Chương 7: Thầy Điểm Tâm
Tô Nam ở nhà nghỉ ngơi một ngày, cùng bà Triệu thay chậu cây xanh trên ban công, rồi giúp dì Chu xử lý mấy con cua đồng, làm một món cua hấp thanh sạch.
Tối đó Tô Nam ngủ rất ngon, sáng hôm sau nhận được điện thoại của Rebecca, anh làm vệ sinh cá nhân, thay sang áo thun trắng và khoác áo vest đi ra ngoài.
Khi đến tòa nhà Lynx, Tô Nam đã biết nội dung dự án là gắn đá quý cho phụ kiện trong bộ sưu tập Xuân Hè năm sau của Lynx, đây là một công việc gấp gáp.
Tô Nam không ngạc nhiên khi Rebecca tìm đến anh để nhờ giúp đỡ, điều ngạc nhiên là dự án của Lynx lại cần đến sự giúp đỡ khẩn cấp như vậy. Bởi vì mặc dù dòng trang sức của Lynx chưa đạt đến đẳng cấp xa xỉ hàng đầu, nhưng sau hơn mười năm phát triển, đội ngũ chắc chắn tương đối hoàn thiện, chắc chắn phải có một người thợ khảm lành nghề.
Rebecca không giải thích những thắc mắc này cho anh, sau khi vào trong không lâu, một người đàn ông trung niên mặc vest đã mang theo một đống hợp đồng bảo mật đến để Tô Nam ký.
Tô Nam liếc nhìn Rebecca bên cạnh, Rebecca giục: "Yên tâm, không lừa cậu đâu, ký xong rồi nhanh theo chị."
Hai người quen nhau khi còn du học, lúc Tô Nam khởi nghiệp Rebecca cũng giúp đỡ không ít, sự tin tưởng này vẫn còn, nếu không Tô Nam cũng không đến chỉ vì một cú điện thoại của Rebecca.
Sau khi đọc lướt những điều quan trọng, Tô Nam ký tên tiếng Anh của mình – Nanshan Su.
Nam Sơn là nơi anh sinh ra và cũng là nguồn gốc của tên anh. Vì vậy khi ở nước ngoài, Tô Nam sử dụng tên "Nanshan". Các tác phẩm trang sức của anh cũng được ký tên là Nanshan.
"Chị sẽ dẫn cậu đi gặp mọi người, phân biệt bạn thù, một lát nữa cứ nhìn sắc mặt của chị mà hành động."
Rebecca sải bước đi, Tô Nam có vẻ sốc.
Anh đến đây để gắn đá hay là để đánh trận vậy?
Rebecca nói: "Tình hình cụ thể một lát nữa họp cậu sẽ hiểu."
Tô Nam bỗng cảm thấy công việc này e rằng không đơn giản hơn công việc của bà Đỗ là bao.
Rebecca dẫn Tô Nam vào một khu làm việc riêng biệt, giới thiệu thân phận của Tô Nam với những người đang làm việc bên trong, sau đó đi trước đến phòng họp chuẩn bị họp.
Tô Nam theo sau, nhìn thấy ngoài ba người trong nhóm của Rebecca còn có hai gương mặt xa lạ khác, là trợ lý thiết kế do Lynx cử đến giúp đỡ, một nam một nữ, đều còn rất trẻ.
Chàng trai tên Lương Triết trông cực kỳ trẻ, có vẻ như mới tốt nghiệp, cũng rất tự nhiên, chạy đến bên cạnh Tô Nam nói: "Anh chính là Nanshan Su à, trông cũng đẹp trai đấy chứ."
Tô Nam: "..."
Cậu ta có chút lỗ mãng và thẳng thắn, nhưng không làm người ta khó chịu. Tô Nam cười nhẹ: "Cậu cũng khá đẹp trai đấy, nhưng Nanshan Su nghe giống như tên một món tráng miệng vậy, cậu có thể gọi tôi là Nanshan hoặc Tô Nam."
Lương Triết bị chọc cười: "Hahaha, gọi tên có vẻ không hay lắm, chi bằng tôi gọi anh là thầy Điểm Tâm nhé? Hahaha, vừa thân thiết vừa đáng yêu."
Tô Nam: "..."
Chưa kịp nói gì, Rebecca phía trước đột nhiên dừng bước, Lương Triết nghiêng đầu nhìn sang cũng ngừng cười ngay lập tức.
Tô Nam quay đầu lại, thấy Hoắc Văn Thanh và một nhóm người mặc vest lịch lãm đứng sau hắn.
Hôm nay hắn mặc một bộ đồ đen, áo sơ mi và cà vạt cũng đều là màu đen, nhưng vì chất liệu cao cấp, cách dệt tỉ mỉ, nên dù toàn màu đen cũng toát ra các sắc độ khác nhau. Với dáng người cao ráo đứng đó, hắn càng toát lên khí chất trầm tĩnh và xa xăm.
Tô Nam cũng đã gặp Hoắc Văn Thanh vài lần, trước đây chỉ cảm thấy vị công tử nhà giàu này có vẻ ngoài ôn hòa, khí chất lạnh lùng, có chút cao quý và xa cách. Lúc này thấy hắn như con sói đầu đàn lãnh đạo mọi người, lại cảm nhận thêm được sự lạnh lẽo ngoài vẻ cao quý, đó là uy nghiêm được tôi luyện từ việc ở vị trí cao trong thời gian dài, làm cho sự cao ngạo đó càng thêm vững chắc.
Rebecca chưa từng gặp Hoắc Văn Thanh, nhưng lại nhận ra người đàn ông trung niên phía sau hắn, chính là Giám đốc Từ, kẻ đã hành hạ họ sửa đi sửa lại, thậm chí phải làm lại từ đầu.
"Tổng giám đốc Hoắc, đây là Rebecca, người phụ trách dòng sản phẩm "Hoa Viên"." Giám đốc Từ vội vàng giới thiệu với Hoắc Văn Thanh.
Rebecca mỉm cười chào "Tổng giám đốc Hoắc", Hoắc Văn Thanh gật đầu đáp lại, ánh mắt chuyển sang Tô Nam bên cạnh cô.
Giám đốc Từ chú ý đến ánh mắt của hắn, muốn giới thiệu nhưng không biết người này, chỉ đành nhìn về phía Rebecca.
Nhưng không đợi Rebecca lên tiếng, Tô Nam đã nở nụ cười xã giao: "Tổng giám đốc Hoắc, chào ngài, tôi là trợ lý mới của Rebecca, Tô Nam."
Hoắc Văn Thanh nhìn anh vài giây, rồi mới khẽ ừ lạnh nhạt.
Sau đó, Hoắc Văn Thanh sải bước dài vào phòng họp với sự theo sau của Giám đốc Từ và các quản lý cấp cao khác, những người còn lại lần lượt bước vào theo.
Trong cuộc họp, Tô Nam đã nắm được tình hình hiện tại.
Rebecca, với tư cách là nhóm thiết kế được Lynx thuê ngoài, cần chịu trách nhiệm hoàn thiện thiết kế và một phần chế tác cho bộ sưu tập Xuân Hè "Hoa Viên" của Lynx năm sau. Bộ sưu tập này bao gồm hơn mười sản phẩm như ghim cài áo, ghim cài cổ áo, khóa thắt lưng và đồng hồ đeo tay.
Ban đầu, việc thiết kế và sản xuất đã gần như hoàn thành, nhưng Giám đốc Từ đột nhiên cảm thấy thành phẩm bình thường, không như mong đợi, yêu cầu thay đổi quy trình và làm lại, có lẽ cũng vì Tổng giám đốc không hài lòng.
Một tháng nữa là đến buổi ra mắt bộ sưu tập cao cấp Xuân Hè của Lynx, việc thay đổi toàn bộ là không thể. Rebecca đã đấu tranh nhiều lần và cuối cùng đưa ra một chiến lược sơ bộ là sửa một phần. Ví dụ, đồng hồ "Biển Hoa" sẽ được thay đổi từ kỹ thuật đính đá pavé* sang kỹ thuật đính bông tuyết* để tăng thêm cảm giác tự nhiên, sinh động; còn ghim cài áo "Muôn Hoa" sẽ được nâng cấp lên bằng cách sử dụng đá quý cao cấp.
(*) Kỹ thuật đính đá pavé (Pavé setting): là một kỹ thuật đính những viên đá quý có thể phủ kín một hoặc nhiều bề mặt kim loại.
Kỹ thuật đính bông tuyết (Snow setting): là một kỹ thuật sắp xếp các viên đá có kích thước và màu sắc tương phản khác nhau một cách tinh xảo - hiệu ứng nó tạo ra là một xứ sở mùa đông lung linh.
Nghe đến đây, Tô Nam đại khái hiểu rằng Rebecca cần anh thực hiện kỹ thuật đính bông tuyết cho chiếc đồng hồ này.
Kỹ thuật đính bông tuyết, với tính ngẫu nhiên và không chắc chắn của nó, đòi hỏi người thợ phải suy nghĩ cẩn thận và thiết kế tỉ mỉ, thực hiện hoàn toàn thủ công. Kỹ thuật này thử thách thợ khảm rất nhiều, trong nước có không ít thợ có thể làm được, nhưng chỉ có vài người đáp ứng yêu cầu kỹ thuật của Lynx.
Tô Nam là một trong số đó.
Khi vào phòng họp, Tô Nam tự giác chọn vị trí ở hàng sau. Dù sao anh cũng chỉ là người ngoài, và cuộc họp này anh không cần phát biểu, chỉ cần hiểu tình hình là được.
Nhưng có người không muốn buông tha cho anh.
Khi Tô Nam bắt đầu mất tập trung vì thiếu ngủ, anh nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Hoắc Văn Thanh.
"Thầy Điểm Tâm thấy thế nào?"
Ban đầu Tô Nam không phản ứng kịp, tất nhiên không chỉ riêng anh, những người có mặt ngoại trừ Lương Triết đều không phản ứng kịp, ánh mắt ai nấy đều đầy thắc mắc.
Cho đến khi Lương Triết nhịn cười huých khuỷu tay vào Tô Nam, nói với âm lượng không nhỏ: "Thầy Điểm Tâm, gọi anh kìa."
Tô Nam hoàn hồn, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Hoắc Văn Thanh.
Hắn vẫn giữ vẻ xa cách lạnh lùng đó, ánh mắt ngạo mạn thản nhiên, như thể chỉ vì không nhớ tên Tô Nam mà bâng quơ gọi một cái tên đùa.
Nhưng khi nhìn vào đôi mắt tĩnh lặng của Hoắc Văn Thanh, Tô Nam lại cảm nhận được sự bất mãn ẩn chứa trong đó.
Anh thắc mắc không biết đối phương bất mãn điều gì.
Chẳng lẽ vì mình mất tập trung trong cuộc họp?
Giống như đang lơ đãng trong lớp học rồi bị giáo viên gọi tên, Tô Nam âm thầm ngồi thẳng lưng, bắt đầu phát biểu ý kiến của mình dưới ánh mắt của Hoắc Văn Thanh.
Một khoảnh khắc không ai nhận ra, khóe miệng Hoắc Văn Thanh hơi nhếch lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro