Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29.1: Bắt gian

"Không có khả năng! Không có khả năng!"

Cố tiên sinh đột nhiên hét lớn, nếu như ông ta bị đuổi khỏi công ty Cố gia, như vậy chính là bị chặt đứt nguồn kinh tế, mặc dù trong tay có tiền, nhưng Cố tiên sinh đã quen tiêu xài phung phí, tiền để một người bình thường sống mấy đời, chỉ sợ không đủ cho ông ta sống trong một năm.

Còn nữa, Cố tiên sinh đầu nóng lên mới quyết định kết hôn với Đào Yến Cần, Đào gia mắc nợ năm triệu. Những người khác ở Đào gia đều chạy trốn, chỉ có Đào Yến Cần gióng trống khua chiêng lo liệu tiệc cưới, người đòi nợ không tìm đến cô ta còn tìm đến ai?

Hiện tại Cố tiên sinh cùng Đào Yến Cần kết hôn, là vợ chồng hợp pháp, muốn đòi nợ đương nhiên phải đến tìm Cố tiên sinh. Nhưng chút tiền tiết kiệm kia của Cố tiên sinh căn bản không đủ trả nợ. Trừ phi đem tất cả bất động sản trong tay, còn cả tài sản trong nhà bán đi, may ra mới đủ.

Cố tiên sinh hai mắt trợn tròn, trong miệng chỉ lặp đi lặp lại ba chữ "Không thể nào".

Đào Yến Cần cũng mắt trợn tròn, cô ta còn tưởng rằng đến với Cố tiên sinh, về sau có thể có cuộc sống vui vẻ sung sướng như trước kia, ai ngờ cuộc sống đó còn chưa bắt đầu đã bị bóp chết từ trong trứng nước.

Đào Yến Cần thái độ lập tức liền thay đổi, vừa khóc vừa nói : "Cố Trường Đình, mẹ đã là mẹ kế của con, con giúp đỡ mẹ đi, có được không? Hôm nay là ngày vui của cha con với mẹ, con sao có thể mang những người này tới quấy rối chứ?"

Cố Trường Đình nghe xong liền bật cười : "Cô nói đúng, tôi hôm nay chính là tới quấy rối."

Cậu vừa nói xong, Đào Yến Cần thiếu chút nghẹn chết, vẻ mặt không thể tin.

Người bên cạnh đều đang xem náo nhiệt, nghe xong cũng cười phá lên, cảm thấy Cố Trường Đình nói chuyện rất có ý tứ, lại nhìn thấy vẻ mặt như quả táo tàu của Đào Yến Cần, càng cười không ngừng.

Cố Trường Đình không nhanh không chậm nói : "Các người trước kia cảm thấy tôi dễ bắt nạt, cho nên tùy tiện chèn ép, thích làm gì thì làm, đúng không?"

"Chúng tôi không có. . ." Đào Yến Cần vội nói : "Là con hiểu lầm."

Cố Trường Đình không để ý tới cô ta, nói tiếp : "Trước đó tôi cùng Triệu Giản kết hôn, có một tên khốn nào đó không có mắt đến làm loạn, trong hôn lễ nói mấy lời khiến người khác buồn nôn, tôi vẫn nhớ kỹ."

Đào Yến Cần không nghĩ tới Cố Trường Đình lại đem nợ cũ lôi ra, nhất thời nói không nên lời, chỉ đành câm nín.

Cố Trường Đình nói : "Hôm nay tôi tới để đời nợ, thuận tiện để các vị nhìn rõ tôi là người như thế nào. Người làm ăn, nào có ai rộng lượng thiện lương?"

Cố tiên sinh tức giận đến toàn thân run rẩy, đưa tay chỉ vào Cố Trường Đình, nửa ngày nói không ra lời, nghẹn nửa ngày, mới nói : "Cố Trường Đình, cái đồ vô nhân tính, đối xử với cha ruột mày như thế, nhất định sẽ gặp báo ứng!"

Cố Trường Đình chỉ cảm thấy buồn cười : "Cố tiên sinh, ông nói không sai, tôi chính là gặp báo ứng. Từ ngày đầu tiên ông trở thành cha tôi, từ ngày đầu tiên tôi ra đời, tôi đã gặp báo ứng không phải sao? Nếu như tôi có thể lựa chọn, tôi hi vọng không có chút quan hệ huyết thống nào với ông."

Cố tiên sinh nghe xong càng tức giận, ông ta không biết phải nói cái gì, Đào gia đã phá sản, Cố tiên sinh cũng sắp phá sản, ông ta chưa từng nghĩ tới, có một ngày tài sản của ông ta sẽ bị hủy bằng một bó đuốc.

Cố tiên sinh tức giận đến mặt cũng đen xì, dứt khoát vọt lên, vừa hô to : "Tao đánh chết mày! Đánh chết mày cái đồ bạch nhãn lang!"

Cố tiên sinh không chỉ xông lên, còn tiện tay lấy một ly rượu bên cạnh, muốn đập lên đầu Cố Trường Đình, bên trong vẫn sóng sánh rượu vang đỏ.
Triệu Giản lập tức hung ác nheo lại mắt, bước lên trước một bước, nhanh chóng cởi áo vest ra, quấn quanh cánh tay rồi giơ ra đỡ.

"Soạt" một tiếng, áo vest nhanh chóng cản được rượu ly rượu dội tới. Cố Trường Đình đứng đó không nhúc nhích, nhưng một giọt rượu cũng không dính trên người cậu.

Triệu Giản đoạt lấy ly rượu, sau đó ném đi, lại giữ được Cố tiên sinh đang hung ác xông lên muốn đánh người.

Cố tiên sinh mắt tối sầm, bỗng nhiên trên bụng bị đấm một cái, đau đến mức hô to một tiếng, thiếu chút đã bị đánh lui lại.

Cú đấm này tuyệt đối không thể đùa được, đau đến Cố tiên sinh cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình như vỡ nát. Nhưng ông ta cũng không thể lùi bước bởi vì ông ta bị Triệu Giản bắt lại.

Triệu Giản túm lấy ông ta, Cố tiên sinh không cao bằng Triệu Giản, bị anh xách lên hai chân gần như không chạm đất, buông thõng xuống.

Triệu Giản cười lạnh một tiếng, thấp giọng, nói : "Ông mà cũng xứng là cha của em ấy? Im miệng lại cho tôi, nghe mà buồn nôn."

Anh nói xong, buông lỏng tay, ném Cố tiên sinh xuống đất, sau đó vội vàng xoay người chạy về bên cạnh Cố Trường Đình, hỏi : "Vợ, em không sao chứ?"

Cố Trường Đình vô sự, một chút việc nhỏ cũng không có, lắc đầu, nói : "Em không sao, anh thế nào?"

Triệu Giản ưỡn ngực : "Anh không sao, chỉ có điều quần áo vợ đặt may cho anh bị bẩn rồi."

Anh nói xong, cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói bên tai Cố Trường Đình : "Lúc đầu nói muốn vợ giúp anh cởi, kết quả lại chính anh tự cởi ra."

Cố Trường Đình nghe anh lại bắt đầu không đứng đắn, mặt cũng đỏ lên, không khí đang nghiêm túc như vậy, Triệu Giản đúng là chuyên phá hoại bầu không khí mà.

Cố Trường Đình nhìn thoáng qua hôn lễ tan hoang không chịu nổi, nhìn qua Đào Yến Cần đã co lại trong góc, dường như đặc biệt sợ hãi.

Cố Trường Đình dứt khoát giữ chặt tay Triệu Giản, nói : "Chúng ta đi thôi, nơi này đã không còn chuyện của chúng ta nữa."

"Được, vợ, anh đói rồi, về nhà ăn cơm." Triệu Giản chân chó nói.

Cố Trường Đình phá xong, cũng không ở lại lâu, dứt khoát rời đi cùng Triệu Giản. Nhưng mấy người đến đòi nợ lại không đi, nói người Đào gia quá lươn lẹo, thật vất vả mới tìm được Đào Yến Cần, tuyệt đối không thể để cô ta tuỳ tiện rời đi, nhất định phải bắt Đào Yến Cần đồng ý trả tiền mới cho đi.

Cố tiên sinh cùng Đào Yến Cần tỉ mỉ chuẩn bị hôn lễ, đột nhiên lại bị phá cho chật vật không chịu nổi.

Người đến tham dự hôn lễ đều là bạn bè làm ăn, dù sao tất cả mọi người đều là người làm ăn, lợi ích mới là biện pháp duy trì quan hệ tốt nhất. Mà bây giờ Đào Yến Cần nợ năm triệu, khiến Cố tiên sinh đột nhiên trở thành người nghèo, những 'bạn bè' lúc đầu của Cố tiên sinh, lập tức bắt đầu chỉ trỏ Cố tiên sinh, đứng ở một bên chế giễu cười cợt.

Cố tiên sinh bị người chỉ trỏ, cảm giác cả đời này cũng chưa từng uất ức như thế, tức giận muốn chết. Nhưng ông ta không chỗ phát tiết, chỉ có thể thở phì phò, trừng lớn mắt.

Đào Yến Cần vào thời điểm nước sôi lửa bỏng như này khóc sướt mướt, giữ chặt tay Cố tiên sinh, nói : "Ông xã, bây giờ phải làm sao?"

Đào Yến Cần kêu đến là thân mật, kỳ thật chính là sợ Cố tiên sinh bỏ rơi cô ta.

Cố tiên sinh nghe được Đào Yến Cần gọi mình, hỏa khí lập tức dâng lên, "Ba" một tiếng, hất tay Đào Yến Cần, còn cho cô ta một cái tát.

Đào Yến Cần la to một tiếng, bị đánh đến lảo đảo, cảm giác răng cũng bị cái tát này đánh cho lung lay, ngơ ngác mà hô to một tiếng : "Ông! Ông đánh tôi làm gì?"

"Tôi đánh cô? Tôi còn muốn đánh chết cô đây! Cô xem xem bản thân đã làm ra cái chuyện tốt gì!" Cố tiên sinh quát.

Đào Yến Cần bụm mặt cười lạnh : "Tôi làm chuyện tốt gì? Là tôi đem ông từ hội đồng quản trị của Cố gia đá ra sao? Ông cái đồ phế vật, vậy mà đánh tôi!"
Cố tiên sinh trừng mắt : "Cô nói tôi là phế vật? !"

Đào Yến Cần hét lên : "Ông xem ông bị con trai mình chỉnh cho thảm như vậy, không phải đồ bỏ đi thì là cái gì? Ông còn có mặt mũi nói tôi sao, tôi là vợ ông, ông không giúp tôi trả nợ thì thôi, còn đánh tôi, rốt cục ông có phải đàn ông hay không?"

"Cô cái đồ đàn bà dâm dãng không biết xấu hổ, loại kỹ nữ!" Cố tiên sinh tức điên lên, lớn tiếng mắng mỏ.

Người chung quanh đều choáng váng, bọn họ đến xem đòi nợ, nào ngờ vợ chồng ngay ngày kết hôn lại gây nhau ầm ĩ, còn mắng nhau rất khó nghe.

Người đến đòi nợ cũng choáng váng, sau đó hớn hở xem kịch vui, chuyện đòi nợ tính sau cũng không muộn. Cuộc sống mà, cái gì vui vẻ thì mình ưu tiên.

Đào Yến Cần nghe Cố tiên sinh chửi mình khó nghe như vậy, cũng không chịu yếu thế nói : "Tôi dâm đãng? Tôi tốt xấu gì cũng vẫn còn trẻ, còn ông thì sao, một lão già mới hơn bốn mươi tuổi đã không cứng được, ha ha, trách không được không sinh nổi một đứa con trai."

Cố tiên sinh hét lên : "Cô! Cô nói hươu nói vượn!"

Đào Yến Cần nói : "Tôi nói hươu nói vượn? Còn không biết chúng ta ai nói hươu nói vượn đâu!"

Cố tiên sinh miệng không lưu loát bằng Đào Yến Cần, bị Đào Yến Cần mắng đến phun máu chó, cảm giác một chút tôn nghiêm còn lại cũng bay sạch, dứt khoát vọt tới, "Ba" một tiếng tát Đào Yến Cần.

Lần này tốt rồi, Đào Yến Cần hai bên mặt đều cân xứng, mỗi bên một dấu tay đỏ chót.

Đào Yến Cần lại hét chói tai, nhưng lần này cũng không che mặt nữa, mà một phát tóm chặt được tóc Cố tiên sinh dùng sức kéo, lại lấy giày cao gót đập lên mặt Cố tiên sinh.

Cố tiên sinh kêu thảm một tiếng, lập tức ngã xuống đất, thế nhưng cũng không chịu thua, túm lấy Đào Yến Cần kéo xuống đất, sau đó cũng nắm tóc Đào Yến Cần.

Hai người quả thực giống như mấy bà đanh đá đánh nhau ngoài chợ, nháy mắt đã quấn lại thành một đống, trên mặt toàn là máu, quần áo cũng bị xé rách, miệng vẫn còn mắng mấy lời thô tục.

Lần này đánh nhau đến náo nhiệt, mọi người nhìn thấy vậy, dứt khoát gọi điện báo cảnh sát, nhìn điệu bộ này, có khi đánh ra mạng người mới thôi.

Những người khác thì vui vẻ chế giễu, còn lấy điện thoại ra quay lại cảnh này, loại cảnh tượng cô dâu chú rể đánh nhau như kẻ thù trong hôn lễ thế này không có nhiều đâu.

Cố Trường Đình cùng Triệu Giản từ khách sạn đi ra, sau đó liền lái xe về nhà, về đến nhà vừa đúng mười hai giờ, vừa lúc đến giờ ăn trưa.

Cố Trường Đình mới đẩy cửa ra, đã ngửi thấy một mùi vô cùng thơm, là mùi thịt nướng, làm người ta thèm chảy nước miếng.

Trâu Tòng là người đầu tiên chạy ra đón, trong tay còn cầm dao to cắt thịt, nói : "Taaa daaa, Trường Đình cậu về rồi, buổi trưa hôm nay ăn thịt nướng, cậu ngửi xem, có thơm hay không."

Cố Trường Đình vội lui lại, nói : "Mau bỏ dao xuống, nguy hiểm quá."

Trâu Tòng nói : "Cái gì mà nguy hiểm, tôi còn chưa cắt thịt xong đâu, công phu dùng dao của tôi hơi bị tốt đấy."

Trâu Tòng nói xong, lại chạy về phòng bếp tiếp tục cắt thịt.

Trâu Tòng vừa đi, kết quả lại thấy Đào Kỳ từ phòng bếp chạy ra.

Cố Trường Đình kinh ngạc hỏi: "Đào Kỳ, sao cậu không đi làm?"

Hôm nay Đào Kỳ vốn là có lịch học, nhưng cậu ta cố ý gọi điện thoại cho thầy Sầm Tưởng, dời thời gian học lại, để có thể ở nhà cùng Cố Trường Đình và Triệu Giản ăn một bữa cơm trưa.

Mọi người đều biết, hôm nay là ngày kết hôn của Cố tiên sinh cùng Đào Yến Cần, Cố Trường Đình mang Triệu Giản đi, nói là giữa trưa sẽ trở về ăn cơm.

Trâu Tòng cùng Đào Kỳ đều không yên lòng, sợ Cố Trường Đình trong lòng không thoải mái, cho nên dứt khoát chuẩn bị một bữa cơm phong phú, muốn Cố Trường Đình vui vẻ một chút.

Thế nhưng lúc Cố Trường Đình cùng Triệu Giản trở về đều cười cười nói nói, hình như không có chuyện gì không vui cả.

Đào Kỳ nhìn thấy thì nhẹ nhàng thở ra, nói : "Cố đại ca, mau tới ăn đi, thịt cũng đã nướng rồi."

Trong nhà bật máy hút mùi, Tống Hữu Trình đã nướng xong lượt thứ nhất, đám người vội vàng ngồi vây lại ăn thịt nướng.

Trâu Tòng đã cắt xong mẻ thịt cuối cùng, nhìn lên liền bắt đầu gào to : "Cái gì thế hả, đồ ăn còn chưa lên hết, các ngươi đã ăn hết nửa phần thịt, lâu rồi chưa thịt hả?"

Tống Hữu Trình cười nói : "Anh có giữ thịt lại cho em nè vợ."

Trâu Tòng nghe anh ta gọi đến đỏ cả mặt, vừa muốn khen Tống Hữu Trình, cúi đầu nhìn xuống, hai mắt liền trợn tròn : "Anh có bệnh hả, một miếng thịt cũng dám nói để lại cho em, da mặt của anh đâu rồi hả."

Trâu Tòng nhìn trong chén chỉ còn một miếng thịt lẻ loi trơ trọi, đúng là giữ lại, nhưng mà ít quá đi.

Mọi người vừa cười đùa vừa ăn cả bàn thịnh soạn, đến khi ăn gần xong, đột nhiên có người gõ cửa.

Trâu Tòng nhìn thoáng qua cửa, nói : "Là ai?"

"Không biết." Cố Trường Đình nói : "Tôi đi xem một chút."

Trâu Tòng không để cậu đi : "Để tôi đi, mọi người tiếp tục ăn a."

Trâu Tòng thật ra là sợ Đào Yến Cần hoặc cha Cố Trường Đình chạy đến tìm, cho nên không để cậu đi.

Trâu Tòng đứng lên, tiếp tục nói : "Trường Đình, mình nói cho cậu biết, căn biệt thự này của cậu không an toàn lắm, cậu có muốn suy xét đến việc đổi chỗ ở không, bảo vệ ở đây căn bản không thèm quản lí người từ ngoài đi vào, cổng cũng không có thiết bị cảnh báo, rất không an toàn."

Kỳ thật vấn đề này Cố Trường Đình cũng có nghĩ qua, nhưng trước đó trong tay cậu không có tiền, để mua được căn biệt thự này, cơ hồ đã tiêu hết tất cả tiền tiết kiệm của cậu. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, lúc đầu trong tay cậu chỉ có 38% cổ phần trong công ty, kết hợp với việc hội đồng quản trị đá Cố tiên sinh ra, cổ phần của Cố tiên sinh sẽ bị hội đồng quản trị chia đều cho các cổ đông.
Cố Trường Đình nháy mắt, trong tay đã cầm được 55% cổ phần, trong công ty chiếm ưu thế tuyệt đối, trong tay cũng nắm được nhiều tiền.

Cố Trường Đình nói : "Mình cũng có suy nghĩ đến chuyện này, nhưng vì gần đây bận quá, căn bản không rảnh để ý tới việc khác."

Trâu Tòng đem cửa nhà mở ra, bên ngoài cũng không phải Đào Yến Cần hay là Cố tiên sinh, mà là một người đàn ông mặc âu phục màu xám tro, chừng ba mươi tuổi, nhìn phi thường chín chắn, là Lê tiên sinh.

Trâu Tòng không biết Lê tiên sinh, chỉ nói : "Xin hỏi ngài tìm ai?"

Lê tiên sinh vẫn đứng ở bên ngoài cửa, cho nên mọi người ngồi trong bàn ăn đều không nhìn thấy ông ta.

Lê tiên sinh nói : "Xin hỏi Đào Kỳ ở đây sao? Tôi là Lê Thịnh Uyên."

Đào Kỳ đang ngồi ở bên cạnh Cố Trường Đình, đang gắp một miếng thịt ba chỉ nướng, cuốn trong rau xà lách bỏ vào miệng, kết quả nghe được lời nói từ ngoài cửa, thiếu chút liền cắn trúng đầu lưỡi.

Đào Kỳ đau đến hít khí lạnh, lông mày cũng nhăn tít lại, một miếng thịt ba chỉ cuộn rau xà lách cực lớn trong miệng cũng nuốt không trôi.

Cố Trường Đình cũng nghe ra được, đứng lên nhìn xem, vậy mà lại là Lê tiên sinh tìm đến.

Bởi vì Lê Thịnh Uyên phá hỏng công việc đầu tiên của Đào Kỳ, cho nên Đào Kỳ rất tức giận, Lê Thịnh Uyên gọi điện thoại cho cậu ta, cậu ta cũng không nhận, gửi tin nhắn cũng không trả lời, Lê tiên sinh không còn cách nào khác, lúc này mới tự mình chạy tới đây tìm người.

Cố Trường Đình nhìn thấy, nói : "Lê tiên sinh, mời vào, Đào Kỳ đang ăn cơm."

Đào Kỳ vội đem trong đồ ăn trong miệng nuốt xuống, thiếu chút nữa mắc nghẹn, tận đến khi nuốt xuống xong liền đứng lên muốn chạy : "Em ăn no rồi."

Lê tiên sinh nhìn thấy, vội vàng nói : "Tiểu Kỳ, ba có lời muốn nói, đi theo ba một chút, được không?"

Đào Kỳ cũng không dám nhìn ông ta, kỳ thật cậu ta không dám nhận điện thoại của Lê Thịnh Uyên, không chỉ vì chuyện quảng cáo, mà còn vì chuyện trước đó cậu ta cưỡng hôn Lê Thịnh Uyên, trong đầu còn đang đánh nhau đây, thực sự là không dám nhìn thẳng Lê Thịnh Uyên.

Lê Thịnh Uyên lúc nói chuyện, ngữ khí vẫn rất ôn nhu, giống như không tức giận.

Cố Trường Đình nhìn thấy vội nói : "Hay là, Đào Kỳ dẫn Lê tiên sinh đi lên lầu nói chuyện đi?"

Đào Kỳ rất xấu hổ, không nói gì.

Lê Thịnh Uyên nói : "Tiểu Kỳ, chúng ta ra ngoài ăn một bữa cơm, sau đó nói chuyện được không?"

Đào Kỳ vô thức nói : "Con ăn no rồi."

Lê Thịnh Uyên cười : "Thế nhưng ba còn chưa ăn, giờ rất đói."

Đào Kỳ rốt cục nhìn thoáng qua ông ta, do dự nửa ngày, vẫn đi qua, lề mà lề mề chuẩn bị đi theo Lê Thịnh Uyên ra ngoài.

Hai người rốt cục đi khỏi, cửa nhà vừa đóng, Trâu Tòng liền lao qua hỏi : "Chuyện gì vậy? Vị Lê tiên sinh này sẽ không phải kẻ buôn người chứ, bắt Đào Kỳ mang đi đâu thì sao?"

Tống Hữu Trình buồn cười nói : "Ăn cơm của em đi."

Trâu Tòng tròng mắt xoay tròn : "Vị Lê tiên sinh kia, không phải là người Đào Kỳ thích chứ?"

Cố Trường Đình dường như có chút kinh ngạc, chuyện này Trâu Tòng làm sao biết, trầm mặc nhìn y một cái.

Kết quả liền thấy Trâu Tòng một mình ở đó cười xấu xa, cũng không biết cười cái gì.

Tống Hữu Trình yêu chiều: "Em lại suy nghĩ bậy bạ gì vậy?"

Trâu Tòng nói : "Nào có a, em là học Lôi Phong giúp người tìm niềm vui a."

Lê Thịnh Uyên đưa Đào Kỳ đi, hôm nay Lê tiên sinh cũng không dẫn theo vệ sĩ lái xe, ông ta tự mình lái xe, dẫn Đào Kỳ đến một nhà hàng, cố ý chọn phòng yên tĩnh một chút.

Lê Thịnh Uyên biết cậu đã ăn no, cho nên gọi một ly nước trái cây cùng một chút điểm tâm ngọt, còn có kem ly, đều là vị Đào Kỳ thích.

Đào Kỳ cảm thấy xấu hổ chết đi được, cũng không biết mình nghĩ như thế nào, lúc ấy lại đi cưỡng hôn Lê tiên sinh.

Lê Thịnh Uyên nói : "Còn tức giận phải không?"

Đào Kỳ không nói chuyện.

Lê Thịnh Uyên nói : "Con còn nhỏ, loại phim có cảnh hôn hít kia không thích hợp với con."

Đào Kỳ nghe xong, liền nói : "Con đã mười tám! Đã trưởng thành rồi."

Lê Thịnh Uyên nhịn không được cười nói : "Tiểu Đào đúng là lớn rồi, nhưng vóc dáng vẫn hơi thấp."

Đào Kỳ bị chọt trúng chỗ đau, cậu ta cao không bằng Cố Trường Đình, dáng dấp cũng gầy tong, nhìn qua thì cứ tưởng nhiều nhất chỉ là học sinh lớp mười, đặc biệt ngây ngô.

Đào Kỳ lập tức cảm thấy chán nản, cũng cho là như thế, mình không xinh đẹp như phụ nữ có ngực có mông, cũng không giống Triệu Giản dáng người tốt. Cả người khô quắt xẹp lép, trách không được ba ba không thích mình.
Lê Thịnh Uyên nhìn thấy, vội vàng xin lỗi : "Ba ba nói sai, Tiểu Đào đừng nóng giận, Tiểu Đào như vậy rất tốt, đáng yêu không chịu được."

Đào Kỳ tức giận đến không biết làm sao, trừng mắt liếc ông ta một cái, sau đó cầm điểm tâm nhét vào trong miệng, ác độc cắn cắn.

Lê Thịnh Uyên nhìn cậu ta ăn nhanh như vậy, sợ cậu ta nghẹn, vội mang nước trái cây đưa cho qua : "Uống nước đi, đừng để bị nghẹn, không đủ thì gọi thêm."

Đào Kỳ không khách khí nhận lấy ly nước trái cây, nuốt điểm tâm xong liền uống một ngụm nước lớn.

Cậu ta uống quá nhanh, có một chút nước trái cây thuận theo khóe miệng chảy xuống, lập tức chảy tới trên cổ, cổ áo vì thế bị ướt.

Lê tiên sinh có chút bất đắc dĩ, vội dùng khăn tay lau nước trái cây trên cổ cùng áo của Đào Kỳ : "Quả nhiên vẫn như bé con, không khiến người ta bớt lo."

Đào Kỳ nghe vậy càng tức giận, trừng mắt nhìn Lê Thịnh Uyên không biết làm cái gì cho phải.

Lê Thịnh Uyên giúp cậu ta lau sạch nước trái cây, kết quả ngẩng đầu nhìn lên, lại nhìn thấy khóe miệng của cậu còn một vệt dài nước trái cây, dứt khoát dùng tay lau qua khóe miệng của cậu : "Vẫn còn này."

Đào Kỳ cảm nhận được ngón tay Lê Thịnh Uyên chạm qua môi mình, mà môi cậu ta lại giống như đặc biệt mẫn cảm, có chút tê dại, toàn thân đều run rẩy một chút.

Phản ứng kia của Đào Kỳ diễn ra cực nhanh, trong đầu cậu ta trống rỗng, không hề suy nghĩ liền duỗi đầu lưỡi linh hoạt ra, thừa cơ liếm ngón tay Lê Thịnh Uyên ở bên môi mình.

Lê Thịnh Uyên sững sờ, dường như không nghĩ tới Đào Kỳ sẽ có hành động như vậy, trên đầu ngón tay hơi nóng hầm hập, còn trơn mượt, bởi vì quá mức kinh ngạc, cho nên ông ta cũng quên rút ngón tay lại.

Đào Kỳ liếm xong, lập tức đỏ bừng mặt, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của Lê Thịnh Uyên, lại đột nhiên quyết định há miệng ra, cắn nhẹ vào ngón tay chưa kịp thu lại của Lê Thịnh Uyên, lại ngậm vào trong miệng, nhẹ nhàng hút lấy, còn đưa đầu lưỡi không ngừng liếm láp. (Cha già họ Triệu: Trực tiếp gói gém Đào kỳ giả qua Lê gia thôi, haizz)

Thoáng một cái Lê Thịnh Uyên ngơ ngẩn, ông ta chưa từng ở trước mặt người khác lộ ra vẻ mặt như thế.

Đào Kỳ ngậm lấy ngón tay ông ta, trong cổ họng còn phát ra âm mũi, "Ngô. . ." một tiếng, thanh âm kia thực sự quá mập mờ, khiến cổ họng Lê Thịnh Uyên có chút phát khô.

Loại chuyện sắc tình này, Đào Kỳ làm mà mặt đỏ tới mang tai, thế nhưng vẫn kiên trì làm, bởi vì lời Trâu Tòng nói rất có hiệu nghiệm!

Mọi người ở cùng một chỗ, Đào Kỳ tính cách mặc dù nhìn an tĩnh, nhưng thật ra là đứa trẻ rất ngoan, mỗi ngày đều cực kỳ chăm chỉ, sau khi về nhà liền giúp mọi người dọn dẹp trong nhà một chút, hoặc là nấu cơm.

Chẳng qua Đào Kỳ nấu cơm rất khó ăn, bởi vì cậu ta từ nhỏ đã theo Lê tiên sinh, Lê tiên sinh thương còn không kịp, sao có thể để cậu ta nấu cơm. Kỳ thật Đào Kỳ bị sủng đến kỹ năng sống tàn phế cấp độ chín, căn bản là không biết nấu cơm.

Lúc Trâu Tòng nấu cơm, Đào Kỳ sẽ ở bên cạnh trợ giúp, đồng thời học hỏi. Cho nên Đào Kỳ cùng Trâu Tòng hai người liền chui vào phòng bếp, vừa làm cơm vừa tâm sự, sau đó liền nói tới Lê tiên sinh. . .

Trâu Tòng chỉ biết Đào Kỳ thích một người, lớn tuổi hơn cậu ta, đặc biệt ổn trọng thành thục, còn là người có tiếng tăm trong thương trường.

Trâu Tòng nghe xong phát hiện ra nguyên lai Đào Kỳ thích người lớn tuổi hơn mình, trong giới thương nghiệp một đống kẻ mặt người dạ thú, nhìn thì chững chạc đàng hoàng, kỳ thật bên trong bẩn thỉu không chịu được.

Trâu Tòng nhắc nhở Đào Kỳ đừng để bị bề ngoài lừa gạt, không chừng là ông chú thích SM gì đó.

Đào Kỳ bị Trâu Tòng làm cho buồn cười, cha nuôi của cậu ta mới không phải là người như vậy, rõ ràng rất đứng đắn rất cứng nhắc a.

Trâu Tòng lại nghe Đào Kỳ là đơn phương, ông chú kia còn không thích Đào Kỳ, cho nên Đào Kỳ rất đau khổ.

Trâu Tòng nghe xong liền nghĩ đến một chủ ý xấu, làm cơm tối xong sẽ kéo Đào Kỳ vào phòng, nói là muốn dạy Đào Kỳ mấy chiêu.

Tống Hữu Trình đang tắm một nửa liền nghe bên ngoài có thanh âm ư ư a a rất kỳ quái, đặc biệt đáng nghi, anh tranh thủ thời gian lau khô người, mặc quần áo đi ra ngoài xem thử.

Kết quả vừa từ trong phòng tắm đi ra, liền thấy Trâu Tòng cùng Đào Kỳ đang ngồi ở trên giường, hai người đều nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.

Đào Kỳ sắc mặt đỏ ửng, mắt trợn thật lớn, trên mặt đỏ đến nhỏ ra máu, bộ dáng không biết nói như nào cho phải.

Tống Hữu Trình lập tức đầu đau muốn chết, Trâu Tòng vậy mà xách theo Đào Kỳ xem "phim ếch tình yêu" . (Tình anh em cảm lạnh :vvvv)

Trâu Tòng bộ dạng rất đàng hoàng, còn nói đây là đang dạy học, nói Đào Kỳ quá đơn thuần ngây thơ, dạng này sao có thể câu dẫn được ông chú.

Cuối cùng Đào Kỳ xám xịt bỏ chạy, cảm thấy xấu hổ chết đi được, Trâu Tòng cười đến ngã xuống giường đau cả bụng.

Tống Hữu Trình dứt khoát đem người đặt lên giường, dọa đến Trâu Tòng trừng mắt, nói : "Anh muốn làm gì?"

"Làm gì?" Tống Hữu Trình nói : "Em học rộng tài cao như vậy, theo anh thấy, để anh nghiệm thu một chút đi."

Đào Kỳ bị Trâu Tòng đùa giỡn, nào ngờ, hôm nay thật sự dùng biện pháp ôi thiu của Trâu Tòng đến "câu dẫn" Lê tiên sinh. (Edit: tình anh em cảm lạnh thiệt mà :))) )


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #songtính