Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

V136: Cởi bỏ

Editor: Noãn

Mặt trời mọc rồi lại lặn, ngày đêm luân phiên thay đổi, hai người nằm ở bệnh viện vẫn trong trạng thái hôn mê như cũ, đợi đến khi mặt trời lại ló dạng lần nữa, một ngày mới lại vừa bắt đầu.

Trời mây u ám dần dần tản ra, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào xuyên qua khe hở trên rèm che, tạo thành từng tia sáng nhỏ trên mặt đất.

Thiếu nữ nằm trên giường bệnh khẽ động mí mắt, lông mi giống như cánh bướm nhẹ nhàng lay động, toàn thân đều trong trạng thái đau đớn vô lực.

Kỳ quái. . .

Chậm rãi mở mắt hình thành tiêu cự, cô nhìn trần nhà màu trắng, theo lệ ngẩn người. Nửa phút sau trí nhớ mới chậm rãi trở lại, cô chuyển mắt nhìn xuống thấy mình đeo túi dưỡng khí, khẽ động cánh tay nhìn vết thương trên cổ tay trái do Ritana gây ra đang quấn lớp băng thật dày, cả tay phải cũng bị băng bó lại, đó là vết thương do cô đụng trúng lưỡi dao thủ công, trên đầu cũng được quấn băng, có lẽ do ngã từ trên tầng xuống, nhưng mà vết thương ở ngực trái này. . . Là trúng đạn sao?

Tầm mắt bỗng nhiên dừng trong nháy mắt, đôi mắt như hắc lưu ly chuyển động nhìn bốn phía quanh phòng, ghế sa lon, ghế ngồi, tủ lạnh, TV. . . trống rỗng không người. . .

Mùi trà nhàn nhạt kèm theo hương hoa lan nhẹ nhàng tràn ngập trong phòng, một bàn tay thon dài trắng nõn giữ đầu cô lại, ngăn ý định quay đầu tìm kiếm xung quanh của cô, giọng nói ấm áp nhẹ nhàng vang bên tai: "Không cần tìm nữa, hắn đang bình an ở bên cạnh."

​Mộc Như Lam nghe vậy, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, lại nghi hoặc nhìn Kha Thế Tình, tại sao cậu út lại ở đây?

​Kha Thế Tình mỉm cười vừa đưa tay ấn chuông ở đầu giường gọi bác sĩ tới kiểm tra cho cô vừa nói: "Cậu tới xem xem số mệnh của cháu có thể có thay đổi hay không."

​Mộc Như Lam càng thêm nghi ngờ hơn, đáy mắt trong nháy mắt bao phủ một tầng sương mù, số mệnh ư? Cô không thích nghe từ này lắm đâu.

​Kha Thế Tình đang định nói tiếp lại đúng lúc nhóm bác sĩ đã tới, hắn đứng ra nhường vị trí để bọn họ kiểm tra cho Mộc Như Lam.

​Tỉnh lại là đã vượt qua cơn nguy kịch, có thể tháo các loại ống cắm trên người xuống, sau đó Mộc Như Lam được chuyển khỏi phòng chăm sóc đặc biệt. Giường bệnh được đẩy ra ngoài chậm rãi, cô quay đầu nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh trong suốt, Khiêm Nhân của cô đang ngủ say, trên người hắn cắm đầy các loại ống có vẻ thật yếu ớt.

​Một cảm giác kì lạ lan tỏa trong tim.

​Cô nhớ loáng thoáng mình bị ngã xuống từ cửa sổ. Dưới ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, có một người vẻ mặt lo lắng kinh hoảng chạy tới vươn tay đỡ lấy cô, nhiệt độ quen thuộc cùng hương bạc hà nhàn nhạt thoải mái lại sạch sẽ khiến thần kinh vốn căng thẳng tại thời điểm đó cuối cùng được buông lỏng, sau đó cô liền mất ý thức, diễn biến tiếp theo có lẽ cũng không khó đoán.

​Cảm động? Đau lòng sao? Trung tâm xử lý tình cảm của biến thái có thiếu xót, có vẻ không thể cảm nhận được thứ cảm xúc này.
​Cô muốn mở miệng nói nhưng cổ họng lại khô khốc không thể lên tiếng, toàn thân đau nhức vô lực, cánh tay cũng không thể nhấc nổi. Vì vậy chỉ có thể chăm chú nhìn căn phòng chăm sóc đặc biệt kia. Đôi mắt đen nhánh như ngọc lưu ly nhìn hắn càng ngày càng xa, cho đến khi bóng dáng đối phương rời khỏi tầm mắt, vào đến phòng bệnh khác.
​Có lẽ bây giờ là hơn bảy giờ sáng, còn khá nhiều người vẫn đang nghỉ ngơi.
​Kha Thế Tình chuẩn bị cháo cho Mộc Như Lam, cô tùy ý ăn miếng liền không ăn được nữa, Kha Thế Tình không thể làm gì hơn đành đỡ cô nằm xuống ngủ. Vì vậy lúc Đoạn Nghiêu và Mặc Vô Ngân đi vào thì Mộc Như Lam đã lại ngủ thiếp đi.
​Đây là lần đầu tiên cô bị thương nặng như vậy từ lúc trọng sinh tới giờ, dĩ nhiên cũng là lần đầu tiên cô gặp một nữ biến thái. Hmm, hai cái "lần đầu".
​"Hôm nay chị dâu cũng tỉnh rồi, có lẽ anh cũng tỉnh nhanh thôi. . ." Mặc Vô Ngân lẩm bẩm xoay người chạy tới xem phòng bệnh của Mặc Khiêm Nhân, nhưng thực tế không tốt như cô nghĩ, Mặc Khiêm Nhân vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại cho đến sáu ngày sau.
​Ánh mặt trời vào buổi trưa có chút chói mắt.
​"Ngày xưa, có một mỹ nhân ngư xinh đẹp, nàng là con gái thứ bảy của nhà vua. . ." Giọng nói mềm mại dịu dàng vang lên trong phòng bệnh, xuyên thấu qua màng nhĩ, chạy tới từng nơi trong thân thể, sau đó truyền vào trong tim, cắm rễ nảy mầm ở nơi đó.

​Lông mi nam nhân trên giường bệnh hơi run rẩy, chậm rãi mở mắt, ánh vào trong mắt là trần nhà màu trắng, giọng thiếu nữ mềm mại truyền cảm vẫn vang bên tai, hắn bất giác nhìn tới hướng phát ra âm thanh, có lẽ do ngủ quá lâu, có lẽ do tiêu cự mắt còn chưa kịp thích nghi hoặc có lẽ vì ánh mặt trời rực rỡ khiến hắn có loại cảm giác ngẩn ngơ, thiếu nữ như Thiên Sứ tựa hồ đang tung cánh rời xa hắn.
​Cô ngồi ở xe lăn bên cửa sổ, trên tay quấn băng cầm một quyển sách, sợi tóc mềm mại đen nhánh khoác lên dáng người mảnh khảnh, khóe môi cô mỉm cười dịu dàng ấm áp, ánh mắt trong suốt thuần túy. Có hai đứa trẻ mặc áo bệnh nhân vây quanh cô, dưới ánh mặt trời bao phủ giống như có một tầng sương nhàn nhạt phủ trên người cô, thoạt nhìn thánh khiết không thể xâm phạm.
​Mặc Khiêm Nhân lẳng lặng nhìn cô, đôi mắt lãnh đạm dấy lên từng tầng rung động nhẹ nhàng khó phát hiện, giống như chuồn chuồn nhẹ lướt qua mặt nước tĩnh lặng, khuấy đảo mặt hồ tĩnh lặng.

​Chợt, giọng thiếu nữ kể chuyện ngừng lại, hai cặp mắt chạm nhau, trong nháy mắt cảm giác thời gian chậm lại tựa như có thể nhìn vào nơi sâu nhất trong thế giới của nhau, một cái nhìn lại phảng phất như đã nắm tay qua vạn năm.

​Nụ cười nơi khóe môi Mộc Như Lam sâu hơn, khóe mắt hơi cong lên, hai tiểu quỷ nhìn trái một chút lại nhìn phải một chút sau đó đặc biệt thông minh đứng lên cố gắng đẩy Mộc Như Lam qua, tủm tỉm cười lau mồ hôi đầy trán, lộ ra hàm răng trắng nhỏ xinh.
​Có một loại cảm giác vắt sức lao động của hai đứa trẻ.
​Trong mắt Mộc Như Lam có chút bất đắc dĩ mỉm cười, thật ra chân của cô không có gì đáng ngại, chẳng qua Ive nổi hứng tà ác dọa bọn họ làm chuyện bé xé ra to thôi.

​Nhìn về phía Mặc Khiêm Nhân quan tâm hỏi: "Anh cảm thấy sao rồi?"

​Nhưng Mặc Khiêm Nhân chỉ nhìn cô không nói.

​Mộc Như Lam nhấn chuông, bác sĩ nhanh chóng chạy tới kiểm tra cho hắn, hai ngày trước Mặc Khiêm Nhân đã được rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, tỉnh lại cũng coi như tới một bước khỏi hẳn.
​"Uống chút nước đi." Mộc Như Lam rót cho hắn một chén nước, Mặc Khiêm Nhân nhìn cô không nhúc nhích, cặp mắt màu đen lãnh đạm cứ nhìn như vậy, rồi lại có gợn sóng xinh đẹp, có cảm giác rất an tĩnh lại chuyên chú, tựa như ngươi chính là toàn bộ thế giới của hắn, bất cứ một người phụ nữ nào đều có thể hòa tan trong ánh mắt ấy.
​"Không uống sao?" Mộc Như Lam nháy mắt mấy cái, thấy hắn vẫn bất động, gật gật đầu, uống một ngụm nước vốn là cho Mặc Khiêm Nhân uống, đứng dậy, cúi xuống.

​Cánh môi mềm mại dán lại, nước lạnh như băng tựa hồ kèm theo một chút vị ngọt dịu dàng, từ từ chảy xuôi vào trong miệng hắn.

​Khoảng cách gần như vậy, bọn họ có thể nhìn rõ ràng lông mi của nhau, có thể thấy nơi sâu nhất trong đôi mắt, tựa như đi vào nơi sâu nhất trong tâm hồn của nhau.
​Một lúc lâu, môi chạm môi mới tách ra, thiếu nữ đưa lưỡi liếm chút nước còn vương lại trên môi mỏng của người đàn ông. "Khiêm Nhân, còn muốn uống nước không?
​". . . Ừ."

​Vì vậy hành động nước uống lại tiếp tục.

​Hai đứa nhóc ở một bên che mắt, len lén nhìn trộm qua khe hở kẽ tay, vừa xấu hổ vừa khúc khích cười.

​Tầm mắt Mặc Khiêm Nhân nhìn tới hai đứa nhóc trong phòng, cảm giác có chút quen quen, suy nghĩ một chút thì ra là hai con thỏ đi lạc vào hắc ốc của Mộc Như Lam ở khu biệt thự Thanh Hòa.
​Mặc Vô Ngân len lén trốn ở cạnh cửa phòng bệnh nhìn trộm, vừa kích động vừa chua xót trong lòng, hiện tại cô có cảm giác anh trai đã hoàn toàn thành người nhà người ta, còn nhớ lúc nhỏ cô vô tình cầm muỗng canh uống thử một chút rồi quên không rửa lại đã bỏ vào nồi canh, sau đó Mặc Khiêm Nhân trực tiếp bỏ qua nồi canh coi như nó không tồn tại, động cũng không động đến. . .Hành động này không phải là chuyện rất bình thường trong nhà sao? Cách phản ứng của Mặc Khiêm Nhân làm người ta rất tổn thương nhưng nghĩ tới tính ưa sạch sẽ của hắn thì cũng thấy an ủi, nhưng nhìn hiện tại xem, hắn đang làm cái gì vậy chứ! Mẹ ơi.... Cảm giác phân biệt đối xử rõ ràng nha!
​Đút một chén nước xong, Mộc Như Lam để chén nước ở một bên, quay lại nhìn bộ dáng đáng yêu của hai con thỏ đang cười trộm, không khỏi đưa tay xoa xoa đầu của chúng, thật là, sao lại đáng yêu thế chứ? Làm cô cũng muốn sinh được hai đứa như thế.

​"Sao bọn nhỏ lại ở đây?"

​"Phát sốt khi cùng bố mẹ đến chơi Nhật Bản." Mộc Như Lam mỉm cười nói, vươn tay ôm hai đứa nhỏ, ánh mắt sáng quắc nhìn Mặc Khiêm Nhân, "Rất đáng yêu đúng không? Chúng ta cũng sinh đôi có được không?"

​"Khụ. . . khụ. . ." Nhất thời Mặc Vô Ngân không nhịn được bị sặc bởi chính nước miếng của mình, ánh mắt khó tin nhìn Mộc Như Lam, nói về chị dâu của cô cũng thật đáng kinh ngạc! Anh cô hôn mê bất tỉnh sáu ngày chị ấy cũng không hề có vẻ lo lắng, dường như biết Mặc Khiêm Nhân sẽ sớm tỉnh lại, mà lúc này vừa mới tỉnh được một lúc cũng không có màn hỏi han ân cần hay cảm động khóc lóc mà lại nhảy tới vấn đề sinh con, phản ứng này có hợp lý không? Chuyện này có hợp lý không? . . . Được rồi, dường như cách bọn họ sống chung vẫn luôn như thế, ngay từ lúc ở thủ đô cũng được chứng kiến rồi. . .

​Mặc Vô Ngân ho khan một trận, mọi ánh mắt bên trong phòng bệnh liền tập trung trên người cô, vì vậy cô khô khan cười đi vào, trên tay còn giơ cháo vừa mới mua.
​"Anh, Chị dâu." Mặc Vô Ngân hết sức hiểu chuyện đặt cháo ở trên bàn đầu giường cạnh chỗ Mộc Như Lam, vẻ mặt có chút mập mờ bỉ ổi: "Cái này, đây là cháo. . ." Rất hợp dùng miệng để đút nha ~

Mặc Khiêm Nhân nhìn Mặc Vô Ngân nói: "Lại đây đỡ anh dậy."
Nhóm bác sĩ vừa nãy tới cũng nhanh đi cũng nhanh, vậy nên cũng không đỡ hắn dậy, mà hai tay Mộc Như Lam đều có vết thương, hắn không muốn cô phải dùng sức nhiều.

​"Quả nhiên là bộ dạng có vợ rồi không cần em gái nha. . ." Mặc Vô Ngân trừng mắt, nhỏ giọng lảm nhảm đỡ Mặc Khiêm Nhân dậy, Mộc Như Lam cười cầm gối chèn sau lưng hắn, để hắn dựa vào thoải mái hơn chút.

​Mặc Vô Ngân mở nắp cháo giúp Mộc Như Lam, sau đó kéo hai con thỏ nhỏ đi ra ngoài, đừng dại quấy rầy thế giới hai người của họ, sẽ bị lừa đá mất.

​Gió mùa thu se lạnh từ cửa sổ thổi vào làm rèm cửa hai bên bay lên tạo một độ cong mềm mại, thiếu nữ hơi cụp mắt, thổi nguội cháo rồi mới đút cho người đàn ông, hắn vẫn nghiêm túc mà chuyên chú nhìn cô, dường như nhìn bao nhiêu cũng không thấy đủ.

Trước 25 tuổi, hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ có một người con gái khiến hắn cảm thấy hạnh phúc, đau buồn và không muốn buông, bởi vì thực ra tình yêu chỉ là thứ được sinh ra từ sự giao thoa giữa pheromone ham muốn sinh lý và hormone cảm xúc, hắn không nghĩ rằng lý trí của mình sẽ bị mấy thứ kích thích ấy mê hoặc đánh lừa, nhưng khi cận kề tử thần trong bóng tối lại bởi vì tiếng gọi của cô mà giãy dụa muốn tỉnh lại, loại cảm giác ấy rõ ràng như khắc vào não hắn, khiến hắn có chút ngạc nhiên, có chút không tưởng tượng được, nhưng lại như đã nằm trong dự liệu.

Thật là phức tạp. . .

Có chút vượt khả năng nhận thức của hắn, cũng vượt khỏi phạm vi lý trí có thể khống chế, nếu như đây là độc mãn tính thì có lẽ hắn đã trúng độc quá sâu, không có giải dược, chỉ có thể ở bên cạnh cô mới có thể xoa dịu, cho đến khi chết đi.

Hắn tình nguyện chịu đựng.

"Được." Mực Khiêm Nhân chợt lên tiếng.

​"Hả?" Mộc Như Lam nghi ngờ nhìn hắn.

​"Kết hôn, sinh con." Mực Khiêm Nhân nhìn cô, dáng vẻ thoạt nhìn hết sức nghiêm túc, nhưng vành tai lại hơi ửng hồng.

Nụ cười của Mộc Như Lam không khỏi sâu hơn, thật là, bộ dạng đáng yêu như thế là muốn quyến rũ cô thừa dịp ở bệnh viện hắn không thể phản kháng mà ăn sạch hắn sao? Thật xấu xa.

Mấy ngày trước Mộc Như Lam đã ngủ chung một phòng bệnh với Mặc Khiêm Nhân, khoảng cách giữa hai giường bệnh không tới nửa thước, chỉ có một cái bàn đầu giường ngăn ở giữa. Vậy nên hai người ăn cháo xong lại nghỉ ngơi trong căn phòng tràn ngập hương vị của nhau một buổi chiều, khách đến thăm vào buổi tối sẽ trở nên nhiều hơn.      

Thám tử FBI từ Mỹ, thành viên CIA, vài người từng chịu ơn, vân vân. Ngược lại ở bên Trung Quốc, vì sợ Mặc mama và Mặc gia gia lo lắng nên chuyện đã được đè xuống, gần như không ai biết Mặc Khiêm Nhân và Mộc Như Lam xảy ra chuyện.      

Đa số người của Đế chế Bạch đã về Mỹ, chỉ có Bạch Mạc Ly không biết sao lại chưa về, có lẽ là muốn xác định tình trạng của Mặc Khiêm Nhân, mặc dù tình trạng của Mặc Khiêm Nhân có ra sao cũng không liên quan tới hắn ta cho lắm.        

"Xem ra mạng anh rất lớn, chúc mừng." Bạch Mạc Ly đứng ở bên giường Mặc Khiêm Nhân nhìn hắn thản nhiên nói, mắt ưng lạnh lùng sắc bén dường như ẩn chứa vẻ tìm tòi nghiên cứu.      

Mặc Khiêm Nhân uống một ngụm nước, thần sắc lạnh nhạt: "Tần Lãnh Nguyệt."      

Bạch Mạc Ly hơi nheo mắt ưng.      

Mặc Khiêm Nhân lạnh lùng nhìn hắn: "Tôi nói rồi, trông coi nữ nhân của anh cho cẩn thận."      

"Cô ta không phải nữ nhân của tôi."     

"Chuyện đó không liên quan đến tôi." Mặc Khiêm Nhân để xuống chén nước, mặc dù lúc này hắn mặc đồng phục bệnh nhân ngồi ở giường bệnh, bên trong là băng vải quấn đầy nửa người, nhưng gương mặt hắn vẫn lạnh lùng hờ hững như cũ, giống như quân vương khinh thường chúng sinh. "Là cô ta tiết lộ cho Giáo Hội chuyện chìa khóa két sắt, tôi nghĩ các anh cũng nên tra ra mới đúng."      

Bạch Mạc Ly nhìn Mặc Khiêm Nhân, rồi nhìn về phía Mộc Như Lam đang đọc sách ở giường bệnh bên cạnh, cô có vẻ không hề để ý tình huống bên này. Tầm mắt lại rời về phía Mặc Khiêm Nhân, có chút lạnh lùng. "Không cần anh dạy tôi phải làm gì."     

"Tôi cũng không dạy bất kỳ sinh vật nào có chỉ số thông minh không cùng đẳng cấp với tôi." Mặc Khiêm Nhân thản nhiên phun nọc độc, lời nói độc ác không chút nể mặt làm đối phương muốn có sắc mặt tốt một chút cũng không được.      

Bạch Mạc Ly không muốn tiếp tục cái đề tài này cùng hắn, hắn ta tới đây không phải để Mặc Khiêm Nhân châm chọc, mục đích ở lại Nhật Bản cũng không phải để nghe những lời này từ hắn.      

"Tôi nghĩ anh sẽ không quên chuyện hợp tác với Bạch Đế để triệt để xử lý Giáo Hội." Không sai, Mặc Khiêm Nhân đã nói địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, Bạch Đế không phải chưa từng nghĩ tới chuyện diệt trừ Giáo Hội, nhưng Giáo Hội ở Italy, nếu như xử lý không tốt sẽ bị chính phủ Italy và Mỹ can thiệp, đây là nguyên nhân Bạch Đế không ra tay với Giáo Hội, chuyện giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm như thế Bạch Đế sẽ không làm, nhưng nếu có lời của Mặc Khiêm Nhân thì mọi chuyện có lẽ sẽ có thay đổi.        

"Không quên." Mặc Khiêm Nhân thản nhiên nói: "Mấy ngày nữa tôi sẽ cho anh một phần của kế hoạch, bây giờ anh có thể đi rồi."      

Bên kia truyền đến tiếng Mộc Như Lam cười khẽ lập tức hấp dẫn ánh mắt của hai người, Mộc Như Lam không nhìn qua, vẫn đọc sách như cũ, có vẻ bị tình tiết bên trong truyện chọc cười, nhưng thực tế cô đang đọc sách y học khô khan vô vị, vậy nên không khó đoán cô vừa cười cái gì.      

Sắc mặt Bạch Mạc Ly thoáng chốc sa sầm quay người rời đi.      

Giày da sáng bóng bước trên hành lang an tĩnh phát ra tiếng vang thanh thúy, mắt ưng chợt lạnh giá như băng tuyết gào thét nơi Bắc Cực, hắn lấy điện thoại ra, giọng nói trầm thấp lạnh lùng khiến người ở đầu bên kia không khỏi rùng mình lạnh sống lưng. "Bắt Tần Lãnh Nguyệt về tổng bộ cho tôi, tôi sẽ lập tức trở về."      

Tần Lãnh Nguyệt. . .Đồ nữ nhân đáng chết đó! Tuổi càng lớn đầu óc càng ngu xuẩn, đầu tiên là đào mộ của em gái hắn, hiện tại lại dám bán đứng Bạch Đế! Thật khiến người khác không thể dung tha, tự tìm đường chết!        

Tiếng bước chân bên ngoài phòng bệnh xa dần, Mộc Như Lam dời tầm mắt từ trên trang sách về phía Mặc Khiêm Nhân, trong mắt vẫn còn hàm chứa ý cười. "Không nể mặt như vậy có sao không?"      

"Bạch Mạc Ly không phải là tiểu nhân, cũng không phải là quân tử." Mặc Khiêm Nhân nhìn nàng thản nhiên nói. Mấy câu như thà đắc tội tiểu nhân chứ không đắc tội quân tử không thích hợp để dùng cho Bạch Mạc Ly, hắn là đế vương trong giới kinh doanh, lý trí và ẩn nhẫn lấy ích lợi làm trọng, biết người nào không thể đắc tội người nào giết cũng không sao, dùng đầu lưỡi đâm hắm mấy cái cũng không cần lo lắng, hẳn là hắn sẽ tìm người khác trút giận.       

Mộc Như Lam nháy mắt mấy cái, nhìn về phía cửa thấy Đoạn Nghiêu đi vào, mỉm cười: "A Nghiêu."      

Đoạn Nghiêu không thèm nhìn Mặc Khiêm Nhân một cái, cầm thức ăn đi tới giữa hai giường, kéo một cái ghế dưới giường ra ngồi xuống ngăn tầm mắt của Mặc Khiêm Nhân.        

"Bác sĩ nói hôm nay cậu có thể ăn ngon hơn chút." Giọng thiếu niên trầm thấp hết sức quyến rũ, mắt hoa đào mỹ lệ nhìn Mộc Như Lam giống như cầu vồng trong màn đêm nỡ rộ, tràn đầy cố chấp.      

Từng cái nắp mở ra, mùi thơm của thức ăn lập tức tràn đầy cả phòng bệnh, Mộc Như Lam vươn tay muốn nhận lấy bát, lại bị thiếu niên né tránh. "Mình đút cậu ăn, trên tay cậu vẫn còn vết thương."      

"Đã không có gì đáng ngại rồi." Mộc Như Lam nói, Đoạn Nghiêu không để ý tới cô, đưa tới một thìa cơm nhỏ.      

"Mau ăn đi, để lạnh không ngon đâu."      

Đoạn Nghiêu có thể cảm giác ánh mắt lành lạnh phía sau nhắm vào lưng hắn, vì vậy tâm tình hắn càng thêm tốt hơn.      

Mộc Như Lam bất đắc dĩ, người này. . . Thật là, hơn nửa năm không thấy lại càng thêm ngây thơ, nhưng khi nhìn mắt hắn cô lại không đành lòng, muốn chiều theo tâm lý ngây thơ của hắn một chút, đây là vì cô đã từng cam kết sẽ chịu trách nhiệm với tương lai của hắn. Vì vậy không thể làm gì khác hơn là há miệng ăn thôi. . .

Thật ra nhìn dáng vẻ người đàn ông của cô ghen cũng rất thú vị nha, tối nay lại dỗ dành hắn là được.       Mặc Khiêm Nhân bình tĩnh nhìn bên cạnh Mộc Như Lam, không nhúc nhích, tay giật giật sau đó phản ứng kịp cánh tay mình bị bó thạch cao, là gãy xương do bị trọng lực va chạm khi đỡ Mộc Như Lam trước đó.      

Mặc Vô Ngân đi vào cầm theo bữa tối của Mặc Khiêm Nhân, nhăn mũi lại: "Mùi dấm thật nồng! Đoạn Nghiêu, anh cho chị dâu của tôi ăn cái gì? Sao chua như thế?"      

Tâm trạng của Đoạn Nghiêu lại vui vẻ hơn.      

Ánh mắt lành lạnh của Mặc Khiêm Nhân quét về phía Mặc Vô Ngân, nhất thời khiến thân thể Mặc Vô Ngân cứng ngắc, làm. . . Làm sao? Cô lỡ làm gì khiến anh trai không vui hả? Phản ứng chậm nửa nhịp thật lâu sau mới kịp hiểu được chuyện gì xảy ra, khó tin cười, thì ra là anh của cô cũng sẽ ghen nha! Ai da, thật là đáng yêu, bị nói chúng còn ra vẻ ngạo kiều? Ôi ha ha ha. . .        

Không ai coi trọng việc Mặc Khiêm Nhân ghen. . .      

Có lẽ là vì tất cả mọi người rất rõ ràng hai người này căn bản không có chỗ cho người khác chen chân, trận giải phẫu sinh tử kia đã tác động đến không ít người, cũng làm cho không ít người hiểu ra điều này.

...

Hôm sau.

Khách vẫn đông như cũ, còn có hai người bay tới từ Trung Quốc, ngày hôm qua Mặc Khiêm Nhân tỉnh lại xác nhận không sao, Mặc Vô Ngân mới dám nói cho bọn họ một chút, vì vậy sáng sớm hôm nay hai người đó liền lập tức bay tới.

Lục Tử Mạnh khoanh tay đứng ở cạnh giường, vừa chép miệng vừa lắc đầu quái dị nhìn Mặc Khiêm Nhân: "Thật là thảm hại, chụp kiểu ảnh làm kỉ niệm nào." Hắn ta vừa nói vừa mò lấy điện thoại trong túi áo chuẩn bị chụp hình, nhưng lại nhanh chóng cất máy cười gượng dưới ánh mắt lành lạnh của Mặc Khiêm Nhân, thầm nghĩ người này vẫn có vẻ quân lâm thiên hạ như vậy, đây là sự chênh lệch giữa thiên tài và người thường sao? Nếu hắn ta rơi vào hoàn cảnh này thì làm sao còn có thể đẹp trai ngời ngời như thế này chứ!

Mặc Khiêm Nhân bình thản liếc nhìn Lục Tử Mạnh và Tô Trừng Tương bên cạnh lạnh nhạt nói: "Nếu không có chuyện gì thì mấy người có thể về rồi." Ồn ào, thật không ngăn nổi Mặc Vô Ngân nhiều chuyện.

"Này này! Cậu có còn lương tâm không? Chúng tôi nhận được tin đã lập tức chạy tới thăm đấy!" Lục Tử Mạnh trừng mắt, thực ra hắn ta đã quen với thái độ của Mặc Khiêm Nhân từ lâu, nhưng vì lo Tô Trừng Tương da mặt mỏng đứng bên cạnh sẽ cảm thấy khó chịu nên mới tỏ vẻ như thế.

Nửa năm không gặp, tóc Tô Trừng Tương dường như dài hơn chút, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp có khí chất thành thục, cô ta mặc một bộ váy tay dài liền thân, vẻ mặt có chút cứng ngắc nhưng không còn kích động như trước, chỉ nhìn cái giường bệnh trống cạnh giường Mặc Khiêm Nhân hơi ngập ngừng hỏi:: "... Lam Lam... Kha tiểu thư đâu?"

"Ở sân sau." Mặc Khiêm Nhân nhìn cô ts thản nhiên nói, đôi mắt đen lạnh nhạt không chút dao động.

Tô Trừng Tương hơi mất tự nhiên khi đối diện với cái nhìn ấy, trái tim có cảm giác đau đớn âm ỉ, cô ta lặng lẽ hít sâu một cái gật đầu: "Em đi thăm cô ấy một chút."

Tình cảm là thứ khó có thể khống chế nhất, nửa năm cũng không đủ để mọi thứ bắt đầu lại như bình thường, giống như vết thương phải qua thời gian thật dài mới lành hẳn nhưng vẫn còn vết sẹo ở đó như cũ.

Lục Tử Mạnh nhìn bóng lưng Tô Trừng Tương, đáy mắt thoáng qua nét ảm đạm ngồi lên mép giường cạch Mặc Khiêm Nhân, chưa kịp nói đã nghe thấy giọng Mặc Khiêm Nhân bình thản nhưng không cho phép cự tuyệt: "Ngồi lên ghế đi." Ý nói đừng ngồi giường của hắn, hắn ngại bẩn.

Ánh mắt ảm đạm trong mắt Lục Tử Mạnh nhanh chóng bị tức giận thay thế, oán giận đứng dậy kéo ghế dưới giường ra trừng hắn: "Nửa năm không gặp mà cậu vẫn khó ưa như thế!"

"Chúng ta cũng từng có thời gian ba năm không gặp." Mặc Khiêm Nhân thản nhiên nói, ám chỉ có lần sau ba năm không gặp hắn cũng như thế, mới nửa năm không gặp thì hắn ta mong hắn có thể thay đổi thành kiểu gì?

Lục Tử Mạnh lại một lần nữa được Mặc Khiêm Nhân cho trải nghiệm cảm giác có tức mà không thể phát.

"Thật là..." Lục Tử Mạnh thở dài mệt mỏi, nhạt nhẽo chua chát nói: "Đáng đời cậu bị người ta ghen ghét hãm hại lúc trung học, tính khí tệ hại này khi nào mới có thể sửa chứ? Quá kiêu ngạo vô tình!" Tên phách lối này, vừa không lễ phép lại kiêu ngạo, nhưng hết lần này tới lần khác lại khiến hắn ghen tị muốn chết!

Quá khứ râu ria bị nhắc tới, Mặc Khiêm Nhân chỉ thản nhiên liếc hắn một cái: "Bản thân không tán được gái lại tới trách tôi?"

"Không trách cậu thì trách ai?!"

"Chúc mừng cậu có loại cảm xúc xấu xí thấp kém nhất của con người, cũng là bằng chứng cho thấy cậu vẫn thuộc bậc động vật linh trưởng." Vẻ mặt Mặc Khiêm Nhân vô cảm châm chọc không chút lưu tình.

Lục Tử Mạnh cảm thấy hắn ta nhất định là cuồng ngược mới có thể xưng huynh gọi đệ với con người này! Anh em tốt vào thời điểm này nên bày mưu tính kế hoặc an ủi hắn ta mới đúng, nhưng hắn ngược lại đi dùng lời nói ác độc châm chọc hắn ta, có nhầm hay không chứ!... Được rồi, nếu có một ngày Mặc Khiêm Nhân không dùng lời lẽ độc ác châm chọc hắn ta thì hắn ta lại cảm thấy có gì sai sai đấy.

Lát sau, hắn ta dứt khoát bỏ qua cái đề tài này, nhìn toàn thân Mặc Khiêm Nhân một cái, có chút nghiêm túc: "Tôi có loại cảm giác sau này cậu có thể bị Mộc Như Lam hại chết nha. Nếu như không phải sợ bị cậu thủ tiêu thì tôi còn rất muốn gậy đánh uyên ương đấy." Lần này anh em của hắn ta đúng là suýt chết nha, hơn nữa rõ ràng là do Mộc Như Lam liên lụy không phải sao? Trước kia cho dù Mặc Khiêm Nhân ngây ngốc ở nước ngoài nhiều năm thì lúc về cũng không có một vết thương nào trên người.

Mặc Khiêm Nhân không vui nhìn hắn.

Lục Tử Mạnh giơ tay đầu hàng đổi đề tài: "Bệnh của cô ấy trị liệu sao rồi?" Hắn ta còn băn khoăn vấn đề tâm lý Mộc Như Lam không bình thường, không biết Mặc Khiêm Nhân trị liệu sao rồi, mặc dù trước đó có một đoạn thời gian cô được Tô Trừng Tương trị liệu tâm lý ở Bắc Kinh, nhưng bệnh tình ra sao thì Tô Trừng Tương giữ nguyên tắc không tiết lộ tin tức về biến thái với người khác, kể cả với hắn ta cũng không nói một chữ.

"Rất tốt." Mặc Khiêm Nhân thản nhiên nói. Hắn có thể cảm giác cô thay đổi trước sự cố gắng chữa trị của hắn.

"Vậy thì tốt, nếu không sau này để mẹ cậu biết thì mọi chuyện sẽ hỏng mất." Vẻ mặt Lục Tử Mạnh khoa trương nói. (truyện được đăng nhanh nhất tại diendanlequydon và wattpad các trang khác đều là coppy)

Bên kia, Tô Trừng Tương xuống thang máy đi tới sân sau, có khá nhiều bệnh nhân đi bộ ở chỗ này, cảnh vật thanh tịnh đẹp đẽ, gió thu hiu hiu thổi.

Cô ta đi qua một con đường nhỏ trải đá cuội, dừng bước chân nhìn thiếu nữ mặc đồng phục bệnh nhân ngồi trên ghế đá cách đó không xa, xung quanh là mấy đứa nhỏ. Cô ấy nở nụ cười rực rỡ, rõ ràng trên tay vẫn còn đeo băng nhưng tinh thần chơi cùng bọn nhỏ vẫn rất vui vẻ, nhìn qua hơi gầy và nhỏ nhắn hơn trước kia một chút, gương mặt thì lại vẫn ấm áp như mặt trời tỏa nắng như cũ.

Gương mặt Tô Trừng Tương có chút phiền muội vì Mặc Khiêm Nhân chậm rãi thả lỏng, khóe môi không khỏi mỉm cười nhẹ nhàng, xem ra bệnh tâm lý của cô dường như đã tốt hơn rất nhiều, hơn nữa cũng có vẻ không quá nghiêm trọng. Ban đầu là do cô ta bị ghen tỵ và tức giận chiếm hết lý trí mà kích động.

Cô ta từ từ bước qua, Mộc Như Lam hơi ngẩng đầu, nhìn thấy cô ta có chút bất ngờ lại có cả vui mừng. Tụi nhỏ đã nghe lời chạy tới chỗ khác chơi, khu này liền yên tĩnh trở lại.

"Cảm giác sao rồi?" Tô Trừng Tương ngồi cạnh cô có cảm giác ấm áp dịu dàng hơn cả ánh mặt trời. Thật là một cô gái thần kỳ, nghĩ tới cô gái như thế lại biến sự tự trách khi không thể cứu những cô gái bị bắt cóc cùng mình trở thành chấp niệm, cuối cùng tinh thần trở nên bất thường... bỏ qua sự ghen tỵ của cô ta, dùng công bằng chính trực không chứa tâm tư khác để đối xử đã cảm thấy hơi đau lòng.

"Ừm... Cũng không tệ lắm." Mộc Như Lam nâng tay trái lên níu mi: "Nhưng mà cô gái kia... Chẳng lẽ tôi cũng sẽ trở thành như vậy sao?"

"Sẽ không. Hai người không giống nhau." Tô Trừng Tương nghiêm túc nói: "Bây giờ tôi kiểm tra cho cô một lần?"

"Ừ, được."

Kiểm tra tâm lý kết thúc sau khoảng nửa tiếng, Tô Trừng Tương cho rằng trạng thái tinh thần của Mộc Như Lam đã không khác quá nhiều so với người bình thường, có lẽ vì lúc ở Mỹ được Mặc Khiêm Nhân giúp trị liệu khá nhiều.

Nụ cười trên môi Tô Trừng Tương không khỏi có chút biến mất, nhìn ánh mắt lo lắng của Mộc Như Lam hơi cười khổ: "Xin lỗi, tôi còn cần chút thời gian."

"Sẽ không sao đâu." Mộc Như Lam thích cô gái này.

"Ừ." Được an ủi bởi một cô gái nhỏ hơn mình như thể từ đầu cô ta đã luôn là người được an ủi, thật là rất không có tiền đồ.

Tô Trừng Tương và Lục Tử Mạnh cũng không ở lại Nhật Bản lâu, Tô Trừng Tương là nhà tâm lý học tội phạm, còn có một vụ án muốn điều tra, Lục Tử Mạnh vốn không muốn tiếp quản cơ nghiệp đã bị ba Lục và mẹ Lục ép bất đắc dĩ phải tiếp nhận việc làm ăn của Lục gia. Lần này hai người đúng là cố gắng nhất có thể để có thời gian qua đây thăm bọn họ(MKN&MNL).

Khách tới dần dần ít đi, mọi người đều là người bận rộn, ngay cả Mặc Vô Ngân cũng cũng phải trở về viện khoa học công tác, Mộc Như Lam cũng bắt đầu đuổi người.

"A Nghiêu không cần đi học sao? Nên trở về rồi." Mộc Như Lam vừa ăn cơm vừa nói với Đoạn Nghiêu. Người nên đi đều đã đi hết rồi, ngay cả Ive cũng chạy mất trước khi Mặc Khiêm Nhân tỉnh lại, không biết là sợ bị Mặc Khiêm Nhân bắt trở về Coen hay như nào, Mặc Vô Ngân nói hắn có tật giật mình vì trước đó dám yêu cầu anh cô vô lý, nên lúc "sư tử" tỉnh thì lập tức chuồn mất. Thật ra Mộc Như Lam rất tò mò Ive yêu cầu cái gì, nhưng mà tất cả mọi người đều không nói làm cô cũng không thể biết được.

Mắt đào mỹ lệ nhìn Mộc Như Lam một cái, thìa đồ ăn vốn muốn đút cho cô, không vui nói: "Đã lâu không gặp mà mới qua mấy ngày cậu đã chê tớ phiền?" Hắn còn muốn tiếp tục làm Mặc Khiêm Nhân khó chịu.

"Không phải chê cậu phiền, chẳng qua là lo lắng việc học của cậu, sắp thi tốt nghiệp rồi đó." Mộc Như Lam có chút bất đắc dĩ nói.

Đã là lão đại hắc đạo rồi còn lo thi đại học hay không làm gì chứ.

Dĩ nhiên Đoạn Nghiêu không thể nào nói như thế.

Ánh mắt Mộc Như Lam nhu hòa, đưa tay xoa đầu hắn: "Tớ hy vọng A Nghiêu biết nhiều người hơn, trải qua nhiều chuyện hơn, cuộc sống phải có nhiều kỉ niệm mới có thể phong phú trọn vẹn, nếu như vì tớ mà A Nghiêu không hạnh phúc thì tớ sẽ rất khó xử đấy."

Hơn nữa, cô luôn dùng phương thức dịu dàng lại kiên định để từ chối hắn, không có cơ hội để thương lượng, không hề có.

Đoạn Nghiêu nhìn cô, mắt đào mỹ lệ đẹp như bảo thạch rực rỡ đầy màu sắc, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào chỉ chứa một mình Mộc Như Lam trong ánh mắt đó.

"A Nghiêu..." Mộc Như Lam tựa vào lồng ngực hắn, cánh tay thiếu niên ôm sau lưng siết chặt khiến cô có cảm giác khó thở, nhưng cô không chút nhúc nhích mặc cho hắn ôm.

Đoạn Nghiêu khẽ cúi đầu nhìn đỉnh đầu thiếu nữ, lông mi thật dài tạo thành một cái bóng phủ trên đôi mắt khiến đôi con ngươi kia càng có vẻ sâu thẳm khó phân biệt.

Nếu như là lúc trước, hắn nhất định còn có thể cố chấp tìm cách chia rẽ Mặc Khiêm Nhân và Mộc Như Lam, trước đó không lâu, hắn vẫn còn vì cái mục đích này mà điên cuồng hấp thu bóng tối để mình trở nên mạnh mẽ, hắn cho rằng khi hắn có thể mạnh hơn Mặc Khiêm Nhân thì có thể trở thành người thắng. Hắn không cảm động vì Mặc Khiêm Nhân quên mình ngăn đạn cho Mộc Như Lam hay vứt bỏ tôn nghiêm cầu xin Ive cứu cô, bởi vì hắn cũng có thể làm như thế, nhưng lúc trong phòng phẫu thuật, một khắc khi trái tim Mặc Khiêm Nhân dừng lại kia, hắn nghe thấy tiếng gọi nhẹ nhàng của thiếu nữ, mỗi một tiếng gọi là một nhịp tim đập, đó là ràng buộc tận sâu trong linh hồn giống như dây tơ hồng chém mãi không đứt, khiến cảm giác tuyệt vọng trào tới bao phủ hắn.

Thư Mẫn từng nói với hắn rằng tình cảm không thể miễn cưỡng, châm chọc cười nhạo lời thề son sắt của hắn, cuối cùng vẫn là tận mắt hắn thấy thực tế hắn không muốn thấy nhất.

"Rất thương hắn ta sao?" Giọng nói trầm thấp nỉ non của Đoạn Nghiêu vang lên trên đỉnh đầu.

Mộc Như Lam ôm lại hắn, suy nghĩ một chút: "Muốn mãi mãi ở cùng hắn."

"Vậy còn tớ?" Thiếu niên không cam lòng hỏi, cô rõ ràng từng nói sẽ chịu trách nhiệm với tương lai của hắn, nếu bọn họ mãi mãi ở cùng nhau vậy còn hắn thì sao?

"A Nghiêu là người nhà."

"Đây là chuyện cậu tự ý quyết định."

"Vậy thì A Nghiêu ngoan ngoãn nghe lời là được rồi."

"Ồ..." Đoạn Nghiêu nhếch khóe môi, nở một nụ cười xinh đẹp, ánh nước thoáng qua đáy mắt liễm diễm như suối dưới ánh trăng, cánh tay ôm Mộc Như Lam siết chặt rồi lại chậm rãi buông lỏng, giọng nói trầm thấp vẫn quyễn rũ dễ nghe như cũ: "Nếu có một ngày cậu thấy không hạnh phúc hãy nói cho tớ biết."

"Được." Khóe môi Mộc Như Lam mỉm cười.

Tầm mắt sau lưng hắn đã nhìn chằm chằm thật lâu, Đoạn Nghiêu thu lại cảm xúc trong đáy mắt, đứng lên nhìn Mặc Khiêm Nhân. "Tôi sẽ luôn luôn giám sát phía sau anh."

Mặc Khiêm Nhân lạnh nhạt vô cảm nhìn qua nụ cười của hắn, nắm tay giật giật gần như không thể nhận ra, ừ, lại có lần sau liền đánh nát cằm hắn(ĐN).

"Tớ đi đây." Đoạn Nghiêu dứt lời liền rời khỏi phòng bệnh.

"Đợi chút." Giọng Mặc Khiêm Nhân lạnh nhạt truyền đến: "Ritana ở trong tay cậu?"

Đoạn Nghiêu quay đầu lại nhìn hắn: "Thì sao?"

Mặc Khiêm Nhân nói: "Tôi muốn đưa cô ta về Mỹ."

"Tại sao?" Đoạn Nghiêu nhíu mày, đưa ả điên đó về Mỹ? Chẳng lẽ không cần hành hạ ả đến chết sao?

"Phương pháp của cậu đối với cô ta không thể coi là đau khổ. Tôi muốn đưa cô ta vào Coen." Mặc dù sau đó Ritana cuồng loạn tương tự như đám tâm thần nữ ở tầng ba Coen, nhưng trước đó cũng tỉnh táo không khác gì thái nhân cách nam, chắc chắn có không ít nghiên cứu muốn thí nghiệm trên người cô, phải biết vật thí nghiệm cho thái nhân cách nữ hiện tại quá ít.

Đối với biến thái thì Coen mới thực sự là địa ngục, nhìn Ive tình nguyện trốn đi chứ không muốn mạo hiểm trước mặt Mặc Khiêm Nhân để bị bắt về là biết.

Đoạn Nghiêu nhìn Mặc Khiêm Nhân một lát, không lên tiếng xoay người rời đi coi như đồng ý yêu cầu của Mặc Khiêm Nhân, ả Ritana biến thái đó quả thật làm hắn phát bực, hành hạ thế nào cũng là bộ dạng hời hợt không quan tâm, cứ như bị cuồng ngược, nếu Mặc Khiêm Nhân có biện pháp khiến ả muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong thì tại sao không đồng ý?

Tiện thể đóng cửa phòng bệnh, chỉ còn lại hai người Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân.

Mặc Khiêm Nhân nhìn Mộc Như Lam.

Mộc Như Lam không để ý tới hắn, tiếp tục đọc sách y học, gần đây cô luôn dán đoạn việc học tập, không biết đã bỏ qua bao nhiêu bài thi rồi.

Mặc Khiêm Nhân tiếp tục nhìn Mộc Như Lam chăm chú.

Mộc Như Lam rốt cục có chút bất đắc dĩ đóng lại quyển sách, ngẩng đầu nhìn Mặc Khiêm Nhân "Sao thế?"

"Thái độ của em đối với Đoạn Nghiêu có gì đó không đúng." Mặc Khiêm Nhân nhìn cô nói, cái vấn đề này hắn đã hỏi lúc trước, hắn kết luận là bởi vì Mộc Như Lam cứu Đoạn Nghiêu, vì vậy cô cho rằng mình là người cướp hắn từ tay tử thần cho hắn tương lai, nên mới tốt với hắn ta như thế, nhận trách nhiệm đối với tương lai của hắn ta.

Nhưng mà... Bây giờ nhìn lại, kết luận này dường như không đúng lắm, hoặc đúng hơn là có chút sai lệch, không phù hợp với đa số tâm lý biến thái, đối với thái nhân cách thì "Xúc phạm" là điều tuyệt đối không được phép, người xúc phạm có là cha mẹ cũng sẽ bị trừng phạt chứ huống chi là người khác? Nhưng từ hành vi từ nãy cho thấy Mộc Như Lam quá mức khoan dung đối với đoạn Nghiêu.

Khóe môi Mộc Như Lam vẫn cười như cũ: "Vấn đề này hình như anh từng hỏi rồi."

"Em chưa nói đáp án cho anh." Mặc Khiêm Nhân bày tỏ hắn rất để ý thái độ Mộc Như Lam đối với Đoạn Nghiêu, à, tuyệt đối không phải là ghen, thật đấy.

"Không có hả?" Mộc Như Lam nghi hoặc nghiêng đầu, tựa như cảm thấy khó có thể tin, cô hẳn là nói cho hắn biết rồi mới đúng nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro