Q1: Chương 22
Thân mình vốn đang buộc chặt tại giờ khắc này trở nên cứng ngắc dị thường, đến cả hô hấp cũng cứng lại, trong đầu nghĩ đến cảnh Nhiếp Chính Vương cắn xé da thịt của mình, mỗi khi cắn xuống lưu lại vô số vết xanh tím, mùi máu tươi cũng theo đó tản ra, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của hắn hiện lên một chút lạnh nhạt, cắn đi cắn đi, thân thể đau vĩnh viễn không bằng tâm như tro tàn, cô đơn tịch liêu.
Chỉ là hắn đợi một lúc lâu, cũng không cảm giác được một tia đau đớn, ngược lại, nàng chỉ mềm nhẹ ma sát bên tai hắn, đầu lưỡi xẹt qua vành tai mẫn cảm của hắn, làm cho hắn tâm thần rung động, hơi hơi ngửa đầu, mà tay nàng nhân tiện xẹt qua ngực hắn, khinh thị nụ hoa xinh đẹp kia một chút, làm cho hắn suýt nữa giữ không được, nhu tình như vậy so với nỗi đau bị roi quất, càng thêm gian nan.
Lam Cảnh Thư hoàn toàn không nhìn hơi thở ái muội của hai người bên cạnh, ngốc như gà gỗ nhìn chằm chằm đề từ trên thu cúc đồ, khiếp sợ không thôi, nét bút như rồng bay phượng múa, chấm phá tự nhiên, thành thạo, mặc dù hắn là người đam mê thi họa, muốn luyện được tỉ mỉ như vậy, sợ là cũng phải luyện mười hai mươi năm, mới vừa đạt đến ý cảnh như thế.
Đầu bút lông di chuyển, lộ ra sự rộng rãi hung hậu của trời cao, nhìn toàn bộ những hàng chữ khí phách,
"Phương cúc khai lâm diệu, thanh tùng quan nham liệt.
Hoài này trinh tú tư, trác vì sương hạ kiệt."
Hàng đề từ này, làm cho hắn lại kinh ngạc vô cùng, hắn có thể nhìn ra được trong câu thơ này, giữa những hàng chữ tiêu sái và cảm thán, còn có trong câu thơ ẩn chứa sự tài hoa của một bậc đại hùng, là chỉ tâm tình của hắn khi vẽ bức tranh này.
Người ta nói tri âm khó cầu, hắn đột nhiên ngẩng đầu, lại nhìn đến hình ảnh chọc người trước mắt, Lam Cảnh Thư vội vàng cúi đầu, trong lòng xẹt qua một chút hờn giận, lúc này mới kinh ngạc vì tâm tình của mình, 'hắn' là Nhiếp Chính Vương mà mọi người hận không thể bầm thây vạn đoạn, coi hắn tàn bạo bất nhân, hỉ nộ vô thường, vô cùng khinh thường loại văn vẻ mê hoặc con người này, thu liễm tâm tư trong lòng, không thèm nhắc lại.
Phượng Ngạo Thiên tự nhiên đem vẻ mặt Lam Cảnh Thư từ đầu tới đuôi thu vào mắt, nhìn đến Mộ Hàn Cẩn đang cực lực ẩn nhẫn, đột nhiên nhớ đến Mộ Hàn Diêu, lúc trước cũng nhẫn nại của sự trêu đùa nàng như vậy, chỉ là Mộ Hàn Diêu có lá gan né tránh hành động thân thiết của nàng, nhưng còn Mộ Hàn Cẩn, tâm tư của hắn không giống như Mộ Hàn Diêu có thể thấu hiểu được, Mộ Hàn Cẩn chân thật bị hắn che dấu sâu đậm, nàng luôn luôn nhìn người rất chuẩn.
Phượng Ngạo Thiên nghiêng đầu nhìn Mộ Hàn Cẩn đề từ, mặc dù vừa mới bị nàng tùy ý trêu chọc, hắn vẫn có thể ổn định tâm thần, múa bút thật vững vàng, nét chữ thanh mảnh nhẹ nhàng như nước chảy, lại che dấu mũi nhọn vô cùng tốt, miệng nàng bất giác gợi lên một chút tà mị tươi cười, ở bên tai hắn nhẹ nhàng nói,
"Thu tùng nhiễu xá giống như Đào gia, biến nhiễu li biên từ từ tà.
Không phải hoa trung thiên vị cúc, này hoa khai tẫn càng vô hoa."
(ps: Thứ lỗi cho sự ngu dốt này, thật sự chẳng hiểu mấy câu này nói cái gì)
Mộ Hàn Cẩn hít sâu một hơi, cực lực ẩn nhẫn, ngửa đầu lộ ra cần cổ thon dài như thiên nga cao ngạo, tùy ý để Phượng Ngạo Thiên ở trên người hắn khơi gợi lửa nóng, bên tai truyền vào thanh âm ấm áp như một tia gió nhẹ, là câu thơ hắn vừa đề từ, đôi mắt lạnh nhạt khẽ nhắm, không sợ hãi mở miệng,"Vương Gia, vi thần tài sơ học thiển, để cho Vương Gia chê cười."
Phượng Ngạo Thiên nghe xong, giương giọng cười,"Vậy so với gia đề từ, Hàn Cẩn cho rằng của ngươi kém ở chỗ nào?"
Ánh mắt Mộ Hàn Cẩn tối lại, bấy giờ mới nhớ lại nàng cũng đề từ, ánh mắt di chuyển nhìn về câu thơ bên còn lại, còn có chữ viết kia, có chút khó tin nhìn qua Lam Cảnh Thư đối diện, không thể tin đây là Nhiếp Chính Vương viết.
Phượng Ngạo Thiên trầm giọng nói,"Hử?"
Mộ Hàn Cẩn thu liễm khiếp sợ trong lòng, ra vẻ trấn định nói,"Vi thần tùy ý Vương Gia xử trí."
So với câu thơ của nàng, hắn chỉ là nhất thời hứng khởi, phát tiết bực tức thôi, mà Phượng Ngạo Thiên là đưa cảnh tượng của hắn và Lam Cảnh Thư vừa mới vẽ tranh thổi tiêu vào, còn đem nội tâm nói ra, hắn luôn luôn cậy tài khinh người, tuy rằng đối với Phượng Ngạo Thiên là một bạo quân, trong tâm vẫn khinh thường, nay thấy 'hắn' một tay đề từ, cũng không thể không thay đổi cái nhìn mới về 'hắn'.
"Cảnh Thư, đem bức tranh này cất kỹ cho gia, hảo hảo giữ." Phượng Ngạo Thiên tựa tiếu phi tiếu nhìn thoáng qua Lam Cảnh Thư bên cạnh, mũi chân điểm nhẹ, ôm cả Mộ Hàn Cẩn phi thân rời đi.
Phùng công công thấy thế, vội vàng từ trong viện đuổi theo.
Lam Cảnh Thư nhìn thân ảnh Phượng Ngạo Thiên rời đi, ánh mắt tối lại, rũ mắt, một lần nữa đánh giá bức họa và đề từ trước mặt, không nhịn được mà cười, hắn thật là khờ, Nhiếp Chính Vương bất quá là nhất thời hứng khởi thôi, dù 'hắn' có đại tài, thì tính sao?
Phượng Ngạo Thiên mang theo Mộ Hàn Cẩn đi tới của tẩm cung của nàng.
Khối ngọc bội bên hông Mộ Hàn Cẩn đã không thấy, ngoại bào bán khoác hờ hững trên vai, áo trong cũng lộ ra một nửa, da thịt trắng nõn mềm mại lộ ra phấn hồng, khí chất thanh nhã, lại tản ra một cỗ thần bí làm cho người ta tìm tòi đến tột cùng.
Hai tay hắn nắm chặt thành quyền, dấu trong tay áo, thân mình đơn bạc đưa lưng về phía Phượng Ngạo Thiên, tẩm cung này làm cho hắn vừa tiến vào, liền cảm thấy hít thở không thông, khuôn mặt oánh nhuận có thần giờ phút này nhếch nhách, phiếm tái nhợt, nhìn cái kệ bên cạnh nào là roi da, ngọn nến, xích sắt, dây thừng, còn có rất nhiều công cụ làm nhục khó coi, làm cho hắn tâm sinh chán ghét, vì vậy đối với Phượng Ngạo Thiên có chút tài văn chương sinh ra rung động, cũng theo đó mà biến mất .
Hai năm ác mộng, giống như khắc lên thể xác lẫn tinh thần của hắn, đời này không thể tiêu trừ, mặc dù hắn muốn đào thoát hoặc phản kháng, nhưng nhớ tới những thứ mình phải gánh vác, hắn cũng vô lực phản kháng.
Phượng Ngạo Thiên cảm giác được Mộ Hàn Cẩn nội tâm bi thương, nàng nhìn qua các loại công cụ, mấy thứ này đều từng dùng ở trên người hắn, nàng biết hắn thống khổ, cũng biết hắn ghét, nhưng chuyện tới bây giờ, điều nàng có thể làm, đó là làm cho hắn một lần nữa tiếp nhận, nếu như hắn vẫn chấp mê như vậy, nàng cũng sẽ không miễn cưỡng, có thể giúp đỡ nàng, đó phúc của nàng, còn nếu không thể giúp, vậy chỉ có hủy diệt.
"Còn thất thần cái gì?" Ngữ khí Phượng Ngạo Thiên vẫn lạnh như băng như trước, lộ ra uy hiếp chân thật đáng tin.
Đôi mắt hẹp dài ôn hòa của Mộ Hàn Cẩn hiện lên một chút ảm đạm, cố nén nội tâm ghê tởm, đưa tay cởi áo khoác ngoài của mình, tiếp theo những thứ che đậy thân thể đều từ từ rớt xuốn đất.
Phượng Ngạo Thiên thấy hắn hành động như thế có chút bất đắc dĩ, không có gì để nói, tẩm cung này trừ nàng, chỉ cần nam tử đi vào sủng hạnh, đều trần như nhộng, Mộ Hàn Cẩn tự nhiên nghĩ đến nàng muốn sủng hạnh hắn, cho nên mới cởi quần áo.
Nàng tiến lên từng bước, tay áo vung lên, quần áo bị phân tán một lần nữa mặc ở trên người hắn, lúc Mộ Hàn Cẩn còn đang giật mình, lòng bàn tay cảm nhận được một chút lạnh lẽo, so với tay của hắn còn muốn lạnh hơn vài phần.
Phượng Ngạo Thiên nắm tay hắn, hai người đi tới thư phòng phía bên phải tẩm cung, như hồi lâu không vào, trong thư phòng tuy rằng mỗi ngày đều có nô tài quét tước, nhưng vẫn lộ ra một cỗ hương vị mốc meo.
Mộ Hàn Cẩn khó hiểu nhìn về phía Phượng Ngạo Thiên, 'hắn' chưa bao giờ nắm tay hắn, cũng không cho phép nam tử mang quần áo tiến vào tẩm cung, hơn nữa thư phòng đó là không thể tiến vào, không biết 'hắn' mang theo mình đến thư phòng làm gì? Chẳng lẽ muốn ở trong này làm gì đó với hắn?
Nghĩ đến đây, nhìn trước mắt một tầng lại một tầng giá sách, lòng bàn chân phát lạnh, đi tới án thư, Phượng Ngạo Thiên dừng lại, xa xa liền nghe được Phùng công công thở hồng hộc đi về phía tẩm cung.
Thanh âm nàng lạnh lùng,"Truyền ý chỉ của bổn vương, ngày mai lâm triều, không cho phép một người vắng mặt."
"Vâng." Phùng công công còn chưa kịp đem hơi thở ổn định, liền nghe được Phượng Ngạo Thiên mệnh lệnh, vội vàng đáp, lập tức phái người đi thông tri.
Phượng Ngạo Thiên nhìn về phía Mộ Hàn Cẩn, thấy hắn đang sững sờ, cười nhẹ một tiếng, tiếng cười không mang một tia độ ấm,"Thế nào, vừa rồi còn muốn lên giường của gia, hiện tại sao lại đứng im ở chỗ này? Ngươi tự mình cởi hay là để gia giúp ngươi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro