Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Q1: Chương 11

"Lời này là thật sao?" Phượng Ngạo Thiên mang theo ý nghi ngờ hỏi.

"Đại trượng phu đã nói là làm, nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy." Mộ Hàn Diêu dõng dạc nói, nếu như hắn không đáp ứng thì toàn bộ Mộ gia quân sẽ bị hủy trong tay hắn.

Chỉ trong vài canh giờ ngắn ngủi, Phượng Ngạo Thiên liền tính kế hết thảy, đầu tiên là đưa hắn vào rừng cây, sau đó lại dẫn Mộ gia quân đến để áp chế hắn, hắn đã không còn lựa chọn nào khác.

"Tướng quân, người ở đâu?" Ki Bách cũng thấy bầy sói đang tiến về phía họ, mắt thấy bầy sói nhe răng nanh, nhất quyết phải ăn tươi nuốt sống bọn họ mà ngựa dưới chân họ thì liên tục hoảng loạn lùi về sau.

"Cùng lắm thì liều mạng." Lý Túc rút đao, lạnh giọng quát.

Ki Bách so với Lý Túc trầm ổn hơn, nay tướng quân sống chết chưa rõ mà bầy sói có thể chống đỡ thiên quân vạn mã, chỉ dựa vào bọn họ dù cho có dũng mãnh thiện chiến, " thì cũng khó có phần thắng, nhưng mà, hắn vẫn cảm thấy có chút kì quái.

Hắn trầm tư một lát, ánh mắt tối sầm lại, "Chúng ta trúng kế rồi."

"Trúng kế?"Lý Túc cũng với các tướng lãnh khác đều đồng loạt nhìn về phía Ki Bách.

Sắc mặt Ki Bách lạnh lùng, "Nhiếp Chính Vương cố ý dẫn chúng ta đến nơi này là để bức tướng quân đi vào khuôn khổ, là chúng ta hại tướng quân."

Các tướng lãnh nghe xong, sắc mặt cũng không tốt, nhưng hiện nay bọn họ nên làm như thế nào?

Phượng Ngạo Thiên vừa lòng cúi đầu quan sát cảnh tượng phía dưới, dưới ánh trăng, Ki Bách một thân áo giáo đen, mặc dù không tuấn lãng bằng Mộ Hàn Diêu nhưng cũng được xem là tuấn tú, đặc biệt là đôi mắt kia, có vài phần tương tự Mộ Hàn Diêu.

Ánh mắt Mộ Hàn Diêu vẫn dừng lại trên người Phượng Ngạo Thiên đứng cách đó không xa, hắn dù nghĩ thế nào cũng không ra vì sao Phượng Ngạo Thiên lại coi trọng mình, nhưng là sự việc xảy ra quá bất ngờ, mạc danh kỳ diệu bị đưa đến quân doanh rồi bị uy hiếp đùa cợt mà hắn vẫn luôn bị vây ở thế bị động, trước giờ Mộ Hàn Diêu hắn chưa bao giờ thua thảm thiết như thế.

Phượng Ngạo Thiên đạm mạc nhìn qua Mộ Hàn Diêu, hắn chẳng qua đang nhân nhượng vì lợi ích toàn cục thôi, nhưng trong lòng tất nhiên sẽ không phục, còn nhiều thời gian, nàng nhất định sẽ làm cho hắn hàng phục, vì nàng làm việc.

"Nếu tùy ý bổn vương xử trí vậy thì cùng bổn vương hồi doanh." Phượng Ngạo Thiên dứt lời, liền cầm lấy cổ tay hắn, hai người rời khỏi rừng cây.

Mộ Hàn Diêu trầm giọng nói, "Nhiếp Chính Vương, vậy các tướng sĩ trong rừng cây thì sao?"

"Đêm tối cô đơn, nếu bảo bối của bổn vương không được ăn ngon một chút, nhìn xem cũng tốt, hôm qua bổn vương gặp nạn nhưng lại không thấy một người nào trong doanh đi cứu giá, nay nếu không phải nể mặt ngươi, bọn họ còn có thể sống sao? Sáng sớm liền vào bụng của bảo bối rồi." Mắt phượng âm lãnh, giọng nói ẩn chứa thị huyết, trong đêm gió lạnh càng thêm đáng sợ.

Mộ Hàn Diêu tự nhiên biết việc hôm qua, tuy rằng hắn ở mỏ đá nhưng việc trong quân doanh vẫn nắm trong lòng bàn tay, đối với hành động của Nhiếp Chính Vương trong doanh trướng hắn lại càng rõ ràng, nhưng hắn ngàn tính vạn tính vẫn không tính được việc Phượng Ngạo Thiên không xúc động như dĩ vãng mà lại im lặng thiết kế cạm bẫy làm cho hắn tự rơi vào.

Giây lát sau, Phượng Ngạo Thiên đem Mộ Hàn Diêu vào doanh trướng, Thanh Y quỳ ngoài doanh trướng nay thần chí đã không còn rõ ràng nhưng cảm nhận được một trận gió lạnh thổi qua, liền thấy hai bóng dáng đang vào doanh trướng.

"Tứ Hỷ, chuẩn bị nước nóng." Thanh âm Phượng Ngạo Thiên lãnh liệt truyền ra.

Tứ Hỷ đứng ngoài doanh trướng thấp giọng đáp, "Vâng, nô tài liền sai người chuẩn bị." Dứt lời không nhìn Thanh Y quỳ cách đó không xa, nhanh bước rời đi.

Phượng Ngạo Thiên buông cổ tay Mộ Hàn Diêu ra, lên nhuyễn tháp nằm.

Mộ Hàn Diêu đứng một bên, nhìn chỗ cổ tay vừa mới bị Phượng Ngạo Thiên cầm lấy còn lưu lại cảm giác mát, nâng mắt nhìn chăm chú vào Phượng Ngạo Thiên, tâm tình cực kì phức tạp, trước kia đã nghe nói qua yêu thích của Nhiếp Chính Vương, hậu cung của 'hắn' có đủ loại nam tử tư sắc thượng thừa, mỗi một nam tử sau khi hầu hạ 'hắn', hôm sau đều là vết thương đầy người mà bị nâng ra khỏi tẩm cung, kinh khủng hơn còn có người mất mạng ngay tại chỗ.

Như vậy, tối nay, 'hắn' sẽ đối đãi với mình như thế nào?

Tròng mắt tối đen hiện lên chút u ám, loại đau nào hắn chưa từng chịu, mặc dù tối nay sống không bằng chết, hắn cũng không sờn, so với Mộ gia quân, hắn chịu có chút khuất nhục ấy đã là gì.

Sau khi chuẩn bị nước xong, Tứ Hỷ vội vàng đi vào bẩm báo, "Vương gia, nước nóng để tắm đã chuẩn bị tốt."

"Ừ, hầu hạ Mộ tướng quân tắm rửa thay quần áo." Phượng Ngạo Thiên thưởng thức ấm ngọc trong tay, lạnh lùng nói.

"Vâng." Tứ Hỷ đáp, nghiêng người nói, "Mộ tướng quân, thỉnh!"

Mặt Mộ Hàn Diêu âm trầm, dung nhanh lạnh lùng không cảm xúc, xoay người đi ra doanh trướng.

Sau một phen tắm rửa, Mộ Hàn Diêu mang một bộ thường phục màu nâu, tóc đen như mực xõa phía sau, Tứ Hỷ sai hai gã thái giám tiến lên hầu hạ.

Mộ Hàn Diêu mang binh đánh giặc đã mấy năm, có thói quen tự làm mọi việc, thấy hai gã thái giám tiến đến thì xua tay nói, "Không cần."

Tứ Hỷ bảo hai gã thái giám lui ra sau đó tự mình đem dây cột tóc đến đưa cho Mộ Hàn Diêu, "Mộ tướng quân, đây là dây cột tóc mà thường ngày Vương gia yêu thích nhất."

Mộ Hàn Diêu nhớ tới lúc trong rừng cây, tình cảnh Phượng Ngạo Thiên tự mình buộc tóc cho hắn, rũ mắt, từ trong tay Tứ Hỷ tiếp nhân dây cột tóc bằng tơ lụa, ngón tay thon dài như có như không vuốt ve, xúc cảm mềm mại, ma xui quỷ khiến dùng nó buộc tóc, rồi trầm ổn đi về phía doanh trướng của Phượng Ngạo Thiên.

Đi tới ngoài doanh trướng Nhiếp Chính Vương, Mộ Hàn Diêu nhìn thoáng qua Thanh Y đang quỳ cách đó không xa, nam tử tuấn mỹ suy nhược, nhược liễu phù phong, cũng là một mỹ nam tử khó có được.

Thanh Y ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt thâm thúy đang đánh giá hắn, tâm tư trầm xuống, người này hắn rất quen thuộc, nhưng mà, hắn vội vàng cúi thấp đầu, nội tâm không ngừng thở dài, từ nhỏ hắn đã kính nể Mộ tướng quân, nhưng nay cũng bị bức bách mà hầu hạ dưới thân Nhiếp Chính Vương, như vậy, hắn còn gì tin cậy để mà sống đây? Nghĩ đến đây, hắn đã không còn ý nghĩ muốn sống.

Mộ Hàn Diêu chỉ là nhìn thoáng qua liền hờ hững đi vào nội trướng đã thấy Phượng Ngạo Thiên tà tà nằm trên nhuyễn tháp, lúc thấy hắn đi vào, khóe miệng gợi lên một chút ý cười nghiền ngẫm.

Tứ Hỷ thấy thế vội vàng rời khỏi trướng, ngẩng đầu nhìn trời, sắc mặt vô thường.

Phượng Ngạo Thiên thu hồi ấm ngọc trong tay, từ nhuyễn tháp đứng dậy, dung nhan tuấn mỹ mang theo chút ý cười thị huyết, nàng từng bước đến gần Mộ Hàn Diêu, nâng tay chỉ vào giường, "Đi lên đó nằm."

Mộ Hàn Diêu lạnh lùng xoay người, từng bước kiên nghị tới giường, lại nghe thanh âm lạnh như băng truyền đến, "Thoát."

Thân hình cứng ngắc một chút, rồi từ từ đem đai lưng cởi bỏ, quần áo rơi xuống lộ ra dáng người săn chắc, hấp dẫn.

-----------------------------------------------------------------------

M.n hãy ủng hộ tiếp thêm động lực cho ta nhé! Ta đang nỗ lực cày cấy đây. ^-^




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro