Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10 + 11 + 12

Edit: Miến pb

♤♤♤ 10 ♤♤♤

Ta trở lại Khải Hạ Quan đã là một tháng về sau.

Dĩ vãng tường thành của Khải Hạ Quan chỉ là nơi bài trí, hiện tại trở về, phát hiện nơi đó bày dựng mấy tuyến kiểm tra, hai bên đều có binh lính canh gác, hơn nữa những binh lính đó nhìn lạ mặt, thật ra đều không phải là binh lính cũ trong quan.

Một đường đi vào bên trong, phát hiện trong Khải Hạ Quan có nhiều người hơn, cũng có binh lính tạo thành đội ngũ tuần tra ở trong quan đi qua đi lại, làm cho người ta tăng thêm vài phần khẩn trương, nhóm phụ nhân ngày thường thích tán gẫu cũng đều vùi đầu làm việc, có vẻ cực kỳ áp lực.

Ta trở lại nơi ở trước kia của Ninh Trí Viễn, sau khi bay đi vào phát hiện trong phòng không có một bóng người, mà trên cái bàn ở trong phòng đặt một cái bài vị, phía trước bày vài thứ hoa quả, trên nửa củ khoai tây cắm ba nén nhanh.

Ta nhìn kỹ, trên bài vị kia viết, linh vị của Vu Thất.

Vu Thất là ai? Nghe qua hình như đồng âm với Vu Khải quốc, hay là hắn tại tế điện Vu Khải quốc? Tâm tình của ta trầm trọng, ngồi trên mặt đất ở phía trước mặt của cái bàn, ánh mắt nhìn chằm chằm khối bài vị kia, chỉ cảm thấy trong lòng như bị tảng đá đè ép, mặc dù là một linh hồn, cũng áp lực đến mức khiến ta muốn khóc, mắt vừa chua xót lại sưng, lại không chảy ra được một giọt nước mắt.

Nén nhang trên bàn chậm rãi thiêu đốt, sương khói màu xanh lam nhạt ngùn ngụt, ở trong phòng chưa từng tản đi, khiến cho cả gian trong phòng đều là khói mông lung, bên trong mông lung, những khuôn mặt đã từng sống động kia hiện lên ở trước mắt ta, đưa tay đi chạm vào, lại giống như sóng nước gợn sóng tiêu tan.

Ta ngồi yên trong chốc lát sau, liền cảm thấy trong đầu hỗn loạn, rất nhanh liền mất đi ý thức.

"Tỉnh dậy."

"Lão Thất..."

Tựa hồ có người lại gọi ta, hắn gọi ta Lão Thất, chỉ có Trên núi Chiêu Dao các sư huynh đệ gọi ta là Lão Thất, bọn họ tới đón ta sao?

Ta đột nhiên mở mắt, nhưng lại thấy thân thể của mình nửa ngồi xổm trước mắt ta, cùng ta mặt đối với mặt. Ta đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó mới tỉnh ngộ ra, hắn là Ninh Trí Viễn.

"Ngươi còn sống?" Ninh Trí Viễn thanh âm khó được có điểm nhu hòa, ánh mắt cũng không sắc bén giống như mọi khi.

Ta hơi hơi gật gật đầu, miễn cưỡng hướng về phía hắn nặn ra một nụ cười. Chẳng qua ước chừng nụ cười thập phần vô cùng thê thảm, khoé miệng hắn vốn câu lên độ cong lập tức biến mất không thấy, đầu mày trái lại bắt đầu nhíu vào.

Bị hắn yên lặng nhìn, ta không hiểu được nói thế là tốt hay không nữa, vì thế tùy tay chỉ vào bài vị ở trên bàn kia nói: "Vu Thất là ai?" Lời nói mới ra khỏi miệng, liền cảm thấy yết hầu của bản thân khô rát, thanh âm kia lại khàn khàn giống như bà già.

Ninh Trí Viễn khoá chặt hai hàng lông mày, hắn từ ấm trà trên bàn rót chén nước, tay đưa ra phía trước một chút lại thu trở về, tự nhẹ nhàng mà nhấp một ngụm nói: "Ngươi từng nói cho ta biết, ngươi kêu Lão Thất."

Ta sửng sốt một chút, sau đó hỏi, "Chẳng lẽ đây là bài vị của ta?"

Ninh Trí Viễn vẻ mặt hơi có chút xấu hổ, hắn nhẹ nghiêng đầu, dù chưa có ngay mặt trả lời ta, ta lại biết được đáp án, lòng ta đau xót, chậm rãi lắc đầu nói, "Ta không phải họ Vu, ta theo của họ Sư phụ, ta họ Thanh, lần tới đừng lầm nữa."

Ninh Trí Viễn khẽ hừ một tiếng, hắn xoay người sang chỗ khác, cầm trong tay bài vị ở trên bàn, sau đó liền muốn ra cửa, ta nhất thời lên tiếng, "Ngươi cầm bài vị đi đâu?"

"Lấy đi chẻ làm gỗ đốn củi." Ninh Trí Viễn lên tiếng liền ra khỏi cửa phòng, ta theo sát phía sau đi ra ngoài, ở bên cạnh hắn mở miệng cầu xin, "Ninh Trí Viễn, ngươi giúp ta làm một khối bài vị, mặt trên viết hai chữ Chiêu Dao, được không?"

Thân hình hắn ngừng lại một cái, rồi sau đó gật gật đầu.

Ta tiếp tục nói, "Ta có một trăm tám mươi ba vị thân nhân, chưởng môn Sư phụ Thanh Uyên, sư thúc Vô Nhai Tử, sư thúc Thanh đàn, sư thúc Vị Ương, sư thúc Khống Tịch..."

Ninh Trí Viễn trừng mắt nhìn ta liếc mắt một cái, quay đầu liền đi.

Ta ngồi xổm, nức nở, " Người thân nhất chết thảm, mà ta lại ngay cả khối bài vị cũng không thể chuẩn bị cho bọn họ..."

Đây là lời nói thật lòng của ta, ta cũng không phải là muốn giành được sự đồng tình của Ninh Trí Viễn.

Bọn họ đều đã chết, mà ta còn sống.

Không đúng, nếu là ta sống hoàn hảo chút, ít nhất còn có thể vì bọn họ dâng cúng một bộ bài vị, thắp một nén nhang. Nhưng mà ta chỉ là một cái linh hồn, cái gì đều không thể làm, ta cũng không biết chính mình rốt cuộc sống hay chết, nếu là chết, ta tại Vu Khải quốc lưu lại lâu như vậy, vì sao chưa từng cùng bọn họ gặp lại, nếu là sống, ta nhưng là một cái hồn thể, cái gì cũng sờ không được, cái gì cũng nghe thấy không đến, điều này có thể kêu là còn sống sao?

Dưới ánh mặt trời, bóng dáng của Ninh Trí Viễn chậm rãi đến gần, ta ngẩng đầu, liền nhìn thấy hắn đã trở lại, đứng ở trước mặt ta.

"Ta sẽ làm một cái bài vị cho ngươi, khắc lên tên của tất cả bọn họ." Hắn duỗi tay muốn đến vỗ vai của ta, chỉ là dừng lại ở giữa không trung, cuối cùng thật cẩn thận dừng lại ở trên vai ta, thoạt nhìn tựa như là vừa vặn đặt ở trên vai ta, "Ngươi yên tâm, một cái đều sẽ không thiếu."

Lòng ta hơi hơi ấm áp, nheo mũi nghẹn ngào trả lời hắn, "Nhưng ta không nhớ rõ tên của tất cả mọi người bọn họ..."

Ninh Trí Viễn xoạt một cái đứng thẳng thân mình, hắn kéo kéo khóe miệng, liếc mắt ta một cái sau đó xoay người rời đi. Tâm tình của ta đặc biệt uể oải, cúi đầu ở nơi đó tự trách, đúng vào lúc này, phía sau cách đó không xa có người khe khẽ nói nhỏ, " Hồ ly tinh kia đang làm cái gì? Gặp quỷ sao?"

Ta: "..."

Ta chẳng qua rời đi một tháng, Ninh Trí Viễn liền được cái danh hiệu hồ ly tinh, hắn mới thật sự là nữ nhân hào kiệt.

"Không chừng là bị ngớ ngẩn ấy chứ?"

"Nghe nói mấy ngày trước đây nàng bị binh lính đến từ Đăng Châu làm cho hôn mê, không phải là bị thất thân, chịu kích thích cho nên biến thành ngớ ngẩn đó chứ?"

"Tần giáo úy bởi vì nàng mà có tranh cãi lớn với quân Đăng Châu, nhưng mà nghe nói người lúc ấy là cứu ra rồi."

"Nói thì nói như vậy, ai biết được?"

"Ài, Tần giáo úy của chúng ta a, sao lại bị hồ ly tinh mê hoặc tâm hồn chứ!" Nói chuyện là hai phụ nhân trung niên, lòng ta bừng cháy, chạy đến phía sau hai người kia dùng sức thổi khí.

Đáng tiếc hai người này không hề phản ứng, như cũ vẫn không ngừng nói.

"Hôm qua thành thủ của thành Đăng Châu tới đây, nói là cũng nhìn trúng nàng?"

"Hiện tại thành Đăng Châu Lệ Hương viện các cô nương mặc đều là quân phục, chính là học theo nàng."

"Ài, hồ ly tinh! Hồ ly tinh!"

Lúc này hồ ly tinh kia đã đi xa, hắn mặc một bộ áo khoác dài, có lớp giáp bọc bên ngoài ống tay áo, dù ăn mặc như vậy, vẫn có thể hiện ra vòng eo và thân hình mảnh khảnh, ăn mặc kiểu này, bất đồng với mấy nữ tử mảnh mai váy dài lướt đất, có một phen ý nhị khác.

Nhìn bóng dáng của hắn biến mất ở góc quẹo, tâm tình của ta thật lâu không thể bình tĩnh.

Tuy rằng nói như vậy không phúc hậu, nhưng mà --

Ninh Trí Viễn, không làm nữ nhân thật là đáng tiếc ...

Thời điểm Ninh Trí Viễn trở về đã là đêm khuya, hắn vào nhà sau đó thắp nến, liền bắt đầu thu thập này nọ, đơn giản mang theo chút quần áo cùng lương khô, sau đó, hắn thay quân phục trên người, dùng một đoạn vải trắng bó ngực, còn dùng một đoạn vải trắng khác quấn quanh eo, ngay sau đó lại trùm vào một bộ trang phục màu đen, ăn mặc như thế khiến cho thân hình hắn thoạt nhìn gần giống với nam tử một chút, chỉ là hơi lùn một chút.

"Ngươi làm cái gì? Chẳng lẽ muốn làm thích khách?" Ta tò mò hỏi.

Hắn cũng không quay đầu lại mà đáp, "Suốt đêm rời đi, đi tới Thái châu."

"Ách?" Ninh Trí Viễn không thèm nhắc lại, hắn thật cẩn thận đẩy cửa phòng ra, đánh giá trái phải một chút sau đó liền trốn vào bên trong bóng đêm, ta theo sát ở phía sau, bay ở bên cạnh hắn, mặc dù cảm thấy có chút không hiểu lại vẫn hảo tâm nhắc nhở hắn, "Ở phía trước có binh lính tuần tra."

Ninh Trí Viễn thả người nhảy lên mái nhà, sau đó nhẹ như bông nhảy xuống từ phía sau phòng, tiến vào một ngõ nhỏ khác. Lúc này, cửa ra vào của Khải Hạ Quan đều có người trực đêm, Ninh Trí Viễn muốn ra khỏi quan tất sẽ kinh động những người này, ta rất lo lắng hắn bị người phát hiện, cho nên một đường tập trung tinh thần tra xét tình hình quân địch, thật xa nhìn đến chỗ cửa ra có vài đội binh lính gác, nhất thời trong lòng chợt lạnh lẽo.

"Ninh Trí Viễn, nơi đó thật nhiều người canh gác, ngươi đi ra ngoài được sao?"

Ninh Trí Viễn bước đi nhanh hơn, sau đó rẽ ngoặt ở chỗ phân lộ, thế nhưng lại chạy tới hướng cánh đồng ruộng lúa.

"Bên kia có mật đạo ra khỏi quan." Ninh Trí Viễn nhẹ giọng nói.

Chờ xuyên qua cánh đồn ruộng kia, lại không biết đã quẹo qua bao nhiêu đường ngoàn ngèo, xuyên qua từng đống từng đống rơm, Ninh Trí Viễn cuối cùng ngừng lại ở phía trước một cái đống rơm.

Bên cạnh đống rơm đó có một người đang ngồi xổm, đen tuyền một đoàn, ta nhất thời không chú ý suýt nữa bị hắn doạ đến nhảy dựng lên.

"Đến rồi!" Tuy rằng người nọ cố ý hạ giọng, nhưng ta vẫn nghe ra hắn là Trương giáo đầu.

"Ừh! Đa tạ!" Ninh Trí Viễn nói xong sau đó đẩy đống cỏ khô kia sang một bên, một cái động cửa tối om xuất hiện ở nơi đó, hắn buông người nhảy xuống, Trương giáo đầu ghé vào cửa động nói, "Chỉ là men theo đi ra ngoài, Chiêu đệ ở bên kia chờ ngươi." Sau khi nói xong, Trương giáo đầu dùng rơm che đậy cái cửa động, thở dài sau đó xoay người đi trở về.

Ta cảm thấy mình có chút kích thích, nhất thời không phục hồi lại được tâm trí.

Chờ sau khi ta phục hồi lại được tâm trí, ta rống lớn một tiếng, "Má ơi, Ninh Trí Viễn bỏ trốn theo trai với Tần giáo úy!"

♤♤♤ 11 ♤♤♤

Sau khi quân Đăng Châu tiến vào Khải Hạ Quan, đánh tan binh lính trong quan, mà Tần giáo úy không biết được là đắc tội cái đại nhân vật nào, đầu tiên là bị phái đến kiểu địa phương chim không ị như Khải Hạ Quan này, bây giờ,nhưng lại bị mất hết thảy quyền lực, trở thành một người trong suốt.

Ninh Trí Viễn là binh lính thủ hạ của Tần giáo úy. Hắn đầu tiên là bị binh lính Đăng Châu để mắt, sau đó lại bị thành thủ thành Đăng Châu để mắt, nếu là không rời đi, không chừng chỉ có thể lấy cái chết để bảo toàn trinh tiết. Tần giáo úy có một người bạn cũ ở thành Thái Châu, cho nên hắn nghĩ tới nghĩ lui, rốt cục đành cúi đầu nhận thua với sự thật, quyết định mang theo Ninh Trí Viễn cùng nhau rời đi.

Đêm đã khuya.

Đêm thu thực lạnh, gió lạnh rung rung thổi xoay lá cây vàng khô, Ninh Trí Viễn và Tần giáo úy ngồi ở một chỗ đất trũng, dựa lưng vào tảng đá lớn, trước mặt đốt một đốmlửa nho nhỏ. Đốm lửa kia cháy không lớn, ánh lửa ảm đạm chiếu vào trên mặt bọn họ, lúc sáng lúc tối, thỉnh thoảng trong ngọn lửa kia ngẫu nhiên vang lên tiếng lạch tạch, giống như là gõ nhịp trong đêm tối, làm cho ban đêm yên tĩnh u lãnh có một tia ấm áp.

Lúc này là Ninh Trí Viễn gác đêm, Tần giáo úy ngồi nghỉ ngơi, trong tay hắn ôm kiếm, thoạt nhìn giống một kiếm khách. Ta không hiểu được hắn đắc tội loại người nào, chỉ cảm thấy nhân sinh của hắn hẳn là nhấp nhô, đắc tội quyền quý, bị phân phối đến biên quan hẻo lánh nhất, cơ hồ nhìn không thấy hy vọng, nhưng mà những sự việc trải qua đó cũng không có ghi ấn lên dấu vết gì lên trên mặt của hắn, hắn có vẻ thực lạnh nhạt, trên mặt lúc nào cũng treo nụ cười ôn nhu, chỉ có tại thời điểm Ninh Trí Viễn hồ đồ thất thần, hắn đại để mới có thể nghiêm túc một chút, như lúc này đây, hắn tuy rằng nhắm hai mắt, nhưng vẻ mặt vẫn như cũ thực ngưng trọng, chỉ sợ quanh mình có một tia dị động, hắn sẽ rút kiếm ra khỏi vỏ.

Ta quay đầu nhìn về phía Ninh Trí Viễn, hắn lúc này đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm đống lửa, ánh mắt ngẫu nhiên mới chậm rãi chớp một cái, lông mi dài rậm tinh tế giống một phiến rèm cửa, sau khi kéo xuống liền che khuất ánh lửa trong con ngươi, chặn gió thu lạnh run. Lúc trước Ninh Trí Viễn nhỏ giọng đem sự tình từ đầu đến cuối nói cho ta nghe, đương nhiên, hắn chọn dùng phương thức nói quanh co tự giễu, để tránh làm cho Tần giáo úy phát giác dị thường, nhưng mà thông qua màn biểu diễn của hắn, ta phát hiện Ninh Trí Viễn kỳ thật rất có thiên phú làm oán phụ, cho nên hiện tại nhàm chán, ta cũng không ngủ được, đơn giản lủi đến đống lửa ngồi lên, biểu diễn cho hắn một màn hỏa thiêu hồn phách.

Vẻ mặt của Ninh Trí Viễn vốn có chút dại ra lần này rốt cục có phản ứng, lông mày hắn nhẹ cau lại, nhẹ giọng nói: "Ngồi ở trên đống lửa làm cái gì?"

Ta bay tới bên cạnh hắn, ghé vào lỗ tai hắn nói, "Nếu là ngươi lúc ấy bị mấy binh lính kia làm gì đó, có thể sẽ lấy cái chết bảo để toàn trinh tiết phải không?"

Ninh Trí Viễn lập tức mặt nhăn mày đến thật sự vặn vẹo, hắn dừng một chút nói, "Có lẽ sẽ chết, tuy rằng cũng không phải cơ thể của ta."

Ta đáp lại một cái nhìn xem thường.

Hắn tiếp tục nói: "Có khả năng sẽ ghê tởm mà chết."

Ta cau mày, liếc xéo một cái về phía Tần giáo úy đang ngồi, "Kỳ thật Tần giáo úy không tồi, bộ dáng lại trông tuấn tú, công phu thôi, hẳn là không tệ, bằng không như thế nào ngủ cũng ôm kiếm, vừa thấy chính là cao nhân, đối đãi với ngươi cũng hẳn là không tồi, không phải là dạy ngươi binh pháp này đó sao, bây giờ còn mang ngươi rời đi..."

Ta sờ sờ cằm, "Nếu là ngươi chọn hắn, ta miễn cưỡng cũng sẽ đồng ý ."

Ninh Trí Viễn hung tợn trừng mắt nhìn ta liếc mắt một cái, ta không chút nào yếu thế trừng mắt lại."Ta cảm thấy, linh hồn tồn tại trên thế gian, là vì trong lòng có chấp niệm, mà ta hiện tại không có cái gì vướng bận, hẳn là thật sự sẽ biến mất."

"Ngươi trước kia có chấp niệm?" Ninh Trí Viễn hơi hơi nâng mày, hắn quay sang, mắt không chớp nhìn ta chằm chằm.

"Đó là đương nhiên."

"Vậy hiện tại không có?"

"Người thân đều chết sạch, ta còn chấp niệm cái gì?" Ta thuận miệng đáp lại hắn, hắn trầm mặc sau một lát rồi nói, "Ngươi không báo thù cho bọn họ?"

"Ta không biết được là ta có thể diệt Lương Quốc." Ta bay vòng quanh đống lửa một vòng, "Hay là ta nên đi tới hoàng cung của Lương Quốc, lấy thân thể của lệ quỷ hung ác hù chết Lương Tương vương kia?" Nói tới đây ta lại lắc lắc đầu, "Bọn họ lại không nhìn thấy được ta. Quên đi, ta tốt hết nên hoàn thành hậu sự đi!"

Ta một lần nữa bay về bên cạnh Ninh Trí Viễn, nhếch cằm lên, mắt nhìn về phía Tần giáo úy, "Ta thật sự cảm thấy hắn không tồi, ngươi về sau lập gia đình nên gả cho người như vậy , ta cũng an tâm."

Ninh Trí Viễn khẽ hừ một tiếng, "Ta thích nữ nhân." Hắn dừng lại một chút, còn bổ sung một câu, "Muốn mỹ nhân."

Ta làm ra một cái biểu tình giật mình, "Vậy ngươi về sau không phải là thành người tự kỷ nhất trên đời này."

Ninh Trí Viễn khóe môi hơi hơi cong lên, "Lông mày như vẽ, da nõn nà, khi nhàn tĩnh thì như kiều hoa chiếu nước, lúc hành động thì giống như cành liễu mềm yếu men theo gió, mâu quang trong suốt, giống như một hồ nước mùa thu, môi hồng răng trắng, tựa như một nhánh hàn mai trong tuyết."

Ta cắn cắn môi nói, "Đó vẫn là người sao?"

Ninh Trí Viễn khinh thường nhìn ta liếc mắt một cái, "Là mỹ nhân."

Mỹ cái đầu ngươi!

Nhìn cái bộ dáng kia hắn của, ta nhịn không được châm chọc hắn, "Cho dù là có mỹ nhân như vậy, ngươi cũng không thể làm được cái gì. Đừng quên, ngươi hiện tại là thân thể nữ nhi."

Ánh mắt của Ninh Trí Viễn ủ rũ, thấy hắn chịu khuất nhục, ta nhất thời cảm thấy mỹ mãn. Nhưng mà đúng vào lúc này, Tần giáo úy đột nhiên lên tiếng, "Ai ở nơi đó!"

Ninh Trí Viễn nói chuyện với ta, thanh âm vẫn rất nhẹ, hắn cơ hồ cũng chưa mở miệng, mà là từ bên trong hàm răng nặn ra âm thanh, chẳng lẽ vẫn kinh động đến Tần giáo úy?

Đang trong lúc ta đang buồn bực, một bóng người nghiêng ngả lảo đảo đi ra từ phía sau tảng đá, người nọ bị Tần giáo úy mũi kiếm chỉ vào, thân mình lạnh run, tiếng nói cũng run nhè nhẹ, lại dấu không được âm sắc như chim hoàng oanh của nàng, "Ta, ta vừa lạnh lại đói, nhìn thấy nơi này có ánh lửa, cho nên, cho nên..."

"Cô là người phương nào?" Mũi kiếm của Tần giáo úy hơi đi xuống lệch một tấc.

Nữ tử kia kinh hoàng ngẩng đầu, trong ánh lửa, trên mặt của nàng tuy có nước bùn, nhưng trên khuôn mặt lớn bằng một bàn tay, hai hàng lông mày như mực, ánh mắt sáng như vì sao trên trời, mà trong con ngươi lại hàm chứa hồ nước mùa thu, ánh lửa làm nền ở dưới, giống như là từng tia nắng mặt trời toả ra trên mặt hồ.

Ta run run chỉ vào nữ tử kia nói, "Ninh Trí Viễn, cô nương mà ngươi thích."

Ninh Trí Viễn không có hé răng, ta nghiêng đầu nhìn hắn, chỉ thấy tầm mắt của hắn sớm dừng ở trên người của nữ tử kia, ta thấy bên trong con ngươi của hắn, thân ảnh lạnh run của nữ tử kia, giống như là một phiến mây bị gió thổi sắp tản ra.

Nữ tử kia nước mắt trong suốt nhìn Tần giáo úy, "Ta là người Vu Khải quốc chạy nạn."

"Vì sao không vào Khải Hạ Quan?" Tần giáo úy kiếm lại xê dịch lên một tấc, đặt đúng lên cằm của nữ tử kia, nữ tử kia run rẩy đến lợi hại, kết quả tự mình chạm phải mũi kiếm, một vết đỏ nhè nhẹ xuất hiện, giọt máu từ trong da thịt thấm ra, như là điểm một chút chu sa lên trên thân kiếm, bộ dáng kia thật sự là điềm đạm đáng yêu, ngay cả ta đây là một nữ nhi chân chính, tâm trí cũng có chút rung động, huống chi cái tên Ninh Trí Viễn ở bên cạnh kia, thân nữ nhi với tâm trí của nam nhi.

Nữ tử mím môi, thật lâu sau biết mới nhẹ giọng nói: "Ta là quý tộc."

"Cô nói cho chúng ta biết, không sợ chúng ta bắt cô đi vào?" Tần giáo úy một chút cũng không có lòng thương hương tiếc ngọc, ngược lại thanh âm nghiêm khắc rất nhiều, ta quay đầu ngắm ngắm Ninh Trí Viễn, thực thư sướng nói, "Tuy rằng ngươi thích loại cô nương như nữ tử kia, nhưng mà ta thấy Tần giáo úy này, thích đại khái là loại như ta."

Nàng kia thần sắc kinh hoàng, nước mắt đã như tuyến hạt châu bị đứt mà rơi xuống, nàng cúi đầu, bả vai hơi hơi run rẩy, thật lâu sau mới nghẹn ngào nói, "Ta sợ, một người chạy thoát lâu như vậy, vừa lạnh lại đói, ta rất sợ, dĩ vãng mấy người bạn thân đều bị bắt đi làm quan kỹ, huynh trưởng che chở ta trốn thoát, nhưng mà trên đường dân chạy nạn quá nhiều, ta cùng với huynh ấy thất lạc nhiều ngày, chỉ sợ huynh ấy đã bị bắt trở về, chư vị đại ca mặc trên người hình như là quân phục của Nam Hạ quốc, mà vị tiểu ca này nói chuyện còn mang theo khẩu âm của Vu Khải quốc, cho nên, cho nên ta mới lại đây, chỉ cầu cho ta một ngụm đồ ăn, cho phép ta ở bên cạnh đống lửa này nghỉ ngơi một đêm..."

Nữ tử nói xong liền muốn dập đầu, Tần giáo úy cuối cùng vẫn thu kiếm, hắn cởi xuống túi nước của bản thân đưa cho nữ tử kia, sau đó lại cầm một cái bánh bao đưa tới trong tay nàng.

Nữ tử tuy rằng rất đói bụng, ăn cái gì động tác vẫn như cũ thực nhã nhặn, thoạt nhìn là được nhận lấy giáo dưỡng tốt, phải làm một quý tộc.

Nàng ăn xong sau đó còn lấy lá cây lau mặt, đêm thu sương nhiều, mấy giọt sương đọng trên lá cây làm cho mặt của nàng dần dần trở nên sạch sẽ sáng trong, chỉ là kia sắc mặt quá mức tái nhợt, tái nhợt gần như trong suốt, nếu không phải là ánh lửa lay động làm cho trên mặt nàng mang theo một chút nhan sắc, nàng chính là một trang giấy trắng.

Được rồi, ta chỉ là muốn nói, cô nương này tái nhợt đến mức gióng như quỷ. Nhưng mà lúc trước tại núi Chiêu Dao, mấy sư huynh đệ thích đại khái cũng là nữ tử như vậy, nữ tử khiến cho người ta đau lòng thương tiếc, nữ tử khiến cho người ta nguyện ý đặt ở phía sau mà bảo hộ.

Thẩm mỹ của Ninh Trí Viễn nhưng thật ra là phù hợp với đại chúng, hắn hiển nhiên đối với nữ quỷ này thực để tâm, ánh mắt thường thường đảo qua mặt của nữ tử, mỗi lần quét qua một, lông mày của hắn liền hơi hơi nhăn lại một chút, như là nỗi đau ở trong lòng.

"Ta cảm thấy nàng tựa hồ cũng một ít có hảo cảm đối với Tần giáo úy. Ngươi xem, đôi mắt đẹp thường thường đảo qua trên người Tần giáo úy, thật giống như ngươi nhìn nàng."

Hiện tại ba người này hợp thành một cái quan hệ tam giác, ta đây là người đứng xem tự nhiên cảm thấy thập phần thú vị, càng thêm bắt đầu cẩn thận quan sát. Liền như vậy cẩn thận nhìn đi nhìn lại, ta bỗng nhiên phát hiện một vấn đề.

Nữ tử kia thoạt nhìn thực quen mặt.

"Cô tên là gì?" Ninh Trí Viễn đột nhiên lên tiếng hỏi.

Nữ tử kia đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó ôn nhu nói, "Tích Nguyệt."

Ta đột nhiên nhớ tới, Vu Khải quốc có một vị công chúa, nàng sinh ra ngày đó ban đêm xuất hiện dị tướng thiên cẩu ăn mặt trăng, quốc quân của Vu Khải quốc tự nhiên cảm thấy không rõ, liền đến phái Chiêu Dao cầu phúc, cũng hỏi Sư phụ công chúa mới sinh kia có phải là yêu nghiệt hay không, Sư phụ cho tới bây giờ đều cảm thấy mình lòng mang từ bi, tự nhiên phủ nhận cách nói của quốc quân kia, chính là từ đó về sau, hàng năm cầu phúc, vị công chúa kia đều tham gia, ta xa xa nhìn qua công chúa kia hai lần, mà hiện tại, đóa hoa tươi mềm mại trong trí nhớ kia cùng nữ tử trước mặt, khuôn mặt giống y như đúc, ta yên lặng rũ mí mắt xuống, thật lâu sau sau mới thở dài một tiếng.

Nàng là công chúa Vu Khải quốc.

Nàng vốn dĩ là vầng trăng sáng trên trời, mà nay cũng là công chúa bị mất nước, từ trên tầng mây cao cao ngã vào bùn đất, ta hẳn là nên đồng tình với nàng.

Nhưng là công chúa mất nước cùng với công chúa tuẫn quốc[1], có một chữ khác nhau.

[1] Tuẫn quốc: hy sinh vì đất nước.

Phái Chiêu Dao cao thấp toàn bộ tuẫn quốc, các sư huynh đệ của ta rất nhiều đều chỉ là người Vu Khải quốc bình dân. Ở trước lúc tiến nhập phái Chiêu Dao, bọn họ có lẽ chỉ là người bình thường nhất ở tầng dưới cùng.

Ta biết ý nghĩ của ta không đúng, không có đạo lý gì, nhưng là giờ này khắc này, ta thực chán ghét nàng.

○○○ 12 ○○○

Trời còn chưa sáng, Tần giáo úy liền thật cẩn thận đứng lên, bởi vì sau nửa đêm là Ninh Trí Viễn gác đêm, hắn vẫn không ngủ, cho nên giờ phút này nhìn thấy Tần giáo úy động tác thân mình cũng đi theo mà động, nhưng mà Tần giáo úy kia mân khóe miệng, hắn hướng về phía Ninh Trí Viễn làm một cái thủ thế chớ có lên tiếng.

Ninh Trí Viễn cúi đầu nhìn thoáng qua nữ tử hơi hơi cuộn mình nghỉ ngơi bên cạnh tảng đá lớn, ánh mắt của hắn chậm rãi nhắm lại, rồi sau đó lại mở mắt, ngay sau đó hắn thật cẩn thận đứng lên, nhẹ tay nhẹ chân thu thập đồ đạc thật tốt sau đó xoay người rời đi.

Thấy ý tứ của bọn hắn là không có mang cái công chúa mảnh mai kia ra đi, ta thực vui mừng.

Trong lúc hai người bọn họ còn chưa đi được vài bước, Tích Nguyệt công chúa đã tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, ta nghĩ, nàng đại khái cũng không có ngủ say, từng thời khắc chú ý chung quanh tình huống. Lúc này vẻ mặt nàng kích động, trên lông mi còn có nước mắt rung động, đọng lại mà không rớt xuống, thoạt nhìn đặc biệt khiến người thương tiếc, ngay cả ta cũng sinh ra chút thương hại, cảm thấy chính mình không nên bởi vì nàng không có tuẫn quốc mà kỳ thị nàng.

Đúng là số tốt, đoá hoa diễm lệ nhất trên đầu cành, nhân sinh vừa mới nở rộ, tự nhiên sẽ e ngại cái chết, lúc này, ta thậm chí có chút oán hận Sư phụ, hắn hẳn là dẫn theo nhóm người thân của ta chạy trốn, ta sẽ dùng đại lễ thành tín nhất tới đón tiếp bọn họ, chỉ cần bọn họ còn sống là tốt rồi. Lòng ta không có chí lớn, so sánh với quốc gia, ta càng yêu gia đình hơn.

Nhưng mà Sư phụ lại mang theo bọn họ cùng nhau chịu chết, lưu lại ta một mình...

Lúc này, Tích Nguyệt công chúa cắn môi mình ra máu tươi, môi của nàng vốn đã có chút hơi tím, lúc này bị máu tươi nhuộm lên màu sắc, đối lập với khuôn mặt tái nhợt kia, nhưng lại có vẻ có chút kinh tâm động phách. Trong mắt của nàng như cất giấu một mảnh hoang mạc, mà hai người trước mặt nàng, giống như là ốc đảo bên trong hoang mạc, hoặc là nói là một vốc nước, nàng cần bọn họ.

"Đêm qua ta nghe tiểu công tử thì thào tự nói, nói là muốn đi Thái châu. Cầu xin dẫn ta đi cùng." Tích Nguyệt công chúa cuối cùng không thể nhịn được, nàng quỳ trên mặt đất hướng tới Ninh Trí Viễn và Tần giáo úy làm cái đại lễ, sau đó cúi cả người trên mặt đất, vẫn không có ngẩng đầu.

Y bào của nàng vốn nên là màu trắng , hiện nay khắp nơi đều đã là bùn đất. Chỉ là bây giờ cúi người, lưng như là một cái cung giương ra, thân mình cũng đang run rẩy. Ta bỗng nhiên nhớ tới bộ dáng trước đây của nàng, lưng thẳng, ngẩng cao cằm, trên nét mặt sinh ra đã cao quý và đạm mạc, cùng với hiện tại hình thành đối lập rõ rệt, điều này làm cho ta có một chút hoảng hốt, ta thậm chí cảm thấy các nàng cũng không phải là một người.

Nếu ta là nàng, ta sẽ làm như thế nào đây?

Ta cau mày suy tư, suy nghĩ thật lâu, vô số loại khả năng đều bị bản thân phủ quyết, đến cuối cùng chỉ còn lại có một câu.

Ta là đồ đệ của Sư phụ.

Tất cả tư tưởng của ta đều là từ ông ấy dạy bảo. Ta nếu kế thừa sự vô sỉ và thô bỉ của ông ấy, ta đồng dạng cũng sẽ kế thừa những cái khác của ông ấy.

Nếu ta là công chúa Vu Khải quốc, ta cũng sẽ chết, hơn nữa ở lúc trước khi chết, ta sẽ gom hết toàn lực chém chết vài tên quan binh Lương Quốc.

Đây là đáp án của ta.

Đợi đến lúc ta có được đáp án, Tích Nguyệt công chúa đã cưỡi ở trên lưng ngựa của Tần giáo úy.

Nếu ta cũng mềm lòng, hai nam nhân này có thể mềm lòng cũng không phải cái chuyện gì kỳ quái, chẳng qua ta có chút kỳ quái là vì sao công chúa mảnh mai kia không ngồi chung ngựa với Ninh Trí Viễn, ngược lại là ngồi ở phía sau Tần giáo úy?

Cho nên ta bay tới bên cạnh Ninh Trí Viễn nhẹ giọng nói: "Sao lại không cùng ngồi ngựa với ngươi? Tần giáo úy làm một nam nhân đích thực, hẳn là sẽ cảm thấy mang theo Tích Nguyệt kia không ổn chứ." Ta nháy nháy mắt, "Hay là Tần giáo úy cũng thích loại kia? Ta đây thật đúng là tâm can đều tan nát..."

Ta ôm ngực cực kỳ ưu thương.

"Ta không đồng ý." Ninh Trí Viễn chậm rãi đáp.

"Vì sao?" Ta tò mò hỏi, "Đó không phải là người mà ngươi thích sao?"

Ninh Trí Viễn nghiêng đầu liếc ta một cái, "Bởi vì đó là một loại tra tấn tâm lý."

Làm một cái cao thủ đắm mình trong đông cung đồ hơn mười năm, ta nhất thời có điều lĩnh ngộ, ta sờ sờ cằm hỏi hắn, "Vậy sinh lý có gì không ổn sao?"

Hắn hung hăng trừng mắt nhìn ta liếc mắt một cái, sau đó cúi đầu nhìn thoáng qua ngực cùng với đi xuống vị trí bên dưới của chính mình, một lúc lâu sau mới hạ giọng nói: "Đó cũng là một loại tra tấn."

Phụt...

Ta đắc ý cười ra tiếng, "Ninh Trí Viễn, thì ra ngươi chịu ngược cả thể xác và tinh thần nha."

Bên ngoài Khải Hạ Quan có một dãy núi liên miên nối tiếp nhau, giống như là lưng của rồng lớn, nằm ngang ở trên mặt đất, một đường uốn lượn tới ngoài thành Thái châu, dãy núi kia liền được gọi là Long Tích Lĩnh. Hiện tại, Ninh Trí Viễn bọn họ đang ở ngay tại dưới chân rặng Long Tích Lĩnh này. Vốn dĩ nơi này có quan đạo, nhưng là Lương Quốc đang trong lúc đuổi bắt quý tộc đào vong, mà tên Thái thú tỉnh Đăng Châu kia được đánh giá là đối với Ninh Trí Viễn cũng là tà tâm bất diệt, cho nên bọn họ cũng không dám đi quan đạo, mà là chèo lên lưng rồng.

Ngựa của Tần giáo úy toàn thân đều đen, là một con chiến mã cao lớn hung tàn, kết quả lúc leo núi lại bại bởi Tầm Mai xinh đẹp, trong lòng ta hơi có chút đắc ý, Tầm Mai cũng kiêu ngạo mà ngẩng cao đầu, nó ngẫu nhiên dùng ánh mắt khinh thường đánh giá đại hắc, còn rung lắc mấy túi đồ lớn trên người đến mức vang ầm ầm.

Ánh mặt trời cuối thu cũng không mãnh liệt, gió lạnh từng trận, cuốn bay mấy lá cây khô vàng cuồn cuộn nổi lên, bay liệng đến giữa không trung, lại vô lực hạ xuống, vẽ thêm vài phần ý niệm hiu quạnh. Tích Nguyệt ngồi ở phía sau Tần giáo úy, tay nàng níu lấy quần áo bên sườn của Tần giáo úy, quần áo hơi mỏng manh bị nắm ở trong tay nàng, cùng với sự xóc nảy của đường núi, thân thể của nàng thoạt nhìn có chút phát run, trên mặt cũng vẫn như cũ là một bộ dáng điềm đạm đáng yêu. Ta thấy nàng ngẫu nhiên lại nhìn chằm chằm phía sau lưng Tần giáo úy mà sợ run, tựa hồ có chút ý nghĩ muốn để mặt dán lên tấm lưng rộng lớn an ổn kia.

Ta càng nhìn càng cảm thấy là nàng suy nghĩ như vậy.

Bởi vì trong lòng đối với công chúa này vẫn có tí xíu bất mãn như vậy, cho nên giờ phút này ta bay tới phía sau Tần giáo úy, học theo bộ dáng của công chúa, vươn hai tay làm một cái động tác vòng qua eo của hắn, tư thế còn chưa có hoàn thiện xong, chợt nghe thấy một tiếng chỉ trích lạnh lùng của Ninh Trí Viễn.

"Ngươi đang làm cái gì?"

Ta nhìn lại, ánh mắt u lãnh của Ninh Trí Viễn nhìn thẳng ta.

Cùng ta đồng thời quay đầu còn có Tần giáo úy và Tích Nguyệt.

Công chúa kia thân mình run lên, trên má phất phơ một đám mây đỏ, nàng đầu quay lại sau đó cúi đầu cúi mắt không có lên tiếng trả lời, vệt đỏ từ hai má hiện lên đến bên tai. Nhưng mà sau khi Tần giáo úy quay đầu lại, cũng là nhẹ nhàng mà tiến về phía trước một chút, nụ cười thẹn thùng trên mặt công chúa lập tức thì đông, nàng mím môi, trong mắt lấp lánh sóng nước.

Vốn hẳn là bức hoạ rất đẹp, bị một tiếng mắng của Ninh Trí Viễn phá hư, hiện tại Tần giáo úy tiến về vị trí phía trước đúng là giải quyết vấn đề, công chúa kia lúc này quan sát nhạy bén, ước chừng cũng không vô liêm sỉ mà tiếp tục áp hai má lên.

Ta cười mỉa bay trở về bên cạnh Ninh Trí Viễn, nói nhỏ: "Cô nương kia ở bên đó không lấy được thứ tốt, không chừng lần sau sẽ thỉnh cầu cùng ngồi chung ngựa với ngươi." Ta đắc ý hăng say nháy mắt với hắn, "Ngươi có lời rồi."

Hiện tại giữa ban ngày, thâm sơn yên tĩnh, hai con ngựa lại trước sau cách không xa, Ninh Trí Viễn tự nhiên không thể nói chuyện với ta, lúc vừa rồi hắn vốn là rống ta, kết quả đã khiến công chúa và Tần giáo úy song song hiểu lầm, hiện tại hắn khẳng định sẽ không mở miệng nữa, vì thế ta mặc kệ sắc mặt của hắn, tự mình độc thoại.

"Kỳ thật chỉ cần nhuyễn hương trong ngực, thể xác và tinh thần chịu ngược một chút cũng không có gì!"

Ninh Trí Viễn nhìn không chớp mắt, liền giống như không nhìn thấy cũng không nghe được.

"Quay lại chủ đề chính, Tần giáo úy không có ôm Tích Nguyệt ở đằng trước, lòng ta đặc biệt thoải mái, y theo nhiều năm kinh nghiệm của ta đến xem xét, Tần giáo úy đối với ngươi hẳn rất để tâm, ngươi vừa nói chuyện, hắn liền bí mật kéo ra một chút khoảng cách, ngươi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ai oán kia của Tích Nguyệt, thần sắc đau khổ kia..." Ta vẫn thao thao bất tuyệt lên tiếng, lại không biết khi nào thì Ninh Trí Viễn đã ghìm ngựa ngừng lại, đợi cho đến khi con ngựa dẫn đầu ở phía trước rẽ qua khúc cong không nhìn thấy được nữa, hắn mới hạ giọng nói, "Ngươi tựa hồ rất không muốn tháy Tích Nguyệt kia, ngươi biết nàng?"

Ta bĩu môi, "Ta lòng dạ hẹp hòi, ghen tị với mỹ nhân."

Hắn lạnh nhạt nhìn lướt qua ta một cái, khóe miệng câu ra một nụ cười lạnh."Ngươi là đệ tử phái Chiêu Dao, gặp qua không ít quý nhân của Vu Khải quốc chẳng có gì là lạ, nàng là ai?"

Ta thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: "Nàng sinh ra là lúc thiên cẩu ăn mặt trăng, Sư phụ nói nàng dung nhan khuynh thành, ánh trăng bạc trên trời mây còn phải tránh đi hào quang của nàng..."

"Trục Nguyệt công chúa?" Ninh Trí Viễn vẻ mặt cũng bắt đầu ngưng trọng, "Nàng thế nhưng trốn thoát! Nếu là Lương Quốc đang đuổi bắt nàng, mang nàng cùng lên đường sẽ có đại hung hiểm."

"Chẳng lẽ ngươi nỡ vứt bỏ nàng?"

Ninh Trí Viễn còn chưa trả lời, giọng nói của Tần giáo úy ở phía trước đã truyền đến, "Thất đệ, xảy ra chuyện gì?"

Ninh Trí Viễn nhíu mày lại, hơi hơi đề cao âm lượng trả lời, "Đi tiểu!"

"Ngươi chú ý hình tượng một chút được không, đừng tưởng rằng Tần giáo úy đối với ngươi có vài phần hảo cảm, ngươi liền phóng túng thô tục như thế, phá hư hình tượng của ta!" Ta hổn hển chỉ vào một cái cây khô ở trước mặt nói, "Ngươi có thể nói cây phong ở bên đường thật đẹp, thế nên nghỉ chân dừng lại!" Ta còn chưa nói xong, Ninh Trí Viễn đã xoay người xuống ngựa, hắn chui vào trong một bụi cỏ ở bên cạnh, ta ném lại một cái nhìn xem thường, lầm bầm nói: "Ngươi thật đúng là..."

Ninh Trí Viễn hừ lạnh một tiếng, "Là ngươi đối với hắn có hảo cảm mới đúng."

Ta bị chọc thủng tâm sự cũng không giận, "Ngươi gả cho hắn, ta hơn hết rất yên tâm ."

...

Ninh Trí Viễn không để ý tới ta, hắn đứng ở phía sau cái cây khô, cỏ khô ở bên cạnh cũng cao đến nửa người.

"Này, sao ngươi lại đứng?"

Thân hình của Ninh Trí Viễn run lên một cái, sau đó hắn ngồi xổm xuống, ngay sau đó truyền đến một tiếng thở nhẹ, ta đoán nếu bị cái cỏ khô nào đâm vào mông, năng lực thích ứng của gã này cũng không cao nha...

"Thế này mới đúng chứ, đứng sẽ ướt nhẹp quần." Ta hảo tâm nhắc nhở hắn nói, "Đúng rồi, ngươi trước đứng sẽ không bắn tung tóe lên trên quần và giầy sao?"

"Câm miệng!" Ninh Trí Viễn không thể nhịn được nữa rống lên, trong núi rừng trống trải liền có tiếng vang. Tần giáo úy vốn đã đi đến mức không nhìn thấy bóng người, lúc này hắn buông ngựa chạy vội trở về, một đường đi nhanh, giống như cánh én ử xuyên qua mây nhẹ như bay, không đến nửa khắc liền vọt tới phía dưới một cái cây đại thụ ở đằng trước, vừa vặn xa xa mặt đối mặt cùng với Ninh Trí Viễn đang đứng lên.

Ninh Trí Viễn mặt không chút thay đổi buộc dây quần, Tần giáo úy vù một cái, xoay người sang chỗ khác.

Ta yên lặng ném lại hai cái xem thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro