Q1: Chương 1.2
Vừa mới yên tĩnh rừng cây giờ phút này lại truyền đến tiếng kêu rên thê lương, từng trận gió lạnh thổi qua, cho dù đã trải qua kinh nghiệm sa trường nhưng bây giờ hàng trăm con ngựa cũng không kiềm chế được, liều mạng run run muốn chạy thoát đi phiến rừng cây này.
Chúng binh lính ngồi hai mặt nhìn nhau, hình như bọn họ vừa mới nghe tiếng sói tru, hơn nữa không chỉ một con.
Bất an nhìn xung quanh, một gã binh lính nhìn thấy bọn họ bị bầy sói vây quanh sợ đến mực hét lên một tiếng rồi ngã xuống, lúc này bọn lính đã thấy tình cảnh tâm sinh e sợ.
"Phượng Ngạo Thiên, ngươi cho là đưa bầy sói tới liền có thể đào thoát sao?" Nam tử thấy thế, giả bộ trấn định, đưa tay ghìm cương ngựa, tay có rất nhỏ run run tiết lộ hắn giờ phút này cũng sợ hãi cùng bất an.
Màu đen áo giáp dưới ánh sáng mặt trời xuyên thấu phản chiếu ra ánh sáng lạnh, hắn không ngờ đến Phượng Ngạo Thiên có bản sự bực này, có thể chỉ huy bầy sói. Bầy sói trời sanh tính hung tàn, có thể ngăn cản thiên quân vạn mã, hôm nay xem ra hắn khó thoát khỏi cái chết, mặc dù chết hắn cũng muốn cùng Phượng Ngạo Thiên đồng quy vu tận.
Lý Ảnh mặt mày hơi choáng, cặp mắt kia bắn ra thị huyết u quang của lang "Bổn vương chỉ là muốn thỉnh bằng hữu ăn bữa ăn ngon thôi".
Nam tử nghe nói mâu quang ảm đạm, "hắn" trong lời nói chứa vẻ hèn mọn cùng khinh thường làm cho hắn luôn tự cho mình rất cao tức giận không thôi, người nào không biết hắn chính là đại tướng quân dũng mãnh thiện chiến của Tê quốc?
Mà "hắn", Phượng Ngạo Thiên, bất quá là cái bị nuông chiều đến hư thôi, vậy mà cũng dám can đảm xuất khẩu cuồng ngôn với hắn, lập tức hắn hét lớn một tiếng, thả người nhảy lên, bảo kiếm tản ra hàn quang đến tận xương hướng "hắn" thẳng tắp đâm tới.
Binh lính ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa gặp thủ lĩnh uy vũ, e ngại trong lòng giảm bớt vài phần, nhưng mà vài giây sau liền thấy một bóng đen thẳng tắp rớt xuống, té trên mặt đất phun một ngụm máu tươi, đôi mắt không thể tin nhìn lên người khoanh tay mà đứng nghiêm nghị kia, kiếm trong tay hắn bây giờ đâm vào ngực của chính mình.
Hắn còn chưa kịp nói đôi câu liền thấy "hắn" giương giọng sói tru, hơn mười bảy con sói khí thế âm trầm khủng bố lóe ra lục quang, mở ra răng nanh xông tới cắn xé đi thân thể không thể nhúc nhích của hắn.
"A!" Tiếng kêu thê lương, thảm thiết quanh quẩn trong rừng cây, giây lát sau khi bầy sói hưng phấn cắn xé nhai nuốt, uy phong lẫm liệt đại tướng quân biến thành mỹ thực của bầy sói.
"Tướng quân!" Binh lính thấy thế hoảng sợ, còn chưa kịp phản ứng đã thấy chỗ cổ đau xót, lá rụng đầy trời, xanh xanh lá cây biến ảo thành phi tiêu sắc bén sáp nhập cổ họng bọn họ.
"Phốc!" Giờ phút này, nhóm binh lính đã biến thành tử thi, lập tức ngã xuống. Còn thừa bây sói hưng phấn ngửa mặt lên trời tru xông vào đám tử thi đã tắt thở, mùi máu tươi nồng đậm bao phủ cả rừng cây, so với ẩn vệ nằm ngoài rừng cây bọn họ khoảnh khắc liền đã thi cốt vô tồn.
Áo giáp màu bạc giờ phút này lột ra khiếp người rét lạnh xâm nhập cốt tủy, "hắn" đón gió mà đứng phía trên cành cổ thụ, coi thường hết thảy, dung nhan tuấn mỹ như nguyệt, lây dính loang lổ vết máu, lạnh lùng, cho đến lúc bầy sói ăn hầu như không còn nàng thổi nhẹ, một con tuấn mã màu tuyết trắng chạy vội mà đến.
Lý Ảnh nhẹ nhàng hạ xuống ngồi trên ngựa, một đóa hoa hồng nhạt hạ xuống lòng bàn tay nàng, nàng nhìn hoa cười, giống như một tác phẩm nghệ thuật xuất sắc đem nàng một thân lệ khí thu liễm, chỉ còn một mành kiều nhan.
"Đi ra" Nàng thu liễm ý cười, đóa hoa trong tay theo gió mà đi.
Hai đạo bóng đen đồng thời hạ xuống, đồng dạng lạnh lùng, cảnh tượng giống như vậy bọn họ đã nhìn quen rồi, huyết tinh hung tàn đối với chủ tử của bọn họ chỉ là lạc thú mà thôi.
"Hồi doanh." Không cần hỏi nhiều, trong lòng đã biết rõ ràng, Lý Ảnh giục ngựa chạy như bay ra rừng cây, hướng phía bên phải mà đi.
Dựa theo trí nhớ nàng thuận lợi trở lại ở ngoài quân doanh năm dặm chỗ đóng quân. Trong doanh tướng lĩnh vội vàng tiến đến nghênh giá, Lý Ảnh chỉ thản nhiên nhìn qua khuôn mặt của bọn họ liền biết tâm tư bọn họ, nàng thần sắc không thay đổi xuống ngựa trở về trướng của chính mình.
"Vương gia, ngài cuối cùng cũng trở lại, làm cho nô rất lo lắng đó." Lý Ảnh vừa đi vào doanh trướng, một cỗ hương phấn gay gắt đập vào mặt, nàng không hờn giận (*) nhíu mi liền thấy một thân ảnh hướng lòng của nàng mà đến.
(*) hờn giận: giận mà không nói ra nhưng tỏ ra thái độ để người khác biết
Nàng cũng không thích cùng người khác đụng chạm, hơn nữa cái này còn mùi hương nồng nặc, nàng vung tay lên, người đã ngã lăn xuống đất.
"Lăn!" Nàng sắc mặt âm trầm, cước bộ không dừng lại, quát khẽ.
Thân ảnh kia bất chấp thân thể đau đớn, mông nở hoa, loạng choạng đứng dậy, lại muốn tiếp tục nhưng nghe một chữ lạnh như băng "lăn" hắn sợ tới mức cả người run lên, nhu thuận lui ra ngoài.
Nội trướng trừ nàng cũng không có người khác, nàng dỡ xuống áo giáo nặng nề trên người, khoác áo dài, rửa mặt xong liền nằm trên nhuyễn tháp, nhắm mắt dưỡng thần.
Thời gian lưu chuyển, những ký ức kiếp trước ùa về.
Nàng là lang nữ, uống sữa lang lớn lên, làm bạn cùng bầy sói, từ lúc nàng có ý thức trừ bỏ cướp đoạt chính là chém giết, vì vậy liền dưỡng thành tính tình lạnh bạc.
Nếu như không phải hắn đem nàng từ trong bầy sói mang ra, nàng chưa bao giờ biết mình cùng sói bất đồng, nhưng là hắn cũng dạy nàng giết chóc vô tình, đem nàng vây trong địa ngục hắc ám.
Từ nhỏ nàng đã là cái bóng của người khác, Lý Ảnh a Lý Ảnh, ly khai hắn cái bóng cũng không cần tồn tại nữa rồi.
Nàng chưa từng nghĩ đến mình còn có thể sống, hơn nữa, còn trùng sinh tại một thế giới như thế này, có danh có phận có địa vị.
Phượng Ngạo Thiên, năm nay mười bốn tuổi liền trở thành Nhiếp Chính Vương Phượng Quốc, trời sinh tàn bạo, lấy giết người làm thú vui, không việc ác nào không làm. Bất quá, các nàng có một chỗ duy nhất giống nhau đó là hai tay dính đầy máu tươi.
Bất đồng là nàng hướng đến lãnh khốc vô tình. Mà nàng, Phượng Ngạo Thiên, thế nhân đều biết "hắn" tàn bạo dâm ngược lại không biết sau lưng đeo đủ loại, rõ ràng là kim chi ngọc điệp lại phải lấy thân phận nam nhân, thế giới quan vặn vẹo làm nàng thị sát thành tánh, tàn bạo bất nhân; Nàng coi nam nhân như đồ chơi chỉ vì người nọ đã đi về cõi tiền, nàng không thể giải khai trong lòng tưởng niệm cùng sầu khổ, chỉ có thể dùng phương pháp cực đoan để phát tiết.
Lý Ảnh chợp mắt một lát, mở hai tròng mắt thấy sắc trời đã tối, nàng từ nhuyễn tháp đứng dậy, vật đổi sao dời, nàng nếu trọng sinh liền không làm người khác bóng dáng, vận mệnh của nàng tay nàng nắm giữ.
"Vương Gia, nô tài hậu hạ ngài rửa mặt chải đầu."Ngoại trướng thái giám cẩn thận hỏi, thanh âm truyền vào nội trướng thẳng đến tai nàng.
Từ lúc nàng còn sống trở về toàn bộ quân doanh liền lâm vào yên lặng khủng hoảng, nơi này cách quân doanh trụ bất quá năm dặm lại không ai đến trợ giúp, có thể thấy được trong quân doanh này muốn nàng chết nơi nào cũng có, chỉ tiếc là nàng vẫn chưa chết mà người hại nàng lại sợ là sống không bằng chết, nàng không phải người lương thiện, có thù tất báo.
Bàn tay trắng nõn vung lên, nội trướng rèm che lay động làm nổi bật dung nhan lạnh lùng, Lý Ảnh đi bộ đến gương đồng ở phía trước đánh giá, ngực buộc bằng phẳng, dáng người vững vàng cao gầy, dung mạo tuấn mĩ, từ thuở nhỏ liền nghĩ mình là nam tử, giơ tay nhấc chân anh khí bức người.
Nàng nhìn kính mặc niệm, hôm nay Lý Ảnh đã chết, nàng là Phượng Ngạo Thiên, Nhiếp Chính Vương của Phượng Quốc.
"Tiến vào." Phượng Ngạo Thiên lạnh lùng xoay người, ngồi ngay ngắn ở tháp, sắc mặt bình tĩnh, không mang theo một tia độ ấm.
Thái giám cúi đầu đi vào, hành lễ nói" Vương gia, nô tài hầu hạ người rửa mặt."
"Ân". Phượng Ngạo Thiên rất muốn đuổi người nhưng ngại thân phận liền từ bỏ, tùy ý thái giám hầu hạ, người này là Phùng công công ở kinh cố ý sai khiến đến hậu hạ nàng, xem như có thể tin.
Cách doanh trướng một dặm ở ngoài rừng rậm, ánh trăng xuyên thấu qua rừng cây đem bóng dáng hai người kéo dài.
"Hắn không phải trúng độc sao? Như thế nào còn sống trở về?" Thanh âm trầm thấp man theo nghi hoặc khó hiểu.
"Ta cũng kì quái, mỗi ngày ta cùng với Nhiếp Chính Vương thân cận, nàng đều sẽ dính độc phấn trên người ta nếu không dựa vào võ công của nàng bọn họ như thế nào dễ dàng đắc thủ?" Hương thơm nồng đậm bốn phia.
"Thanh Y, sự tình thành ra như thế, không thể bỏ dở nửa chừng." Nam tử vỗ bờ vai hắn nhắc nhở
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro