Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Đại móng heo

Edit by Thanh tỷ

Triệu Cảnh Hàn lái xe chở Kiều Nhan đến thẳng bến tàu, có một du thuyền lớn sang trọng neo đậu ở đó.

"Đến rồi, xuống xe." Triệu Cảnh Hàn đang rất vội, càng không có thời gian để tâm tới mấy lời nói chia tay của Kiều Nhan. Anh ta chỉ coi như cô mới học được mấy trò ghen tuông vớ vẩn, muốn giở chút thủ đoạn nhỏ của nữ sinh để làm ra vẻ khiến anh ta chú ý.

Chỉ cần cô nghe lời, một vài yêu cầu nhỏ của cô cũng không phải là không thể thỏa mãn. Tâm tình của Triệu Cảnh Hàn cũng không tệ lắm, thầm nghĩ trong lòng.

Nhưng Kiều Nhan sẽ làm theo những gì anh ta mong muốn sao? Đương nhiên không có khả năng!

"Triệu Cảnh Hàn, tôi cảm thấy vừa rồi tôi đã nói rất rõ ràng rồi. Anh muốn dẫn người đi xã giao thì nên tìm Hứa Nhã Nhã ấy, anh kéo tôi tới đây là muốn làm cái gì?"

Kiều Nhan không chịu xuống xe, nếu không phải đối phương đã tắt máy rút chìa khóa thì cô đã trực tiếp nổ máy phi đi luôn rồi.

"Kiều Nhan, đừng nháo nữa, Nhã Nhã không phải như em nghĩ đâu. Cô ấy chỉ là bạn tốt của anh, em có thể đừng tạt nước bẩn lên người cô ấy hay không." Triệu Cảnh Hàn có phần khó chịu lên tiếng khuyên nhủ. Anh ta cảm thấy một khi lòng ganh tỵ của phụ nữ nổi lên thì miệng lưỡi cũng trở nên bén nhọn, đặc biệt không dễ dỗ.

Kiều Nhan cười lạnh, nếu như không phải tạm thời chưa muốn trở mặt, muốn chừa lại cho mình chút thời gian thu dọn đồ đạc chạy trốn, lúc này cô thật muốn phun một ngụm nước bọt vào mặt vị nam chủ này, tiện thể phát tiết toàn bộ đau khổ bực tức trước đây mà nguyên chủ vẫn luôn kìm nén trong lòng ra ngoài.

Bạn tốt sao?

Bạn tốt nhà ai mà có năng lực lăn đến tận trên giường bạn trai người khác? Bạn tốt nhà ai lại có thể tốt coi đối phương như tâm can bảo bối mà giấu đi, bảo vệ chặt chẽ kĩ càng?

Gạt quỷ hả?

Kiều Nhan ngả ghế xe ra dựa lưng vào không di chuyển, Triệu Cảnh Hàn tức giận đến mức sắc mặt đều đen, tâm tình đang tốt lập tức bị phá hư không còn một mống.

Lấy tính tình nói một là một chỉ biết mình mình của anh ta, nếu không phải thời gian quá gấp, chỉ kém một bước chân nữa là vào tới cửa rồi, anh ta thật muốn ném người phụ nữ không biết thức thời này qua một bên, lạnh nhạt với cô một đoạn thời gian dài coi như dạy dỗ.

Thế nhưng trên thực tế, bây giờ anh ta không thể làm như vậy được.

Giống buổi tụ hội trong vòng thượng lưu có chút cấp bậc như hôm nay, trong số bạn gái có thể lên được mặt bàn bên người Triệu Cảnh Hàn, chỉ có Kiều Nhan – người chiếm được danh phận bạn gái chính thức, lại còn tốt nghiệp đại học danh tiếng mới thích hợp dẫn đến.

Còn một người khác là Hứa Nhã Nhã vẫn chưa lộ diện ngoài sáng, không nói đến hiện tại đối phương có năng lực chống đỡ buổi tụ họp như này hay không, có đồng ý tới hay không, Triệu Cảnh Hàn cũng sẽ không để cho cô ta chịu ủy khuất mà xuất đầu lộ diện ở những thời điểm không thích hợp.

Hiện tại trước hết để cho Kiều Nhan ở phía trước chống đỡ, đến khi Nhã Nhã đã chuẩn bị tốt rồi anh ta lại đưa cô đến những bữa tiệc long trọng hơn, giúp cô thuận lợi tiến vào trong vòng tròn, khiến cho đám bạn thân tiếp nhận cô.

Triệu Cảnh Hàn tính toán rất tốt ở trong lòng, nhưng đáng tiếc Kiều Nhan lại không phối hợp với anh ta, cô chỉnh ghế về vị trí cũ.

"Tôi nói không đi là không đi, bây giờ anh đưa tôi về nội thành hoặc là tôi tự đi." Kiều Nhan thể hiện thái độ rất rõ ràng, thấy anh ta không nói gì thì mở cửa xe bước xuống.

Thuốc tránh thai cô vẫn chưa kịp uống, còn phải tranh thủ thời gian chạy trốn nữa, cô không thừa thời gian ở đây lề mà lề mề với anh ta đâu.

Triệu Cảnh Hàn lần đầu tiên bị phụ nữ nắm trong lòng bàn tay gây khó dễ lại còn giẫm lên mặt như vậy. Khuôn mặt tức giận đến mức đều nhanh chóng chỉ còn màu đen, tu dưỡng tốt đều bị vắt kiệt. Hơn nữa, tính tình anh ta cũng không được tính là ôn hòa.

Thân là quý công tử kim tôn ngọc quý từ nhỏ, ngoại trừ đứng trước mặt ba ba anh ta chân tay co lại, thận trọng từ lời nói đến việc làm ra, những người khác người nào người nấy không phải nịnh hót anh ta, lúc nào bị chịu qua loại tình cảnh này.

Nếu không phải vì bạch nguyệt quang trong lòng, anh ta sẽ không khoan nhượng Kiều Nhan không biết thức thời như lúc này, giẫm lên mặt mũi anh ta hết lần này đến lần khác.

Kiều Nhan đi chưa được mấy bước đã bị Triệu Cảnh Hàn một tay túm lấy túi xách, mạnh mẽ giật lấy, hoàn toàn không quan tâm làm như vậy có thể khiến tay Kiều Nhan bị siết đau hay không.

"Trước đây đi bao nhiêu lần rồi, đi thêm một lần nữa thì thế nào? Em rốt cuộc nháo cái gì hả, nếu không đi thì túi xách này không cho em nữa." Sắc mặt Triệu Cảnh Hàn đặc biệt thối, lên giọng trách cứ, làm bộ muốn ném túi xách xuống nước.

"Triệu Cảnh Hàn, anh tên điên này." Kiều Nhan thấy vậy tức giận, quay đầu muốn xông đến cướp lại túi xách.

Ở trong đó còn có một chút tiền lẻ và thẻ căn cước của nguyên chủ, cô không thể làm mất nó được.

Kiều Nhan không muốn trở mặt để rồi bị đối phương nhìn chằm chằm, không tiện hành động. Nhưng như vậy cũng không đại biểu cô sẽ làm vợ nhỏ cho tên đại móng heo này, càng không để cho tên tra nam heo tưởng rằng bắt chẹt được cô mà muốn gì cứ lấy.

Mẹ nó, ba ba anh tôi còn không sợ, lẽ nào lại sợ anh sao?

Giữa lúc hai người đang tranh chấp, mắt thấy giống như là sắp xông vào đánh nhau đến nơi thì đám bạn trên du thuyền nhao nhao đi ra xem, trong lúc nhất thời tiếng huýt sáo ồn ào vang lên không ngừng.

Trong đó có một người thanh niên tóc húi cua, mặt chữ điền tên Lý Văn Đào, cậu ta chính là người đề nghị tổ chức buổi tụ hội này, cũng là một phú nhị đại bên trong vòng thuộc dòng dõi thượng lưu. Về mặt năng lực thì cậu ta không hề thua kém Triệu Cảnh Hàn, thế nhưng xét về gia thế bối cảnh thì lại thua một bậc.

Ai bảo Triệu gia có một tòa núi cao không thể vượt qua tọa trấn đây.

Lúc hai người họ vừa đến Lý Văn Đào đã trông thấy rồi, chỉ có điều vẫn luôn đứng ngoài quan sát. Việc riêng của anh em, bọn họ xem náo nhiệt còn tạm được, lân la dính vào thì không tốt.

Bây giờ thấy hai người kia không biết tại sao càng nháo càng không nhìn được, mà thời gian du thuyền xuất phát cũng sắp đến rồi, vì vậy cậu ta đành phải ra mặt giải vây.

"Ô, Cảnh ca với chị dâu đang làm gì vậy? Chúng ta sắp phải xuất phát rồi, hai người muốn ân ái thì đi lên rồi lại tiếp tục ân ái nha." Lý Văn Đào cười ha hả đi tới, không để lại dấu vết mà tách hai người ra.

"Tôi mới không phải là chị dâu cậu."

"Cô ấy nào phải chị dâu cậu."

Lý Văn Đào vừa dứt lời thì hai giọng nói phản bác theo sát truyền tới, giọng điệu vô cùng mạnh mẽ dứt khoát.

Cái trước là Kiều Nhan, ngữ khí mang theo sự bài xích mãnh liệt. Cái sau đến từ Triệu Cảnh Hàn, nhìn qua đối với xưng hô này cũng rất bài xích, còn vô cùng ghét bỏ.

Lý Văn Đào giật mình, kinh ngạc qua đi lại có điểm mơ hồ.

Trước đây thấy Triệu Cảnh Hàn kết giao với bạn gái hai năm rồi nhưng vẫn chưa lỡ động đến, tất cả mọi người đều cho rằng Triệu Cảnh Hàn là thực sự muốn tiến tới hôn nhân mới coi trọng cô như bảo bối như vậy.

Dù sao nhà họ Triệu nội tình thâm hậu, lại có một vị tôn đại thần như vậy chấn giữ, dùng hay không dùng đám hỏi để liên hôn thương mại cũng không vấn đề gì, cưới một người vợ mình hài lòng rồi nắm tay đến già cũng không tệ.

Cho nên mọi người mới trêu chọc mà gọi trước một tiếng chị dâu. Tuy rằng bởi vì tầng lớn hai bên có sự khác biệt, nghe vào tai có vẻ thái độ không tốt đẹp gì, nhưng gọi là gọi thật lòng.

Nếu không bọn họ cũng sẽ không ngoài sáng nhìn như khắp nơi làm khó dễ, nhưng trên thực tế là đang ngầm hướng dẫn huấn luyện cô, để cho cô thích ứng trước, sớm dung nhập vào vòng tròn.

Hơn nữa ngày thường gặp mặt đều gọi như vậy, cũng chưa thấy Triệu Cảnh Hàn phản ứng lớn như hôm nay, có biến rồi?

Có thể lăn lộn trong vòng này thì đều là người đã thành tinh, sau khi cảm giác khó hiểu qua đi, đầu óc Lý Văn Đào hơi chuyển, nghĩ đến tin đồn nghe được gần đây, lập tức hiểu ra.

Nghe nói mối tình đầu của Cảnh ca năm đó đã trở về.

Đây có phải người mới quên người cũ, không đúng, phải là người nào đó muốn ăn cỏ quay đầu.

Trong lòng Lý Văn Đào "chậc chậc" không ngừng, lập tức cố gắng khuyên giải nói: "Gì đấy, đều bớt giận đi, nắng chỗ này chiếu quá gắt, có chuyện gì chúng ta đi lên rồi nói."

Sắc mặt Triệu Cảnh Hàn hơi nguội, ở trước mặt người ngoài lập tức khôi phục lại phong độ quý công tử của bản thân, lúc này vẻ mặt đầy cưng chiều mà cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Kiều Nhan nhắc nhở.

"Đừng làm chậm trễ thời gian của mọi người, mau theo anh đi lên, trở về cho em thêm một đôi vòng ngọc phỉ thúy." Nói xong còn lắc lắc túi xách trong tay ra hiệu.

Kiều Nhan nhíu mày, vòng cổ kim cương thêm vòng ngọc phỉ thúy, đổi ra thì sẽ được một khoản không nhỏ, có tiền không kiếm thì quá ngốc. Trước khi chia tay mà có thể làm thịt đối phương một lần đương nhiên là chuyện tốt.

Thế nhưng tiền này của nam chân heo cho, cô cầm cũng không yên tâm.

Lý Văn Đào nhìn người này lại nhìn người kia, điều hòa từ giữa.

"Kiều Nhan cũng tới chơi đi, bọn Vương Tĩnh đều đã đợi được một lúc rồi. Hơn nữa chỗ này không bắt được xe về đâu, trời nắng gắt như vậy, đợi đến ngày tháng năm nào mới có thể bắt được một chiếc chứ."

Cậu ta nói là sự thật, Kiều Nhan liếc nhìn giày cao gót dưới chân, lại lo lắng túi xách vẫn còn ở trong tay Triệu Cảnh Hàn, cuối cùng gật đầu.

Lý Văn Đào lập tức gọi phục vụ tới dẫn Kiều Nhan đi lên du thuyền trước, sau đó cậu ta mới đi đến trước mặt Triệu Cảnh Hàn đang bày ra bộ dáng hài lòng, biết mà còn hỏi: "Cảnh ca đây là nháo cái gì chứ, vợ chồng son cãi nhau?"

"Có chút hiểu lầm nhỏ, đang giận dỗi với tôi." Triệu Cảnh Hàn không thèm để ý xua tay, đối với chuyện vừa rồi rõ ràng không muốn nhắc lại, chỉ thuận miệng qua loa lấy lệ nói.

Lý Văn Đào cười hì hì, trong lòng âm thầm lẩm bẩm.

Xem, khiến em gái từ trước đến nay ôn nhu khôn khéo tức xù lông, có thể là hiểu lầm nhỏ gì chứ, tám phần mười là chuyện Cảnh ca kim ốc tàng kiều bị cô ấy phát hiện, cái này không lo thì hậu viện bốc cháy đến nơi rồi.

Trách không được thái độ hôm nay khác thường, xem ra lần này rất kiên quyết, không dễ hòa rồi.

"Cô gái nhỏ nha, đều yêu kiều như vậy, đưa nhiều châu báu đồ trang sức các cô ấy thích, rồi dỗ dành một chút là tốt thôi." Trên mặt Lý Văn Đào bất động thanh sắc, vỗ bả vai anh em tốt Triệu Cảnh Hàn rồi đưa ra chủ ý.

Trời muốn mưa, anh em muốn thay lòng, người ngoài ngăn không được.

Nếu người đã giữ không được thì khiến cho cô gái nhỏ kiếm được nhiều một chút về vật chất, cũng coi như không phụ tình cảm hai năm qua chung đụng.

Kiều Nhan lên du thuyền, dựa theo ký ức cùng một đám thiếu gia phú nhị đại và thiên kim tiểu thư vừa rồi đứng bên trên xem náo nhiệt chào hỏi.

Nằm ngoài dự đoán của cô, mọi người thoạt nhìn giống như không để cô vào mắt, trên thực tế mơ hồ đã công nhận cô, kéo cô vào trong phạm vi của bọn họ.

Từ bên trong thái độ đối xử của bọn họ với cô và đám bạn gái xinh đẹp được đám đàn ông đưa tới là có thể nhìn ra một hai rồi.

Kiều Nhan vì thế mà than thở, đây là công lao nhẫn nại và nỗ lực cố gắng của nguyên chủ, đáng tiếc hiện tại cô ấy đã không còn...

Sau khi đám người thấy hết kịch hay để xem thì lục tục tiến vào, Kiều Nhan đứng ở lối vào chờ Triệu Cảnh Hàn.

"Tôi đã lên rồi, đưa túi xách cho tôi." Kiều Nhan mặt lạnh ngăn người lại.

Sắc mặt Triệu Cảnh Hàn không khống chế được tối sầm, thuận tay ném túi xách cho cô. Không phải chỉ là một cái túi xách thôi sao, trở về có thể mua cho cô một xe, có cần đến mức ở ngay trước bằng bạn bè liền khiến anh ta mất hết mặt mũi thế không. Gan người này đúng là lớn ra rồi mà.

Lý Văn Đào thấy hai người còn muốn nháo, cười ha hả nói muốn đi bắt chuyện với mọi người, đảo mắt lòng bàn chân như bôi dầu, đem không gian lưu lại cho hai người.

"Kiều Nhan, em thay đổi. Ôn nhu săn sóc, khéo hiểu lòng người trước đây đều là em giả bộ sao?" Triệu Cảnh Hàn mặt thối lên tiếng hỏi.

Anh ta hoài nghi không biết có phải từ trước tới nay mình đã bị người phụ nữ dối trá này lừa hay không, lừa đến hiện tại rốt cuộc không nhịn được nữa mà lộ ra nguyên hình.

Kiều Nhan không thèm để ý đến anh ta, thuận miệng oán hận nói: "Đúng, là tôi thay đổi. Hứa Nhã Nhã ngược lại là người thuần khiết thiện lương, mềm mại yêu kiều, sao anh không tìm cô ta đi với anh?"

Vẻ mặt không vui của Triệu Cảnh Hàn ngưng lại, giống như bị câu nói hình dung của Kiều Nhan làm cho nghẹn, cũng không biết vì vậy mà nhớ ra cái gì, cảm xúc bỗng nhiên có chút suy sụp.

"Cô ấy không thích cũng tạm thời không thích hợp với những trường hợp như này, nếu không..." Làm sao còn giữ cô lại?

Sau khi Triệu Cảnh Hàn không kìm lòng nổi nỉ non ra nửa câu như có như không liền bỏ lại Kiều Nhan rời đi. Nhưng lời nói chưa hết ý của anh ta, Kiều Nhan nghe được thật.

Nháo nửa ngày, hóa ra tổng tài bá đạo là muốn cô vì người nào đó làm bia đỡ đạn, thực sự là dùng hết tác dụng của vật hy sinh mà. Nguyên chủ trước làm thế thân, hiện tại lại để cô làm bia đỡ đạn.

"CMN, bia đỡ đạn cái gì, nghĩ hay quá rồi đó!" Kiều Nhan nhịn không được chửi bậy ra tiếng.

"Kiều Nhan, sao cô không vào, một người ở chỗ này lẩm bẩm cái gì vậy? Có phải là đang nói xấu tôi không, bia đỡ đạn cái gì?" Vương Tĩnh dẫn theo vài Đại tiểu thư lại đây, như thường lệ bới móc cộng thêm dạy dỗ.

Không thể không nói, cảm giác làm cô giáo có chút khiến người ta nghiện.

Nhà họ Vương ở Kinh Đô bên trong vòng thuộc tầng lớp trên, cũng là một gia đình có máu mặt, mà trong đám con cháu đông đúc của nhà họ Vương thì Vương Tĩnh lại là cô gái duy nhất thuộc dòng chính, địa vị ở bên trong đời thứ hai của nhà họ Vương không hề thấp. Từ nhỏ đã bị nuông chiều, cách nói chuyện và làm việc khó tránh khỏi mang theo chút kiêu căng cao cao tại thượng.

Ngày xưa cầm đầu tìm nguyên chủ vạch ra khuyết điểm, động một chút là dạy dỗ người chính là vị đại tiểu thư này. Nhưng mà cẩn thận suy xét lại thì Vương Tĩnh cũng không có thật sự động tới nguyên chủ.

Mặc dù nói một số lời nghe không xuôi tai, nhưng sau khi nguyên chủ nghe quen, cũng không thèm để ý tới nữa.

Ở trong mắt Triệu Cảnh Hàn, các đại tiểu thư điêu ngoa tùy hứng trong vòng tròn này không tốt để ở chung, nhưng trong trí nhớ của nguyên chủ thật ra thì cũng tốt.

Kiều Nhan lúc này chạm mặt đối phương, tâm tư khẽ động, khóe miệng hơi cong lên, hai bên mắt lập tức liền đỏ, chớp chớp mắt, nước mắt liền như hạt châu liên tục rơi xuống đất.

Đợi đến khi Vương Tĩnh khí thế hùng hổ dẫn người đi tới gần, phát hiện mình còn chưa phát uy, người đã khóc thê thê thảm thảm rồi, không khỏi ngốc tại chỗ.

Đây là tình huống gì?

------

*đại móng heo: từ này gần nghĩa với tra nam, chỉ loại đàn ông xấu xa. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro