Thiết lập 145
"Thiết lập 145 - Happy Sweetheart's Day (16)"
"Cảm ơn anh, Đấng Sáng Tạo."
Ánh mắt cố chấp của Belphar như muốn xuyên qua lớp da, bướng bỉnh mà xuyên thẳng vào linh hồn của Thiện Tử Ngụy. Trong khoảnh khắc đó, hắn thậm chí cảm giác rằng cô không phải đang nói với Keather mà là đang nói trực tiếp với chính hắn!
Nụ cười trên môi cô... một nụ cười không thể dùng từ ngữ để miêu tả. Nó giống như một tín đồ quỳ gối, khao khát được chạm vào đôi tay đã viết nên kiệt tác hoàn mỹ kia. Đồng thời, cũng như kẻ tò mò muốn cầm dao mổ xẻ đại não hắn, để tìm ra dây thần kinh nào có thể biến cát thành vàng.
Một nỗi sợ hãi mơ hồ dâng lên, khiến Thiện Tử Ngụy theo bản năng muốn tránh ánh mắt của Belphar. Nhưng hắn đã quên rằng mình vẫn còn đang trong cơ thể tàn tật của Keather. Mỗi cử động nhỏ đều khiến đôi chân như muốn tách rời, và mồ hôi lạnh ngay lập tức rịn đầy trán.
Belphar lập tức lấy ra Novril, thành thạo giúp hắn uống thuốc.
"Anh không được làm mình mệt mỏi," Cô nói với chút trách móc.
Dưới tác dụng của thuốc, Thiện Tử Ngụy dần bình tĩnh lại. Hắn tranh thủ cơ hội này để đổi chủ đề:
"Tại sao tôi không ở bệnh viện?"
Nụ cười của Belphar thoáng ngừng lại, nhưng cô nhanh chóng đáp lại bằng câu trả lời quen thuộc:
"Bão tuyết quá lớn. Tôi không thể mạo hiểm đưa anh đi bệnh viện. Đừng lo lắng, tôi là một y tá, tôi sẽ chăm sóc anh thật tốt."
Thực tế, sau khi xem ba phần của bộ phim "10 ngày tình cảm bấp bênh", Thiện Tử Ngụy đã thuộc lòng nhiều lời thoại và biết rõ các kết cục. Ví dụ như khi hắn yêu cầu: "Tìm quản lý cho tôi,"
Belphar sẽ đáp lại rằng cô đã gọi điện nhưng đường bộ không thông.
Dựa trên những thông tin thu thập được, Thiện Tử Ngụy biết rằng hắn phải cố gắng chọn những lời thoại mà người chơi trước chưa nói. Thế nhưng, chỉ với câu:
"Ngươi thực sự rất thích hắn,"
Hắn đã lập tức kích hoạt một tình huống đầy nguy hiểm.
Dù chưa đến ngày thứ ba, Thiện Tử Ngụy đã nếm trải sự cuồng tín đáng sợ của vị "tín đồ" này.
Sự việc này chỉ khiến hắn càng tò mò hơn về 《X》, đặc biệt vì cuốn tiểu thuyết này chỉ xuất hiện vào ngày thứ hai. Nếu bỏ lỡ, hắn sẽ không còn cơ hội nhìn thấy nó nữa. Người chơi vào vai nam chính chỉ có thể thông qua các đoạn hội thoại ngắn với nữ chính để mường tượng về câu chuyện của 《X》.
Không chỉ vậy, vào ngày thứ tư, người chơi còn phải viết tiếp kết cục của 《X》. Thiện Tử Ngụy nhớ rõ người chơi trước đã thất bại trong việc làm hài lòng Belphar, dẫn đến việc bị cô—vị tín đồ điên cuồng—tấn công và phân xác.
Hắn có thể tưởng tượng rõ cảnh người chơi trước đầy bi phẫn:
"Ta chưa từng đọc qua 《X》! Ta cũng bất lực mà!"
Để tránh đi vào vết xe đổ, hắn biết mình phải tìm cách đọc 《X》 vào ngày thứ hai.
Tuy nhiên, ngày thứ hai lại không có bất kỳ lời thoại nào cho phép hắn yêu cầu 《X》 từ Belphar.
Sau trải nghiệm vừa rồi, Thiện Tử Ngụy nhận ra rằng các hành động trong trò chơi không bị giới hạn, và chúng có thể kích hoạt các đoạn cốt truyện. Nhưng cái giá phải trả lại rất lớn—đau đớn thực sự. Mỗi cử động nhỏ đều giống như có một cây kim thép đâm sâu vào cơ thể.
Không khó để hiểu tại sao các người chơi trước hầu hết đều nằm bất động trong ba ngày đầu tiên. Đến ngày thứ tư, họ mới có thể gượng dậy và hoạt động phần thân trên. Dường như đau đớn là cách trò chơi hạn chế hành động, và nó sẽ giảm dần theo thời gian.
Chỉ cần chịu được cơn đau, hắn hoàn toàn có thể dùng hành động để kích hoạt cốt truyện.
Thiện Tử Ngụy hít một hơi thật sâu, định giơ tay ra dấu xin 《X》, nhưng Belphar nhanh chóng ngăn lại.
"Anh không nghe tôi nói sao?"
Cô cười mỉm, nhưng giọng điệu lại ẩn chứa nguy hiểm:
"Đừng nghịch ngợm, hãy ngoan ngoãn một chút, được chứ?"
Không còn cách nào... nhưng vẫn còn một cơ hội.
Thiện Tử Ngụy yếu ớt mỉm cười với Belphar:
"Tôi đói bụng."
"A!" Belphar lập tức đứng dậy.
"Tôi đã chuẩn bị đồ ăn xong rồi. Chờ tôi vài phút, tôi sẽ hâm nóng lại."
Khi Belphar rời khỏi phòng, Thiện Tử Ngụy nhìn thoáng qua giao diện trò chơi. Đúng như hắn đoán, ngay khi cô rời đi, phần giao diện khóa lời thoại xuất hiện. Có vẻ như chỉ khi Belphar ở gần, hắn mới có thể sử dụng lời thoại để thúc đẩy tiến trình trò chơi.
Thiện Tử Ngụy liếc nhìn quyển tiểu thuyết mà Belphar cẩn thận đặt trên ghế, tựa như nàng sẽ không bao giờ để tác phẩm yêu thích của mình dính mỡ từ bếp.
Hít sâu, hắn đưa tay với lấy cuốn 《X》, nhưng cảm giác đau đớn xé toạc cơ thể ngay khi chạm vào gáy sách.
Đau quá! Mình làm gì phải đọc cuốn này? Không phải đây chỉ là một tiểu thuyết "chúa cứu thế" phổ thông sao? Nhưng... tại sao lại đau đến vậy?
Thiện Tử Ngụy đấu tranh giữa cơn đau và tò mò, cuối cùng mở sách ra. Dòng chữ đầu tiên đập vào mắt hắn là câu đề hiến đơn giản:
["Cẩn tặng Maria."]
Maria? Một cái tên quen thuộc nhưng vô cùng xa lạ. Thiện Tử Nguỵ nhìn cái tên này, rõ ràng chỉ là một cái tên nước ngoài bình thường, có lẽ là tên của mẹ đẻ chúa Giê- su. Nhưng tim hắn đập nhanh hơn, như thể có thứ gì đó ẩn giấu bên trong ký ức bị khóa kín. Hắn nhanh chóng lật qua trang đề hiến để đến mục lục và thẳng đến chương cuối cùng.
Nội dung chương cuối:
["Ngươi biết hiệu ứng Pygmalion* chứ?"
(*Hiệu ứng Pygmalion (hiệu ứng Rosenthal), là một hiện tượng tâm lý trong đó kỳ vọng của người khác có thể ảnh hưởng đến kết quả hoặc hiệu suất của một cá nhân.)
"Hình như cái đó là thần thoại." Một người còn sống sót đáp, hắn nuốt nước bọt, "Bây giờ không phải thời xưa nữa, ngươi...người thật sự có thể cứu vớt chúng ta ư?"
"Cứ cười đi."
Axe hỏi, nụ cười tựa như ánh mặt trời hoàn mỹ khiến người đối diện không thể rời mắt.
"Kỳ vọng và tán thành có thể sinh ra kỳ tích."
Giọng nói hắn trong trẻo dễ nghe, cảm tưởng như có thể phá lệ sở hữu âm u và hắc ám.
"Chỉ cần ngươi kỳ vọng, ta sẽ là kỳ tích của ngươi."]
Thiện Tử Ngụy cảm nhận từng dòng chữ như chính tay mình đã viết ra. Phong cách, cách chọn từ, tất cả đều quá quen thuộc. Trí não của hắn lóe lên suy nghĩ: "Cảm giác như đây là tác phẩm của mình!"
Thiện Tử Nguỵ lại lần nữa cảm thán "Role Play" ở mặt nhập vai, lúc trước chỉ bắt chước được case nhỏ của hắn, giờ đến cả "văn phong" của hắn cũng bắt chước được. Trong cảm giác quen thuộc, hắn cứ thế mà đọc hết.
Trang giấy còn lại càng lúc càng ít, Thiện Tử Nguỵ càng xem càng kinh hãi, cho dù đọc chương cuối cùng, hắn có thể cảm nhật được sức hấp dẫn trí mạng của Axe.
Nhưng điều khiến hắn rùng mình chính là nhân vật chính - Axe. Hắn ta là một thiên tài cả về IQ lẫn EQ, nhưng mọi hành động và cảm xúc đều được điều khiển bởi logic, chứ không phải bản năng. Axe cười, khóc, yêu, tất cả chỉ là một trò chơi được dựng lên. Đáng sợ hơn, hắn còn được tôn vinh như một chúa cứu thế. Thật ra, mọi thứ với Axe đều chẳng có ý nghĩa gì, mọi người đều bị hắn đùa bỡn rồi vỗ tay tán thưởng, ngoài mặt hắn cưới thân thiện: "Cứ cười đi." thật ra lại coi thường hết thảy—Thế giới này tất cả đều là trò chơi, mọi người đều tham gia nó, cứ vậy mà cười đến vui vẻ.
Tuy nhiên, kết thúc của Axe lại là cái chết, bị xe đâm khi cố cứu một chiếc ô tô mất lái. Một cái chết bi tráng nhưng đầy khiên cưỡng, tựa như tác giả buộc phải "xóa sổ" hắn.
Thiện Tử Nguỵ căn bản không tưởng tượng được một người như thế sẽ làm ra chuyện như vậy. Hiển nhiên, Keather cũng không nghĩ tới, vì thế Axe lật đổ chế độ cũ ở Eden, mọi người đều xem hắn là chúa cứu thế.
Trang cuối cùng khắc sâu dòng chữ:
[....Cuối cùng, mọi người đều đau khổ, họ đem thủ lĩnh vĩ đại nhất của họ mai táng ở vùng ngoại ô, rơi lệ trên bia mộ khắc chữ tưởng nhớ:
"Phần tế dê con ở nơi nào? - Ở đây."
"Fin."]
Tim Thiện Tử Ngụy nặng trĩu. Hắn không rõ mình đang sợ hãi điều gì - là cú sốc Axe bị giết, hay viễn cảnh Belphar phát điên khi đọc đến kết cục này?
"—— Anh lại không nghe lời."
Giọng nói mềm mại nhưng đầy lạnh lùng vang lên từ cửa. Thiện Tử Ngụy quay lại, thấy Belphar đang bưng mâm đứng đó, nhìn hắn với ánh mắt khó đoán.
"Anh... không nên động vào sách của tôi."
Sợ hãi lấn át, Thiện Tử Ngụy vội khép cuốn sách có cảnh Axe chết ở cuối lại. Hắn cố gắng tỏ ra yếu ớt, hy vọng Belphar sẽ mềm lòng và đưa thêm thuốc giảm đau. Nhưng lần này, nàng không nhân nhượng.
"Tôi sẽ không cho anh thuốc." Cô bước đến gần, đặt mâm xuống ghế. "Ngươi phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình, không phải sao?"
Hắn nuốt khan, cảm giác bị siết chặt bởi ánh mắt lạnh lẽo. "Tôi... sau này còn có thể đi được chứ?"
Belphar nở nụ cười đầy thỏa mãn, một nụ cười chứa đựng sự chiếm hữu tuyệt đối. "Tất nhiên. Cánh tay của ngươi cũng sẽ ổn. Chỉ cần ngoan ngoãn tĩnh dưỡng đi, trên thế giới này, không ai sánh được với một nhà văn vĩ đại như ngươi."
Trong giọng nói nỉ non ngọt ngào của Belphar, Thiện Tử Nguỵ lại thiếp đi.
Tiếp theo là ngày thứ ba kinh khủng nhất....
Trong giấc ngủ mơ hồ, Thiện Tử Ngụy cảm giác ánh mắt lạnh lẽo dõi theo mình. Khi mở mắt, Belphar, nữ chính ngày thứ ba hắc hoá đã đứng bên giường, mặt trắng bệch và ánh nhìn điên cuồng.
"Anh đáng chết! Axe không thể chết được!"
Giọng nàng vỡ òa trong cơn giận dữ, giống như một con thú hoang mất kiểm soát. Cái loại điên cuồng này chọc thẳng vào thần kinh của Thiện Tử Nguỵ, khiến hắn quên mất rằng đây chỉ là phim, như con thỏ ngốc bị ánh đèn xe chiếu vào, hắn thở dốc mà đối diện với Belphar đang điên cuồng
"Hắn không thể chết được, Axe không thể chết!"
Thiện Tử Nguỵ có thể khẳng định, mạng sống của hắn được quyết định bởi lời nói của hắn trong ba mươi giây tới. Mãi đến giờ, hắn mới có thời gian để đổi mới giao diện trò chơi.
[Thiết lập 11: Bạn diễn lại "10 ngày tình cảm bấp bênh" ngày thứ ba ( 00:14:04)]
[Lời kịch (0/5): Axe là tự sát/ Tôi cảm thấy sợ hãi/ Bây giờ là khi nào/ Tôi không có giết hắn/ Cho tôi ít Novril/ Axe thoát khỏi khống chế của tôi/ Tinh thần của Axe vĩnh viễn tồn tại/ Ví tiền của tôi đâu/ Tìm quản lý cho tôi/ Thời đó, tai nạn giao thông khó mà sống nổi]
—Liếc mắt nhìn thôi là thấy toàn lời kịch tìm chết rồi, má nó!
Tay Belphar mở ra nắm tại càng lúc càng nhanh, Thiện Tử Nguyj sợ mình lại nói bậy dẫm mìn, đặc biệt trong tình huống này sẽ chết bất đắc kỳ tử, Vì thế, hắn bắt chước mấy người chơi trước nói:
"Ở thời đại đó, bị tại nạn giao thông khó mà sống sót." Thiện Tử Ngụy hoảng loạn, cố gắng trấn an: " Tinh thần của Axe... Axe vĩnh viễn tồn tại."
"Tôi không cần tinh thần của hắn! Tôi muốn hắn sống!" Nàng hét lớn, nện tay xuống giường, ánh mắt đỏ ngầu như thiêu đốt linh hồn hắn. "Anh tạo ra hắn, vậy mà anh lại giết hắn!"
Nghiệp hoả giống như muốn đốt cháy Thiện Tử Nguỵ, tín đồ điên cuồng chỉ trích khiến hắn rơi vào kí ức, Thiện Tử Nguỵ cảm thấy thái dương giật giật, kết cục của 《X》vẫn khiến cảm xúc nào đó từ dạ dày bốc lên đến cùng, đầu bị thứ gì đó đè nén, sắp tan vỡ.
Thiện Tử Ngụy tuyệt vọng, thốt lên trong run rẩy: "Tôi không giết hắn!"
Belphar còn hét lớn hơn; "Nếu anh không giết hắn, ai có thể cơ chứ?!"
"Axe vượt qua khống chế của tôi." Thiện Tử Nguỵ mồ hôi lạnh đầm đìa mà thở hổn hển, tham khảo mấy người chơi trước đó diễn, tiếp theo hắn hẳn nên dùng "Axe là tự sát" để diễn lại cốt truyện, nhưng lời nói ra lại là: "Tôi thấy sợ..."
"Anh sợ? Sao anh lại sợ?" Tín đồ thì thầm, "Anh là thượng đế của Axe, một câu nói của anh có thể quyết định sống chết của hắn."
Cô lộ ra biểu tình cổ quái, cười như mẹ hiền, thoạt nhìn cứ tường cô đã ổn định cảm xúc, nhưng mà cô thế này còn khiến Thiện Tử Nguỵ sợ hơn cả lúc nãy. Thiện Tử Nguỵ kinh hoảng mà nhìn Belphar cười vô cảm, giao diện lời thoại sau khi hắn nói xong năm câu đã bị khoá, giờ hắn đã không còn lời kịch nào để đối phó với cuồng tín đồ trước mắt này, may mà đối phương cũng không cần hắn đáp lại.
"Đúng vậy, thượng đế ở chỗ của ta mà, ta sẽ không mất đi Axe..."
Belphar lẩm bẩm một mình, cô động đậy, cứng ngắc đi ra khỏi phòng như một khối thi thể, "răng rắc" khoá cửa lại.
Thiện Tử Ngụy căng thẳng đến mức thần kinh như dây đàn, nhưng khi nghe âm thanh "răng rắc", sự căng thẳng ấy bỗng chùng xuống. Hắn còn chưa kịp cảm nhận được cảm giác sống sót từ chỗ chết, thì đôi mí mắt tựa như bị ai đó kéo màn che xuống, đưa hắn chìm vào một mảng bóng tối mịt mù.
Ngày thứ tư đã đến đúng hạn.
Vì cốt truyện của ngày thứ ba thực sự quá kịch tính và căng thẳng, Thiện Tử Ngụy, khi tỉnh lại vào ngày thứ tư, không lập tức mở mắt. Hắn nằm im, cố găng sắp xếp lại dòng suy nghĩ. Theo như diễn biến dự kiến, ngày thứ tư chủ yếu xoay quanh việc Belphar cưỡng ép hắn tiếp tục viết cuốn 《X》. Hắn đã đọc qua chương cuối cùng của cuốn sách này và biết rằng nội dung không phải là giả. Chỉ cần vượt qua được ngày thứ tư, thì đến ngày thứ năm, theo kịch bản, sẽ xuất hiện chuỗi lời thoại mang phong cách "Vì chúc mừng Axe sống lại, chúng ta tổ chức bữa tối dưới ánh nến". Khi đó, hắn có thể bỏ thuốc vào rượu của Belphar. Đã có bài học từ người chơi trước, hắn biết chỉ cần di chuyển ngọn nến ra chỗ khác khi hành động, tất cả sẽ ổn thoả.
Ý nghĩ về việc chỉ còn hai ngày nữa là có thể thoát khỏi móng vuốt của Belphar khiến Thiện Tử Ngụy không khỏi xúc động. Hắn mở bừng mắt, nhưng thứ hắn nhìn thấy lại là một bất ngờ lớn:
【 Thiết lập 11: Bạn tiếc nuối nhận được thông báo từ rạp chiếu phim rằng, do sự cố truyền phát, toàn bộ cuộn phim của 《10 ngày tình cảm bắp bênh》 từ ngày thứ tư trở đi đã bị hư hỏng. 】
【 Thiết lập 12: Bạn đã tái hiện ngày thứ tư của 《10 ngày tình cảm bắp bênh》 và thành công chạy thoát. (00:28:13) 】
。・:*:・゚★,。・:*:・゚☆
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro