Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Q.1 : Chương 1.1

Huyết tinh tràn ngập không trung, máu chảy thành sông cùng tà dương hô ứng, ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng gào thét, vết chân lộn xộn, thi thể ngổn ngang, liếc nhìn đã thấy rợn người.

Lý Ảnh cảm thấy cả người vô lực, đau đớn tận xương lan tràn toàn thân, không khí xung quanh nồng nặc mùi máu tươi. Nàng nâng cao cảnh giác nhất là khi gặp được nguy hiểm.

Mạnh mẽ mở hai mắt con ngươi tối đen như băng phách tỏa ra ánh sáng lạnh, một màu đỏ ánh vào mi mắt, hài cốt trải rộng máu chảy thành sông.

Đây là đâu? Chẳng lẽ là địa ngục? Miệng nàng khẽ mỉm cười, nếu thực sự là địa ngục chắc là nhân gian luyện ngục.

"A". Nàng thét lớn một tiếng, bất quá mới động khóe miệng liền thấy đau đầu, lập tức nhấm chặt hai tròng mắt trong đầu hiện lên vô số hình ảnh, hình ảnh mờ mịt rồi chậm rãi trở nên rõ ràng. Nàng một lần nữa mở hai tròng mắt chống thân thể suy yếu đứng dậy, do quá nhanh chóng có chút hoa mắt. Nàng cúi đầu nhìn vào mũi tên đâm trên ngực mình cười lạnh một tiếng, một tay ấn ngực, tay kia dùng sức liền đem mũi tên rút ra.

"Phốc...". Máu tươi rơi xuống trên mặt đất, sắc mặt nàng lạnh lùng chưa từng nhíu mày, giống như vậy đau đớn so với lúc trước chỉ thường thôi. Vội vàng dùng nội lực che lại huyệt đạo để ngừa mất máu quá nhiều. Nàng khoanh chân mà ngồi theo trong trí nhớ vận công chữa thương.

Bên trái loáng thoáng có tiếng vó ngựa truyền đến, càng lúc càng gần, nàng cũng không nhúc nhích, khóe miệng khẽ nhếch, không có nửa phần e ngại, kinh hoảng chỉ an tâm ngồi tại chỗ. Vó ngựa giẫm lên tử thi hướng nàng chậm rãi tới gần.

"Phượng Ngạo Thiên, ngươi còn chưa chết?" Nam tử có thanh âm trầm thấp vang lên, giống như một thanh bảo kiếm chém sắt như chém bùn đã trải qua ma luyện cứng cáp hữu lực.

Lý Ảnh vẫn chưa để ý tới, bằng trực giác phản ứng người này là địch không phải bạn. Quả nhiên, nam tử ngồi ngay ngắn trên ngựa thấy nàng không trả lời, trước kia nghe nói "hắn" cuồng vọng, tàn bạo nay chết đến nơi còn bừa bãi như thế.

(Lúc này nữ chính đang giả thân phận nam nhân nên khi nói suy nghĩ của người khác mình sẽ dùng "hắn" còn lại là nàng nha.)

"Phượng Ngạo Thiên, ngươi cho là ngươi không nói lời nào thì có thể sống sao?" Nam tử hừ lạnh, bảo kiếm trong tay ra khỏi vỏ hướng nàng thẳng tắp đâm tới. Kiếm khí sắc bén, lực đạo ngoan tuyệt, tốc độ cực nhanh.

Phượng mâu đang nhắm chặt đột nhiên mở, theo đạo hàn quang bắn qua thân hình lui về phía sau, tại lúc kiếm kia ngay ngực nàng vung tay lên kiếm bị chấn thành 2 nửa. Do dùng sực quá mạnh khẽ động miệng vết thương, nàng cắn chặt khớp hàng, mâu quang tỏa ra ánh sáng lạnh, tại lúc mọi người còn đang giật mình điểm nhẹ mũi chân phi thân tiến vào rừng cây.

Nhìn xung quanh thi thể đều là thân tín ẩn vệ của Phượng Ngạo Thiên, không một ai sống sót có thể biết tình hình chiến đấu thảm thiết như thế nào, Phượng Ngạo Thiên cũng trúng một tên trên mũi tên lại có kịch độc, đương trường mất mạng.

Nam tử kinh ngạc cho rằng "hắn" thân trúng kịch độc còn có nội lực hùng hậu như vậy, hắn thật không tin hôm nay còn không giết được "hắn", giục ngực theo sát sau đó xâm nhập rừng cây. Binh lính phía sau thấy thế vội vàng đuổi theo, sau đó liền nghe được tiếng chân của hàng trăm con ngựa.

Lý Ảnh dung nhanh lạnh lùng bình tĩnh, lúc nàng phán đoán toàn bộ ngựa đã tiến vào rừng cây phi thân lên cành cổ thụ thật cao phía trước. Áo giáp màu bạc rạng rỡ, mâu quang sáng như đuốc lộ ra âm trầm, ngay sau đó lộ ra khuôn mặt dữ tỡn hướng lên trời tê rống.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro