Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 34.1: Vở kịch đêm khuya

Triệu Giản nghe xong lời này, thiếu chút thì hộc máu, ông nội anh rõ ràng là đang quấy rối, còn ngại bản thân ở đây chưa đủ loạn hay gì.

Triệu Giản hoảng loạn mà len lén nhìn Cố Trường Đình, Cố Trường Đình cũng đang nhìn anh, Triệu Giản bị nhìn đến nỗi lông tơ dựng đứng, cảm giác hoàn cảnh chính mình ngã ngựa có lẽ không xa nữa đâu......

Bởi vì rất nhanh lại có người vào thang máy, cho nên Cố Trường Đình cũng chưa nói gì. Nhưng thật ra Đường Bỉnh Kiến lại thừa dịp Cố Trường Đình không chú ý, ở sau gáy Triệu Giản tát bốp một cái.

Triệu Giản cũng thực bất đắc dĩ, anh lại không dám nói lời nào, sợ lại lỡ miệng, đến lúc đó càng phiền toái.

Thật vất vả mới xuống tầng một, Triệu Giản cảm giác bản thân cũng ra một thân mồ hôi nóng, rõ ràng thang máy có điều hòa, nhưng chính mình vẫn luôn sốt ruột cùng chột dạ, không đổ mồ hôi mới lạ.

Bọn họ đến tầng một, đưa theo Đường Bỉnh Kiến đến trước quầy lễ tân, Triệu Giản cảm thấy da mặt của mình sắp bị thiêu cháy luôn rồi, Đường Bỉnh Kiến còn vô cùng thản nhiên diễn kịch, giống như ông thật sự là một ông già không nhớ gì cả.

Giám đốc bộ phận Đại Đường lại là người biết Đường tiên sinh, liếc mắt một cái liền nhận ra ông, vội vàng mời Đường tiên sinh ngồi xuống, sau đó lại giúp Đường tiên sinh tra số phòng.

Đường Bỉnh Kiến còn cố ý nói chính mình mệt mỏi, muốn ở trên sô pha ngồi một lúc nghỉ ngơi, nhất định yêu cầu Cố Trường Đình đi theo giám đốc Đại Đường tìm số phòng, thái độ Cố Trường Đình vẫn luôn rất tốt, hoàn toàn không có vẻ gì là không kiên nhẫn, tự mình đi cùng Đại Đường giám đốc đến trước máy tính tại quầy lễ tân tra số phòng cho ông lão.

Triệu Giản lại lau một lượt mồ hôi trên mặt, giống như ăn trộm nhỏ giọng nói: "Ông nội, ông xem ông bảo vệ vợ con như vậy, thử cũng thử rồi,vợ con chính là một người tốt, vậy ước định một năm kia, có phải hay không......"

Đường Bỉnh Kiến lập tức trợn trắng mắt liếc Triệu Giản một cái, nói: "Cố Trường Đình không chê ta là ông lão, nhưng cũng không có nghĩa là nó không chê anh a."

Triệu Giản nháy mắt thế nhưng vô ngữ phản bác lại lời của ông nội nhà mình, Đường Bỉnh Kiến nói: "Đừng nghĩ đục nước béo cò, vạn nhất các anh  kết hôn được nửa năm, Cố Trường Đình lại ghét bỏ anh là một tên ngốc to con nghèo túng thì sao?"

Hai người cứ nói mãi, số phòng cuối cùng cũng tìm được, đã tìm xong, Cố Trường Đình thật nhanh quay trở lại chỗ nghỉ.

Triệu Giản chạy nhanh đến, làm bộ không có việc gì nói: "Vợ à, chúng ta mau trở về đi."

Cố Trường Đình gật gật đầu, Đường Bỉnh Kiến vẫn còn chìm đắm trong kỹ thuật diễn, cười nói: "Người trẻ tuổi a, cháu thật là người tốt, thật sự cảm ơn cháu."

Cố Trường Đình cười nói không cần cảm ơn, sau đó liền theo Triệu Giản rời đi, lại vào thang máy lên lầu.

Lúc này trong thang máy chỉ còn hai người Cố Trường Đình cùng Triệu Giản, cửa thang máy vừa khép, Triệu Giản liền cảm thấy, cái ót như bị thiêu thành hai cái lỗ, quay đầu lại nhìn, Cố Trường Đình đang nhìn chính nhìn chằm chằm.

Triệu Giản chột dạ, nói: "Vợ à, có mệt hay không? Muốn anh ôm em hay không?"

Cố Trường Đình vẫn bất động: "Ôm em làm cái gì? Anh trước hết giải thích với em một chút, vì sao lại chạy ra ngoài tìm Đào Kỳ, nhưng Đào Kỳ lại nó cậu ấy đâu có gặp anh?"

Triệu Giản lại muốn toát mồ hôi, vợ mình quả nhiên là chưa có đã quên chuyện này.

Triệu Giản vội giải thích: "Là thế này vợ ơi, anh vốn dĩ muốn đi tìm Đào Kỳ, nhưng mà anh bỗng quên mất bọn họ ở phòng nào, kết quả đi tìm một vòng gõ nhầm phòng người ta, liền......"

Triệu Giản cảm thấy chính mình kiếm một cái cớ thật đúng là sứt sẹo, nhưng trong lúc nhất thời anh không thể nghĩ ra được cái cớ nào khác. Đều do vừa rồi ông nội ở bên cạnh thêm mắm thêm muối......

Cố Trường Đình nhìn anh từ trên xuống dưới, trong ánh mắt nửa tin nừa ngờ, nói: "Thật vậy sao? Em còn tưởng rằng anh lại đi gặp vị Đường đại thiếu gia kia a."

"Cái gì?" Triệu Giản giật mình, mồ hôi lạnh mồ hôi nóng đua nhau túa ra, anh cứ nghe thấy mấy chữ Đường đại thiếu gia này liền sợ tới mức sống lưng thẳng tắp.

Cố Trường Đình nói: "Trước đó không phải anh lén chạy ra ngoài uống cà phê với Đường đại thiếu gia hay sao?"

"A?" Triệu Giản không hiểu ra sao cả, chính mình cùng chính mình uống cà phê, đây là soi gương sao? Nghe ra hình như có chút quỷ dị.

Bất quá Triệu Giản cẩn thận nghĩ lại, liền rõ ràng, hóa ra Cố Trường Đình vẫn còn hiểu lầm chuyện đó.

Đường Quý Khai lần trước cái khó ló cái khôn, bất chấp gọi Giang Vãn Kiều là anh trai, cho nên Cố Trường Đình còn tưởng rằng Giang Vãn Kiều chính là Đường đại thiếu gia Đường Hoài Giản.

Bởi vậy, lần trước Triệu Giản lén cùng Giang Vãn Kiều hẹn gặp liền biến thành cùng Đường đại thiếu gia Đường Hoài Giản uống cà phê......

Triệu Giản cảm thấy, hiện tại mớ quan hệ của bọn họ thật là quá phức tạp, đầu óc nhảy số chậm một chút liền có nguy cơ bị lộ tẩy.

Triệu Giản vội vàng nói: "Vợ à, em nghĩ đi đâu vậy, anh thật sự không có."

Cố Trường Đình không nghĩ tới, thế nhưng ở chỗ này lại gặp lần nam nhân kia trước đó cùng Triệu Giản uống cà phê, hơn nữa người này lại còn là Đường đại thiếu gia trong truyền thuyết Đường Hoài Giản.

Vừa rồi lời nói dối của Triệu Giản bị vạch trần, ý nghĩ đầu tiên của Cố Trường Đình chính là, Triệu Giản hẳn là sẽ không cõng mình đi gặp người kia đi?

Kỳ thật Cố Trường Đình đã nghĩ nhiều rồi, Triệu Giản thật đúng là không có.

Triệu Giản vội vàng ôm lấy Cố Trường Đình, tha thiết nói: "Vợ à, em phải tin tưởng anh a, chồng em thật sự là người trong sạch."

Cố Trường Đình bị anh ôm chặt vào lòng, nhanh chóng đẩy anh ra, nói: "Lát nữa có người đến đây, anh đừng có động chân động tay."

"Anh không buông, anh không buông" Triệu Giản lại bắt đầu giờ trò chơi xấu làm nũng: "Vợ yêu à, em nghĩ oan cho anh a, anh không buông em đâu, em phải tin tưởng anh mới được."

Cố Trường Đình thây anh ầm ĩ, có chút đau đầu, nói: "Được rồi. . . Là em nói sai."

Triệu Giản nói: "Không được, vợ à em phải bồi thường cho anh, hôn anh mới được, hôn chỗ này này."

Triệu Giản cúi đầu, cong eo, đưa môi lại gần bên môi Cố Trường Đình, mặt dày mày dạn để Cố Trường Đình hôn.

Cố Trường Đình không còn cách nào, chỉ có thể ôm lấy cổ anh, hôn một cái.

Triệu Giản còn muốn nhân cơ hội đem nụ hôn này tiến hóa thành hôn lưỡi kịch liệt, nhưng ai ngờ được thang máy đúng lúc này liền đến tầng của bọn họ, đã từ từ ngừng lại.

Không chỉ như thế, cửa thang máy còn chưa mở ra, người bên ngoài chờ thang máy, cách cửa thang máy, bọn họ cũng có thể nghe được tiếng hét to, tính xuyên thấu tính cực tốt, phi thường rõ ràng.

"Anh! Anh là cái đồ cặn bã không biết xấu hổ, anh lại hôn miệng tôi, tôi liền cắn chết anh!"

Cố Trường Đình vừa nghe, đây không phải là giọng của Đường Quý Khai hay sao?

Cửa thang máy nháy mắt mở ra, Cố Trường Đình nhìn ra, đứng chờ bên ngoài quả nhiên chính là Đường Quý Khai, đứng ở đối diện mặt đỏ tai hồng, ngón tay run rẩy đang chỉ vào một người đàn ông lên án.

Mà người đàn ông đang đứng bên cạnh y kia, cặp mắt đào hoa mặc một thân âu phục trắng, đang đầy mặt tao nhã tươi cười, hài hước nhìn Đường Quý Khai, còn liếm liếm môi dưới, động tác kia thật sự là đặc biệt ái muội.

Giang Vãn Kiều bị Đường Quý Khai hét vào mặt, cũng không thấy tức giận chút nào, hắn liền thích nhìn dáng vẻ xù lông của Đường Quý Khai.

Nhưng mà cũng thật trùng hợp, một màn này đã bị Cố Trường Đình cùng Triệu Giản đang chuẩn bị ra khỏi thang máy bắt gặp.

Triệu Giản lập tức muốn chết tim luôn rồi, bởi vì bọn họ mới còn đang thảo luận về Giang Vãn Kiều, bất quá Cố Trường Đình cũng không biết đó là Giang Vãn Kiều, tam thiếu gia của Giang gia, cậu vẫn còn nghĩ rằng đây là Đường đại thiếu gia Đường Hoài Giản.

Mà hiện tại......

Triệu Giản quay đầu lại nhìn thoáng qua Cố Trường Đình, quả nhiên vẻ mặt chấn kinh, bộ dạng hoàn toàn đình trệ không kịp phản ứng lại.

Cố Trường Đình cũng ngốc luôn, không biết đang xảy ra chuyện gì.

Đường Quý Khai vừa rồi hét lên mấy câu kia có ý gì? Chẳng lẽ, Đường đại thiếu gia vừa hôn Đường tiểu thiếu gia?

Hơn nữa không phải hôn chỗ nào khác, là hôn môi......

Cố Trường Đình không phải cố ý, nhưng là cậu nhịn không được nhìn thoáng qua môi Đường Quý Khai, thực đúng là sưng đỏ nha, thoạt nhìn tình hình vừa rồi dường như rất kịch liệt......

Cố Trường Đình trợn tròn mắt, Đường Quý Khai cùng Đường Hoài Giản không phải là anh em ruột sao? Chỉ là cậu không biết, Đường Hoài Giản trước mặt này căn bản là hàng giả hàng nhái, chỉ có chất lượng thôi.

Triệu Giản cảm thấy, giờ thì hay rồi, có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch nỗi oan này.

Đường Quý Khai nhìn thấy Cố Trường Đình cùng Triệu Giản bên trong liền sửng sốt một chút, nhưng nhất thời cũng không phát hiện ra chính mình vừa nói lời gì đó kinh thiên động địa, nhìn thấy Cố Trường Đình vẻ mặt ngốc ngốc còn cảm thấy kỳ quái, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Kết quả Đường Quý Khai trong đầu chậm rãi nghĩ nghĩ đảo qua một vòng, đột nhiên cảm thấy trời đất như sập xuống, thế giới cũng đến ngày tận thế, Cố Trường Đình hình như đã hiểu lầm cái gì rồi, còn chưa tới đêm khuya, đã tự não bổ ra một vở kịch cẩu huyết quan hệ bất chấp luân thường đạo lý. . .

Đường Quý Khai nháy mắt hóa đá, Giang Vãn Kiều nhưng thật ra lại bình tĩnh nhất, giống như không nhìn thấy Cố Trường Đình cùng Triệu Giản, duỗi tay ra ôm lấy Đường Quý Khai đang hóa đá, nói: "Đến đây, bé ngoan, mau cùng anh trai trở về, chúng ta phải về phòng nói chuyện thật tốt."

Đường Quý Khai còn đang ngốc ra đấy nên phản ứng không kịp, bị Giang Vãn Kiều ôm lấy đi được hai bước, lúc này mới kịp phản ứng lại, muốn xù lông hất tay thỏ trắng Gaing Vãn Kiều ra.

Giang Vãn Kiều nhỏ giọng nói bên tai y: "Đừng lên tiếng, mau theo tôi về, nếu không tôi sẽ ngay trước mặt hai người họ cưỡng hôn em."

Đường Quý Khai: "......"

Đường Quý Khai phát hiện, bản thân đã bị Giang thỏ trắng áp chế gắt gao lúc nào không hay, quả thực chính là thảm kịch nhân gian.

Giang Vãn Kiều cười tủm tỉm liền ôm Đường Quý Khai đưa vào phòng mình, sau đó "cạh" một tiếng, đóng cửa lại.

Cố Trường Đình vẻ mặt lại càng ngốc hơn, mà Triệu Giản hiện tại cũng rất muốn giơ tay xé nát cái đồ Giang thỏ trắng kia, hai cái người này đã phá nát hình tượng của bản thân xây dựng bấy lâu nay rồi, thật sự là không thể nào tốt hơn được.

"Vợ à......"

Triệu Giản nhỏ giọng gọi Cố Trường Đình một tiếng, lại kéo kéo tay Cố Trường Đình, nói: "Vợ à, chúng ta nhanh về phòng thôi, không còn sớm nữa, em mới vừa hết bệnh, nên nhanh chóng đi nghỉ ngơi mới tốt."

Cố Trường Đình thật đúng là đang đắm chìm trong vở kịch trái luân lý giữa đêm khuya không thể tự thoát ra được, sau đó liền bị Triệu Giản kéo đi.

Ngày hôm nay quá nhiều chuyện ầm ĩ kinh khủng, Triệu Giản cũng không kịp hôn vợ yêu như thường lệ, đã mệt đến ngủ thiếp đi rồi.

Cố Trường Đình cũng rất mệt, rốt cuộc mới vừa khỏi bệnh xong, thân thể cũng không phải rất cường tráng, thực nhanh liền nặng nề ngủ luôn.

Buổi sáng ngày hôm sau, sắc trời âm u đục ngàu, Triệu Giản tỉnh lại, nhìn qua Cố Trường Đình còn đang ngủ ngon lành trong lồng ngực mình, nhịn không được hôn hôn cái trán Cố Trường Đình.

Triệu Giản nhìn thoáng qua di động, đã bảy giờ hơn, nhưng bên ngoài sắc trời còn rất tối, thế nhưng lại bắt đầu có mưa, trách không được không có mặt trời.

Cuối hạ tuy rằng vẫn còn nóng, nhưng một khi trời có mưa liền rất lạnh. Triệu Giản vội vàng đứng dậy, đắp kín chăn cho Cố Trường Đình, miễn cho cậu lại cảm lạnh.

Triệu Giản mới vừa đứng dậy, di động liền rung lên, là Đường Quý Khai gửi tin nhắn cho anh.

Đường Quý Khai gửi đến một tấm ảnh chụp, hẳn là chụp ở cửa khách sạn, nhưng cái ảnh đen nghìn nghịt, cái gì cũng nhìn không rõ, chỉ có thể nhìn thấy mờ mờ, bên ngoài mưa dường như đặc biệt lớn, rơi xuống nối tiếp nhau trắng xóa một mảnh.

Triệu Giản cầm di động, đi ra bên ngoài gọi điện thoại, hỏi: "Em gửi cho anh cái ảnh vớ va vớ vẩn gì đấy."

Đường Quý Khai bất mãn nói: "Em chụp rõ ràng như vậy, anh nhìn không ra sao?"

Triệu Giản nói: "Anh thật đúng là nhìn không ra cái gì, em thuộc trường phái trừu tượng?"

Đường Quý Khai tức muốn chết, dứt khoát cúp điện thoại, chạy đến trước cửa phòng Triệu Giản, lại giống như tên ăn trộm.

Đường Quý Khai chạy tới, câu đầu tiên liền hỏi: "Em nói này Đường lão đại, ngày hôm qua anh dâu có hiểu lầm cái gì hay không."

"Ha hả......"

Vừa nhắc tới, Triệu Giản chỉ có thể cười lạnh hai tiếng, gì cũng không muốn nhắc đến chuyện hôm qua.

Đường Quý Khai sờ sờ mồ hôi trên trán, nói: "Đều do Giang thỏ trắng, em cũng không có cách nào."

Triệu Giản nói: "Em tìm anh làm gì, gửi cho anh cái ảnh gì đấy?"

Đường Quý Khai lập tức lấy di động ra, chỉ vào một chỗ cho Triệu Giản nhìn, nói: "Anh thấy không rõ lắm sao? Anh nhìn kĩ xem a, đây là ai, là cái người ở Lăng gia kia tên Lục Sang Uy a, không thấy sao?"

"Lục Sang Uy?"

Triệu Giản cẩn thận nhìn lại, trên ảnh chụp chính xác có người, nhưng do mưa quá lớn, ảnh chụp lại đen như mực, cũng không biết Đường Quý Khai chụp kiểu gì, có chút mơ hồ, lại còn không điều chỉnh tiêu cự ống kính, cho nên chỉ có thể nhìn thấy một người hình dáng mơ hồ, đánh chết Triệu Giản cũng không nhận ra đây là ai.

Triệu Giản không vui nói: "Lục Sang Uy tới nơi này làm cái gì?"

Triệu Giản ngày hôm qua đi theo Đường Bỉnh Kiến chạy đến Lăng gia dạo chơi ra oai phủ đầu, người Lăng gia tự nhiên biết chuyện Triệu Giản chính là Đường đại thiếu gia Đường Hoài Giản, bất quá Cố Trường Đình lại không biết chuyện này. Hiện giờ người Lăng gia chạy tới, Triệu Giản đương nhiên sợ lộ rồi.

Đường Quý Khai nói: "Cái lão già chết tiệt của Lăng gia kia, phái Lục Sang Uy tới xin lỗi cầu tình. Bọn họ biết ông nội tức giận, muốn liều mạng đối phó Lăng gia, cho nên rất là sợ hãi nha, Lục Sang Uy mới sáng sớm đã chạy đến khách sạn, nói là muốn gặp ông nội cùng anh, còn muốn gặp Cố Trường Đình, phải trực tiếp ở trước mặt Cố Trường Đình xin lỗi."

Triệu Giản cười lạnh một tiếng, nói: "Bọn họ còn muốn gặp vợ của anh, nói thật nhé, cái bọn người này rắn rết này, anh sẽ không bao giờ tin bọn họ sẽ hối cải."

Đường Quý Khai nói: "Đúng vậy, ông nội nói, không muốn gặp bọn họ. Cái tên Lục Sang Uy này liền bắt đầu giờ trò đau khổ đáng thương, đứng mãi ở bên ngoài không chịu đi, nói là ông nội khi nào gặp hắn ta, nếu không hắn ta sẽ không rời đi, đã đứng ở bên ngoài một giờ."

Hiện giờ trời còn đổ xuống mưa to, quyết tâm của Lục Sang Uy dường như còn rất lớn, chỉ là Đường Bỉnh Kiến nói không gặp liền nhất định không gặp, ông lặn lộn ở thương trường đã mấy chục năm, cũng không phải chỉ một chút cảm động nhỏ nhoi này là có thể đả động đến ông.

Đường Quý Khai nhìn đến phát chán, liền chụp lại cảnh Lục Sang Uy gặp mưagửi qua cho Triệu Giản, để Triệu Giản xem chút giải trí a.

Triệu Giản nói: "Ngàn vạn lần đừng để cho người này vào được đây."

Triệu Giản ở Lăng gia đã bại lộ thân phận, vạn nhất Cố Trường Đình gặp Lục Sang Uy, Triệu Giản sợ thân phận của bản thân cũng lập tức giấu không nổi nữa.

Đường Quý Khai nói: "Đương nhiên rồi, anh cho rằng em ngốc a."

"Quý Khai, em sao lại ở chỗ này, thật là không ngoan, thừa dịp lúc anh tắm rửa, em liền trộm ra ngoài vậy à."

Đường Quý Khai nghe thấy sau lưng có người nói chuyện, thanh âm còn đặc biệt ôn nhu, nhưng lập tức lại sợ tới mức lông tơ dựng đứng, quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Giang Vãn Kiều.

Giang Vãn Kiều còn đang mặc áo tắm, tóc ướt nhẹp rủ xuống, thoạt nhìn đường nét gương mặt lại càng ôn nhu, đặc biệt là cặp mắt đào hoa kia, lại càng ôn nhu, xem chừng nếu có bất luận cô gái nào nhìn thấy hắn mỉm cười, có lẽ cả người sẽ bị mê hoặc luôn.

Nhưng đến lượt Đường Quý Khai nhìn đôi mắt kia, cảm thấy giống nhau mắt soi á.

Bộ dáng Giang Vãn Kiều thật đúng là mới vừa tắm, áo tắm màu trắng có dây lưng buộc tùy ý lỏng lẻo, vạt áo mở toang ra một mảng, đừng nhìn hắn hay mặc quần áo trông có vẻ cao cao gầy gầy, nhưng khi cơ ngực vừa lộ ra, trên đó cũng toàn là cơ bắp, Đường Quý Khai nhìn một cái mà giật mình.

Đường Quý Khai nói: "Anh có phải thích ăn mặc hở hang hay không a, mặc thành như vậy liền chạy ra ngoài."

Giang Vãn Kiều nói: "Còn không phải tôi vừa ra ngoài liền phát hiện em chạy mất, cho nên mới sốt ruột ra đây tìm em."

Triệu Giản nghe mấy lời này lông mày liền nhướng lên, hiện tại vừa mới sáng sớm, kia vì cái gì Đường Quý Khai lại ở trong phòng Giang Vãn Kiều?

Đêm qua, Giang Vãn Kiều thật đúng là đã đem Đường Quý Khai ôm vào phòng hắn ta, chẳng lẽ nói bọn họ cả đêm đều ngủ với nhau?

Triệu Giản tức khắc não bổ một chút chuyện không quá hài hòa.

Triệu Giản túm lấy tay áo Đường Quý Khai, nói: "Ngày hôm qua em cùng hắn ta ngủ chung? Em không bị hắn 'thế nọ thế kia đi'?"

Đường Quý Khai sửng sốt, ngay sau đó xù lông, nói: "Anh mới bị hắn thế nọ thế chai á, hắn ta nếu như dám động tay động chân với em, em liền đá gãy cái chân thứ ba của hắn."

Triệu Giản: "......"

Triệu Giản cảm thấy, Giang Vãn Kiều thật ra không có vội vàng động tay động chân với Đường Quý Khai, chỉ là số lần nói chuyện có hơi nhiều, cho nên người làm đại ca như anh đây mới có chút lo lắng a.

Giang Vãn Kiều cười nói: "Về vấn đề này xin anh yên tâm, Quý Khai đã không muốn, tôi sao có thể cưỡng ép em ấy được?"

Giang Vãn Kiều lời nói dường như đặc biệt thâm tình đặc biệt thân sĩ, Đường Quý Khai thiếu chút nữa liền tin là thật, thở phì phì nói: "Tôi cũng không muốn cùng anh hôn môi, anh lại hôn tôi, tôi cũng sẽ đá gãy cái chân thứ 3 của anh."

Giang Vãn Kiều cười, nói: "Vậy được rồi, nếu lần sau Quý Khai chủ động hôn tôi, tôi lại hôn em."

Đường Quý Khai nói: "Đầu của tôi bị rỉ sắt mới có thể chủ động hôn anh."

Đêm qua, Giang Vãn Kiều ôm theo Đường Quý Khai trở về phòng, sau đó liền không cho Đường Quý Khai rời đi, coi Đường Quý Khai như ôm gối, ôm vào ngực ngủ cả một đêm.

Đường Quý Khai nghiến răng nghiến lợi đến hơn nửa đêm, sau đó cuối cùng cũng ngủ quên luôn. Vừa rồi thừa dịp lúc Giang Vãn Kiều tắm buổi sáng, liền trộm chạy khỏi phòng con thỏ tinh này.

Giang Vãn Kiều lúc này nói: "Được a, Quý Khai, em đêm qua cũng chưa ngủ đủ đâu, lại đây, chúng ta trở về ngủ bù."

Đường Quý Khai trừng mắt, nói: "Có quỷ mới lại đi cùng anh."

Giang Vãn Kiều nhướng mày, nói: "Tôi chỉ là muốn đưa em đi nghỉ ngơi, em lại sợ hãi cái gì."

Đường Quý Khai nói: "Có quỷ mới sợ hãi, chỉ là tôi không muốn cùng anh ngủ mà thôi."

Giang Vãn Kiều nói: "Nhưng là chúng ta khi còn nhỏ thường xuyên cùng nhau ngủ, khi đó em còn ôm eo tôi, ăn vạ trong ngực tôi không chịu ra."

Đường Quý Khai: "......"

Triệu Giản bắt đầu cảm thấy mắt không nhìn thấy, tai không nghe được.

Đường Quý Khai nói: "Anh, mẹ nó còn dám nhắc lại, không phải anh cướp chăn của tôi đi sao, tôi lạnh muốn chết, nếu không ai thèm ôm anh ngủ a."

Triệu Giản thực bất đắc dĩ, hai cái người kia bắt đầu đem mấy chuyện cũ như cái quần hở đũng cũng đều lôi ra nói một lượt, mệt bọn họ nhỏ như vậy dã nhớ rõ, Triệu Giản thật đúng là không có chút hứng thú về những cái hồi ức đó, nói: "Hai cái tên này, đừng có ở cửa phòng tôi gây chuyện, lát nữa lại đánh thức vợ tôi thì sao, mau dổi nơi khác gây sự đi."

Đường Quý Khai trừng mắt, nói: "Anh có phải anh ruột em hay không a."

Giang Vãn Kiều liền cười, nói: "Ngoan, anh trai em đang ở chỗ này đây, còn không mau đi cùng anh trai."

Triệu Giản khẩn cấp đuổi hai kẻ ồn ào kia đi, chân đi nhẹ nhàng trở về phòng, may mắn Cố Trường Đình còn chưa có tỉnh, vẫn nằm ở trên giường ngủ ngon lành.

Triệu Giản lại trở về giường, ôm lấy Cố Trường Đình nằm trong chốc lát.

Khoảng hơn 8 giờ sáng, Cố Trường Đình liền tỉnh giấc, mở to mắt nói: "Trời mưa à? Em còn muốn ra ngoài nữa cơ."

"Ra ngoài? Đi đâu a?" Triệu Giản hỏi.

Lục Sang Uy lúc này còn chưa từ bỏ ý định ở dưới sảnh tầng một đứng đâu, Cố Trường Đình muốn ra ngoài, chẳng phải là sẽ gặp Lục Sang Uy sao, vậy chẳng phải là sắp bị lộ rồi sao?

Cố Trường Đình nói: "Ngày hôm qua chúng ta không phải mới đi gặp Lăng Sơ Nam sao? Anh ta lúc ấy đã ngủ rồi, em không nghĩ quấy rầy người ta, nhưng điều kiện ở khách sạn kia dường như không tốt lắm, em thấy góc tường cũng đã mốc meo cả. Em nghĩ thừa dịp ban ngày, Lăng Sơ Nam tỉnh, đưa anh ta đến đây, cả nhà gần nhau, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau."

Triệu Giản vừa nghe vậy, hóa ra vợ yêu nhà mình đang nghĩ đến chuyện của Lăng Sơ Nam

Triệu Giản nói: "Vợ à, bên ngoài mưa rất lớn, như vậy đi, chúng ta gọi cho Lăng thúc trước, để chú ấy đợi cho mưa ngớt một chút, liền lái xe chở Lăng Sơ Nam đến đây, vợ cũng đừng chạy đi chạy lại như vậy, quá vất vả, sức khỏe của em cũng chưa tốt hẳn, một hồi lại đổ bệnh anh đau lòng lắm a."

Cố Trường Đình nghĩ nghĩ, liền lấy điện thoại ra gọi cho Lăng thúc, để chú ấy chở Lăng Sơ Nam lại đây.

Bên kia điều kiện khách sạn không tốt lắm, bất quá Lăng thúc muốn chịu khoản thuốc men của Lăng Sơ Nam, tuy rằng ông ấy có không ít tiền tiết kiệm, nhưng cái gì cần thiết tiết kiệm thì vẫn nên tiết kiệm, cũng chỉ có thể giành lấy giúp chuyện thêu khách sạn cho hai người họ.

Lăng thúc nghe Cố Trường Đình nói xong, cũng không cự tuyệt, ông ấy cũng muốn thiếu gia có thể ở một nơi tốt hơn một chút, ít nhất là phải thoải mái, liền đồng ý, nói lát nữa ông thu dọn đồ, liền đưa theo thiếu gia qua đó luôn.

Bên ngoài trời mưa rất lớn, nhưng thoạt nhìn trời mưa rào có cả sấm chớp, đợi thêm một lát sau, mưa lại bắt đầu có dấu hiệu nhỏ dần.

Triệu Giản vì không muốn Cố Trường Đình ra khỏi phòng, đã phải nghĩ đủ moi cách. Lục Sang Uy vẫn luôn ở dưới lầu không chịu đi, cũng thật khiến người ta đủ phiền.

Cố Trường Đình không đến tận nơi đón Lăng Sơ Nam, nhưng cậu muốn đi xuống lầu đón bọn họ, phòng đã đặt xong rồi, Cố Trường Đình còn nghĩ dẫn bọn họ đến tận phòng nữa.

Bất quá Triệu Giản lúc này lại bắt đầu quấy rối, dùng ra cả người cả tay chân, nỗ lực câu dẫn vợ yêu bé nhỏ nhà mình, một hai phải ôm lấy Cố Trường Đình bắt đầu ăn vạ trên giường, không cho cậu xuống giường đi đâu hết.

Thời gian hai người kết hôn không ngắn, nhưng cũng phải nói là, ở bên nhau nhiều nhất mới chỉ nắm tay, hôn môi, mấy chuyện thân mật hơn nữa ít lại càng ít, Triệu Giản giơ một bàn tay cũng có thể thừa sức đếm, hơn nữa căn bản còn chưa có làm đến bước cuối cùng kia.

Cố Trường Đình cũng không phải là cái người tính tính tình lãnh đạm, chỉ là không biết đối mặt với Triệu Giản như thế nào mà thôi, Triệu Giản vốn dĩ lớn lên vô cùng đẹp trai anh tuấn, lại cố ý phát ra hormone nam tính như vậy, Cố Trường Đình vừa nhìn tim nhỏ đã nhảy loạn.

Triệu Giản được nếm chút phúc lợi, cũng biết Cố Trường Đình chưa có làm tốt chuẩn bị, cho nên không muốn ép buộc cậu, chỉ là tranh thủ chút phúc lợi cũng đã thật cao hứng, lại nói vợ mình bệnh vừa khỏi, cũng không thích hợp làm mấy cái vận động kịch liệt.

Cố Trường Đình bị anh lăn lộn cho cả người đều mềm nhũn, lười biếng nằm ở trên giường, quả thực là không bò dậy nổi.

Mục đích của Triệu Giản đã đạt được, cả người đều thỏa mãn.

Bên kia Lăng thúc chờ cho mưa nhỏ hạt, liền tranh thủ gọi xe mang theo Lăng Sơ Nam đến khách sạn bên này.

Thân thể Lăng Sơ Nam không tốt, toàn bộ hành trình đều được Lăng thúc ôm lấy, lúc lên xe taxi, cũng là ngồi trên đùi Lăng thúc.

Bọn họ tới cửa khách sạn, lại bắt có ít mưa bụi, trên đầu còn vang lên mấy tiếng sấm, thoạt nhìn trận mưa còn chưa có hết hẳn, lại sắp mưa to như lúc sáng sớm.

Lăng thúc vội nói: "Thiếu gia, chúng ta tới nơi rồi, nhanh đi vào."

Lăng Sơ Nam gật gật đầu, được  ôm xuống xe taxi, sau đó liền nhanh chân đi vào khách sạn.

Chỉ là bọn họ còn chưa từ bãi đỗ xe đi đến cửa lớn khách sạn, liền thấy được mấy chiếc xe thương vụ màu đen, bên cạnh còn có một nam nhân trung niên đứng đó, mặc âu phục, có vài tên vệ sĩ đang che ô cho lão ta, người đó chính là Lục Sang Uy.

Lăng Chính Trung nói, hôm nay nếu như Đường Bỉnh Kiến không chịu buông tha cho Lăng gia bọn họ, vậy Lăng gia liền xong đời rồi, Lục Sang Uy nếu không thể nhận được sự tha thứ, Lục Sang Uy cũng có thể không cần trở về Lăng gia.

Cho nên Lục Sang Uy đã quyết tâm cố thủ chờ ở chỗ, chờ để gặp bằng được Đường Bỉnh Kiến  để cầu xin. Chỉ là lão ta đã đứng đây ba giờ rồi, Đường Bỉnh Kiến vẫn không hề xuất hiện.

Lục Sang Uy có chút không kiên nhẫn, lại không dám rời đi, lão ta nếu như bị Lăng gia đá ra khỏi gia tộc, vậy cái gì cũng không còn,chỉ còn hai bàn tay trắng.

Liền ngay lúc Lục Sang Uy đang nóng vội, ai ngờ được lại trùng hợp như vậy, Lăng Sơ Nam bị lão ta thấy được.

Lăng thúc nhìn thấy Lục Sang Uy, sắc mặt không tốt lắm, ôm chặt Lăng Sơ Nam đi nhanh hơn vài bước, không muốn cùng Lục Sang Uy chào hỏi, muốn nhanh chóng vào trong khách sạn.

Bên ngoài mưa phùn ngày càng dày, Lăng thúc liền nói: "Thiếu gia, dựa vào trong lòng thúc thêm chút, đừng để dính mưa, thiếu gia thân thể yếu, chịu không nổi nếu dính mưa đâu."

Lăng Sơ Nam gật gật đầu, đem mặt chôn sâu vào trong ngực Lăng thúc, trên người hắn khoác áo khoác âu phục của Lăng thúc, miễn cho bị dính mưa.

Lục Sang Uy vừa thấy là Lăng Sơ Nam, giống như thấy được vị cứu tinh, lập tức đẩy vệ sĩ ra, liền chạy nhanh qua, hô lên: "Con trai! Sơ Nam! Con ở chỗ này? Thật tốt quá! Thật tốt quá! Mau mau, cùng cha đứng ở đây, giúp cha cầu tình, nếu không Lăng gia liền sắp xong đời rồi."

Lục Sang Uy còn muốn tiếp tục diễn cảnh tình cha khổ ải, để Lăng Sơ Nam cùng lão đứng ở chỗ này mắc mưa cầu tình, lão cảm thấy Lăng Sơ Nam bệnh nặng như vậy, hẳn là Đường Bỉnh Kiến sẽ thương xót bọn họ đi?

Lăng thúc híp mắt, cười lạnh một tiếng, nói: "Vị tiên sinh này mời ông tránh ra, thiếu gia nhà tôi bệnh nghiêm trọng, chịu không nổi dính mưa."

Lăng Sơ Nam nhìn thấy là Lục Sang Uy, ánh mắt thực bình đạm, cái gì cũng không nói, dứt khoát lại dựa vào trong lòng Lăng thúc.

Lục Sang Uy nghe được lời nói lạnh nhạt của Lăng thúc, lập tức liền bực mình, lão vốn dĩ đã một bụng hỏa, nhưng là cũng không thể phát tác với Đường Bỉnh Kiến, hiện tại thật vừa đúng tìm được chỗ xả giận, trừng mắt nói: "Mày là thá gì? Bất quá cũng chỉ là một con chó của Lăng gia mà thôi, lại dám cùng tao hô to gọi nhỏ?"

Lục Sang Uy một bộ thô bỉ lưu manh, chặn lại hai người Lăng Sơ Nam không cho người đi vào.

Tuy rằng lúc này mưa đã nhỏ, nhưng lại càng ngày càng dày hạt, thực nhanh, tóc Lăng Sơ Nam đã ẩm ướt, mưa nhỏ hắt vào trên mặt hắn, khiến cho gương mặt của hắn đặc biệt trắng.

Lăng thúc thật tức giận, chỉ là hai tay đang ôm Lăng Sơ Nam, căn bản không thể rút ra. Lục Sang Uy bên kia còn có vệ sĩ, chặn bọn họ lại còn xô xô đẩy đẩy, một chút cũng không để ý đến Lăng thúc đang ôm Lăng Sơ Nam, dùng sức đi đẩy Lăng thúc.

Cố Trường Đình cùng Triệu Giản chờ Lăng Sơ Nam bọn họ, nhưng đợi đã nửa ngày cũng không thấy người đâu, thời điểm Lăng thúc ra cửa đã gửi tin nhắn cho bọn anh, tính tính khoảng thời gian hẳn là cũng nên tới rồi.

Cố Trường Đình thân thể vừa mệt lại mềm nhũn, Triệu Giản liền nói: "Vợ à, anh xuống lầu nhìn qua một cái, em chỉ cần chờ ở chỗ này thì tốt rồi, bọn họ vừa tới, anh liền gọi cho em, được không?"

Cố Trường Đình gật gật đầu, nói: "Ừ, anh nhớ mang theo ô, bên ngoài vẫn còn mưa đấy."

"Vợ yêu thật tri kỷ." Triệu Giản cười một tiếng, không kịp sửa soạn vội choàng lên cái áo khoác liền chạy đi.

Triệu Giản cũng có chút lo lắng, bởi vì Lục Sang Uy còn đang ở dưới lầu, sợ Lục Sang Uy chơi xấu. Chỉ là không ngờ tới, Triệu Giản thật đúng đã đoán trúng, anh đi xuống lầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lục Sang Uy cùng vệ sĩ của lão ta đang gây khó dễ với Lăng thúc cùng Lăng Sơ Nam.

Triệu Giản nháy mắt liền nổi điên, ô cũng không mở ra, trực tiếp chạy thẳng vào màn mưa ra ngoài, một phen nắm lấy cái tay vệ sĩ đang xô đẩy Lăng thúc.

Tên vệ sĩ kia hoảng sợ, rốt cuộc thì người tới sức mạnh quá lớn, quay đầu lại nhìn, còn chưa có liếc mắt một cái đã nhận ra là Đường đại thiếu gia.

Dù sao hôm nay Triệu Giản mặc quần áo đặc biệt tùy tiện, quần xà lỏn ống rộng, bên ngoài khoác qua loa cái áo khoác, lại còn là cía áo vest, này thật đúng là phối hợp chả ra làm sao, ai nhìn vào cũng không cảm thấy anh ta lại là người có uy tín danh dự không anh sánh được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #songtính