Chương 72: Đừng quyến rũ anh
Buổi báo cáo kết thúc, các nhà thiết kế với đủ loại cảm xúc như không cam lòng, ghen tỵ, căm hận, hoặc bình thản thưởng thức, lần lượt rời khỏi phòng họp.
Thẩm Vận Chi mỉm cười khen ngợi Tô Nam một câu, nói rằng anh thay đổi bản thảo vào phút chót mà vẫn có thể nghĩ ra một cách tiếp cận tốt như vậy, rất đáng khen ngợi. Tô Nam cười nhẹ, anh hiểu rõ những người ở đây đều là người thông minh, có lẽ phần lớn đều đoán được nguyên nhân anh làm như vậy. Anh chỉ đùa lại rằng anh làm liều mà thôi, may mắn là "chiếc bánh vẽ" đủ lớn, đã lừa được người.
Đặng Hân cũng cười nói anh khiêm tốn, rồi cùng anh thảo luận vài câu về ý tưởng này.
Lý Minh ở bên cạnh nghe thấy những lời khen ngợi và nịnh nọt của mọi người, anh ta vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng và khinh thường. Tô Nam liếc thấy, đột nhiên gọi anh ta lại: "Lý Minh."
Lý Minh dừng bước, sau đó hất cằm lên: "Anh Tô có gì chỉ giáo?"
"Chỉ giáo thì không dám, chỉ là một lời nhắc nhở thiện chí thôi." Tô Nam mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt Lý Minh, "Trong bản báo cáo thiết kế của anh vừa rồi, hình như có một chi tiết bị nhầm lẫn. Chiếc ghim cài lông công mà bà Hoắc Tư Mẫn thiết kế, là dành cho mẹ của bà ấy, không phải cho dì út của bà."
Nói xong, Tô Nam còn cho anh ta xem một bài phỏng vấn trên điện thoại.
Lý Minh liếc nhìn điện thoại, cười khẩy: "Chỉ vậy thôi sao? Xem ra anh vẫn chưa hiểu rõ về Lynx lắm, không phải tôi viết sai, mà là bài báo này viết sai."
Tô Nam nhíu mày, trong mắt thoáng qua một tia ngạc nhiên: "Anh biết chuyện này?"
Câu hỏi này của anh có hơi kỳ lạ, nhưng lúc này Lý Minh đang dương dương tự đắc, anh ta không suy nghĩ sâu xa, chỉ nói: "Tôi tốt bụng nói cho anh biết nhé. Từ nhỏ bà Hoắc Tư Mẫn đã được gửi nuôi ở nhà dì út, cho nên quan hệ với mẹ ruột không tốt. Những tin tin tức lá cải không đâu vào đâu này không hiểu rõ về bí mật hào môn, viết sai cũng là điều dễ hiểu. Lần sau trước khi nhắc nhở người khác, anh Tô nên tự kiểm tra xem mình có thực sự hiểu rõ hay không."
"Nếu đã là bí mật hào môn, vậy sao anh lại biết?" Tô Nam nhíu mày hỏi vặn lại.
"Thế nên tôi mới là người của Lynx chứ." Lý Minh cười khẩy, như thể đang nhắc nhở một cách tốt bụng, "Tô Nam, nếu anh muốn đứng vững ở Lynx, thì còn phải cố gắng nhiều đấy."
Nói xong, anh ta quay người rời đi. Tô Nam đứng tại chỗ nhìn chằm chằm bóng lưng đối phương, nhíu mày trầm tư.
Hiển nhiên Tô Nam biết chuyện này. Ban đầu anh cũng tin vào những tin tức trên báo lá cải, sau đó trong lúc tình cờ trò chuyện với Hoắc Văn Thanh về mẹ của Lương Triết, Hoắc Văn Thanh mới thuận miệng nhắc đến. Đây không phải là chuyện nhiều người biết, cho nên Tô Nam mới dùng nó để thử Lý Minh. Không ngờ Lý Minh lại thật sự biết rõ sự thật, chứ không phải chỉ sao chép y nguyên bản báo cáo thiết kế của anh.
Vào khoảnh khắc này, đột nhiên Tô Nam không còn chắc chắn việc trùng ý tưởng liệu có phải là một vụ đạo nhái hay không nữa.
Trong khoảng thời gian vừa qua, nếu Tô Nam không vẽ phác thảo ở nhà mình, thì sẽ là vẽ ở nhà Hoắc Văn Thanh, vậy nên không thể nào bị người khác nhìn thấy. Suy nghĩ kỹ lại, thời điểm duy nhất có thể làm lộ ý tưởng thiết kế của anh chính là trước Tết, lúc đó anh đã từng nộp một bản phác thảo thiết kế cho tổ dự án trang sức cao cấp của Lynx.
Nếu Lý Minh thật sự đạo nhái, vậy chắc chắn là nội bộ Lynx có vấn đề. Việc này Tô Nam không thể tự mình điều tra, mà trong tay anh cũng không có bằng chứng cụ thể.
Dù sao cũng không thể giải quyết ngay lập tức, nên Tô Nam cũng không lãng phí thêm công sức vào chuyện này nữa, thay vào đó anh cần tập trung tinh thần vào thiết kế bộ sưu tập Vũ trụ.
Bởi vì tạm thời sử dụng lại bản thảo đã bị bỏ đi trước đó, thế nên vẫn còn rất nhiều chi tiết mà Tô Nam chưa thể nghĩ thông suốt. Chẳng hạn như việc lựa chọn chất liệu, cách kết hợp tốt hơn giữa đường lưới động và vũ trụ, cũng như việc có bay lên mặt trăng hay không là điều không thể kiểm soát được, nếu vậy thì cần có phương án dự phòng như thế nào.
Phương Khả Sĩ mặt lạnh như tiền, không hề nể mặt anh mà thẳng thắn chỉ ra vấn đề, suýt chút nữa cũng khiến Tô Nam không thể trả lời được. Trong cuộc họp, mọi chuyện trót lọt vượt qua một cách hú vía, nhưng sau đó phải bỏ ra gấp trăm lần công sức để hoàn thiện.
Buổi tối khi gọi video call với Hoắc Văn Thanh, Tô Nam vẫn ôm máy tính vừa tra tài liệu vừa tô tô vẽ vẽ.
Hoắc Văn Thanh hỏi anh về buổi báo cáo hôm nay, Tô Nam kể cho hắn nghe về ý tưởng của vài nhà thiết kế khác, cũng nói rằng mình đã có thêm một số cảm hứng mới. Còn về chuyện trùng ý tưởng, Tô Nam không hề nhắc đến một chữ nào.
Trong ba ngày hắn đi công tác ở Lanka, gần như đêm nào Tô Nam cũng đều bận rộn vẽ vời. Hoắc Văn Thanh hỏi anh mấy lần, nhưng đều chỉ nhận được những tiếng đáp lại vô nghĩa như "Hả? Ừm?". Sau đó, Hoắc Văn Thanh cũng bất lực, hắn bị "cuốn" theo Tô Nam, đành mở lại báo cáo tài chính của khu mỏ ra xem, cùng anh làm việc.
Đợi đến khi Hoắc Văn Thanh xem xong báo cáo, ngẩng đầu nhìn màn hình điện thoại thì thấy Tô Nam đã nằm gục trên bàn. Mí mắt anh khép hờ, bóng lông mi đổ xuống gò má đang đè lên khuỷu tay, tạo thành một cục thịt mềm.
Nếu Hoắc Văn Thanh ở bên cạnh anh lúc này, có lẽ ngón tay hắn đã chọc vào rồi miết nhẹ, di chuyển từ má đến đôi môi hé mở của Tô Nam. Tô Nam sẽ ân cần ngậm lấy, đầu lưỡi mềm mại quấn quýt.
Hoắc Văn Thanh nuốt khan, khẽ xoa xoa đầu ngón tay, gọi một tiếng "Tô Nam".
Tô Nam đang lim dim chậm rãi mở mắt, anh nhìn vào mắt Hoắc Văn Thanh qua màn hình điện thoại, phát ra một tiếng "Ừm?" mềm mại từ trong cổ họng.
"Lên giường ngủ đi, đừng để bị lạnh." Hoắc Văn Thanh nói.
Tô Nam không nhúc nhích, anh nhìn chằm chằm vào màn hình mà không chớp mắt, khi Hoắc Văn Thanh phát ra một âm thanh trầm thấp từ cổ họng, anh khẽ gọi: "Văn Thanh, ngày mai anh về phải không?"
"Ừm." Hoắc Văn Thanh gật đầu, ánh mắt hắn dừng lại trên đôi môi đang mấp máy của anh, "Nhớ anh rồi à?"
Tô Nam cười một tiếng, cũng không phủ nhận: "Ừm, em nhớ anh."
Nói xong, anh đưa tay với lấy điện thoại, hôn lên màn hình một cái. Trong lúc ống kính rung lên, hình ảnh thay đổi, vừa hay bắt được cảnh bên dưới cổ áo ngủ mở rộng của Tô Nam, xương quai xanh xinh đẹp và cơ ngực săn chắc, những vết đỏ và dấu răng mà Hoắc Văn Thanh để lại mấy ngày trước vẫn chưa biến mất.
Cổ họng Hoắc Văn Thanh khô khốc, đầu lưỡi hắn liếm qua răng nanh, cảm giác cắn vào da thịt mịn màng như đang sống lại, cậu em Văn Thanh bên dưới bỗng chốc trở nên phấn khích.
"Bé yêu, đừng quyến rũ anh."
Tô Nam sững người, cơn buồn ngủ lập tức tan biến, anh cong khóe miệng, chậm rãi cởi cúc áo ngủ: "Quyến rũ anh thì sao?"
Hoắc Văn Thanh nở một nụ cười bất lực: "Ngày mai anh mới về."
"Được, em sẽ đi đón anh." Vừa nói, Tô Nam vừa dừng tay cởi cúc áo, dừng việc dụ dỗ lại.
"Đừng, sáng mai còn sớm quá, em cứ ngủ thêm đi." Cảnh đẹp biến mất, Hoắc Văn Thanh lại bất mãn, hắn nheo mắt ra lệnh: "Bây giờ cởi quần áo ra, làm cho anh xem."
Tô Nam không thể chịu nổi khi Hoắc Văn Thanh dùng giọng điệu ra lệnh vào những lúc này. Có lẽ anh đã bị Hoắc Văn Thanh lây nhiễm, hoặc là đã bị hắn "thuần hóa" đến mức sinh ra suy nghĩ phục tùng, yết hầu anh chuyển động, bé Tô Nam cũng theo đó mà ngẩng cao đầu.
"Ngoan, lên giường, lấy cà vạt ở đầu giường ra." Hoắc Văn Thanh nói bằng giọng điệu nhàn nhã, tiếp tục ra lệnh.
Những ký ức liên quan đến chiếc cà vạt khiến hơi thở của Tô Nam đột nhiên trở nên gấp gáp, anh vô thức muốn phục tùng mệnh lệnh của Hoắc Văn Thanh, nhưng vẫn cố gắng giữ thể diện: "Có còn muốn đi ngủ nữa không?"
Hoắc Văn Thanh cười: "Cưng ơi, em không làm anh thỏa mãn thì tối nay anh không thể nào ngủ được đâu. Ngày mai anh còn phải dậy sớm, cho nên em phải ngoan ngoãn nghe lời, để anh nhanh chóng kết thúc, nhé?"
Tô Nam nào có thể cưỡng lại được lúc công chúa làm nũng, anh ngoan ngoãn bò lên giường, thở hổn hển đưa tay với lấy chiếc cà vạt trong ngăn tủ đầu giường.
"Tốt lắm, buộc lên mắt, như vậy có phải là sẽ không thấy xấu hổ nữa không?" Hoắc Văn Thanh vừa nói, vừa cởi khóa thắt lưng.
Tô Nam tức đến nỗi muốn bật cười. Cái cà vạt này rõ ràng là trò đùa ác ý của công chúa, thế mà còn nói là vì lo cho anh cảm thấy xấu hổ.
Nhưng biết làm sao đây, công chúa của mình thì mình phải chiều thôi.
Tô Nam điều chỉnh điện thoại, để Hoắc Văn Thanh có thể nhìn thấy mình, sau đó buộc cà vạt lên mắt. Tầm nhìn bị che khuất, thính giác lập tức trở nên nhạy bén hơn.
"Anh bắt đầu hôn em đây, đầu tiên là trán, sau đó là môi." Cách một màn hình điện thoại, Hoắc Văn Thanh dùng ánh mắt để hôn Tô Nam. Nhìn Tô Nam làm theo lời mình nói mà hé mở đôi môi mỏng, hắn khẽ thở ra, biến thành dáng vẻ động tình.
Hoắc Văn Thanh bình tĩnh hỏi, giống như một thẩm phán cao ngạo: "Tiếp theo là chỗ nào? Dùng tay chỉ cho anh."
Bộ đồ ngủ đã bị lột sạch, trên làn da trần trụi rõ ràng chẳng có gì cả, thế nhưng Tô Nam lại không ngừng run rẩy, như thể Hoắc Văn Thanh đang ở bên cạnh anh, chạm vào anh. Sự xấu hổ và rung động giằng xé lẫn nhau, khiến anh thở dốc không ngừng.
"Trả lời anh." Hoắc Văn Thanh nói giọng trầm hơn khi thấy Tô Nam không phản ứng.
Thế là Tô Nam vô thức vâng lời, anh đưa tay lướt qua môi mình, ngửa đầu ra sau, ngón tay lướt nhẹ, dừng lại ở yết hầu đang chuyển động lên xuống.
"Tốt lắm, tiếp tục nào, anh thích hôn em ở đâu nhất?" Giọng nói của Hoắc Văn Thanh lại vang lên, Tô Nam hồi tưởng lại những lần vui vẻ trước đây, ngón tay anh tiếp tục di chuyển xuống, lướt qua cơ ngực, sau đó dừng lại.
Tô Nam có tỉ lệ cơ thể hoàn hảo. Anh ít khi tập gym nên cơ bắp không quá phát triển, chỉ là một lớp mỏng vừa đủ, sờ vào rất mềm mại, nhưng cũng không hề yếu ớt. Khắp cả người anh, ngoại trừ mông, có lẽ phần cơ ngực là bộ phận rõ ràng nhất.
"Ở đây." Tô Nam run rẩy nói, cơ bụng cũng run theo, "Anh thích nhất ở đây."
Khi anh ngửa đầu ra, chiếc cổ thon dài tạo nên một đường cong hoàn hảo, đầu ngón tay ấn vào cơ ngực tạo thành một vết lõm.
Hoắc Văn Thanh nheo mắt, hồi tưởng lại cảm giác da thịt nằm trong tay mình, suy nghĩ của hắn trôi nổi giữa trống rỗng và thỏa mãn, khiến những ý nghĩ xấu xa trỗi dậy thêm.
"Sai rồi bé cưng, anh thích tất cả mọi chỗ trên người em."
Những lời tình tứ lúc này có sức sát thương mạnh hơn bình thường gấp trăm lần. Tô Nam bất giác ưỡn ngực, theo từng nhịp thở mà phập phồng không ngừng. Đầu gối đang quỳ của anh nhẹ nhàng cọ vào chăn đệm, giống như một con thú nhỏ vừa bồn chồn vừa thiếu kiên nhẫn.
Dáng vẻ này khiến Hoắc Văn Thanh vừa mềm lòng vừa cứng rắn, tay hắn dùng sức hơn, hơi thở cũng trở nên nặng nề.
"Trả lời sai thì sẽ bị phạt, tự tay bóp đi, mạnh vào, như anh thường làm ấy." Hoắc Văn Thanh hài lòng nhìn vùng da kia bị nhéo nổi lên thành đường cong, biến dạng theo lực ép của anh. Một chút hồng phấn như hoa mai đỏ trong tuyết, diễm lệ đến mức khiến mắt hắn như nổi lửa, trong lòng cũng nóng bừng, và "nơi đó" cũng càng thêm nóng bỏng.
Tô Nam cảm thấy đau, nhưng anh cũng thấy kích thích nhiều hơn. Cảm giác đó là do đối phương ban cho, nhưng cũng là do anh tự mình tạo ra.
Ánh mắt của Hoắc Văn Thanh lướt trên cơ thể Tô Nam, dĩ nhiên hắn nhận ra sự kích động của anh. Giọng nói của hắn chậm lại, cười hỏi: "Thấy thoải mái không?"
Chiếc cà vạt vào lúc này quả thực đã lột bỏ sự xấu hổ của Tô Nam, anh thở ra hơi nóng, giọng nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy: "Thoải mái ạ."
"Bé cưng làm tốt lắm, anh cũng rất thoải mái." Hoắc Văn Thanh cũng theo nhịp điệu của Tô Nam mà di chuyển tay, giọng nói nhiễm đầy dục vọng gợi cảm quấn lấy lòng người.
Nghe được câu này, Tô Nam như được cổ vũ. Anh muốn làm cho Hoắc Văn Thanh thoải mái hơn nữa, thế nên động tác ngày càng mạnh mẽ hơn, thậm chí không cần Hoắc Văn Thanh ra lệnh, hai tay anh cùng lúc ấn lên ngực.
Trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng thở dốc đứt quãng và tiếng hít thở trầm thấp từ trong điện thoại.
"Cục cưng, em thấy khó chịu à? Bây giờ có thể tiếp tục rồi." Hoắc Văn Thanh cảm thấy thoả mãn đôi chút, vì vậy động tác tay của hắn cũng chậm lại để kéo dài niềm vui sướng này.
Tô Nam đã thấy khó chịu từ lâu, chỉ vì muốn làm hài lòng Hoắc Văn Thanh nên anh mới không tự mình tuốt. Lúc này được cho phép, anh bèn vội vàng nắm lấy.
Thấy động tác vội vã của anh, Hoắc Văn Thanh khẽ cười, sự vui sướng không hề che giấu.
Nghe thấy tiếng cười như vậy, Tô Nam vừa xấu hổ vừa tức giận, làn da trắng như tuyết ửng lên một mảng lớn màu hồng đào. Hoắc Văn Thanh trầm giọng thở ra: "Bé yêu, em đẹp quá, bây giờ thì có thể quay lại cho anh xem rồi."
Cùng lúc mệnh lệnh này vang lên, Tô Nam rên lên một tiếng ngắn ngủi. Ánh sáng trắng lóe lên, màn hình điện thoại trong nháy mắt trở nên ẩm ướt, ma sát dây thần kinh đang kích động của Hoắc Văn Thanh.
Tâm trí Tô Nam chìm đắm trong cảm giác lâng lâng, cơ thể mềm nhũn nằm trên giường. Trước mắt anh vẫn là một màu tối đen, nhưng giọng nói dịu dàng của Hoắc Văn Thanh như vang lên bên tai.
"Ngủ đi, ngủ dậy là có thể gặp anh rồi."
Thế là anh thả lỏng nhắm mắt lại, từ giây phút này bắt đầu mong chờ ngày mai đến.
---
Tui xin lỗi vì đã để các sốp chờ lâu ㅠㅠ Còn mấy chương nữa là hết truyện rùi tui sẽ cố để hoàn thành truyện sớm ạ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro