Q1: Chương 19
Phượng Ngạo Thiên thoải mái dựa vào ôn tuyền, nhắm mắt dưỡng thần, nghe âm thanh câu hồn của Dạ Mị Hi bên ngoài rèm, sắc mặt hơi trầm xuống, ý cười càng sâu, người này quả là là một nhân vật có bối cảnh.
"Đi lại đây." Tròng mắt Phượng Ngạo Thiên hiện lên một chút giảo hoạt nghiền ngẫm, thanh âm du dương truyền ra.
Sàn đá cẩm thạch, làm nổi bật Dạ Mị Hi một thân hồng sam xinh đẹp, mị nhãn như tơ, môi đỏ mọng tràn ra rên rỉ khó nhịn, nghe Phượng Ngạo Thiên mệnh lệnh, mắt đẹp trong suốt ngẩn ra, nhăn nhó đi về phía trước, còn chưa đến nơi đã phát ra thanh âm mị người tận xương,"Ân...... Gia...... Nô đến đây."
"Gia cũng không thích thấy trên người ngươi mặc thứ gì đó tiến vào." Phượng Ngạo Thiên tiếp tục chậm rì rì nói, thế này mới nhớ tới tác phong thường ngày trước sau như một, mỗi lần sủng hạnh mỹ nam bọn họ đều là trần như nhộng bị nâng vào, mà trong tẩm cung Phượng Ngạo Thiên, có một loạt cái giá treo công cụ để chơi ngược đãi.
Nghĩ đến đây trong đầu Phượng Ngạo Thiên không ngừng hiện ra những trường hợp huyết tinh loạn trời, nhịn không được có chút buồn nôn, so với việc nhìn huyết nhục mơ hồ của người chết càng ghê tởm hơn.
Dạ Mị Hi sắc mặt ngẩn ra, âm thầm nói, Phượng Ngạo Thiên ngươi cấp gia chờ, chờ gia kiếm đủ tiền, nhất định phải bắt ngươi cũng nằm trên mặt đất kêu cho gia nghe, chỉ là nhớ tới võ công của 'hắn', hắn có chút nhụt chí, quên đi, gia khoan hồng độ lượng, không so đo với người biến thái này, không chấp nhặt, chờ bạc tới tay, gia sẽ không hầu hạ ngươi nữa, ai thích thì đi hầu hạ ngươi đi.
Một mặt oán thầm, một mặt phát ra dâm đãng than nhẹ, còn nhân tiện chậm rãi về phía trước đi, quần áo trên người từng cái đều rút đi, đợi hắn thật vất vả đi tới ôn tuyền bên cạnh ao, quần áo bị hắn bỏ lại phía sau lộ ra một cái yêu diễm Hồng Hà, hết sức xinh đẹp. (Đoạn này không hiểu lắm, ai hiểu giúp mình với).
"Gia......" Dạ Mị Hi mị nhãn như tơ, tiếng kêu mị hoặc mười phần, thân thể trần truồng, đứng trên mặt đất không dám nhúc nhích.
Phượng Ngạo Thiên hơi hơi nâng mắt, thưởng thức cảnh đẹp, thân hình trắng trẻo như ngọc, hai chân thon dài đan chéo, vừa đúng lúc che lại cảnh xuân, tóc dài rối tung xõa trước ngực, đầu lưỡi phấn nộn liếm lấy đôi môi mê người đỏ mọng, tư thế nhộn nhạo như thế, dù là ai nhìn vào cũng nhịn không được.
Dạ Mị Hi đối với sắc đẹp và năng lực quyến rũ người của chính mình là vô cùng tự tin, lúc trước nếu không phải nhất thời không tra, bị người ám hại, võ công mất hết, hắn cũng sẽ không bị người ta áp chế, bắt hầu hạ Nhiếp Chính Vương tàn bạo này.
Nghĩ đến đây, nhìn về phía Phượng Ngạo Thiên đang nhìn mình, vẻ mặt tà mị nhìn chằm chằm mình, ánh mắt như vậy không giống dĩ vãng lộ ra thị huyết dục vọng, ngược lại bây giờ lại tỏa ra một cỗ lạnh lẽo, làm cho hắn giờ phút này vốn là thân mình lạnh bạc nhịn không được run lên.
Trong ôn tuyền, hơi nước tràn ngập bốn phía, một đôi mắt đẹp bịt kín một tầng hơi nước, nhìn càng thêm quyến rũ động lòng người, hắn giờ phút này đang đánh giá Phượng Ngạo Thiên, trong lòng phát giác 'hắn' không giống trước.
Phượng Ngạo Thiên suy tính, hôm nay phải làm cho hắn hảo hảo hưởng thụ không phải thích thổi gió bên gối sao? Vậy gia liền cho ngươi thổi, "Còn không mau lại đây."
Dạ Mị Hi hiển nhiên không ngờ đến, Nhiếp Chính Vương lần này trở về lại thay đổi, dĩ vãng đều khiết phích, nhất là ôn tuyền này, từ trước đến giờ không có cho người bên ngoài bước vào, lại càng không có ai cùng 'hắn' tắm rửa, đột nhiên một chuyến đi đến biên quan, thế nhưng đem Mộ tướng quân được vô vàn sùng kính của Phượng quốc sủng hạnh, nghĩ đến Mộ tướng quân kia là một nam tử cương nghị nay cũng hầu hạ dưới thân Nhiếp Chính Vương, chẳng lẽ 'hắn' đổi tính, không thích nam tử ôn nhu nữa, khẩu vị càng nặng thêm?
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng cho tánh mạng của mình, nếu là như vậy tiến vào ôn tuyền, có thể hay không bị 'hắn' trực tiếp nhấn cho chết đuối, nhưng nếu như không đi, hắn vẫn sẽ chết, trực giác nói cho hắn biết đi rồi nói không chừng còn có biến cố, nếu không đi, chỉ có thể là chết, vậy thì phải đi thôi.
Phượng Ngạo Thiên nhìn ánh mắt của hắn lúc sáng lúc tối, liền biết lúc này hắn đang suy tính cái gì, thấy hắn cực kỳ thong thả đi về phía ôn trì, cũng không thúc giục, thẳng đến khi hắn hoàn toàn tiến vào trong ôn trì cùng Phượng Ngạo Thiên ngồi ngay ngắn một chỗ, bên cạnh còn có mùi hoa thơm ngát, che khuất cảnh xuân của nàng.
Dạ Mị Hi lắc mông đi đến, một bên phát ra tiếng kêu xiêu lòng loạc phách, một bên hướng nàng đi đến, đợi đến một khoảng cách nhất định, hắn nhìn khoảng cách có vẻ an toàn, cố ý bày ra một tư thế mất hồn, phong tao mười phần nhìn chằm chằm Phượng Ngạo Thiên,"Gia, để nô hầu hạ ngài."
"Ừ." Phượng Ngạo Thiên lạnh giọng đáp,"Nhưng bảo bối cứ đứng như vậy đi, để gia hảo hảo nhìn xem."
Dạ Mị Hi đang muốn nâng bước tới gần lại nghe thấy mệnh lệnh, không dám động, trong lòng thầm nghĩ, Nhiếp Chính Vương này đang muốn chơi cái gì đây?
Hắn cảm thấy lúc trước hẳn là nên lao đến câu dẫn 'hắn', bình thường hắn chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể biết được tính tình của 'hắn', cũng sẽ không chịu nhiều khổ sở, nhưng hôm nay hắn xem thế nào cũng không hiểu Nhiếp Chính Vương rốt cuộc muốn làm cái gì?
Trong ôn tuyền, chỉ có Phượng Ngạo Thiên cùng Dạ Mị Hi hai người, một người tư thái xinh đẹp đứng im, một người thích ý nằm thư giãn gân cốt, thời gian chậm rãi trôi qua.
Nửa canh giờ sau, Phượng Ngạo Thiên mở mắt liền nhìn thấy trước mắt dĩ nhiên có một cái tường băng mũi chân điểm nhẹ, trong nháy mắt liền đứng bên cạnh ao, mặc quần áo ngay cả một tia cảnh xuân cũng không lộ ra.
Dạ Mị Hi kêu rên không thôi, có thể ở trong ôn tuyền ngưng tụ hàn băng, có thể nghĩ, nội lực Nhiếp Chính Vương vô cùng thâm hậu, xong rồi xong rồi, nếu là hắn vẫn như vậy, chẳng phải đang tươi sống bị đông chết?
Phượng Ngạo Thiên mặc xong, mắt phượng khẽ nhếch,"Aiz bảo bối, ôn tuyền gió mát bốn phía, ngươi hãy hảo hảo thổi nha."
Dạ Mị Hi bị đóng băng gần như cứng ngắc, ôn tuyền là ấm, nhưng giờ này là bị nội lực ngưng tụ thành khối băng, nếu phải thổi hắn còn có thể sống sao?
Phượng Ngạo Thiên đi ra Noãn các, thấy Phùng công công vẻ mặt vui sướng nhìn nàng, nàng trầm giọng nói,"Đi đến nơi Mộ Hàn Cẩn ở."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro