chương 01
Ta là một cô nhi.
Lúc ba tuổi ta theo một lão ăn mày đi khắp phố xin ăn, sau đó lão chết, ta chuẩn bị đào một cái hố bên ngoài ngôi miếu đổ nát để chôn lão, kết quả trên đường thi thể của lão bị một đại nhân vật đem đi làm bán thân táng phụ*, ta thân thể đơn bạc, chỉ đành bất lực.
* Phần này theo tui là thi thể bị ai đó mang đi để giả vờ như "bán mình chôn cha", cơ mà bạn Miến Pb có làm truyện này trước và giải thích đây là 1 tập tục mua xác người chết về chôn cùng người thân để bầu bạn cùng xuống Hoàng Tuyền. Tui cũng không rõ cái nào mới đúng, mà cũng không biết làm thế nào tìm được bản tiếng Trung để đi thỉnh giáo bác Gu Gồ. Cho nên nếu có Thánh nào vô tình ngang qua mà biết thì chỉ tui với. ^^ ♡♡♡
Ta bốn tuổi có thể trộm được gà, năm tuổi đánh được chó, sáu tuổi...
Lúc sáu tuổi bị sư phụ lừa gạt đem lên núi Chiêu Dao.
Lúc mới gặp, sư phụ là một lão già da nhăn nheo râu tóc bạc trắng.
"Nhân sinh nơi nào không có tội lỗi, nhân sinh khắp nơi đều thích rêu rao!" Đây là câu nói cửa miệng của sư phụ.
Người nói cùng người lên núi có thịt ăn.
Người còn nói nếu ta biểu hiện tốt, chờ người cưỡi hạc về tây cũng là lúc ta có thể lên làm chưởng môn Chiêu Dao phái trên Chiêu Dao sơn, lúc đó muốn gió có gió, cần mưa được mưa.
"Muốn thịt có thịt!" Ta mắt lóe xanh nói.
"Đúng, muốn thịt có thịt!" Người chém đinh chặt sắt đáp!
"Cưỡi hạc về tây có nghĩa là gì?" Ta lại hỏi.
Râu người run lên, thở một hơi dài: "Quy thiên!"
Có thể là thấy vẻ mặt ta vẫn cứ mê mang, người nhướng mày nói lớn: "Chính là chết! Là chết ngắt!"
Mặc dù ta chỉ có sáu tuổi, nhưng từ nhỏ đã lăn lộn trên giang hồ cũng học được bản lĩnh "suy xét lời nói đánh giá sắc mặt", ông già trước mặt nói một câu lấy hơi ba lần, đi một bước run ba bước, rõ ràng là bộ dáng sắp xuống mồ.
Nghĩ đến điểm này, ta cầm chặt bánh bao trộm được hiên ngang ném đi: "Thành giao, ta với ngươi lên núi!"
Thoáng một cái đã mười năm.
Sư phụ vẫn là lão già da nhăn nheo râu trắng tóc bạc. Đi trên đường một bước run ba bước, nhưng lúc chửi người râu dựng mắt trừng, hào khí mười phần, rõ ràng là một bộ dạng thần thoại bất hủ.
Không lâu sau ta hỏi sư phụ khi nào người mới cưỡi hạc, người cười mà không nói. Ta hỏi lại, người thần bí cho biết Thiên cơ không thể tiết lộ, ta hỏi tiếp, kết quả bị phạt quỳ nguyên ngày trong từ đường.
Phái Chiêu Dao trên núi Chiêu Dao thuộc Đạo giáo. Vu Khải quốc là "Triều đại gia giáo" tôn thờ Đạo giáo, mà Chiêu Dao phái ở Vu Khải quốc còn là quốc tông, hàng năm chủ trì các hoạt động văn hóa và tôn giáo, công việc cụ thể như hiến tế, cầu phúc, nhắn truyền Thần dụ, bói toán, cầu mưa, đương nhiên đôi khi cũng làm vài việc như xem tướng, chỉ số, gọi hồn hoặc vài việc riêng tư, giống như ta và lão Bát trên giang hồ còn chưa có danh tiếng gì, vì sinh kế không thể không xuống chân núi giúp nông hộ xem bệnh, đỡ đẻ, trừ tà các loại.
Đã quên nói, sư phụ thật ra là tên lừa đảo.
Phái Chiêu Dao là Đạo giáo, chuyên về dưỡng sinh ăn chay. Chẳng qua sư phụ không quản nghiêm trong việc ăn uống, đôi khi ngẫu nhiên vụn trộm vài miếng thịt người cũng nhắm một mắt cho qua. Chẳng qua là phòng bếp thì không lưu trữ thịt, muốn ăn thịt thì phải tự mình vào núi sâu mà bắt.
Mà núi sâu rừng lớn bên trong thường có thú dữ lui đến.
Vì thế trước lúc công phu của ta đại thành, chỉ có thể tìm châu chấu trong mấy bụi cỏ.
Thời điểm tháng đầu ta vừa lên núi, mỗi đêm ta đều thương xót chiếc bánh bao chỉ mới cắn một ngụm đã ném đi kia.
Sư phụ còn nói nếu biểu hiện tốt có thể làm chưởng môn hô phong hoán vũ, biểu hiện tốt còn có cái khảo hạch là phải đánh bại sáu vị sư huynh, một vị sư đệ cùng với các vị sư bá sư thúc không đếm xuể trong môn phái, đó là còn chưa tính những người không đề cập đến. Hơn nữa người nói hô phong hoán vũ, sự thật của hô phong hoán vũ chính là vào những lúc thời tiết khô hạn, trùm lên người cái áo choàng rách nát lập đàn tác pháp, ngồi trên tế đàn không kéo sợi mây gọi tới gọi lui, lầm bà lầm bầm rất lâu không khác gì tên đần ngu ngốc.
Ta từng oán than với các sư huynh ta bị lừa gạt quá bi thảm, kết quả sau khi nghe xong các sư huynh đều trưng ra vẻ mặt cổ quái.
Sau đó đại sư huynh giải thích với ta.
Chiêu Dao phái là quốc tông của Vu Khải quốc, bên ngoài quả thật danh tiếng không sai, hơn nữa nếu là quan viên thần chức, địa vị càng thêm mười phần hiển hách. Người bình thường đầu óc nhạy bén một chút dĩ nhiên đều muốn chui vào. Sư phụ lão nhân gia người thu nhận đồ đệ cũng rất chú ý, tiêu chuẩn cụ thể thì người chưa từng tiết lộ, nhưng chỉ cần người xem trọng, nhất định sẽ mang lên núi Chiêu Dao, cũng không giảng qua điều kiện, không theo giả là muốn tru di cửu tộc.
Các sư huynh sư đệ của ta thân phận đều khác nhau, Tam sư huynh vốn là tiểu vương gia, vốn nên cẩm y ngọc thực, kết quả bị sư phụ nhìn trúng, đến nơi hoang dã này làm việc vặt, làm việc so với ta còn muốn nhiều hơn, cho nên ta vô cùng đồng tình với hắn.
Nhưng mà từ sau đó, các sư huynh đệ cảm thấy ta không tầm thường, đối với ta càng thêm chiếu cố.
Biểu hiện cụ thể như -------- các công việc dơ bẩn mệt sống mệt chết đều giao cho ta đi làm.
Ta nghĩ, bọn họ ngoài mặt thì vô cùng tự hào đối với thân phận đệ tử phái Tiêu Dao này, thực tế có thiếu niên nào không luyến tiếc hồng trần?
Nhân sinh của ta, quả thực là một vai diễn khổ tình.
"Cải thìa nha, chiếc lá vàng nhỏ nha, không có người yêu nha, càng không có cha mẹ..."
Sư phụ bế quan đã ba ngày.
Ta vụng trộm vào núi chơi gái, kết quả ước chừng là ban ngày làm việc ác ban đêm thấy ác mộng, ngày hôm sau vận khí vô cùng đen, thời điểm leo núi, bước hụt một cái, ta thân thủ nhanh nhẹn gặp nguy không loạn, trở tay bắt được một cây dài, kết quả không nghĩ đến bắt được không phải là dây mây mà là một con rắn, ta bị rắn cắn một ngụm, sau đó liền lông lốc lăn đi xuống, ngã bất tỉnh tại chỗ.
Khi tỉnh lại đã thấy bản thân nằm trên giường của mình, có lẽ là các sư huynh tìm thấy ta khiêng trở về. Ta giật giật cánh tay, không cảm thấy chỗ nào không ổn, lập tức mười phần vui vẻ, cảm thấy quả nhiên mình đã tập nên một thân mình đồng da sắt.
Đang lúc đắc ý, ngoài phòng truyền đến âm thanh của Tam sư huynh.
"Lão Thất tỉnh chưa?"
Trả lời hắn là đại sư huynh: "chưa tỉnh đâu!"
Ta vội vàng đứng lên, vừa chạy đến cửa sổ vừa trả lời: "Tỉnh tỉnh!"
"Nàng còn chưa giặt quần áo đâu!"
Nghe đến đó, ta vội vàng che miệng, xoay người chuẩn bị nằm trở lại giường, giả trang làm người bị thương nặng. Không ngờ đến vừa mới quay đầu, ta liền hồn bay phách lạc, cả người cứng ngắc tựa như một cái đầu gỗ. Lòng bàn chân lạnh toát, làm cho ta nhịn không được sợ run cả người.
Lúc này trong phòng nữa tối nữa sáng, nhưng dù vậy, ta vẫn nhìn thấy rõ ràng người nằm trên giường chính là ta.
Ta còn nằm nơi đó, trên đầu quấn một tầng băng gạc.
Ta có chút không đứng thẳng được, muốn đưa tay chống lấy cái bàn, không nghĩ đến bàn tay rơi vào khoảng không.
Chẳng lẽ linh hồn thoát xác?
Lúc này ta mới phát hiện bước chân của ta rất nhẹ, cơ hồ có thể nói là bay. Ta bay đến trước thân thể của chính mình, sau đó tìm đúng vị trí, chính xác nằm xuống, sau khi điều chỉnh các nơi ăn khớp nhau, lại ngồi dậy.
Ta sờ sờ chăn, vẫn là thất bại.
Ta chưa từ bỏ ý định, lại nằm xuống, vẫn như cũ thất bại. Ta càng thêm nóng nảy, nằm úp sắp nằm nghiêng tất cả các tư thế nhưng vẫn không được, cuối cùng ta bay lên không trung rồi liều mạng nhào xuống, khi áp chặy vào cơ thể mình, tôi nghe một tiếng hừ nhẹ mỏng manh.
"Thành công?" Ta mừng rỡ.
Ta nghe được âm thanh nghiến răng kẽo kẹt, cuối đầu nhìn, bên dưới "ta" khẽ chuyển động con mắt, cau mày, có vẻ như ngủ vô cùng thống khổ, biểu tình này có vẻ giống như bị quỷ áp giường.
Ta sửng sốt một chút, liền bay lên không trung. Không đến vài giây, liền nhìn thấy "ta" mở bừng mắt ra, thở từng ngụm lớn.
"Ta" tỉnh?
Ta đây là ai? Ta cẩn thận nhớ lại 16 năm thanh xuân của mình. Từ chuyện nhỏ như ăn trộm lớn là giả thần giả quỷ, tất cả mọi chuyện đều không sai. Điều này khiến ta tuyệt đối tin tưởng vào thân phận của mình, về phần người trên giường, không hiểu cô hồn dã quỷ từ đâu đến lại dám chiếm dụng cơ thể của ta, xem ta có bóp chết ngươi không!
Nghĩ vậy, ta liền vươn tay phải bóp nàng, nhưng ngón tay xuyên qua thân thể, hơn nữa bởi vì quán tính quá lớn khiến ta lao thẳng vào bên trong góc giường.
Nàng mặc túi da của ta, nhìn xung quanh, biểu cảm vô cùng mờ mịt.
"Đây là chỗ nào?" Nàng lẩm bẩm nói. "Đầu đau quá." Nàng đưa tay sờ sờ đầu, đến thời điểm nàng nhìn thấy tay mình nhấc lên, gương mặt sửng sốt một chút.
Sư phụ nói bát tự của ta dễ thu hút ma quỷ, cho nên tặng ta một sợi dây đỏ đã được người làm qua đạo pháp thêm vào đại lễ bái sư, mất của người không ít tâm huyết. Lúc ấy ta nghe xong có chút cảm động, còn nghĩ rằng sợi dây được nhiễm đỏ từ máu của người. Kết quả năm thứ hai hoàng đế mang theo vài sủng phi đến cầu phúc, sư phụ cho họ mỗi người một sợi dây đỏ giống ta như đúc. Chẳng qua khi đó đã mang theo muốn được một năm, Tam sư huynh vòn nói tuy không đáng tiền, nhưng dù sao cũng tượng trưng cho thân phận, cho nên ta cũng không có tháo xuống.
Hiện tại, con quỷ chiếm xác ta nhìn thấy dây hồng có chút kinh ngạc, chẳng lẽ cái dây đỏ không đáng một đồng kia thật sự có tác dụng xua quỷ? Quỷ bị kinh sợ?
Ngay lúc ta lòng đầy vui mừng chuẩn bị chớp lấy thời cơ chiếm lại thân thể, ta phát hiện nữ quỷ vươn hai tay ra , ánh mắt nhìn đăm đăm vào bàn tay, sau một lát lại xốc chăn lên ngơ ngác nhìn hai chân. Nàng biểu tình khiếp sợ sau lại càng chua xót, thì thào nói nhỏ: "Mượn xác hoàn hồn sao?"
"Cho ngươi mượn cái đầu em gái ngươi, gia còn chưa có chết đâu!" Ta rít gào nói.
Sau khi ta phẫn nộ rít gào lại phát hiện nữ quỷ đang nhìn ta.
Ta hướng bên cạnh nhẹ nhàng đi qua, nàng theo động tác của ta quay đầu. Ta phất phất tay trước mắt nàng, nàng liền khó chịu nhắm nhanh mắt lại.
"Ngươi nhìn thấy ta?"
Nàng gật đầu, "Ngươi là người hay quỷ?"
"Ta là người ta là người!" Ta hận không thể bóp chết được nàng: " Nhanh chút từ trong cơ thể của ta lăn ra đây!"
"Cơ thể của ngươi?" Nàng vẻ mặt ngạc nhiên: "Ngươi là nói ta đang ở trong cơ thể của ngươi?"
Ta gật đầu liên tục: "Cút ra đi cút ra đi!"
Nàng lại nói: "Ngươi còn chưa đi chuyển thế đầu thai?"
Ta: "..."
"Ta còn chưa có chết, ta chỉ là ngã có một cái, tỉnh lại thì đã linh hồn thoát xác, ngươi..." Ta vương tay làm tư thế bóp cổ, "Mau cút ra, nếu không ta đánh cho ngươi hồn phi phách tán!"
Nữ quỷ không thèm nhìn ta, nàng dùng ngón cái chống huyệt thái dương, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng ấn vào vị trí đầu mày, lâm vào trầm tư, ta không biết được nàng suy nghĩ cái gì, chẳng lẽ là nghĩ như thế nào lợi dụng cơ thể ta đi làm xằng làm bậy hại mạng người? Nghĩ đến đây ta rùng mình, đang muốn tiê tục uy hiếp nàng chợt nghe nàng nói: "Thật có lỗi, ta cần khối thân thể này."
Ta giận dữ: "Đây là cơ thể của ta cũng không phải của ngươi, ngươi cần dùng thì dùng sao, nhanh trả đây!"
Ta lao mạnh về phía nàng, sau đó thật tự nhiên bay vào tường bên trong.
"Nếu ngươi còn nguyện vọng gì, ta sẽ thay ngươi làm." Nàng mím môi, ánh mắt lạnh lùng nói.
"Ta nói ta chưa chết!"
"Ta sẽ mời người đến siêu độ cho ngươi."
"Ta nói ta chưa chết!"
"Nghe nói linh hồn sau bảy ngày sẽ tiêu tán."
"Ta nói ta chưa chết!"
"Nghĩ thật tốt muốn nói gì không?"
"Ông nội nhà ngươi!"
● tg nói: trường văn này... không phải chính quy cổ ngôn...
Nhân vật có chút trùng hợp với "công chúa lưu manh". Bất quá cũng không phải tự nhiên mà dài hơn... sẽ có một vài chỗ thay đổi không biết trước được, vì không viết nháp trước... Thuộc dạng hố tùy hứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro