Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại 10: Về mối tình của Đoạn Nghiêu (Kết)

Editor: spring | Beta: Chan

Ánh nắng của California vừa xán lạn vừa bỏng mắt, một người đàn ông có dáng người cao gầy, mang nét đẹp phi giới tính khiến người khác liên tục liếc nhìn. Một chiếc kính râm màu đen ngăn trở nửa trên khuôn mặt hắn, chỉ để lộ sống mũi thẳng tắp và bờ môi đỏ yêu diễm, tựa như một yêu tinh đột nhiên xuất hiện, xinh đẹp quyến rũ như hoa, bỏng mắt hơn ánh nắng mấy phần.

Tai đeo tai nghe Bluetooth, xe thể thao màu xanh đã dừng sát ven đường, bước chân hắn không ngừng, bước lên xe rồi phóng đi, bỏ lại xa xa phía sau những đôi mắt quyến luyến.

"Cô ấy ở đâu?" Đôi mắt đẹp lạ thường, sắc bén như kiếm dưới kính râm nhìn thẳng phía trước, bàn tay đang nắm vô lăng cũng khẽ nắm chặt.

"Rất, rất xin lỗi... Mất dấu..." Người bên kia nói như vậy.

"Ầm!" Nặng nề đập lên tay lái, người đàn ông như hoa yêu thầm nguyền rủa một tiếng. Đáng chết, hắn từng dạy cô trinh sát và phản trinh sát như thế nào để cô trở nên ưu tú và mạnh mẽ hơn, thứ vẫn luôn dạy cho cô hiện tại lại trở thành hòn đá cản chân mình!

Nước Mỹ lớn như vậy, California lớn như vậy, hơn nữa bây giờ Mặc Khiêm Nhân không giống với kiếp trước, hắn ta vẫn ở bệnh viện tâm thần Korn, tỉ lệ hai người gặp phải nhau rất nhỏ, hắn không nên lo nghĩ bực bội như vậy, nhưng có lẽ là vì - đã nhiều năm như vậy, cho dù vốn không muốn như thế nào, bây giờ hắn cũng không thể không gọi là "kiếp trước" - kiếp trước tình cảm giữa Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân đến rất nhanh và rất sâu, sự phản kích của hắn hoàn toàn vô dùng, bất luận cố gắng như thế nào đều chẳng có tác dụng gì. Bóng ma ấy quá nặng, nặng đến mức hắn không thể không sợ hãi Mộc Như Lam chỉ cần gặp mặt Mặc Khiêm Nhân liền sẽ sinh ra phản ứng hoá học vừa thấy đã yêu, mỗi lần nghĩ như vậy, hắn sẽ cảm thấy đau lòng không thở nổi.

...

Mộc Như Lam né tránh người theo dõi mình, đeo kính râm và mũ, cưỡi một chiếc xe đạp việt dã đi lung tung không có mục đích dọc theo đường cái. Ánh mắt dưới kính râm hơi thẫn thờ, thỉnh thoảng có xe chạy qua bên người cô cũng chẳng hề để ý.

Những người theo dõi cô đều là của Đoạn Nghiêu, cô vốn biết điều đó. Người đàn ông như yêu tinh đột nhiên xông vào cuộc sống của cô vừa thần bí vừa mạnh mẽ, ở thời điểm cô còn ngây thơ đơn thuần, không biết gì về bóng tối của thế giới này, hắn đã nhìn thấu hết thảy, em trai của lão đại Ám Long Đoạn Ngọc. Cho dù Đoạn Ngọc không hề cung cấp bất kỳ trợ giúp nào cho hắn, hắn cũng có thể lặng lẽ trưởng thành, trong tình huống không ai biết đã trở thành cái cây bao phủ bầu trời của cô.

Cô rất cảm ơn hắn đã làm bạn mình cho đến ngày nay, mấy năm qua bất luận thế nào hắn luôn luôn không rời không bỏ, ở bên cạnh cô. Ban đầu có lẽ cô không hiểu, nhưng khi tâm tính dần trưởng thành, tình cảm dành cho hắn thay đổi, sự nhạy bén của phụ nữ bắt đầu có tác dụng, cô bắt đầu chú ý đến một số từ ngữ không phù hợp khi hắn nói chuyện. Lúc hắn dạy cô một thứ gì đó, thường xuyên sẽ dùng "Cậu hiểu", "Đối với cậu thì thứ này quá đơn giản", "Cậu biết" các thứ, ban đầu cô còn tưởng là hắn tin tưởng cô, về sau mới dần dần nhận ra hắn hẳn đang so sánh cô với ai đó.

Đó chắc chắn là một người rất ưu tú, ưu tú đến mức khiến hắn khắc cốt ghi tâm. Cô không biết tại sao hắn muốn so sánh cô với cô gái kia, cũng không bằng lòng như vậy, chẳng lẽ mỗi người không phải là một cá thể độc lập sao? Cho dù cô không ưu tú hoàn mỹ như cô gái không biết tên kia, nhưng cũng chính bởi vì như thế nên cô mới là cô, còn cô ấy là cô ấy, chẳng lẽ không phải như vậy sao? Cho nên cô bắt đầu bài xích theo bản năng, không muốn tiếp tục như hắn mong đợi, nếu không như vậy, cô sẽ có cảm giác bị xem như vật thay thế.

Nói cho cùng cô cũng là con người, nếu vì vậy mà làm tổn thương đến ai, vậy ngoài việc nói xin lỗi ra cô còn có thể nói cái gì?

Bánh xe đạp không biết đã lăn bao nhiêu vòng, cô nghĩ, đến khi trời tối hẳn cô chợt nhận ra không biết mình đã đạp đến tận đâu. Cô dừng lại, đảo mắt nhìn bốn phía, đầu đường nào đó, hai bên trống không, không tìm thấy cây cối hay căn nhà nào, sờ vào túi, ừ, có túi tiền, nhưng không có điện thoại hay thiết bị liên lạc nào, bởi vì cô không muốn ở nước Mỹ còn sống dưới sự bảo hộ của hắn, cho nên hệ thống định vị trong điện thoại di động cũng trở thành đối tượng phòng bị của cô.

Mộc Như Lam thở dài, trái lại không cảm thấy có gì phải sợ, tiếp tục đi về phía trước.

Càng đi, tiếng ve kêu càng rõ ràng ầm ĩ bên tai, lỗ tai Mộc Như Lam giật giật, giương mắt, quả nhiên thấy phía trước có rất nhiều cây cối, hình như là một ngọn núi. Lại đến gần hơn, cô thấy một con đường xi măng đi thông lên núi, ngẫm nghĩ một lúc, cô xuống xe đạp, đẩy xe leo lên núi. Trên núi có loại đường xi măng này đồng nghĩa với việc có người ở, dù sao xung quanh cũng chỉ ngọn núi này, không phải loại dãy núi liên miên không dứt, tiếp tục đạp xe đi thì không biết bao lâu nữa mới có thể tìm được khách sạn để ăn cơm ngủ nghỉ, cô sắp mệt đến nằm sấp ra rồi.

Phía bên kia, xe thể thao màu xanh ngọc đi về phía bệnh viện tâm thần Korn, thỉnh thoảng đột ngột chậm lại, sau đó đột nhiên tăng tốc, lại đột nhiên chậm xuống... Giống như tâm trạng Đoạn Nghiêu vào thời điểm này, vừa sốt ruột lại vừa khủng hoảng, nghe nói mỗi một cặp người tình yêu nhau thắm thiết đều bị số mệnh dẫn dắt, bất luận ở thế giới nào, bất luận xảy ra bao nhiêu quanh co, cuối cùng đều sẽ đến với nhau...

Hắn đang mải xoắn xuýt, không hề nhận ra đằng sau có một chiếc xe chuyên dụng màu đen của FBI chậm rãi vượt lên, đi ngang hàng. Cửa sổ xe màu đen trượt xuống, người đàn ông ngồi trên ghế lái bấm còi, hỏi: "Hey! Man! Need help?" Kỹ thuật lái xe lúc nhanh lúc chậm của Đoạn Nghiêu khiến người ta hoài nghi có phải hắn có vấn đề gì không, thân thể không thoải mái hoặc uống rượu hoặc hút "mai thúy".

Cửa sổ xe Đoạn Nghiêu vốn đang mở ra - không khí trong xe đè nén đến mức chính hắn cũng cảm thấy không thoải mái. Nghe thấy tiếng gọi, Đoạn Nghiêu nghiêng đầu liếc qua rồi không để ý đến, chỉ tăng tốc tiến lên, người phía sau thấy vậy trừng mắt, thật là không lễ phép! Lập tức đạp chân ga đuổi theo như muốn hả giận.

Chiếc xe đen bị bỏ lại phía sau cũng tăng tốc, Đoạn Nghiêu liếc mắt nhìn, vốn không muốn để ý tới, nhưng không ngờ, thời điểm chiếc xe đó vượt qua, hắn nhìn thấy cái bóng như có như không ở hàng ghế sau, khẽ giật mình, lông mày bỗng nhăn lại, người kia... không lẽ là...

Trong lòng giật mình, phát hiện Korn ở ngay trước mắt, chiếc xe đen nghi ngờ chỏ Mặc Khiêm Nhân đã rẽ vào, đèn cuối xe biến mất trong tầm mắt hắn.

Cảm giác bất an lóe lên, hắn rẽ vào cùng theo bản năng.

Mộc Như Lam bị chặn lại ở cửa, không chỉ không thể đi vào tá túc một đêm, còn suýt chút nữa bị coi là phần tử khả nghi. Mộc Như Lam quýnh lên, cô vốn tưởng rằng đây là sơn trang tư nhân gì đó, không ngờ lại là một bệnh viện tâm thần, hơn nữa nhìn dáng vẻ này, rõ ràng cũng không phải một bệnh viện thông thường, giống với ngục giam hơn. Cô vẫn nên đàng hoàng tiếp tục đi đường, có thể đi tới thôn trấn gần đây trước nửa đêm - có quân nhân ở bên trong nói đi về đằng trước một đoạn có thể tìm được một vài quán trọ nhỏ.

Cô ngồi lên xe, đang muốn thuận đường dốc thoải mái lao xuống, không ngờ lại gặp phải một chùm ánh đèn chói mắt, vội vàng phanh lại nhích sang bên cạnh. Đây là một chi tiết nhỏ không đáng chú ý, nhưng cô lại chợt có cảm giác rất kỳ quái, như thể đột nhiên cảm nhận được một loại từ trường không quá bình thường. Cô nghiêng đầu nhìn chiếc xe dừng trước trạm canh gác theo bản năng, chỉ là chưa nhìn được mấy giây, một chiếc xe thể thao màu xanh ngọc đột nhiên phanh lại bên cạnh cô, dọa cô nhảy dựng.

Đoạn Nghiêu đẩy cửa xe ra, hết nhìn chiếc xe trước mắt lại nhìn về phía Mộc Như Lam, cặp mắt đào hoa đẹp lạ thường mơ hồ có chút lo lắng, trái tim đập kịch liệt: "Lên xe!"

Mộc Như Lam trừng mắt nhìn Đoạn Nghiêu, không phản ứng kịp sao hắn lại xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa còn không nói hai lời bắt cô lên xe, tên này rốt cuộc có ý gì?

"Lam..."

"Xảy ra chuyện gì sao?" Mộc Như Lam hít vào một hơi, cố gắng bình tĩnh hỏi: "Công ty? Giới quý tộc? Hay an toàn của cá nhân tớ xảy ra vấn đề?"

"..." Đoạn Nghiêu lập tức im lặng, tâm trạng nóng nảy như thể bị dội một chậu nước lạnh, hắn cuống cuồng chạy đến, lại quên mất mình hình như không có lý do làm chuyện như vậy với cô. Đối xử với cô như vậy, bởi vì Mộc Như Lam ở kiếp trước hay vì điều gì khác, ngay cả chính hắn cũng đã lẫn lộn không thể phân biệt được. Làm như vậy với cô quá không công bằng.

Mộc Như Lam nhìn hắn chằm chằm, hồi lâu sau nghiêng đầu nhìn đèn đường mờ nhạt u ám phía xa, sau đó xoay đầu lại, hỏi: "Cô gái kia là ai?" Ít nhất để cô biết người kia là ai, ngay cả tình địch của mình cũng không biết là ai còn đánh thế nào?

Đoạn Nghiêu yên lặng, Mộc Như Lam giật giật khóe môi, lạnh mặt quay người muốn rời khỏi, một giây sau cổ tay bị nắm lại. Đoạn Nghiêu nhìn cô, đôi mắt đẹp lạ thường mang sắc thái xinh đẹp thần bí: "Nếu như tớ nói đó là cậu ở một thế giới khác, cậu có tin không?"

Đoạn Nghiêu nhìn sắc mặt cô chuyển từ khiếp sợ khó có thể tin đến đột ngột bình tĩnh trở lại, hắn dần dần hồi hộp hơn, nói ra loại lời này, đại khái tất cả mọi người sẽ chỉ cảm thấy bị đùa giỡn đi...

"Trên thế giới này chỉ có một Mộc Như Lam." Cô hất tay của hắn ra, ánh mắt kiên định sáng ngời. Mặc kệ có bao nhiêu thế giới, có bao nhiêu Mộc Như Lam, thế giới này Mộc Như Lam chỉ có một, đó chính là cô.

Đoạn Nghiêu run lên, nhìn cô nhẹ nhàng che nửa mặt cong môi, đôi mắt bị chặn, không thấy rõ. Thế giới, dường như cuối cùng được tách ra một cách rõ ràng...

"Người kia... Người mà cậu gọi là Mộc Như Lam ở một thế giới khác, cô ấy yêu cậu?"

"... Yêu. Tình yêu giữa thân nhân."

"Không ở bên cạnh cậu?"

"Kết hôn sinh con với người khác."

Một cơn gió ấm áp thổi qua, đàn ve khàn giọng kiệt lực gào to.

Mộc Như Lam nhìn hắn, hồi lâu sau khóe môi cong lên: "Hóa ra là yêu đơn phương..."

"..."

"Đi thôi." Mộc Như Lam đột nhiên nói, tâm trạng vui vẻ.

"..." Đoạn Nghiêu không rõ vì sao tâm trạng cô đột nhiên tốt lên...

Vì sao hả? Bất kể "thế giới luận" Đoạn Nghiêu nói là thật hay giả, đối với Mộc Như Lam mà nói đây không phải điều quan trọng nhất. Quan trọng là, Đoạn Nghiêu yêu đơn phương. Rất nhiều người đều nói không có được mới là tốt nhất, nhưng trên thực tế, đối với một số người chuyên tình mà nói, từng chiếm được rồi mất đi mới là trí mạng. Từng chiếm được sẽ có hồi ức tốt đẹp không xóa đi được, từng có được sẽ có rất nhiều ngọt ngào thuộc về hai người mà người thứ ba không thể chen vào. Nếu vừa rồi Đoạn Nghiêu trả lời hắn và người kia đã từng là người yêu, như vậy cô chắc chắn sẽ kết thúc tình cảm đối với hắn, cô không có nhiều thời gian như vậy để lãng phí theo đuổi tình cảm không có được sự đáp lại chân chính, như thế quá tuyệt vọng. Trải qua bao nhiêu năm, cô không còn là cô gái nhỏ ngốc nghếch trả giá tất cả vì Âu Khải Thần và người thân ngoài mặt tốt với cô năm xưa.

Đoạn Nghiêu là của cô. Cho dù trong lòng hắn vẫn còn cái bóng của người nào đó thì đối với cô, được ở bên cạnh hắn chính là ưu thế lớn nhất.

Vài miếng lá nhỏ bị gió thổi rơi.

Bên chỗ trạm canh gác, trong chiếc xe vừa mới bị kiểm tra xong, người đàn ông ngồi hàng ghế sau gác hai chân thon dài, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng quét qua kính chiếu hậu bên ngoài đang phản chiếu hai bóng người đi ngược chiều với hắn, ánh mắt hắn rơi xuống người Mộc Như Lam, sau đó lạnh nhạt không dấu vết dời đi chỗ khác, như thể chỉ thấy một người xa lạ một giây sau sẽ quên...

Hai chiếc xe đi ngược chiều nhau, lần này sửa lại quá trình, thay đổi kết cục.

Người đặc biệt sẽ hấp dẫn vô số người bình thường, mà người đặc biệt sẽ chỉ bị người cũng đặc biệt hấp dẫn...

------ đôi lời muốn nói -------

Xong rồi... Bởi vì quá nhiều cô nàng tỏ vẻ không muốn tự nghĩ, thế nên Hắc Quả cho mọi người thống khoái luôn (cắt cổ, viu ——) Ngày mai... để xem là phiên ngoại của Hans hay Ive đây...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro