Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Q1: Chương 24


Đêm dài yên tĩnh, phủ Nhiếp Chính Vương vẫn trầm lặng như trước, chỉ là các lầu các đều sáng trưng, chờ đợi Nhiếp Chính Vương triệu hồi.

Thân mình lạnh như băng của Dạ Mị Hi thật vất vả khôi phục lại, từ trong ôn tuyền đi ra, cầm quần áo mặc vào, cả người ướt đẫm, áo trắng dính ở trên người, tóc đen bết lại dính ở trên mặt, hắn chậm rãi đi ra khỏi Noãn các, ngẩng đầu nhìn ánh trăng như nước trên bầu trời đêm, đèn lồng sáng ngời chiếu vào dáng người lung linh của hắn được quần áo mỏng manh bó chặt hiện lên thật xinh đẹp, mặt mày lộ vẻ quyến rũ, phong hoa tuyệt đại như trước, hắn phất tay, mắt đẹp di chuyển nhìn về phía tẩm cung nguy nga lộng lẫy cách đó không xa, ngọn đèn tỏa ra ánh sáng ngọc, môi đỏ mím lại, đưa tay đẩy sợi tóc đang dính trên trán ra, phong tình vạn chủng xoay người, đi về nơi ở của mình.

Trong thư phòng, hương đã được điểm, là Long Tiên Hương, đèn Cửu Long sáng ngời, lộ ra tôn quý không gì sánh kịp.

Phượng Ngạo Thiên cầm tấu chương Mộ Hàn Cẩn đã chú giải xong, nhất nhất lật xem, trong lúc đó cả hai đều không nói một lời, thậm chí ngay cả một ánh mắt nhìn đối phương cũng không có.

Phùng công công đứng ngoài tẩm cung, hiển nhiên có chút sốt ruột, chủ tử từ lúc hồi kinh, còn chưa ăn, bây giờ đã là giờ tý, mà trong thư phòng im lặng dị thường, nghĩ đến Vương Gia ở biên quan, có lẽ đã đoán được huyền cơ, cho nên mới trở nên tiến tới như thế, là phê duyệt tấu chương.

Nghĩ đến cái này, Phùng công công vô cùng vui mừng, vừa không nhẫn tâm quấy rầy, lại đau lòng thân mình chủ tử, cuối cùng vẫn kiềm chế không được, thấp giọng nói,"Gia, ngài đã một ngày chưa dùng bữa, đêm còn dài, ngài cũng không thể bị thương thân mình."

Phượng Ngạo Thiên lúc này mới ngẩng đầu, nhìn thoáng Mộ Hàn Cẩn, một thân y phục trắng dài, tóc đen như mực, mặt mày như ngọc, vẻ mặt chuyên chú, sắc mặt thản nhiên, chợt liếc mắt một cái mới biết được thế nào là, "Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song." Ánh đèn lay động, chiếu vào dung nhan thanh nhã của hắn, càng có vẻ đẹp đẽ quý giá, giống như một cây đàn cổ tốt nhất, cao nhã mang theo du dương trầm lặng.

Mộ Hàn Cẩn hết sức chuyên chú lật xem tấu chương, còn thật sự chú giải từng cái, hắn không biết vì sao chính mình lại nhìn những cái tấu chương đó, nhưng hắn vẫn làm theo, cảm giác được có một ánh mặt lạnh lùng nhìn chăm chú vào hắn, hắn ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với ánh mắt Phượng Ngạo Thiên nhìn hắn, hắn lạnh nhạt cúi đầu, trong lòng hoảng hốt, đây là hắn chưa bao giờ nghĩ đến, có một ngày có thể cùng nàng khoanh chân ngồi, hơn nữa là ngồi lẳng lặng như vậy.

"Đưa tay lại đây." Phượng Ngạo Thiên nhìn chằm chằm Mộ Hàn Cẩn một lúc lâu rồi trầm giọng mở miệng.

Tay cầm bút Mộ Hàn Cẩn hơi run lên, lập tức thả bút, đưa tay qua.

Phượng Ngạo Thiên một tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn, một tay còn lại nhẹ nhàng nắn từng ngón tay.

Mộ Hàn Cẩn ngẩn ra, trong đầu không khỏi hiện ra cảnh nàng vừa mới vì hắn cởi giày, còn có giờ phút này, hắn đánh giá nàng, mắt phượng lạnh như băng, dung nhan tuấn mỹ lộ ra cao quý tự nhiên, ngón tay thon dài, nhẹ nhàng vuốt ve từng chút, tim hắn như có con kiến bò qua,lạ vô cùng, hắn như bị kinh hách, cánh tay rụt lại, lại bị nàng nắm gắt gao.

"Phùng công công, bãi thiện." Phượng Ngạo Thiên nhẹ nhàng nắm tay Mộ Hàn Cẩn,"Bồi gia dùng bữa."

Phùng công côngngoài tầm cung vô cùng vui vẻ, vội vàng đáp, lập tức liền sai người đem bữa tối đã chuẩn bị tốt vào tẩm cung.

Phượng Ngạo Thiên xuống nhuyễn tháp, nắm tay Mộ Hàn Cẩn, hai người liền đi ra thư phòng, một đường đi tới, hắn nhìn chăm chú vào của bóng dáng của, quái dị đến nói không nên lời, Nhiếp Chính Vương hôm nay hành động quá mức quỷ dị, làm cho hắn không biết theo ai, 'hắn' rốt cuộc đang tính kế cái gì? Chẳng lẽ chơi bạo lực chán rồi, nay đổi thành nhu tình?

Mộ Hàn Cẩn mang theo tâm tư lo sợ bất an, cúi đầu, nhìn chăm chú vào cái tay bị nàng nắm, đầu ngón tay lạnh lẽo, đánh thẳng nhập thâm tâm vốn đã chết của hắn, lại xẹt qua từng trận mát lạnh, biến cố bất ngờ làm cho hắn có chút trở tay không kịp, vội vàng thu liễm tâm tư, đi theo nàng về phía trước.

Phượng Ngạo Thiên nắm tay hắn, hai người cùng ngồi trước bàn, nhìn một bàn thức ăn, lúc trước vẫn chưa có gì cảm giác, nay nhìn đầy bàn mỹ vị, thực có chút đói bụng, cầm lấy chiếc đũa, nhìn thoáng qua Mộ Hàn Cẩn,"Ăn nhiều chút, tối nay cũng không rãnh rỗi."

Mộ Hàn Cẩn thấp giọng nói,"Vâng.", cầm lấy chiếc đũa, thẳng lưng dùng bữa.

Phượng Ngạo Thiên đã dưỡng thành thói quen, dùng cơm cực nhanh, cho nên, trong nháy mắt công phu, đã muốn dùng xong, ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Hàn Cẩn còn đang dùng bữa, cũng vẫn chưa thúc giục, mà đứng dậy,"Gia đi ra ngoài một chuyến, đợi dùng bữa xong, liền tiếp tục chú giải tấu chương, ngoan ngoãn chờ gia trở về."

Mộ Hàn Cẩn đã buông bát đũa, đứng dậy đang muốn hành lễ, liền thấy Phượng Ngạo Thiên đã xoay người rời đi.

Hắn nhìn thân ảnh nàng vội vàng biến mất, xoay qua nhìn bát đũa trước mặt, dĩ vãng, 'hắn' chưa bao giờ cùng hắn tâm bình khí hòa như thế, tường an vô sự dùng bữa, nhớ tới hôm nay phát sinh đủ loại, hắn chuyển ánh mắt, đây là lần đầu tiên hắn cẩn thận đánh giá tẩm cung này, trừ bỏ những cái công cụ kia nhìn vào làm cho người ta sợ hãi, hắn cũng không còn thấy được chút gì?

Hắn có chút không xác định, nơi này quả nhiên là địa phương hắn chán ghét đến cực điểm địa ư? Từ từ xoay người, nhìn thư phòng như trước đèn sáng trưng, hắn nắm chặt bàn tay vừa bị nàng đụng vào, nâng bước đi vào thư phòng.

Phượng Ngạo Thiên nhàn nhã đi bộ tới hành lang, Phùng công công theo sát sau đó, nhìn chủ tử trước mắt, khí vũ hiên ngang, tôn quý phi phàm, ánh mắt lại ngưng tụ khí thế đế vương.

Hắn thấp giọng dò hỏi,"Vương Gia, ngài đây là muốn đi đâu?"

"Gia không ở mấy ngày nay, Lãnh Thiên Diệp vẫn mang bộ dáng kia?" Phượng Ngạo Thiên đương nhiên nhớ rõ tướng lãnh biên quan tâm tâm niệm niệm Lãnh tướng quân, nay đang bị nàng nhốt tại địa lao, Lãnh Thiên Diệp.

"Vâng, thật là thành thật." Phùng công công hiển nhiên có chút khó hiểu, năm đó, đem Lãnh Thiên Diệp từ biên quan triệu hồi, liền vẫn nhốt trong địa lao vương phủ, mà khi Vương Gia tâm tình không tốt, sẽ tiến đến địa lao lấy Lãnh Thiên Diệp phát tiết, nhưng mà hôm nay, Vương Gia tâm tình không tính ác liệt, vì sao đột nhiên nhớ tới hắn?

"Dạ Mị Hi đâu?" Phượng Ngạo Thiên ngay sau đó hỏi.

"Về Hồng Vũ Các." Phùng công công nghĩ Dạ Mị Hi này chẳng qua là có động tác võ thuật đẹp, là một bao cỏ, không chịu nổi trọng dụng, nếu như không phải có khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, có thể chọc Vương Gia cao hứng, sợ là sớm đã bị Vương Gia giết.+

"Cùng gia đi địa lao." Phượng Ngạo Thiên vừa nói xong, đã hướng địa lao đi đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro