Chương 28.2: Một món quà lớn
Cuối cùng chỉ còn một mình Cố Trường Đình nấu cơm, Triệu Giản đưa Đào Kỳ đi bôi thuốc cầm máu dán băng cá nhân.
Đào Kỳ đau đến hít một hơi lạnh, chẳng qua không dám nói gì, yên lặng để Triệu Giản dán băng cá nhân cho mình.
Triệu Giản nói : "Cái chuyện bị người cản đường kia, là do Lê tiên sinh phải không?"
Đào Kỳ nghe xong liền tức giận, không cao hứng gật đầu : "Không phải ông ấy thì còn có thể là ai?"
Triệu Giản nghe xong, thầm nghĩ quả nhiên là như vậy : "Lê tiên sinh vừa rồi điện thoại cho cậu đấy."
Đào Kỳ vẻ mặt nhăn nhó, trừng mắt không nói lời nào.
Triệu Giản cảm thấy, mình đúng thật là nuôi một đứa con trai lớn đến tuổi dậy thì : "Hai người sao lại giận nhau? Lần trước cậu uống say, là Lê tiên sinh đưa cậu về, cũng không thấy cậu có chỗ nào không vui a."
Lần trước Đào Kỳ uống say, bị Lê tiên sinh mang đi. Đào Kỳ ôm Lê tiên sinh vừa khóc vừa gào, còn nôn khắp nơi, không chỉ nôn, còn muốn cưỡng hôn Lê tiên sinh nữa.
Sau khi tỉnh lại, Đào Kỳ còn tưởng là mình nằm mơ, nào biết vừa ở trên giường nghiêng người, liền thấy cha của mình.
Lê tiên sinh bị Đào Kỳ làm ầm ĩ mãi mới ngủ được, mệt đến lông mày nhíu chặt.
Đào Kỳ bị dọa sợ, lập tức mặc quần áo chạy mất.
Lê tiên sinh mang Đào Kỳ đến khách sạn bên cạnh ở tạm một đêm. Cho nên khi Đào Kỳ vội vã chạy ra, tiếp tân ở quầy nhìn cậu rất kỳ quái.
Lê tiên sinh lần này xem như tìm được Đào Kỳ, đương nhiên phải quan tâm đến cuộc sống hiện tại của Đào Kỳ. Đào Kỳ ở trong nhà Cố Trường Đình cùng Triệu Giản, Lê tiên sinh cũng yên tâm, nhưng đối với công việc của Đào Kỳ, Lê tiên sinh lại không yên lòng cho nổi.
Nói thật, Lê tiên sinh đối với giới nghệ sĩ không có hảo cảm lắm, bởi vì giới giải trí thực sự quá loạn, nhất là mấy nghệ sĩ không có chỗ dựa không có hậu trường kia.
Lê tiên sinh chỉ sợ Đào Kỳ ở trong cái giới này chịu thiệt thòi, nhất là tuổi Đào Kỳ cũng không lớn, từ nhỏ đã được Lê tiên sinh nâng trong lòng bàn tay mà lớn lên, sợ cậu ta chịu ủy khuất, chịu khổ, cậu ta đối với nhân tình thế thái hiểu biết cũng rất ít.
Đào Kỳ sau một quãng thời gian học tập, người đại diện liền nhận cho cậu ta một công việc đóng quảng cáo, là một đoạn MV ngắn, trong đó cậu ta làm vai phụ. Bởi vì Đào Kỳ còn trẻ, nhan sắc giá trị cao, cho nên đây là một lựa chọn tốt, có thể lôi kéo một chút nhân khí.
nhưng cũng vừa vặn, trong MV này có một cảnh hôn nhau, kỳ thật cũng có thể hôn lệch chỗ, dù sao chỉ là thêm cảnh cho đẹp mắt, cho nên hôn lệch cũng không sao.
Đào Kỳ lần đầu tiên được nhận quảng cáo như thế này cho nên có chút khẩn trương, nhưng vẫn đồng ý.
Thế nhưng ai ngờ, cậu ta vừa đáp ứng, ngày hôm sau, Lê tiên sinh liền biết. Lê tiên sinh không biết vì sao đối với quảng cáo của Đào Kỳ nắm rõ như lòng bàn tay, sau đó liền dùng chút thủ đoạn, để Đào Kỳ không nhận được quảng cáo này nữa.
Đào Kỳ đang chuẩn bị nghênh đón công việc đầu tiên của mình, nào ngờ tới ngày thứ hai đã thất bại!
Đào Kỳ tức giận muốn chết, từ công ty đi ra vừa hay nhìn thấy xe của Lê tiên sinh dừng ở bên đường, lập tức đi qua, nổi giận đùng đùng chất vấn Lê tiên sinh.
Triệu Giản nghe xong, nói : "Lê tiên sinh khẳng định là sợ cậu bị thiệt thòi."
Đào Kỳ tức giận đến mặt cũng đỏ : "Ông ấy chính là muốn làm em mất việc, sau đó để em ngoan ngoãn theo ông ấy trở về. Em mới không cần ông ấy tìm mẹ kế cho em, em đã nói với ông ấy, em thích ông ấy, ông ấy không thể tiếp nhận em, em cũng không thể tiếp nhận chuyện ông ấy tìm mẹ kế."
Triệu Giản vội trấn an con mèo nhỏ xù lông: "Ừm. . . nói không chừng thật ra là Lê tiên sinh ăn dấm chua đấy, không muốn để cậu cùng người khác hôn nhau, có phải hay không?"
Đào Kỳ nghe xong, trừng lớn mắt, vẻ mặt ngốc manh : "Thật sao?"
Triệu Giản cười một tiếng : "Khụ khụ, tôi xuống lầu giúp vợ nấu cơm." Nói xong liền chạy đi mất, dù sao anh cũng chỉ nói hươu nói vượn, anh làm sao biết Lê tiên sinh nghĩ thế nào.
Triệu Giản trấn an được "con trai lớn", liền về giúp Cố Trường Đình nấu cơm.
Cố Trường Đình vừa nấu cơm, vừa nói : "Hay là hôm chúng ta đi tham gia thọ yến, cũng đưa Đào Kỳ theo đi."
"Hả?" Triệu Giản lần này lại suýt thì cắt vào tay mình : "Dẫn cậu ấy đi làm gì?"
Cố Trường Đình nói : "Giải sầu chút a, Đào Kỳ nhìn có vẻ rất phiền muộn, không thì dẫn cậu ấy ra ngoài giải sầu một chút, tâm tình cũng sẽ tốt hơn."
"Vợ à, không cần để ý đến cậu ấy, tính tình trẻ con mà thôi, qua một ngày là tốt liền." Triệu Giản nói.
Cố Trường Đình nhìn anh một cái : "Cậu ấy là em trai anh đó, sao có thể mặc kệ cậu ấy được hả? Đào Kỳ mới mười tám, chính là tuổi dậy thì, không thể mặc kệ được, phải cẩn thận để không xảy ra chuyện."
Triệu Giản khóc không ra nước mắt, trong lòng tự nhủ Đào Kỳ không phải đệ đệ anh, cậu ta là con trai, là tiểu tổ tông của anh mới đúng.
Trước đó có Trâu Tòng làm bóng đèn, hiện tại lại có Đào Kỳ làm bóng đèn, Triệu Giản cảm thấy chuyện anh muốn cùng vợ trải nghiệm thế giới hai người, thật sự là quá khó khăn.
Đào Kỳ từ trên lầu đi xuống, liền nghe được câu Cố Trường Đình nói muốn dẫn cậu ta ra ngoài chơi, giải sầu một chút, lập tức cao hứng suýt nữa nhảy lên.
Đào Kỳ nói : "Cố đại ca thật tốt, chỗ đó em còn chưa được đi bao giờ, có cái gì vui không?"
Triệu Giản nói : "Đi tham gia tiệc mừng thọ, có cái gì mà vui."
Đào Kỳ liền nói : "Thọ yến em cũng chưa tham gia á, vậy nhất định là có đồ ăn ngon."
Triệu Giản cảm thấy, Đào Kỳ giống em trai ruột của Cố Trường Đình hơn, Cố Trường Đình đối với Đào Kỳ còn tốt hơn với mình, thật ghen tị. . .
Ngày mai Cố Trường Đình cùng Triệu Giản sẽ đi dự hôn lễ, cái này thì không thể mang Đào Kỳ theo. Dù sao bọn họ không phải đi chơi, mà là đi xem náo nhiệt, nói trắng ra, kỳ thật Cố Trường Đình là đi phá đám.
Đào Kỳ rất vui vì có thể cùng Cố Trường Đình ra ngoài, cho nên chủ động đi rửa chén, nhưng tay của cậu ta vừa bị thương, cho nên Cố Trường Đình cũng không dám để cậu ta rửa : "Cậu lên lầu nghỉ ngơi đi."
Triệu Giản lon ton lại gần : "Vợ, anh giúp em rửa chén."
Cố Trường Đình nói : "Anh cũng lên lầu đi, em có đặt cho anh một bộ lễ phục để ngày mai mặc, anh lên thử xem có phù hợp không."
Triệu Giản cười toét miệng: "Có quần áo mới, vợ thật tốt."
Cố Trường Đình muốn dẫn Triệu Giản đi phá đám, đương nhiên phải khí thế một chút, cố ý đặt cho Triệu Giản một bộ vest mới. Kỳ thật Cố Trường Đình cũng có ý khác. Dáng vẻ Triệu Giản mặc đồ vest cực kỳ đẹp trai, chẳng qua mấy bộ vest kia của Triệu Giản đều quá cứng nhắc, mặc vào giống y bảo vệ trong công ty, cho nên Cố Trường Đình đã sớm đặt người ta may cho Triệu Giản một bộ riêng, chỉ là vẫn không có dịp đưa cho Triệu Giản, bây giờ tốt rồi, có thể quang minh chính đại tặng đi.
Cố Trường Đình nói : "Anh nhanh thử một chút đi, mấy cái chén này, em rửa một lát là xong."
Triệu Giản nhẹ gật đầu : "Vậy anh đi lên trước nha vợ."
Anh nói xong, liền ra khỏi phòng bếp. Cố Trường Đình lúc này mới mở nước, bắt đầu rửa chén.
Nhưng Triệu Giản vừa ra khỏi phòng bếp đã quay lại, đột nhiên từ phía sau ôm lấy eo Cố Trường Đình, còn cúi đầu xuống, đem cằm đặt lên vai Cố Trường Đình.
Cố Trường Đình giật nảy mình, trên tay đều là nước rửa chén, rất trơn, thiếu chút nữa là rớt chén.
Cố Trường Đình nói : "Sao anh quay lại rồi?"
Triệu Giản cười một tiếng, cố ý thấp giọng, nói bên tai Cố Trường Đình : "Vợ à, anh nghe nói, nếu tặng quần áo cho người khác, thì sẽ phải tự tay cởi quần áo của người đó ra."
Cố Trường Đình nghe xong, lập tức xoát cái đỏ mặt, cậu thật không nghĩ tới chuyện như vậy, cậu chỉ đơn thuần cảm thấy Triệu Giản mặc đồ vest nhất định rất đẹp trai.
Triệu Giản nhìn cổ cùng vành tai của Cố Trường Đình đều đỏ, ý cười càng lớn, tay ôm eo Cố Trường Đình không buông, nghiêng đầu trên vành tai Cố Trường Đình hôn một cái : "Vợ, có phải em nghĩ như vậy không?"
Cố Trường Đình vội vàng nói : "Không phải, anh mau buông tay, em còn đang rửa chén, đừng để bị ướt người."
"Anh không sợ." Triệu Giản chơi xấu không chịu buông tay, ôm Cố Trường Đình còn không yên : "Cho nên anh muốn đợi vợ cùng lên lầu, như vậy, vợ có thể giúp anh cởi áo, về sau mỗi bộ quần áo của anh, đều để vợ cởi, vợ em có hài lòng không?"
Cố Trường Đình nghe được lời này thì mặt đỏ bừng bừng, thiếu điều trợn trắng mắt. Cái tên Triệu Giản này đúng là vô liêm sỉ, da mặt dày không thể tả.
Cố Trường Đình trên lưng mẫn cảm, bị Triệu Giản đụng một cái, cảm giác đầu gối gần như nhũn ra. Triệu Giản vây cậu giữa mình và bồn rửa chén cho nên Cố Trường Đình không thể nào tránh được.
Triệu Giản nhìn cậu không có khả năng phản kháng, tâm hoa nộ phóng, dứt khoát đưa tay nắm cằm Cố Trường Đình, để cậu nghiêng đầu qua, sau đó liền cúi đầu hôn Cố Trường Đình.
Cố Trường Đình giật mình, trên tay đều là nước rửa chén, cho nên không thể đẩy Triệu Giản ra, đành phải ngửa đầu nghênh hợp Triệu Giản khẽ hôn.
Triệu Giản lúc đầu chỉ muốn trêu chọc Cố Trường Đình một chút, ai ngờ vợ thật sự quá ngoan, quá dịu dàng nghe lời, cho nên càng khiến Triệu Giản trong lòng bùng nổ, ôn nhu lúc đầu liền biến thành kịch liệt.
Cố Trường Đình cảm giác chính mình không thể thở, cả người đều dựa vào trong ngực Triệu Giản, chén trong tay "lạch cạch" một tiếng trượt vào trong bồn, may là không có bị vỡ.
Hai người hôn đến khí thế ngất trời. Trâu Tòng từ trên lầu đi xuống, đứng trên cầu thang liền nhìn thấy trong phòng bếp có người đang quang minh chính đại tú ân ái, rải cẩu lương.
Trâu Tòng ho khan một tiếng : "Ban ngày ban mặt, đùa giỡn lưu manh."
Cố Trường Đình giật nảy mình, vội tránh đi Triệu Giản, cúi đầu xuống.
Triệu Giản quay đầu trừng mắt liếc Trâu Tòng. Tên này ở đâu ra, đột nhiên chạy đến phá hư chuyện tốt của anh.
Trâu Tòng không sợ hỏi: "Cơm tối mọi người đều ăn rồi sao? Haiz, tôi đói bụng quá."
Cố Trường Đình nói : "Cậu xuống đây rồi, vậy Tống Hữu Trình đâu?"
Trâu Tung nói : "Anh ta á hả, đang nằm trên giường nằm rồi, cậu cũng biết, tôi lợi hại như vậy, người ta không xuống giường được cũng là bình thường."
Cố Trường Đình nghe xong đơ luôn, Trâu Tòng nói hiên ngang lẫm liệt như vậy, cậu thiếu chút đã tin rồi.
Chẳng qua nhìn Trâu Tòng từ trên lầu đi xuống, tư thế thực sự là rất không được tự nhiên, đi hai bước còn than một tiếng, xem ra chính là cái nơi nào đó chịu vất vả quá độ.
Cố Trường Đình không nhịn được cười thầm, thế nhưng lại nhịn xuống : "Cơm tối có để lại cho hai người đó, xuống ăn đi."
Trâu Tòng đột nhiên nhảy ra phá hư chuyện tốt của Triệu Giản, Triệu Giản cũng chỉ có thể bất đắc dĩ, đành từ bỏ, không quấy rầy Cố Trường Đình rửa chén nữa, đi lên lầu trước.
Cố Trường Đình chậm rãi rửa xong chén bát, lại rửa cả mặt, dùng nước lạnh làm mình bình tĩnh lại, lúc này mới đi lên lầu.
Chỉ là cậu vừa tỉnh táo lại một chút, khi lên lầu lại không thể bình tĩnh được nữa. Triệu Giản đã thay xong lễ phục, một thân tây trang thẳng tắp, đứng trong phòng Cố Trường Đình.
Lúc Cố Trường Đình đi vào, Triệu Giản đang đưa lưng về phía cậu, nhưng sức quyến rũ này cũng đủ làm cho Cố Trường Đình mặt đỏ tới mang tai.
Bộ âu phục mới này mặc dù nhìn không quá cứng nhắc, nhưng cũng không màu mè. Âu phục màu đen, ôm lấy eo, khiến dáng người hình tam giác của Triệu Giản lộ ra càng cao lớn hơn, đặc biệt tôn dáng.
Phía dưới một đôi chân dài thẳng tắp đến nghịch thiên, quần có chút ôm mông, nhìn ra được cơ bắp đặc biệt khoẻ mạnh.
Cố Trường Đình nhìn thấy là mặt đỏ tới mang tai, trộm nuốt nước bọt.
Triệu Giản nghe có tiếng mở cửa, thản nhiên xoay người lại, không tiếc cho phu nhân nhà mình một nụ cười lực sát thương mười phần.
Cố Trường Đình cảm giác, mình sắp chảy máu mũi tới nơi.
Triệu Giản cười một cái, cứ phải gọi là khuynh thành, không chỉ vậy, khi anh quay lại, Cố Trường Đình mới phát hiện, Triệu Giản vẫn chưa mặc xong quần áo.
Cả bộ vest Triệu Giản đều đã mặc, nhưng áo sơ mi bên trong cũng chỉ là mặc lên, không có gài nút, tất cả đều mở, áo vest phía ngoài cũng không có gài.
Lúc hắn di chuyển, cơ ngực rắn chắc cùng cơ bụng trôi chảy tất cả đều lộ ra, lại thêm áo sơ mi trắng cấm dục cùng âu phục màu đen, đột nhiên càng trở nên cuồng dã không kiềm nén.
Triệu Giản đúng là suy nghĩ nửa ngày mới nghĩ ra nếu ăn mặc kiểu này, khi vợ nhìn thấy sẽ càng muốn cởi hết quần áo của anh.
Triệu Giản đặc biệt hài lòng với nụ cười của mình, cảm giác ánh mắt của vợ đều cháy rực lên rồi : "Vợ, em nhìn xem quần áo rất hợp, em. . ."
Anh chưa dứt lời, Cố Trường Đình đã bước nhanh tới.
Triệu Giản còn đang đắc ý, tưởng rằng vợ là muốn ôm ấp yêu thương đây, kết quả Cố Trường Đình đúng là đi tới, nhưng không phải là đi về phía anh, mà là đi về phía phòng tắm.
"Cạch" một tiếng nhảy vào phòng tắm, đóng cửa lại, cách cánh cửa nói : "Em đi tắm."
"Cách" còn đem cửa phòng tắm khoá lại.
Triệu Giản mắt trợn tròn, anh dùng sức chín trâu hai hổ khoe khoang phong tao, kết quả. . .
Hình như dùng nhiều sức quá, đem vợ dọa chạy mất rồi. . .
Triệu Giản thật sự hối hận, ngồi xổm trước phòng tắm, cào cửa.
Cố Trường Đình tắm xong, tỉnh táo lại mới ra khỏi phòng tắm, liền nhìn thấy Triệu Giản giống y chú chó lớn bị vứt bỏ, ngồi xổm ở bên ngoài, ỉu xìu cúi đầu.
Cố Trường Đình buồn cười, nhịn không được vỗ vỗ đầu Triệu Giản : "Trời nóng như vậy, còn không cởi quần áo ra, anh muốn mặc cho ra mồ hôi sao? Cẩn thận bị cảm đấy."
Triệu Giản giả vờ ủy khuất, "A" một tiếng.
Cố Trường Đình càng buồn cười, dứt khoát ngồi xổm xuống, sau đó ở trên môi Triệu Giản hôn một cái : "Đi tắm đi, ngày mai còn phải tham dự hôn lễ, nên nghỉ ngơi sớm một chút."
Triệu Giản đột nhiên bị vợ hôn một cái, tinh thần liền xốc lên, mặc dù không thể full máu sống lại, nhưng hòi được nửa thanh máu coi như vẫn có thể, đắc ý đi tắm rửa.
Triệu Giản đi vào phòng tắm, một bên tắm rửa một bên suy nghĩ, mình có phải là quá dễ dãi rồi hay không, kết hôn một thời gian dài như vậy rồi còn ăn chay, nói ra ngoài nhất định mất hết mặt mũi!
Anh vừa khinh bỉ vừa tự an ủi bản thân, không thể sốt ruột không thể sốt ruột, không thể dọa vợ sợ, vợ là để thương thật nhiều mới được.
Triệu Giản tắm rửa xong, đi ra liền thấy Cố Trường Đình đang gọi điện thoại, giống như đang gọi cho thư ký Triệu Đan Tình.
Cố Trường Đình nói : "Tôi biết rồi, cô cứ dựa theo lời tôi chuẩn bị là được."
Triệu Giản chờ cậu nói chuyện điện thoại xong mới đến gần hỏi : "Vợ đang làm gì vậy?"
Cố Trường Đình thần bí cười một tiếng : "Đang chuẩn bị một phần đại lễ làm quà cưới ngày mai tặng cho Cố tiên sinh cùng Đào tiểu thư."
"Quà cưới?" Triệu Giản hiếu kì, "Là cái gì?"
Cố Trường Đình nói : "Một món quà trị giá năm triệu, anh nói xem em ra tay có hào phóng không?"
"Đúng là rất hào phóng." Triệu Giản cười nói.
Ngày thứ hai Cố Trường Đình cùng Triệu Giản dậy rất sớm, hai người ăn sáng, sau đó liền chuẩn bị tham gia hôn lễ của Cố tiên sinh cùng Đào Yến Cần.
Hôn lễ không tổ chức tại Cố gia. Cố tiên sinh thuê một nhà hàng rất sang trọng, hơn mười một giờ trưa chính thức bắt đầu, chẳng qua giờ mới hơn chín giờ đã có thể vào sảnh.
Cố Trường Đình cùng Triệu Giản đã chuẩn bị xong hết thảy, gần mười giờ thì đến. Hai người vừa đi vào, lập tức trở thành tiêu điểm của cả hội trường.
Hiện tại không ai không biết, ở Cố gia, Cố Trường Đình coi như là nửa gia chủ. Mà vị gia chủ của Cố gia này từ nhỏ đã không được cha ruột chào đón, hai người trước đó còn ký hiệp nghị đoạn tuyệt quan hệ cha con. Hiện tại Cố tiên sinh còn kết hôn với một người phụ nữ nhỏ tuổi hơn Cố Trường Đình.
Mọi người còn tưởng rằng hôm nay Cố Trường Đình sẽ không tới, nào ngờ Cố Trường Đình lại xuất hiện, còn rất thoải mái.
Triệu Giản đứng ngay bên cạnh Cố Trường Đình, một thân âu phục thẳng tắp, khí chất kia so với tất cả mọi người ở đây xuất chúng hơn không biết bao nhiêu lần, không chỉ thân hình cao lớn, khuôn mặt cùng phong độ cũng là hạng nhất, thật sự là càng tăng thêm sức mạnh cho Cố Trường Đình.
Cố tiên sinh cùng Đào Yến Cần đều đã ở trong đại sảnh chiêu đãi khách mời, nhìn thấy Cố Trường Đình cùng Triệu Giản đến, Cố tiên sinh liền hầm hừ, tỏ vẻ không vui.
Đào Yến Cần thì không xanh xao vàng vọt như trước, lại được trang điểm lộng lẫy, cao hứng cười cười, nhất quyết muốn lôi kéo Cố tiên sinh đi qua tìm Cố Trường Đình nói chuyện.
Đào Yến Cần nói : "Tiên sinh, con trai của anh đến rồi, chúng ta đi qua nói chuyện đi."
Cố tiên sinh căn bản không muốn để ý đến Cố Trường Đình, nhưng Đào Yến Cần muốn đến trước mặt Cố Trường Đình diễu võ giương oai. Trước đó Đào Yến Cần phải bất đắc dĩ chạy đến nhà Cố Trường Đình quỳ xuống cầu xin, thế nhưng Cố Trường Đình một chút mặt mũi cũng không cho. Cho nên Đào Yến Cần ghi hận ở trong lòng.
Đào Yến Cần lôi kéo Cố tiên sinh đi qua, cười nói : "Ai u, nhìn xem ai đến thế này? Đây không phải là con trai kế của tôi sao?"
Cố Trường Đình cười nói : "Vị tiểu thư này, chúng ta trước đây có quen biết sao? Đừng có dát vàng lên mặt mình."
Đào Yến Cần còn muốn chiếm tiện nghi trên miệng, nào ngờ Cố Trường Đình không cho ả mặt mũi như vậy, một câu liền phản bác lại cô ta, mấy người bên cạnh nghe thấy liền cười trộm, làm cho Đào Yến Cần vô cùng xấu hổ.
Đào Yến Cần lập tức nổi giận, cười lạnh nói : "Đã không có quan hệ, vậy mày tới đây làm gì? Tao muốn gọi bảo vệ mang bọn mày đuổi ra ngoài!"
Cố Trường Đình cười nói : "Trước chớ vội đuổi, tôi cũng không phải tới chúc mừng hai người kết hôn, tôi là tới. . . đòi nợ."
"Đòi nợ?" Đào Yến Cần sững sờ, lập tức có chút hoảng hốt, Đào gia thiếu nợ không ít, Đào Yến Cần tự nhiên cũng vậy, cô ta nghĩ rằng giờ đã bước chân vào Cố gia, gả cho Cố tiên sinh, liền có thể trở thành cảng tránh gió cho cô ta.
Cố Trường Đình nói : "Đào tiểu thư đừng sợ, Đào tiểu thư là người thông minh, cô bây giờ cùng Cố tiên sinh kết hôn, nợ nần của cô, Cố tiên sinh nhất định sẽ giúp cô chịu một nửa."
Cố tiên sinh nghe xong, mặt cũng đen thui. Ông ta cùng Đào Yến Cần kết hôn, đúng là bị tức đến nóng đầu, vội vàng đi nhận giấy hôn thú, lúc đó không hề nghĩ đến chuyện phải trả nợ giúp cho Đào Yến Cần. Nhưng bọn họ đã trở thành vợ chồng, đòi nợ Đào Yến Cần, nhất định cũng tới tìm Cố tiên sinh.
Cố tiên sinh mặt đen không chịu được, thế nhưng vẫn ưỡn ngực, ngẩng cằm cười lạnh nói : "Thì ra là đòi tiền, tiền thì tao có đầy."
Đào Yến Cần nhẹ nhàng thở ra, kéo cánh tay Cố tiên sinh, nũng nịu nói : "Tiên sinh, anh đối với em thật tốt."
Cố tiên sinh nói : "Em đã là vợ của anh, anh không đối tốt với em, thì đối tốt với ai?"
Đào Yến Cần lại bắt đầu nũng nịu, còn nhón chân lên, ở trên mặt Cố tiên sinh hôn một cái, lưu lại dấu son đỏ chót : "Tiên sinh, em thật sự quá hạnh phúc."
Cố Trường Đình nhìn thấy liền cười : "Hi vọng Cố tiên sinh sau khi nhìn thấy phiếu ghi nợ, vẫn có thể cảm thấy hạnh phúc."
Cậu nói xong, liền có một đám người đi vào đại sảnh, nhìn thì không phải là tới tham gia hôn lễ, giống như là đến phá đám hơn, còn mang theo rất nhiều vệ sĩ theo.
Đào Yến Cần nhìn qua, lập tức liền hoảng sợ, trốn sau lưng Cố tiên sinh, nguyên lai chủ nợ Cố Trường Đình nói tới đã đến.
Những người kia đi tới, liền nói : "Nghe nói Đào tiểu thư cùng Cố tiên sinh kết hôn, vậy thật là quá tốt, Đào tiểu thư mấy ngày nay trốn không gặp ai, chúng tôi đòi nợ đang không biết đi đâu đòi, hiện tại đã có Cố tiên sinh, ngài có thể giúp vợ của ngài trả tiền chứ?"
Cố tiên sinh nhìn bọn họ nhiều người như vậy, ngay ngày mình kết hôn đến làm loạn, rất không vui nói : "Không phải chỉ là chút tiền thôi sao? Tôi hiện tại liền trả ngay, các người cầm tiền xong lập tức cút đi."
Mấy người kia cười lạnh, để vệ sĩ đem phiếu nợ rõ ràng chi tiết đưa cho Cố tiên sinh, Cố tiên sinh khinh thường nhận lấy.
Chỉ nhìn thoáng qua, liền hoàn toàn ngơ ngác.
Năm triệu. . .
Cố Trường Đình trước đó nói là phần đại lễ quà cưới năm triệu, hóa ra là như vậy.
Đào gia nhìn thì chỉ làm ăn nhỏ, nhưng thiếu nợ thì nhiều vô kể, cẩn thận tính toán, lại nợ đến năm triệu.
Trách không được người nhà họ Đào đều chạy trốn hết, còn Đào Yến Cần thì không thể không chạy đến trước mặt Cố Trường Đình quỳ xuống cầu xin.
Cố tiên sinh nhìn thấy tát cả, sắc mặt đều xanh mét, vẻ mặt không thể tin.
Cố gia cũng không tính là quá giàu có, nhưng mà năm triệu thì vẫn có thể chi, chỉ có điều tiền của Cố gia cũng không phải tất cả là của Cố tiên sinh, Cố tiên sinh từ sau khi ở công ty địa vị bất ổn, tiền trong tay càng ngày càng ít, giờ sao có thể trực tiếp chi ra năm triệu ngay được.
Cố tiên sinh hoảng hốt : "Cái này, cái này. . ."
"Tiên sinh!" Đào Yến Cần sợ Cố tiên sinh vứt bỏ mặc kệ cô ta, vội vàng nũng nịu.
Mấy người chủ nợ cười lạnh : "Cố tiên sinh vừa rồi nói cái gì, chúng tôi không muốn chậm trễ thời gian, đưa tiền, chúng tôi lập tức đi ngay."
Cố tiên sinh mặt đen nói : "Không phải chỉ là chút tiền thôi sao? Cố gia chẳng lẽ chút tiền nhỏ như vậy cũng không có, chỉ là năm triệu mà thôi."
Cố tiên sinh vừa nói vừa thở dốc...
Cố Trường Đình nghe xong lời này thì bật cười, nhìn cái mặt mập mạp của Cố tiên sinh là đã cảm thấy buồn cười rồi.
Cố Trường Đình nói : "Đúng rồi, Cố tiên sinh. Hôm nay tôi tới đây, còn có một chuyện quan trọng muốn báo cho ông."
Cậu nói xong liền đem một phong thư màu trắng lấy ra, đưa tận tay Cố tiên sinh.
Cố tiên sinh không biết đây là cái gì, sợ lại là phiếu nợ của Đào Yến Cần, liền không dám mở ra.
Ông ta run rẩy nửa ngày, mới dám đem phong thư mở ra, vừa nhìn thấy tờ giấy bên trong, liền mắt trợn tròn, trừng nửa ngày, hoảng sợ hô lên : "Không, không có khả năng, không có khả năng!"
Cố Trường Đình khẩu khí rất lạnh nhạt : "Cố tiên sinh, căn cứ vào tình huống của ông mấy năm này ở công ty, hội đồng quản trị đối với Cố tiên sinh đã có rất nhiều bất mãn. Gần đây Cố tiên sinh lại vắng mặt không lí do ở các hội nghị trọng yếu, mấy lần từ bỏ quyền bỏ phiếu quan trọng, không xem trọng lợi ích công ty, hội đồng quản trị ba lần bốn lượt tìm tới tôi, hi vọng tôi có thể xử lý chuyện này, không để nhân viên trong công ty lấy hành vi của Cố tiên sinh làm gương xấu."
Cố Trường Đình nói năng đàng hoàng, không nhanh không chậm nói tiếp: "Hội đồng quản trị đối với chuyện này đã tổ chức mấy lần hội nghị khẩn cấp, lại nghe nói Cố tiên sinh cùng Đào tiểu thư kết hôn, đột nhiên mắc nợ cao tới mấy triệu, căn cứ vào trình trạng kinh tế của Cố tiên sinh, khẳng định là trả không hết, người nhạy cảm sẽ cảm thấy, Cố tiên sinh rất có thể sẽ liên lụy đến uy tín, danh dự cùng hình tượng của công ty. Xét theo nhiều phương diện, hội đồng quản trị quyết định, khai trừ Cố tiên sinh, toàn phiếu thông qua, nội dung trong phong thư này đã viết rất rõ ràng."
Cố tiên sinh nghe Cố Trường Đình nói xong, phong thư trong tay liền rơi xuống đất. Người bên cạnh nhìn thấy rõ ràng, cũng bắt đầu bán tán khí thế ngất trời. Cố tiên sinh vậy mà thật sự bị hội đồng quản trị của công ty liên kết đá ra, trận náo nhiệt này đúng là rất lớn.
---------------------------------
Tiểu kịch trường :
Triệu Giản : Hôm nay lại cố gắng câu dẫn vợ!
Cố Trường Đình : *vẻ mặt bình tĩnh*
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro