Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

V161: Đại kết cục (thượng)

                                                                                      Editor: Noãn, Chan

Beta: Chan, Noãn


"Bộp!" Laptop bị ném xuống đất không thương tiếc, Bạch Tố Tình đeo mặt nạ toàn thân phủ áo choàng đen như phù thủy, lửa giận như muốn phun trào từ trong cơ thể, lồng ngực phập phồng kịch liệt.

Lão đàn ông ở một bên bị dọa đến biến sắc, run run hỏi: "Sao, sao rồi?! Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?!" Hiện tại toàn bộ tài sản của hắn đều cược ở trên người Bạch Tố Tình, nếu có chuyện ngoài ý muốn thì hắn biết sống sao?!

Bạch Tố Tình không nghe lão đàn ông đó nói, chỉ cắn răng nghiến lợi trầm giọng nói, chất giọng khàn khàn chói tai khó nghe: "Tên khốn Hạ Miểu kia..."

"Hắn không muốn giúp chúng ta?" Lão đàn ông dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng, vội vàng hỏi.

Bạch Tố Tình nhìn hắn ta một cái, kiềm chế tức giận: "Cũng không hẳn, nhưng mà hắn muốn gặp mặt tôi, muốn xem nhiều chứng cứ hơn."

"Thì cho hắn đi! Chứng cứ càng nhiều càng có khả năng thắng trận này không phải sao?"

"Chết tiệt!" Bạch Tố Tình thầm mắng lão nam nhân này ngu xuẩn.

Yêu cầu của Hạ Miểu xét về công hay tư đều không sai, dưới tình huống bình thường cô ta sẽ thành thật cho hắn ta biết tất cả bằng chứng cô ta biết và có được, nhưng tình huống bây giờ Bạch Tố Tình sẽ không dễ dàng tin tưởng bất cứ một người nào liên quan đến Mộc Như Lam hoặc Mặc Khiêm Nhân, hơn nữa cô ta mới vừa gửi email yêu cầu Hạ Miểu khởi tố kiện lên tòa án trước rồi cô ta sẽ gặp hắn ta sau.

Nhưng đối phương từ chối, lý do là không đủ căn cứ chính xác hắn ta không thể tùy tiện cáo buộc một người, hơn nữa người kia còn là con dâu Mặc gia. Mặc gia là gì? Nếu như trái đất hủy diệt, trừ tổng thống ra thì mỗi người thuộc Mặc gia đều sẽ được bảo vệ đưa lên phi cơ chạy nạn, là nhà mà các nhà có gia thế có quyền lớn như Hạ gia, Hoắc gia, Tô gia,v.v... đều phải liều chết bảo vệ, không phải chuyện đùa.

Lý do của Hạ Miểu rất hợp lý, nhưng Bạch Tố Tình sẽ không mạo hiểm như vậy, huống chi, mới vừa rồi hacker mà cô ta thuê để bảo vệ hệ thống bảo mật của laptop vừa thông báo có hacker muốn xâm nhập laptop của cô, bảo cô lập tức tắt máy! Mộc Như Lam hành động! Hoặc là nói, đám người ủng hộ Mộc Như Lam đang hành động.

Căn cứ vào những lý do này, Bạch Tố Tình càng không thể dễ dàng xuất hiện trước mặt bất kỳ người nào.

"Này... Bây giờ..." Đầu lão đàn ông hoàn toàn trống rỗng, chuyện phát triển đến trình độ này thật ra hắn ta vẫn có chút mơ hồ, chỉ là đã không còn đường lui, chỉ có thể nhắm mắt tiếp tục tiến.

Lão đàn ông muốn nói lại thôi, điện thoại cô ta vang lên, Bạch Tố Tình nghe máy, bên kia truyền đến giọng một người đàn ông, "Tìm thấy chỗ những người kia giấu con rối rồi."

Thân thể Bạch Tố Tình hưng phấn run lên, tâm tình tồi tệ vì Hạ Miểu nhất thời biết mất, "Đưa đến đây cho tôi! Nhất định phải mang tới cho tôi thật nhiều!"

Lão đàn ông chờ đợi Bạch Tố Tình nói cho hắn một vài tin tức tốt, vậy mà Bạch Tố Tình chỉ quét mắt nhìn hắn ta một cái, hừ lạnh, mặt nạ che lại vẻ mặt vui mừng vặn vẹo của cô ta, "Chờ xem kịch vui đi!"

Bây giờ cô ta chỉ muốn chứng cứ, càng nhiều càng tốt, tốt nhất là nhiều đến mức quan tòa không cần quá nhiều lời khai của bị cáo cũng có thể có thể định tội! Chỉ có càng nhiều căn cứ chính xác, mới có thể làm cho cô ta cảm thấy càng an toàn càng không có sơ hở!

Hừ! Chờ những người đó đưa thứ* Mộc Như Lam làm tới đây, cô ta ngược lại muốn nhìn một chút xem Mộc Như Lam còn có thể lấy cớ gì để lật ngược ván bài!
(*mấy con rối làm bằng người thật của Lam Lam đó)
...

Lúc này, đã là đêm tất niên.

Từng nhà vội vàng ăn bữa cơm đoàn viên, vội vàng nghênh đón một năm mới bắt đầu.

Công xướng cách xa thành phố K, cái chết của u Khải Thần cũng không dính líu đến bọn họ, dù sao bọn họ đều vô tội không biết gì hết, chẳng qua là bị u Khải Thần lợi dụng mà thôi.

Lúc này bên trong công xưởng gọn gàng sáng sủa, cái bàn thật dài bày ra một khoảng trống lớn ở tầng một, mùi thơm thức ăn tràn ngập, cười vui nhộn nhịp.

Lưu Hán Chí đã uống đến mức hai gò má đỏ bừng, nhưng cặp mắt kia vẫn sắc bén tỉnh táo như cũ, khuôn mặt góc cạnh nam tính cũng thu hút không ít trái tim phụ nữ ở nơi này thầm thương trộm nhớ.

"Tới, để Gia nói hai câu!" Người đàn ông phương Bắc cao lớn ngạo nghễ cầm ly rượu đứng lên nói, hắn ngồi ở chủ vị, trước mắt là một cái bàn rất dài dọc theo hàng người hướng ra cửa, Lưu Hán Chí vừa nói, những người khác đã ngoan ngoãn im lặng nhìn về phía hắn, Lưu Hán Chí cũng không nói dài dòng văn vẻ, chỉ vươn tay nói: "Kính vị kia!"

"Kính vị kia!"

"Kính!"

"..." Người ở chỗ này bất kể là lão nhân gia hay các phụ nữ, cũng rối rít cầm lên ly rượu, bọn họ đều biết, chủ nhân thực sự của công xưởng này không phải Lưu Hán Chí, mặc dù không biết rốt cuộc là người nào, nhưng bọn họ vẫn đầy lòng cảm kích, nếu như không phải vị kia mở một công xưởng như vậy, cho bọn họ không cần làm ăn xin, không cần phải nhận ngược đãi từ mấy đứa con bất hiếu trong nhà, để bọn họ còn sống còn có việc làm còn có nhà để về, ở tuổi của bọn họ trong hoàn cảnh cũ có lẽ đã chết, sao còn có thể hưởng thụ cái loại cảm giác ấm áp náo nhiệt lúc về già như bây giờ?

Chỉ có duy nhất Lưu Hán Chí biết chủ nhân thật sự sau công xưởng này, những người khác đều biết Mộc Như Lam, là bởi vì có lúc cô sẽ tới công xưởng tâm sự với bọn họ hoặc mang chút đồ ăn tẩm bổ có thể tới, thời điểm Lưu Hán Chí với Mộc Như Lam quen biết, Mộc Như Lam mới mười ba tuổi, lúc đó Lưu Hán Chí là muốn bắt cóc cô để tống tiền Mộc gia.

Mộc Như Lam hỏi hắn muốn tiền làm gì, hắn nói muốn dùng cách uống rượu đánh bạc để trả thù xã hội, Mộc Như Lam hỏi tại sao, hắn nói bởi vì vợ con hắn bị quan chức phía Bắc tỉnh H cưỡng hiếp chết, lại không tìm được ai ra mặt cho hắn, hắn hận tham quan ăn hối lộ lách luật bao che cho nhau, hận hắn không thể làm gì, vì vậy Mộc Như Lam nói nếu như không ngại dùng những cách khác để giải được oán hận thì theo phe cô, Lưu Hán Chí đồng ý.

Mộc Như Lam giúp hắn báo thù, dùng thủ đoạn đủ để hắn hả giận lại không để lại dấu vết, từ đó Lưu Hán Chí là người trung thành nhất với cô, Mộc Như Lam muốn gì hắn cũng sẽ căn cứ Mộc Như Lam căn dặn cho công nhân chế tác ra, bất kể là sợi tơ hay đinh sắt, dĩ nhiên, những thứ đồ này luôn lợi dụng giao dịch buôn bán để che dấu không để lại dấu vết.

Tầng một công xưởng bên này đang nhiệt tình ăn thịt uống rượu, không giống với bên trong công xưởng đèn đuốc sáng choang, lúc này bên ngoài công xưởng âm u đầy trời, có vài người lặng lẽ nhảy qua tường rào, nhanh chóng chạy đến một đống gỗ bên ngoài cửa công xưởng, không tiếng động nhanh chóng di chuyển đống gỗ, rất nhanh lộ ra một cái cửa có thể mở ra bên dưới đống gỗ, cửa bị mở ra, hiện ra cầu thang xuống dưới đất.

Các con rối Mộc Như Lam làm giấu đều ở phía dưới.

Mấy người liếc mắt nhìn nhau, lấy đèn pin soi từng người một đi xuống, chỉ để lại một người giấu lại đống ván gỗ, núp trong bóng tối canh chừng.

Tầng hầm dưới đất nhanh chóng yên tĩnh lại, nhưng những người đó vẫn tìm được nơi đặt con rối rất nhanh, ánh đèn soi qua, thấy một tủ quần áo màu đỏ sậm*, chợt nhìn trong bóng tối như vậy trái tim nhất thời nhảy lên một cái, không khỏi có cảm giác bị dọa, như thể thứ vừa thấy không phải tủ quần áo mà là một cái quan tài.
(*mọi người hẳn là nhớ cái tủ đồ đựng xác trong biệt thự của Lam Lam, nó cùng 1 loại với nhau đó :> )

Nuốt ngụm nước miếng, một người trong đó tiến lên mở tủ đồ ra, quả nhiên thấy được con rối được treo ở bên trong, tổng cộng là ba cái, nhưng chỉ ba cái cũng làm những người này bị dọa cho sợ đến tái mặt.

"... Mau mang đi!" Người nào run run nói một câu như vậy, dẫn đầu đi lên trước, lại không nghe thấy động tĩnh gì đằng sau, quay đầu nhìn lại, giật mình, phía sau vắng tanh, một người cũng không có!

"Người đâu?! Mau ra đây!" Bốn phía đen như mực, sau lưng còn có con rối đáng sợ, ánh sáng duy nhất là từ đèn pin hắn ta cầm trên tay, hắn ta hoảng sợ soi xung quanh, lại không thấy một bóng người, sắc mặt càng nhìn càng trắng... Không, không phải là gặp quỷ chứ!

...

Hồng Kông.

Kha gia. Hương trà trong Noãn các vẫn vương vấn cùng mùi hoa lan sâu thẳm hòa quyện.

Căn phòng vốn nên náo nhiệt ngày đoàn viên trái lại trống vắng hơn, bởi vì cho người giúp việc nghỉ lễ, Kha Xương Hoàng và Akusujunko cũng không trở lại, mấy ngày trước Akutsu Junko vẫn gọi điện bảo y tới Bắc Kinh, nhưng y luôn luôn vì vài chuyện kéo dài, mãi đến đêm tất niên vẫn chưa qua.

Là có chuyện thật.

Kha Thế Tình quỳ trên Tatami, sương mù màu trắng ở bình nước một bên không ngừng tỏa ra, hoa lan màu tím u nhã cắm trong bình sứ nhỏ màu trắng, y nhìn nó, ngẩn ngơ thất thần.

Một giọt nước nóng bỏng từ bình nước văng ra, rơi lên mu bàn tay trắng nõn của y, người đàn ông ôn nhuận như ngọc mới lấy lại tinh thần.

Cách đó không xa, có người bước trên con đường đá cuội đi tới.

"Đương gia."

Kha Thế Tình chân hơi nhíu mày, động tác tráng chén trà có chút chậm chạp, "Vẫn không tìm được?"

"Tôi rất xin lỗi, mạng lười bảo mật dữ liệu của hồ sơ X và đám hacker kia thật sự rất lợi hại, chúng ta..." Hắn ta xấu hổ cúi đầu.

Kha Thế Tình không nói gì, hơi cụp mắt che lại sắc thái trong mắt y, giọt nước nóng bỏng từ cái ly chảy xuống hoa văn trên cốc sau đó tràn ra bên ngoài, bắn lên tay của y, rất nhanh đã đỏ một vùng, y không nhúc nhích, như thể không hề cảm nhận thấy.

Nhóm X là đặc biệt làm chuyện đó, mạng lưới bảo mật tất nhiên lợi hại, nhưng mà không nắm được cái đuôi của bọn hắn, vẫn không thể hủy diệt kho tư liệu của hắn, điểm này thật làm người ta cảm thấy rất khó chịu!

"Điều động nhân lực của mạng lưới khu vực ABC qua..." Kha Thế Tình nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà nói.

"Đương gia?!" Người nọ khiếp sợ không thôi, rốt cuộc là tại sao muốn đuổi theo dư đảng của nhóm X không tha? Hơn nữa mạng lưới khu ABC là tên mạng lưới bảo vệ cơ sở dữ liệu nội bộ của Kha gia tại Hồng Kông, điều động những chuyên gia giám sát bảo vệ mạng lưới khi này đi, vậy lỡ như trong lúc này có người xâm nhập thì làm sao bây giờ? Tài liệu nội bộ Kha gia bị đánh cắp thì làm sao?

"Cứ làm như tôi nói." Giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng vang lên, nhưng không khỏi làm người nọ cảm thấy dựng tóc gáy rợn người.

Kha Thế Tình.. nổi giận rồi?

"Dạ." Người nọ không dám dài dòng nữa, nhận lệnh mau chóng đi làm.

Lại chỉ còn một mình Kha Thế Tình.

Kha Thế Tình hạ mắt nhìn nước trà màu xanh biếc trong cái chén trên tay, ảnh ngược con ngươi ẩn hiện trong nước, thâm sâu không rõ.

...

Bắc Kinh.

Bởi vì vì hôn lễ của Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân đã chắc chắn vào mấy ngày năm sau, cho nên Kha Xương Hoàng và Akutsu Junko dĩ nhiên là không trở về Hồng Kông mà cùng đón lễ mừng năm mới với nhóm người Mặc gia, mặc dù không thể cùng Kha Thế Tình, nhưng mà không đáng ngại, ngày Mộc Như Lam kết hôn cả đời mới có một lần như vậy, còn có cơ hội cùng đón năm mới một nhà đoàn viên.

Trong tứ hợp viện tràn ngập vui mừng dù cho không thể bắn pháo hoa.

Những người lớn tuổi một bàn, những người trẻ tuổi một bàn bày ở trong sân, phần lớn những lão gia khác trong tứ hợp viện cũng được con cái ở bên ngoài đón tới chỗ bọn họ cùng đón năm mới, vậy nên người ở đây đều là người trong nhà.

Lục Tử Mạnh ôm chai rượu uống đến đỏ bừng mặt, người vừa ngà say, lá gan cũng lớn thêm, ngồi ở bên người Mặc Khiêm Nhân ôm vai hắn không ngừng nói chuyện, "... Tiểu tử nhà ngươi, anh em cậu còn chưa tiến được đến bước đầu, cậu đã sắp kết hôn, làm người ta ghen tị đó... Tôi... hức ... Vẻ ngoài của tôi cũng không kém cậu bao nhiêu mà! Tại sao từ nhỏ đến lớn những thứ tôi muốn đều bị cậu lấy mất... Có lúc... hức... Thật muốn một phát đập chết cậu..."

Vẻ mặt Mặc Khiêm Nhân lạnh nhạt gắp đồ Mộc Như Lam len lén gắp qua cho hắn trả lại cô, sau đó khoát tay, đẩy tay Lục Tử Mạnh đặt trên vai hắn ra, Lục Tử Mạnh nhất thời không đứng vững, thiếu chút nữa ngã sấp mặt ra đất, cũng may người say rượu rất dính người, còn chưa ngã xuống đã víu được áo Mặc Khiêm Nhân lại bò dậy, tiếp tục dính dính tới làm loạn.

Mặc Vô Ngân tiến lại bên người Mộc Như Lam cười gian nói: "Chị dâu, nếu không phải chúng ta đều biết anh Tử Mạnh thích chị Trừng Tương thì em sẽ nghi ngờ anh ý thầm yêu anh trai em rồi hay không."

Mộc Như Lam đang ăn ngô, nghe vậy liếc liếc nhìn Lục Tử Mạnh quấn Mặc Khiêm Nhân không buông tay, nháy mắt mấy cái, gật đầu, "Ừ, có chút giống thế thật."

"Đúng vậy phải không!" Mặc Vô Ngân hưng phấn, hai gò má hồng hồng trên mặt, cũng có chút say.

Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm ngoan ngoãn ăn, vì một bàn bên cạnh đều là nhân vật lớn mà có chút căng thẳng, dù sao bọn họ cũng khác Mộc Như Lam, không phải người Kha gia lại cũng không có quan hệ trực tiếp gì với Mặc gia, vì vậy có chút căng thẳng, nhưng mà so với mấy ngày vừa tới đã tốt hơn nhiều.

Mộc Như Lam liếc nhìn nước chanh trước mặt mình, lặng lẽ đưa tay mò tới rượu trước mặt Mặc Khiêm Nhân, đầu ngón tay vừa mới đưa qua, một bàn tay thon dài trắng nón khớp xương cứng cáp đã đưa tới cầm cái ly đi, Mặc Khiêm Nhân nhìn cô, "Không thể uống."

"Em đã mười tám tuổi rồi đó." Mộc Như Lam nói, đã là người trưởng thành rồi, uống rượu say đã không có vấn đề nữa rồi.

Mặc Khiêm Nhân không để ý tới cô, lại gắp thêm đầy đồ ăn vào bát cô. Không biết tửu lượng của Mộc Như Lam như thế nào, không biết sau khi cô say có ăn nói linh tinh hoặc có hành động kì lạ không, hắn tất nhiên sẽ không cho cô uống rượu.

Mộc Như Lam có chút bất đắc dĩ nhìn thức ăn trước mắt, thật hoài nghi Mặc Khiêm Nhân có phải muốn nuôi cô thành heo hay không.

Điện thoại di động trong túi rung lên, Mộc Như Lam cúi đầu liếc nhìn, là một tin nhắn, Mộc Như Lam xem nội dung bức thư, nhất thời giật mình, sau đó lại gần nói thầm với Mặc Khiêm Nhân, Mặc Khiêm Nhân hơi híp mắt, không nói gì.

Mộc Như Lam đứng dậy đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau lại đi vào, dẫn theo một soái ca một đầu tóc vàng xán lạn, đeo gọng kính bầu dục, nhìn như một thượng lưu phương tây.

"Ồ!" Mặc Vô Ngân nhìn trai đẹp phát ra một tiếng ngạc nhiên, sau đó đột nhiên cảm thấy có chút nhìn quen quen, cố gắng nhìn chăm chú một lát, ánh mắt mở to phản ứng ra, người này không phải là...

Ive lịch thiệp lễ độ chào hỏi với người Mặc gia, được hoan nghênh rồi cười híp mắt gia nhập một bàn với nhóm Mặc Khiêm Nhân, mấy người lớn kia còn tưởng người này là bạn của Mặc Khiêm Nhân hoặc bạn của Mộc Như Lam từ xa tới, làm sao biết đây lại là một biến thái từng nổi danh vang dội! Dĩ nhiên, vì Bạch Đế làm giấy chứng nhận tử vong rất hoàn mỹ, bên Mỹ đã xóa bỏ lệnh truy nã Ive, trong tài liệu chính phủ ở Mỹ hắn đã là người chết.

Dĩ nhiên, Bạch Đế cũng làm cho hắn một chứng minh thư hoàn mỹ, bây giờ hắn là Ive &8226; Smith - một thương nhân đến từ Anh.

Ive rất không sợ chết, nhìn Mặc Khiêm Nhân cười hồn nhiên, hắn ta dĩ nhiên sẽ không sợ, trên tay hắn ta coi như cũng nắm được nhược điểm của Mặc Khiêm Nhân, chỉ một chuyện Mộc Như Lam là biến thái đã đủ để hắn ta phách lối, huống chi hắn ta còn từng cứu Mộc Như Lam và hắn một mạng, thế nào cũng là ân nhân cứu mạng rồi.

Mặc Vô Ngân nhìn hắn từ trên xuống dưới, phát hiện người này đeo kính lại thay đổi khí chất như biến thành người khác, nhưng vẫn là một vẻ sức quyến rũ mười phần là được.

"Ive tại sao cũng tới đây?" Mộc Như Lam lấy cho hắn thêm một cái bát, mỉm cười hỏi, cô không ngờ sẽ gặp lại được Ive ở đây, còn tưởng rằng hắn sẽ giống như Cesar và Hans, hoàn toàn biến mất trong thế giới của cô.

"Thân ái không hoan nghênh tôi sao?" Ive nhìn về phía Mộc Như Lam, đôi mắt màu lam dưới mắt kính hơi cong lên, trông thâm tình say lòng người, mê người như thế, bất cứ một cô gái nào cũng sẽ bị ánh mắt hắn nhìn chăm chú bắt thành tù binh.

"An phận chút." Mộc Như Lam còn chưa nói, Mặc Khiêm Nhân đã vươn tay chụp lên đầu Ive xoa đầu hắn, tất nhiên giữa bàn tay và tóc Ive vẫn lót thêm một cái khăn giấy.
(Noãn: Sao t thấy như kiểu xoa đầu chó kêu nó ngoan ngoãn chút dị? =]]] )

Mặc Khiêm Nhân rất nghiêm túc, dưới vẻ ngoài bình tĩnh là sóng ngầm mãnh liệt không ngừng, không biết lúc nào sẽ nhấc lên sóng lớn, tên Ive biến thái chết tiệt này lại vẫn mò tới, nơi này chính là Bắc Kinh hội tụ vương giả, vạn nhất có người từng biết Ive &8226; Spasenna, đến lúc đó có lẽ không ổn.

Trên cái thế giới này, có lẽ cũng chỉ có Mặc Khiêm Nhân dám làm ra loại động tác thô lỗ lại vô lễ như vậy với Ive, nhưng mà Ive cũng không tức giận, dù sao lúc ở Coen cũng quen rồi, thế nhưng để Ive cảm thấy nằm mơ cũng không ngờ tới là sẽ có một ngày hắn lại cùng ngồi một bàn ăn cơm với Amon mà hắn ghét nhất.

"Ha ha ... Quả nhiên rất thú vị." Ive vuốt lại tóc, đầu lưỡi hồng hồng liếm đầu chiếc đũa, mập mờ lại quái dị, quả nhiên hắn nên đến bên cạnh tiểu Thiên Sứ và Amon thân ái để chơi, thật là thú vị, tình yêu giữa một người bình thường và một biến thái, đặc biệt người bình thường này còn là Amon, hừmmm...

Bả vai chợt nặng xuống, Ive hơi híp mắt nhìn về phía Lục Tử Mạnh đột nhiên nằm trên bả vai hắn.

Lục Tử Mạnh uống say, mờ mịt nhìn hắn, "Anh là ai?"

Ive cười, không biết nói đùa hay thật: "Tôi có thể ăn hắn không?"

"Anh là chó?" Vẻ mặt Mặc Khiêm Nhân lạnh lùng.

"?"

"Nếu không sao lại ăn cả 'thứ' này?"

"Phụt!" Mặc Vô Ngân cho rằng Ive và Mặc Khiêm Nhân đang nói đùa, người bình thường sao có thể tùy tiện coi lời Ive nói là thật, nhưng để cô không ngờ tới chính là anh cô đã vậy còn rất không khách khí, giọng điệu kia rõ ràng là coi Lục Tử Mạnh là một đống phân, Ive muốn ăn chính là chó! Thật là độc miệng! Thật may Lục Tử Mạnh đã uống say, bằng không chắc sẽ khóc chết.

Đêm tất niên 30 rất náo nhiệt, một đám người ở trong sân ăn ăn uống uống nói chuyện quên trời đất, sau đó chờ mười hai giờ trôi qua hết một năm, rốt cuộc tàn cuộc.

Bởi vì quá nhiều người, Mặc gia lại không có phòng khách, vậy nên Ive phải chạy tới quán rượu gần đó ngủ, mà Mặc Khiêm Nhân cũng sẽ không giữ một nhân vật nguy hiểm như vậy ở lại nhà.

Ngâm nga bài hát, Ive cũng thờ ơ, đi vào cửa kính xoay tròn của quán rượu, đứng trước thang máy chờ, bên cạnh có một cô gái ngồi trên xe lăn cũng đang chờ thang máy, Ive động mũi ngửi mùi mà chỉ hắn ngửi thấy theo bản năng, sau đó hơi nhíu mày, lúc này hắn mới đưa mắt quan sát cô gái kia, tóc có chút khô héo, hai mu bàn tay đặt trên xe lăn loáng có chút vết thương, Ive thông qua cửa thang máy màu bạc sạch sẽ phản chiếu thấy trên mặt của cô ta cũng có dấu vết có bị bỏng, đặc biệt là chỗ cằm, một mảng lớn vết sẹo ở nơi đó, trông có chút đáng sợ.

Mà đáng sợ hơn là ánh mắt của cô, tràn đầy oán hận, như hận không thể xé người nào đó thành mảnh nhỏ.

Khó trách mùi người khó chịu như vậy.

Hai tay Ive đút vào túi áo trong, dời đi ánh mắt, hắn không có tí xíu khẩu vị nào với mấy sinh vật không ngon ~

Cửa thang máy mở ra, Ive và cô gái kia đi vào, cô gái kia dường như vẫn luôn đắm chìm trong thế giới của mình, hoặc là nói cừu hận đã che mắt cô gái này không còn biết thưởng thức thế giới sự vật tốt đẹp, cũng chỉ liếc nhìn Ive một cái rồi dời ánh mắt, như chỉ là thấy một người qua đường.

Thang máy đi lên trên.

Điện thoại cô gái kia cầm vang lên, cô vô cảm nghe máy, sau đó trên người tỏa ra mùi làm Ive cảm thấy càng mãnh liệt, cũng không thể không đặt một vài lực chú ý lên trên người cô, nhưng mà rất nhanh Ive lại bị lời của cô hấp dẫn lực chú ý.

"... Hừ, yên tâm đi, chuyện tới nước này tôi còn sợ gì? Chỉ cần có thể kéo nữ nhân kia xuống bục vinh quang, cái gì cũng không quan trọng! ... tôi sẽ chụp lại bộ dáng nữ nhân kia không bình thường..."

Ive khẽ cúi đầu, mắt kính che mấy phần quỷ dị trong đôi mắt lam thâm thúy, hắn nhìn thân hình cô gái kia, khóe môi quỷ dị nhếch mép, lộ ra hàm răng trắng tinh, hình như... Lại có chuyện thú vị sắp xảy ra, quả nhiên đi chuyến này rất chính xác, ha ha...

...

Hôm sau.

Trên bầu trời có mây đen, trông giống như sắp mưa vậy.

Dựa theo phong tục, ngày đầu tiên của năm mới bọn họ sẽ tụ họp cùng bạn bè, sau đó mới đi thăm người thân.

Vốn dĩ, mẹ Mặc muốn đưa Mộc Như Lam đi thử váy cưới. Qua nhiều năm như vậy, mẹ Mặc thật sự rất ít khi liên lạc với bạn bè, cho nên bà có đi tụ họp hay không cũng không sao. Đáng lẽ Mộc Như Lam cũng đồng ý rồi, nhưng không ngờ đám người Tô Bắc Thiệu lâu không liên lạc lại hẹn cô hôm nay tụ họp, vì vậy mẹ Mặc đành phải tạm thời dừng việc đi thử váy cưới, dù sao mạng lưới bạn bè cũng quan trọng.

Mộc Như Lam muốn đưa Mộc Như Sâm và Mộc Như Lam đi cùng, dù sao để hai đứa em trai cô đơn ở nhà cũng quá đáng thương, nhưng hai anh em sinh đôi không muốn. Hai anh em sợ không được tự nhiên, đó đều là những bạn học cũ của Mộc Như Lam, hai người không quen ai cả, hơn nữa mấy người đó đều là thái tử gia của các gia tộc lớn. thiếu niên ở thời kỳ trưởng thành, không tránh được cảm giác thua kém người khác một bậc.

Mộc Như Lam cảm thấy có lỗi vì đã không hiểu rõ những dây thần kinh nhạy cảm của hai đứa em trai đang ở thời kì trưởng thành. Sau đó cô đi ra ngoài một mình.

Địa điểm gặp mặt là ở câu lạc bộ Bắc Kinh [1] - một câu lạc bộ cao cấp, những người đến đây đều là những người thuộc tầng lớp thượng lưu, hôm nay công việc kinh doanh rất tốt, xe ở bãi đậu ra vào tấp nập gần như không thể dừng lại.

Mộc Như Lam vừa xuống xe, ở cửa đã xuất hiện một nhân viên phục vụ, vừa thấy Mộc Như Lam đến lập tức tới đón: "Cô có phải là Kha tiểu thư không ạ?"

"Là tôi."

"Tô thiếu gia bảo tôi ở đây đón cô, mời cô theo tôi."

"Được." Có người dẫn đường cũng đỡ phải đi tìm, phải biết rằng bây giờ ở nơi như thế này có thể gặp được mấy kẻ say rượu bất cứ lúc nào.

Lúc này, tầng 3 câu lạc bộ lầu trong một KVT*, một đám người đang ồn ào vui vẻ, một đám thanh niên trẻ tuổi cơ thể cường tráng đang chơi đùa, phần lớn đều tóc tai rũ rượi. Có người hát như quỷ khóc soi tru, có người cười to uống rượu, ồn ào đến mức lỗ tai ong ong.

* KTV là từ tiếng Trung cho karaoke. KTV có nghĩa là một nơi, thường là một câu lạc bộ, nơi người dân Trung Quốc đi hát và vui chơi với bạn bè.

Chỉ có ba người ngồi ở ba góc trên sô pha: Tô Bắc Thiệu, Hạ Hỏa, Hoắc Dạ Chu – trụ cột của đất nước trong tương lai, được gửi gắm kì vọng vô hạn.

Lúc này trên mặt ba người cũng không có biểu cảm vui vẻ là mấy. Tô Bắc Thiệu đã cạo sạch mái tóc đỏ rực từ lâu, hiện tại đang đẻ tóc đen, da cũng đen đi không ít, trông trưởng thành hơn rất nhiều, ai mà nghĩ rằng năm ngoái hắn ta vẫn là một kẻ khốn nạn chứ? Hắn dựa cơ thể khỏe mạnh vào ghế, vắt chéo chân, có chút lưu manh nói: "Tôi đã hỏi chị gái tôi rồi. Chị ấy nói là lúc nhỏ Mộc Như Lam bị bắt cóc vì mọi người không có biện pháp tiếp cận giúp đỡ nên để lại bóng ma tâm lý, dẫn tới việc mắc chứng rối loạn tâm thần nhẹ, nhưng cách đây khôgn lâu đã được chữa khỏi."

Vốn dĩ Tô Trừng Tương không muốn nói cho Tô Bắc Thiệu, nhưng hắn cứ quấy rầy cô mãi, và cô cũng muốn cho Tô Bắc Thiệu biết là Mộc Như Lam có vấn đề về tâm lý, cho nên lập tức nói cho hắn về kết luận cuối cùng của cô. Khi bệnh nhân khỏi bệnh, việc nói cho người biết bệnh tình của bệnh nhân là không vi phạm quy tắc, đương nhiên cô cũng yêu cầu Tô Bắc Thiệu phải giữ bí mật.

Hoắc Dạ Chu cũng lên tiếng: "Những tài liệu điều tra sâu về cô gái Bạch Tố Tình kia đã được sắp xếp lại, hai cậu xem kỹ đi. A Hỏa, sau này đừng làm ầm ĩ lên khi gặp những chuyện như vậy, trước tiên hãy tìm hiểu xem người đó đã nói những lời gì, rồi mới kích động.

Lúc đó cũng bởi vì Hạ Hỏa kích động như vậy, khiến Tô Bắc Thiệu và Hoắc Dạ Chu cũng bị dọa theo, còn tưởng rằng đó là sự thật.

Vành mắt Hạ Hỏa thâm xì như mắt gấu trúc, hắn đã nhìn chằm chằm Hạ Miểu nhiều ngày như vậy rồi mà Hạ Miểu chẳng có hành động kỳ lạ nào. Buổi tối cũng vì chuyện của Mộc Như Lam mà suy nghĩ bậy bạ đến mức không ngủ được, nghe Tô Bắc Thiệu và Hoắc Dạ Chu nói vậy, hai mắt lập tức sáng lên như bóng đèn có năng lượng vậy: "Cậu nói thật không? Cho nên những thứ tôi nhìn thấy kia đều là giả?"

Hoắc Dạ Chu ghét bỏ đẩy đầu Hạ Hỏa ra, đôi mắt híp lại, đôi mắt dưới ánh đèn u ám đục ngầu, khiến người ta không rõ: "Tôi nói này, cậu biết tôi đang học về cái gì không?"

Hạ Hỏa ngơ ngác, chưa kịp phản ứng mông đã bị Tô Bắc Thiệu đạp cho một cái: "Tránh sang một bên đi, đồ thẳng tính ngu ngốc."

"Đệt mợ..."

Cửa phòng mở ra, Mộc Như Lam xuất hiện ở cửa, có người chú ý lập tức huýt sáo, chạy tới, chớp mắt như phản ứng dây chuyền, một đám người giống như mấy chú chó con vội vàng chạy tới vây quanh cô.

Nhắc tới cũng kỳ lạ, thật ra thì Mộc Như Lam vừa làm thầy vừa làm bạn với bọn họ nhiều lắm là hai tháng, nhưng trong lòng họ cô chiếm một vị trí hết sức quan trọng. Chờ bọn họ phản ứng kịp có lẽ cũng không giải thích được, Nhưng trong lòng, họ vẫn luôn coi cô như một người bạn tốt đáng tin cậy, người có thể lấy làm chuẩn mực để tiến về phía trước.

Mộc Như Lam mỉm cười, vẫn là nụ cười dịu dàng ấm áp trong trí nhớ của hộ, cảm giác mềm mại bao dung. Tựa như cho dù bọn họ làm chuyện xấu, cô cũng sẽ đối xử bao dung tha thứ với bọn họ. Dưới ánh đèn nhấp nháy đầy màu sắc trong KVT, cô vẫn thuần khiết và hoàn mỹ như cũ...

Hạ Hỏa giận giữ nuốt nước bọt, ngơ ngẩn kinh ngạc nhìn Mộc Như Lam, đột nhiên cảm thấy bản thân mấy ngày nay cứ xoắn xuýt như vậy đúng là ngu xuẩn! Mộc Như Lam sao có thể làm loại chuyện đó! Làm sao có thể chứ!

Vài giây sau, so với Hoắc Dạ Chu và Tô Bắc Thiệu, Hạ Hỏa cũng nhanh chóng chạy tới, giống như con sói đang đói mà nhìn thấy miếng thịt thơm phức.

Hoắc Dạ Chu và Tô Bắc Thiệu nhìn nhau, trao đổi tin tức gì đó, rồi cũng từ từ đứng lên đi tới.

"Mẹ kiếp, cậu không biết đâu, mấy lần tôi muốn rủ cậu đi chơi nhưng toàn bị lão nhị và lão đại ngăn lại thôi. Đừng tưởng anh em chúng tôi không biết cậu ta muốn đánh chủ ý gì!"

"Đúng đó, đúng đó!"

"Nói hươu nói vượn gì thế hả, muốn chết à?!" Hạ Hỏa bị các anh em chọc cho tức đến nỗi mặt mũi đỏ bừng.

Thời Ngũ và Liễu Phong mỗi người nắm một tay Mộc Như Lam, một người ngây ngô, một người thanh tú, khiến một đám người cực kỳ ghen tỵ.

Mộc Như Lam tránh một cái microphone đang được đưa tới gần cô, đi theo mấy người Hạ Hỏa tới một góc cách xa bãi "Chiến trường", tươi cười dịu dàng nhìn mấy thanh niên: "Con trai mấy cậu lớn nhanh thật đó, mới một năm thôi mà tôi suýt không nhận ra."

"Có phải tôi đẹp trai hơn không?" Tô Bắc Thiệu sờ sờ cái đầu của mình, cười nói.

Mộc Như Lam gật đầu, cười nói: "Cậu rất đẹp trai."

"Thế còn tôi thì sao?" Hạ Hỏa không cam lòng tiến tới.

"..."

Hoắc Dạ Chu luôn là người trầm lặng nhất trong ba người, tương lai sẽ làm tướng, nhất định phải nhìn xa trông rộng, bình tĩnh, gặp nguy không hoảng loạn. Đôi mắt nhìn xuyên qua mắt kính chăm chú nhìn Mộc Như Lam, mơ hồ có chút xâm lược, và sự phức tạp mà những người khác không hiểu.

Lúc này, cửa phòng KTV lại được mở ra, một phục vụ nữ đứng ở cửa nói: "Tầng 1 đã chuẩn bị một sự kiện bất ngờ mừng năm mới dành cho các vị khách, nếu các vị có hứng thú thì có thể xuống xem. Ngoài ra, đồ uống tại quầy bar ở tầng 1 sẽ miễn phí cho những vị khách đến lấy chỗ hôm nay. Các vị thiếu gia có muốn tham gia vào cuộc vui không?"

Quán bar miễn phí rượu đối với bọn họ là điều hoàn toàn bình thường, nhưng sự kiện bất ngờ gì đó, vừa nói đã khơi lên hứng thú, tất nhiên sẽ lập tức muốn đi xem, vì thế một đám thanh niên rời khỏi KTV, nhân tiện kéo theo Mộc Như Lam đi cùng.

Đại sảnh dưới tầng 1 cực kỳ lộn xộn, mặc dù căn bản đều là người của giới thượng lưu nhưng cũng có đủ loại người khác. Lúc này bên trong đại sảng rất nhiều người, tất cả đang vây quanh sân khấu, giống như một hộp quà lớn chưa được mở. MC đang nói mấy lời hài hước, càng làm dấy lên sự tò mò của những người dưới sân khấu.

Mấy người Tô Bắc Thiệu còn chưa tới nói đã có người tự động đứng dậy nhường chỗ, bọn họ cũng không khách khí, những người như họ được hưởng đãi ngộ như vậy cũng là điều đương nhiên.

Mộc Như Lam vừa mới đi tới, một phục vụ nữ bưng khay rượu đi qua cô, chợt cái khay nghiêng ngả rơi xuống, Mộc Như Lam muốn tránh nhưng bởi vì có người cản đường nên toàn bộ chỗ rượu kia đổ hết lên người cô.

"Mẹ nó! Cô muốn chết à!" Một thiếu niên vừa mới ngồi xuống chợt bật dậy hét lên, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người.

"Xin lỗi xin lỗi, tôi không cố ý..." Phục vụ nữ liên tục nói xin lỗi, từng đôi mắt nhìn về phía bên này, với những biểu cảm khác nhau.

Áo khoác màu trắng Mộc Như Lam bây giờ một mảng xanh đỏ, tóc cũng ướt một nửa, thoạt nhìn rất chật vật. Cô ngẩng đầu nhìn mấy người Tô Bắc Thiệu, mỉm cười nói: "Không sao đâu, tôi vào nhà vệ sinh một lát."

"Để tôi dẫn cô đi, tôi thật sự xin lỗi cô." Phục vụ nữ nói.

Đại sảnh lại khôi phục dáng vẻ lúc nãy, sự chú ý của mọi người lại bị MC dẫn về điểm ban đầu, Mộc Như Lam đi theo người phụ nữ kia rời khỏi tầng một, vừa đi ra hành lang, âm thanh ồn ào nhỏ đi không ít.

Có lẽ là vì mọi người đang xem náo nhiệt bên ngoài, hành lang cũng không có người ra vào, nên rất yên tĩnh, giày cao gót của phục vụ nữ phía trước giẫm lên nền đá cẩm thạch, phát ra tiếng cộp cộp.

"Thật là, năm mới đã gặp chuyện xui xẻo, năm nay chắc chắn mình đã phạm Thái Tuế." Người phục vụ nữ phía trước nói một cách sắc bén, quay đầu lại nhìn Mộc Như Lam, ánh mắt soi mói lướt nhanh qua, quái gở nói: "Nhà vệ sinh ở phía trước, nếu có mắt thì tự đi đi." Dứt lời lập tức xoay người rời đi, còn cố ý va vào bả vai Mộc Như Lam.

Mộc Như Lam nghiêng đầu nhìn người nọ, cô ta lập tức hất cao cằm lên, dáng vẻ như không có ý rời đi: "Nhìn? Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa từng thấy người đẹp bao giờ à? Tôi nói cho cô biết, trên đời này tôi ghét nhất loại người nhìn yểu điệu như cô và con đàn bà Lâm Đại Ngọc[2], dáng vẻ sống chết phải dựa vào đàn ông, hừ! Có bản lĩnh thì đến trước mặt mấy người đàn ông đó nói đi, dù sao mấy người như cô khẩu vị chắc chắn cũng nặng lắm nhỉ, hừ!"

Đôi mắt Mộc Như Lam hơi híp lại, khóe môi hơi cong lên rồi biến mất: "Chắc chắn là mẹ cô chưa nói với cô, làm người thì phải biết lễ phép căn bản và kính trọng người khác."

"Không phải việc của cô!" Hai tay chống nạnh, cúi đầu nhìn Mộc Như Lam.

Mộc Như Lam cảm thấy hơi kỳ lạ, liếc mắt nhìn chân cô ta. Khiêm Nhân từng nói, nhìn chân của một người là có thể biết được người đó muốn đi đâu. Lúc này, chân của người phụ nữ này đang hướng về phía cô, nói cách khác, ngay từ đầu cô ta không có ý định rời đi, ngược lại cố ý ở chỗ này nói mấy lời thiếu lễ phép và xúc phạm cô?

Mộc Như Lam xoay người đi vào nhà vệ sinh, không để ý tới cô ta nữa, cô đã đồng ý với Mặc Khiêm Nhân, không ra tay, cho nên, vì không để cho bản thân phải nhẫn nhịn quá cực khổ, cho nên tốt hơn hết nên tránh xa những người có vấn đề về não này.

"Này! Cô đứng lại đó cho tôi!" Người phụ nữ kia không cam lòng yếu thế, kéo áo khoác của Mộc Như Lam, hung ác nói: "Cô có ý gì? Xem thường công việc của tôi đúng không? Cô cho rằng cô trời sinh tốt số nên có thể xem thường người khác sao? Nếu không phải dựa cha mẹ cô, cô nghĩ bây giờ cô là ai? Tôi nói cho cô..." Người phụ nữ kia không ngừng lải nhải, giữ chặt áo khoác của Mộc Như Lam, không chịu buông ra.

Tia sáng trong mắt Mộc Như Lam dường như đang giảm bớt, đôi mắt đen nhánh như lưu ly thuần túy dần dần biến thành cái hố đen...

Cách đó không xa, cửa một phòng KTV khẽ hé ra, một cái camera đối diện Mộc Như Lam lặng lẽ ghi hình lại. Lại cách đó không xa, tr, Ive cười quỷ dị nhìn một màn trước mắt, trông rất giống bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng.

Khung cảnh trong mơ còn lưu lại rõ ràng trong não cô bỗng chốc nổi lên, trong nháy mắt, cơn giận dữ của Mộc Như Lam vì sự thô lỗ và xúc phạm của người phụ nữ lập tức bị dập tắt. Một tay cô bắt lấy bàn tay đang nắm chặt áo khoác của người phụ nữ, dùng sức bóp một cái, cô ta bị đau lập tức rút tay về. Mộc Như Lam lấy điện thoại ra, phục vụ nữ nhìn thấy, trợn mắt lên muốn cướp lấy, nhưng Mộc Như Lam nhanh chóng di chuyển, cô ta chưa từ bỏ ý định muốn tiếp tục thì nghe thấy tiếng bước chân trên hành làng từ xa truyền tới.

"Có chuyện gì với cô vậy!" Giọng người đàn ông đầy tức giận, nhìn bảng tên treo trên ngực, đó là giám đốc, anh ta tức giận đi tới, trừng mắt lườm người phụ nữ như thể đang cố gắng nhìn thủng vài lỗ trên cơ thể cô ta.

Người phụ nữ kia cắn môi cúi đầu không dám lên tiếng nữa.

Giám đốc liên tục nói xin lỗi Mộc Như Lam, nói quản lý không nghiêm, lập tức quay đầu lại dạy dỗ phục vụ nữ kia, sau đó đưa cô ta đi.

Mộc Như Lam nhìn hành lang trống vắng, trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng không thể hiện rõ trên mặt, xoay người đi vào nhà vệ sinh.

Cô còn chưa gọi điện sao vị giám đốc đó biết cô gặp chuyện rồi chạy tới?

Ive híp mắt cười, cất điện thoại, thủ đoạn của tiểu lâu la kém quá, hắn ta muốn xe chiêu cao minh hơn cơ. ~

Người quay ghi hình thu camera lại, gọi điện thoại: "Kế hoạch A thất bại, đối phương không bị chọc giận."

"Kế hoạch B đã chuẩn bị xong." Bên kia truyền đến âm thanh nghiến răng nghiến lợi.

Bạch Tố Tình cúp điện thoại, bàn tay đeo găng tay màu đen hung hăng kéo tóc một cô gái. Cô gái là người làm, không dám có bất kỳ phản kháng gì, đành phải quỳ rạp trên mặt đất để cô ta túm lấy, không ngừng cầu xin cô ta cầu tha cho mình. Bạch Tố Tình mắt điếc tai ngơ, trong lòng cực kỳ tức giận vì Mộc Như Lam không bị kích thích, cô ta đã mua mấy quyển sách về bệnh thái nhân cách, cho nên đối với loại bệnh này cũng có chút hiểu biết cơ bản. Cô ta đã xem kỹ, việc chọc tức và xúc phạm một người bệnh tâm thần quá dễ dàng, nhưng Mộc Như Lam không bị chọc tức? Cái này khiến cô ta có cảm giác thất bại, mà cảm giác này thật sự đáng ghét!

Rất nhanh, Bạch Tố Tình lập tức tìm được một lý do khiến cô ta cảm thấy thoải mái, có lẽ là bởi vì nơi đó không khép kín, Mộc Như Lam đã cân nhắc nếu phạm tội sẽ dễ dàng bị phát hiện, nhưng không sao, cô ta sẽ khiến ả hiện nguyên hình! Cô ta nhất định sẽ đưa bộ mặt thật của ả ra trước mặt mọi người! Nhất định sẽ như vậy!

Mộc Như Lam đi vào nhà vệ sinh, bên trong rất yên tĩnh, không một bóng người. Mộc Như Lam cởi ra áo khoác, bên trong lộ ra một cái áo lông màu đen, một cái dây chuyền bằng bạc hình thiên sứ lắc lư trước ngực, cô rút giấy rồi làm ướt nó, sau đó lau tóc, áo khoác trắng bị bẩn như vậy, có lẽ không làm sạch được.

Cửa nhà vệ sinh được đẩy ra, một bóng người ngồi trên xe lăn chậm rãi xuất hiện trong chiếc gương lớn.

Mộc Như Lam nâng mắt lên, theo bản năng nhìn lướt qua, đột nhiên nhìn thấy đôi mắt đầy u ám oán hận trong gương đang nhìn cô. Mộc Như Lam ngừng động tác lại, xoay người nhìn về phía người vừa tới, cảm thấy cô cũng không quen người này: "Xin hỏi cô là..."

"Chị không nhận ra tôi à?" Xe lăn chậm rãi di chuyển tới gần Mộc Như Lam, cô gái trợn đôi mắt u ám nhìn cô, giống như quỷ oán tới lấy mạng.

Mộc Như Lam nhìn cô gái ngồi trên xe lăn, lại nhìn về gương lớn. Trên gương mặt kia có sẹo, hình như là vết bỏng, vết sẹo chồng chất ở nửa mặt dưới, nếu chỉ nhìn nửa mặt trên khuôn mặt của cô gái này hẳn là rất đẹp...

Trong đầu chợt lóe lên một hình ảnh, Mộc Như Lam nhìn cô gái, trong đầu bật ra một cái tên: "Em là... Bạn học Chu Nhã Nhã."

"Thật vinh hạnh vì chị còn nhớ tôi đấy, Mộc học tỷ!" Chu Nhã Nhã nghiến răng nghiến lợi nói: "Thấy tôi chưa chết, chắc chắn chị cảm thấy rất thất vọng đúng không?!"

Mộc Như Lam có chút kinh ngạc: "Tại sao em lại nói vậy?"

Chu Nhã Nhã quá xem trọng bản thân, căn bản là Mộc Như Lam không để cô ta vào trong mắt, cũng không có ý định đưa cô ta vào chỗ chết, chẳng qua để cô ta tự gánh lấy hậu quả mà thôi.

"Nơi này chỉ có chị và tôi! Con mẹ nó chị đừng tưởng tôi không biết, chị không thấy buồn nôn à?!" Chu Nhã Nhã tức giận nói: "Đừng tưởng chân tôi tàn tật thì não tôi cũng tàn tật!"

"Những điều em nói chị thật sự không hiểu, rốt cuộc là có chuyện gì, em có thể nói rõ ràng được không?" Mộc Như Lam có chút bất đắc dĩ nói.

"Chị thật sự nghĩ tôi quên rồi sao?!" Chu Nhã Nhã căm hận trừng mắt nhìn khuôn mặt Mộc Như Lam, lại nhìn dáng vẻ xấu xí của mình trong gương, cô ta tức giận đến mức muốn cầm dao đâm nát mặt Mộc Như Lam: "Chị chính là biến thái! Sở dĩ tôi vào tù rồi biến thành bộ dạng này đều là do chị hại! Chị hại tôi nhà tan cửa nát, cũng hại Kim gia nhà tan cửa nát, chị chính là một kẻ độc ác! Chị nhất định sẽ gặp báo ứng!"

Bốn bức tường sạch sẽ xung quanh nhà vệ sinh vang vọng âm thanh oán hận của Chu Nhã Nhã, nước trong vòi "tí tách tí tách" rơi xuống.

Xung quanh yên tĩnh.

Mộc Như Lam im lặng nhìn Chu Nhã Nhã. Ngực Chu Nhã Nhã kịch liệt phập phồng, gắt gao trừng mắt nhìn Mộc Như Lam, cô ta hận cô gái này! Có chết cô ta cũng hận cô gái này! Nếu không có Mộc Như Lam, lúc đó Mộc Như Sâm sẽ không chia tay cô ta, nếu ả không ưu tú như vậy, cô ta sẽ không ghét ả. Nếu không có Mộc Như Lam, cô ta sẽ không trở thành người tàn tật, sẽ không bị đưa đến Trung Tâm Cải Tạo Thiếu Niên dành cho người tàn tật!

(Chỗ này CNN đang hận MNL nên mình xin phép để CNN gọi MNL là ả nha)

Chu Nhã Nhã vĩnh viễn không bao giờ quên nơi đáng sợ kia, ánh mắt của những người tàn tật tâm lý vặn vẹo nhìn cô ta, giống như muốn nuốt cô ta vào bụng. Ánh mắt đáng sợ và quỷ dị đó. Vốn dĩ, khi mới vào lúc nào cô ta cũng ngẩng đầu ưỡn ngực muốn dùng hành động và khí chất để bọn họ thấy rằng cô ta và họ không cùng loại. Cô ta không phải một người trong thế giới đó, muốn bọn họ biết chênh lệch giữa hai bên. Sự thật đã chứng minh, khí chất của cô ta quả thật đã khiến những người đó biết mình và cô ta không cùng chung một thế giới, có thể chính vì vậy nên ngày tháng sau này của Chu Nhã Nhã mới trở nên đau khổ!

Bị nhốt ở Trung Tâm Cải Tạo Thiếu Niên dành cho người tàn tật, vì cơ thể tàn tật nên cô ta cảm thấy vô cùng tự ti do đó tâm lý hơi vặn vẹo. Thích ngược đãi động vật nhỏ để thỏa mãn dục vọng cường đại trong lòng mình, hiện tại một đám cùng thế giới người tụ tập với nhau, Chu Nhã Nhã vừa đi vào đã bị kích thích nên lập tức cảm thấy tự ti và ghen tị với bọn họ, cho nên cô ta làm sao không thấy đau khổ cơ chứ? Ngay cả vết thương trên mặt cô ta, đều là do nửa đêm bị bạn cùng phòng đánh.

Hơn một năm vừa qua, quả thật Chu Nhã Nhã sống không bằng chết, mà càng đau khổ, cô ta càng hận Mộc Như Lam! Dựa vào cái gì mà ả biến thái đó có thể sống tốt ở ngoài xã hội như vậy, còn cô ta phải ở chỗ này chịu tội?! Cô ta thề, nếu có một ngày được ra ngoài, cô ta nhất định sẽ phơi bày bộ mặt thật của Mộc Như Lam ra ngoài ánh sáng, cô ta nhất định phải đưa ả vào bệnh viện tâm thần, nhốt ả và những kẻ điên kia chung một chỗ!

Mộc Như Lam lắc đầu nhìn cô ta, cảm thấy thương hại: "Bạn học Chu Nhã Nhã, xin lỗi vì cảnh ngộ của em, nhưng em đừng đổi trắng thay đen được không? Vì sao em tan nhà nát cửa ấy hả? Bởi vì em cấu kết với đám người Kim Bưu Hổ muốn dồn chị vào chỗ chết, sau khi sự việc bại lộ, cha mẹ em không giáo dục em cho tốt ngược lại còn lách luật đổ oan cho chị, muốn đưa chị vào bệnh viện tâm thần. Em cũng vì muốn giết chị nhưng không cẩn thận ngã khỏi cửa sổ nên hai chân mới bị gãy, những điều này cần chị nhắc em mới nhớ sao?"

[1] Câu lạc bộ Bắc Kinh là một câu lạc bộ kinh doanh tư nhân phục vụ những doanh nhân cấp cao ở Trung Quốc . Vào tháng 10 năm 1994 do Tập đoàn CITIC Trung Quốc và Nhóm Quản lý Câu lạc bộ Quốc tế Hoa Kỳ hợp tác thành lập . Kể từ khi thành lập, Câu lạc bộ Bắc Kinh luôn là câu lạc bộ kinh doanh nổi tiếng nhất ở Bắc Kinh, tích hợp kinh doanh, thể dục và giao tiếp xã hội. Các nhà hàng sang trọng, phòng họp được trang bị tốt và các thiết bị tập thể dục và giải trí kết hợp công nghệ mới nhất mang đến cho hội viên những lựa chọn xã hội, tiệc và thư giãn tốt nhất. Cơ sở phục vụ và hội họp của câu lạc bộ nằm trên tầng cao nhất của Tháp Thủ đô ở trung tâm khu thương mại của Bắc Kinh. Từ góc nhìn toàn cảnh từ vị trí đẹp nhất trên tầng 50, các thành viên và khách mời có thể ngắm nhìn toàn cảnh 360 độ mà không nơi nào khác ở Bắc Kinh có được .

[2] Lâm Đại Ngọc (phồn thể: 林黛玉; bính âm: Lín Dàiyù ), tên tự là Tần Tần, là nhân vật hư cấu, một trong bộ ba nhân vật chính trong tiểu thuyết Hồng lâu mộng, tác giả Tào Tuyết Cần. Nàng là con duy nhất của Lâm Như Hải và Giả Mẫn.

Lâm Đại Ngọc là một trong ba nhân vật chính của tiểu thuyết. Đại Ngọc từ bé lớn lên ở thành Dương Châu, là con gái một nên được bố mẹ yêu quý như ngọc, lại được mời thầy là Giả Vũ Thôn về dạy học. Đến năm Đại Ngọc lên năm thì mẹ mất. Tang ma xong, Giả mẫu đón cháu gái về Kinh để tiện chăm sóc. Vừa gặp Đại Ngọc, Bảo Ngọc đã cảm thấy quyến luyến sâu sắc. Cuộc sống trong Giả phủ xa hoa lộng lẫy nhưng vô cùng phức tạp, đầy rẫy những chuyện dâm ô lường gạt. Tuy được Giả mẫu yêu chiều, đồ ăn thức mặc đều nhất nhất như Bảo Ngọc nhưng vẫn không khỏi bị cảm giác là "nữ nhân ngoại tộc". Đến năm 14 tuổi thì Lâm Như Hải cũng qua đời. Đại Ngọc từ đó mồ côi cả cha lẫn mẹ, không người thân thích, phải ăn nhờ ở đậu hoàn toàn. Nàng đã ốm yếu từ khi sinh ra, thân thể mỏng manh như cánh hoa trôi bèo dạt, lại thêm tủi phận, chẳng biết chia sẻ cùng ai khiến tâm hồn vốn đã đa cảm lại ngày một nhiều sầu nhiều bệnh, tự ti, hay nghĩ ngợi, u sầu, để ý, lại hay tự ái. Nàng và Bảo Ngọc lớn lên bên nhau, cùng nhau trải qua những thời khắc đẹp nhất của tuổi hoa niên, tình cảm ngày một khắng khít sáng trong như một đôi ngọc quý, tuy cả hai thường cãi vã hờn giận nhưng họ hiểu nhau và thông cảm cho nhau sâu sắc. Giữa lúc đó, có một người thứ ba xuất hiện. Đó là Tiết Bảo Thoa, đôi bạn con dì với Bảo Ngọc, cũng đến Giả phủ ở nhờ. Nàng dường như đối nghịch với Đại Ngọc, xinh đẹp đầy đặn như trăng rằm, cao sang, quý phái, lại nền nã đức hạnh theo đúng những khuôn thước phong kiến. Bảo Ngọc nhiều lúc cũng rung động trước Bảo Thoa nhưng nhận ra nàng chỉ luôn muốn hướng cậu theo con đường công danh lập thân mà cậu chán ghét nên dần dần trái tim Bảo Ngọc dành hẳn cho Đại Ngọc, người duy nhất hiểu Bảo Ngọc và không khuyên cậu đi thi đỗ đạt làm quan. Nhưng nhà họ Giả coi đó là tai họa nên mong muốn Bảo Ngọc thành thân với Bảo Thoa. Phượng Thư, chị dâu của Bảo Ngọc, dùng kế "tráo giường đổi cột" để lừa Bảo Ngọc cưới Bảo Thoa. Trong thời gian chuẩn bị lễ cưới, Giả mẫu ra lệnh cho tất cả mọi người giữ bí mật với Đại Ngọc và Bảo Ngọc, hy vọng rằng khi sóng gió qua đi, đôi tình nhân sẽ đành chấp nhận vận mệnh. Thế nhưng vào giờ phút sinh tử khi đám cưới sắp diễn ra, chính Con Ngốc lại vô tình cho Đại Ngọc biết tin động trời này. Vốn tưởng mình sẽ được kết hôn cùng Bảo Ngọc, Đại Ngọc đã bị cú sốc làm ngã quỵ. Đại Ngọc ngây thơ, đẹp đến lạ, nàng đau khổ tuyệt vọng mà mang nên tâm bệnh. Chỉ có Lý Hoàn đến bầu bạn cùng Đại Ngọc khi nàng sắp lìa đời. Nàng đã xé khăn đốt thơ để dứt tình và cũng như hoa phù dung ra đi đầy ấm ức, ai oán trong lúc cả nhà mừng đám cưới Bảo Ngọc. Đại Ngọc chết khi vừa 24 tuổi, khi tuổi xuân còn chưa kịp phai màu. Chết trong xác pháo mừng Bảo Ngọc tân hôn. Nàng chết, ôm cả mối tình đau đớn khôn nguôi xuống tuyền đài. Ngoài trời chỉ có gió lay cành trúc, trăng xế đầu tường, cảnh tượng thê lương ảm đạm. Bảo Ngọc sau đó cũng chán đời đi tu.

Tuy nhiên, theo nhà Hồng học Chu Nhữ Xương thì kết cục này của Cao Ngạc không phù hợp với nguyên ý của Tào Tuyết Cần. Theo như Chu Nhữ Xương khảo chứng thì Đại Ngọc sau khi trả hết nước mắt cho Bảo Ngọc thì bị Triệu di nương và Giả Hoàn phỉ báng, uất ức trầm mình xuống hồ tự vẫn. (Theo Wiki)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro