Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Q1: Chương 10

Phượng Ngạo Thiên cười nhạt, "Xưa nay Mộ gia quân không phải đều đồng sinh cộng tử sao? Người thà rằng chết cũng không lao đi cứu hắn, chẳng lẽ cái này gọi là thà cùng chết chứ không nguyện cùng sống sao?"

Đám người Ki Bách ngẩn ra, bây giờ mới chợt giật mình, vội vàng thu hồi đao rồi đồng loạt đứng lên bất chấp việc quỳ lâu như vậy chân đã tê, khập khiễng chạy khỏi doanh trướng.

Phương Ngạo Thiên nhướng mày, nàng muốn nhìn xem Mộ Hàn Diêu có thể kiên trì được bao lâu, không nhanh không chậm bước ra khỏi doanh trướng, nhìn bầu trời đêm âm trầm, Ki Bách đã phát mệnh lệnh, đưa quân đi đến rừng cây cách đây năm dặm.

Tứ Hỷ vẫn theo sát bên người nàng, không dám thở mạnh, đánh giá sườn mặt của Phượng Ngạo Thiên, so với gió đêm còn lạnh và mãnh liệt hơn vài phần, nhưng mà hắn lại cảm thấy hôm nay Nhiếp Chính Vương không giống với lúc trước, thêm vài phần thần bí, tâm tư khó lường.

Hồn Phách hai người đem Mộ Hàn Diêu vào trong rừng cây rồi lắc mình rời khỏi.

Mộ Hàn Diêu trần truồng ngã xuống giữa rừng, một tay chống đỡ muốn đứng dậy liền cảm thấy lòng bàn tay dinh dính, mùi máu tươi tràn ngập trong rừng cây, thật lâu không thể tán đi.

Hắn nhìn bốn phía xung quanh đều là hài cốt, màn đêm bao phủ, gió lạnh từng đợt thổi qua, thêm ánh trăng lành lạnh rọi vào rừng cây âm u làm cho người ta sợ hãi.

Mở lòng bàn tay ra, trên đó dính đầy thịt thối tanh tưởi, mặc dù hắn là tướng quân sát phạt trên chiến trường, nhìn thấy cảnh tưởng bi thảm như thế hắn củng nhịn không được mà run lên, cực lực nhẫn nhịn buồn nôn cùng lo lắng, từ mặt đất đứng dậy, trong lòng khẳng định Nhiếp Chính Vương tàn bạo thị huyết quả nhiên là sự thật.

Tuy nhiên, nhìn vào mảnh áo giáp phía trước, là của lính Tê quốc? Trong đầu nhớ tới đám bảo bối trong miệng Phượng Ngạo Thiên, chịu đựng ghê tởm, hắn cúi người xem xét, lúc này mới khẳng định bọn họ là bị sói cắn chết.

Nghĩ xong, tâm tư Mộ Hàn Diêu càng thêm trầm trọng, từ trên mặt đất nhặt lên một thanh đao, tìm một khối vải đen sạch sẽ che đi bộ phận trọng yếu, cẩn thận quan sát hướng đi trong rừng, bước nhanh về phía bìa rừng.

"Ngaoo..." Một tiếng sói tru phá tan đêm đen tĩnh lặng truyền vào tai hắn, đôi mắt hiện lên ánh sáng lạnh, đem đao rút ra, điểm nhẹ mũi chân, phi thân tới chỗ khác.

Nhưng đã quá muộn, khi nhìn thấy những ánh sáng xanh lè đang bao quanh rừng cây, chậm rãi đến gần hắn, hắn hoảng hốt, không dự đoán được thế nhưng có bầy sói ở đây.

Sói là động vật vô cùng hung tàn, chỉ cần bị chúng nó xác định là con mồi sẽ không dễ dàng để chạy thoát, Mộ Hàn Diêu biết rõ tình cảnh của mình, nguy hiểm dần dần tới gần, bất cứ động tác nào của hắn cũng làm bầy sói thu gọn vòng vây.

Hắn đã từng gặp qua sói nhưng không phải là bầy sói khổng lồ như thế này, bây giờ hắn một thân một mình phải làm sao khi đối mặt với công kích của bầy sói?

Một mặt nghĩ cách thoát khỏi công kích của bầy sói, mặt khác thì nín thở, nhẹ nhàng nhảy lên trên cành cao của một cây cổ thụ gần đó để quan sát hướng đi, đột nhiên, khí lạnh ập tới, bên cạnh hắn đã có thêm một người.

Hắn nhìn qua, đối diện với một đôi mắt phượng đang cười như không cười, dung nhan tuấn mỹ phi phàm, theo ánh trăng che phủ làm nổi bật vẻ mặt của Phượng Ngạo Thiên mang theo ba phần nghiền ngẫm, bảy phần lạnh lùng, đôi môi mím chặt, giống như chỉ cần nàng mở miệng, Mộ Hàn Diêu hắn sẽ bị bầy sói xé rách trong giây lát.

Mộ Hàn Diêu đang muốn nói chuyện chợt nhìn thấy dung nhan trước mặt gần trong gang tấc, da thịt mịn màng, đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át như nữ tử thoáng hiện ý cười, đôi mắt phượng như mỉm cười lại lộ ra nghiêm nghị, khuôn mặt diễm lệ vô cùng, nếu 'hắn' không tàn bạo, không thích nam sắc, chỉ cần dựa vào dung nhan tuấn mỹ này thì bao nhiêu thanh niên tài tuấn trong Phượng quốc cũng không thể nào sánh bằng.

Trong giây phút hắn ngây người, trước ngực chợt thấy lạnh, tóc ở trước ngực đã bị vén ra sau tai, tay Phượng Ngạo Thiên không biết khi nào đã lướt qua hai gò má của hắn, ngón tay thon dài nắm lấy tóc của hắn quấn lên, không đến một lát liền thu hồi tay, đánh giá hắn, "Vẫn là dây cột tóc vân cẩm này thích hợp với ngươi."

Mộ Hàn Diêu thu liễm ánh mắt, tâm tư vừa động, không biết tại sao mình lại ngây người, nhưng lại bị một nam tử cột tóc cho vô cùng thân thiết, hơn nữa, đó lại là Nhiếp Chính Vương yêu thích nam sắc, làm cho hắn không được tự nhiên, hắn hơi nhích về phía sau cùng Phượng Ngạo Thiên bảo trì khoảng cách, đáp "Thảo dân đa tạ Nhiếp Chính Vương."

Phượng Ngạo Thiên đối với sự xa cách của hắn xem như không thấy, vừa lòng đánh giá kiệt tác của mình, cúi đầu nhìn vào tấm vải đen che bên hông của hắn, liền lấy tay giật, "Vật xấu xí như thế làm sao lại để dính trên thân thể của ngươi."

Mộ Hàn Diêu không ngờ Phượng Ngạo Thiên lại hành động như vậy, đầu tiên là giật mất đai lưng của hắn, sau lại nói ra ngôn tử ngả ngớn chỉ có của nam nữ như vậy làm cho hắn có chút nặng nề, không biết lảng tránh như thế nào.

Nhưng cố tình ở cùng một chỗ với Phượng Ngạo Thiên, lại không có một vật để che đậy, hắn đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng, không muốn ai nhìn thấy bộ dạng trần truồng của chính mình.

Nghĩ đến như thế, tâm tư hắn trầm hẳn, hắn là bị làm sao vậy?

Vội vàng muốn đoạt lại miếng vải đen thì đã thấy Phượng Ngạo Thiên nhẹ nhàng vung tay, miếng vải theo gió bay đi.

Hắn tức giận, đang định trào phúng thì trước mắt chợt đen, một bộ trường bào đã ở trên người, hắn cúi đầu nhìn đôi tay trắng nõn tinh tế đang cài thắt lưng cho mình, sau đó đánh giá hắn từ trên xuống dưới trầm giọng nói, "Bổn vương lại cho ngươi một cơ hội nữa, ngươi nghĩ sao?"

Mộ Hàn Diêu cảm thấy lạnh lùng, giấu đi nghi hoặc nơi nội tâm, sắc mặt lạnh lùng, "Thảo dân...."

Hắn đang định cự tuyệt lại nghe tiếng vó ngựa cách đó không xa, ngay sau đó liền nhìn thấy Ki Bách dẫn theo Mộ gia quân nhảy vào rừng cây, tiến vào vòng vây của bầy sói.

Sắc mặt Mộ Hàn Diêu trầm xuống, thầm nghĩ không ổn, lại nhìn thấy Phượng Ngạo Thiên đang ung dung theo dõi hắn, "Ngươi biết rất rõ ràng, nghịch ta thì chết, bao gồm cả Mộ gia quân, bảo bối của bổn vương đã đói bụng cả ngày rồi."

"Tướng quân, ngài ở đâu? Mạt tướng thề sống thề chết theo tướng quân!" Ki Bách vẫn không tìm được Mộ Hàn Diêu, lại có cảm giác bất an, đặc biệt là ngựa của hắn không ngừng lay động, như là cảm giác được nguy hiểm.

Lý Túc dừng lại bên cạnh Ki Bách, "Ngươi xem, những hài cốt đó là binh lính Tê quốc bị bầy sói ăn sống nuốt tươi."

Ki Bách cúi đầu, liền nhìn thấy dưới chân ngựa của họ là một mảnh huyết nhục mơ hồ, "Tướng quân chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?"

"Nếu tướng quân xảy ra chuyện không may, ta nhất định sẽ báo thù cho tướng quân." Lý Túc âm trầm nói.

"Ngao ô..." Lại một tiếng sói tru thê lương.

Bầy sói vừa mới biến mất giờ lại chậm rãi đi đến, cặp mắt xanh lè lộ ra thị huyết, từng bước tới gần.

Bầy ngựa bị kinh hoảng, hí vang, không ngừng đá vó, liên tục lùi về sau.

Mộ Hàn Diêu nhìn thấy tình cảnh như thế, lại nhìn về phía Phượng Ngạo Thiên, hắn nắm chặt hai nắm đấm, rồi lại buông ra, "Thảo dân tùy ý Nhiếp Chính Vương xử trí."




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro