Q1: Chương 18
Phùng công công vui mừng lan đến cả đuôi lông mày, xoay người nhìn về phía chúng mỹ nam đang đứng, hai mắt khôn khéo chợt lóe,"Tốt lắm, các vị chủ tử cũng tan đi.
Mọi người nghe xong, như trút được gánh nặng, nhất thời nhẹ nhàng thở ra, liền nhắm mắt theo đuôi đi vào bên trong phủ.
"Hàn Cẩn, nghe nói ca ca ngươi đã khôi phục chức vụ, bị triệu hồi quân doanh, hơn nữa, còn nhập vào chiến tuyến của Nhiếp Chính Vương, việc này là thật hay giả?" Hai gã nam tử đi cuối cùng, một người diện mạo tuấn mỹ, khí chất nho nhã, hơi hơi nghiêng người, thấp giọng dò hỏi người nam tử đi bên cạnh.
Người nam tử nghe xong dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía thân ảnh Phưởng Ngạo Thiên đã biến mất trước cửa phủ Nhiếp Chính Vương," 'Hắn' thế nhưng ngay cả đại ca của ta đều có thể thu phục được, thế gian này còn có việc gì mà 'hắn' không thể làm sao?"
Nam tử có một đôi mắt như tinh linh không chứa tạp chất, trong suốt lại sâu không thấy đáy, dưới ánh sáng nhu hòa, màu da trong suốt như ngọc, mái tóc đen dài xõa trên hai vai, cả người tỏa sáng, dáng người thon dài, đứng bất động nói không nên lời phiêu dật xuất trần, giống như tiên nhân.
"Ai, Nhiếp Chính Vương nay hồi phủ, không biết kinh thành lại có biến cố gì, ngươi ta cũng bất quá là được chăng hay chớ thôi." Nam tử gặp người bạn tri kỉ bên cạnh Mộ Hàn Cẩn vẫn im lặng như trước, cũng không nhiều lời nữa, chỉ có thể đổ thừa bọn họ sinh nhầm thời, ở thời điểm chủ quyền tàn bạo, không có khát vọng, lại chỉ có thể rơi vào kết cục như thế.
"Cảnh Thư, đi thôi." Mộ Hàn Cẩn lạnh nhạt cười, giờ phút này, hắn chỉ muốn xoay người, rời đi nơi để lại cho hắn đầy ác mộng này, rời đi nơi dơ bẩn này, nhưng nhớ tới mẫu thân trong phủ, đại ca ở biên quan, ngay cả đại ca là ngươi kiên cường như vậy cũng đối với Nhiếp Chính Vương khuất phục, mà hắn có năng lực gì?
Nam tử một thân cẩm sắc, chính là con đương kim Tả tướng, Lam Cảnh Thư, cũng là khoác lên chiếc áo Trạng Nguyên, năm đó chí khí lẫm liệt nay đã tiêu hao hầu như không còn, chỉ còn lại có hạn sầu bi,"Thực không muốn đi vào."
Chỉ là không muốn đi vào liền không đi vào sao? Bọn họ thân bất do kỷ, hai người hiểu lòng không nói, đi theo dòng người chậm rãi bước vào trong Nhiếp Chính Vương phủ, nơi đối với bọn họ mà nói có thể so với địa ngục.
Phượng Ngạo Thiên ôm Dạ Mị Hi đi tới tẩm cung, thân mình mềm mại trong lòng thường thường ở thân thể của nàng cọ tới cọ lui, thật là câu nhân, mị hoặc mười phần.
Nàng cười nhạt, đưa tay sờ vào cánh mông phấn nộn của hắn,"Nhanh như vậy liền chờ không kịp?"
Dạ Mị Hi câu hồn cười, ngón tay vẽ loạn trước ngực rộng lớn của Phượng Ngạo Thiên,"Gia, ngài không ở mấy ngày nay, làm cho nô rất muốn a."
Trong đầu Phượng Ngạo Thiên hiện ra hình ảnh quá khứ, cảnh tượng nàng dâm ngược Dạ Mị Hi, so sánh với nam nhân có chút chất phác, hắn phải gọi là cực phẩm, có thể ở trong những cơn mua roi còn có thể hưởng thụ phát ra rên rỉ, một đôi mắt hồn xiêu phách lạc lại có thể khơi dậy tà ác từ trong khung của nàng, hận không thể đưa hắn hành hạ đến chết, mà hắn mặc dù là vết thương đầy người, nhưng cũng hết sức xinh đẹp, như vậy kiều thiên hạ không phải cực phẩm thì là cái gì?
"Gia muốn tắm rửa." Phượng ngạo Thiên ý cười càng sâu, tự nhiên sẽ hiểu yêu mị nam nhân này cũng không đơn giản, nhưng mà có thể thổi gió ở bên tai nàng, hơn nữa còn là người làm cẩn thận nhất, nhất định là có chỗ hơn người, hắn thực thông minh, hơn nữa, còn thực giảo hoạt.
Nàng sẽ chậm rãi trừng phạt hắn, cho hắn biết, mặc dù thông minh, giảo hoạt, cũng chỉ là đồ chơi trong tay Phượng Ngạo Thiên nàng, còn có người phía sau hắn, cũng đồng dạng không chỗ nào có thể che giấu, còn nhiều thời gian, nàng muốn thu thập cục diện rối rắm này thật tốt.
"Nô hầu hạ gia tắm rửa." Dạ Mị Hi lại là kiều mị cười, thân mình mềm mại gắt gao dán lên người Phượng Ngạo Thiên, đôi môi đỏ mọng hé mở, âm thanh tràn ra nhu hòa trầm thấp là trần gian khó có, bất luận nam nữ đều có dục vọng muốn chinh phục hắn.
Sáng sớm Phùng công công liền chuẩn bị tốt mọi thứ, Phượng Ngạo Thiên thả Dạ Mị Hi xuống, đi vào trong ôn tuyền ở Noãn các.
"Gia, để nô vì ngài thay quần áo." Dạ Mị Hi lắc lắc eo thon, nâng ngón tay nhẹ nhàng cởi ra đai lưng của Phượng Ngạo Thiên.
Một bên Phùng công công khẩn trương không thôi, hắn thuở nhỏ liền đi theo Phượng Ngạo Thiên, tự nhiên là biết được thân phận của nàng, dĩ vãng, Vương Gia đều là một mình tắm rửa, hôm nay đây là làm sao vậy?
Phượng Ngạo Thiên híp mắt lại, vẫn không nhúc nhích đứng thẳng tại chỗ, tùy ý để Dạ Mị Hi đem đai lưng nàng cởi bỏ, dị thường cẩn thận đem áo khoác trên người nàng cởi ra, lại muốn cởi áo dài của nàng.
Dạ Mị Hi một bên hành động, một bên hướng Phượng Ngạo Thiên phao mị nhãn, kì thực, thầm nghĩ Nhiếp Chính Vương có chút kỳ quái, ngày xưa, 'hắn' chưa bao giờ để hắn bồi tắm rửa, càng đừng nói vì 'hắn' cởi thắt lưng, hôm nay vừa mới trở về, thần thái cử chỉ cũng không biến hóa, nhưng là vì sao, hắn lại cảm thấy nhìn không thấu?
Dạ Mị Hi đang muốn cởi áo dài, cổ tay lại bị Phượng Ngạo Thiên nắm lấy, ngay sau đó nhẹ nhàng vung lên, liền đưa hắn ra ngoài ôn tuyền, bên tai truyền đến tiếng vang thanh thúy của bức rèm che, hắn bất ngờ không kịp phòng thủ ngã trên tảng đá ngoài điện, lăn vài vòng, tứ chi chổng lên trời.
Đau đến mức mặt mày hắn nhăn nhó, tròng mắt xinh đẹp tràn đầy nước mắt trong suốt, làm cho người ta hết sức thương tiếc, hắn chịu đựng đau đớn trên người, trong lòng ai thán, Nhiếp Chính Vương này thật sự cổ quái, không phải giống dĩ vãng biến thái như vậy, trong lòng thầm mắng vài câu, liền muốn đứng dậy, lại nghe đến một thanh âm lạnh lẽo truyền đến.
"Thân ái, lâu rồi gia chưa nghe tiếng kêu câu nhân của ngươi, giờ hãy kêu vài tiếng cho gia nghe một chút." Phượng Ngạo Thiên nói xong, rút đi y phục trên người, đi vào ôn tuyền, đường hồi kinh hung hiểm rõ ràng ở trước mắt, đôi mi thanh tú tỏa ra hàn ý, hơi nước dâng lên che khuất cảnh xuân, quanh thân tản ra hơi lạnh thấu xương, như muốn ôn tuyền đều phải đóng băng.+
Dạ Mị Hi nghe xong sau, một đôi mắt đẹp hơi đổi, phiên một cái xem thường, khẽ cắn môi đỏ mọng càng thêm kiều diễm ướt át, lại thầm mắng một câu biến thái, tiếp theo nằm trên mặt đất, bày ra một cái tư thế dụ hoặc, mềm nhẹ bật hơi, thở gấp tiếng rên rỉ liền chậm rãi truyền đến, thanh thanh tê dại tận xương,"Ân...... Gia......"
------------------------------------------
Bữa giờ wattpad bị lỗi nên không đăng được, sẽ cố gắng bù đắp cho mọi người trong thời gian tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro