Chương 20
Edit: nguoididuong
Đêm ngày đầu tiên, đoàn xe im ắng chầm chậm đi. Kết quả hừng đông ngày hôm sau liền giục ngựa chạy như điên khiến bụi mù cuồn cuộn bốc lên. Đoàn xe ngày đêm duy trì lộ trình không ngừng, ngựa không dừng chân liên tục chạy về phí trước, mặc dù cũng có hạ trại nghĩ ngơi, nhưng cũng không vượt quá hai canh giờ. Liên tục ba ngày sau, ngoại trừ quân kỵ binh thần sắc vẫn bình thường, còn lại tùy tùng đi theo đều vẻ mặt mệt mỏi, hai cung nữ theo hầu trong xe ta mặt mài tái xanh, nôn đến trời rung đất chuyển.
Cả đoàn xe ai nấy đều bao trùm trong không khí khẩn trương, ta nghĩ muốn hỏi rõ ràng nguyên do. Nhưng trong lúc nghĩ ngơi, Tề Tuyên vương cũng chỉ ân cần hỏi han ta vài câu, không hề đề cập đến lý do vì sao phải gấp gáp đi suốt đêm như vậy, Chấn Uy tướng quân cũng chỉ nói với ta không cần lo lắng, mà cung nữ thì lại càng hỏi càng không biết, tuy rằng lúc này ta phát hiện thấy tình huống rõ ràng không đúng, lại không biết tột cùng là nguyên nhân gì, hơn nữa ta trước đây cũng không phải người Tây Tề, đối với thế cục Tây Tề càng không chút hiểu biết gì, trong lòng thầm suy đoán chẳng lẽ do Tề Tuyên vương xuất cung quá lâu, có loạn thần tặc tử muốn thừa cơ soán ngôi?
Chẳng lẽ công chúa là ta đây còn chưa được chính thức sắc phong, liền cứ vậy ôm một cục khổ mà trở thành tiền triều Công chúa? Nói không chừng còn xui xẻo phải tuẫn táng cùng Quốc...
Nghĩ đến đây lòng ta vô cùng áp lực, cũng không muốn nói thêm nữa lời. Đến tận lúc đoàn xe tiến vào Tây Lộc sơn đạo, tâm tình của ta mới hơi khá lên một chút.
Những cây Hồng Phong to lớn trải dài hai bên sườn núi kéo dài thành 1 đường không nhìn thấy được điểm cuối, như thể được nối liền với dãy mây trên trời (ca: chém a chém =^=), cảnh sắc như vậy thật làm rung động lòng người, khoảnh khắc đánh xe đi xuyên qua giữa đường núi, tiếng vó ngựa kinh động đến tầng tầng lá đỏ khiến từng phiến lá nhao nhao rơi xuống, phía trước bạch mã đạp lên từng mảnh, tựa như vòng quanh móng ngựa bay lên tầng tầng cánh bướm đỏ. (ca: *xách rựa* tiếp tục chém chém chém)
Cuối mùa thu trời tối sớm hơn thường lệ, đợi đến khi ra khỏi mười dặm rừng Phong đường núi Tây Lộc, bầu trời đã muốn tối đen hoàn toàn, Tề Tuyên vương sai người hạ trại nghỉ ngơi ngay bên đường, lần này khi bọn họ dựng lều trại bãi thành hình dạng hoa mai, ta cùng với Tề Tuyên vương đều nghỉ ở lều trại trung tâm đóa hoa, đốt lên lửa trại, Tề Tuyên vương bảo tối nay nghỉ ngơi thật tốt, cung nữ đều lộ vẻ mặt vui mừng, mà ta lại phát hiện đội quân kỵ binh tiên phong thần sách kia lại là vẻ mặt ngưng trọng, Chấn Uy tướng quân cũng không thấy bóng dáng, như vậy tình thế hẳn cũng không mấy lạc quan. Nhưng do tối nay thời gian nghỉ ngơi thư thả hơn nhiều, các cung nữ còn đun cho ta một thùng nước ấm để tắm rửa, ngâm mình trong thùng gỗ cảm thấy toàn thân đều thư thái, mệt mỏi do liên tục bôn ba nhiều ngày qua liền trở thành hư không.
Nơi tắm rửa là ở bên trong lều trại, phía ngoài lều có cung nữ canh giữ, bên ngoài còn có cả quân tiên phong đội kỵ binh tuần tra, ta dĩ nhiên không lo lắng sẽ có người rình trộm. Trong lúc cung nữ thay ta đổi vài lần nước, giúp ta dù có ngâm mình lâu hơn cũng không cảm thấy lạnh, ta dựa vào thùng gỗ có chút buồn ngủ, hồi lâu sau nghe phía ngoài có tiếng nói rất nhỏ, ta mở to mắt, dưới ánh trăng, trước lều hiện lên một bóng người, tuy chỉ là bóng dáng, nhưng ánh sáng hắt lên rõ ràng chiếu rõ thân hình một nam tử mặc giáp trụ.
"Công chúa suốt đêm phải di chuyển vô cùng mệt mỏi, hiện tại đang nghỉ ngơi."
"Ngươi đi vào đánh thức công chúa."
"Nhưng là..."
"Việc vô cùng khẩn cấp!"
Thanh âm nam tử kia vốn vẫn ép rất thấp, lúc này hơi cất cao giọng, ta nghe cung nữ quát khẽ một tiếng không thể, sau đó cửa lều trại liền được người xốc lên, Chấn Uy tướng quân nhanh chóng tiến vào, hắn cùng ta nhìn nhau, sau đó chân liền liên tục thoái lui ra phía cửa, lão đão suýt chút ngã nhào, ta yên lặng cúi đầu nhìn nước tắm phủ đầy cánh hoa, cảm thấy quả nhiên vị tướng quân này đúng là tuổi trẻ khí thịnh, cơ thể ta đều chìm sâu vào trong nước mà hắn đã có cái biểu tình như vậy, nếu ta trực tiếp từ trong nước đứng lên có phải sẽ bị dọa cho trực tiếp bất tỉnh luôn không.
Cung nữ hầu hạ ta thay đổi một thân trang phục đen,dùng một chiếc khăn đen đơn giản buột một búi tóc ngay trên đỉnh, cảm thấy chắc là một tư thế oai hùng hiên ngang, cho nên ta có chút đắc ý muốn ra ngoài hít thở không khí, nhưng không nghĩ đến vậy mà bị cung nữ kia gắt gao ôm lấy, nàng hạ thấp giọng nói nhỏ: "Công chúa, bệ hạ muốn người đợi, lát nữa sẽ cho người đến đón công chúa, người phải tránh đừng gây ồn ào."
Ta khẽ rùng mình, suy nghĩ một chút liền xoay người ngồi xuống đệm, ngay sau đó cung nữ kia liền ngay trước mặt ta đổi một thân áo hồng lựu, áo lót dùng chỉ vàng thêu Loan Phượng cùng váy dài, cuối cùng còn phủ thêm áo choàng bên ngoài. Ngay sau đó nàng bắt đầu trang điểm, bởi vì bên trong lều không có gương đồng, nàng liền đem vài đóa hoa trong thùng gỗ vớt lên, dùng nước làm gương bắt đầu chải tóc, vừa vặn phương hướng ta ngồi đối diện nàng, cho nên liền nhìn đến sắc mặt nàng càng ngày càng tái nhợt đi, mà bàn tay nắm chặt cây lượt gỗ cũng run lên từng trận.
"Ngươi làm sao vậy?"
Thần sắc nàng thống khổ, lại cắn chặt môi không nói lời nào, chỉ có ánh mắt nhìn ta không chớp. Ta bị nàng nhìn đến không được tự nhiên, hơi hơi tránh mặt qua, dựa đầu lên gối sau đầu. Đúng lúc này, Chấn Uy tướng quân vén màn tiến vào, chỉ là lúc này hắn cũng mặt một thân màu đen, tóc cũng buột lên cùng một kiểu với ta.
"Công chúa, xuất phát." Chấn uy tướng quân nói.
Tối nay nguyệt hắc phong cao, thích hợp cho việc trộm cắp đi.
Ra khỏi lều, ta liếc mắt nhìn trời một cái liền phán định như vậy. Hiện tại đã là đêm khuya, trải qua mấy ngày liên tục chạy không ngừng mọi người đều vô cùng mệt mỏi, rất nhiều lều trại bên trong còn truyền ra tiếng ngáy, cách đó không xa hai đội binh lính vẫn đang trực đêm, Chấn Uy tướng quân dẫn ta từ trong lều đi ra, nhanh chóng thoát ra khỏi trung tâm trận lều trại được dựng thành hình hoa mai, ta có chút tò mò muốn lên tiếng hỏi, lại bị ánh mắt sắc bén của Chấn Uy tướng quân làm á khẩu, còn muốn mở miệng than một tiếng, tức thì bị hắn đưa tay bưng kín miệng, đợi đến khi quay trở về Tây Lộc sơn đạo, hắn mới buông tay ra, vẻ mặt nghiêm túc nói đắc tội với ta.
"Đi xuống đường nhỏ là sông Lạc Thủy, phía trước không xa có bến đò, tuy nói đi thuyền về Kiến Khang càng chậm hơn, nhưng ven đường phong cảnh như họa, công chúa dĩ vãng lưu lạc bên ngoài, lần đầu tiên trở lại Tây Tề, tự nhiên muốn nhiều xem một ít Tây Tề phong cảnh." Chấn uy tướng quân nói.
Ta yên lặng liếc mắt xem thường.
Cả nhóm người này đều khinh ta ngu ngốc sao? Có lẽ đoàn xe bên kia phải lâm vào tình thế vô cùng khốn quẫn, cho nên bất đắc dĩ phải đem ta thay đổi lộ tuyến, đương nhiên cũng có thể nghĩ là tên Chấn Uy tướng quân này muốn hại ta, nghĩ đến đây ta tà tà ánh mắt liếc thêm một cái, sau đó tay đưa lên khẽ chạm lên mảnh ngọc bội trên ngực.
Sư thúc trước khi đi cho ta một viên hạt châu, ta đem viên hạt châu kia cùng ngọc bội treo ở cùng một chỗ, hạt châu kia có thể mở ra, bên trong là độc dược, dính vào chết tức khắc, nếu hắn muốn hại ta, tuyệt đối chạm không đến nửa điểm nhi tiện nghi.
"Công chúa đắc tội !"
Trong lúc ta thất thần, Chấn Uy tướng quân đem mông nhỏ của ta ôm lấy, sau đó theo đường nhỏ chạy nhanh, hắn chân không chạm đất, lên xuống, giống như chuồn chuồn lướt nước, nơi từng điểm chân không lưu lại bất kỳ dấu vết nào.
"Khinh công không sai." Ta tán thưởng, sau đó một tay vòng ôm lấy cổ hắn, "Chỉ là so với ta còn kém một ít."
Dứt lời, tay ta đặt nơi cổ hắn hơi dùng sức, thân mình mượn lực xoay người bắn lên, phóng về trước người hắn lao đi, sắp rơi xuống đất liền khinh nhẹ một chút mũi chân, lại bay lên giữa không trung, khi hắn còn trong kinh ngạc liền nhẹ nhàng phóng lên phía trước cách vài trượng, sau đó đứng ở tại chỗ ôm cánh tay tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn.
Mặc kệ là lúc ở Hương Sơn uyển hay là hiện tại, những người này đều có chuyện gạt ta, nếu ta hỏi liền qua loa cho xong, tề Tuyên vương lại một bộ dạng ta chỉ là vì muốn tốt cho ngươi, sư phụ từng nói trong thiên hạ này, đế vương không một ai là thứ tốt, người tốt đều không thể thành vua, Tây Tề là một nước lớn, đất mạnh dân giàu, Tề Tuyên vương đã xưng đế hơn mười năm, lý nào lại là kẻ dễ bắt nạt? Sư phụ cũng từng nói qua thế gian này vốn vô tình nhất chính là đế vương, Thanh Phục cho rằng Tuyên vương si tình nên phá lệ tôn sùng, nhưng mà ta cũng không tin , nếu tốt với ta, vì sao lại đem ta giấu giếm nghiêm kín không cho một ai biết? Lúc này ta thực sự hoài nghi, người cha trên trời rơi xuống này rốt cuộc đang suy nghĩ gì, hoặc là nói bọn họ rốt cuộc có cái âm mưu gì?
*******
Chấn uy tướng quân cau mày nhìn ta, sau một lúc hắn quỳ một gối xuống , "Bệ hạ vốn không con nối dõi, công chúa lần này về cung chính là đánh vỡ cân bằng, đường về Kiến Khang trên đường nhiều hung hiểm, lần này liền dùng kế kim thiền thoát xác đi trước một bước..." Nói đến chỗ này hắn cẩn thận chậm rãi chỉ ra, "Đây là chủ ý của bệ hạ."
"Tề Tuyên vương hiện tại đang ở đâu?"
Chấn Uy tướng quân ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm trầm, sau một lát mới chậm rãi nói: "Vương triều."
Ta nhất thời kinh sợ, chẳng lẽ Tề Tuyên vương biết bay?
"Bệ hạ mười ngày trước đã lặng lẽ trở về Kiến Khang, người những ngày nay ở Tuyền Châu chỉ là thế thân."
Ta bừng tỉnh đại ngộ, trước đó vài ngày Yề Tuyên vương còn cùng ta giảng một ít chuyện cũ, bình thường ở chung tuy rằng hòa ái nhưng cũng không mất vẻ uy nghiêm, mà mấy ngày nay hắn lại đối với ta hỏi han ân cần, hơn nữa lần trước ta muốn cưỡi ngựa Chấn Uy tướng quân cũng cũng không hề đi xin chỉ thị của Tề Tuyên vương, thì ra vốn vị Tề Tuyên vương này là đồ giả .
"Hiện tại bọn loạn thần tặc tử có lòng mưu phản chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội ra tay mà lộ diện, bệ hạ đi trước một bước hồi cung chuẩn bị đem bọn chúng một lưới bắt gọn..." Chấn Uy tướng quân còn muốn thể hiện thêm chút hào khí can vân trong lời nói, ta đành đưa tay đem đánh gãy, "Ý là đem ta đây làm mồi nhử?"
"Thế thân đã bồi dưỡng mấy năm, Tuyền Châu thành thủ tất nhiên nhìn không ra chút sơ hở nào, mà công chúa điện hạ nếu trong lúc ấy cùng bệ hạ một đường rời đi, tự nhiên sẽ khiến cho phản tặc cảnh giác đánh rắn động cỏ, bệ hạ lệnh thần hộ tống điện hạ hồi thành, vi thần tất nhiên sẽ không làm cho công chúa tổn thương một sợi lông." Chấn uy tướng quân tuổi trẻ khí thịnh, tuy rằng vẻ mặt ngưng trọng, nhưng trong ánh mắt lại toát lên vẻ tự tin mạnh mẽ, sự tự tin đó làm cho con ngươi của hắn sáng ngời rực rỡ tựa như có thể nhìn thấy lưu quang lóng lánh.
Vì thế ta bĩu môi, bất động thanh sắc đưa tay lên mái tóc kéo một sợi tóc xuống đưa tới bên môi, sau đó thổi nhẹ một cái, trước ánh mắt ngạc nhiên của hắn chậm rãi nói: "Quay đầu phát ra, thật dài một cây."
Hắn ngây dại.
Ta không thèm quan tâm nhún nhún vai, sau đó hừ nhẹ một tiếng xoay người quay trở lại chỗ đóng lều trại, chính là chưa được hai bước liền bị hắn đưa tay ngăn lại, "Công chúa!"
"Tiểu hoàng chính là ở đây!" Ta đưa tay chỉ chỉ về lều trại bên kia, "Nó có thể vượt sông tới tìm ta, ta tự nhiên sẽ không bỏ lại nó."
"Nhưng cũng chỉ là một con chó, công chúa người..."
Kỳ thật vốn ta đối với Chấn Uy tướng quân cũng không có ác ý, thậm chí còn có chút hảo cảm. Nhưng đây cũng đã là lần thứ hai hắn mở miệng ngăn cản ta trở về tìm tiểu hoàng.
"Tiểu hoàng không phải một con chó cỏ bình thường, lúc trước còn tại Nam Hạ ta từng xưng nó là chấn uy đại tướng quân, danh tướng hiển hách Thương tướng quân của Nam Hạ có thể làm chứng." Nói đến đây khóe mắt ta khẽ nhếch tà tà nhướng mi, nhìn hắn cười một chút, "Tiểu hoàng cùng ngươi đều nổi danh a."
Chấn Uy tướng quân vẻ mặt liền có chút kiềm hãm, ta không hề nhìn hắn, đẩy tay hắn ra quay người bước trở về.
Lời hắn nói hẳn là có bộ phận có thể tin, nhưng tuyệt không thể hoàn toàn tin. Những người này với ta mà nói đều là người xa lạ, dù có tốt đến đâu, cũng không biết được có bao phần thật tình, bao nhiêu là giả ý. Ta đột nhiên có chút phiền muộn, làm công chúa thật sự là không dễ nha, bên trên quyền lợi ai biết phía dưới chứa đựng bao nhiêu âm mưu quỷ kế, bên trong bức tường dày kia, càng tiềm tàng vô số gió tanh mưa máu, còn chưa về đến Kiến Khang đã phiền toái thế này, trở về rồi sau còn không phiền chết, ta cảm thấy ta vẫn nên tìm được tiểu hoàng sau đó vụng trộm chuồn đi, thầm nghĩ không có bao người có thể ngăn được ta.
Ta đang suy tư về nhân sinh quy hoạch sau này, đột nhiên phát hiện sau lưng một đạo kình phong thế tới rào rạt đánh úp lại!
Móa, sơ ý ! Sau gáy đau xót, ta lập tức đầu váng mắt hoa, lúc té xỉu trong đầu còn hiện lên một cái ý niệm, con bà nó ! Lão tử quả nhiên lịch thế chưa sâu, thế nhưng dễ dàng liền bị tính kế như vậy.
Sét đánh ngang tai a!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro