Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23: Cá cược.

"Đây là nhà cậu, sao có thể tuỳ tiện để đàn ông ra vào như vậy? Đây là nhà cậu, sao có thể tuỳ tiện để đàn ông ra vào như vậy?.....chậc chậc....." Diêu Thiên Thiên miệng không ngừng lặp lại lời Ngô Song từng nói, một mặt đánh giá Phương Thiếu Tắc từ trên xuống dưới, còn dùng ngón tay chọc chọc cánh tay rắn chắc của hắn.

Ngô Song ở một bên đỡ trán, so với chân thì đầu còn đau hơn.

Phương Thiếu Tắc giải thích: "Tôi cũng không phải tuỳ tiện mà ra vào, đêm qua tôi ở chỗ này mà."

"Im miệng!" Ngô Song đứng lên.

Diêu Thiên Thiên vươn tay, ngăn cản Ngô Song, "Cậu im miệng, ngồi xuống, để hắn nói hết!" Dứt lời, cười tủm tỉm quay đầu lại, nhìn Phương Thiếu Tắc nói: "Soái ca, cậu tên gì quên rồi, Phương......"

"Phương Thiếu Tắc."

"À, nhớ rồi. Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?" Diêu Thiên Thiên cười tươi hơn cả hoa.

Phương Thiếu Tắc ngoan ngoãn trả lời: "Dạ chị Thiên Thiên, năm nay tôi hai mươi ba."

"Hai mươi ba!" Diêu Thiên Thiên hưng phấn đến mức cười to, ngón tay chọc chọc cánh tay Phương Thiếu Tắc lại càng hăng say. "Thật là tốt quá nha, nhìn cậu tuổi trẻ sức bền, thân thể cũng rắn chắc lắm, cậu có cơ bụng sáu múi không?"

Phương Thiếu Tắc hào phóng giở áo lên, lộ ra cơ bụng rắn chắc: "Còn đang tập luyện, cũng chưa lộ rõ lắm."

Diêu Thiên Thiên ngắm đến tròng mắt muốn rớt ra ngoài, nước miếng nhỏ giọt, "Đủ rồi đủ rồi, cậu còn trẻ, không cần quá sốt ruột, còn rất nhiều thời gian để rèn luyện thân thể."

Dứt lời, ánh mắt cô nàng dừng lại trên người Ngô Song, vẻ mặt kì quái hỏi: "Mình nói đúng không, Song Song?"

Ngô Song không thèm để ý đến hai người bọn họ.

Diêu Thiên Thiên mặc kệ cô, một lần nữa nhìn Phương Thiếu Tắc: "Hôm qua cậu ngủ ở đây à?"

"Đúng vậy, tôi còn mua đồ ăn sáng, chị Thiên Thiên đã ăn gì chưa? Cùng nhau ăn đi?"

"Được, được!" Diêu Thiên Thiên gật đầu như giã tỏi, hoàn toàn quên luôn mục đích mình đến đây làm gì. Tung ta tung tăng đi theo Phương Thiếu Tắc ngồi vào bàn ăn.

"Song Song, sao cậu không lại ăn luôn?" Diêu Thiên Thiên kêu.

"Mình không muốn ăn, các người ăn đi." Ngô Song nói xong, liền đi về phòng. Đối với cục diện hiện tại, cô đã từ bỏ việc giải thích rồi.

"Song Song!" Phương Thiếu Tắc muốn đuổi theo cô.

Diêu Thiên Thiên giữ tay hắn lại ngăn cản, "Đuổi cái gì mà đuổi, chờ tôi về rồi, cậu còn rất nhiều thời gian để xem cậu ấy. Ngồi xuống ngồi xuống, cùng tỷ tỷ ăn sáng nào."

Phương Thiếu Tắc nhìn theo hướng Ngô Song vừa đi, quay đầu lại, cười tủm tỉm hỏi: "Chị Thiên Thiên, đồ ăn có hợp khẩu vị không?"

Diêu Thiên Thiên nhìn hắn chằm chằm, không chớp mắt: "Hợp, đương nhiên là hộ khẩu vị rồi. Đồ ăn sáng thì phải mới mẻ ăn mới thấy ngon, còn với loại đồ ăn thừa kia thì cho rớt!"

"Hắt xì!" Mặc Dật ở trong văn phòng vô duyên vô cớ hắt xì một cái, mắt nhìn đến điện thoại trên bàn, rồi tiếp tục làm việc.

"Tiểu tử, người nhà cậu làm gì?" Diêu Thiên Thiên truy hỏi.

"Người trong nhà đều là dân làm ăn." Phương Thiếu Tắc trả lời.

Người trong nhà đều buôn bán, vậy khẳng định là xí nghiệp gia tộc, chung quy vẫn là phú nhị đại (con ông cháu cha/xin cháu của thương nhân có tiếng). Diêu Thiên Thiên càng hài lòng, tiếp tục hỏi: "Cậu với Ngô Song qua lại khi nào?"

"Thời điểm tôi đến công ty làm việc."

"Vậy cũng chỉ mới mất tuần thôi à? Thật đúng là rất nhanh nha, hai người khi nào thì bắt đầu? Ý tôi là, giống như đêm qua vậy đó."

"Đại khái là nửa tháng trước, chị ấy qua đêm ở nhà tôi."

"Vậy là nửa...tháng...rồi...sao!" Diêu Thiên  Thiên nói chuyện, giọng nói có chút hào hứng, "Thật là không nghĩ tới nha, tốc độ này, hiệu suất này, chậc chậc chậc......Rốt cuộc là người trẻ tuổi, tinh lực tràn đầy, không giống như những người đã có tuổi, dây dưa dây cà, một chút hiệu suất cũng không có."

"Hắt xì!" Mạc Dật sờ sờ cái mũi, hỏi trợ lý: "Hôm nay điều hoà có phải hơi lạnh hay không?"

Trợ lý: "Mạc tổng, điều hòa mở 30 độ như mọi ngày. Hay là tôi tăng nhiệt độ lên thêm?"

"Ừ." Mạc Dật cúi đầu, tiếp tục xem văn kiện.
. . . . . . . . . . .

"Tiểu tử, mặc dù tính tình của Ngô Song nhà tôi có hơi lạnh lùng, nhưng mà người thì tuyệt đối tốt không có chỗ chê. Tôi quen biết cậu ấy mười mấy năm, từ nhỏ cậu ấy đã là hoa khôi trong trường, lớn lên xinh đẹp, thành tích cũng rất tốt. Lại chưa bao giờ có mối quan hệ nam nữ lung tung, phương diện tình cảm rất sạch sẽ, giống như một trang giấy trắng vậy. Chuyện trước kia với Vương Trường Tuấn, bọn họ mới quen nhau có ba tháng, căn bản là chưa hiểu nhau hết."

"Chuyện này tôi biết." Phương Thiếu Tắc gật đầu.

"Chuyện này cậu đều đã biết a!" Diêu Thiên Thiên cảm thấy khi còn sống mình được nhìn thấy cảnh này, cơ bản đã xem như viên mãn. "Không phải tôi khen cậu, hiệu suất cao, quá vao! Người trẻ tuổi, cùng với những tên ba mươi, bốn mươi tuổi quả thật không giống nhau."

"Hắt xì." Mạc Dật ngẩng đầu, nói với trợ lý, "Tắt điều hòa đi."

"Vâng." Trợ lý tắt điều hòa.

"Được rồi!" Mạc Dật đóng văn kiện lại, "Tôi ra ngoài có chút việc, có chuyện thì đợi lát nữa tôi về xử lý."

"Được, ngài đi thong thả."

Mạc Dật đứng dậy rời đi, mắt lại nhìn đến điện thoại, cất vào trong túi.
. . . . . . . . . . . .

Ngô Song nằm trong phòng, hai tay xoa huyệt Thái Dương, đầu đau muốn nổ tung. Một mình Phương Thiếu Tắc đã đủ phiền toái, bây giờ lại thêm Diêu Thiên Thiên, xem ra cuộc sống sắp của cô sẽ long trời lỡ đất rồi.

Đúng lúc này, điện thoại của cô báo có tin nhắn, là Diêu Thiên Thiên gửi tin qua Wechat.

Đào chi Diêu Diêu: Song Song, thật ra cậu che giấu mình nhiều chuyện như vậy, thật không có lương tâm!

Rốt cuộc ở bên ngoài Phương Thiếu Tắc đã nói với Diêu Thiên Thiên cái gì? Ngô Song ngồi không yên, quyết định đi ra ngoài hỏi cho rõ

Ngô Song hối hận vì đã cho Phương Thiếu Gì cơ hội hồ ngôn loạn ngữ, vội vàng đi ra ngoài. Lại không thấy Diêu Thiên Thiên, chỉ thấy một mình Phương Thiếu Tắc ngồi trên sô pha xem bóng đá.

Ngô Song đi lại hỏi: "Thiên Thiên đâu?"

Phương Thiếu Tắc chăm chú xem TV, đầu cũng không quay lại, nói: "Về rồi."

"Rốt cuộc cậu đã nói gì với Thiên Thiên vậy?"

"Nói cái nên nói." Bộ dáng Phương Thiếu Tắc vẫn bình thường như không.

Ngô Song bị chọc giận, đi qua bắt lấy cổ áo Phương Thiếu Tắc: "Rốt cuộc cậu đã nói hươu nói vượn cái gì?"

Chân Ngô Song còn đang bị thương, thời điểm nắm cổ áo hắn hầu như cả người đều đè lên Phương Thiếu Tắc. Dù vậy, bộ dáng cô vẫn hùng hổ, khí thế không yếu đi chút nào.

Bộ dáng bây giờ của Ngô Song khiến Phương Thiếu Tắc có chút đau lòng: "Hiện tại chị đang bị thương như vậy, hay là trước đừng động thủ với tôi. Chờ chị khoẻ lại rồi, tôi đứng yên cho chị đánh thoải mái, được không?"

Ngô Song càng phẫn nộ.

"Được được, đừng giận đừng giận, không phải chị sợ Diêu Thiên Thiên đi ra ngoài nói bậy sao? Vừa rồi tôi đã nói tốt với chị ấy, quan hệ của chúng ta, chị ấy sẽ thay chúng ta giữ bí mật, tuyệt đối sẽ không để ai biết." Phương Thiếu Tắc trấn an cô.

Vậy là tốt rồi, Ngô Song nhẹ nhàng thở ra, bỗng nhiên có phản ứng lại: "Tôi và cậu không có quan hệ gì cả!"

"Đang như vậy, chị còn cảm thấy chúng ta không có quan hệ sao?" Phương Thiếu Tắc nói xong, không nói chuyện nữa, yên lặng nhìn Ngô Song, lại nhìn chính mình.

Ngô Song sửng sốt, bình tĩnh lại.

Nhìn đến Phương Thiếu Tắc, giờ phút này, hắn mang dép lê, bộ dáng cợt nhả ngồi trên sô pha nhà cô.

Nhìn lại mình, một thân áo ngủ, người cô còn đang đè trên người hắn.

Như thế này mà muốn nói hai người không có quan hệ gì, chính cô còn không tin.

Ý thức được điều này, Ngô Song tức khắc cảm thấy xấu hổ, mà Phương Thiếu Tắc còn cố ý dùng ánh mắt cười như không cười nhìn cô chằm chằm.

Bốn mắt nhìn nhau, như bị điện giật, cô lập tức rời khỏi người hắn. Hoàn toàn không biết mình phòng ngự như vậy, càng làm Phương Thiếu Tắc thấy thú vị, được một tấc lại muốn thêm một trượng,  lấn tới.

Ngô Song: "Cậu mau cút ra ngoài cho tôi."

"Vừa nãy không phải đã nói rồi sao, trong vòng một tháng tới, tôi muốn đến nhà chị lúc nào thì đến, chị không thể đuổi tôi đi, nói lời phải giữ lời."

"Cậu cũng chưa tránh đi, dựa vào cái gì muốn tôi giữ lời hứa?" Nói đến chuyện này, Ngô Song giận sôi máu.

Phương Thiếu Tắc kêu oan: "Chị chỉ nói tôi tránh đi, lại chưa nói không cho tôi đi ra. Tôi đã tránh rồi, chị không được chơi xấu!"

"Cậu......" Ngô Song bị lý luận vô liêm sỉ của hắn làm cho nghẹn họng, chỉ có thể giương mắt nhìn.

Phương Thiếu Tắc chiếm được tiện nghi, lập tức bắt đầu khoe mẽ: "Được, nếu sự việc đã xảy ra như vậy, chị cũng đừng để ý chi tiết mấy cái đó. Đi, tôi khẳng định sẽ không đi, chị yên tâm, tôi đường đường là nam tử hán, đã nói thích chị, chỉ cần chị không đồng ý, tuyệt đối tôi sẽ không chiếm tiện nghi của chị đâu."

Ngô Song nhìn vết thương ở chân của mình, trong lòng thầm suy tính, với sức chiến đấu của mình bây giờ, liệu có đánh chết hắn được không?

Phương Thiếu Tắc tiếp tục nói: "Lại nói, chị đang bị thương, ở một mình cũng không tiện, tôi không đi là vì chăm sóc cho chị."

"Cậu, chăm sóc, tôi?" Ngô Song cảm thấy, lời này từ miệng một tiểu thiếu gia không lo vấn đề cơm áo nói ra, nghe qua rất buồn cười.

"Đương nhiên tôi sẽ chăm sóc chị." Phương Thiếu Tắc tỏ vẻ đó là đương nhiên.

"Cậu chăm sóc tôi kiểu gì?" Ngô Song chỉ chỉ mớ quần áo lộn xộn, rồi mấy gói khoai lát ăn dở, chỉ đến mấy cái bánh ăn sáng còn thừa trên bàn, lại chỉ vào vải băng trên chân của mình, hỏi: "Cậu sẽ giặt quần áo, dọn dẹp phòng? Hay nấu cơm, thay băng gạt cho tôi? Cậu đang nói thật sao?"

"Ai nói là tôi không nói thật?" Phương Thiếu Tắc từ trên sô pha đứng lên, nói: "Tôi muốn chăm sóc chị, tuyệt đối giữ lời."

"Nếu cậu có thể làm được, tôi liền cảm tạ trời đất." Ngô Song trợn mắt với hắn.

"Nếu tôi làm tốt, có phải chị sẽ không đuổi tôi đi?"

"Nếu cậu làm tốt,chìa khóa nhà tôi sẽ đưa cho cậu." Ngô Song ngẩng đầu ưỡn ngực, cùng hắn giằng co, cô không tin tên thiếu gia sống trong nhung lụa này có thể làm được mấy việc này đâu.

"Được, nói chuyện giữ lời, chị thua chắc rồi!" Phương Thiếu Tắc nhìn về phía Ngô Song, mỉm cười định liệu trước cho cô.
       ______...______

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro