Chương 35.1: Dọn nhà mới
Cố Trường Đình nhìn thấy mấy cảnh sát xông thẳng về phía toilet của nhà hàng, sau đó rất nhanh đã áp giải hai người bị trói, không những thế mặt mũi còn bị đánh cho bầm dập.
Cố Trường Đình lại càng hoảng sợ, trước đó lúc cậu đi toilet cũng không chú ý đến hai người kia, sau đó thì Triệu Giản cũng đi vào, hiện tại có hai người tím bầm mặt bị xách đi, Cố Trường Đình sao có thể không kinh hãi?
Cậu nhịn không được nhìn thoáng qua Triệu Giản hơi siết nắm tay, nói: "Đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Triệu Giản đang định gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào miệng, nghe được vợ mình vừa hỏi, nhanh nhảu nói: "Không có chuyện gì đâu vợ à."
Cố Trường Đình trừng mắt liếc nhìn anh một cái, nói: "Anh còn định giả bộ ngu ngơ lừa em nữa?"
Triệu Giản nói: "Anh không phải là không muốn để vợ lo lắng hay sao? Anh cũng không biết rốt cuộc sao lại thành ra thế này nữa, chính là tại hai người, vừa rồi chặn anh trong toilet, nói là muốn đưa anh đến một nơi."
Cố Trường Đình vừa nghe, tức khắc một thân đều là mồ hôi lạnh, Triệu Giản đây rõ ràng là gặp bọn bắt cóc.
Vẻ mặt Triệu Giản lại nhẹ nhàng nói: "Nhưng thân thủ bọn họ quá kém, còn cầm dùi cui điện, kết quả lại khiến bản thân giật đến chảy nước dãi."
Cố Trường Đình: "......"
Cố Trường Đình bên này đang khẩn trương muốn chết, ai ngờ Triệu Giản bắt đầu kể chuyện cười ra.
Triệu Giản nói: " Vợ à, em đừng lo lắng, anh đã báo án, em xem cảnh sát không phải đã tới rồi sao?"
Bữa cơm này Cố Trường Đình cũng đừng nghĩ nuốt trôi, tuy rằng cảnh sát đã còng hai tên bắt cóc kia đi, nhưng nếu vậy thì rốt cuộc là ai đột nhiên lại đi đối phó Triệu Giản? Bọn họ căn bản không biết, khiến Cố Trường Đình không thể yên lòng nổi.
Triệu Giản vẫn luôn gắp thịt cho Cố Trường Đình, nhưng cậu lại ăn không vô, gẩy hai đũa cơm đã cảm thấy thực no rồi.
Triệu Giản nói: "Vợ à, em cứ như vậy anh sẽ lo lắng."
Cố Trường Đình mắt trợn trắng, nói: "Em mới là người đang lo lắng cho anh đấy. Vạn nhất không chỉ có mỗi lần này thì tính sao bây giờ? Lại có người đến muốn bắt cóc anh đi thì làm sao? Chúng ta vẫn nên nhanh chóng quay lại khách sạn đi, không nên lang thang đi dạo bên ngoài nữa."
Cố Trường Đình cũng không biết, thật ra nỗi lo lắng ấy nên dành cho chính bản thân cậu thì hơn, mấy tên bắt cóc kia là muốn bắt cậu, chỉ có điều bởi một chút nhầm lẫn nên mới bắt sai người. Bọn họ coi Triệu Giản thành Cố Trường Đình, nào biết Triệu Giản lại có thể đánh đấm như vậy, hai ba quyền đã giải quyết gọn gàng bọn họ.
Triệu Giản nhìn đồ ăn còn chưa được động đến, đáng thương vô cùng nói: "Vậy thì...... Đóng gói lại đi."
Cố Trường Đình gọi người đem đồ ăn đều gói lại, sau đó liền dẫn theo Triệu Giản nhanh chóng trở khách sạn.
Thật là trùng hợp, bọn họ vừa về đến khách sạn, đúng lúc nhìn thấy Đường Bỉnh Kiến từ thang máy đi xuống dưới,
Triệu Giản nhìn lên thấy là ông nội nhà mình, phía sau lưng liền lạnh toát, trán đổ mồ hôi, thật muốn kéo Cố Trường Đình từ cầu thang lầu trực tiếp leo lên trên.
Bởi vì buổi sáng hôm nay trời mưa, Đường Bỉnh Kiến tuổi tác cũng đã lớn, một buổi trưa như vậy chân ông liền có chút không thoải mái, bác sĩ tư nhân bận trước bận sau mát xa cho ông, đến tối mới tốt hơn một chút, lúc này suy nghĩ một hồi, dự định xuống nhà ăn lầu một uống chén trà.
Triệu Giản muốn giơ tay lau mồ hôi, anh thật không biết khi nào ông nội mới đi khỏi nơi này.
Triệu Giản còn nghĩ lôi kéo Cố Trường Đình làm bộ không trông thấy Đường Bỉnh Kiến, nào biết Đường Bỉnh Kiến ánh mắt bén không chịu được, lập tức liền tươi cười vây tay về phái bọn họ, nói: "Cậu thanh niên, cậu thanh niên, chúng ta thật đúng là có duyên a, lại gặp nhau rồi!"
Triệu Giản: "......"
Triệu Giản cảm thấy, thủ đoạn tiếp cận người khác cũng thật trắng trợn.
Cố Trường Đình ấn tượng với Đường Bỉnh Kiến thật khắc sâu, cũng không có ấn tượng gì không tốt, một ông lão rất thân thiện tốt bụng, lúc gặp mặt đương nhiên sẽ cúi đầu chào hỏi đôi chút, nếu không thì thật quá vô lễ.
Đường Bỉnh Kiến cón thể nói như chạy nước rút trăm mét lao tới, chạy thẳng tới trước mặt Cố Trường Đình, nói: "Cậu thanh niên này, đi ăn tối sao?"
Ông còn chưa nói xong, Triệu Giản đã vui tươi hớn hở nói: "Chúng cháu đã ăn rồi, mới vừa ở nhà hàng bên ngoài kia ăn a."
Đường Bỉnh Kiến vừa nghe, cũng vui tươi hớn hở nói: "Vậy thật là quá có duyên, ta cũng vừa ăn xong, giờ cảm thấy nhàm chán quá, muốn xuống đây uống một cốc trà, cậu thanh niên, cậu có muốn uống ly trà không, tôi mời."
Cố Trường Đình sao có thể để cho một ông lão mời cậu uống trà, chạy nhanh nói: "Ông à, ngài quá khách sao."
Cố Trường Đình kỳ thật còn có chuyện bận lòng, muốn đi điều tra một chút xem rốt cuộc là ai muốn bắt cóc Triệu Giản, cho nên không có thời gian uống trà, đương nhiên có thể từ chối thì từ chối.
Triệu Giản nghe cậu từ chối rồi, âm thầm thở phào một hơi.
Cuối cùng Cố Trường Đình cùng Triệu Giản vẫn là đi lên lầu, không ai theo Đường Bỉnh Kiến uống trà cả. Đường Bỉnh Kiến nhìn hai người đang vô cùng lo lắng, ngẫm xem là có chuyện gì xảy ra, vừa hay ông đang không có việc gì làm, dứt khoát gọi điện thoại cho Đường Quý Khai.
Đường Quý Khai nhìn thấy tên người gọi hiện lên lại là ông nội, cũng thực sự đau đầu không chịu được, nhưng lại không thể không nghe.
Đường Bỉnh Kiến nói: "Cháu trai cưng, là ông nội của con đây."
Đường Quý Khai nói: "Con biết là ông nội, có chuyện gì vậy ông."
Đường Bỉnh Kiến nói: "Anh trai con có phải đã nối cái gì với con rồi hay không?"
"Nói cái gì là nói cái gì?" Đường Quý Khai không hiểu ra làm sao, nói: "Anh chưa nói cái gì cả, làm sao vậy?"
"Ông vừa rồi thấy nó cùng Cố Trường Đình thần sắc vội vàng, không biết đã xảy ra chuyện gì rồi, con đi hỏi thăm bên anh con xem thế nào." Đường Bỉnh Kiến nói.
Đường Quý Khai: "......"
Đường Quý Khai phát hiện, mình chính là cái tên tiểu nhị chạy việc vặt, ai cũng có thể sai khiến mình đi chạy việc, lại còn không lấy tiền!
Đường Quý Khai thực bất đắc dĩ, nói: "Được rồi a, một lát nữa con sẽ đi hỏi chuyện cho ông."
Y nói đang nói đến đó, bỗng nhiên phía sau lưng truyền đến giọng nói.
Phía bên Đường Bỉnh Kiến nghe được từ đầu kia điện thoại một thanh âm nói: "Quý Khai, mau vào tắm rửa, nước sắp lạnh rồi."
Đường Quý Khai đang gọi điện thoại, đột nhiên thấy cửa phòng tắm mở ra, Giang Vãn Kiều lộ ra vai trần, đặc biệt thẳng thắn thành khẩn mở cửa đi ra, nhìn đếm mức gương mặt Đường Quý Khai đỏ bừng.
Đường Quý Khai đầu nóng lên, tức giận nói: "Cút, ai muốn cùng anh tắm rửa."
Y nói xong tức khắc cảm thấy không ổn lắm, có xúc động muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình, y đã quên mất bản thân còn đang gọi điện với ông nội, mà lúc này đầu kia điện thoại một chút thanh âm cũng không có, thật sự Đường Quý Khai ước gì bản thân đã cúp điện thoại rồi, nhưng khi y giơ màn hình điện thoại ra trước mặt nhìn, vẫn đang kết nối a!
Đường Quý Khai khóc không ra nước mắt, liền nghe được điện thoại quả nhiên không bị mất kết nối, thanh âm Đường Bỉnh Kiến rõ ràng.
Đường Bỉnh Kiến nói: "Cháu trai cưng a, ai đang ở trong phòng của con vậy? Sao ông lại nghe như giọng của Giang lão tam a, Giang lão tam muốn cùng con đi tắm?"
Đường Quý Khai vội vàng nói: "Ông nội, người nghe lầm rồi, không có ai ở trong phòng con cả!"
Giang Vãn Kiều còn đang đứng ở cửa phòng tắm, ôm cánh tay dựa vào khung cửa, nhìn như vậy còn tưởng rằng hắn ăn mặc thật chỉn chu đấy, thì ra cởi chuồng cũng có thể bình tĩnh như vậy.
Giang Vãn Kiều cười nói: "Nói rất đúng, là bởi vì em đang ở ta trong phòng của tôi đấy."
Đường Quý Khai: "......"
Giang Vãn Kiều thanh âm không lớn, nhưng lại đủ cho Đường Bỉnh Kiến có thể nghe được.
Đường Bỉnh Kiến vốn dĩ muốn để Giang lão tam cùng cháu trai trưởng Đường Hoài Giản kết hôn, như vậy Đường gia cùng Giang gia liên hôn một mối, so với trước đó còn muốn cường đại hơn nhiều. Thật ra thì đây cũng là tâm nguyện của Đường Bỉnh Kiến cùng Giang lão gia tử, muốn quan hệ hai nhà thân càng thêm thân, về sau có hợp tác làm ăn cũng càng thêm thuận lợi.
Chỉ có điều cháu trai lớn lại quyết tâm muốn kết hôn với Cố Trường Đình, Đường Bỉnh Kiến trừ bỏ muốn phá hư thật cũng không có cách gì hay ho, đành phải cùng cháu trai lớn định ra hiệp ước 5 điều.
Đường Bỉnh Kiến còn đang cảm thấy mối hôn sự cùng Giang gia e phải thất bại, nào biết Giang lão tam thế nhưng lại quấn quýt cũng Đường Quý Khai lăn đi lộn lại, hơn nữa quan hệ hai đứa còn mờ ám như vậy.
Đường Bỉnh Kiến bỗng nhiên tươi cười, nói: "Đến đây, con nói cho ông nghe, hai người các con đã quen biết đến tình trạng như nào rồi?"
"Cái quỷ gì a!" Đường Quý Khai chỉ thiếu điều ôm đầu ngồi xổm xuống khóc rống, nói: "Ông nội, con mới không thèm quen biết với tên Giang tam ngốc kia, ông lại não bổ cái gì a."
Đường Bỉnh Kiến vừa nghe, không ừ hử gì, nói: "Còn cái gì? Các con ở chung một phòng, còn cùng nhau tắm rửa, như thế lại không phải yêu đương?"
Đường Quý Khai ấp úng nói: "Đó là bởi vì......"
Y còn chưa nói xong, Đường Bỉnh Kiến lại nói tiếp: "Ai u, con còn nhỏ như vậy, đã biết hẹn trai lăn giường!"
*ước pháo: hẹn chịch.
Đường Quý Khai: "......"
Đường Quý Khai dáng vẻ tâm như tro tàn, nói: "Ông nội, con nói ông này, người xem ít phim Hàn Quốc cùng mấy cái phim hoạt hình bọt biển lại, còn có mấy cái chuyên mục phỏng vấn khúc mắc trong tình cảm lung tung rối loại đó, đều không được xem nữa!"
Đường Bỉnh Kiến nào có nghe lọt lỗ tai mấy cái lời đe doạ lỗ mãng này: "Cháu trai cưng à, ông nói con nghe, lên giường với nhau mà không hướng đến mục đích hôn nhân thì chính là thói lưu manh, con là người Đường gia, không thể làm ra những chuyện thiếu đạo đức như vậy được. Giang lão tam là người quá đỗi thiện lương đơn thuần, con cũng không thể lừa gạt người ta lừa thân xác rồi lại còn bất công, biết chưa?"
Đường Quý Khai nghe xong toàn thân nổi da gà, Giang Vãn Kiều là người đơn thuần thiện lương? Ông nội cũng thật là già cả mắt mờ! Hơn nữa chính mình khi nào thì đối xử với hắn ta bất công lại còn lừa thân, bản thân lớn lên giống tra nam vậy sao?
Đường Bỉnh Kiến nói: "Được được được, cúp đi, ông phải đi gọi điện cho lão Giang đây, nói với ông ấy chuyện hôn sự của hai đứa."
"ÔNG NỘI!" Đường Quý Khai gào lên một tiếng, nói: "Chúng con cái gì cũng đều không có, kết cái gì hôn a, còn nữa, con còn chưa đủ hai mươi tuổi đâu! Con không thể kết hôn được, không đủ tuổi!"
Đường Bỉnh Kiến vừa nghe, nói: "Thì đúng vậy, hôn sự cứ định ra đã, chúng ta trước mở tiệc đính hôn thật hoành tráng, chuyện kết hôn không nên nóng vội, con không cần gấp gáp làm gì."
Đường Quý Khai mở to hai mắt nhìn, ai gấp gấp gáp gáp......
Đường Bỉnh Kiến cúp điện thoại, Đường Quý Khai thì vẻ mặt tuyệt vọng, nhìn thấy Giang Vãn Kiều đang cười tủm tỉm nhìn mình.
Đường Quý Khai lập tức ném bay di động, nổi bão: "Giang thỏ trắng, anh vẫn là đi chết đi, bằng không chúng ta liền đồng quy vu tận!"
Đường Quý Khai vừa nói xong liền nhào đến, muốn bóp cổ hắn. Giang Vãn Kiều vẫn cứ vui vui vẻ vẻ, ôm chặt y, khiêng người lên hướng đến nhà tắm đi, sau đó động tác dũng mãnh đem Đường Quý Khai ném vào bồn tắm.
"Rầm" một tiếng, tất cả quần áo tó tai của Đường Quý Khai đều ướt, tóc cũng ướt sũng, như con gà rớt vào nồi nước sôi.
Giang Vãn Kiều lại còn cười nói: "Nhào vào ngực? Vậy anh đây không khách khí đâu."
——————
Cố Trường Đình cùng Triệu Giản trở về phòng, cậu để cho Triệu Giản lấy bữa tối được đóng gói đem về từ nhà hàng, từ từ ngồi ăn, bản thân cậu thì đi gọi điện thoại, gọi người giúp điều tra nguyên nhân chuyện tối nay là như nào.
Nhưng người có năng lục bên Cố Trường Đình không nhiều lắm, cho nên trong quá trình điều tra khẳng định tương đối khó khăn, cũng chỉ có thể chờ đợi.
Triệu Giản chờ lúc Cố Trường Đình đi gọi điện thoại, cũng gửi cho Đường Quý Khai cái tin nhắn, để y điều tra chuyện lúc tối. Dù sao thì đã có người muốn tính kế mình, vậy thì không thể tùy ý bọn họ xúc phạm người có quyền thế như mình được, đương nhiên phải điều tra rõ ràng.
Đường Quý Khai lúc này đang vật lộn trong bồn tắm cùng Giang Vãn Kiều đây, vừa đấm vừa đá lại còn cắn, khiến cho cả người Giang Vãn Kiều toàn vết thương, đặc biệt trên cổ, có hai vết cào, còn có hai dấu răng, ai không biết còn tưởng là dấu hôn nhiệt tình như lửa của cúp lé mới yêu đấy.
Lúc này, chiếc di động thảm thương vô cùng Đường Quý Khai bị ném đi đang nằm trên sàn nhà, nó nhận được tin nhắn cũng không ai phát hiện ra.
Đường Quý Khai cùng Giang Vãn kiều cùng nhau tắm rửa một hồi, thật là không có nửa điểm kiều diễm đáng đẻ kể, nhưng cái đầu Giang Vãn Kiều suy nghĩ căn bản không giống người thường như chúng ta.
Tắm rửa xong, Đường Quý Khai liền tinh bì lực tẫn nằm lên giường ngủ, Giang Vãn Kiều soi gương ngắm nghía, trên cổ dấu răng thật sâu, xem ra trong một tuần may ra mới phai nhạt được.
Giang Vãn Kiều từ phòng tắm đi ra, tiện tay nhặt lên bé di động đáng thương của Đường Quý Khai, liền thấy được trên màn hình hiện lên một tin nhắn vừa được gửi đến, là Triệu Giản gửi.
Hắn vốn dĩ không muốn xem trộm, nhưng Triệu Giản gửi tin nhắn đặc biệt ngắn gọn, cho nên không cần mở khoá di động vẫn có thể đọc được hết.
Vậy mà lại có người muốn bắt cóc Triệu Giản, việc này nhưng là chuyện lớn a. Giang Vãn Kiều vừa mới nghe được cuộc trò chuyện của Đường Quý Khai cùng ông Đường, ông nội Đường còn muốn Đường Quý Khai đi hỏi thăm tình hình, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hẳn là chuyện bắt cóc này đi.
Giang Vãn Kiều nhìn Đường Quý Khai đã ngủ đến mức cơ thể thành hình chữ X luôn rồi, nhịn không được liền mỉm cười, cầm di động ra bên ngoài gọi điện thoại, sai người tra một chút xem chuyện này như nào, sau đó đương nhiên muốn đem việc này báo lại cho ông nội Đường.
Đường Bỉnh Kiến còn đang thoả mãn mà gọi điện cho Giang lão, nói với ông bạn già, lão tam nhà ông cùng cháu trai nhỏ nhà tôi ở chung với nhau đặc biệt hài hoà, hấp dẫn vô cùng.
Giang lão gia đặc biệt kinh ngạc, ông còn tưởng rằng Giang lão tam muốn cùng Đường Hoài Giản thành đôi, nào biết đột nhiên giữa đường lại quay xe yêu đương với Đường Quý Khai chứ, nhưng thử nghĩ lại, cũng không kém nhau là bao, hai đứa nhỏ của Đường gia đều rất tài năng, vậy là hài lòng rồi.
Hai vị lão gia hơn nửa đêm, buôn chuyện đến là hăng say, trước thì nói khi nào đính hôn, sau đã nhanh chóng bắt đầu xem hoàng lịch, khi nào ích hôn tang gả cưới, mấy cái ngày rằm tuyệt đối không thể đính hôn, tất cả đều tra cứu rõ ràng.
Sau đó lại bắt đầu bàn đến tiệc đính hôn muốn mời người nào, sau đó lại nói đến tiệc đính hôn tổ chức ở đâu, muốn hoành tráng phô trương như nào. Sau lại bắt đầu nói đến nhẫn đính hôn của hai đứa nhỏ muốn viên kim cương lớn bao nhiêu ca ra gì đó,...
Đường Bỉnh Kiến bàn bạc đủ rồi, đang chuẩn bị ngủ, lại nhận được điện thoại của Giang Vãn Kiều. Ông vừa nhận điện thoại, tức khắc phổi đều căng, hôm nay thế mà lại có người muốn bắt cóc cháu trai trưởng của ông, thật là ăn gan hùm mật gấu rồi đấy.
Chuyện bắt cóc này, thật ra người ở Đường gia cũng thường thấy, luôn có một vài người vì khoản tiền chuộc kếch xù mà không tiếc trả giá, bí quá hoá liều. Hành động bắt cóc này Đường Bỉnh Kiến căm thù đến tận xương tuỷ, thời điểm ông còn trẻ đã từng bị bắt cóc, đương nhiên cũng ăn không ít khổ, may mắn chạy thoát được.
Cho nên Đường Bỉnh Kiến nghe được chuyện tối nay, luôn cảm thấy đặc biệt tức giận. Lúc này còn hay hơn, đã hơn nửa đêm rồi, cũng đừng nghĩ ngủ nổi.
Bên kia Cố Trường Đình cùng Triệu Giản đã chuẩn bị ngủ, hai người đều tắm rửa xong, nằm ở trên giường.
Triệu Giản theo thói quen đòi hôn hôn, nghĩ mỗi ngày tiến triển một chút, nói không chừng tháng sau là có thể cùng vợ yêu tu thành chánh quả, loại chuyện này, phải chậm rãi từ từ, chậm rãi để vợ yêu hình thành thói quen mới được.
Cố Trường Đình bị Triệu Giản hôn đến mặt mũi đỏ bừng, nhịn không được thở phì phò, cảm giác chóng mặt nhức đầu, trong đầu đã không thể nghĩ nổi bất luận chuyện gì nữa.
Triệu Giản ôm Cố Trường Đình, mê hoặc nói: "Vợ ơi, nào, mở ra miệng, ngoan."
Cố Trường Đình phản ứng chậm một nhịp, nhưng lại vô cùng nghe lời, thật sự hơi hé ra đôi môi, ngoan ngoãn để Triệu Giản vói đầu lưỡi tới.
Hai người đang lúc hôn đến hừng hực khí thế, liền nghe được bên ngoài "Bang bang" tiếng đập cửa, nói: "Mở cửa mở cửa, ta muốn vào đi."
Triệu Giản nghe được liền giật mình thon thót, bởi vì anh sao lại cảm thấy, thanh âm kia sao giống giọng ông nội Đường Bỉnh Kiến nhà mình?
Giờ đang đêm khuya, sao đột nhiên ông nội lại chạy đến đây làm quỷ gì a? Thực sự dọa người mà.
Cố Trường Đình cũng bị doạ sợ, nói: "Có người ở ngoài gõ cửa?"
Triệu Giản nói: "Vợ à, em đừng xuống giường, để anh đi xem là được."
Triệu Giản khoác quần áo, nhanh chân xuống giường đi mở cửa.
Đường Bỉnh Kiến một mình, ở bên ngoài gõ cửa nửa ngày, rốt cuộc cũng có người mở cửa cho ông.
Triệu Giản ra mở cửa, vừa mở cửa đã nhìn thấy người đến chính là Đường Bỉnh Kiến, anh đau đầu muốn chết, nhỏ giọng nói: "Ông nội, hơn nửa đêm ông qua đây làm cái gì? Không phải ông có ý định quấy rầy con đấy chứ?"
Đường Bỉnh Kiến cũng nhỏ giọng nói: "Quấy rầy cái gì? Ông biết các con còn chưa ngủ đâu, hơn nữa cái gì cũng chưa làm được."
Triệu Giản: "......"
Đường Bỉnh Kiến lại nhỏ giọng nói: "Đi một chút, cùng ông ra đây, ông có lời muốn nói với con."
Triệu Giản nói: "Không được, vợ con còn ở bên trong đấy, con đi không được."
Đường Bỉnh Kiến trừng mắt, sau đó liền bắt đầu nói lớn tiếng, nói: "Ai nha, đây không phải là phòng của ta a, ai nha đây là nơi nào a, ta lại tìm không thấy phòng mình."
Cố Trường Đình ở bên trong vừa nghe, hoá ra là ông lão lần trước không tìm thấy phòng, lần này đã hơn nửa đêm lại tìm không thấy phòng.
Cố Trường Đình cũng khoác quần áo xuống giường xem thử, Triệu Giản nhìn thấy vợ mình từ phòng ngủ đi ra ngoài, chạy nhanh ra nói: "Vợ à, ông lão này lại tìm không thấy phòng, để anh dẫn ông trở về là được, em mau lên giường đi, đừng để gió thổi đến, anh lập tức trở về!"
Cố Trường Đình gật gật đầu, liền nhìn thấy Triệu Giản đem ông lão đang vô cùng lo lắng đưa đi.
Đường Bỉnh Kiến vừa đi đường vẫn còn diễn kịch, nói: "Ai nha, phòng của ta ở chỗ nào a, là phòng này sao? Ai, nhìn không giống a, hình như là phòng kia."
Triệu Giản mồ hôi lạnh đều chảy ra, dẫn người đi rất xa, lúc này mới nói: "Được rồi đó ông nội, nhất định vợ con nghe không được nữa, ông có chuyện gì a, hơn nửa đêm lại mò đến đây."
"Chuyện gì!" Đường Bỉnh Kiến nói: "Tôi hỏi anh đấy! Anh hôm nay có phải hay không bị người bắt cóc? Anh như thế nào không nói cho ông?"
Triệu Giản vừa nghe, hoá ra là chuyện này, nói: "Đúng là gặp phải hai tên bắt cóc, nhưng là không bắt được con a, con đã trói bọn chúng lại, gọi cảnh sát đến áp giải bọn chúng đi, chuyện này không có gì."
Đường Bỉnh Kiến nói: "Đó là con lần này may mắn, bọn chúng thủ đoạn chỉ là chút mánh khoé tiểu xảo, vạn nhất tên cầm đầu sau màn chưa từ bỏ ý định, lại muốn bắt cóc con thêm lần nữa thì sao, nếu thật sự bị bắt cóc rồi, vậy phải làm sao bây giờ a."
Triệu Giản nhanh chóng an ủi, nói: "Ông nội, việc này con sẽ tra xét, vợ con cũng đang sai người đi điều tra, ông yên tâm đi, con có thể đối phó được. Đã muộn như này rồi, ông nhanh trở về ngủ đi, người già là phải ngủ sớm dậy sớm."
Đường Bỉnh Kiến một đường lải nhải, đã bị Triệu Giản dẫn về phòng.
Triệu Giản thở ra một hơi, chạy nhanh về tìm Cố Trường Đình.
Cố Trường Đình đợi nửa ngày, cuối cùng nằm ở trên giường ngủ quên, đem phần chăn bên Triệu Giản ôm vào trong ngực, giống như coi cái chăn thành Triệu Giản mà ôm.
Triệu Giản nhìn dung nhan khi ngủ của vợ yêu nhà mình, liền cảm thấy máu mũi cũng phải phun ra, nhìn kiểu gì cũng thấy đẹp.
Triệu Giản lại nhanh chân bò lên giường, kéo chăn ra, đem bản thân nhét vào trong lồng ngực Cố Trường.
*********
Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Trường Đình liền nhận được điện thoại, là bạn của cậu gọi tới, nói là quá trình điều tra rất thuận lợi đã tìm ra được người sai khiến bọn bắt cóc, không phải ai khác, chính là nhà mẹ đẻ Cố Trường Đình, Lăng gia đã thuê người ra tay.
Bởi vì bọn bắt cóc đẳng cấp quá thấp, quả thực giống như là đám nghiệp dư, cho nên bạn của Cố Trường Đình đều hỏi thăm rõ ràng, Triệu Giản bên kia cũng có tin tức. Nhưng bên Triệu Giản tìm hiểu được cụ thể hơn so với Cố Trường Đình.
Giang Vãn Kiều đi điều tra chuyện này, đầu sỏ là người Lăng gia Lục Sang Uy, thuê người bắt cóc đối tượng cũng không phải Triệu Giản, thật ra chính là Cố Trường Đình.
Lục Sang Uy ra lệnh, sai bốn tên đi bắt cóc Cố Trường Đình, nguyên vẹn bắt về, liền trả cho bọn hắn một ngàn vạn tiền công. Lục Sang Uy nói hắn muốn bắt Cố Trường Đình về hảo hảo tra tấn, không thể để Cố Trường Đình nhảy ra cướp đi tất cả mọi thứ của ông ta được.
Triệu Giản nghe xong mọi chuyện từ đầu đến cuối, tức khắc máu nóng liền xông lên. Anh vốn không coi vấn đề này to tát gì, dù sao thì quanh năm suốt tháng người muốn bắt cóc Đường đại thiếu gia nhiều không đếm xuể. Đây cũng là lý do vì sao Đường Hoài Giản lại khiêm tốn như vậy, rất ít xuất đầu lộ diện trước truyền thông hay công chúng, cũng là vì để bớt chút phiền toái.
Triệu Giản vừa nghe là người Lăng gia chó cùng rứt giậu, vậy mà lại dám bắt cóc Cố Trường Đình, lửa giận kia cháy hừng hực như hoả diệm sơn rồi, cảm thấy việc này tuyệt đối không thể bỏ qua.
Mà Đường Bỉnh Kiến bên kia cũng nghe nói, tức giận không hề kém so với Triệu Giản.
Đường Bỉnh Kiến cảm thấy cái cậu Cố Trường Đình này, kỳ thật vẫn là không tồi, nhưng lại không đủ môn đăng hộ đối, cho nên Đường Bỉnh Kiến trong lòng vô cùng rối rắm, trong chốc lát nghĩ, Cố Trường Đình cùng cháu trai lớn nhà mình cũng đã kết hôn cả rồi, như vậy còn chưa tính là gì, cũng may Cố Trường Đình còn có thể sinh con, cũng coi như là kinh hỉ ngoài ý muốn.
Nhưng trong chốc lát lại cảm thấy không cam lòng, cháu dâu nhà họ Đường như thế nào cũng phải là người tài trí hơn người, ít nhất là phải môn đăng hộ đối với Đường, như vậy khi đi ra ngoài mới có mặt mũi. Huống hồ môn đăng hộ đối mới có tiếng nói chung, bằng không tam quan đều không không hợp, như thế nào có thể sinh hoạt?
Đường lão gia từng xem rất nhiều câu chuyện tình yêu về bạch mã hoàng tử cùng cô bé lọ lem, còn có rất nhiều chuyện tình yêu của công chúa cùng anh chàng nghèo, chuyện cổ tích bắt đầu đều rất lãng mạn, nhưng là kết cục luôn làm người ngoài ý muốn, đa số một hai năm liền ly hôn, chia tay.
Vào lúc tình yêu cuồng nhiệt, ai sẽ không nói vài lời âu yếm, thề non hẹn biển, hận không thể mấy đời không rời không bỏ. Nhưng một khi thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt qua đi, liền sẽ ghét bỏ đối phương cái này cái kia, cảm thấy hai người không có nổi một câu tiếng nói chung, công chúa coi trọng cái túi, giá trăm vạn, công chúa cảm thấy cái túi rất rẻ a, mua mua mua. Nhưng anh chàng nghèo liền cảm thấy, công chúa đã có mấy trăm cái túi, thật sự là quá lãng phí, càng nhìn càng thấy như người đàn bà phá của. Nhưng công chúa lại cảm thấy, bản thân có thể kiếm tiền, dựa vào cái gì không thể tiêu tiền, lại không phải tiêu tiền nhà người khác, cũng không làm chuyện trái với lương tâm, chỉ mua cái túi mà thôi, rõ ràng không cần vài phút là cô đã có thể kiếm được đủ tiền*, như thế nào liền không thể tiêu?
*ý nói tiền lợi nhuận trên giá trị tài sản của người ta tính theo phút theo giây, một cái túi có thể với người khác là đắt nhưng chỉ trong vài phút người ta đã kiếm được một khoản tiền lớn rồi.
Thường xuyên trải qua như thế, lại mỗi ngày đều như vậy, tất cả những chuyện linh tinh hạt mè đậu xanh đều có thể cãi nhau, hôn nhân sao còn có thể duy trì lâu dài được? Đến lúc đó chẳng phải đều ly hôn, giống như thù ghét nhau mấy đời mấy kiếp vậy, hận không thể lột da rút gân ăn thịt uống máu đối phương, náo loạn trên toà án không nói, còn phải bị paparazzi cùng người qua đường cười nhạo, kia thật sự là có bao nhiêu mất mặt.
Đường Bỉnh Kiến tuổi đã lớn, nhiều ít sẽ cảm thấy kiến thức của bản thân rộng rãi, là người từng trải, cảm thấy Triệu Giản quá trẻ, hẳn là nên nghe ý kiến của ông một chút.
Cho nên Đường Bỉnh Kiến một mặt cảm thấy Cố Trường Đình không tồi, một bên cảm thấy Cố Trường Đình vẫn có hơi kém một chút, trong lòng mỗi ngày đều đấu tranh không ngừng, nghĩ đủ loại khả năng.
Nhưng mặc kệ nói như nào, hiện tại Cố Trường Đình cùng cháu trai của của ông đã lãnh giấy kết hôn, trước đó ông còn chạy tới Lăng gia ra mặt cho Cố Trường Đình, với tình thế trước mắt, Lăng gia không biết đường mà nhận cháu trai, thế nhưng còn dám tìm xã hội đen bắt cóc Cố Trường Đình.
Đường Bỉnh Kiến lập tức liền phát hỏa, cảm thấy Lăng gia không biết sống chết, muốn một cái tát cho chết mới không gây phiền phức nữa.
Lăng Chính Trung căn bản không hề biết việc này, kết quả Đường Bỉnh Kiến lại đến trước cửa, chất vấn chuyện lão thuê người bắt cóc Cố Trường Đình cùng Triệu Giản.
Lăng Chính Trung vừa nghe, thiếu chút nữa ngất đi, lão vốn dĩ muốn nịnh bợ Cố Trường Đình, muống chống đỡ bằng được Lăng gia, nào dám nghĩ muốn bắt cóc Cố Trường Đình, đây thật đúng là hiểu lầm chết người.
Lục Sang Uy biết kế hoạch bắt cóc của bản thân đã bại lộ, lập tức sợ hãi. Ông ta đêm qua cũng chưa dám trở lại Lăng gia, dứt khoát chạy đến công ty, sau đó ở công ty ghi một chi phiếu hạn mức tối đa, là khoản tiền hợp đồng của dự án gần đây nhất, qồi Lăng gia, dứt khoát chạy đến công ty đi, sau đó từ công ty lãnh một tuyệt bút tài chính, là gần nhất hợp tác dùng tiền khoản, thế nhưng cuốn khoản tư chạy thoát.
Lăng Chính Trung sai người gọi Lục Sang Uy lên, muốn đem Lục Sang Uy giao cho Đường Bỉnh Kiến, kết quả lúc này mới biết được Lục Sang Uy chạy rồi, bỏ trốn không nói, còn đem toàn bộ tiền của Lăng gia đều trộm sạch.
Lăng Chính Trung thiếu chút nữa thì lăn đùng ra ngất.
Đường Bỉnh Kiến nhìn lên, người đã bỏ chạy, sao có thể như vậy là xong, lập tức sai người đi tìm tất cả những nơi Lục Sang Uy có thể đến
Lăng gia lại càng không có khả năng cùng Đường gia so bì, tài chính xoay vòng đã không còn dư dả bao nhiêu, trước đó bọn họ còn ký một hợp đồng lớn, hiện tại tất cả ngân quỹ đều bị trộm đi, hợp đồng không thể vận hành bình thường được, đối tác bên kia bọn họ cũng không thể đưa ra lý do chính đáng thuyết phục, liên luỵ đến đối phương, đây là phải bồi thường vi phạm hợp đồng.
Đối tác nghe nói Lục Sang Uy bỏ trốn, hơn nữa còn có ngọn núi lớn Đường gia mà Lăng gia đắc tội, vậy còn hợp tác làm khỉ gì nữa, lập tức yêu cầu Lăng gia bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, sau đó chấm dứt hợp đồng.
Lăng gia ở đâu có thể lấy ra nhiều tiền vi phạm hợp đồng như vậy, Lăng Chính Trung đóng cửa không dám ra, ai cũng không gặp được, muốn trốn ở trong nhà cho xong việc hả.
Chỉ là Lăng Chính Trung cũng trốn không được, một đống chủ nợ đến trước cửa đòi tiền, công ty cũng là chướng khí mù mịt.
Lăng Chính Trung không còn cách nào, tự mình chạy đến khách sạn, muốn gặp Cố Trường Đình. Lão muốn gặp mặt Cố Trường Đình, Cố Trường Đình đi giúp lãi cầu tình, nói không chừng Đường gia còn có thể tha Lăng gia một con đường sống, như vậy Lăng gia vẫn còn có thể cứu vãn.
Cố Trường Đình không muốn nhìn thấy Lăng Chính Trung, Lăng gia phái người đi bắt cóc Triệu Giản, Cố Trường Đình đương nhiên vô cùng tức giận, sao có thể lại giúp Lăng gia?
Triệu Giản cũng không muốn để Cố Trường Đình thấy lăng Chính Trung, dù sao thì Lăng Chính Trung cũng biết được thân phận thật của anh, vạn nhất lại gặp mặt, lập tức liền ngã ngựa, vậy chẳng phải là xôi hỏng bỏng không
Lăng Chính Trung ở cửa khách sạn một khóc hai nháo ba thắt cổ, ngay cả cảnh sát cũng bị gọi tới, cuối cùng vẫn là không thấy bóng dáng Cố Trường Đình.
Lăng Chính Trung chưa từ bỏ ý định, trở về Lăng gia cũng không ngừng nghĩ, thế nhưng lại bò lên mái nhà khu nhà chính Lăng gia, đứng trên mái nhà, tuyên bố nếu Cố Trường Đình không đến gặp mình, lão sẽ từ đây nhảy xuống!
Cố Trường Đình đang ăn bữa sáng, liền nghe thấy tin tức này.
Triệu Giản thiếu chút nữa bị một miếng ăn sáng làm cho chết nghẹn, công lực khóc lóc la lối của Lăng Chính Trung thật đúng là đủ kinh người, còn có thể khóc đến là bài bản nữa cơ đấy.
Triệu Giản vội vàng nói: "Vợ à, vậy phải làm sao bây giờ?"
Cố Trường Đình vẻ mặt đạm nhiên, tiếp tục ăn sandwich, nói: "Cũng không phải em ép lão ta thuê bọn bắt cóc, cũng không phải em ép lão ta nhảy lầu, có quan hệ gì đến em, không đi."
Cố Trường Đình thái độ vẫn kiên quyết, Triệu Giản vừa nghe liền vui vẻ, anh đúng là không muốn Cố Trường Đình đi.
Người Lăng gia cũng không đáng để đồng tình, Cố Trường Đình một chút cũng không muốn cùng Lăng gia có dính líu bất luận quan hệ gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro