Chương 04 + 05
♧♧♧ 04 ♧♧♧
Trong bụi cỏ lau, một tiểu cô nương mười ba bốn tuổi ló đầu ra, ta thấy nàng mi thanh mục tú, gương mặt nhỏ nhắn tầm độ lớn bàn tay còn có hai đám mây đỏ bên má, trên tóc còn dính vài sợi cỏ, nhìn qua rất khả ái. Trong tay nàng cầm theo một rổ lớn quần áo, có lẽ là ra bờ suối giặt quần áo. Ta nhẹ nhàng thở ra, dù sao cũng đều là cô nương với nhau, như vậy có liếc mắt một cái cũng không sao. Cô nương kia xương nhỏ dáng người dẹp, có lẽ sau khi thoát ra cũng là đậu cô-ve, lấy kiến thức của ta trước kia vụng trộm xem qua đông cung đồ, nếu so sánh dáng người tiểu cô nương này với ta thua kém không phải là ít, nghĩ đến đây khó tránh khỏi ta có chút kiêu ngạo mà ưỡn thẳng lưng.
Đúng lúc này, giọng nói lạnh như băng của Ninh Trí Viễn truyền đến, “Xoay người sang chỗ khác, lui về trong bụi cỏ lau!”
Trong giọng nói của hắn hàm chứa tức giận cùng lãnh ý, tiểu cô nương kia bị rống đến ngẩn người, rạng mây đỏ trên mặt thuận thế kéo đến tận bên tai, nàng vội vàng xoay người, lúc lui về phía sau còn bị vướng phải chân, cả người ngã sấp xuống ở bên trong lùm cỏ lau tạo nên một gợn sóng nho nhỏ.
Trong lòng ta bất mãn, quay đầu quát: “Ngươi hung dữ với cô nương nhỏ ấy cái gì? Dù sao cũng đều là nữ nhi, bị nhìn một tí cũng sao. Ngươi rốt cuộc từng là thân phận gì, không hiểu một chút lễ nghĩa?” Nghĩ đến Ninh Trí Viễn không chừng trước kia là một tên đồ tể giết heo cao lớn thô kệch, ta liền cảm thấy có chút chán ngán, còn theo bản năng chà xát hai tay.
Ninh Trí Viễn hừ lạnh trừng mắt nhìn ta, hắn cứ thế đứng lên trước mặt ta, để thân thể hoàn toàn bại lộ ở trong tầm mắt, sau đó chầm chậm lấy quần áo mặc vào, lần này hắn cũng không nhắm mắt, hai mắt nhìn thẳng phía trước, nhưng ngẫu nhiên vũng cúi đầu buộc dây, ánh mắt lóe lên, vô sỉ đến cực điểm.
Ta nhất thời bối rối, hướng tới hắn rống to, “Nhìn cái gì vậy, nhắm mắt! Còn nhìn ta móc mắt ngươi!”
Ninh Trí Viễn khóe miệng hơi cong lên, nâng cao âm cuối mềm mại, còn mang theo chút ủy khuất nói, “Ngươi đối với ta hung dữ như vậy làm gì? Dù sao hiện tại cũng là cơ thể nữ nhi, bị nhìn cũng có gì là lớn!”
Ta: “…”
Trong đầu ta hiện lên bộ dáng của tên giết heo to lớn hùng vĩ dưới chân núi đang ra sức vễnh ngón út làm nũng, tuy rằng linh hồn thì không thể phun, nhưng ta tâm thực sự muốn phun ra ngoài…
Lão Trời già, lão chơi ta!
“Tỷ tỷ, người mặc quần áo xong chưa?” Tiểu cô nương ngồi bên trong lùm cỏ lau sợ hãi hỏi với ra. Ninh Trí Viễn ứng tiếng, sau đó liền ngồi lên trên tảng đá lớn ăn lương khô.
Tiểu cô nương kia từ bên trong lùm cỏ lau chui ra, nàng cẩn thận đạp nước đi tới trên một phiến đá bóng loáng ven bờ nước, đem quần áo từ trong rổ ra giặt, ngay lúc nàng vừa lấy quần áo ra, Ninh Trí Viễn liền biến sắc, nàng gói kỹ lương khô cầm trong tay sau đó để vào trong bao quần áo, tiếp đến mới xoay sang bên cạnh cầm lên một cây cán bằng cỏ lau, ngay lúc đó Ninh Trí Viễn nhảy từ trên tảng đá xuống, bước vài bước đã đến đứng ngay sau tiểu cô nương.
Tiểu cô nương ngẩng đầu nhìn nàng sửng sốt một chút liền nói: “Tỷ tỷ có việc gì?”
Ninh Trí Viễn dùng cây cỏ lau đem quần áo chuẩn bị giặt của tiểu cô nương trái phải gẩy hai cái, hắn nhướng mày lạnh giọng hỏi: "Trang phục người Hồ?" Hắn đưa tay kéo cằm tiểu cô nương nhấc lên, “Người Lương Quốc?”
Động tác của hắn lúc này rất giống một tên lưu manh, tuy rằng trước kia chỉ cần có cơ hội ta cũng sẽ đùa giỡn sư huynh đệ như vậy, nhưng lúc này nhìn từ góc độ khác, chỉ cảm thấy động tác này đặc biệt phản cảm, khó trách lúc trước các sư huynh đệ bị ta nắm qua cằm đều nghĩ cách phục thù gấp bội nỗi nhục này.
Bị nắm lấy cằm khiến tiểu cô nương vô cùng căng thẳng, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
“Ninh Trí Viễn, ngươi đừng khinh người quá đáng!” Ta quát tháo hắn: “Chiếm đoạt thân thể của ta không nói, bây giờ còn làm vẻ mặt hung ác đối với một cho bé, ngươi thật cho rằng ta không có biện pháp chế ngự ngươi sao? Ta dù gì cũng là đệ tử thân truyền chưởng môn Phái Chiêu Dao, cùng lắm thì hai ta cùng hồn phi phách tán, ta không cho ngươi dùng cơ thể ta làm xằng làm bậy!”
Tuy rằng thực tình ta không có biện pháp, lần này lại rống giận khí thế, nếu làm cho hắn chấn động, liền không thể tốt hơn!
Ninh Trí Viễn bỏ qua uy hiếp của ta, hắn nhìn cũng không nhìn, mà tiếp tục nói: “Nói xem? Gian tế Lương Quốc? Lẫn vào Nam Hạ có ý đồ gì?”
“Ta… Ta không phải người Lương Quốc, ta là người Nam Hạ.” Tiểu cô nương vừa dứt lời, Ninh Trí Viễn liền dùng cây cỏ lau khởi lên một bộ quần áo người Hồ, “Người Lương Quốc học người Hồ cưỡi ngựa bắn tên, mặc trang phục người Hồ, ngay cả nữ tử cũng không ngoại lệ, đây là phục trang của nữ tử Lương Quốc…” Ninh Trí Viễn nhíu mày, lạnh lùng nói: “Ngươi chứa chấp gian tế của Lương Quốc?”
Tiểu cô nương sợ run cả người, từ trong lời nói lắp bắp của nàng, ta lưu ý ra chút đầu mối.
Sứ đoàn từ Lương Quốc đến, hôm nay đang nghĩ ngơi hồi phục tại Khải Hạ quan, trong sứ đoàn lại có mười vị mỹ nhân đến từ Lương Quốc. Khải Hạ Quan nằm ở nơi Vu Khải quốc và Nam Hạ quốc giao nhau, bên trong phần lớn đều là thủ quân biên phòng đóng quân ở trong này, điều kiện vô cùng ác liệt, hiện tại mặc dù sứ đoàn đang nghỉ ngơi trong quân trướng, nhưng cũng phải tìm vài nữ tử địa phương đến hầu hạ, tiểu cô nương vừa khéo là một trong số đó. Nàng thoạt nhìn thập phần sùng bái đối với nữ tử Lương Quốc, lời nói thấy rõ tâm luôn hướng đến, ví dụ như có thể múa đao lộng kiếm, có thể giương cung bắn nhạn, có thể giục ngựa chạy như điên, đều là nữ trung hào kiệt.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện rõ tình cảm sùng bái, ta khó tránh khỏi hậm hực, những gì nàng nói ta đều có thể làm, hơn nữa, ta còn có thể giặt quần áo…
“Thân là người Nam Hạ, nhưng lại tôn sùng Lương Quốc như thế, chớ không phải là nổi lên lòng phản nghịch!” Ninh Trí Viễn xem cán cỏ lau trong tay mình là cán kiếm, đem cán cỏ lau đặt lên cổ của tiểu cô nương, tựa như chỉ cần nàng trả lời không vừa ý hắn, vút một kiếm phun huyết.
“Đó là cán cỏ lau, ngươi đặt trên cổ nàng có ích lợi gì nha!” Ta hảo tâm nhắc nhở hắn, kết quả bị hắn hung hăng trừng mắt liếc.
“Không phải, không phải, ta không có, ta chỉ là cảm thấy cuộc sống của các nàng tự tại một chút, tỷ tỷ thoạt nhìn tư thế oai hùng hiên ngang, chẳng lẽ là mỹ nhân Lương Quốc bị lạc mất?” Đầu của tiểu cô nương đại khái không dùng được, hoặc là tuổi quá nhỏ không phân biệt rõ tình thế, giờ này khắc này thế nhưng nói ra dược lời này, nàng còn cố gắng gật gật đầu, “Nếu là lạc đường, ta dẫn tỷ trở về?”
Ta: “…”
Ninh Trí Viễn trên trán gân xanh nổi lên, “Ta không phải loại người Lương Quốc hoang dã không hiểu cấp bậc lễ nghĩa!”
Ta thầm nghĩ, “Ngươi còn không phải loại người hoang dã không hiểu cấp bậc lễ nghĩa.”
Sau khi Ninh Trí Viễn đánh giá tiểu cô nương một trận, sắc mặt u ám đi dẫn ngựa, mặc dù tiểu cô nương không nhìn thấy, ta vẫn hướng nàng phất tay nói lời từ biệt, sau đó liền theo sát phía sau Ninh Trí Viễn.
“Ngươi đến Nam Hạ muốn làm cái gì?” Ta nhàn rỗi vô sự, liền hỏi đến dự định của hắn, cũng đoán trước là hắn sẽ không để ý đến ta, hắn thất thần dẫn ngựa, ánh mắt sâu xa, tổng làm người ta nhìn không thấu.
Ta thấy phía trước hắn không xa có một hố to, có chút khó xử. Có nên nhắc nhở hắn hay không đây? Nếu hắn ngã xuống không chừng hồn phách ngã theo ra, ta lần trước cũng do sau khi rơi xuống liền hồn lìa khỏi xác, chỉ là nếu hắn không văng ra, ngược lại ngã đứt tay gẫy chân, ta chẳng phải ăn đủ mệt, đang lúc tâm tình trầm trọng do dự, Tầm Mai dẫn Ninh Trí Viễn theo cạnh hố đi vòng qua …
Lòng ta như đao cắt.
Đúng lúc này, Ninh Trí Viễn thả tay, hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn ta, “Xem cốt cách của ngươi, dáng người, hành vi cử chỉ đều giống người Lương Quốc, hay là ngươi thật ra là người Lương Quốc, Vu Khải quốc quốc tông bí mật cùng Lương Quốc cấu kết!”
“Ngươi thả cái rắm chó, ngươi mới là người Lương Quốc. Còn dám vu oan cả sư môn ta, ta không tha cho ngươi!” Ta thét lớn một tiếng sau đó vung năm ngón tay thành trảo đánh về phía hắn, đại khái là động tác quá mức dữ tợn khiến cho hắn có vài phần lạnh người, làm cho hắn hơi nghiêng người một cái, không nghĩ đến thành giẫm lên bên cạnh hố to, lại vừa đúng nơi đó là đất bùn xốp, kết quả nàng một cước giẫm trượt lăn xuống hố, sau đó liền bất động rồi.
Ta trợn mắt há hốc mồm, bay xuống xem xét tình huống.
Hố to cũng không sâu, chỉ là Ninh Trí Viễn vừa vặn rơi đập trúng ót vào một tảng đá, chỗ đó vẫn còn tình bạn cố tri của vết thương cũ, cho nên hắn hôn mê.
Đây là ông trời muốn ngươi chết, ngươi không thể không chết a! Ta vô cùng cảm thán, nhưng cũng không quên chính sự, ta kiềm chế tâm tình chiếu theo tư thế của cơ thể rồi nằm xuống, sau khi khắp nơi ăn khớp, kích động ngồi dậy, kết quả thân thể không chút sứt mẻ, xem ra vẫn là không được, ta chán nản, ngồi ở bên cạnh ngẩn người, không biết quỷ hồn của Ninh Trí Viễn có còn ở bên trong hay không, cũng không biết hắn sống hay chết, còn không biết phụ cận chỗ này có thú dữ hay không, có thể đem cơ thể của ta kéo ra ngoài mà gặm, nghĩ đến đây tâm tình ta đặc biệt trầm trọng, cái cảm giác hữu tâm vô lực này khiến cho người ta đặc biệt khó chịu, ta không biết mình còn có thể kiên trì được bao lâu, có khi nào đến lúc ta hoàn toàn buông tha, cũng là ngày mà linh hồn ta biến mất vĩnh viễn?
Ta thật không dám nghĩ thêm rồi.
● tg nói: gần đây không có thời gian lên mạng...
♧♧♧ 05 ♧♧♧
Ta ở trong hố canh khoảng nửa canh giờ, Ninh Trí Viễn vẫn chưa tỉnh lại.
Nửa canh giờ sau, bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến, chỉ nghe một thanh âm cười to nói: “Chiêu đệ ngươi xem, ngựa tốt!”
Tầm Mai nghe thấy tiếng đem móng trước giơ lên, sau đó hí vang một tiếng, lại đạp vài cái cạnh hố, cuốn lên vô số tro bụi. Nó cũng không chạy đi, mà là quay đầu nhìn xuống hố, ta bay ra khỏi đáy hố, liền nhìn thấy hai nam nhân bước nhanh đến đây, trong đó có một người lớn tuổi, dáng người cao lớn, mặt mũi đầy tràn râu quai nón, hắn mặc trang phục màu xám, bước chân tạo ra gió, giọng nói như chuông đồng, chỉ nghe hắn nói: “Thì ra trong hố có người, hảo mã hộ chủ, ngựa này thật có linh tính.”
Ninh Trí Viễn vốn là ngửa mặt mà nằm, lần này sau khi đại hán kia nhìn thấy diện mạo của hắn thì vui mừng nói: “Chiêu đệ, đúng là một tiểu nương tử xinh đẹp.”
Được táng dương, ta khó tránh khỏi có phần đắc ý, thanh niên kia bị gọi là Chiêu đệ, ngũ quan tuấn tú, các đường nét của khuôn mặt rõ ràng, tuấn dật phi thường, mà cặp mắt kia lại vô cùng trong suốt sáng rỡ, có thể so sánh với sao trên trời, hắn dùng một sợi dây màu cam buộc mái tóc đen lên, lúc này gió mát thổi qua, khiến vài sợi tóc của hắn bay lên, quả nhiên là phiêu dật. Nam tử như thế, tất nhiên là làm cho ta đem lòng hướng về, xem xét thêm vài lượt, liền muốn đưa tay đi sờ, chỉ tiếc ta chỉ là linh hồn, năm ngón tay xuyên qua mặt nhìn thật sự vô cùng khiếp sợ, ta nhìn tay của mình khảm sâu vào trong mặt hắn, chút tâm tư kiều diễm vừa mới nổi lên nhất thời phai nhạt không ít.
“Chiêu đệ, nàng bị thương có nặng hay không?” Đại hán có chút lo lắng, Chiêu đệ kia cúi người ngồi xổm xuống, đem Ninh Trí Viễn lật lại xem xét tỉ mỉ, sau đó thuận tay xé một mảnh áo của đại hán kia (anh zai sao không xé của anh í? =_ ) làm thành băng vải băng bó lên đầu của Ninh Trí Viễn, nhẹ nhàng bâng quơ trả lời, “Đầu thủng một lỗ nhỏ, chảy chút máu, không ngại!”
“Đàn bà chính là quý giá.” Đại hán một bên nói, một bên ôm Ninh Trí Viễn lên, hắn ôm Ninh Trí Viễn có vẻ vô cùng thoải mái, còn hơi hơi suy nghĩ một chút, sau đó cười nói, “Eo nhỏ tinh tế.”
Ta trên mặt vui vẻ, hắn lại nói, “Bộ ngực rất tốt.”
Ta: “…”
Nam tử kêu Chiêu đệ kia trừng mắt liếc hắn một cái, đại hán liền ha ha cười lớn, sâu trong chòm râu dày rậm kia cũng hơi gian nan lộ ra chút màu đỏ ửng, “Khải Hạ Quan này cũng lâu lắm rồi không có cô nương duyên dáng như vậy. Mười người đàn bà Lương Quốc kia lỗ mũi hướng lên trời, bộ dạng giống như đàn ông, vẫn là cô nương nũng nịu xinh xắn mới hợp khẩu vị của ta.” Hắn lại ước lượng Ninh Trí Viễn trong tay, “Nhẹ như lông, tổng không được mấy lạng thịt, lại tập trung lên ngực không ít.”
Mặt ta đều đen, bay đến bên người Ninh Trí Viễn dùng sức la lên, “Ngươi mau tỉnh, còn không tỉnh, chỉ sợ trong sạch cũng không thể bảo toàn !”
Ta tự nhiên không muốn thân thể của chính mình bị người làm bẩn.
Ta cũng tưởng tượng không ra tình cảnh Ninh Trí Viễn bị một tên nam nhân đem đè dưới thân…
“Ngươi sẽ làm nàng sợ đấy.” Người thanh niên được gọi là Chiêu đệ bất đắc dĩ nở một nụ cười.
Đại hán kia cười phản bác, “Không đáng ngại, không đáng ngại. Dù sao nàng cũng đang ngủ.”
Người thanh niên lắc đầu, duỗi tay muốn dắt Tầm Mai, Tầm Mai vội vàng nhảy ra, hắn dừng một chút liền cùng đại hán kia rời đi, đi được một đoạn liền xoay đầu nhìn, Tầm Mai đã chậm rãi đuổi kịp, lúc này hắn mới mỉm cười, xoay người sang chỗ khác bước nhanh hơn.
Đợi đến lúc bọn hắn đi xa, ta mới hoàn hồn, vội vàng đi theo.
Hai người này tiến vào Khải Hạ Quan, đại hán một đường ôm lấy Ninh Trí Viễn, chung quanh có rất nhiều binh sĩ cười tủm tỉm chào hỏi, cũng có vài phụ nhân đang phơi quần áo, các nàng thấy vị thanh niên kia thì lộ ra vui mừng, trong đó một người cao giọng nói, “Tần giáo úy, con gái của ta hôm nay làm bánh hoa quế, đưa đến doanh trướng cho người nhưng mà không gặp, nguyên lai là ra khỏi thành.”
“Ồ, Trương giáo đầu, sao trong tay người lại ôm một cô gái?” Một phụ nhân khác lại nói, “Bộ dáng xinh đẹp, không lẽ là nhặt được yêu tinh ở ngọn núi kia về làm vợ, để ý buổi tối ép khô ngươi…”
Sau khi nói xong, những người xung quanh cười vang, khóe miệng ta co rút, chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh u ám, tuy nói quân dân tại đây một nhà hoà thuận vui vẻ, nhưng phong tục bưu hãn như vậy, tùy tiện một tìm một phụ nhân ở trên đường ra cũng có thể nói chuyện không chút e thẹn như thế, xem ra, Ninh Trí Viễn này, dường như bị bắt vào cái hang sói, hắn sẽ không thật sự mặc lớp da của ta, gả cho đại hán họ Trương này chứ?
Ta, ta chết cho rồi.
Không đúng, ta chết không nhắm mắt a.
…
Hai người kia ôm Ninh Trí Viễn đem vào bên trong một cái ngõ nhỏ, ta lòng nóng như lửa đốt, tại bên cạnh người Ninh Trí Viễn nắm vừa thả, lớn tiếng kêu la, “Tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh, Ninh Trí Viễn mau tỉnh lại!”
Hắn hai mắt nhắm nghiền, không chút sứt mẻ, nhưng vào lúc này, thanh niên vừa mới được kêu là Tần giáo úy gõ cửa phòng bên trái, một cô nương mở cửa đi ra, giọng trong trẻo kêu lên, “Tần giáo úy, sao ngươi lại tới đây? Trương giáo đầu, ngươi đang ôm ai thế?”
Tiểu cô nương này đúng là cô bé giặt quần áo kia, nàng nhìn thấy Ninh Trí Viễn cũng là cả kinh, “Đây là vị tỷ tỷ lúc nãy, sao lại bị thương thế này?”
“Các ngươi từng gặp nhau?” Tần giáo úy lông mày nhíu lại, lên tiếng dò hỏi.
“Lúc nãy giặt quần áo bên bờ suối có gặp qua, tỷ tỷ này còn tưởng rằng ta là người Lương Quốc, đối với ta rất hung dữ.” Tiểu cô nương nói xong, đại hán kia ha ha cười, “Người Lương quốc thô lỗ dã man không nói, còn xảo trá hèn hạ, tiểu nương tử ghen ghét người Lương quốc, rất tốt a!”
“Xuỵt!” Tiểu cô nương hạ giọng nói, “Cũng không sợ người khác nghe được. Sứ đoàn của Lương Quốc còn đang ở trong doanh trướng của các ngươi đây này!”
“Nghe được thì sợ cái gì? Ta lão Trương cái gì cũng không sợ!” Hắn lớn tiếng rống xong, Ninh Trí Viễn ôm trong tay hừ một tiếng, lòng ta mừng rỡ, đầu liền tiến đến trước mặt Ninh Trí Viễn, thấy hắn vẫn chưa mở mắt, chỉ là hơi hơi động con ngươi một chút.
“Tiểu nương tử một tiếng yêu kiều, ta nhưng lại cả người hữu lực, Chiêu đệ, so với tiếng trống kia của ngươi càng hơn xúc động, phẫn nộ nhân tâm.” Đại hán kia lại lớn miệng cười hai tiếng, “Hải nhi cô nương, tiểu nương tử này đành nhờ ngươi chiếu cố vài ngày.” Sau khi dứt lời, hắn đi vào trong phòng, phòng nhỏ này rất là đơn sơ, sau khi đi vào tận cùng có một chiếc giường gỗ, đại hán đặt Ninh Trí Viễn lên sau đó ngồi xuống ở đầu giường, hắn đưa tay muốn sờ mặt của Ninh Trí Viễn, lại bị Tần giáo úy đứng ở bên cạnh chặn lại.
“Trương đại ca, đừng làm ẩu.” Hắn thở dài một tiếng nói.
“Đúng rồi đúng rồi.” Trương đại hán cười mỉa hai tiếng, “Tiểu nương tử này có thể là người Vu Khải quốc, bên đó cô nương rất coi trọng danh tiết cải gì đó, nếu biết ta sờ soạng nàng, không chừng muốn tìm cái chết, vẫn là quên đi.”
Trong lòng ta nhẹ nhõm, chợt nghe hắn nói tiếp, “Ta lén sờ hai cái, các ngươi đừng nói cho nàng.” Sau khi nói xong hắn lại duỗi tay đi qua, bất quá lần này mục tiêu là mu bàn tay của Ninh Trí Viễn, lúc này Hải nhi tiểu cô nương vọt tới, đập một cái lên tay của đại hán, “Trương giáo đầu, không có mặt mũi!”
Mấy người còn ở trong phòng nói thêm vài câu, lúc rời đi Tần giáo úy lặng lẽ để chút bạc vụn ở trên bàn của tiểu cô nương, Trương đại hán đứng ở trên bậc cửa kêu lên, “Thay ta chiếu cố tốt tiểu nương tử, ngày mai ta lại đến thăm nàng.”
Ta yên lặng bay tới bên cạnh Ninh Trí Viễn, tâm tình đặc biệt trầm trọng.
Hắn mặc lớp da của ta, thu đóa hoa đào đầu tiên trong cuộc đời của ta.
Mà cái hoa đào kia là một tên cao lớn thô kệch, con người lỗ mãng, là một tên vô cùng lưu manh, đoán chừng đã xem hắn như vật trong bàn tay, đợi thương thế hắn khôi phục, liền ép cưới qua cửa.
Nếu như Ninh Trí Viễn thực gả cho tên thô lỗ kia thì sao? Tuy rằng tâm tình của ta thực trầm trọng, nhưng nghĩ đến đây, lại có điểm muốn cười.
“Ninh Trí Viễn, ngươi tỉnh tỉnh!” Ta ngồi xổm trước người hắn, cúi người bên tai hắn nhẹ giọng gọi: “Mau tỉnh lại, chuẩn bị cùng tên lỗ mãn kia thành thân.”
Đầu của Ninh Trí Viễn hơi hơi động, sau một lát, hắn mở hai mắt, sau khi đánh giá trái phải một chú, vụt một cái liền ngồi dậy.
“Tỷ tỷ, ngươi tỉnh?” Tiểu cô nương ngồi ở cửa rửa rau, nghe được động tĩnh liền quay đầu mừng rỡ hỏi.
“Là ngươi?” Hai đầu lông mày của Ninh Trí Viễn khóa chặt lại, “Đây là nơi nào?”
* Ở đây còn có một đoạn lời của tg, cơ mà vừa dài vừa loạn mà theo pợn cũg hăm quan trọng lớm... cho nên pợn chém phát đứt lun! :v
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro