Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Q1: Chương 23

Mộ Hàn Cẩn lại ngẩn ra, trong lòng hiểu rõ, xem ra vẫn giống như chính mình nghĩ, nghĩ đến Nhiếp Chính Vương muốn ở trong này 'làm' hắn?

Nghĩ như vậy, hắn thật không được tự nhiên, nhưng không thể nề hà, lập tức liền nâng lên cánh tay, ngón tay lại một lần nữa đem ngoại bào trên người cởi.

Phượng Ngạo Thiên thầm mắng một câu, phượng mâu sáng quắc, sẳng giọng nhìn hắn,"Ai cho ngươi cởi quần áo ?"

Ánh mắt Mộ Hàn Cẩn lạnh nhạt nhìn Phượng Ngạo Thiên, ý tứ trong mắt thật rõ ràng, không cởi quần áo, vậy cởi cái gì?

"Lại đây." Phượng Ngạo Thiên ngoắc ngoắc tay, âm thanh lạnh lùng nói, người này, như thế nào cả ngày chỉ nghĩ cởi quần áo, nàng cho dù cơ khát, cũng phải để sau này.

Mộ Hàn Cẩn chần chờ một lát, dáng người thanh nhã, hắn chậm rãi đi về phía trước, đi tới nhuyễn tháp, đã qua giờ ngọ, ánh sáng nhu hòa từ bên ngoài xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng chiếu vào hắn một thân tuyết trắng trường bào, hai con ngươi hẹp dài ôn hòa hiện lên một chút khó hiểu, nhìn về phía Phượng Ngạo Thiên, bình tĩnh lại lặng im.

"Ngồi xuống." Phượng Ngạo Thiên lại lạnh lung nhìn hắn, ý bảo hắn ngồi ở nhuyễn tháp.

Mộ Hàn Cẩn muốn cự tuyệt, nhưng theo tình tình của Nhiếp Chính Vương, hắn không thể cùng 'hắn' phát sinh xung đột ngay bây giờ, lại càng không thể chọc 'hắn' giận, đợi đến lúc bị 'hắn' ngược đãi lại càng thêm thống khổ không chịu nổi, cho nên hắn mới cố nén nội tâm không khỏe, tao nhã ngồi xuống.

Phượng Ngạo Thiên tiến lên từng bước, đi đến trước mặt hắn, lúc hắn còn kịp chưa phản ứng lại, nàng đã hạ thấp người, đưa tay nâng lên mắt cá chân của hắn, cởi giầy của hắn ra, hành động này làm dị thường trôi chảy, rất nhanh, khi hắn vẫn đang ngơ ngác, Phượng Ngạo Thiên đã tự mình cởi giầy cho hắn, ngồi đối diện với hắn.

Mộ Hàn Cẩn hoàn hồn, nhất thời cả kinh, mang cả tất rời khỏi nhuyễn tháp, quỳ trên mặt đất,"Vương Gia, vi thần đáng chết!"

Phượng Ngạo Thiên phiên một cái xem thường, muốn cho hắn trở lại bản tính của mình, thật đúng là không dễ dàng, vung tay áo lên, đưa hắn nâng dậy,"Gia không phải vừa hỏi ngươi, là ngươi cởi vẫn là để cho gia cởi, ngươi không trả lời, gia chỉ có thể tự mình cởi, còn thất thần làm cái gì, mau ngồi xuống, gia còn có việc."

Vẻ mặt tuấn mỹ của Mộ Hàn Cẩn lần đầu tiên hiện lên một chút không tầm thường, từ lúc sinh ra đến giờ, hắn chưa bao giờ dự đoán được sẽ có người vì hắn cởi giày, mà người này là hắn không muốn đối mặt nhất, Nhiếp Chính Vương, việc này so với nhục nhã hắn càng làm cho hắn khiếp sợ.

Nhưng khi hắn nghe được 'hắn' nói được đường hoàng như thế, lại không biết phản bác như thế nào, mắt cá chân còn lưu lại cảm giác ngón tay 'hắn' vừa mới xẹt qua, đánh thẳng vào trái tim mỏng manh của hắn, ngay tại một khắc kia, đập nhanh hơn, lúc này, trái tim vẫn đập nhanh liên tục, 'hắn' nhiễu loạn nỗi lòng của mình, cứ như vậy làm cho hắn không biết làm sao.

Hắn đột nhiên ý thức được, Nhiếp Chính Vương như vậy so với Nhiếp Chính Vương bình thường vui mừng lộ rõ trên nét mặt, càng làm cho hắn khó có thể nắm lấy, thúc thủ vô sách.

"Quỳ vẫn là ngồi xuống?" Phượng Ngạo Thiên thấy hắn im lặng, âm thanh lạnh lùng nói.

"Vi thần tạ Vương Gia." Mộ Hàn Cẩn thu liễm bất an trong lòng, lạnh nhạt đứng dậy, cúi đầu ngồi xuống.

Phượng Ngạo Thiên lúc sáng sớm đã lệnh Hồn và Phách đi trước một bước, đem tất cả tấu chương chưa xử lý trong thời gian này đến đây, thời gian nàng không ở kinh, việc triều đình giao cho tả hữu thừa tướng phụ trợ hoàng đế xử lý.

Theo nàng biết, Tả tướng Lam Phong tính tình thâm trầm, làm người khéo đưa đẩy, làm việc trầm ổn, hơn nữa đứa con trai Lam Cảnh Thư nay bị nàng nuôi dưỡng ở vương phủ, tương đương với kiềm chế lợi thế của hắn, cho nên, dù đối nàng có tâm khác, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Mà Hữu tướng Hình Diễn lại không giống, hắn cũng là Thừa Tướng lại là quốc trượng, nữ nhi là đương triều Thái Hậu, Hình Chỉ Yên. Mà Thái Hậu này, người ở bên ngoài thấy là bộ dáng mẫu nghi thiên hạ, dịu ngoan hiền lương, đoan trang khéo léo, tiên hoàng lại đối nàng sủng ái có thêm, sau này tiên hoàng băng hà, thái tử năm ấy bảy tuổi đăng cơ xưng đế, nếu như không phải Phượng Ngạo Thiên có quyền phụ chính, quyền lực của hắn đã là dưới một người phía trên vạn người, hữu Thừa Tướng.

Nhưng nay bên trong triều đình đảng phái bất đồng, trong đó có ba phần là bị bắt đứng ở phía Phượng Ngạo Thiên, mặt ngoài quy thuận, kì thực nội tâm lúc nào cũng ngóng trông nàng sớm chết, mặt khác ba phần còn lại là thủy chung ủng hộ Hoàng Thượng tuổi còn nhỏ, còn lại là quan vọng đại thần, hai bên đều không tham gia, đó là phái của Tả tướng Lam Phong, hắn cùng Hữu tướng không hợp, lại đối Nhiếp Chính Vương không có hy vọng, cho nên, mới có thể bảo trì trung lập.

Nhưng nhân lúc nàng không ở trong kinh, Hữu tướng âm thầm mượn sức một bang lão thần bị nàng bắt khuất phục, hơn nữa nam sắc bị nàng bắt đến trong vương phủ, nội ứng ngoại hợp, muốn thời cơ đem nàng lật đổ, chỉ là người tính không bằng trời tính, bọn họ chưa từng dự đoán được, ở biên quan, nàng vẫn chưa chết, ngược lại đem Mộ Hàn Diêu chiêu nhập dưới trướng, lại ổn định biên quan chiến loạn, rồi bình an vô sự về tới kinh thành, xem ra, phái Hoàng Thượng sợ là đang ở một góc âm thầm bày ra cái gì đó.

Phượng Ngạo Thiên ở trên đường hồi kinh, luôn luôn nghĩ đến tình cảnh Phượng quốc, chỉ có thể dùng "Loạn trong giặc ngoài" bốn chữ để hình dung, hoạ ngoại xâm giờ chỉ trông cậy vào Mộ Hàn Diêu thôi là không được, nàng phải trong thời gian ngắn nhất có thể để tìm tướng lãnh vừa trung tâm vừa có tài, còn loạn trong nội quốc đó là thế cục trong triều đình, một phe a dua nịnh hót, còn có phái Hoàng Thượng như hổ rình mồi, những cái đó nàng sẽ chậm rãi xử lý, nay việc mấu chốt là trấn an dân tâm, đem kinh tế và binh lực Phượng quốc khôi phục và phát triển, đó mới là trọng yếu nhất.

Tấu chương từ các nơi tấu lên, trong đó [chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu], ca tụng công đức chiếm đa số, mà chân chính tình hình, nàng cũng phái thân tín tiến đến điều tra, nhưng người trong tay nàng có thể sử dụng thiếu chi lại thiếu, trong khoảng thời gian ngắn, là không thể cải thiện.

Nàng khoanh chân ngồi trên nhuyễn tháp, lấy tấu chương trên án thư từng cái lật xem qua một lần, rất nhanh tiến hành phân loại, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Mộ Hàn Cẩn đối diện, chỉ vào tấu chương trên án thư,"Gia cho ngươi nửa canh giờ, đem tấu chương đều xem qua rồi chú thích, nếu là làm không xong, gia liền ở đây làm ngươi."

Mộ Hàn Cẩn nghe Phượng Ngạo Thiên nói, có chút sửng sốt, nhìn tấu chương đã bị phân loại, vân đạm phong khinh trả lời,"Vi thần tuân mệnh!"

Tiếp theo cầm lấy lật xem tấu chương.

Mà trong Noãn các, Dạ Mị Hi bị đóng băng âm thầm đem Phượng Ngạo Thiên mắng vô số lần, thẳng đến lúc quanh thân đông lạnh bị ôn tuyền ấm áp hòa tan, hắn "Phù phù" một tiếng té ngã vào trong ôn tuyền trì, thân hình sắp bị đông lạnh mới có một tia độ ấm, hắn ở trong ôn tuyền mồm thở phì phò, mắt đẹp lưu chuyển, u oán nhìn chằm chằm sa mỏng trên bờ, âm thầm thề, hắn nhất định phải mau chóng khôi phục võ công, đến lúc đó nhất định phải cho Phượng Ngạo Thiên đẹp mặt, lột quần áo của 'hắn', đem 'hắn' cũng bị đóng băng, ở trên người 'hắn' trải rộng vết cắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro