CHƯƠNG 8: BÁNH KHOAI TỪ ĐẬU ĐỎ (1)
Khám xong bệnh nhân cuối cùng thì cũng đã hoàng hôn.
Làm việc ở bệnh viện tư nhân thì tan làm khá sớm, chỉnh sủa xong tài liệu, đóng máy vi tính lại, Hoắc Trạch Tích ngồi trên ghế, nhắm mắt, mệt mỏi xoa xoa hai bên trán.
Cửa đột nhiên bị mở ra, Hoắc Trạch Tích cũng mở mắt, nhìn thấy nụ cười không rõ của Lưu Du, cau mày: "Không biết gõ cửa à?"
"Đâu phải làm chuyện mờ ám bên trong, cậu gắt gỏng làm gì?"
Hoắc Trạch Tích không để ý tới anh ta, đứng lên chuẩn bị cởi áo khoác xuống.
Lưu Du cầm điện thoại di động lại gần, nhoẻn miệng cười, mặt đầy gian manh: "Tớ đã nhớ ra người cùng cậu ăn cơm ngày đó là ai rồi!"
Cầm áo của mình mặc vào, Hoắc Trạch Tích đi tới bồn rửa mặt cúi đầu rửa tay: "Ai?"
Lưu Du đưa điện thoại đến trước mặt Hoắc Trạch Tích, Hoắc Trạch Tích rửa tay xong cẩn thận lau chùi, xoa đều nước khử trùng lên tay rồi mới ngẩng đầu nhìn về màn hình.
Là bìa của một video, nữ sinh đứng dưới bóng cây hoa anh đào, mặc cái váy màu hồng.
Nhan Tiêu!
Hoắc Trạch Tích tùy ý dời tầm mắt, mặt không biểu tình lau tay.
Lưu Du nhìn dáng vẻ vô tình của Hoắc Trạch Tích, thất thanh: "Cậu đã biết từ sớm rồi à?"
"Biết cái gì?"
"Nhan Tiêu chính là Tiểu Nhan." Lưu Du kích động.
Hoắc Trạch Tích dừng một chút, sau đó ngẩng đầu, dùng biểu tình "Cậu có bị bệnh không" nhìn Lưu Du.
Nhìn phản ứng của Hoắc Trạch Tích, có lẽ anh còn chưa biết, chắc còn hiểu lầm. Lưu Du sắp xếp lời nói, giải thích: "Nhan Tiêu là người phát những video khiêu vũ trên mạng, Tiểu Nhan là tên cô ấy dùng trên mạng, hiểu không?"
Không hiểu, cũng không có hứng thú muốn nghe, Hoắc Trạch Tích chọn trọng điểm rồi nhàn nhạt hỏi: "Rất nổi tiếng à?"
"Đúng vậy, có rất nhiều trạch nam tơ tưởng cô ấy. Thật là, không những dễ thương mà còn có chân dài eo thon..."
Lời Lưu Du nói ngày càng không đứng đắn, Hoắc Trạch Tích hơi nhíu mày: "Được rồi."
"Chờ một chút, cho cậu xem video khiêu vũ của cô ấy, rất dễ thương." Lưu Du vừa nói vừa mở video, là cái tối qua Nhan Tiêu vừa đăng [ Tôi đã rơi vào bể tình ]. Mới chưa được một ngày mà lượt xem đã hơn mười ngàn, bình luận kín đến nổi gió thổi cũng không lọt.
Video hiện lên một vóc dáng nhỏ bé khác với bên ngoài, Hoắc Trạch Tích không quen với cô nàng nhảy nhót ở trên mạng này, lại cau mày: "Này là cái gì?"
Lưu Du: "Cậu không hiểu đâu! Trạch nam rất thích xem!"
Hoắc Trạch Tích nhìn qua mấy cái bình luận:
"Đôi chân này tôi có thể chơi một năm."
"Đây là bạn gái tôi."
"Đừng có đụng vào vợ tôi."
.....
Thu hồi ánh mắt, Hoắc Trạch Tích không tính nhìn nữa, cầm chìa khóa định đi ra ngoài.
Lưu Du kéo lại: "Ê ê, cậu không muốn nói gì à?" Bề ngoài là một cô gái hiền lành, hay trên Internet là người được yêu mến.
Hoắc Trạch Tích rũ mắt sửa lại cổ tay áo, giọng nói thản nhiên: "Nói gì?"
Lưu Du thán phục với sự lạnh lùng của Hoắc Trạch Tích: "Nhan Tiêu đó!"
Dừng hai giây, Hoắc Trạch Tích tùy ý mở miệng: "Là cô em gái nhỏ."
Lưu Du giống như muốn cười: "Cô ấy nhỏ hơn cậu năm tuổi thôi, chỗ nào giống em gái nhỏ?"
"Chỗ nào cũng giống."
Lùi lại câu "chỗ nào cũng nhỏ", Lưu Du tựa như bừng tỉnh, lắc đầu chậc chậc: "Tớ biết tiểu tử cậu thích loại ngực lớn, có phải hay không?"
Động tác chỉnh cổ áo của Hoắc Trạch Tích ngừng lại, không giận ngược lại cười: "Cậu nghĩ là ai cũng như cậu à?"
"Ha ha, tớ mới là người không thích ngực to ấy, tớ chỉ thích kiểu người nghèo nàn vòng một như Nhan Tiêu, hơn nữa còn học khiêu vũ, tay chân mềm mềm kiểu gì cũng có thể..."
"Đừng có nói bậy bạ như vậy trước mặt tớ." Hoắc Trạch Tích cảnh cáo, ngắt lời Lưu Du.
Lưu Du nhướng mày: "Vậy cậu giời thiệu cô ấy cho tớ đi."
Hoắc Trạch Tích lấy đồ đạc đi ra cửa, giọng nhạo báng: "Tớ sẽ không đẩy cô ấy tới hố lửa."
"Mọe cậu! Ai là hố lửa?"
...
Thứ bảy về nhà, Nhan Tiêu ngủ cả một buổi trưa, tỉnh lại phát hiện trong nhà không còn người nào.
Cô xoa tóc đi vào bếp tìm đồ ăn, ngay cả bữa sáng cũng không còn. Gọi điện thoại hỏi, cả ba mẹ đều đi đám cưới, buổi tối mới về.
Dù sao đã là buổi trưa, không cần ăn sáng, chờ tí nữa gọi Pizza ăn đỡ vậy.
Suy nghĩ, Nhan Tiêu chỉ tùy ý rửa mặt, tóc vểnh lên cũng lười sửa, ăn mặc xuề xòa xuống lầu mua đồ ăn vặt.
Bởi vì thường xuyên ghé, nhân viên trong Family Mart đều biết Nhan Tiêu, gật đầu chào hỏi.
Nhan Tiêu ngoắc ngoắc tay, cười nói mấy câu rồi đi vào siêu thị lựa đồ.
Cô chọn đồ ăn không cần đắn đo gì, trực tiếp thấy đồ nào ngon là quét qua bỏ vào giỏ.
Đứng trước tủ lạnh lựa sữa chua, cô lùi về phía sau hai bước, đột nhiên cảm giác như đụng vào ai đó, định xoay người nói xin lỗi thì nhìn thấy người đằng sau, cô lập tức sợ ngây người.
Hoắc Trạch Tích?
Cô trợn to hai mắt, đầu óc cũng ong lên một tiếng.
Hoắc Trạch Tích mặc áo khoác chống gió mỏng, tóc vén tùy ý, mặc dù đơn giản nhưng lại rất có khí chất, khiêm tốn mà không mất vẻ đẹp trai.
Xoay người nhìn thấy Nhan Tiêu, mắt Hoắc Trạch Tích thoáng qua vẻ ngạc nhiên rồi rất nhanh biến mất, hỏi: "Nhan Tiêu?"
Đã hơn một tuần lễ không nhìn thấy anh, không chút chuẩn bị mà gặp được, Nhan Tiêu cảm thấy như đang mơ, ngạc nhiên mừng rỡ lại khẩn trương. Cô muốn hỏi "sao anh lại tới đây", lại muốn nói rõ "Nhà tôi rất gần chỗ này". Cuống cuồng, hỗn loạn nên thành ra: "Sao anh lại tới gần nhà tôi?"
Hoắc Trạch Tích bị cái vấn đề nhà ở này làm không giải thích được, theo thói quen liếm môi, chậm rãi nói: Ba mẹ tôi vừa dọn nhà tới gần đây."
Nhan Tiêu gật đầu một cái: "À, vậy anh cũng ở gần đây?"
"Mỗi cuối tuần tôi sẽ đến chơi."
Cô không nhịn được cười vui tươi, thì ra là nhà ba mẹ anh ở gần nhà cô, giống như có câu "Gần quan được ban lộc"...
Cô vẫn còn đang mặc bộ đồ ngủ tai thỏ hồng, tóc mái vểnh lên mấy cọng, không biết gì tự đứng cười đến ngơ ngẩn.
Hoắc Trạch Tích nhìn cô, cười một cái: "Cuối tuần không cần đi học à?"
"Ừ, không bận rộn thì về nhà."
Nhan Tiêu để ý thấy Hoắc Trạch Tích chỉ lấy một hộp kẹo mềm và một chai nước suối, đang tò mò không lẽ anh còn thích ăn ngọt, đột nhiên nghe được ngoài cửa có người kêu tên anh.
Là giọng của phụ nữ.
Hai người cùng nhìn về phía cửa, là một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, một tay ôm đứa bé khoảng hai, ba tuổi. Cô gái kia nhìn thấy Hoắc Trạch Tích đứng bên cạnh Nhan Tiêu thì nhìn cô vài giây, ánh mắt nhìn cả hai người tìm tòi nghiên cứu.
"Sao lâu thế?" Cô gái kia cuối cùng cũng thôi nhìn hai người, hỏi Hoắc Trạch Tích.
Giọng rất tùy ý, Nhan Tiêu ý thức được chuyện gì, đáy lòng lạnh băng. Nhìn rất giống một nhà ba người cùng đi siêu thị.
"Gặp được bạn." Hoắc Trạch Tích nói không nghe ra ngữ điệu gì.
Người phụ nữ kia nhìn Nhan Tiêu cười chào hỏi nhưng cô cười không nổi, cứ đứng đờ ở đấy.
Thằng bé trong ngực người phụ nữ đột nhiên khóc ré lên, hai cái tay bé nhỏ cứ vung trong không trung. Hoắc Trạch Tích đưa hộp kẹo đưa thằng bé, nó ôm hộp kẹo trong tay rồi nín khóc, khóe mắt còn long lanh.
Nhan Tiêu giống như bị sét đánh, đứng lặng ở chỗ đó, trong đầu trống không.
Người phụ nữ nói với Hoắc Trạch Tích mấy câu, đột nhiên đưa đứa con nít cho anh bế rồi xoay người đi.
Hoắc Trạch Tích ôm thằng bé đứng ở cửa, vừa quay đầu đã nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Nhan Tiêu.
Hoắc Trạch Tích nghi ngờ cau mày, gọi cô.
Nhan Tiêu phục hồi tinh thần, xách giỏ đi tới, không biết trên mặt mình bây giờ là biểu cảm gì, cũng không biết mình đang nói gì, bật thốt lên: "Sao lần trước anh nói mình còn độc thân?"
Giọng của cô không nhỏ, mấy người bên trong siêu thị nghe tiếng quay đầu nhìn bọn họ, Hoắc Trạch Tích cũng ngơ ngẩn.
Như rơi vào trong sương mù, Hoắc Trạch Tích im lặng một hồi mới chần chừ lên tiếng: "Ý cô là sao?"
Đứa bé trai căn bản không để ý bọn họ nói gì, chỉ quan tâm hộp kẹo trong ngực, khui nửa ngày mà chưa ra, giơ hộp kẹo ra nhờ giúp đỡ: "Cậu ..."
Cậu... Cậu?
Nhan Tiêu lần nữa cứng ngắc, một lúc lâu sau mới bừng tỉnh, thần kinh căng thẳng dần xịu xuống.
Cô quá bất ngờ, cái gì cũng không nói nổi, tiềm thức cũng cảm thấy mình sợ nghe câu trả lời.
"Xin lỗi, vừa rồi tôi..." Cô không biết giải thích thế nào, phản ứng vừa rồi của cô không hề che giấu, hoàn toàn mất khống chế sợ Hoắc Trạch Tích sẽ nhìn ra.
"Không có gì." Hoắc Trạch Tích rũ mắt nhìn xuống.
Xách túi đồ vừa mua, cả hai rời khỏi siêu thị. Trải qua chuyện vừa rồi, bầu không khí hơi mất tự nhiên. Cô chủ động nói chuyện với Hoắc Trạch Tích: "Anh có chị hay là em gái?"
Anh mở hộp kẹo ra cho đứa bé, nhàn nhạt: "Em gái."
Cô nhớ khi còn nhỏ chưa từng nhìn thấy em gái của anh, tò mò: "Em gái ruột?"
"Ừ, khi còn bé ở với bà nội, sau đó mới ở chung."
"Chị ăn kẹo ~" đứa bé trai đột nhiên lấy từ trong hộp ra một viên kẹo màu hồng, nắm trong bàn tay đưa cho Nhan Tiêu.
Nhận lấy viên kẹo kia mà Nhan Tiêu cảm thấy thụ sủng nhược kinh, lúc này mới phát hiện thằng bé rất dễ thương, lông mi thật dài, mặt tròn, mắt to, giống như búp bê.
"Con tên là gì?" Nhan Tiêu hơi cúi đầu, đến gần cánh tay Hoắc Trạch Tích, mở miệng cười hỏi đứa bé.
"Gia Gia, năm nay ba tuổi." Thằng bé trả lời, lại chú tâm vào hộp kẹo.
Nhan Tiêu không nhịn cười được, Hoắc Trạch Tích lấy mất hộp kẹo trong tay đứa nhỏ, giọng nói dạy bảo: "Hỏi tên con, sao con không trả lời?"
Thằng bé bị lấy mất hộp kẹo, nói gấp gáp: "Con tên Lục Tư Gia."
Bầu không khí gượng gạo bị đứa nhỏ khuấy động, dễ thở hơn một chút.
Nhan Tiêu bị chọc cho bật cười: "Gia Gia, gọi dì là dì Nhan đi."
Mới vừa rồi nó kêu cô là chị, cô thấy thật ngại, kêu Hoắc Trạch Tích là cậu mà kêu cô là chị, vậy không phải là cô nhỏ hơn Hoắc Trạch Tích một bậc sao?
Gia Gia không nháy mắt nhìn chằm chằm Nhan Tiêu, có chút chần chừ, cuối cùng vẫn: "Chị!"
Nhan Tiêu lắc đầu, lặp lại: "Dì!"
Hoắc Trạch Tích nhìn dáng vẻ kiên định của cô, khẽ cau mày: Nữ sinh đều mong người khác kêu mình trẻ, cô lại cố chấp muốn mình già đi.
"Chị." Gia Gia vẫn cố chấp gọi chị.
Nhan Tiêu cắn cắn môi, một chữ đánh vần: "Dì ---- "
Cảm giác như nhìn hai đứa trẻ cãi nhau, Hoắc Trạch Tích không nhịn được đổi cánh tay ôm đứa trẻ, kéo thằng bé cùng Nhan Tiêu cách xa nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro