Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 02 + 03

●●● 02 ●●●

"Lão Thất, ngươi đã tỉnh chưa?" Ngoài phòng truyền đến thanh âm của tam sư huynh, ta từ trong phẫn nộ hoàn hồn, hướng ra ngoài phòng rống lớn: "Tam sư huynh, nhanh chút vào đây bắt quỷ!"

Nữ quỷ biến sắc, vẻ mặt nàng cảnh giác nhìn về hướng cửa, thẳng đến lúc tam sư huynh đẩy cửa bước vào, hắn hướng về phía nữ quỷ trên giường cười cười: "Lão Thất, tỉnh a, quần áo còn chưa có giặt nha!"

Ta bay tới trước mặt tam sư huynh, "Tam sư huynh, cơ thể của ta bị quỷ chiếm trú rồi, ngươi nhanh nhanh đuổi con quỷ kia đi ra!"

Tam sư huynh căn bản là không nhìn thấy ta, tiếp tục nói: "Ta đùa thôi, có cần làm mặt vậy không, ngươi đã đói bụng chưa? Ngày hôm qua đại sư huynh có đi lên núi bắt thỏ, để lại cho ngươi một cái chân thỏ nướng, ta lấy đến cho ngươi, ngươi chờ chút!" Sau khi nói xong, tam sư huynh xoay người đi, ta ở trước mặt hắn vừa nhảy vừa gào khàn cả giọng, cũng không thấy hắn có chút phản ứng.

Bọn họ đều nhìn không thấy ta?

Chỉ có nữ quỷ kia đã chiếm thân thể ta là có thể thấy ta?

Lòng ta trĩu nặng, chỉ cảm thấy muốn khóc, lại không khóc được, quay đầu nhìn nữ quỷ kia, chỉ thấy ánh mắt nàng bình tĩnh không gợn chút sóng như một hồ nước sâu tĩnh lặng, nàng chậm rãi nói: "Ta sẽ thay ngươi sống sót."

Ta: "..."

Ta đã muốn không còn khí lực để mắng chửi người .

Sau khi nàng nói xong lại nằm xuống, mặt hướng tới trong giường, bởi vì hiện tại ta đang ở trạng thái linh hồn không thể chạm được gì, cũng không quấy rầy được nàng, liền liều mạng thổi khí xem có tạo ra được từng trận âm phong lớn không, kết quả không thấy hiệu quả gì, cố gắng một lúc lâu cuối cùng cũng mất tin tưởng, chỉ đành ngồi yên tại đầu giường ngẩn người.

"Lão Thất!" Tam sư huynh lại đến, hắn đẩy cửa ra nhìn thoáng qua, nói thầm: "Như thế nào lại ngủ!" Hắn rón ra rón rén vào phòng, đem chân thỏ đặt lên bàn, lúc rời đi nhẹ tay nhẹ chân đóng lại cửa phòng, nhìn động tác của tam sư huynh, ta lại muốn khóc, rõ ràng ta đang ngồi ở đây, bọn họ lại nhìn không thấy, chẳng lẽ ta thật đã chết sao?

Ta phát hiện biến thành trạng thái linh hồn, mặc dù là khóc cũng không ra nước mắt, chẳng qua cảm tình cần phát tiết, ta bắt đầu ô ô tru lên, nữ quỷ chiếm thân thể ta rốt cục nhịn không được lại ngồi dậy, "Cô nương, kiếp sau đầu thai vào gia đình tốt, đừng nên lưu luyến kiếp này nữa."

"Ta chưa chết, ngươi mới đã chết, ngươi mới muốn đầu thai!"

Bị ta rống lớn như vậy, nàng có chút sửng sốt: "Có lẽ ta thực sự đã chết, chẳng qua trọng sinh vào cơ thể của ngươi. Tuy rằng thân thể mỏng manh xương cốt nhỏ bé, cũng là khỏe mạnh." Ánh mắt nàng tối sầm lại, môi dưới động hai cái, nhưng lại không phát ra âm thanh, cứ lẳng lặng ngồi như vậy, không hiểu được đang suy nghĩ cái gì.

Ta dùng thân thể này mười sáu năm, không nghĩ đến có một ngày bản thân có thể im lặng đến vậy.

"Ta không có trí nhớ của ngươi." Không biết qua bao lâu, nàng đột nhiên mở miệng nói.

"Ta nói rất nhiều lần ta còn chưa có chết!" Ta bay tới trước mặt nàng nhe răng nhếch miệng.

"Ta gọi là Ninh Trí Viễn."

Ta sửng sốt, sau đó bay tới trên đầu vai nàng nằm úp sấp: "Ta gọi là Lão Thất."

Ta nhìn thấy mặt của ta nhíu mày một cái, đôi mi thanh tú nhíu lại làm nên vẻ mặt nhu nhược, nhất thời hận không thể chọc thủng chính đôi mắt của mình. Sư phụ từng nói khí chất của một người là từ bên trong mà sinh ra, ta vẫn không cho rằng đúng, chờ tới bây giờ thay đổi linh hồn, mới phát hiện thì ra sư phụ cũng có lúc không gạt người.

Tuy rằng kia là mặt của ta, nhưng động tác này, vẻ mặt này, làm cho ta cảm thấy vô cùng xa lạ.

"Nơi này là chỗ nào?" Nàng lại duỗi tay xoa huyệt thái dương, nhẹ giọng nhỏ nhẹ hỏi.

"Núi Chiêu Dao!" Ta theo bản năng trả lời, ước chừng vừa dứt lời, chỉ thấy tay nàng cứng đờ, thân mình tựa hồ cũng hơi hơi chấn động.

"Nơi này là núi Chiêu Dao? Vu Khải quốc Chiêu Dao sơn?"

Ta gật gật đầu.

Nàng cau mày, tiếp tục hỏi: "Hiện tại là năm nào?"

Ta sờ sờ cằm, trả lời lại trong núi không rõ ngày tháng, nàng ngẩng đầu nhìn ta liếc mắt một cái, thần sắc lạnh lùng như băng, giống một đạo băng phong hướng thẳng ta mà phóng đến, lòng ta bắt đầu run lên, cẩn thận nhớ lại một phen sau đó nói: "Tựa hồ, tựa hồ là khoảng tầm mùa thu năm đinh tỵ..." Ta run run trả lời xong, sau đó liền thấy môi nàng hơi hơi mím, không chút để ý liếc mắt nhìn ta một cái nói: "Phái Chiêu Dao nhưng lại có nữ đệ tử?"

"Sư phụ nói anh hùng thiên hạ thật sự không phân biệt nam nữ."

"Này! Ngươi cái con chim chiếm tổ người khác đừng có ra vẻ đúng lý hợp tình như vậy được hay không!" Nghĩ đến chính mình thế nhưng lại bị bộ dáng lạnh như băng của nàng dọa chết khiếp, ta liền ức không chỗ phát tiết: "Ngươi thế nào có thể so với ta mặt còn dầy hơn!"

Nữ quỷ không biết xấu hổ kia một chút cũng không thèm để ý đến những lời mắng chưởi của ta, tiếp tục đặt câu hỏi:

"Ngươi bình thường thích làm cái gì?"

Ta ngậm miệng không đáp, nàng lại dùng ánh mắt hình lưỡi dao nhìn ta.

Ta dương cằm ra vẻ không phát hiện, nàng thở dài sau buồn bã nói: "Chỉ có ta mới có thể nhìn thấy ngươi."

Ta nghiêng đầu nhìn nàng.

"Chỉ có ta mới có thể nói chuyện cùng với ngươi."

Ta tin tưởng vững chắc rằng mình chưa chết, cho nên sẽ không đi luân hồi chuyển thế, nhưng phiêu đãng trên nhân gian này, chỉ có nàng là có thể cùng ta nói được mấy câu, người khác đều nhìn không thấy ta, cũng không nghe được giọng nói của ta. Ta nghĩ ta hiểu được của ý tứ của nàng, cũng chỉ đành thở dài.

"Ăn cơm ngủ tập võ săn thú giặt quần áo nấu cơm nấu nước lựa chọn đồ ăn..." Ta bấm đốt ngón tay làm phép tính, đột nhiên cảm thấy bản thân chính mình ngày qua sống quá thê thảm, công việc bẩn chết mệt chết tựa hồ như là đều do ta làm, "Còn phải thường xuyên cùng lão Bát xuống núi thăm hỏi các hộ dân, xin ăn xin uống cải thiện thức ăn."

Ta chính xác là một con quay không ngừng xoay tròn, nghĩ đến đây ta liền nhìn về phía nàng xem thường: "Nói cái gì thay ta sống sót, những cái này ngươi có thể làm được sao?"

Nàng cũng không thèm nhìn đến khiêu khích của ta, mà là tự nói: "Chiêu Dao phái Thanh Uyên chưởng môn có trí tuệ hơn người, trên biết thiên văn dưới biết địa lý, có thể biết trước tương lai, không biết là có thể nhìn ra cái xác này bên trong linh hồn đã thay đổi." Nàng đưa tay ấn vào ngực của chính mình, có vẻ ví chút khẩn trương.

Thanh Uyên chưởng môn là Sư phụ của ta.

Sư phụ là một tên lừa đảo, hơn nữa kẻ lừa đảo còn đang bế quan. Nhưng mà thấy nàng nói như thế, ta đối với Sư phụ cũng ôm một tia kỳ vọng."Vậy chờ Sư phụ xuất quan chúng ta đi tìm người, hoặc là người có thể nghĩ biện pháp, sau đó, Ninh Trí Viễn đi, ngươi về thân thể của ngươi, ta về cơ thể của ta..."

"Ta sẽ thay ngươi sống sót." Nàng đột nhiên lại nói ra những lời này, ta đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó tức giận đến phát run, nếu có thể, ta hận không thể tặng nàng một bạt tai, chẳng sợ đó là mặt của chính mình.

Nàng chính là muốn chiếm cơ thể của ta, thậm chí là muốn ngụy trang thành ta?

"Ngươi có nguyện vọng gì?"

Lòng ta buồn bực lại bất lực, tâm thần không yên bay tới dưới bàn ngồi xuống, không thèm quan tâm tới nàng.

"Ta ngày mai sẽ rời khỏi nơi này." Nàng lại tiếp tục nói.

Nghe được lời ấy, ta cả kinh đứng lên, thân thể xuyên thẳng qua mặt bàn, loại cảm giác này thật sự quái dị, chẳng qua hiện tại không phải lúc nghĩ đến những việc đó: "Rời đi nơi này, đi chỗ nào?"

"Nam Hạ quốc." Nàng trả lời sau đó dừng một chút, lại nói tiếp: "Ta là người của nước Nam Hạ."

"Không chi phép ngươi đi!"

"Thật có lỗi, lòng ta ý đã quyết!"

Ta tiếp tục rít gào, nàng lại nằm thẳng dùng chăn che lên đầu, mặc cho ta ngàn hô vạn gọi cũng không lên tiếng nữa, ta mất nhiều khí lực hơn nữa cũng là phí công, sau một lúc ở trong phòng lòng như lửa đốt, chỉ cảm thấy vạn phần bi thương, tâm tình vô cùng uể oải.

Ngoài phòng ánh trăng mờ ảo, cũng như tâm tình ta lúc này vậy.

Ninh Trí Viễn muốn đi Nam Hạ quốc. Ta thấy bộ dáng của nàng rõ là kiên định thâm sâu, thầm nghĩ nàng thật ra có năng lực to lớn đến thế nào. Kết quả nàng ngủ thẳng đến canh năm, sau đó thức dậy khoác lên áo choàng của ta lén lút chuẩn bị đẩy cửa đi ra ngoài, ta hỏi nàng muốn làm gì, chỉ nghe nàng lạnh lùng nói: "Rời khỏi nơi này."

"Đi Nam Hạ?"

Nàng gật gật đầu, lặng lẽ mở cửa sổ ra thành một khe hở hẹp, đánh giá hoàn cảnh ngoài phòng, lúc này tuy rằng đã là canh năm, bên ngoài vẫn mông lung một mảnh, sau khi nàng đánh giá khắp nơi xong, lại men theo cửa sổ mà đi đến cửa.

"Cái gì cũng không mang, ngươi chuẩn bị một đường đi xin ăn sao?"

Núi Chiêu Dao cách biên giới của Nam Hạ quốc cũng không tính là gần, nếu có ra roi thúc ngựa đi nữa cũng phải mất mười ngày đường. Nếu là đi bộ, đại khái cũng phải mất thời gian tầm một tháng, nàng không thèm chuẩn bị túi tiền cùng hành lý, liền chuẩn bị tay không như vậy xuống núi? Ta giống như đang nhìn một tên ngố mà nhìn nàng, nàng bị ta nhìn lâu lắm, rốt cục có chút không tự nhiên, ho khan hai tiếng sau nói: "Ngươi có thể có ngân lượng chứ?"

Ta lập tức lắc lắc đầu.

Nàng không tin ta, bắt đầu tìm kiếm khắp nơi trong phòng. Đệ tử Phái Chiêu Dao như chúng ta cuộc sống đều cô cùng đơn giản, trong gian phòng nhiều lắm cũng chỉ có một cái giường một cái ngăn tủ, một bộ bàn trà cùng một cái bô, nàng đem quần áo mùa đông bên trong ngăn tủ của ta lôi hết ra, cũng không tìm ra chút bạc vụn, cuối cùng chỉ đành từ bỏ.

Nàng lại bắt đầu trầm tư .

"Ta nói ngươi đem phòng biến thành một đống lộn xộn như vậy thì cũng nên thu dọn một chút đi, như thế này Tam sư huynh mà thấy được nhất định sẽ giáo huấn ngươi."

"Ngươi gấp quần cũng không làm được sao? Cứ như vậy ném vào trong tủ? Ngươi trước kia là nhà ai đại tiểu thư hả!" Mắt thấy nàng đem quần áo của ta nhét lung tung vào ngăn tủ, trong lòng đối với người này càng thêm khinh thường. Nàng nhìn đống quần áo chưa gấp kia suy tư một lát, rồi sau đó lại ôm từng bộ từng bộ đem ra gấp một cái, lại gấp, lại nhét vào trong, nhìn đến một đống quần áo loạn thất bát tao kia, ta hết sức không biết nói gì, vậy mà nàng còn thực vừa lòng, trang hoàn sau mỉm cười vỗ vỗ tay.

Đây là cái ngu ngốc gì vậy!

"Đúng rồi!" Nàng quay đầu, nhìn ta nở nụ cười một chút. Trên bàn ánh nến lay động, từng tia sáng mỏng manh chiếu rọi vào làm sáng lòe lòe từng chiếc răng ở trong cái miệng từng là của ta kia, "Ta không phải đại tiểu thư nhà người ta, ta là nam nhân."

Ta điên rồi.

Chiếm dụng thân thể của ta là một nam nhân.

Kỳ thật ta tính ý thức rất tệ, nhưng lúc trước bởi vì tò mò nên muốn tháo quần áo Tam sư huynh xem, hắn thực nghiêm túc nói cho ta biết nam nữ khác biệt, cô gái nhỏ nên có chút rụt rè và thẹn thùng, nếu ta thật sự nhịn không được muốn tháo, cũng phải đợi sau khi ta đến tuổi cập kê. Ta lúc ấy thực không cho là đúng, tháo quần áo thôi còn phải chú ý nhiều như vậy, cũng không phải chuyện gì to lớn, cho nên chiều ngày hôm sau ta liền vụng trộm chạy đến khe suối ở bên kia nhìn lén các sư huynh tắm rửa, kết quả bị bắt tại trận sau đó bị phạt quỳ nửa tháng ở từ đường. Từ đó về sau, bốn chữ nam nữ khác biệt ta luôn nhớ kỹ trong đầu, bây giờ biết được người tiến vào chiếm đoạt thân thể của ta có thể là một nam nhân, làm cho ta thật có chút khủng hoảng.

Cái này so với bị nam nhân nhìn lén tắm rửa còn khó chịu hơn.

Thật giống như ta trần truồng bại lộ trong mắt hắn, quan trọng hơn là hắn muốn nhìn có thể nhìn, nghĩ sờ liền cứ sờ, còn ta một chút cũng không thể phản kháng.

"Ngươi là nam!" Ta cao giọng thét to.

"Đúng!" Mắt nàng loé lóe nhìn về hướng khác, trên mặt có chút không được tự nhiên.

"Ta là nữ a!"

Nàng trừng mắt nhìn trời, không nói thêm một lời đẩy cửa phòng ra, vừa khéo cùng với người nọ đang đứng trước cửa phòng mặt đối mặt.

Ta đầu tiên là sửng sốt, sau đó là kinh ngạc hỏi, "Sư phụ, người xuất quan?"

Sư phụ mặc một thân áo dài trắng đứng ở cửa, cái lưng gù của người lúc này thẳng tắp, biểu tình trên mặt mười phần nghiêm túc, trên người từ trên xuống dưới tản ra một luồng khí thế áp bách bức người.

Ninh Trí Viễn mắt nhanh như chớp nhìn ta một cái, sau đó đem lời ta vừa nói lặp lại một lần.

"Sư phụ, người xuất quan?"

Sư phụ không trả lời mà là đem một túi nặng nhét vào trong tay nàng, thanh âm lười biếng ở lúc trước cũng trở nên vạn phần sắc bén."Suốt đêm xuống núi, rời đi Vu Khải quốc."

"Vì sao?" Ta hỏi.

Ninh Trí Viễn đưa tay nhận tay nải, sau đó như vẹt nói: "Vì sao?" Giọng nói của nàng khô khan, như là làm theo việc thường ngày, so với ta thường ngày không quy tắc lại kém vài phần linh động, nghĩ đến đây, ta khó tránh khỏi có chút đắc ý.

"Không có vì sao! Hướng nam là Nam Hạ, hướng bắc là Tây Tề, chỉ cần không đi nước Lương, đi đâu đều cũng được." Sư phụ vừa dứt lời liền ra tay lôi Ninh Trí Viễn ra cửa phòng, lại hướng phía trước đẩy một chưởng, hắn phản ứng chậm chạp lão đão suýt ngã xuống, sau khi chật vật đứng vững liền xoay đầu khó hiểu nhìn Sư phụ.

Sư phụ quát: "Đi mau!"

Ninh Trí Viễn vốn đang chuẩn bị rời đi, cho nên lúc này cũng không hỏi rõ căn nguyên, xoay người bước đi, mà ta lại không giống vậy, nhẹ nhàng vòng tới vòng lui trái phải sư phụ, liền nghĩ rằng phải chăng người thật sự có tài năng nhìn thấy ta hoặc nhìn ra người kia có gì không ổn, chẳng qua trước mắt xem ra, sư phụ thật sự là một lão già lừa đảo không học vấn không nghề nghiệp, căn bản là nhìn không ra chút sơ hở gì, ông nhìn bóng dáng của "ta" sắc mặt ngưng trọng, trong ánh mắt vô cùng lo lắng.

Ta phiêu bạt đến đứng bên cạnh người, âm thầm thở dài.

"Đi đi!" Sư phụ nói.

Lúc này Ninh Trí Viễn đã đi rất xa, mà xung quanh chúng ta cũng không một bíng người. Lòng ta lộp bộp một chút, đang muốn nói chuyện chợt nghe sư phụ nói: "Yêu tinh hiện thế, thiên hạ đại loạn."

Lòng ta buồn bực, không biết rốt cuộc có phải sư phụ nói chuyện với ta hay không, liền lên tiếng hỏi: "Sư phụ, người thấy được con không?"

Sư phụ cũng không trả lời, mà chỉ nhẹ nhàng vung chiếc quạt lông trong tay, ta chỉ cảm thấy một trận gió lớn thổi qua, thế nhưng thổi trúng linh hồn của ta bay lên, đợi đến khi ta thật vất vả ổn định được, liền phát hiện mình đã đến cửa lớn Chiêu Dao phái.

Tam sư huynh dẫn con ngựa Tầm Mai yêu thích của hắn đứng ở đó, rõ ràng là đang đợi người.

●●● 03 ●●●

Trong các sư huynh đệ của ta, thì tam sư huynh bộ dáng tuấn tú nhất. Lúc này ước chừng hắn còn chưa tỉnh ngủ, quần áo có chút không chỉnh tề, tóc cũng chỉ bừa bãi túm một búi, có vài sợi tóc buộc không tới rơi ra theo gió bay bay, còn có vài sợi bay vừa đúng vào miệng hắn. Hắn vẻ mặt lười biếng, ánh mắt khép hờ, dựa vào Tầm Mai bên cạnh ngủ gà ngủ gật. Sáng sớm sương mù rất dày, phía đuôi tóc của hắn còn đọng giọt nước tầm như hạt gạo, cả người tựa như cây xanh vừa được tưới qua nước mượt mà xanh miết, mềm mềm như nước trông rất đẹp mắt, đây cũng là nguyên do ngày xưa ta muốn tháo quần áo của hắn nhất.

Lúc này hắn không nhìn thấy ta, sau khi ta vòng vo quanh hắn hai vòng, liền đưa tay sờ sờ mặt của hắn. Đương nhiên, ta không cũng không chạm được vào hắn, nhưng bàn tay tạo tư thế dán vào, thoạt nhìn thật giống như là đang khinh bạc hắn, điều này làm cho ta vô cùng thỏa mãn. Ta còn muốn đùa giỡn hắn thêm một chút, lông mi của tam sư huynh run lên, hắn mở to mắt, quay đầu nhìn lại phía sau.

Trong màn sương, Ninh Trí Viễn đeo tay nải bước nhanh đi tới. Bởi vì thời gian còn sớm, lá khô trên thềm đá vẫn chưa được dọn dẹp, nàng dẫm lên đám lá rụng này, phát ra tiếng loạt soạt, ngẫu nhiên đạp một nhánh cây khô, lại phách một tiếng, vào lúc buổi sáng sớm yên tĩnh như vậy lại có chút đột ngột.

Tầm Mai phát ra tiếng phì phì trong mũi, vung cái đuôi, đạp chân tại chỗ vài bước.

"Lão Thất, Sư phụ bảo ta đem Tầm Mai đến cho ngươi." Tam sư huynh vỗ vỗ lưng Tầm Mai, "Chăm sóc cho tốt , Tầm Mai mà mất một sợi lông, ta đập ngươi một quyền."

Ta cười hắc hắc, hỏi: "Tam sư huynh, ngươi có biết Tầm Mai có bao nhiêu sợi lông không?"

Kết quả Ninh Trí Viễn hứing ta liếc mắt một cái cũng không hé răng, tam sư huynh sửng sốt một chút rồi nói: "Nói đùa thôi, đúng rồi, sư phụ giao cho ngươi nhiệm vụ gì, thế nào mà không khí lại trầm lặng như vậy?"

Ninh Trí Viễn như trước không đáp lời, nàng đưa tay dẫn ngựa. Ta nhìn không nổi cái bộ dáng láo toét chết tính này của hắn, lập tức quát: "Sư huynh ta hỏi sao ngươi không đáp!"

"Sư phụ bảo ta rời khỏi Vu Khải quốc." Ninh Trí Viễn dắt Tầm Mai, thấp giọng nói.

"Tốt!" Tam sư huynh vỗ vỗ lên vai Ninh Trí Viễn, "Ta đã nói muốn đem thanh danh phái Chiêu Dao truyền khắp thiên hạ, sư phụ bọn họ cả ngày ngồi lì tại núi Chiêu Dao, thật là như ếch ngồi đáy giếng. Chỉ là đi quốc gia khác truyền đạo cũng có thể phái ta đi nha, như thế nào lại bảo ngươi đi?" Tam sư huynh lắc lắc đầu: "Sư phụ đúng là càng già càng hồ đồ ."

Ninh Trí Viễn cũng chỉ nói rời khỏi Vu Khải quốc, tam sư huynh đã có thể liên tưởng ra nhiều như vậy, tư duy thật sự vô cùng linh mẫn. Ta cảm thán hai tiếng, chỉ thấy Ninh Trí Viễn đã muốn dắt ngựa xuống núi.

"Sớm chút quay trở về." Tam sư huynh đứng ở cửa vẫy tay, ta do dự một chút, quyết định theo Ninh Trí Viễn xuống núi, dù sao kia cũng là thân thể của ta, ta phải nhìn nàng để tránh Ninh Trí Viễn làm ra việc hạ lưu đáng khinh, hơn nữa không chừng gặp được cơ duyên xảo hợp còn có thể đổi trở lại, ta nhất định phải lưu mắt tới mới có thể an tâm.

Theo thềm đá một đường đi xuống, đến góc cua ta quay đầu nhìn lại nhìn thoáng qua, phái Chiêu Dao kiến trúc nguy nga, lúc này ánh Mặt Trời đã muốn từ bên kia núi hiện ra non nửa, tranh sáng tranh tối rọi lên cửa hiên xây bằng đá cẩm thạch, khiến cho sơn môn nguy nga như phủ thêm một tầng lụa mỏng nhu tình, mà tam sư huynh còn chưa rời đi, hắn vẫn đứng ở nơi đó vẫy tay, chẳng để ý Ninh Trí Viễn không hề quay đầu lại.

Không biết có phải vì hiện ta đang là một linh hồn hay không, mặc dù hiện tại cách rất xa, ta vẫn có thể thấy rõ nghi hoặc trên mặt hắn cùng chút lo lắng. Lòng ta bắt đầu trầm xuống, bay đến trước mặt Ninh Trí Viễn nói: "Ta với tam sư huynh quan hệ tốt nhất."

Hắn vốn cúi đầu, sau khi nghe ta nói nâng mí mắt lên, nhưng cũng không mở miệng nói gì.

"Ngươi hờ hững như vậy, Tam sư huynh không chừng sẽ nghi ngờ."

Hắn đầu tiên là nhíu mày, rồi sau đó nhẹ nhàng cười tươi, "Thì sao? Dù sao cũng liền lập tức rời khỏi Vu Khải quốc."

Hắn nói vậy cũng đúng, ta thở dài, ngược lại hỏi hắn chuẩn bị trở lại Nam Hạ làm gì. Gặp người thân của mình? Nhưng mà hắn từ nam biến thành nữ, người thân của hắn có thể tin hắn sao? Mặc dù là tin, có thể nhận hắn sao? Nếu như hắn còn có thê tử, về sau hai người như thế nào giữ lễ nghĩa vợ chồng?

Nghĩ đến đây tinh thần ta liền chấn động, "Ninh Trí Viễn, ngươi cưới vợ chưa?"

"Không." Nàng lạnh lùng đáp.

"Vậy nếu ngươi vẫn ở trong cơ thể của ta, thì cũng phải lập gia đình chứ?" Ta chà xát hai tay, "Nam nhân cũng phải do ta chọn, ta thấy được ngươi mới có thể gả."

Hắn tuy là nhìn trắng mắt liếc ta một cái, ta cũng không sợ, dù sao hiện tại ta không đụng được hắn hắn cũng chẳng thể gây thương tổn cho ta, ta có thể bỏ rơi hắn hắn lại không đuổi được ta, như thế nào cũng là ta chiếm thế thượng phong, ta tự nói với chính mình: "Phải cao cao to lớn, sạch sẽ thật thà* tư văn nhã nhặn, thư sinh là tốt nhất, ta ci1 chút lưu manh, nên tìm một thư sinh đến để thăng hoa một chút."
*Ở đây bản cv ghi là "không công tịnh tịnh" như đã nói pợn không có bản tiếng Trung để đi thỉnh giáo, cho nên pợn chém theo nghĩa không của 悾 và tịnh của 净. Có thánh nào hiểu được nghĩa của câu này chỉ pợn nhá! Ọ..Ọ

"Câm miệng!" Ninh Trí Viễn nói.

Ta lại nói liên miên cằn nhằn một trận, Ninh Trí Viễn bị ta nói đến phiền, xoay người ra roi thúc ngựa chạy như điên, cuồn cuộn nổi lên một đường bụi mờ. Linh hồn tốt ở chỗ bay thật sự rất mau, lúc này vừa vặn lại thuận hướng gió, ta căn bản là không thèm hạ xuống, vô cùng cao hứng bay theo sau hắn, thỉnh thoảng còn thét to một trận, cuối cùng hắn chịu không nổi ghìm ngựa dừng lại, quay đầu rống ta, "Ngươi có phiền hay không?"

"Ngươi chiếm cơ thể của ta còn rống ta? Có biết xấu hổ hay không?" Ta không cam lòng yếu thế rống lại.

Mặt hắn đen như đít nồi, ánh mắt bên trong tựa hồ có gió lốc nổi lên. Thấy hắn khổ sở bức bối như thế, lòng ta lại càng sắt đá, chỉ cần làm hắn tức chết rồi, ta có thể vui vẻ trở về cơ thể của ta. Ngay lúc ta đang dào dạt đắc ý, hắn giương tay lên.

"Làm sao, ngươi lại không đánh được ta!" Ta nhìn hắn khiêu khích.

Cái tay đang giơ lên của hắn nháy mắt hạ xuống, phách một tiếng, Tầm Mai đang ở phía dưới cũng giật nảy mình.

"A! ! ! Ngươi thế nhưng xuống tay được."

"Còn la, ta đem ngươi đánh thành đầu heo."

Ninh Trí Viễn thật sự dùng sức, trên mặt hắn còn in năm ngón tay, trong nháy mắt còn sưng phù lên, ta đưa tay chỉ vào hắn, "Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi thật sự dám đánh vào mặt của ta!"

Hắn tựa tiếu phi tiêu liếc ta một cái, "Còn ầm ĩ nữa ta dùng dao khắc hoa lên mặt ngươi."

Ta chửi!

Ta vẫn còn muốn trở về cơ thể của ta, trăm ngàn lần không thể bị tên biến thái chết tiệt này làm hỏng!

Ninh Trí Viễn hẳn là loại người tâm ngoan thủ lạt.

Hắn vì uy hiếp ta thế nhưng hạ thủ với chính mình nặng tay như vậy, tuy rằng nói là đánh vào thân thể của hắn, đau lại là ở lòng ta, nhưng trên thực tế nhìn khuôn mặt sưng đỏ cùng năm vết ngón tay chói lọi kia, ta cảm thấy nếu hắn dùng sức không chuẩn không chừng phun cả mấy cái răng, thật sự là máu chảy thành sông.

Sư phụ từ nhỏ đã dạy ta phải co được dãn được, tuy rằng lần này trong lòng ta bất bình, lại vẫn nhanh ngậm miệng lại, ngẫu nhiên còn muốn đưa tay sờ sờ nửa khuôn mặt bị đánh sưng kia, còn chưa tới gần, liền bị hắn trừng lớn mắt, đành phải từ bỏ.

Ninh Trí Viễn cứ liều chết chạy đi, mười ngày sau, chúng ta đã muốn đến giao giới giữa Vu Khải quốc và Nam Hạ quốc. Tầm Mai vốn là một con bạch mã có cá tính, suốt đêm chạy đi đã muốn làm cho da lông của nó đều biến thành màu xám, lần này thấy dòng suối chảy róc rách như thế nào cũng không chịu rời đi, nó giơ lên móng trước nổi điên kêu lớn, suýt nữa đem Ninh Trí Viễn đá ra sau đít. Ta nhìn không được, liền thuyết phục hắn tốt hơn nên dừng lại nghỉ ngơi hồi phục một chút, cho dù là sốt ruột về nước, cũng nên giữ chút thể diện.

Hắn ánh mắt loé lóe, cuối cùng cũng đồng ý dừng lại nghỉ ngơi. Tại lúc hắn vừa vốc nước lên rửa mặt, ta khẽ nhăn mày, còn thực tình hỏi hắn: "Ninh Trí Viễn, ngươi cũng hơn mười ngày không tắm rồi?"

Cái tay đang nâng nước của hắn hơi dừng lại, sau đó vươn đến mặt nước động hai cái.

"Hiện tại tốt xấu gì thì ngươi vẫn đang là một nữ nhi, Tầm Mai như vậy còn thích sạch sẽ hơn ngươi! Trong hành lý cũng có quần áo để tắm giặt, ngươi thật tình không định đi tắm?"

Ninh Trí Viễn không hé răng, hắn xắn tay áo lên, dùng nước một đường chà xát hai cánh tay, ta nhìn thấy cánh tay mồ hôi nhỏ giọt bám đầy bụi mà lệ rơi đầy mặt, "Cầu ngươi, yêu sạch sẽ chút đi, không lẽ nguyên bản ngươi là ăn mày sao?"

Có lẽ oán niệm của ta quá mức mãnh liệt, Ninh Trí Viễn đứng lên nhìn nhìn, hắn cúi đầu ngửi ngửi bả vai, sau đó nhíu nhíu mày, xoay người đi lên bờ lấy tay nải. Hắn cầm trong tay tay nải đi đến bên cạnh một khối đá lớn dưới hạ du, đem tay nải đặt lên trên, sau đó tháo giầy xuống nước.

Ta thấy hắn bắt đầu cởi quần áo, có chút vui mừng, thẳng đến khi hắn thoát áo khoác bắt đầu tháo bỏ áo sơ mi, ta đột nhiên tỉnh ngộ, đó là cơ thể của ta! Lúc trước hắn không thích sạch sẽ nên vẫn không cởi quần áo, ta cũng không chú ý, lần này nếu tháo sạch sẽ, đó không phải đem cơ thể của ta nhìn không sót một chỗ đi?

Nghĩ đến đây ta hét lớn một tiếng, "Đừng tháo!"

Hắn ngấng đầu liếc ta một cái, "Không tháo như thế nào tắm?"

Ta do dự một chút sau đó liền có chủ ý, "Dùng vải bịt kín mắt." Khóe miệng hắn khẽ nhếch nhưng cũng y lời làm, đến lúc đã cởi hết ngâm ở trong nước, hắn buồn bực nói: "Ngươi muốn xem tới khi nào, đi ra ngoài canh chừng."

Ta xem chính mình thì có gì không đúng, ta thầm nói.

Chẳng qua lúc này thực sự cần canh chừng, nếu không bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt lắm, ta bay tới trên tảng đá ngồi, nhìn xung quanh đánh giá, bên này ở phía dưới có một mảng cỏ lau lớn, mùa này vừa vặn nở hoa, một mảng rộng xanh um tươi tốt nhìn không thấy tận cùng, lúc gió thổi qua, tựa như đồng nước sóng nhộn nhạo.

Ta xem trong chốc lát chợt nghĩ giờ này vẫn còn sớm, hẳn là không có người ngoài xuất hiện, mà Ninh Trí Viễn mới là người ta phải đề phòng, hắn đem ta đuổi đi, không chừng là muốn khinh bạc cơ thể của ta, nghĩ đến đây, ta nhẹ nhàng bay trở về, nhìn thấy hắn vẫn đang bịt mắt, thế này mới nhẹ nhàng thở ra.

Chẳng qua, tư thế hiện tại của hắn có chút quỷ dị.

Hắn đầu tiên là tưới nước rửa bả vai, sau đó tay chậm rãi trượt xuống vị trí trước ngực. Ta xem khuôn mặt hắn đỏ đến nỗi muốn chảy ra máu tươi, tay hắn đặt ở vị trí cách ngực nữa tấc, do dự có nên đặt xuống hay không. Cuối cùng tay hắn phất qua đỉnh bén nhọn nơi ngực đặt xuống lưng nhẹ nhàng xoa nắn, nhìn thấy hình ảnh như vậy, ta nhất thời cảm thấy khí huyết dâng lên, nếu không phải điều kiện sinh lý không cho phép, ta chắc chắn phun ra một ngụm máu tươi. Lòng ta đầy bi phẫn, cảm thấy những thứ vừa phát sinh thật sự quá khó coi, thực sự hận chính mình sao không phải là lệ quỷ, như vậy có thể đem róc xương lột da, nuốt sống vào bụng.

Ngay tại lúc ta lòng đầy căm phẫn vừa xấu hổ không chịu nổi cũng là lúc Ninh Trí Viễn tháo mảnh vải che mắt xuống, hắn trở tay kéo quần áo tháo trước đó từ trên tảng đá xuống che khuất người, rồi sau đó lạnh lùng nói: "Ai ở đó?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro