Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C6-10

Chương 6: Thiên sứ mị hoặc
Editor: MDL
Beta-er: Misery De Luvi

Mộc Như Lam đi đến trước phòng bệnh của Lam Nhất Dương, gõ gõ cửa, từ bên trong lập tức truyền ra một tiếng rống giận, âm thanh nghèn nghẹn như bị nghẹt mũi, "Con mẹ nó, cút ngay cho ông!"

Hôm đó, Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm đã đánh gãy xương mũi của Lam Nhất Dương.

Mộc Như Lam thoáng chần chừ, sau một lúc, cô cầm cháo trên tay, đẩy cửa bước vào. Đây là phòng bệnh VIP nên chỉ có một bệnh nhân, vừa rộng rãi vừa thoáng mát. Mà lúc này tại giường bệnh, Lam Nhất Dương trên đầu và mũi đều quấn băng gạc, chân trái còn được bó một lớp thạch cao thật dày, cánh tay phải cũng bị nẹp lại, thoạt nhìn không khác gì xác ướp.

Lúc này xác ướp căn bản không phát hiện có người đứng ở cửa, bởi vì hắn đang cố hết sức vươn cánh tay trái để với lấy quả táo đặt ở trên cái bàn bên phải đầu giường. Không biết tên nào ác ôn đến thế, lại phớt lờ cánh tay phải trọng thương của hắn mà đem quả táo đặt ở bên phải...

Chút nữa thôi, chút xíu nữa thôi, quả táo, quả táo đỏ của hắn...

Lam Nhất Dương thật tập trung, hắn tập trung muốn lấy quả táo đỏ mọng kia, cố gắng đến nỗi khớp xương kêu lên răng rắc, thế nhưng cố thế nào cũng với không tới, con mẹ nó thật đáng giận! Thiếu niên tức đến mức hai má đỏ bừng, chết tiệt, hắn muốn ăn táo!

Một bàn tay trắng nõn xinh đẹp vươn ra, cầm lấy quả táo đỏ hắn mơ ước đã lâu.

Lam Nhất Dương kinh ngạc ngẩng đầu thì liền bắt gặp nụ cười nhàn nhạt cùng ánh mắt ấm áp của Mộc Như Lam. Hắn bất ngờ, nhất thời nhíu mày, đáy mắt dâng lên một tầng âm trầm, hắn tất nhiên biết người kia là ai, chính là chị gái của hai tên nhóc khốn kiếp kia! Chị gái vô cùng yêu dấu của tụi nó!

"Anh không sao chứ?" Mộc Như Lam cầm quả táo, đem cháo đặt ở mặt bàn, cháo và đồ ăn đã được bọc kín, không mở ra là không nghe được mùi vị, Lam Nhất Dương cũng không chú ý.

Hắn nhếch khóe miệng, mỉa mai đáp lại ánh mắt lo lắng của Mộc Như Lam, "Không sao? Cô xem tôi như vậy giống 'không sao' lắm hả?"

Mộc Như Lam còn chưa kịp trả lời thì Lam Nhất Dương đã âm hiểm trào phúng, "Tôi nói cho cô biết, chuyện này tôi tuyệt đối không bỏ qua. Cô cũng không cần lo lắng, tôi không có thói quen đem chuyện của mình mách với trưởng bối trong nhà. Nhưng hôm nay hai thằng em cô đánh gãy một chân của tôi, ngày nào đó tôi sẽ chém què hai chân chúng, chúng đánh gãy mũi của tôi, ngày nào đó tôi sẽ khoét hai con mắt chúng!"

Lam Nhất Dương cũng chẳng phải hạng tốt lành gì, có điều hắn là thiên tài, thường ngày ăn chơi lêu lỏng nhưng đến thời khắc mấu chốt thì chỉ cần cố gắng một chút là sẽ có kết quả hơn người. Tư chất trời sinh vô cùng tốt, ấy thế mà hắn lại càng ngày càng đổ đốn, cuối cùng trở thành bộ dạng buông thả như bây giờ. Hắn vốn sống cùng ông ở Úc, ngặt nỗi ông hắn quản không nổi nên mới cho hắn về nước để bố quản giáo.

Chỉ là người nhà của Lam Nhất Dương tuyệt nhiên chẳng thể đoán được rằng, mới về nước chưa đến một tuần, tên nhóc này lại gây chuyện, đã thế còn là gây chuyện với hai công tử Mộc gia tiếng tăm lẫy lừng tại thành phố K.

Mộc Như Lam lẳng lặng nhìn hắn, nụ cười nơi khóe miệng vẫn nhu hòa như trước. Chờ Lam Nhất Dương nói xong, cô mới cầm lấy dao hoa quả, chậm rãi gọt vỏ táo.

Lam Nhất Dương càng nói càng hưng phấn cứ như đã cắt Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm thành tám khối không bằng, vừa thấy Mộc Như Lam gọt vỏ trái cây, hắn vội vàng lên tiếng, "Tôi muốn ăn cả vỏ!"

Động tác của Mộc Như Lam dừng một chút, đưa mắt nhìn Lam Nhất Dương, thấy hắn có vẻ xấu hổ, cô liền nở nụ cười dịu dàng, "Được rồi."

Lam Nhất Dương nhìn Mộc Như Lam đi vào phòng tắm rửa táo, sau đó đem quả táo đã bị gọt một phần vỏ đặt ở miệng ly thủy tinh bên trái hắn, xong xuôi, cô đi về phía bên phải, định nâng Lam Nhất Dương ngồi dậy nhưng chỉ nhận được một cái nhích người đầy cảnh giác. Đôi mắt hẹp dài của hắn nhíu lại, "Cô muốn làm gì?"

"Nằm thì làm sao ăn cơm?" Mộc Như Lam nhìn xuống chiếc túi trên bàn.

Lam Nhất Dương như hiểu ra, khinh thường lên tiếng, "Cô cho rằng làm vậy là tôi sẽ bỏ qua cho hai thằng ranh nhà cô sao? Nói cho cô biết, cho dù mẹ cô có khỏa thân quỳ trước mặt tôi mà cầu xin thì cũng không chuyện đó đâu!" Ông đây không thèm gì một chén cháo! Lam Nhất Dương hắn từ trước tới giờ, đi đánh nhau chưa từng có ai dám đụng vào mặt hắn dù chỉ một chút. Thế mà hai tên nhóc kia lại đánh gãy mũi của hắn. Dựa theo tính tình khó chịu của hắn, mối hận này, hắn nhất định phải bắt đối phương trả lại gấp mười lần mới hả dạ!

Mộc Như Lam dừng chân, chậm rãi đứng thẳng lên. Nụ cười ấm áp trên môi biến mất, đôi mắt trong trẻo nhìn hắn, mang theo vài phần khiển trách và lạnh lùng. Thái độ hoàn toàn tương phản so với lúc nãy khiến người ta cảm thấy không tự nhiên.

Lam Nhất Dương cũng trừng mắt nhìn lại cô.

Cô lên tiếng, "Anh hiểu lầm rồi. Hôm nay tôi đến đây không phải vì muốn anh tha thứ cho em trai tôi. Chỉ là, chúng nó làm sai. Có câu 'chị cả cũng như mẹ', tôi không dạy dỗ hai đứa nó cho tốt, hại anh bị thương, là lỗi của tôi. Vì muốn làm hết trách nhiệm cùng nghĩa vụ nên tiền thuốc men và xin lỗi tôi đều đã làm cho anh. Nhưng xin anh chớ quên, anh vì lí do gì mà bị em trai tôi đánh. Anh đi trên đường bỗng nhiên nghe thấy một tên đàn ông nào đó tuyên bố muốn 'cưỡi' mẹ anh, anh sẽ không tức giận, không phẫn nộ sao?"

Lam Nhất Dương kinh ngạc trợn mắt, há hốc mồm nhìn Mộc Như Lam. Hắn không ngờ cô gái luôn có vẻ lương thiện ấm áp mà hắn cho là giả tạo này lại làm ra một phép so sánh như vậy. Thật ngoài ý muốn, cô gái này có vẻ chân thật đó chứ...

"Cho nên, tôi thay em trai mình xin lỗi anh, hy vọng anh cũng có thể kiểm điểm lại. Về lời uy hiếp của anh, nếu anh thật sự tính làm như vậy, tôi sẽ dùng quyền lực hội học sinh báo cáo lên hội đồng quản trị, mời anh rời khỏi học viện Lưu Tư Lan. Học viện chúng tôi không chào đón xã hội đen và lưu manh." Mộc Như Lam nói rất nghiêm túc, cô không phải người hay nói đùa, mà là thật sự sẽ làm như vậy.

Lam Nhất Dương lớn từng này tuổi, chuyện khiến hắn kinh sợ đến ngớ người, ngoại trừ một lần không cẩn thận gặp phải cảnh ông nội mây mưa cùng một cô nàng ngoại quốc, thì vẫn chưa có lần thứ hai. Mà lý do hắn kinh sợ chính là vì không ngờ ông hắn ở cái tuổi đó mà vẫn còn sung sức đến thế. Mẹ nó! Thật không hổ là ông của hắn, gừng càng già càng cay, uy phong tuổi trẻ mãi không giảm! Nói không chừng còn có thể cho bố hắn thêm vài đứa em trai em gái, cho hắn thêm vài người cô người cậu! Đương nhiên, nếu nói lời này cho ông nội nghe, chắc chắn hắn sẽ bị lão nhân gia vung trượng quất bầm dập.

Mộc Như Lam không hề đe dọa, nhưng Lam Nhất Dương cũng không hiểu vì sao hắn lại bị kinh sợ, hắn chỉ cảm thấy... bị Mộc Như Lam nói như vậy, đúng là hắn... cũng có chút không đúng.

Mộc Như Lam thấy hắn ngơ ngác, nghĩ lại, điều nên nói cũng đã nói cả, liền cúi người lấy đồ ăn và cháo trong túi ra.

Lam Nhất Dương quan sát cô gái đang đứng cách hắn không xa. Mái tóc đen của cô dài gần đến eo, vô cùng mềm mượt xinh đẹp. Cô khom lưng, những sợi tóc như thác nước chảy rì rì, đẹp đến mức khiến hắn thất thần. Sau đó, cô vươn tay, vén tóc ra sau tai. Lỗ tai xinh xắn liền lộ ra, thoạt nhìn rất mỏng. Người con gái này, đến cả đôi tai mà cũng tinh tế đến thế.

Tầm mắt Lam Nhất Dương bất giác trượt xuống. Vì tiết thu hơi lạnh, hơn nữa đồng phục Lưu Tư Lan vẫn luôn được cô mặc rất chỉnh tề nên chiếc áo sơ mi màu trắng được cài kín đến tận nút trên cùng, phía dưới là chiếc nơ bướm màu xanh. Áo khoác trắng phong cách Châu Âu vừa vặn tôn lên phần ngực quyến rũ của cô gái đang tuổi dậy thì. Cộng thêm chiếc váy có độ dài vừa phải, không xén ngắn củn đến lộ mông như một số thiếu nữ chạy theo mốt. Phía dưới là đôi chân thon dài cùng đôi vớ đen và giày da cũng màu đen.

Quá hoàn hảo.

Ba chữ này đột ngột hiện lên trong đầu Lam Nhất Dương. Sau đó, chẳng biết hắn suy nghĩ điều gì ái muội mà hai má càng ngày càng đỏ rực...

Rõ ràng là cô ăn mặc rất quy củ, vậy mà tại sao hết lần này tới lần khác, hắn lại cảm thấy vô cùng mị hoặc, vô cùng hấp dẫn?!


Chương 7: Đại thần bỉ ổi đến
Editor: MDL
Beta-er: Misery De Luvi

Lam Nhất Dương chợt nhớ đến bức hình mà một người bạn mới quen đưa cho hắn xem. Đó chính là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô. Mộc Như Lam là nhân vật nổi tiếng trong trường, nhưng dù sao cô cũng là hội trưởng hội học sinh nên dĩ nhiên rất hiếm khi xuất hiện dưới sân trường vào giờ giải lao. Hơn nữa, hai người cũng không học cùng khối, Mộc Như Lam học năm ba, còn hắn học năm hai.Read more...

Lý do khiến hắn tò mò về cô gái này là bởi vì, mặc dù có chút kinh ngạc khi nhìn thấy khí chất thanh cao ấm áp của Mộc Như Lam nhưng hắn dù cố đến mấy cũng không thể hiểu được, rốt cuộc cô gái này có gì đáng để bọn học sinh phải yêu thích như vậy? Tụi nó có phải quá khoa trương rồi không? Vô số lần hắn nghe được lũ nhóc đó nói: Hễ ai đã từng tiếp xúc với Mộc Như Lam thì đều sẽ thích cô. Bọn họ tất cả đều yêu cô.

Như vậy còn không khoa trương sao? Phải nói là quá khoa trương mới đúng! Khoa trương hơn cả chuyện hắn nhìn thấy ông nội mây mưa bảy lần trong một đêm! Đến cả đồng nhân dân tệ cũng còn có người ghét cơ mà. Hắn thật vô cùng coi thường chuyện này, nên mới thốt lên rằng, "Cùng cô ta mây mưa, cảm giác nhất định không tệ." Hắn cứ nghĩ, nếu có người hỏi tại sao, hắn sẽ trả lời, "Vì loại con gái thoạt nhìn càng rụt rè hiền lành thì khi lên giường sẽ càng phóng đãng, ông tôi bảo thế." Chỉ tiếc, còn chưa kịp có người hỏi thì Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm đã lao vào đánh hắn.

Nghĩ tới đây, lại nhớ đến lời Mộc Như Lam vừa nói, hắn cảm thấy cả người không được tự nhiên, cực kỳ xấu hổ.

Mộc Như Lam chuẩn bị đồ ăn xong, ngẩng đầu lên thì liền thấy Lam Nhất Dương có biểu cảm như bị táo bón. Hắn ta nhìn cô, máu mũi chảy xuống.

"..."

"Tôi đi đây." Mộc Như Lam ném nắp hộp vào thùng rác, nói.

"Này." Giọng nói nghèn nghẹn của Lam Nhất Dương vang lên.

Mộc Như Lam quay lại, ánh mắt nghiêm nghị lúc nãy đã thay đổi. Hiện tại, cô chỉ thấy cả người Lam Nhất Dương không được tự nhiên.

Mộc Như Lam nhìn hắn một hồi mà vẫn không thấy đối phương mở miệng. Vì thế cô đi thẳng vào nhà vệ sinh, mang vào đôi găng nhựa, cầm ra một chiếc bô.

Lam Nhất Dương cố sức ngẩng đầu hỏi, "Cô làm gì vậy?"

Mộc Như Lam cầm bô tới gần hắn, "Anh muốn đi vệ sinh mà?"

Lam Nhất Dương kinh ngạc, hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Mộc Như Lam xốc chăn lên, cởi quần cho hắn. Lam Nhất Dương sợ hãi, vội vàng dùng tay trái gạt tay cô ra, sau đó che chỗ đũng quần, "Cô định làm gì?"

"Giúp anh đi tiểu."

Lam Nhất Dương đỏ mặt, trừng mắt nhìn Mộc Như Lam, sắc mặt thay đổi không ngừng. Trong lúc đầu óc hỗn loạn, hắn hét lên, "Chẳng lẽ tôi muốn đại tiện cô cũng giúp sao?"

Mộc Như Lam nhướn mày, ánh mắt dần nghiêm nghị trở lại, "Lam đồng học, tôi nghĩ là tôi cần phải nói cho anh biết, sự nhẫn nại của tôi cũng có giới hạn."

Kiếp trước, Mộc Như Lam là người cứng cỏi đến mức dù có đè cả bầu trời lên lưng thì cô cũng tuyệt đối không cúi đầu trước bất kì ai. Khi ấy cô không giỏi nhẫn nại nên mới rơi vào cái bẫy của Bạch Tố Tình. Kiếp này, tuy tính cách đã bị bóp mép đến biến thái nhưng tính nhẫn nại của cô vẫn không tốt cho lắm. Có điều, nếu cô nhẫn nại với ai thì người đó phải cẩn thận, ấy chính là tín hiệu nguy hiểm, bởi cô chỉ đặc biệt nhẫn nại với những người mà mình muốn làm thành con rối.

Lam Nhất Dương, kiếp trước không đắc tội với cô, kiếp này cũng xem như chưa đắc tội, thế nên cô sẽ không ra tay chỉ vì tên nhóc này hét bảo muốn ăn cả vỏ táo. Dĩ nhiên, nếu hắn ta còn nói năng quá đáng thì cũng chưa chắc cô sẽ bỏ qua...

Vừa bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị của Mộc Như Lam, Lam Nhất Dương liền xìu xuống ngay tức khắc. Hắn vốn không có ý đó, chỉ là không biết phải phản ứng thế nào mới phải. Vì vậy, sau khi Mộc Như Lam cất bô vào nhà vệ sinh rồi đi ra cửa, cô liền nghe thấy tiếng hắn rống lên, "Ngày mai tôi muốn ăn canh gà!"

Bước chân của Mộc Như Lam chậm lại, cô nở một nụ cười ấm áp. Mái tóc đen nhánh mượt mà lay động, tuy chỉ trong nháy mắt nhưng dường như đã bắt mất hồn của Lam Nhất Dương.

Sau khi cửa phòng bệnh đóng lại một hồi lâu, Lam Nhất Dương vẫn chưa kịp hoàn hồn. Đợi đến lúc bừng tỉnh, hương thơm ngào ngạt của thức ăn khiến hắn cũng trở nên vui vẻ. Nhưng chẳng được mấy giây, sắc mặt hắn lại thối hoắc.

"Mẹ nó, không ai thấy tay phải của ông bị thương à? Đều đặt đồ ăn bên phải là ý gì đây chứ?"

...

"Về nhà thôi, Hải thúc." Mộc Như Lam mỉm cười nói với Trần Hải.

Trần Hải thấy Mộc Như Lam vui vẻ thì cũng vui lây. Ông mở bản giao hưởng cô thích nghe, chậm rãi lái xe hướng về phía Mộc gia.

Mộc Như Lam tựa vào ghế ngắm cảnh qua ô cửa sổ, nụ cười ấm áp nở rộ trên môi. Trong mắt cô, dường như thế giới này vô cùng đẹp đẽ.

Mà đúng là nó rất đẹp, so với kiếp trước, thế giới sau khi cô sống lại đẹp hơn cả ngàn vạn lần.

Lam Nhất Dương, ban đầu khi mới nghe qua cái tên này, Mộc Như Lam lờ mờ cảm thấy có chút ấn tượng. Suy nghĩ cẩn thận một hồi thì mới nhớ ra, đó chẳng phải là Lam đại luật sư trong truyền thuyết nổi tiếng đánh đâu thắng đó sao? Sau khi tốt nghiệp Harvard, hắn vừa bước vào giới luật sư thì lập tức nổi tiếng. Hắn ta là một thiên tài, là truyền thuyết trong số các luật sư trẻ tuổi. Thời điểm cô chết, Lam Nhất Dương mới hai mươi ba tuổi, vừa bước chân vào giới luật sư được một năm rưỡi, hắn đã thắng liền ba vụ kiện vốn không có khả năng thắng, ba chiến thắng lừng lẫy chưa từng có trong lịch sử.

Thì ra kiếp trước hắn đã từng học ở học viện Lưu Tư Lan, hơn nữa còn vào thời điểm Bạch Tố Tình chưa xuất hiện. A, thiếu chút nữa cô đã quên mất, kiếp trước cô chưa từng trải qua những chuyện này. Kiếp trước, cô không phải là hội trưởng hội học sinh, vả lại lúc mười sáu tuổi cô chỉ mới học năm một chứ không phải năm ba như bây giờ. Mười sáu tuổi, cô chỉ biết mê mải theo đuổi Âu Khải Thần. Thế giới của cô khi ấy, chưa từng xuất hiện Lam Nhất Dương.

À không, thiếu chút nữa đã có một lần, chính là trước khi chết một năm, cô rốt cuộc cũng tìm được đầu mối về kẻ đã cưỡng hiếp mình, phát hiện hắn chính là con trai của thị trưởng thành phố K. Lúc đó cô đã lập tức nói cho những người trong Mộc gia biết, lòng ôm hy vọng tràn trề. Thế nhưng bọn họ vừa nghe đó là con trai thị trưởng thì lập tức thay đổi sắc mặt, nói rằng dân không đấu lại quan, hơn nữa không có bằng chứng rõ ràng, chuyện xảy ra đã được vài năm, có kiện cũng không thắng nổi.

Cô không cam lòng, vì vậy đều giữ lại tất cả chứng cứ hữu dụng. Cô nghĩ, chỉ cần có thể mời được luật sư Lam Nhất Dương, hắn nhất định sẽ không sợ hãi quyền thế mà từ chối vụ án này. Cô nói cho người nhà biết chỉ vì muốn cho họ được vui vẻ. Thế nhưng thật không thể ngờ, cô còn chưa kịp liên hệ với Lam Nhất Dương thì chứng cứ đã bị hủy, mà tình cảm của cô với cái gia đình này cũng đồng thời bị bóp nát.

Bởi vì, người đã hủy chứng cứ chính là đứa em trai mà cô hết lòng yêu thương – Mộc Như Sâm.

====
Chậc chậc, có ai thấy bạn Lam Nhất Dương cutie ko

Chương 8: Hơn cả tế bào ung thư
Editor: MDL
Beta-er: Misery De Luvi

Xe đi qua cổng, lăn bánh trên con đường riêng biệt, sau đó tiến vào trong một đại biệt thự.

Mỗi lần từ nơi này đi vào, Mộc Như Lam đều không khỏi quay đầu nhìn đống đất kia, như thể thấy được chính mình kiếp trước gục đầu nằm trên đường cái mà không một ai thèm quan tâm. Cô nở một nụ cười ôn hòa, càng lúc càng ôn hòa.

Chẳng sao cả, chúng ta tự sưởi ấm bản thân, chiếu cố chính mình, hơn nữa, tôi sẽ lôi một ít người cùng cô xuống suối vàng cho đỡ lẻ loi, có được không?

Cửa xe vừa mở, Mộc Như Lam mới nhích đầu ra một chút thì chợt thấy trên ban công tầng ba, Mộc Như Sâm kích động vẫy tay với cô, cười toe toét lộ ra chiếc răng nanh, "Chị! Chị!" Cậu hào hứng chỉ vào điện thoại trên tay, "Số điện thoại! Em vừa cậy miệng người khác lấy được số điện thoại của Chu Nhã Nhã!" Dáng vẻ "Em quá lợi hại, chị mau khen em đi" vô cùng đáng yêu.

Mộc Như Lam dịu dàng mỉm cười, cũng vẫy tay lại, sau đó dặn em trai đứng cẩn thận một chút rồi mới bước vào nhà.

Trong phòng khách, Mộc Chấn Dương đang ngồi đọc báo trên sô pha, Kha Uyển Tình thì xem tivi, Mộc Như Lam cười nhẹ lên tiếng, "Bố mẹ, con đã về."

Hai người ngẩng đầu, đáy mắt đồng thời lộ ra ý cười, Kha Uyển Tình đi đến đỡ lấy sách trên tay cô, vẻ mặt tràn đầy tự hào, "Hôm nào phải nói chuyện với mấy lão già kia một chút mới được, trường học của mình mà lại không chịu quản, hại con gái bảo bối của chúng ta phải tăng ca liên tục!"

Mộc Như Lam thuận thế ôm lấy thắt lưng Kha Uyển Tình, bà mang giày cao gót nên cao hơn 1m7, Mộc Như Lam tựa đầu vào ngực bà, "Mẹ, thế thì mẹ nhớ bảo bọn họ trả tiền lương hàng tháng nhé."

Vừa nghe vậy, Mộc Chấn Dương cũng lập tức vui lây, "Ha ha... Bố chưa từng nghe chuyện trường học đã cho học sinh quyền lực mà lại còn phải cho tiền lương."

Mộc Như Lam nháy mắt mấy cái, cười tinh nghịch, "Cứ bảo mấy ông bác kia tăng thêm học bổng là được. Thành tích của con càng ngày càng tốt mà học bổng vẫn chỉ có chút xíu, có thưởng có phạt mới đúng chứ, phải không mẹ?"

Nghe vậy, Mộc Chấn Dương và Kha Uyển Tình đều cảm thấy thật sung sướng, đứa con gái này từ nhỏ đến lớn luôn là niềm kiêu ngạo của bọn họ, người khác ai cũng hâm mộ ghen tị đến đỏ cả mắt. Mỗi lần bọn họ nói chuyện phiếm, chỉ cần nhắc đến tên Mộc Như Lam là lập tức sẽ xuất hiện một chuỗi âm thanh kinh hô tán thưởng ——

"A, chính là Mộc Như Lam của học viện Lưu Tư Lan, mười một năm liền đứng đầu kì thi quốc gia đó sao?" Từ khi bước chân vào học viện Lưu Tư Lan, Mộc Như Lam đã liên lục đứng nhất mà chưa bao giờ tụt hạng, không phải ai cũng có thể đạt được thành tích này.

"Không ngờ đó là con của chị! Thật đáng bội phục, cách giáo dục của hai người nhất định là cực kì hoàn hảo!" Đây là câu nói quen thuộc của những người thuộc giới thượng lưu ở nước ngoài hoặc tỉnh ngoài, bọn họ biết Mộc Như Lam nhưng lại thường không biết Kha Uyển Tình và Mộc Chấn Dương.

"Có thể dạy dỗ nên một đứa nhỏ hoàn hảo đến thế, hai người hẳn cũng phải cực kì vĩ đại, nhất định có thể hoàn thành công trình tuyệt vời này. Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ!" Như một phản ứng dây chuyền, thanh danh của Mộc Như Lam đôi khi mang đến vô số lợi ích.

"Trời ạ! Xin anh chị hãy nói cho chúng tôi biết làm thế nào để giáo dục được một đứa nhỏ ưu tú như vậy. Đứa nhỏ nhà tôi không ngoan chút nào, giá mà nó bằng một phần mười của Mộc Như Lam thôi là tôi đã vui đến mức ngủ không yên rồi."

"..."

Cứ thế, lòng hư vinh của Kha Uyển Tình và Mộc Chấn Dương được thỏa mãn triệt để. Ít nhất là ở thành phố K tỉnh J, hầu như mọi người đều biết đến Mộc Như Lam, chỉ riêng thành tích của cô cũng đã đủ để cả nước phải chú ý: hạng nhất liên tục mười một năm. Lúc học tiểu học có thể ít người quan tâm, nhưng lên đến sơ trung rồi cao trung thì không thể không có ai chú ý. Thành tích vượt bậc như thế, kỳ thi đại học còn chưa tới mà đã có không ít hiệu trưởng các trường đại học danh tiếng tự mình bái phỏng Mộc gia, thậm chí còn có cả người của đại học Harvard. Tất cả những thứ này, Mộc Như Lam không đề cập với người ngoài một chữ, nhưng Kha Uyển Tình và Mộc Chấn Dương thì rất tích cực lan truyền khắp nơi.

Chỉ là, Mộc Như Lam bây giờ bởi vì chuyện kiếp trước mà tính cách bị bóp méo đến biến thái, mục đích làm việc cũng biến thái không kém. Nếu Kha Uyển Tình và Mộc Chấn Dương biết...

Hiện tại đứa con gái này chỉ là vì trả ơn hai người một lần nữa sinh cô ra nên mới dịu dàng thỏa mãn lòng hư vinh của họ, cho họ tất cả vinh quang; nếu bọn họ lại tiếp tục chạm vào vạch cấm, chính tay niềm tự hào của họ sẽ biến họ thành con rối...

Không biết bọn họ sẽ phản ứng thế nào? Tiếp tục hấp thụ thứ ánh sáng hão huyền mà cô tỏa ra rồi tiến vào quan tài, hay là muốn bị cô rạch hết mặt sau đó kéo dài hơi tàn, sống trong thống khổ?

Chà... Mộc Như Lam đoán chừng, bọn họ sẽ lựa chọn vế trước, cho nên cô vẫn không ngừng dung túng.

Kha Uyển Tình cười đến mức diễm quang bắn ra bốn phía, mặt mày tươi như hoa nở, bà xoa xoa đầu Mộc Như Lam, "Phải phải, bảo bối nhỏ của mẹ có công lao rất lớn, học bổng phải nhiều, tiều tiêu vặt cũng vậy! Nhưng cũng không nên làm việc quá sức, cùng lắm thì không làm hội trưởng nữa, biết chưa?"

Mộc Như Lam chỉ cười nhạt, đôi mắt mang theo chút ý tứ trào phúng khó thấy. Quả nhiên, giây tiếp theo, Kha Uyển Tình nói, "Kỷ niệm ngày thành lập trường xong là đến thi giữa kỳ rồi, trọng tâm vẫn là học hành, đừng để chuyện của hội học sinh làm chậm trễ việc học của con. Buổi tối thức khuya, mẹ đau lòng."

Thanh danh càng lớn, chú ý càng nhiều, điều này đã bắt đầu từ vài năm trước. Mọi người, đặc biệt là giới giáo dục, đều nhìn lom lom vào cô. Bọn họ muốn nhìn xem, Mộc Như Lam – cô gái mười một năm không ai có thể kéo xuống ngựa, thiên tài phát triển mạnh mẽ hơn cả tế bào ung thư – sẽ tiếp tục tiến lên hay là rốt cuộc cũng qua thời kì huy hoàng. Đó là liên tục mười một năm! Mười một năm, các thể loại thi giữa kỳ, thi cuối kỳ, thi quốc gia, thi quốc tế... tính tính toán toán, ít ra cũng phải cả trăm cuộc thi!

Nhưng với lòng tham của Kha Uyển Tình, bà cực kì yêu mỗi khi có cuộc thi kết thúc, mọi người lại vây quanh bà mà hỏi về Mộc Như Lam với ánh mắt sùng bái. Bà muốn Mộc Như Lam phải thắng thế đi lên, một lần hai lần ba lần cũng chưa tính là gì, đã thắng là phải thắng hoàn toàn, thi vào trường đại học cũng phải đỗ thủ khoa toàn quốc! Khi đó, truyền kỳ về Mộc Như Lam, ít nhất trong ba mươi năm sẽ không ai có thể đánh vỡ, mọi người đều sẽ nhớ rõ Mộc Như Lam, nhớ rõ đó là con gái của Kha Uyển Tình và Mộc Chấn Dương!

Mộc Như Lam mỉm cười gật đầu, "Con biết rồi ạ. Nếu thấy mệt, con sẽ tìm người làm thay."

Chương 9: Thiếu con rối
Editor: MDL
Beta-er: Misery De Luvi

Kha Uyển Tình hài lòng gật đầu, ôm con gái đi đến phòng ăn, "Bảo bối của mẹ về rồi, ăn cơm thôi, hai xú tiểu tử ở trên lầu còn không chịu xuống thì sẽ không có cơm ăn."

Kha Uyển Tình họ Kha, tính tình mạnh mẽ và cực kỳ thực dụng, đã từng là đại tiểu thư của Kha gia – một gia tộc giàu mạnh hơn Mộc gia rất nhiều. Một nửa Kha gia là hắc đạo, có quan hệ mờ ám với chính trường. Lý do mà kiếp trước Kha Uyển Tình bọn họ thà để cho tội phạm cưỡng hiếp nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật chứ tuyệt đối không muốn Mộc Như Lam khởi kiện thành công, chính là bởi vì kẻ đó vốn có chút quan hệ với Kha gia, bọn họ còn muốn dựa vào hắn để đoạt lấy nhiều lợi ích, một đứa con gái vừa ương ngạnh vừa vô dụng như cô thì làm sao có thể so sánh?

"Hôm nay mẹ cùng bố đi câu cá, câu về được kha khá. Cá rất tốt cho sức khỏe, không béo mà còn đủ dinh dưỡng. Bảo bối ăn nhiều một chút cho đỡ mệt."

Kha Uyển Tình nói xong, Mộc Chấn Dương mới có thể chen miệng vào. Kha Uyển Tình mạnh mẽ, ông vì ngại nhà mẹ đẻ của vợ mà cũng trở nên yếu thế, hơn nữa Mộc Chấn Dương lại không được trời ưu ái, cuối cùng thế lực Mộc gia đều nằm hết trong tay Kha Uyển Tình, còn Mộc Chấn Dương thì chỉ được một cái danh "gia chủ Mộc gia" có tiếng không có miếng, rất nhiều chuyện ông ta phải hỏi ý kiến Kha Uyển Tình mới có thể quyết định.

Kiếp trước, tính cách quật cường của Mộc Như Lam chính là nguyên nhân khiến Mộc Chấn Dương đối xử với cô càng ngày càng tệ. Ông ta bị vợ chèn ép đã nhiều năm như thế, không ngờ đến cả con gái cũng dám cãi lại lời ông ta, điều đó chẳng khác nào khiêu chiến uy nghiêm của Mộc Chấn Dương! Cuối cùng ông ta đem toàn bộ sự khó chịu vì bị Kha Uyển Tỉnh chèn ép lâu nay – vốn vẫn giấu kĩ dưới đáy lòng – đổ hết lên trên đầu đứa con gái ruột thịt vô tội.

Kiếp trước rất nhiều chuyện không rõ, kiếp này ngược lại vừa nhìn đã hiểu ngay, phải chăng là vì cô đã trở nên biến thái?

Mộc Như Lam cho thịt bò vào miệng, khẽ nở một nụ cười lạnh lẽo.

Chợt bên tai nghe tiếng động lạ, cô nghiêng đầu thì nhìn thấy Mộc Như Lâm. Rất tự nhiên, Mộc Như Lam chia một ít thịt cá ngon miệng mà Kha Uyển Tình vừa gắp cho cô sang chén của em trai. Khóe miệng Mộc Như Lâm hơi nhếch, mi mắt rũ xuống, hai má có chút phiếm hồng.

Phía bên kia, sắc mặt Mộc Như Sâm thối thối vì bị Mộc Như Lâm đoạt mất sự chú ý của chị gái, thế nên giây tiếp theo cậu liền mở mồm làm nũng, "Chị, em cũng muốn! Sao chị chỉ gắp cho mỗi Lâm, có phải chị không thương em không?"

"Nói bậy, đều là em trai của chị, làm sao mà không thương cho được?" Cô vờ giận liếc Mộc Như Sâm một cái, gắp miếng thịt bò còn lại bỏ vào trong chén cậu.

Kha Uyển Tình thấy thế, tuy đôi mắt tràn ngập ý cười nhưng lời nói vẫn không vui, "Hai thằng nhóc này, sao lại lấy thịt của chị thế kia? Hôm nay lại còn đánh nhau ở trường?"

"Ăn cơm thôi ăn cơm thôi, mẹ nói sang chuyện đó làm gì?" Nhắc tới vụ việc đó, Mộc Như Sâm liền bực mình, cậu mất kiên nhẫn nói Kha Uyển Tình một câu rồi cúi đầu ăn cơm.

"Ôi chao, con..."

"Mẹ." Mộc Như Lam gắp cho Kha Uyển Tình thịt bò mềm mà bà thích ăn, ôn hòa cười, "Thiếu niên ấy mà, ngựa non háu đá, cãi nhau ầm ĩ là chuyện bình thường."

"Chị cứ bày ra bộ dáng lão đời, rõ ràng chỉ lớn hơn có một tuổi thôi..." Mộc Như Sâm nói nhỏ.

Mộc Như Lam liền nghiêm khắc trừng mắt, "Im lặng, tập trung ăn cơm."

Mộc Như Sâm lập tức ngậm miệng ngoan ngoãn ăn cơm, được hai miếng thì dừng lại, đảo mắt liếc Mộc Như Lam một cái, cậu thong thả vươn đũa gắp một lát cà rốt, trước mặt mọi người, lén lút bỏ vào trong chén của Mộc Như Lam. Cô ngẩng đầu nhìn em trai, cậu vô tội chớp chớp mắt, sau đó toét miệng cười lấy lòng, chiếc răng nanh ẩn hiện, khiến Mộc Như Lam bất đắc dĩ muốn cưng chiều.

Nhìn một màn này, Mộc Như Lâm không khỏi cảm thấy lo lắng, cứ mỗi lần cậu vất vả thân mật với chị gái một chút thì người anh sinh đôi này lại ngang nhiên giở trò cướp đi chú ý của chị. Kẻ khác cậu chả cần, nhưng Mộc Như Lam là người duy nhất cậu không muốn chia sẻ với bất kỳ ai. Thế mà, cậu lại bị tên anh trai sinh sớm hơn một phút quấy rầy vô số lần!

Thật đáng giận...

Ăn xong bữa tối, Mộc Như Lam liền lên lầu rửa mặt, phòng cô ở cũng không khác gì con người cô, luôn khiến cho người ta có cảm giác vô cùng ấm áp và đáng yêu, bởi vì trong phòng có rất nhiều rối. Đủ loại đủ cỡ, hầu hết là rối gỗ có khớp nối, những con rối kiểu dáng phong phú được bày trong một cái tủ kính cực kì sang trọng.

Mộc Như Lâm ôm sách đi đến, vừa đặt chân vào nơi này, khí lạnh quanh thân mỹ thiếu niên trầm tĩnh cao ngạo tựa hồ rút đi rất nhiều. Cậu đứng trước tủ kính, ánh mắt đảo qua từng con rối, cậu không biết vì sao chị lại thích rối đến thế. Bất quá, con gái thích mấy thứ này cũng bình thường, hơn nữa Mộc Như Lam sở hữu toàn là những loại rối tinh xảo xinh đẹp, so với mấy con rối vải bông cách điệu ngớ ngẩn thì chúng phù hợp với khí chất của cô hơn nhiều.

Chỉ là...

Mộc Như Lâm cảm thấy hơi kỳ quái, cậu nhìn chằm chằm những con rối này, dường như có chỗ nào đó không đúng...

Mộc Như Lam mở cửa phòng tắm thì liền thấy Mộc Như Lâm ôm sách nhìn mấy con rối của cô không chớp mắt, khóe miệng Mộc Như Lam nhếch lên, cô lại gần, cưng chiều nhéo nhéo má cậu, "Sao vậy? Thích à?"

Bàn tay xoa nhẹ vừa rời đi, Mộc Như Lâm có chút quyến luyến không tha, nhưng cậu không giống Mộc Như Sâm thoải mái xấu mặt làm nũng mà lại có vẻ trưởng thành sớm, hiểu chuyện hơn Mộc Như Sâm, hiểu là mình phải kiềm chế bản thân. Có điều đôi khi thật sự không kiềm chế nổi, thậm chí còn kiếm cớ tìm vào phòng của Mộc Như Lam, rồi lại ngày qua ngày tự nhủ, không được có lần sau...

Tỉ như hiện tại.

Cậu lắc đầu, "Em cảm thấy rối gỗ hình như bị thiếu."

Mộc Như Lam nhướn mày, dẫn cậu đến ngồi trước bàn học, "Em đếm?"

"Vâng."

"Hôm trước có người nói muốn một con, chị liền tặng cho cô ấy." Nghĩ tới đó, đôi mắt Mộc Như Lam sáng lên, nụ cười nơi khóe miệng cũng sâu hơn, "Cô ấy rất thích, à không, phải nói là cực kì thích..."

"Không phải Sâm cũng từng hỏi xin à? Sao lúc ấy chị không cho?" Mộc Như Lâm hỏi, nhưng cô lắc đầu.

Mộc Như Lam khẽ cười thành tiếng, chợt như có ý định gì thú vị, cô nheo nheo đôi mắt, trông qua thật giống hai vầng trăng khuyết đáng yêu, "Bởi vì vẫn chưa đến lúc."

Vẫn chưa đến lúc, chị làm sao ra tay với đứa em trai đáng yêu nhất được? Bởi vì là em trai, cho nên cưng mới được chị trao cho cơ hội nha, đứa em trai lớn lên dưới sự yêu chiều của chị, dưới huấn luyện biến thái của chị, nếu cưng dám trở mặt thành chó cắn chủ thì chị sẽ tặng cho cưng một con rối, để đến khi chị chế tác cưng thành rối, cưng sẽ không sợ bị cô đơn, ha ha ha...

Chương 10: Cô gái mất tích
Editor: MDL
Beta-er: Misery De Luvi

Mộc Như Lâm ngồi trong phòng học cùng Mộc Như Lam đến mười giờ rưỡi thì bị bảo trở về ngủ. Cô xoa đầu cậu, nói rằng trẻ nhỏ ngủ sớm dậy sớm thì thân thể mới khỏe mạnh, chị kèm thêm cho em, còn sợ thành tích không tốt sao?

Mộc Như Lâm ôm sách rời khỏi phòng Mộc Như Lam. Hai giờ sáng, lúc chạy đi uống nước, phát hiện phòng chị gái còn sáng đèn, cậu lặng lẽ mở he hé cửa, thấy chị mình vẫn đang tay cầm bút tay lật sách chăm chỉ học tập, nhất thời trong lòng đau nhói, khóe mắt bất tri bất giác ẩm ướt.

Đây không phải lần đầu tiên, mỗi một khi nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh của Mộc Như Lam lặng lẽ đọc sách làm bài đến tận khuya, cậu liền cảm thấy vô cùng đau lòng. Trong mắt thiên hạ, Mộc Như Lam là thiên tài, còn trong mắt cậu, Mộc Như Lam lại là người chị khiến cậu đau lòng. Mỗi một bước tiến đều do cô vất vả cố hết sức để đổi lấy, những người đó dựa vào cái gì mà dám đem chuyện cô có bị ai vượt qua hay không làm thành trò đánh đố tiêu khiển?!

Rặt một lũ khốn kiếp!

Phì...

Đứa em trai đáng yêu của cô đang khóc sao?

Nơi cửa kính đối diện với chỗ đứng của Mộc Như Lâm hiện lên bóng dáng Mộc Như Lam cúi đầu cười khẽ. Trên bàn là mười chín đề thi đại học có trên mạng vài năm gần đây đã được cô làm xong. Cô nhẹ nhàng ngáp một cái, chà... học tập đúng là chuyện mệt chết đi được, cho nên kiếp trước cô chỉ ở mức trung bình, không ngờ bây giờ lại đạt đến thành tích này. Quả nhiên là trở thành biến thái thì cái gì cũng làm được.

Cô dọn dẹp mặt bàn, vô tình làm rơi ra một tờ giấy trắng, trên đó vẽ một bức phác hoạ thiết kế con rối.

...

Hôm sau.

Mộc Như Lam cùng Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm đến trường học, phát hiện có xe cảnh sát đỗ ở trước cổng, không ít học sinh lộ ra vẻ mặt bất an. Mộc Như Lam hỏi thì mới biết là đã xảy ra chuyện: Sau vụ mất tích hai năm trước, bây giờ lại có người mất tích, lần này là học sinh của học viện Lưu Tư Lan!

"Hình như là nhị tiểu thư Kim gia, Kim Mạt Lỵ!" Cán bộ hội học sinh Trần Thanh ôm túi sách nói.

Mộc Như Lam thoáng nhíu mày, gật gật đầu, "Chuyện khi nào?"

"Nghe nói là báo án sáng hôm nay. Tối hôm kia Kim Mạt Lỵ không về nhà, nhưng bình thường cô ta vốn rất ham vui, thường xuyên qua đêm ở ngoài nên người nhà lúc đầu cũng không để ý lắm. Cho đến khi chị cô ta gọi điện chẳng ai bắt máy, hỏi bạn bè cô ta thì không ai biết cô ta ở nơi đâu. Lúc đó mới phát hiện có chuyện xấu, sáng nay liền báo án." Trần Thanh vừa nói vừa dưa tay muốn giúp Mộc Như Lam cầm túi xách, nhưng còn chưa kịp đụng đến thì tiểu ác thú Mộc Như Sâm đã trừng hắn cháy mặt rồi ôm chặt túi xách trong tay Mộc Như Lam vào trong ngực.

Mộc Như Lam liếc Mộc Như Sâm một cái, sau đó híp mắt nhìn về phía mấy chiếc xe cảnh sát đang đậu ở cổng trường. Cô quay đầu, thấy Mộc Như Lâm tựa hồ có chút thất thần, "Làm sao thế?"

Mộc Như Lâm như bị dọa phát hoảng, trên trán toát ra một tầng mồ hôi, hai tay lạnh như băng. Thấy Mộc Như Lam lo lắng, cậu cứng nhắc gật gật đầu, "Em không sao."

"Tất cả mau trở về lớp đi, trước ngày mai phải sắp xếp cho tốt." Mộc Như Lam nói xong thì cùng mọi người đi vào.

Mộc Như Lâm cũng nhấc chân bước đi, nhưng lại bất giác quay đầu nhìn về phía xe cảnh sát, trong mắt mang theo vài phần hoảng sợ.

Kim Mạt Lỵ...

Gần đó, Mặc Khiêm Nhân ngồi trong một chiếc xe thể thao màu đen, hắn mặc áo sơ mi trắng với quần tây đen, khí chất trong trẻo lạnh nhạt. Bên dưới mái tóc đen, đôi mắt sắc lạnh như có thể nhìn thấu tất thảy dõi theo bóng dáng của Mộc Như Lam.

Trên đùi hắn là một xấp tài liệu, trong đó lộ ra một tấm ảnh. Ánh mặt trời xuyên qua khung cửa kính, hắt những tia sáng trắng lên nụ cười ấm áp như ẩn như hiện trên khuôn mặt cô gái.

Ngồi tại ghế lái, Lục Tử Mạnh hơi ngoái đầu, "Hiện tại cậu có cảm giác gì?"

Mặc Khiêm Nhân thu hồi tầm mắt, đóng cửa kính xe, sau đó cúi đầu nhìn ảnh chụp và tư liệu trên đùi, "Thật khả nghi."

"Ôi trời! Cậu nói người như thế là kẻ khả nghi?" Lục Tử Mạnh cao giọng hỏi lại, không hiểu người anh em này làm sao có thể hoài nghi một học sinh hoàn mỹ vĩ đại như Mộc Như Lam.

"Cảm giác." Mặc Khiêm Nhân thản nhiên đáp, đôi mắt lạnh lùng phản chiếu hình ảnh một khuôn mặt tươi cười, "Một người hoàn mỹ đến như vậy thì thật bất thường."

Lục Tử Mạnh đảo mắt, "Hoàn mỹ đến bất thường, chẳng lẽ em ấy là biến thái?"

"Cũng có thể." Mặc Khiêm Nhân lạnh nhạt công nhận, "Tôi nghe thấy mùi vị phạm tội trên người cô ta..."

Lục Tử Mạnh lại đảo mắt, lười biếng nói, "Cậu về cục cảnh sát hay là đến nhà tôi? Mẹ tôi nói tối nay sẽ đón gió tẩy trần cho cậu đấy."

"Tôi còn có việc, buổi tối sẽ đến. Cậu đi đi." Mặc Khiêm Nhân ngẩng đầu, lông mi của hắn rất dài và đen, làn da hơi tái nhợt, vậy mà cả người lại toát lên khí chất tao nhã ưu tú. Hắn vắt chéo hai chân, lưng tựa vào ghế xe, tạo nên một bức tranh bắt mắt.

Lục Tử Mạnh giật mình, "Cậu vừa nói gì?"

"Đi."

"Ôi chao... Đây là xe của tôi mà!" Làm gì có chuyện công khai đuổi chính chủ đi như thế! Nhớ lại, hôm nay sáng tinh mơ hắn đã phải đau khổ rời chăn ấm đi đón Mặc Khiêm Nhân ở phi trường, sau đó lái xe chở hắn ta miễn phí mấy giờ liền, bây giờ lại còn phải để xe lại, bắt taxi về?

"Bây giờ thì là của tôi."

"..."

...

Ánh chiều tà bao phủ căn biệt thự xám tro, vách tường hơi loang lổ, cổng sắt lớn màu đen cũng có chút rỉ, thoạt nhìn tựa như một chốn quỷ âm trầm.

Đột nhiên có âm thanh lá khô bị giẫm nát vang lên lạo xạo, thủ phạm gây nên là hai đứa trẻ đáng yêu mặc đồ thỏ con một trắng một xám, dáng vẻ cùng lắm là năm sáu tuổi, khuôn mặt giống nhau như đúc.

Bọn nó không biết từ nơi nào chạy đến, muốn vụng trộm lẻn vào trong căn biệt thự.

"Anh, em sợ." Thỏ trắng sợ hãi giữ chặt lông thỏ xám, mắt to ngập nước nhìn bóng dáng mơ hồ của tòa nhà.

Thỏ xám cũng hơi chần chừ, trên tay cầm một thanh sắt thật dài, đứng ngay trước cửa ra vào, cất giọng non nớt, "Em đúng là nhát gan. Bên trong chắc chắn có phù thủy, nhớ kĩ, lát nữa nếu có quả táo thì tuyệt đối không được ăn đấy."

"Cách" một tiếng, khóa cửa cũ kĩ bị tiểu hài tử mở ra rất thuần thục. Thỏ xám cười hì hì, ánh mắt không giấu được vẻ đắc ý, cửa này giống y như cửa nhà bà ngoại, xử lý dễ ợt.

Két——

Cánh cửa nhìn có vẻ nặng nhưng chẳng có mấy trọng lượng bị hai con thỏ chậm rãi đẩy ra. Thỏ xám ghé đầu vào, đôi mắt to quan sát quanh căn phòng, thảm trải màu đỏ sậm với họa tiết quái dị, bộ sô pha mang hoa văn tương tự, lò sưởi mùa đông ở sát chân tường, trên trần là chùm đèn thủy tinh hoa lệ...

Nhìn xem, chẳng khác gì phòng ở của phù thủy!

Thỏ xám hưng phấn lắm, nó còn lo lắng từ giờ đến lúc trở về cùng bố mẹ sẽ không còn dịp thám hiểm chỗ nào nữa, không ngờ ở đây lại xuất hiện một căn phòng giống hệt nhà bà ngoại, phải chăng bên trong cũng có phù thủy già?

Nó dắt tay thỏ trắng đi vào, thấy một cái cầu thang. Giày thỏ lông xù nhón trên mặt gỗ, nhẹ đến mức không ai nhận ra có hai con thỏ nhỏ đơn thuần đang hòa vào trong bóng tối...

Ngoài cửa, mặt trời dần hạ xuống, đêm và ngày luân phiên, đúng là thời khắc quỷ dị.

Một bóng hình màu trắng chậm rãi xuất hiện, đôi môi nở nụ cười hiền hòa, miệng khẽ ngâm nga vài câu ca dao, bóng hình ấy ung dung tản bộ về phía tòa nhà đang chìm trong bóng tối.

Mà ở đằng xa, cơ thể gầy gò sạch sẽ của Mặc Khiêm Nhân cũng đồng thời chuyển động.

Hai con thỏ nhỏ vừa mới lên đến lầu ba thì đột nhiên nghe thấy từng đợt tiếng vang như âm thanh ai đó đang đập cửa, dồn dập mà ma quái. Chúng không khỏi kinh hãi, thỏ trắng thiếu chút nữa khóc nấc lên, thỏ xám vừa kéo tay em trai vừa chê nó nhát gan, trong lòng thì vô cùng hiếu kỳ, nó tò mò tiến về nơi phát ra âm thanh, hình như là ở trong gian phòng đằng kia.

====
Ba ngày tới mình bận việc nên sẽ không có chương mới nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro