NT4: Một chút cáu kỉnh (Hương vị chua ngọt, phiên bản Đào Trác khóc nhè)
Sau khi tốt nghiệp thạc sĩ về nước, hai người định cư ở Thâm Quyến. Đào Trác làm phát triển game, còn Nghiêm Dụ làm giao dịch định lượng*.
(*) Giao dịch định lượng 量化交易: Quant Trading (Quantitative Trading), hay giao dịch định lượng, là phương pháp sử dụng các thuật toán và chương trình máy tính dựa trên các mô hình toán học để xác định cơ hội mua và bán trên thị trường chứng khoán.
Công ty của hai người không đến nỗi cách xa nhau tận chân trời góc bể, nhưng cũng có một khoảng cách nhất định. Thêm vào đó, công việc của Nghiêm Dụ không có giờ giấc cố định, nên họ sống những ngày tháng sáng cùng nhau ra khỏi nhà, tối mỗi người tự về. Có cơ hội thì cùng nhau ăn cơm, không có cơ hội thì tự giải quyết.
Có lần Đào Trác nhận xét rằng, cuộc sống này trông giống như họ đang thuê chung nhà vậy. Tối hôm đó cậu lập tức bị Nghiêm Dụ lôi vào phòng, sáng hôm sau tỉnh dậy đau ê ẩm cả lưng, suýt nữa thì không dậy nổi.
Đào Trác vội vàng sửa lời: "Không phải bạn cùng nhà, là bạn trai. Không ai lại lên giường làm tình với bạn cùng nhà cả."
Nghiêm Dụ nhìn cậu, gật đầu bổ sung: "Không phải bạn trai, mà là..." Hắn đã sớm thay đổi biệt danh của Đào Trác trong điện thoại từ "bạn trai" thành hai chữ khác.
Đào Trác ngay lập tức bịt miệng hắn lại, ý là dám nói ra thử xem.
Nghiêm Dụ để mặc cậu bịt miệng, yên lặng mỉm cười nhìn cậu. Hắn cảm thấy Đào Trác sao mà đáng yêu thế, rõ ràng đã ở trong một "cuộc hôn nhân trên thực tế" rồi, vậy mà đôi khi vẫn ngây thơ như hồi mười sáu, mười bảy tuổi.
Rồi Nghiêm Dụ hôn nhẹ vào lòng bàn tay Đào Trác.
Từ ngày hôm đó, Nghiêm Dụ đã điều chỉnh lại lịch làm việc của mình. Mỗi tuần dù bận đến mấy hắn cũng sẽ dành ra hẳn một ngày cho Đào Trác.
Tính tình của Nghiêm Dụ thế nào, Đào Trác là người rõ nhất. Hắn là kiểu người nhìn thì trầm lặng, ôn hòa lễ độ, nhưng thực ra lại rất có nguyên tắc và không dễ dàng nhượng bộ, nhất là trong công việc.
Tô Việt Đình và Nghiêm Dụ làm cùng ngành, thường xuyên qua lại thân thiết. Thỉnh thoảng, cậu ta lại kể vài câu chuyện thú vị về Nghiêm Dụ cho Đào Trác nghe. Có lần, cậu ta nhắc đến một chuyện, kể rằng mấy hôm trước Nghiêm Dụ mắng một thực tập sinh khóc.
Đào Trác rất ngạc nhiên, nói không thể nào. Tuy Nghiêm Dụ đúng là người thẳng tính, nghĩ gì nói nấy, nhưng hắn luôn biết giữ chừng mực và sẽ giữ thể diện cho người khác.
Tô Việt Đình nói không biết, mày hỏi thử xem, biết đâu có uẩn khúc gì đó.
Hôm đó Đào Trác về nhà, cậu bất ngờ phát hiện Nghiêm Dụ đã về trước, đang đứng ninh canh trong bếp.
Nghiêm Dụ không thích mang công việc về nhà. Vì hắn nghĩ rằng một khi đã bước vào nhà, thì toàn bộ thời gian của hắn, bao gồm cả con người hắn, đều chỉ thuộc về Đào Trác.
Nhưng vì tính chất công việc, điều này cũng không thể trách hắn được. Nghiêm Dụ thường ăn chưa xong đã phải vào phòng nghe điện thoại, hôm nay cũng vậy. Hắn không bao giờ đóng cửa hoàn toàn, mà luôn chừa ra một khe hở để phòng trường hợp Đào Trác có việc cần tìm.
Đào Trác ngồi đó xới cơm, nghe loáng thoáng từ trong phòng vọng ra vài câu rời rạc, hình như đang nói chuyện về thực tập sinh. Dường như ai đó đang xin xỏ cho thực tập sinh, còn Nghiêm Dụ thì từ chối thẳng thừng, giọng điệu có phần hơi khó chịu.
Bầu không khí rất căng thẳng, hai bên nhanh chóng cãi nhau. Nghiêm Dụ khép cửa lại thêm chút nữa, Đào Trác nghe thấy vậy chỉ biết nhún vai, cúi đầu húp canh.
Lúc Nghiêm Dụ nghe điện thoại xong đi ra, Đào Trác đã gần húp hết bát canh. Thật ra cậu không thích ăn canh lắm, bình thường toàn phải để Nghiêm Dụ giục ba bốn lần. Nhưng Đào Trác rất biết nhìn sắc mặt, hôm nay cậu quyết định ngoan ngoãn một chút.
Cậu im lặng ăn hết phần thịt nạc, rồi lấy đũa gắp từng cọng nấm đông trùng hạ thảo ra ăn. Nghiêm Dụ chú ý thấy sự ngoan ngoãn của Đào Trác, nhướng mày, cố ý nói: "Chưa ăn hết kỷ tử kìa."
Đào Trác khẽ "Ơ" một tiếng, nói: "Trước đây không cần phải ăn mà."
Nghiêm Dụ giữ vẻ mặt thản nhiên: "Bây giờ phải ăn."
Đào Trác không còn cách nào, đành nhặt kỷ tử bỏ vào miệng, nhăn mặt nhai.
Nghiêm Dụ thấy dáng vẻ cẩn thận của cậu trông thật buồn cười, nhìn một lúc mới giải thích: "Tô Việt Đình lại nói linh tinh gì với bạn à? Thực tập sinh đó là con ông cháu cha. Là con ông cháu cha thì cũng thôi đi, còn lắm trò. Anh không muốn những người có tiềm năng trong nhóm bị cậu ta chèn ép." Cho nên đã sa thải cậu ta rồi.
Đào Trác "ồ" một tiếng, đã hiểu, nói: "Vừa rồi bạn nói chuyện hung dữ quá."
Nghiêm Dụ liếc nhìn Đào Trác: "Anh đâu có hung dữ với bạn, bạn sợ gì chứ."
Đào Trác phản đối: "Ai nói, trước đây bạn đã hung dữ với em rồi..."
Nghiêm Dụ nhướng mày: "Lần đó là lỗi của ai?"
Đào Trác nghĩ một lúc, không nói gì nữa.
Ngoài "lần đó" ra, Nghiêm Dụ thật sự chưa bao giờ hung dữ với cậu, thậm chí họ cũng chẳng mấy khi cãi nhau. Thỉnh thoảng tâm trạng lên xuống có chút xích mích nhỏ, cũng là Nghiêm Dụ chủ động đến dỗ dành, hai người rất nhanh đã làm lành.
Nghiêm Dụ không tiếp tục chủ đề này nữa, nói: "Đừng chọc mấy quả kỷ tử nữa, không muốn ăn thì thôi." Tuy kỷ tử tốt cho sức khỏe, bổ máu bổ khí, hắn rất mong Đào Trác ăn nhiều một chút để bồi bổ cơ thể. Nhưng nếu Đào Trác thực sự không thích, Nghiêm Dụ cũng chưa bao giờ ép buộc cậu.
Đào Trác lại lắc đầu, nhai kỷ tử nuốt xuống, cảm nhận được sự thiên vị mà Nghiêm Dụ dành cho mình, vui vẻ nói: "Không sao, em đột nhiên phát hiện ra nó cũng khá ngọt."
Chỉ cần không phải vấn đề mang tính nguyên tắc, hầu hết các trường hợp đều là Nghiêm Dụ nhượng bộ trước. Hắn sẽ chủ động đến dỗ dành Đào Trác, cho đến khi Đào Trác hài lòng mới thôi.
Nhưng nếu đó là vấn đề mang tính nguyên tắc, mà Đào Trác lại liên tục phạm lỗi, thì Nghiêm Dụ sẽ không dễ đối phó lắm—ví dụ như chuyện "lần đó" mà hắn đã nhắc đến.
Đào Trác rất dễ bị ốm, nhất là khi giao mùa hoặc lúc dịch cúm hoành hành. Mỗi năm, cậu đều bị cảm sốt vài lần, hơn nữa lại còn rất thích cố chịu đựng, ngại uống thuốc. Cậu cho rằng chỉ là bệnh vặt, cơ thể sẽ tự khỏi, Nghiêm Dụ nói thế nào cũng không nghe.
Có một năm khi cả hai vẫn còn đi học, Nghiêm Dụ ra nước ngoài trao đổi, còn Đào Trác thì đang bận rộn với cuộc thi lập trình. Ngày nào cậu cũng thức khuya, dựa vào cà phê để duy trì sự sống, một ngày chỉ ăn hai bữa.
Do chênh lệch múi giờ, cả hai cũng đều rất bận rộn, nên mỗi ngày hai người chỉ gọi một cuộc gọi video. Lúc gọi điện thoại thì trên tay vẫn ôm máy tính.
Qua video, Nghiêm Dụ nhìn thấy sắc mặt Đào Trác nhợt nhạt, môi khô nứt nẻ. Hắn không khỏi nhíu mày, bảo Đào Trác đi ngủ sớm, uống nhiều nước và bổ sung vitamin, đừng thức khuya nữa.
Nói mãi một hồi Đào Trác mới miễn cưỡng bò dậy đun nước, nhưng cuối cùng cậu cũng không uống thuốc.
Nghiêm Dụ lại nhắc nhở cậu nhớ ăn đúng bữa, trời lạnh nhớ mặc thêm áo, đừng làm việc quá sức. Đào Trác nghe tai này lọt tai kia, miệng thì cứ ừ ừ ừ được được được. Cậu tự cho rằng mình mới hai mươi tuổi, còn khỏe mạnh, không thể nào bị bệnh, hoàn toàn không để tâm đến lời dặn dò của Nghiêm Dụ.
Cứ như vậy, cậu quay cuồng làm việc liên tục. Rồi một hôm cậu vừa bước vào thư viện, "bịch" một cái, ngã xuống đất.
Lúc tỉnh lại thì Đào Trác đã ở trong bệnh viện, thầy hướng dẫn lo lắng cuống cuồng.
May mà không có chuyện gì nghiêm trọng, chỉ là do thức đêm nhiều quá. Kết quả các xét nghiệm đều bình thường, chỉ đơn giản là thiếu máu não do nghỉ ngơi không đủ.
Đào Trác đúng là kiểu không thấy quan tài không đổ lệ. Sau cú ngã này, cậu mới hoảng sợ, hỏi bác sĩ vậy tại sao ngực tôi lại đau?
Sắp chết rồi đấy, bác sĩ bực bội nói, cứ tiếp tục thức đi, thức đến lúc nào tim bị bệnh thì cậu mới vừa lòng.
Đào Trác lập tức không dám ho he, bác sĩ bảo cậu nghỉ ngơi cho tốt. Đào Trác nhờ Thiện Vũ thanh toán viện phí giúp mình.
Khi ấy Lâm Tư Hàm đang ở nước ngoài nên không thể về kịp, đúng lúc Thiện Vũ đang thực tập gần đó, biết chuyện bèn chủ động đến chăm sóc cậu. Thiện Vũ hỏi: "Mày chưa nói cho anh Dụ biết à?"
"Chưa nói." Đào Trác nghịch điện thoại, nghe vậy lập tức cảnh cáo Thiện Vũ: "Mày cũng đừng nhiều chuyện đấy. Đừng nói cho cậu ấy biết, cậu ấy đang bận."
Hôm đó Đào Trác tỉnh dậy thì thấy mấy cuộc gọi nhỡ của Nghiêm Dụ, cậu vội vàng gọi lại, lấy lý do "Ngủ say quá không nghe thấy" để lấp liếm. Nghiêm Dụ chỉ nhíu mày hỏi: "Bạn không sao chứ?" Đào Trác đáp: "Không sao, em đang họp nhóm." Thực ra lúc đó cậu đang ngồi trên giường truyền nước.
Tối hôm đó Nghiêm Dụ gọi video đến, nhưng Đào Trác không nghe máy mà nhắn tin WeChat cho hắn: "Mệt quá anh Dụ ơi, em sửa code cả ngày rồi, đi ngủ trước đây. Bạn cũng ngủ sớm đi nhé."
Nghiêm Dụ đáp: "Được rồi", không hỏi thêm gì nữa.
Bác sĩ nói Đào Trác tốt nhất nên ở lại bệnh viện vài ngày để theo dõi, loại trừ các nguyên nhân bệnh tiềm ẩn khác. Đào Trác đồng ý ở lại phòng bệnh, mỗi ngày Thiện Vũ đều đến thăm cậu.
Hôm đó, khi cậu ta bước vào phòng, Đào Trác vẫn đang nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính, nheo mắt gõ bàn phím. Thiện Vũ bực mình nói: "Mày có thể đừng làm nữa được không? Nghỉ ngơi một chút thì chết à? Có chuyện gì thì để cho các thành viên trong nhóm của mày làm cũng được mà?"
Đào Trác nghe mà đau cả đầu, nói: "Rồi rồi biết rồi, đâu phải lúc nào tao cũng thế này, chỉ là sắp đến ngày thi thôi."
Cả hai nói chuyện qua loa vài câu, rồi Đào Trác lại một lần nữa nhắc nhở Thiện Vũ: "Này, tao cảnh cáo mày, nhất định không được nói cho Nghiêm Dụ biết đấy."
Thiện Vũ nói tao đi nói với ma ấy, rồi cậu ta quay người ra cửa, chuẩn bị đi mua đồ ăn cho Đào Trác.
Ai ngờ vừa kéo cửa phòng bệnh ra, một bóng người quen thuộc đang đứng ở ngoài, phong trần mệt mỏi, chắc là vừa xuống máy bay. Trong phòng bỗng im lặng như tờ.
Nghiêm Dụ bình tĩnh nói: "Không cho anh biết?"
Thiện Vũ nhìn thấy bầu không khí không ổn, bèn bỏ lại một câu "Có gì thì từ từ nói", rồi chạy biến trong tích tắc, tiện tay đóng cửa phòng lại.
Nghiêm Dụ cụp mắt nhìn Đào Trác, khoảnh khắc đó hắn thật sự muốn làm gì đó, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế.
Hắn quá hiểu Đào Trác, chỉ cần chút dấu hiệu nhỏ là biết ngay Đào Trác đang nói dối. Nghiêm Dụ đã gọi điện cho giảng viên hướng dẫn để xác nhận rằng Đào Trác bị bệnh đang nằm viện, rồi lập tức đổi vé máy bay để quay về.
Đào Trác liếc nhìn sắc mặt lạnh tanh của hắn, lập tức cảm thấy chột dạ, giọng nói cũng nhỏ dần: "Sao bạn lại về rồi?"
"Anh không thể về sao?" Nghiêm Dụ nói với giọng điệu bình thản, không lộ ra cảm xúc gì, nói: "Không về thì anh cũng không biết bạn định lừa anh đến bao giờ."
Đào Trác vội vàng phủ nhận: "Không phải, em không định giấu bạn đâu, em không sao, chỉ là mệt quá thôi..."
Bị ánh mắt Nghiêm Dụ nhìn thẳng vào, giọng cãi bướng của Đào Trác cũng dần nhỏ đi.
Lúc này Nghiêm Dụ mới lên tiếng, nhẹ giọng nói: "Lần này không có chuyện gì, vậy lần sau thì sao? Nếu là viêm cơ tim cấp tính thì sao? Nếu không cứu chữa kịp thời thì sao?"
Đào Trác không nói gì, Nghiêm Dụ tiếp tục: "Anh bảo bạn uống vitamin bạn đã uống chưa? Bảo bạn đừng thức khuya bạn có nghe lời không? Quần áo thì sao? Ngoài trời mấy độ mà bạn mặc có thế này?"
Đào Trác ấp úng mãi, cuối cùng nói: "Em sai rồi, anh Dụ."
Nghiêm Dụ không đáp lại cậu, bàn tay buông thõng bên cạnh ống quần đang run rẩy, hiển nhiên là hắn đã thật sự bị Đào Trác dọa sợ.
Có Nghiêm Dụ ở đây, mọi chuyện đều được hắn lo liệu. Hắn trao đổi với giảng viên hướng dẫn, hỏi bác sĩ về bệnh tình của Đào Trác. Trong hai ngày tiếp theo, hắn ở lại bệnh viện tự mình chăm sóc Đào Trác từng li từng tí.
Chiều hôm đó Nghiêm Dụ lạnh lùng vặn lại Đào Trác vài câu hỏi, dường như hắn đã trút hết mọi cảm xúc, sau đó lại trở về trạng thái dịu dàng đáng tin cậy như trước. Mọi việc hắn đều tự tay làm, bất cứ yêu cầu nào của Đào Trác hắn cũng sẵn sàng đáp ứng. Buổi tối hắn còn dỗ Đào Trác đi ngủ.
Nhưng Đào Trác vẫn cảm nhận được điều gì đó đang ẩn giấu dưới vẻ bề ngoài bình thản ấy. Ví dụ như hai ngày này Nghiêm Dụ chưa hề hôn cậu.
— Nghiêm Dụ giận rồi, hơn nữa còn đang kìm nén, chờ để tính sổ với cậu.
Đào Trác biết mình phải dỗ dành Nghiêm Dụ. Vậy nên ngay khi xuất viện về nhà, cậu lập tức bám lấy Nghiêm Dụ, ôm hắn nói: "Em sai rồi anh Dụ à, em sai thật rồi, em biết mình sai rồi, đừng lạnh nhạt với em nữa anh Dụ..."
Nghiêm Dụ kéo cậu ra.
Đào Trác không nản lòng, tiếp tục theo Nghiêm Dụ vào phòng ngủ, leo lên giường kéo tay Nghiêm Dụ: "Bạn nghe em giải thích đi mà, Nghiêm Dụ..."
Nghiêm Dụ quay lại đỡ lấy cậu, bảo Đào Trác đừng làm nũng nữa. Hắn để cậu ngồi đối diện với mình cho đàng hoàng rồi nói: "Giải thích đi."
Đào Trác "ực" một tiếng im bặt, bởi vì thật sự không có gì để giải thích, tất cả đều là do cậu tự làm tự chịu.
Nghiêm Dụ bị cậu chọc cho tức cười, quay lưng đi không thèm để ý đến Đào Trác nữa, ý là nếu bạn không có gì để giải thích cho đàng hoàng thì anh cũng chẳng có gì để nói với bạn.
Đào Trác vội vàng kéo kéo vạt áo Nghiêm Dụ, nói: "Em thực sự biết lỗi rồi. Em nhất định sẽ biết quý trọng sức khỏe, nhất định nghe lời bạn ăn ngủ đúng giờ, sẽ không có lần sau nữa."
Nghiêm Dụ lại gạt tay cậu ra: "Chỉ vậy thôi à?"
Đào Trác ngơ ngác: "Không thì còn gì nữa?"
Nghiêm Dụ đi vòng qua cậu, cầm gối và chăn ra ngoài: "Nếu không nghĩ ra thì thôi."
Việc cậu không biết quý trọng sức khỏe quả thực khiến Nghiêm Dụ tức giận, nhưng đó chỉ là một trong những nguyên nhân.
Nghiêm Dụ bước ra phòng khách, tự mình nằm xuống ghế sofa. Đào Trác ngẩn người một lúc, sau đó rón rén đi tới ngồi bên cạnh.
Nghiêm Dụ không đuổi cậu đi, nhưng cũng không thèm để ý đến cậu, coi Đào Trác như không khí.
Chiêu này trị Đào Trác là hữu hiệu nhất. Chỉ cần để cậu bị ngó lơ, dù chỉ vài phút, Đào Trác cũng không chịu nổi.
Đào Trác ngồi đó nhìn Nghiêm Dụ, nhìn ánh sáng nhàn nhạt từ màn hình điện thoại chiếu sáng đôi mắt Nghiêm Dụ, nhưng đôi mắt ấy không còn nhìn về phía cậu nữa. Đào Trác bỗng nhiên cảm thấy rất tủi thân, nước mắt cứ thế rơi lã chã.
Nghiêm Dụ biết Đào Trác đang khóc, nhưng vẫn cố tỏ ra cứng rắn, để cậu khóc thêm một lúc. Hai phút sau hắn mới vén chăn ngồi dậy, đưa tay về phía Đào Trác: "Lại đây."
Đào Trác giận dỗi, không chịu lại gần, cắn môi khóc. Cậu luôn khóc không thành tiếng, càng khiến người ta đau lòng hơn.
Nghiêm Dụ đành phải nắm lấy tay cậu kéo vào lòng.
Vốn dĩ cứ mặc kệ cậu cũng được rồi, bây giờ mắng xong lại còn bày ra vẻ dịu dàng như vậy. Đào Trác nghĩ thế, càng cảm thấy ấm ức, khóc càng dữ dội, vừa đẩy Nghiêm Dụ vừa nói: "Bạn biết rõ em không thích bạn phớt lờ em... Sao cứ phải làm vậy..."
Nghiêm Dụ lau nước mắt cho cậu, nói: "Chính vì biết bạn không thích, nên anh mới làm vậy, để lần sau bạn nhớ không được tái phạm nữa."
"Nhưng mà em biết rồi mà," Đào Trác nức nở, "em đã nói là em sẽ không làm thế nữa..."
Nghiêm Dụ ngắt lời cậu, nhìn vào mắt Đào Trác nghiêm túc nói: "Đây chỉ là một chuyện thôi. Còn một chuyện nữa - Anh là đồ vật để trưng thôi hả, Đào Trác? Tại sao lại giấu anh? Đây không phải là lần đầu tiên."
Đào Trác thanh minh: "Em không có ý gì khác, em chỉ sợ bạn lo lắng. Cơ hội trao đổi khó khăn lắm mới có được, em không muốn bạn vì em mà phân tâm... Hơn nữa em cũng không giấu được, không phải vẫn bị bạn phát hiện đấy sao..."
"Nhưng bạn nghĩ không nói thì anh sẽ không lo lắng à?" Nghiêm Dụ nhẹ giọng nói, "Giấu anh, đợi anh về rồi mới nói, hoặc là cứ giấu mãi, bạn cảm thấy làm như vậy là tốt cho anh sao?"
"Nếu là chuyện khác, chuyện lớn hơn, bạn cũng sẽ giấu anh như vậy ư?" Nghiêm Dụ hỏi.
Đào Trác vội vàng lắc đầu: "Không đâu không đâu."
Nghiêm Dụ thở dài: "Anh biết bạn sẽ không làm thế. Nhưng nếu thật sự có chuyện như vậy xảy ra, anh sẽ tự trách mình cả đời, đó là sự trừng phạt đối với anh. Đào Trác, đừng làm thế."
"Chuyện của bạn là quan trọng nhất, bạn hiểu không?" Nghiêm Dụ nhẹ nhàng vỗ về lưng Đào Trác, dỗ dành cậu nín khóc. Hắn ôm cậu và nói: "Đối với anh, bạn mãi mãi là ưu tiên hàng đầu. Những thứ khác không quan trọng, bỏ lỡ cơ hội nào cũng không đáng tiếc, không đáng kể gì. Nhưng mất bạn, bỏ lỡ bất cứ điều gì về bạn thì đều không được, không có cơ hội làm lại."
Đào Trác bình tĩnh hơn một chút, lắng nghe Nghiêm Dụ nói. Nghiêm Dụ bèn đưa tay, vén những sợi tóc lòa xòa ra sau tai cho cậu.
"Như việc bạn bị ốm," Hắn nói, "nếu bạn nói với anh ngay từ đầu, anh sẽ không quá lo. Nhưng anh hỏi bạn thì bạn không nói, anh biết được tin bạn nhập viện từ người khác, lại không biết chuyện gì đã xảy ra, anh rất sợ. Nếu đổi lại là bạn, bạn có sợ không?"
Đào Trác không nói gì, cuối cùng chỉ gật đầu.
Nghiêm Dụ hôn cậu một cái, rồi kết luận: "Cho nên, có chuyện gì bạn cứ tin tưởng anh, nói cho anh biết, đừng giấu. Vui hay không vui, chuyện tốt hay chuyện xấu, cần anh hay không cần anh, anh đều rất muốn biết, muốn chia sẻ cùng bạn. Anh sẽ tự mình phán đoán nên làm gì cho bạn, và tôn trọng quyết định cuối cùng của bạn. Anh và bạn mới là người thân thiết và yêu thương nhau nhất, biết chưa?"
Đào Trác ừ một tiếng, nói em biết rồi.
Thực ra đây là chuyện nhỏ, với người khác có lẽ đã bỏ qua dễ dàng, nhưng với Nghiêm Dụ thì không. Bởi vì Nghiêm Dụ cần sự tin tưởng và chân thành tuyệt đối, hắn cũng đã trao cho Đào Trác điều đó, không hề giấu giếm gì.
Đào Trác ngẩn người một lúc, nước mắt bỗng nhiên lại tuôn rơi, không có lý do, cậu cứ thế khóc nức nở.
Nghiêm Dụ nâng mặt cậu lên, vừa lau nước mắt vừa bất lực nói: "Sao lại khóc nữa rồi. Đừng khóc nữa, khóc nữa mắt sẽ sưng lên đấy. Là do anh nói nặng lời quá, anh xin lỗi, đừng khóc nữa."
Đào Trác vừa gật đầu vừa lắc đầu, rúc mạnh vào lòng Nghiêm Dụ, ôm chặt lấy cổ hắn. Nghiêm Dụ vòng tay ôm lấy cậu.
Gương mặt cậu vùi vào hõm cổ Nghiêm Dụ, cảm giác mát lạnh từ nước mắt dần dần làm ướt áo Nghiêm Dụ. Nghiêm Dụ nghe thấy cậu ngồi trong lòng mình, giọng nghèn nghẹn nói: "Em không cố ý, em không nghĩ nhiều như vậy..."
Nghiêm Dụ vỗ về lưng cậu: "Anh biết, bạn lo lắng cho anh. Bạn rất tốt, không phải lỗi của bạn."
Đào Trác lập tức níu lấy hắn: "Bạn tha thứ cho em, bạn tha thứ cho em rồi đúng không? Bạn phải nói tha thứ ngay bây giờ..."
Nghiêm Dụ mỉm cười, xoa đầu Đào Trác: "Sao anh có thể tha thứ cho bạn được chứ? Anh chưa bao giờ thực sự giận bạn cả."
Đào Trác yên tâm, gật gật đầu. Nghiêm Dụ hôn cậu một cái, lau nước mắt cho cậu.
Đào Trác khóc mệt rồi không muốn nhúc nhích, Nghiêm Dụ bế cậu dậy về phòng ngủ. Dừa Dừa chạy đến, vội vàng xoay quanh hai người, vẫy đuôi liên tục.
Đào Trác thấy vậy, giọng khàn khàn hỏi: "Nó làm gì thế?" Nghiêm Dụ liếc nhìn Dừa Dừa rồi nói: "Nó sốt ruột đấy. Muốn biết tại sao bạn khóc, muốn dỗ dành bạn."
Đào Trác đỏ mặt, vùi mặt vào ngực Nghiêm Dụ, hờn dỗi nói: "Không cho nó nhìn."
"Được, không cho nó nhìn."
Nghiêm Dụ liếc mắt ra hiệu với Dừa Dừa, ý bảo đây là cún con nhà người ta, đã có người dỗ rồi, tạm thời không cần đến con.
Dừa Dừa đành phải quay về chỗ nằm của mình. Nghiêm Dụ một tay ôm Đào Trác, tay còn lại đóng cửa phòng ngủ.
Mấy ngày sau đó, dù Đào Trác đã hoàn toàn khỏi bệnh, Nghiêm Dụ vẫn để cậu ở nhà dưỡng sức. Mỗi ngày, hắn đều tự xuống bếp hầm canh, mong Đào Trác nhanh chóng hồi phục sức khỏe.
Đào Trác ôm máy tính ngồi trên giường gõ code, nhai đùi gà luộc, được chăm đến mức cơm bưng nước rót.
Cậu cứ nghĩ chuyện này cứ thế trôi qua rồi. Nhưng nửa tháng sau vào một ngày nọ, lần đầu tiên Nghiêm Dụ dùng chút "thủ đoạn", dạy dỗ cậu một trận trên giường.
Đào Trác vừa xoa eo vừa nói: "Sao bạn có thể nhịn được vậy, đã nửa tháng rồi..."
Nghiêm Dụ thản nhiên đáp: "Không chỉ nửa tháng."
Đào Trác còn đang bối rối thì Nghiêm Dụ ngước mắt nhìn cậu: "Học kỳ trước có lần bạn ngã xe đạp, không nói với anh, chân đau cũng không nói, một tuần sau đi bệnh viện mới phát hiện sụn chêm bị tổn thương kèm theo bong gân. Cuối năm ngoái, bạn ở nhà một mình, anh đã dặn đừng đặt đồ ăn ở mấy chỗ không có cửa hàng thật, nhưng bạn cứ khăng khăng đặt, rồi tối hôm đó bị viêm dạ dày cấp tính. Tô Việt Đình phải đưa bạn đi truyền nước, bạn còn bỏ tiền mua chuộc cậu ta để giấu anh..."
"Thôi thôi thôi," Đào Trác vội vàng cắt ngang, "không được đào bới chuyện cũ."
Nghiêm Dụ cười nhạt: "Anh tích góp từ lâu rồi."
Đào Trác chột dạ, rồi lại nghi ngờ nói: "Khoan đã, đừng nói là bạn có cuốn sổ ghi chép mọi sai lầm của em đấy nhé? Em thề là không có chuyện gì khác nữa đâu, thật sự là không có..."
Nghiêm Dụ chỉ cười: "Bạn cứ chờ xem."
Đào Trác bất mãn, túm lấy cổ áo Nghiêm Dụ phản đối: "Chuyện em không làm bạn không được đổ lên đầu em, em không nhận đâu, bạn nghe chưa?" Một lúc sau Đào Trác phát hiện Nghiêm Dụ đang cười, hóa ra hắn chỉ đang trêu cậu.
Đào Trác bèn cắn Nghiêm Dụ một cái, rồi ngồi xuống nói: "Thế thì em cũng có một ý kiến muốn đưa ra."
"Mời bạn."
Đào Trác ấp úng một hồi, rồi nói: "Lần sau... dù rằng sẽ không có lần sau... nhưng nói chung là sau này dù thế nào, bạn cũng không được ngó lơ em."
Nghiêm Dụ không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ thản nhiên nói: "Còn phải xem bạn làm sai điều gì."
"Không được! Đã bảo là không được mà!" Đào Trác nhích lại gần hôn Nghiêm Dụ, trên người cậu mang theo mùi hương sữa tắm, "Không được không được không được..." Không tìm ra lý lẽ để phản bác, cậu chỉ còn biết làm nũng thôi.
"Được rồi, không được." Cuối cùng Nghiêm Dụ mỉm cười nói.
"Bạn cũng chẳng ít lần ngó lơ anh đâu." Trên đường đến trường, giọng nói của Nghiêm Dụ từ xa vọng lại, nghe như đang tố cáo.
"Em làm gì có." Giọng nói của Đào Trác cãi lại.
"Có lần vì bạn vừa bị đau dạ dày, anh không cho bạn ăn lẩu cay, thế là bạn im lặng cả đêm không thèm nói chuyện với anh."
"..."
"Còn có lần anh không giúp bạn làm bài tập toán cao cấp, bạn cũng lạnh mặt với anh. Không phải bạn nên tự mình làm bài tập sao?"
"Nhưng em không biết làm bài đó."
"Anh có thể dạy bạn. Chẳng lẽ đến lúc thi cuối kỳ bạn cũng muốn anh làm hộ à?"
"..."
"Còn nữa, hôm đó ở nhà Tô Việt Đình..."
"Thôi được rồi! Đủ rồi! Em biết rồi! Nói thêm nữa là em sẽ cáu thật đấy!" Đào Trác nổi đóa, "Sao bạn nhớ dai thế! Có phải bạn đang trả thù em không!"
"Chúng ta không có thù oán gì nhau, chỉ đơn giản là trí nhớ của anh tốt thôi. Còn trả thù thì lại càng không," Nghiêm Dụ cười nói, "anh chẳng nỡ làm thế đâu."
Nghiêm Dụ tiến đến hôn lên má Đào Trác: "Anh biết rồi. Anh cũng có lỗi, anh không nên phớt lờ bạn."
"Tha lỗi cho anh nhé, sau này anh sẽ không như vậy nữa."
- Ngoại truyện về sự nóng tính của Đào Trác
Đào Trác có nóng tính không? Trước đây gần như là không có. Sau này được Nghiêm Dụ chiều chuộng, sự nóng nảy dần được nuôi dưỡng, và đôi khi những "trận hờn vô lý" của cậu cũng khiến người ta cảm thấy đáng yêu.
Ví dụ như có một lần Đào Trác chạy code cả đêm, sáng hôm sau đến xem thì phát hiện máy tính bị treo.
Cả tuần sau đó Đào Trác nhìn ai cũng thấy chướng mắt, Nghiêm Dụ dắt theo hai chú chó cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của mình, tránh vô tình đụng phải họng súng của ai đó.
Cũng có lần rất thú vị. McDonald's ra mắt loại đồ uống mới, Đào Trác lướt thấy, hỏi Nghiêm Dụ: "Họ mới ra món đá xay mới, trông ngon lắm, vài hôm nữa hai đứa mình đi thử nhé?"
Nghiêm Dụ đáp: "Cũng được. Hơi ngọt chút."
Đào Trác sững người: "Bạn uống rồi à?"
Nghiêm Dụ tự biết mình lỡ lời, cẩn thận giải thích: "Tuần trước họp nhóm, mọi người đều gọi..."
Đào Trác chỉ "Ồ" một tiếng rồi ngồi phịch xuống, cả ngày không thèm nói chuyện với Nghiêm Dụ.
Các cặp đôi yêu nhau là vậy, luôn có những lúc bùng nổ tính chiếm hữu một cách khó hiểu vì những chuyện nhỏ nhặt. Họ muốn chiếm toàn bộ thời gian, toàn bộ sự chú ý của đối phương, nên nếu trải nghiệm đầu tiên của đối phương không phải với mình, thì sẽ có cảm giác khó chịu khó tả.
Nghiêm Dụ quan sát nét mặt của Đào Trác, bắt đầu tìm cách cứu vãn, nói: "Không phải bạn thích ăn chè lê sao? Quán đó ra món mới rồi, chúng ta đi thử lại lần nữa nhé." Mưu đồ của hắn bị Đào Trác nhìn thấu. Bất kể Nghiêm Dụ hỏi thế nào, câu trả lời của cậu đều chỉ có một ý chính: "Bạn tự đi mà ăn."
Đi với người trong nhóm của bạn ấy.
Cuối cùng Nghiêm Dụ mua hai vé xem phim, trước khi Đào Trác kịp từ chối hắn đã hạ giọng làm nũng: "Anh không thể đi xem phim một mình đâu."
"Bạn có thể mà, bạn là sinh viên đại học trưởng thành rồi."
"Không được đâu, anh sợ."
Nghiêm Dụ ôm chặt lấy Đào Trác không buông, cằm tựa vào hõm vai cậu, giống như một chú chó bự đang làm nũng.
Cuối cùng Đào Trác bị hắn làm cho xiêu lòng, thay quần áo rồi ra ngoài cùng hắn.
Hai người xem phim kinh dị, giật gân, kiểu mà có con sâu lúc nhúc bò đến trước mặt.
"Bạn muốn xem cái này với em à." Đào Trác cúi xuống nhìn vé, Nghiêm Dụ "ừm" một tiếng.
Thật ra từ khi lên đại học, Đào Trác đã có nhiều tiến bộ, xem được rất nhiều phim kinh dị mà trước đây cậu không dám đụng đến. Bởi vì mỗi lần xem đều là vào một ngày mưa, cậu cùng Nghiêm Dụ cuộn tròn trên ghế sofa, nếu sợ hãi thì sẽ chui vào lòng đối phương, ôm eo hôn nhau.
Vòng tay của Nghiêm Dụ rất ấm áp, khiến lũ ma quỷ trên màn chiếu trông thật buồn cười. Lâu dần Đào Trác không còn sợ nữa, thậm chí cậu còn chỉ trỏ bình luận về những đoạn kinh dị.
Hai người mỗi người cầm một ly Coca bước vào rạp, ngồi ngay ngắn vào chỗ của mình.
Phim bắt đầu chiếu, một sinh vật biển bí ẩn bò lên tàu chở hàng, đôi mắt đỏ rực trong bóng tối nhìn chằm chằm vào các thủy thủ. Những giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống sàn tàu, tiếng hét thảm thiết vang lên trong màn sương biển mờ ảo...
Cặp đôi ngồi phía sau đã run rẩy ôm chặt lấy nhau, Nghiêm Dụ liếc nhìn Đào Trác, cậu không có phản ứng gì, uể oải như chưa tỉnh ngủ.
Nạn nhân đầu tiên bị sinh vật giống bạch tuộc dùng xúc tu đâm chết, nhưng mặt Đào Trác vẫn vô cảm, hút một ngụm Coca lớn.
Nạn nhân thứ hai là một thủy thủ. Một sinh vật giống con đỉa lặng lẽ bò lên quần anh ta, bám trên thắt lưng theo vào phòng ngủ, nó nhanh chóng mọc ra những xúc tu và bắt đầu tàn sát trong không gian kín, máu tươi bắn tung tóe khắp màn hình... Đào Trác vẫn đang nhai đá viên.
Đến lượt thuyền trưởng bị một sinh vật biển có hàm răng sắc như lưỡi kiếm nuốt chửng, máu chảy ra từ kẽ răng một cách nhớp nháp. Đào Trác quay sang cặp đôi ngồi kế bên: "Xin lỗi, có thể chia cho tôi một bắp rang không? Bắp của mấy bạn thơm quá..."
Nghiêm Dụ lặng lẽ kéo cậu về, nâng tay vịn giữa hai ghế lên, rồi hắn dựa vào người cậu như chim non nép vào người.
"Buông ra." Đào Trác quay đầu lại.
"Không, anh sợ mà." Nghiêm Dụ ôm lấy cánh tay cậu.
"Còn có chuyện lạ đời này nữa à." Đào Trác nói móc, "Lúc xem The Shining sao chẳng nghe bạn nói thế."
Nghiêm Dụ vờ như không nghe thấy, rồi lại rúc vào người cậu gần hơn. Đào Trác hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không đẩy hắn ra.
Tiếp theo là cảnh các sinh vật biển tàn sát bừa bãi, toàn bộ màn hình tràn ngập những cánh tay và chân cụt, có trời mới biết bộ phim này qua được kiểm duyệt kiểu gì.
Đào Trác cau mày xem một lúc, thầm nghĩ cái này cũng hơi quá rồi. Cuối cùng cậu cũng thỏa hiệp, nghiêng người về phía Nghiêm Dụ.
Tất cả các cặp đôi trong rạp chiếu phim đều rúc vào nhau, Đào Trác đút cho Nghiêm Dụ hạt bắp cuối cùng cậu xin được.
Nửa sau của bộ phim cậu không theo dõi kỹ, bởi vì Nghiêm Dụ không dùng tay để lấy bắp mà cúi đầu dùng lưỡi cuốn lấy, còn liếm nhẹ vào ngón tay của Đào Trác như một chiếc giác hút nhỏ.
Ngay lúc đó, Đào Trác cảm thấy mình đã bước vào thế giới của những quái vật biển, bị chúng truy đuổi, rồi bị vô số xúc tu cuốn lấy kéo vào lòng.
Nghiêm Dụ giữ chặt lấy cậu, hôn cậu, nuốt chửng cậu, ăn cậu vào bụng, cứ như vậy mang cậu xuống đáy biển, rồi cất giữ cậu trong một chiếc lồng và chăm sóc cẩn thận.
Kết thúc phim, Đào Trác đi vệ sinh. Vừa ra ngoài cậu đã thấy Nghiêm Dụ đang đứng ở cửa rạp chiếu phim cúi đầu ngắm nghía gì đó.
Ở đó có một tấm biển quảng cáo bằng bìa cứng khổng lồ, là một trong những con quái vật xuất hiện trong bộ phim kinh dị vừa rồi, nó đang giương nanh múa vuốt về phía khán giả đi ngang qua. Nhưng chiếc lưỡi đầy gai ngược của nó bị ai đó vô tình làm gãy, đang nhăn nhúm đung đưa trong gió, sắp rơi đến nơi, trông vô cùng buồn cười.
Nghiêm Dụ chăm chú nhìn cái lưỡi giấy đó, rồi quay đầu lại nhìn Đào Trác.
Đào Trác nhướng mày, cậu có một dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, Nghiêm Dụ bước tới, cúi đầu nhìn cậu với vẻ đáng thương, nhỏ giọng nói: "Ôm anh một cái."
Đào Trác còn chưa kịp hỏi tại sao, cậu đã thấy người nào đó chỉ vào cái lưỡi, thản nhiên nói: "Kinh quá, anh sợ."
"..."
Đào Trác thầm nghĩ bạn sợ cái gì chứ? Người nên sợ là em mới đúng.
Nhưng cuối cùng Đào Trác vẫn ôm lấy hắn. Nghiêm Dụ to cao, một khi đã ôm được người rồi thì không chịu buông tay, thật sự rất giống một sinh vật phi nhân loại cố chấp nào đó.
Nghiêm Dụ vùi đầu vào hõm vai Đào Trác, nhẹ nhàng cọ cọ. Đào Trác đẩy hắn ra: "Thả em ra mau, có người đang nhìn kìa."
"Không thả." Nghiêm Dụ ôm chặt hơn.
Đào Trác biết hắn đang được đà lấn tới, nhưng cũng chẳng làm gì được, chỉ đành tượng trưng vỗ nhẹ hai cái lên lưng Nghiêm Dụ coi như an ủi. Cậu còn tranh thủ lúc không ai để ý mà hôn một cái lên cằm hắn, Nghiêm Dụ cuối cùng cũng hài lòng.
Sau đó hai người đến McDonald's, gọi burger cá tuyết và gà nướng, thêm hai ly đá xay vị mới – cũng chính là thứ đã gây ra vụ án này – cùng với một ly kem Oreo McFlurry.
"Không ngon," Đào Trác cắn ống hút đưa ra đánh giá, "toàn là đường hóa học."
"Ừ." Nghiêm Dụ phụ họa, "Quá ngọt."
Đào Trác xúc một thìa McFlurry, đút cho Nghiêm Dụ một miếng: "McFlurry vẫn ngon hơn."
"Ừ." Nghiêm Dụ nói, "Rất ngọt."
"..." Đào Trác đã quen với sự "tiêu chuẩn kép" của Nghiêm Dụ. Cậu không nói gì thêm, tiếp tục đút cho hắn một miếng.
Trên đường đi bộ đến ga tàu điện ngầm, Nghiêm Dụ nắm tay Đào Trác: "Đừng giận nữa mà."
Đào Trác cuối cùng cũng bật cười: "Em có giận đâu."
Trời bắt đầu mưa, cả hai che chung một chiếc ô, giọng nói càng lúc càng nhỏ dần trong tiếng mưa rơi:
"Nghiêm Dụ, bạn nói xem, có phải khi hai người ở bên nhau lâu thì sẽ ngày càng giống nhau không?"
"Tại sao lại hỏi vậy?"
"Cảm giác như sự nóng tính của em càng ngày càng tệ hơn."
"Không sao đâu, anh có đủ kiên nhẫn để dỗ dành bạn mà."
Hai người về đến nhà, Nghiêm Dụ liếc nhìn Dừa Dừa một cái, chú chó biết nguy hiểm đã qua, lại bắt đầu chạy nhảy xung quanh Đào Trác.
Đào Trác định đi bật đèn thì bị Nghiêm Dụ nắm lấy cổ tay, hắn ôm lấy cậu, đuổi chú chó ra ngoài, rồi hai người ngã xuống ghế sofa, làm tình trong tiếng mưa rơi rả rích.
Nghiêm Dụ như thể bị kích thích, hôn Đào Trác hết lần này đến lần khác. Hắn đưa lưỡi vào khoang miệng cậu, và cả vào những nơi khác, liếm láp, chọc ghẹo. Nước mắt và một loại chất lỏng khác tràn ra, cùng lăn xuống làn da trong cơn mệt mỏi và bất lực.
Tiếng nước nhớp nháp trong phòng còn dịu dàng, gợi cảm và mãnh liệt hơn cả tiếng mưa bên ngoài.
Sau đó, Đào Trác mệt lả. Cơ thể cậu khẽ run rẩy, rồi chìm vào giấc ngủ trong vòng tay Nghiêm Dụ.
Nụ hôn hôm nay có vị của Oreo McFlurry.
Nghiêm Dụ đã cho bộ phim kinh dị với 4.7 điểm trên Douban hẳn 5 sao.
—
Tác giả:
McDonald's: So?
Phim kinh dị: So?
Dừa Dừa và Tuế Tuế: So?
Cách ở chung của cặp đôi này là vậy đó, dính nhau như sam, thỉnh thoảng cãi nhau, xin đừng áp đặt lên người thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro