? Nơi hiểm yếu bị công phá ? Thế nhưng là diệu kế của Phượng Ngạo Thiên?
Nhớ ngày đó, hắn cùng Mộ Hàn Diêu đều vô kế khả thi, nhưng bây giờ đã nhanh chóng công phá, cũng là kế sách của 'hắn'? Hắn động thân thể suy yếu, xuống giường.
Mộ Hàn Cẩn lúc này mới phản ứng lại, 'hắn' tặng ngọc bội cho đại ca? Đồn đãi là thật sao, đại ca cũng thành người của 'hắn? Hắn hiển nhiên không thể tin.
Phượng Ngạo Thiên nhàn nhã ngồi trên nhuyễn tháp, trầm giọng nói,"Biên quan đại thắng, gia tự nhiên luận công mà ban thưởng cho đại ca ngươi, dù gì cũng là nam nhân của gia phải cấp mặt mũi, gia sẽ hảo hảo thương hắn."
Mộ Hàn Cẩn nghe Phượng Ngạo Thiên nói, như một phen lợi kiếm đâm vào tim, đại ca thế nhưng ủy thân cho Nhiếp Chính Vương? Như vậy, Mộ gia nên làm sao đây?
Lãnh Thiên Diệp đi chân trần, chống thân thể, chậm rãi hướng thư phòng đi đến, áo bào nâu nhạt một nửa khoác trên người, dung nhan tái nhợt đạm mạc, thật là quật cường.
Hắn cước bộ phù phiếm, từ từ tiến về phía trước, khi sắp đến thư phòng, một trận mơ hồ hoa mắt, trước mắt tối đen, thân thể thẳng tắp ngã về phía trước, Phượng Ngạo Thiên phi thân ra, ôm lấy thân hình lung lay sắp đổ, mũi chân điểm nhẹ, mang hắn vào phòng ngủ đặt trên giường, mặt lạnh lẽo, sẳng giọng nhìn hắn, "Còn dám lộn xộn, gia phế ngươi."
Dứt lời, không chờ Lãnh Thiên Diệp hoàn hồn, nàng đã mang theo Mộ Hàn Cẩn phi thân vào thư phòng.
Mộ Hàn Cẩn nặng nề bị đặt trên nhuyễn tháp, trường bào trắng trên người đã bị Phượng Ngạo Thiên một chưởng chấn vỡ, dưới ngọn đèn chói mắt ánh lên da thịt như bạch ngọc không tỳ vết, lúc hắn còn chưa kịp phản ứng lại, liền thấy bả vai đau nhói, tay hắn bị Phượng Ngạo Thiên dùng lực nắm chặt, mà nàng đang hung hăng cắn đầu vai hắn, thẳng đến khi tràn ra mùi máu tươi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro