Chương 73: Công chúa nổi giận
Sáng sớm hôm sau, Hoắc Văn Thanh đáp chuyến bay trở về Thượng Hải, thế nhưng sau đó hắn không đến thẳng căn hộ của Tô Nam mà đến công ty xử lý công việc trước. Lúc chiều xong việc hắn mới bảo tài xế lái xe đến chỗ Tô Nam.
Nhập mật mã mở cửa, nghe thấy tiếng xào nấu "xèo xèo" truyền ra từ trong bếp, cũng ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.
Tô Nam đeo tạp dề hình SpongeBob, ló đầu ra từ trong bếp, nhìn thấy Hoắc Văn Thanh, anh bèn cười tươi: "Anh về đúng lúc lắm, em sắp nấu xong rồi."
Trái tim Hoắc Văn Thanh như bị ai đó nắm chặt, hắn treo áo khoác lên giá, dang rộng vòng tay về phía Tô Nam: "Lại đây ôm anh cái nào."
Tô Nam khẽ khựng lại, sau đó cười nói: "Đợi chút, em xào tôm xong đã."
Hoắc Văn Thanh nhìn anh rồi bật cười, sải bước dài vào bếp. Tô Nam nhanh nhẹn đảo muỗng, ngay giây phút tắt bếp, anh lập tức bị Hoắc Văn Thanh kéo lại ôm vào lòng.
"Em đang mặc tạp dề, làm bẩn quần áo anh bây giờ." Tô Nam vẫn cầm chiếc muỗng xào trên tay, nghe thấy Hoắc Văn Thanh vùi đầu vào tai anh nói "Không sao", anh bèn hạ muỗng xuống, giơ tay ôm lại hắn.
"Sao vậy? Có chuyện gì à?" Tô Nam hỏi.
Hoắc Văn Thanh khẽ cười một tiếng: "Không có gì, chỉ là nhớ em thôi."
Mới xa nhau có ba ngày mà đã nhớ không chịu nổi.
Tô Nam thầm cảm thấy vui vẻ, hai người ôm ôm ấp ấp một hồi rồi anh thúc giục hắn đi ăn cơm.
Hoắc Văn Thanh buông anh ra, cùng nhau ăn tối.
Khoảng thời gian sau Tết này, vì Tô Nam phải vẽ bản thiết kế và làm trang sức, nên hai người dành phần lớn thời gian ở tại nhà Tô Nam. Tô Nam cũng không thường xuyên vào bếp nấu ăn, chỉ khi Hoắc Văn Thanh đến anh mới tự mình xuống bếp, hai người giống như những cặp vợ chồng bình thường khác, điều này khiến Tô Nam cảm thấy hạnh phúc.
Buổi tối Hoắc Văn Thanh đè Tô Nam làm rất lâu. Hắn có hơi hung dữ, đến mức ngực Tô Nam còn bị hắn cắn trầy da. Sau đấy hắn còn làm đến mức nước mắt Tô Nam chảy không ngừng.
Lúc đó Tô Nam còn tưởng là do tối hôm trước anh gọi điện thoại trêu chọc người ta quá đáng, hoặc là do Hoắc Văn Thanh gặp phải chuyện gì khó giải quyết.
Sau khi tắm xong nằm lại trên giường, đợi mãi không thấy Hoắc Văn Thanh ra, Tô Nam lại lê đôi chân mỏi nhừ đi vào phòng tắm. Kết quả anh nhìn thấy Công chúa Hoắc đang cầm cây lau nhà, giống như cách anh từng làm trước đây, lau khô nước trong phòng tắm.
Một chút bất mãn nhỏ nhoi của Tô Nam trong thoáng chốc tiêu tan, lồng ngực anh giống như được rót đầy nước, mềm nhũn ra. Anh nằm trở lại giường, rồi dịu dàng rúc vào lòng người kia, ôm chặt mà ngủ.
Đêm qua quậy đến khuya, hai người đều ngủ đến tận khi mặt trời lên cao mới tỉnh dậy. Cũng từ sau khi sống chung Tô Nam mới phát hiện ra công chúa có tật xấu khi ngủ dậy, thích nằm ườn, từ lúc rời giường đến lúc ăn sáng đều theo thói quen mà xụ mặt.
Tô Nam bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, anh với tay lấy điện thoại. Nghe rõ người ở đầu dây bên kia nói là người của Lynx, anh lập tức tỉnh táo lại, quay đầu nhìn Hoắc Văn Thanh vẫn còn nhắm mắt, anh vô thức muốn xuống giường để tiếp tục nghe điện thoại.
Vừa mới cử động, eo anh trĩu xuống, Hoắc Văn Thanh ấn anh trở lại, giọng nói khàn khàn buổi sáng sớm mang theo mệnh lệnh không thể chối từ: "Nói chuyện ở đây."
Tô Nam rùng mình, đành phải ngoan ngoãn nằm xuống. May mà người ở đầu dây bên kia không nghe thấy, tiếp tục dùng giọng điệu vô cùng lịch sự thông báo với anh rằng đã có kết quả điều tra về việc hồ sơ dự thầu bị rò rỉ, hỏi anh hôm nay có thời gian đến công ty một chuyến không.
Tô Nam đồng ý, hẹn thời gian với đối phương xong rồi cúp máy, quay đầu nhìn Hoắc Văn Thanh.
Người đàn ông vẫn nhắm mắt, nửa khuôn mặt vùi vào gối, giữa hai chân mày hơi nhíu lại. Im lặng một lát, hắn mới mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt có hơi lo lắng của Tô Nam.
"Đánh thức anh rồi à." Tô Nam đưa tay vén những sợi tóc rơi trên trán hắn, "Anh ngủ thêm một lát đi."
Hoắc Văn Thanh hỏi anh mấy giờ rồi, Tô Nam nói hơn chín giờ. Hoắc Văn Thanh nhắm mắt lại một lúc rồi nói không ngủ nữa, mười giờ rưỡi hắn có cuộc họp.
Quản gia Phương đã chuẩn bị xong bữa sáng và mang tới, Tô Nam xuống giường mở cửa cho ông, Hoắc Văn Thanh cũng đã rửa mặt xong và đi ra từ phòng vệ sinh.
Mãi cho đến khi dùng xong bữa sáng, Hoắc Văn Thanh bắt đầu thay quần áo, Tô Nam liếc nhìn khuôn mặt đã "tạnh mưa" của hắn, lúc này anh mới dám hỏi: "Tối qua anh không vui, có phải là vì anh đã biết chuyện rồi không?"
Hoắc Văn Thanh hỏi ngược lại với vẻ mặt không cảm xúc: "Biết chuyện gì cơ?"
"Chuyện bản thiết kế của em bị lộ." Tô Nam nói.
Hoắc Văn Thanh không tỏ ý kiến gì, Tô Nam cũng không hỏi hắn làm sao biết được, anh chỉ dùng cà vạt quàng lấy cổ người kia, giải thích: "Em không cố ý giấu anh đâu. Chỉ là thấy anh bận rộn với công việc, nên em muốn tự mình giải quyết trước, xử lý xong rồi sẽ nói với anh."
Lúc gọi video, việc Tô Nam đột nhiên thay đổi bản thiết kế, cùng với sự ngập ngừng của anh khi được hỏi, đã khiến Hoắc Văn Thanh nhận ra điều khác thường.
Sau đó Phương Khả Sĩ nộp lên bản thiết kế đã được chọn lọc để Hoắc Văn Thanh xem qua. Không có gì bất ngờ, Hoắc Văn Thanh nhìn thấy bản thiết kế chủ đề lông chim công kia, hắn lập tức hiểu được tại sao Tô Nam lại đổi bản thiết kế ban đầu.
Không ai hiểu rõ Tô Nam đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết cho bộ thiết kế này hơn hắn, cho nên trong khoảnh khắc đó, hắn cảm nhận được một cơn giận dữ khó mà nguôi ngoai.
Bởi vì chuyện này xảy ra ngay trước mắt hắn, người bị hại lại còn là Tô Nam của hắn, đương nhiên cũng bởi vì Tô Nam không nói cho hắn biết, mà tự mình đi giải quyết.
Hoắc Văn Thanh đã hỏi về chuyện này, hắn bảo Phương Khả Sĩ đi điều tra, dĩ nhiên hắn cũng biết được Tô Nam đã xử lý như thế nào.
Đây là vấn đề nội bộ của Lynx, Tô Nam không thể tự mình điều tra, nên anh đã viết báo cáo gửi cho ban quản lý bộ phận thiết kế trang sức, trong đó có Giám đốc Triệu Huy. Anh bày tỏ sự nghi ngờ của mình và yêu cầu Giám đốc Triệu Huy đưa ra câu trả lời.
"Sao em lại nghĩ đến việc đi tìm Triệu Huy?" Hoắc Văn Thanh hỏi.
"Vì ông ta là cựu thần của Lynx, em đã tra qua rồi, trong tổ thiết kế trang sức chỉ có ông ta và một thợ kim hoàn khác làm việc hơn hai mươi năm." Tô Nam nói, "Giả sử Lý Minh thực sự sao chép thiết kế của em, thì chắc chắn là anh ta đã mượn quyền hạn cao hơn mới có thể tiếp cận được bản phác thảo thiết kế mà em đã nộp. Số lượng quản lý cấp cao quen biết anh ta cũng không nhiều, cộng thêm việc trước đó anh nói với em, chuyện dì út của anh được bà dì nuôi nấng là chuyện mà ngoài người nhà anh ra thì không có mấy người biết. Lý Minh không có quan hệ họ hàng gì với nhà anh, anh ta có thể biết chuyện này chỉ có thể là do người khác nói cho anh ta biết. Người này hoặc là có quan hệ với nhà anh, hoặc là đã ở Lynx hai mươi năm, từng làm việc với dì út của anh, hoặc là đã tham gia vào quá trình thiết kế và chế tác chiếc ghim cài áo lông chim công kia."
"Em cũng đã đi hỏi Lương Triết rồi, bản thân cậu ấy còn chưa từng nói với ai về thân phận của mình, đương nhiên cậu ấy cũng không thể nói chuyện của mẹ cậu ấy với người khác." Tô Nam thắt xong nút thắt Windsor cho Hoắc Văn Thanh, anh lấy chiếc kẹp cà vạt do mình thiết kế ra cài lên cho hắn, "Em nghĩ đi nghĩ lại, khả năng rò rỉ từ chỗ Giám đốc Triệu là tương đối lớn, vậy nên em đã tìm ông ta."
Trên kẹp cà vạt khắc hoa văn núi tuyết màu xanh nhạt, lấp lánh dưới ánh nắng. Trong mắt Hoắc Văn Thanh hiện lên một chút ý cười: "Em suy nghĩ nhiều thật đấy, sao lại chắc chắn ông ta sẽ thực sự để ý đến em. Em không có bằng chứng, lại còn là người ngoài."
Tô Nam lập tức cười: "Ông ta không để ý đến em, chẳng phải chứng tỏ rằng ông ta có vấn đề sao. Em nghĩ nếu ông ta thực sự không để ý, em sẽ đi tìm Phương Khả Sĩ, coi như là có một bước đột phá."
Nghe thấy cái tên Phương Khả Sĩ, bàn tay đang cầm đồng hồ của Hoắc Văn Thanh đột nhiên khựng lại: "Tìm Phương Khả Sĩ?"
Tô Nam không ngốc, anh lập tức hiểu được Hoắc Văn Thanh hỏi ngược lại như vậy là không hài lòng điều gì, bèn mím môi cười nói: "Vâng, em là người rất có nguyên tắc trong công việc, em sẽ không vượt cấp báo cáo đâu."
Hoắc Văn Thanh không trả lời, ánh mắt hắn rơi vào mặt đồng hồ, vẻ mặt không rõ là vui hay giận.
Trước khi hắn đưa tay ra lấy chiếc đồng hồ màu đen, Tô Nam đã nhanh tay chọn cho hắn một chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn có khắc họa tiết núi xanh lam, nịnh nọt nói: "Chọn cái này đi, đẹp mà."
Hoắc Văn Thanh không nói đồng ý cũng không phản đối, Tô Nam bèn tự quyết định thay hắn.
Vào buổi sáng mà Quý Quân trả lại viên đá Padparadscha, Hoắc Văn Thanh đã thay chiếc đồng hồ màu nòng súng mà hắn vẫn luôn đeo trên tay. Vào lúc đó Tô Nam cũng mới biết, chiếc đồng hồ kia là do mẹ của Hoắc Văn Thanh tặng hắn. Hoắc Văn Thanh luôn đeo nó, ngoài việc tưởng nhớ mẹ, còn có một tầng ý nghĩa nhắc nhở bản thân.
Nhắc nhở bản thân không được để dục vọng cá nhân chi phối, phải luôn tỉnh táo, luôn biết kiềm chế chính mình.
Tô Nam cảm thấy hơi đau lòng, anh không nói gì cả, chỉ chọn cho hắn một chiếc đồng hồ mới phù hợp với trang phục của hắn hôm đó. Từ lúc ấy, anh đảm nhận việc chọn phụ kiện trang sức cho công chúa Hoắc. Sau đó, anh làm như vô tình hỏi hắn tại sao Quý Quân cũng có một chiếc.
Hoắc Văn Thanh nhận ra sự ghen tuông giả vờ của Tô Nam, hắn mím môi cười một lúc, nói với anh rằng đó là do Quý Quân tự mua. Trong khoảng thời gian Quý Quân không thể thoát vai, hai người đã có tranh cãi, trong lúc xô xát đã làm hỏng chiếc đồng hồ của Hoắc Văn Thanh. Sau đó Quý Quân đã tốn rất nhiều thời gian để tìm một chiếc mới, nhưng Hoắc Văn Thanh không nhận, hắn đã mời thợ thủ công nổi tiếng sửa lại chiếc đồng hồ của mình.
Tô Nam nắm lấy tay Hoắc Văn Thanh, giúp hắn đeo chiếc đồng hồ màu trắng bạc có mặt số khắc họa tiết núi màu xanh lam mà hôm nay anh đã chọn, nịnh nọt hỏi hắn có đẹp không.
Hoắc Văn Thanh bất lực cười một tiếng, Tô Nam biết ngay hắn không còn giận nữa, anh bèn đi chọn cho hắn một đôi khuy măng sét ngọc trai đen, tỉ mỉ đeo lên cho hắn.
Thực ra còn một điều nữa mà Tô Nam không nói, đó là việc trùng lặp thiết kế với Lý Minh, anh thực sự không có bằng chứng xác thực để chứng minh đối phương đạo nhái. Nếu nhờ Phương Khả Sĩ giúp điều tra mà vẫn không có kết quả, vậy thì anh cũng sẽ không để Hoắc Văn Thanh can thiệp thêm. Dù sao đó cũng là thiết kế đã bị loại bỏ, thay vì lãng phí thời gian vào việc này để tăng thêm mâu thuẫn nội bộ, anh thà tập trung vào bộ sưu tập Vũ trụ, đó mới là việc quan trọng nhất.
Có thể sẽ có người cho rằng anh yếu đuối vô dụng, cũng có thể sẽ có người cho rằng anh thật giả tạo, thanh cao rởm. Nhưng những điều đó không quan trọng, quan trọng là anh chỉ muốn tập trung vào bản thân, và anh biết rõ mình nên đặt mục tiêu ở đâu.
Tô Nam cúi đầu, đỉnh đầu xoáy như hoa nở hiện ra trước mắt Hoắc Văn Thanh, có hai lọn tóc xoăn không nghe lời vểnh lên, như vẫy gọi trêu ngươi người khác.
Hoắc Văn Thanh nhìn vài giây, rồi hắn đưa tay kia lên, dùng đầu ngón tay nhéo lấy lọn tóc đó, hơi dùng sức kéo nhẹ: "Anh không thích việc em không cần anh."
Tô Nam hơi khựng lại, anh ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt có phần trầm xuống của Hoắc Văn Thanh. Chưa kịp để anh lên tiếng, Hoắc Văn Thanh đã cong khóe môi, như thể rất bất lực nói: "Nhưng anh lại rất thích dáng vẻ em không cần anh."
Giống như một mầm măng mùa xuân, có một trái tim mỏng manh, nhưng cũng có sự kiên cường vươn lên khỏi mặt đất, mang đến sức sống tràn trề trong mùa xuân tươi đẹp.
Che chở, bảo vệ đối phương đương nhiên có thể đem lại cho hắn hắn cảm giác thỏa mãn, nhưng nhìn đối phương tự mình trưởng thành cũng khiến hắn say mê không kém.
Chỉ là chuyện này Hoắc Văn Thanh đã biết rồi, thì hắn không thể nào để nó trôi qua như vậy được. Hắn đã giải quyết xong xuôi rồi mới mang theo sự không vui trở về, vậy nên mới có cuộc điện thoại mà Tô Nam nhận được vào sáng hôm sau.
Lý Minh quả thực đã đạo ý tưởng của Tô Nam, sau khi Phương Khả Sĩ yêu cầu anh ta nộp bản phác thảo quá trình thiết kế và các bằng chứng khác thì anh ta đã lộ tẩy.
Bản vẽ gốc và bản báo cáo cuối cùng khác xa nhau, Lý Minh điên cuồng phủ nhận, chất vấn tại sao không nghi ngờ Tô Nam sao chép của anh ta.
Vẻ mặt Hoắc Văn Thanh không cảm xúc, hắn lạnh lùng ngẩng đầu: "Bởi vì một tháng trước tôi đã xem bản thiết kế của Tô Nam rồi, câu trả lời này làm cậu hài lòng chứ?"
Lý Minh trong nháy mắt ngây ra, nghĩ đến những lời đồn đại đã nghe trước đó, anh ta chưa từng tin, cho nên mới lựa chọn mạo hiểm. Bởi vì nếu thắng cược thì anh ta có thể trở lại bộ phận thiết kế, làm nhà thiết kế chính.
Giờ đây, thực tế chứng minh rằng anh ta đã thua cược.
Chỉ với một câu nói này của Hoắc Văn Thanh, việc Phương Khả Sĩ có tìm được chứng cứ xác thực hay không đã không còn quan trọng, hơn nữa, vốn dĩ anh ta không thể tự chứng minh mình trong sạch.
Sau một ngày dài bị thẩm vấn liên tục, trong tiếng thở dài của Giám đốc Triệu, Lý Minh không chịu nổi áp lực và thừa nhận rằng anh ta đã lợi dụng lúc báo cáo công việc với Giám đốc Triệu để xem trộm bản phác thảo thiết kế mà Tô Nam gửi đến.
Bị sa thải là điều không thể tránh khỏi. Ngoài ra, Phương Khả Sĩ còn yêu cầu anh ta phải công khai xin lỗi Tô Nam vào ngày hôm sau, đồng thời trả lại bản thiết kế cho Tô Nam.
Còn về Giám đốc Triệu. Phương Khả Sĩ nhìn về phía Hoắc Văn Thanh.
Hoắc Văn Thanh ngẩng đầu nhìn sang, hỏi: "Cậu thấy thế nào?"
Phương Khả Sĩ bèn nói: "Ông ta chỉ có thể coi như là không làm tròn trách nhiệm giám sát, chưa đến mức phải sa thải. Hơn nữa, hiện tại vẫn chưa có người thích hợp để thay thế vị trí của ông ta."
Hoắc Văn Thanh lạnh nhạt hỏi ngược lại: "Ai nói là không có người?"
Phương Khả Sĩ sững người, rồi nhanh chóng hiểu ra: "Anh muốn để Tô Nam ngồi vào vị trí này?"
"Không được sao?"
Phương Khả Sĩ cau mày: "Tôi thấy không thích hợp."
Động tác ký tên của Hoắc Văn Thanh dừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn Phương Khả Sĩ, vẻ lạnh lùng trên mặt vẫn chưa tan đi.
Phương Khả Sĩ không sợ hắn, anh ta có vài phần ý tứ thẳng thắn khuyên can: "Tô Nam quả thực có tài năng không tầm thường trong thiết kế trang sức, nhưng để ngồi vào vị trí của Triệu Huy, cậu ấy vẫn còn quá mềm mỏng, chưa đủ sắc sảo, cũng chưa đủ khéo léo." Giám đốc thiết kế trang sức của một tập đoàn cao cấp không chỉ cần có tài năng sắc bén trong thiết kế, mà còn phải hiểu lòng người, biết cách quản lý nhân sự.
Hoắc Văn Thanh không cho là vậy: "Ở bên cạnh tôi, em ấy cần sự khéo léo để làm gì?"
"..." Được lắm, đúng là một vị sếp tổng ngang ngược.
Nhưng Phương Khả Sĩ không bị thuyết phục: "Tô Nam hẳn là không muốn anh bao che cho cậu ấy trong công ty."
Hoắc Văn Thanh khẽ nhướng đuôi mắt, ngay sau đó ký xong tên, ném tập tài liệu trong tay ra, lạnh lùng nói một chữ "Cút".
"Được thôi." Phương Khả Sĩ cầm tài liệu, nhanh chóng chuồn đi.
Cho nên tối hôm đó Hoắc Văn Thanh về nhà "đè" Tô Nam ra làm rất nhiệt tình, cũng có một phần nhờ "công lao" của Phương Khả Sĩ, chỉ là Tô Nam không biết. Anh đến công ty theo đúng giờ hẹn, Giám đốc Triệu đích thân ra đón tiếp. Ông ta ôn hòa giải thích với anh kết quả điều tra, sau đó trịnh trọng xin lỗi anh.
Tô Nam biết rõ trong lòng, phần lớn là do Hoắc Văn Thanh ra tay. Mấy ngày trước vẫn không có tiến triển gì, Hoắc Văn Thanh vừa về một ngày, mọi chuyện đã được làm sáng tỏ.
Dù sao cũng có kết quả, Tô Nam cũng không để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt này, anh yên lặng nghe Giám đốc Triệu đảm bảo rằng Lynx sẽ không để chuyện như vậy tái diễn. Không lâu sau, Lý Minh cứng cổ bước đến xin lỗi anh.
Sắc mặt đối phương cực kỳ tệ, râu ria lởm chởm, ánh mắt anh ta nhìn Tô Nam không hề có chút hối lỗi nào, trong đó chỉ toàn là sự không cam lòng và xấu hổ tức giận. Chỉ là ở dưới mái hiên người ta không thể không cúi đầu, sự việc đã rõ ràng, anh ta không có gì để chối cãi, ngoài xin lỗi ra không còn cách nào khác.
Tô Nam im lặng một lúc, sau đó mới hờ hững đáp một tiếng, coi như chuyện này đã qua.
Giám đốc Triệu lập tức thở phào nhẹ nhõm, nói với Lý Minh: "Thu dọn đồ đạc đi, hôm nay cậu có thể đi được rồi."
Lý Minh không cam lòng nhìn Giám đốc Triệu, anh ta có vẻ muốn nói lại thôi, một lát sau lại quay đầu hung hăng lườm Tô Nam một cái.
Đợi người đi rồi, Giám đốc Triệu lại đổi sang vẻ mặt tươi cười đến an ủi Tô Nam, còn bày tỏ muốn mời Tô Nam ăn một bữa cơm, coi như xin lỗi.
Đương nhiên Tô Nam không đồng ý, anh lấy lý do còn phải vẽ bản thiết kế để từ chối.
Hoắc Văn Thanh còn bận công việc không biết đến khi nào mới xong, vậy nên Tô Nam bèn rủ Lương Triết đi ăn cùng. Khi họ đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm, anh gặp Lý Minh đang hút thuốc bên cạnh thùng rác.
Cổ áo sơ mi và cà vạt bị kéo xộc xệch, tóc tai rối bù, dưới chân vương vãi đủ loại bản vẽ và bản nháp bị đá đổ, có vẻ như anh ta vừa mới nổi cơn thịnh nộ ở đây.
Tô Nam liếc nhìn một cái rồi thu hồi ánh mắt. Anh vừa mới bước đi một bước, giọng nói đầy căm phẫn của Lý Minh lập tức vang lên: "Tô Nam, bây giờ mày đang đắc ý lắm phải không?"
"Đừng tưởng rằng đuổi được tao đi thì mày đã thắng."
Tô Nam cảm thấy người này thật nực cười, anh lười chẳng thèm đáp lại, nhưng Lương Triết thì lại không chịu nổi mà hỏi một câu: "Thắng anh thì có gì mà đắc ý? Không phải anh đã chép thiết kế của người khác sao? Nếu nói thắng, anh Nam cũng là thắng chính mình, có liên quan gì đến anh."
"Mẹ mày, cái thằng công tử bột vẽ bản vẽ còn đéo biết thì biết cái quái gì?" Lý Minh trợn mắt giận dữ, sau đó cười lạnh, "Tô Nam rốt cuộc có gì đáng để mày lẽo đẽo theo sau mông nó như vậy? Hay là, mày cũng là một thằng thích chơi lỗ đ*t?"
Cậu ấm họ Lương từ trước đến nay chưa từng nghe qua những lời lẽ tục tĩu như vậy, cậu ta trợn tròn mắt cũng chỉ biết chửi một câu: "Anh ăn nói xàm xí."
Lý Minh còn muốn nói gì đó, nhưng lại nghe thấy một âm thanh chói tai, Tô Nam đột nhiên đạp mạnh vào cái hộp giấy bị đá đổ kia về phía anh ta, đập thẳng vào mũi chân anh ta. Lý Minh giận dữ ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Tô Nam.
"Câm miệng lại đi, cái đồ mở miệng ra là toàn nói phét."
Được rồi, thầy Điểm Tâm chửi người cũng chẳng chửi được câu nào thô tục cả.
Lý Minh cười lạnh thành tiếng: "Nói phét? Chẳng lẽ đó không phải sự thật sao? Tô Nam, mày đừng tưởng không ai biết nhé? Lúc đầu mày đã bám víu Du Khâm như thế nào, để người ta đưa mày về nước khởi nghiệp, bây giờ lại còn leo lên được vào cành cây cao hơn của nhà họ Hoắc. Nói về chơi bẩn, mày mới là kẻ chơi bẩn nhất đấy."
Lương Triết đã tức giận đến mức muốn xông lên đánh Lý Minh một trận, nhưng Tô Nam lại vẫn bình tĩnh, anh kéo cậu ấm đang nổi cơn thịnh nộ lại.
"À, thì ra cậu ở đây nổi điên vô cớ vì nghĩ rằng mình bị đuổi là do tôi bám víu cành cao à?" Tô Nam cười khinh bỉ, "Lý Minh, dù gì cậu cũng tốt nghiệp École Boulle, cậu quên sạch khẩu hiệu của trường rồi sao? Nếu kỹ năng không bằng người khác, thì hãy học hỏi, hãy cố gắng, chứ lấy đồ của người khác là thế nào? Cậu đã mất đi giới hạn của mình, thì dĩ nhiên tương lai cũng mất theo, việc cậu sao chép của ai thì có liên quan gì không?"
Cùng là xuất thân từ trường danh tiếng hàng đầu, ai mà chưa từng có lý tưởng thuần túy? Chỉ là thời thế thay đổi, lăn lộn trong chốn danh lợi phù hoa này, có mấy ai còn giữ được sự trong sạch, luôn nhớ đến giới hạn của mình.
Lý Minh nhìn chằm chằm Tô Nam, đây có lẽ là điều anh ta ghét nhất ở Tô Nam. Anh lúc nào cũng tỏ ra thanh cao, dùng đá quý rẻ tiền làm đồ trang sức, rõ ràng là không có tiền, lại nói đá quý rẻ tiền cũng là món quà của tự nhiên. Tại sao anh có thể dựa vào mấy món trang sức rẻ tiền không đáng giá mà vào được Arpels? Tại sao anh có thể khởi nghiệp thành công với Du Khâm? Bây giờ lại còn dựa vào mối quan hệ đồng tính dơ bẩn để trở thành nhà thiết kế cho dòng trang sức cao cấp của Lynx?
Tô Nam dường như biết anh ta đang nghĩ gì, khóe miệng anh cong lên cười: "Còn nữa, tôi đúng là đã bám cành cao, chỉ là không phải theo cách như cậu nghĩ đâu. Tôi và bạn trai tôi yêu nhau thật lòng, hẹn hò nghiêm túc." Nói đến đây, anh nghiêm mặt lại, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Lý Minh, "Có phải anh ấy vì tôi mà "vu khống" cậu hay không, tự cậu biết rõ. Lừa người khác thì thôi đi, đừng có lừa dối chính mình. Tự lo liệu cho tốt."
Nói xong, Tô Nam bèn kéo Lương Triết tiếp tục đi về phía trước. Lý Minh phía sau không nói gì nữa, chỉ là vài giây sau, họ nghe thấy một tiếng động rất lớn, giống như có ai đá mạnh vào thùng rác. Lương Triết quay đầu lại hét lên một câu: "Đá đi, đá mạnh vào, đá hỏng thì bắt đền đấy!"
Tô Nam không khỏi bật cười thành tiếng, Lương Triết bực bội trừng mắt nhìn anh: "Sao anh còn cười được, không giận à?"
Tô Nam nói: "Giận chứ, nhưng lại thấy chẳng cần thiết."
Thân phận của anh và Hoắc Văn Thanh khác biệt một trời một vực, việc phải đối mặt với những lời đồn đại thị phi này là điều khó tránh khỏi. Nếu cứ phải giận dữ vì những lời đó, e rằng nửa đời sau cũng chẳng sống nổi.
Lương Triết tức giận chửi thêm hai câu "đồ chó má", mạch não cậu ta lại đi trệch hướng mà hỏi anh: "Có phải anh họ giúp anh ra mặt là sai lầm rồi không, hại anh bị người ta chửi."
Tô Nam mỉm cười: "Sao lại thế, cho dù hôm nay người bị đạo nhái không phải là anh, thì Văn Thanh cũng sẽ xử lý như vậy thôi, đây là vấn đề nguyên tắc."
"Cũng đúng, anh họ và Phương Tiểu Khả giống nhau, ghét nhất là những chuyện như thế này." Lương Triết gật đầu, cậu ta suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: "Nhưng sao em vẫn cảm thấy, việc anh và anh họ yêu nhau không phải là chuyện tốt, như thế thì bọn họ sẽ càng cho rằng anh dựa vào anh họ mới có thể thắng được cuộc thi."
"Điều đó quan trọng sao?" Tô Nam không để tâm, "Mối quan hệ giữa anh và Văn Thanh sẽ không thay đổi, chỉ cần bọn anh ở bên nhau, sẽ luôn có những lời nghi ngờ như thế. Hà cớ gì anh phải nghi ngờ mối quan hệ của bọn anh chỉ vì những người không liên quan?" Nói đến đây anh mỉm cười, trong đôi mắt cong cong ánh lên vẻ sáng ngời và kiên định, "Hơn nữa, tác phẩm mới chính là minh chứng mạnh mẽ nhất, không phải sao?"
Tôi có thể tạo ra những tác phẩm khiến người khác tín phục, tôi cũng có thể đứng bên cạnh anh ấy lâu dài.
Hãy xem những ánh mắt nghi ngờ của người khác như những đốm lửa ma trơi, cứ mạnh dạn mà bước tiếp trên con đường đêm của chính mình*.
"Quyết tâm thôi."
---
Tác giả:
Chú thích: "Hãy xem những ánh mắt nghi ngờ của người khác như những đốm lửa ma trơi, cứ mạnh dạn mà bước tiếp trên con đường đêm của chính mình." Trích từ "Jottings in Sickbed (病隙碎笔)" của Sử Thiết Sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro