Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Ma tu hồi sinh

"Lạnh"

"Lạnh quá"

Trên chiếc giường đơn tối tăm chật chội, người con trai, không, chính xác mà nói phải là một cậu nhóc, hai mày nhíu chặt, đôi môi khô nứt hơi mím lại, như đang nói mớ.

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Cố Tây Châu giãy dụa muốn đứng lên, nhưng thân thể cậu lại không có một chút sức lực nào, ý thức giống như là bị dính vào nhau, trên người như có vật nặng vô hình đè lên, làm cậu không thể nhúc nhích.

Khoảng chừng một phút sau, Cố Tây Châu đã tích góp được một chút sức lực, mạnh mẽ mở mắt ra.

Mặc dù tầm mắt mơ hồ, nhưng Cố Tây Châu có thể nhận rõ ánh trăng đang chiếu lên người cậu.

Tí tách.

Tí tách.

Tiếng nước nhỏ giọt.

Giọt nước ấm áp chảy xuôi theo cơ thể, xúc cảm quen thuộc mà ấm áp, nhưng so với nó thì cậu thấy cơ thể rất lạnh, lạnh quá...

Cố Tây Châu miễn cưỡng nhìn rõ tình huống bốn phía, căn phòng nhỏ hẹp chật chội, ngoài cậu ra còn có ba người nữa.

Đau.

Đau quá.

Cổ đau quá.

Cố Tây Châu giãy dụa, dùng hết sức lực toàn thân cử động tay phải của mình, cậu chậm chạp đặt tay lên cổ, đầu ngón tay truyền đến cảm giác ẩm ướt ấm áp, cánh mũi ngửi thấy mùi máu tanh ngọt trong không khí.

Thì ra chất lỏng trên người cậu không phải là nước, mà là máu.

Cố Tây Châu vịn lấy thành giường chậm chạp ngồi dậy, nơi ánh mắt có thể chiếu tới, cậu thấy dưới giường đặt song song sáu cái bàn đọc sách, trên bàn chất đầy các loại sách bài tập tham khảo, trên bàn còn có một quyển bài tập đang mở.

Đây là một ký túc xá trường học bình thường đến không thể bình thường hơn.

Cố Tây Châu vừa ngạc nhiên vừa mờ mịt, dùng tay che thật chặt trên cổ, quay đầu liền thấy giường tràn đầy máu tươi của mình, máu thấm vào ván giường, đỏ tươi một mảng.

Cậu đã trở lại?

Cái này....

Cậu đã trở lại.

Chịu đựng cơn đau, Cố Tây Châu cẩn thận quan sát hình vẽ trên tường, giường ngủ đỏ tươi dựa vào vách tường, dùng máu đỏ vẽ lên một hình vẽ phức tạp, làm một ma tu như Cố Tây Châu liếc mắt một cái liền nhận ra đây là trận pháp hiến tế bản thân triệu hồi lệ quỷ tà thần.

Từ từ.

Chẳng lẽ cậu là bị triệu hồi đến?!

Khóe miệng Cố Tây Châu dưới ánh trăng không rõ mà co rút hai cái, Cố Tây Châu hắn trước khi xuyên qua thế nào cũng là một công dân tuân thủ pháp luật, công dân ba tốt kiên trì giữ gìn giá trị nòng cốt của chủ nghĩa xã hội, tại sao đi một chuyến đến thế giới khác trở về liền biến thành lệ quỷ tà thần tội ác tày trời?!

Cố Tây Châu vịn bàn đọc sách di chuyển hai bước, ánh mắt đảo qua chính mình trong gương, hít một ngụm khí lạnh.

Tóc đen ngắn ngủi mềm mại dán ở lỗ tại hai bên, màu đỏ, không... áo ngủ màu trắng, giữa hai hàng lông mày có một vẻ ngây thơ...

Giây tiếp theo, Cố Tây Châu chú ý tới chỗ thịt quanh lỗ thủng trên cổ mình bị lật ra ngoài, máu thuận theo miệng vết thương đem áo ngủ trắng nhộm đỏ, chỉ có vạt áo là còn có thể thấy chút trắng.

Không, không được, trước tiên cậu phải cầm máu đã.

Cố Tây Châu ở trong phòng ngủ tìm kiếm, vì cậu lo lắng ở trong phòng ngủ bị bạn cùng phòng phát giác, cho nên động tác tìm kiếm không lớn, nhỡ đâu đánh thức mấy bạn cùng phòng, cậu phải giải thích như thế nào về một giường đầy máu với vết thương trên cổ đây?

Phòng ngủ yên tĩnh không có một chút âm thanh, Cố Tây Châu rất lo lắng động tác của mình làm người trong phòng ngủ phát hiện, thế nhưng ngoại trừ hai cái giường trống bên ngoài, ba người khác đều ngủ như lợn chết, căn bản không ai nghe thấy hắn làm ra động tĩnh.

Sau khi cầm máu, Cố Tây Châu đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay người tìm trên giường nửa ngày, cuối cùng lại không tìm được mà dừng lại.

Không đúng, tại sao lại không có đao?

Cố Tây Châu sờ vết thương trên cổ, vết thương này chắc chắn là vết cắt do lưỡi dao sắc bén tạo nên, thế nhưng trên giường không có đao, chẳng lẽ sau khi tự sát cậu nhóc này còn có thể mang đao đi giấu hay sao?

Trên dưới giường đều tìm kiếm một lần, Cố Tây Châu vẫn không tìm được thanh đao kia.

Không có bất kỳ manh mối gì, Cố Tây Châu cũng không nghĩ nữa, chỉ là cậu ngồi vào mép giường, đột nhiên gặp phải khó khăn.

Những cái khăn giấy kia hắn còn có thể ném vào nhà vệ sinh hủy thi diệt tích, thế nhưng đống đồ trên giường này, cậu có thể ném đi đâu? Còn có hình vẽ trên tường này, cho dù là cái gì người thường nhìn đều sẽ cảm thấy đây không phải thứ gì tốt.

Cố Tây Châu lùi hai bước, không sức lực mà ngồi trên mép giường, hướng về không khí bắt lấy một cái, nhưng cái gì cũng không bắt được.

Phát hiện bản thân trở lại thế giới hiện đại, Cố Tây Châu sau khi trải qua sửng sốt và kinh ngạc, rất mau liền bình tĩnh trở lại, dù sao cậu từng xuyên đến thế giới khác, còn trong thời gian ngắn làm một tên ma tu, điều duy nhất làm cậu không thoải mái là trong tầm mắt cậu nhiều thêm một chuỗi số quái dị ——00:00:01

Đây là cái gì?

Không có ký ức, ký ức của cậu nhóc này, một chút cậu đều không có thấy.

Chẳng lẽ vì hiến tế linh hồn chết quá nhanh, cho nên cả một chút ký ức cậu cũng không tiếp thu được?

Cơ thể này thật sự quá yếu đuối rồi, dựa vào mặt tường, cậu mới có thể miễn cưỡng chống đỡ cơ thể của mình, đúng lúc này, đột nhiên Cố Tây Châu nghe thấy một âm thanh.

"Cứu, cứu mạng!"

Cố Tây Châu theo bản năng tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, cậu đứng lên, suýt nữa không vững mà té lăn trên mặt đất, nhưng rất nhanh cậu liền xác định được nơi phát ra âm thanh, là nam sinh giường trên cậu đang nói mơ.

"Không, không muốn...không phải tôi..."

Cố Tây Châu nhìn thoáng qua nam sinh giường trên, nhìn không được lắc đầu.

Người này không biết mơ thấy thứ gì, thế mà lại khóc trong mơ, Cố Tây Châu thấy khóe mắt nam sinh giường trên chảy ra nước mắt, lại cảm thấy có chút thú vị.

Cố Tây Châu run run rẩy rẩy trở lại ngồi bên giường mình, trong lòng vừa nghĩ, nơi trong tầm mắt tất cả đều xa lạ lại quen thuộc.

Cậu, Cố Tây Châu, đã trở lại.

Cố Tây Châu nhíu mày nhìn qua chỗ giường đệm bị máu của chính mình nhuộm đỏ, vừa định nằm xuống, đột nhiên bên tai lại nghe thấy tiếng nói nhỏ.

"Tôi, tôi không muốn chết...... Bỏ qua cho tôi đi......"

Sợ hãi, con người thời điểm sợ hãi đến cực độ mới có thể như vậy, Cố Tây Châu nhìn nơi phát ra âm thanh, là bạn cùng phòng trên giường đối diện đang nói mơ.

"Thật là..."Cố Tây Châu kinh ngạc một lát, bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp đó mang chăn đổi hướng khác, đắp trên người, cậu vừa lạnh vừa mệt, mặc kệ vết máu trên chăn cậu chỉ muốn ngủ một giấc, về phần máu trên giường...Kệ đi, để cậu ngủ trước một giấc đã.

Có gì ngày mai lại nói.

...

Tia sáng không có nhiệt độ nghiêng nghiêng chiếu trên mặt đất, Cố Tây Châu thoáng nhíu mày, mở mắt ra, ánh mặt trời có chút chói mắt, trong lúc nhất thời liền tỉnh cả ngủ, vụt một cái từ trên giường ngồi dậy, kéo giãn gân cốt.

Cố Tây Châu nhìn thấy ánh mặt trời như vậy, đột nhiên đau đầu xoa trán. Vết máu trên giường dưới ánh mặt trời so với hôm qua càng chói mắt, trải qua một đêm đã biến thành màu đỏ thẫm.

Nếu bạn cùng phòng của chủ nhân thân thể này hỏi đến, cậu phải giải thích như thế nào đây?

Cố Tây Châu trong đầu loạn thành một đống, muốn thừa dịp bạn cùng phòng chưa tỉnh, đem chăn đệm trên giường giấu vào giỏ quần áo ngoài ban công, có điều rất nhanh Cố Tây Châu liền phát hiện lo lắng của mình là dư thừa.

Trong phòng ngủ rất im lặng, ngoại trừ cậu thì không có người thứ hai.

Trừ đi hai cái giường ngủ vốn đã trống, ba cái giường còn lại lúc này cũng sớm đã rỗng tuếch.

Bạn cùng phòng đều đã đi rồi.

Cố Tây Châu kinh ngạc, ba người bạn cùng phòng kia dường như đã dậy từ sớm, chăn trên giường được gấp chỉnh tề, ngay cả cặp sách hôm qua còn đặt trên băng cũng đã không còn.

Đi học rồi?

Không, cho dù là đi học, thấy trên giường bạn cùng phòng đều là máu cũng không có khả năng không gọi bạn cùng phòng dậy mà trực tiếp rời đi chứ?

Cho dù là ai sáng sớm dậy thấy cái giường này của mình, đều sẽ sợ đến mức hét chói tai.

Cố Tây Châu xoa xoa huyệt thái dương, rất nhanh liền bỏ xuống chuyện này, mà quay đầu nhìn về phía bàn đọc sách.

Trên đó có một quyển bài tập được mở ra giống tối hôm qua, Cố Tây Châu xoa xoa cổ, một tay cầm lấy sách bài tập nhìn thoáng qua ——Năm ba lớp 10, Cố Nhiễm.

Hẳn đây là sách bài tập của cậu.

Xem ra vận khí của cậu cũng không tệ, ít nhất cái họ không thay đổi.

"Không đúng lắm." Cố Tây Châu không khỏi nhíu mày, cậu bước về phía trước hai bước, đối mặt với cái gương trong phòng ngủ hôm qua.

Cậu phát hiện vết thương dài tới bốn cm hôm qua đã hoàn toàn khép lại, thậm chí còn không có một chút vết tích nào.

Cố Tây Châu ngơ ngác, xác nhận lại một lần, vết thương dữ tợn trong gương đêm qua thật sự không thấy, tay vuốt ve làn da mềm mại trên cổ, không có cảm giác đau, chỉ có cảm giác bình thường của da thịt.

Thật là tốt.

Cố Tây Châu cổ quái nhìn cậu nhóc 17-18 tuổi trong gương, luôn cảm thấy đều này có chút kì quái, đúng vào lúc này, một âm thanh đánh gãy suy nghĩ của cậu.

"Nhanh lên, chỉ còn mười phút nữa đến 7 giờ rưỡi, tiết đầu hôm nay là Tiếng Anh tự học, mày nhanh lên!"

"Biết biết, từ từ, để tao cầm hộp sữa bò rồi đi!"

"Không đợi mày nữa, phiền chết được!"

"Được được, tao lấy được rồi, đi!"

Cố Tây Châu nhíu mày, đột nhiên nghĩ đến tin tức trên quyển vở bài tập vừa rồi, cậu hiện tại cũng là học sinh năm ba, Cố Tây Châu dùng hai phút thay quần áo trên người, đeo cặp sách liền chạy ra ngoài.

Cố Tây Châu không có trực tiếp đi bừa, mà là theo sau lưng hai tên học sinh ra khỏi ký túc xá gần giờ với hắn, vòng qua một chỗ ngoặt, Cố Tây Châu liền thấy khu dạy học ba tầng cũ kỹ, bên ngoài lắp gạch men sứ màu trắng, có chỗ còn vỡ ra một hai viên.

Hai nam sinh đi trước, cậu ở sau đuổi theo.

"A——"

Tiếng hét chói tai làm cậu theo bản năng mà quay đầu, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đang giơ ngón tay run rẩy giữa không trung——

"Loảng xoảng!"

Cố Tây Châu nghe thấy một tiếng vang lớn ở bên tai, có vật gì đó dính vào trên mặt cậu.

Cố Tây Châu chau mày, nhưng vẫn còn bình tĩnh, nằm phía trước cậu là ba cái xác người máu thịt be bét, trái tim cậu nhảy một cái, nhìn kỹ thấy ba cái xác này vậy mà đang nắm tay, dòng máu ấm áp theo làn da nát bấy chảy xuôi trên mặt đất, thứ dính lên mặt cậu lúc nãy là máu bị bắn tung tóe lên.

"Bọn, họn họ vừa mới là, là đứng chỗ đó nắm tay, sau đó liền nhảy xuống...hu hu...Tôi, tôi không muốn chết, cầu xin mấy người, để cho tôi trở về đi, để cho tôi trở về đi..." Cô gái vừa mới hét chói tai ở phía sau hắn thấy một màn ba người tay trong tay nhảy lầu, sụp đổ ngồi sập xuống đất.

"Tiểu Liên đừng sợ, không có việc gì." Một cô gái mặt tròn tròn lấy từ trong bọc ra một tờ khăn giấy đưa cho Tiểu Liên, nếu không phải hai tay cô đang run rẩy, Cố Tây Châu nguyện ý tin theo lời cô.

Cố Tây Châu quay đầu nhìn về phía mái nhà tòa dạy học ba tầng, ước chừng cao 10 mét, cho dù là mặt chạm đất cũng không thể rơi...Thảm như vậy.

"Sao lại thế này?" Cố Tây Châu nhíu mày nói nhỏ, đang định xem xét tình huống một chút, bỗng nhiên có mấy giáo viên chạy tới.

"Tất cả mọi người trở về lớp." Một người đàn ông lùn mập cầm thước, xua đuổi học sinh vây xem, trong đó có không ít học sinh đã bị dọa ngốc, cho đến tận khi có người lôi kéo mới phản ứng lại.

"Là cô ta, là cô ta đến tìm chúng ta, Là cô ta đến tìm chúng ta!" Đúng lúc này, một nữ sinh nhuộm tóc như phát điên mà nói với người bên cạnh.

Một cô giáo trong đám người chạy tới ban nãy đi lên tát một cái vào mặt cô, tức giận nói: "Em im miệng cho tôi! Ba người bọn họ chỉ vì năm ba áp lực quá lớn, chịu không nổi nên mới tự sát!"

"Không, là cô ta, là cô ta..."

Nữ sinh đối với một cái tát kia một chút cũng không để ý, hai tay ôm lấy mặt, như trong nháy mắt mất hết sức lực mà ngồi sập xuống đất.

Cô giáo kia hiển nhiên tâm trạng không tốt, vừa định quát cô một cái, đột nhiên nghe thấy một giọng nam mát lạnh vang lên bên tai.

"Cô giáo Vương, bạn học Lâm chắc chắn bị chuyện này dọa sợ, để em đưa cô ấy đến phòng y tế trước đi." Đồng phục trắng đen dài và rộng cũng không thể che giấu khí chất sạch sẽ của cậu nhóc này.

Cô giáo họ Vương liếc nhìn cậu một cái, lại nhìn về phía ba xác chết đã phủ vải che, gật đầu với cậu nhóc, "Vậy phiền em rồi, em đưa em ấy đi trước đi."

"Còn đứng chỗ này làm gì, chưa cút đi tự học đi!" Người đàn ông hướng về Cố Tây Châu quát một câu, Cố Tây Châu liếc hắn một cái, môi giật giật, cuối cùng cũng không phản bác, đi về khu dạy học.

Năm ba lớp 10.

Cố Tây Châu vừa đi vào lớp đã nghe thấy bạn học tụm năm tụm ba đứng chung một chỗ nhỏ giọng bàn tán về sự việc mới phát sinh, mà cuối lớp còn có một nhóm nhỏ ước chừng mười người, có nam có nữ đang xì xào bàn tán.

Đúng lúc này, giáo viên Tiếng Anh vừa đi vào, Cố Tây Châu giương mắt nhìn một cái, là cô giáo họ Vương dưới lầu ban nãy, cô mặt cứng đờ tiến vào, thấy học sinh không ngồi đúng chỗ hung hăng đem sách vỗ trên bục giảng!

"Về chỗ ngồi!" Cô trừng mắt quát lớn, nháy mắt những người vừa rồi còn đang nói chuyện liền tản ra ngồi về vị trí của mình.

Cố Tây Châu: ...

Cố Tây Châu không biết chỗ ngồi của mình ở đâu đành tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống, trên bục giảng giáo viên như không chú ý tới chi tiết này, có lẽ cô cũng không nhớ rõ chỗ ngồi của học sinh cho lắm, chẳng qua là làm cho mọi người mở ra bài thứ năm theo máy ghi âm ôn tập.

Cố Tây Châu ngồi ở vị trí này vài phút, cậu phát hiện học sinh xung quanh đối với việc cậu ngồi chỗ này đều không tỏ vẻ nghi ngờ, thậm chí đến một ánh mắt cũng không cho cậu.

Kì lạ, chẳng lẽ cậu may mắn đến như vậy, ngồi đúng chỗ của chính mình?

Cậu không biết, ở phía sau hắn có hai nam sinh đang dùng một loại biểu tình hoảng sợ nhìn bóng dáng cậu.

Nam sinh tóc ngắn run rẩy dùng tay kéo lấy tay nam sinh bên cạnh, dùng âm thanh nhỏ giọng chỉ có hai người nghe thấy nói chuyện với nhau.

"Cậu, cậu ta không phải là đã chết sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro