Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 41: Ăn mừng đoạt giải


Tin tức Tô Nam sẽ tham gia thiết kế bộ sưu tập trang sức cao cấp mùa mới của Lynx đã lên hot search ngay ngày hôm sau. Đồng thời, một tin tức khác cũng lan truyền trong giới trang sức, đó là cuộc thi trang sức quốc tế JMGA do Hiệp hội Trang sức Hồng Kông tổ chức lần đầu tiên công bố danh sách người chiến thắng trực tuyến trước thời hạn.

Thời gian công bố là đúng 8 giờ sáng ngày hôm sau.

Tên của Tô Nam nằm trong danh sách, hơn nữa còn ở hàng đầu tiên. Mặc dù giải thưởng cụ thể chưa được công bố, nhưng uy tín của cuộc thi trang sức quốc tế JMGA là không thể nghi ngờ. Bất kể thứ hạng giải thưởng như thế nào cũng đủ để chứng minh năng lực của anh.

Hai tin tức này đã đưa tên tuổi của Tô Nam một lần nữa lên top tìm kiếm. Lần này, anh đã đạt được danh tiếng và sự nghiệp lẫy lừng.

WeChat của Tô Nam lại một lần nữa bị "tấn công", toàn bộ đều là tin nhắn chúc mừng. Ngay cả Hứa Minh Nguyệt cũng gửi cho anh một lời chúc mừng.

Tuy nhiên, bản thân Tô Nam vẫn còn đang trong trạng thái mơ hồ. Anh liên tục kiểm tra danh sách người chiến thắng trên trang web chính thức của JMGA, rồi lại liên tục nhìn ngày tháng hôm nay.

Ngày 18 tháng 11.

Nếu anh nhớ không nhầm, thông lệ của cuộc thi JMGA là gửi thư mời khoảng 20 ngày trước lễ trao giải. Nhận được thư mời đồng nghĩa với việc lọt vào vòng chung kết và giành giải thưởng, không nhận được có nghĩa là bị loại.

Hiện tại vẫn còn một tháng rưỡi nữa mới đến lễ trao giải theo như thông tin vốn được công bố về cuộc thi, vậy mà JMGA lại bất ngờ công bố danh sách người chiến thắng trên mạng trước.

Tô Nam thậm chí còn nghi ngờ có phải trang web đã bị tin tặc tấn công hay không, nhưng thực tế chỉ là ban tổ chức JMGA đã tạo ra một tiền lệ.

Tô Nam mở hộp thư điện tử, quả nhiên nhìn thấy thư mời do ban tổ chức gửi đến, thông báo tác phẩm "Lời thì thầm" của anh đã lọt vào top 3 hạng mục Mặt dây chuyền/Ghim cài nhóm Mở rộng, mời anh tham dự lễ trao giải được tổ chức tại khách sạn Ritz Carlton Hong Kong vào ngày 31 tháng 12.

Sau khi sự phấn khích ban đầu qua đi, trong mắt Tô Nam chỉ còn lại cái tên khách sạn Ritz Carlton. Nhìn lại tin tức được đăng tải trên Weibo, tin tức anh đoạt giải có liên quan đến lời mời làm nhà thiết kế trang sức cao cấp của Lynx, Tô Nam bỗng có một suy đoán táo bạo.

Để xoay chuyển dư luận trên mạng, ngoài việc phải có sự thật, còn phải tạo ra những tin tức gây chấn động hơn.

Đây là cách thức PR phổ biến và hiệu quả nhất.

Tô Nam cũng không biết mình đang nghĩ gì, anh bắt đầu lên mạng tìm kiếm mối liên hệ giữa Lynx và JMGA. Đợi đến khi hoàn hồn nhận ra mình đang làm gì thì anh không thể tránh khỏi lại nghĩ đến Hoắc Văn Thanh tối hôm qua.

Không thể phủ nhận, cũng khó mà lờ đi, trong quá trình bước về phía Hoắc Văn Thanh, nhịp tim của anh chưa bao giờ chậm lại.

Tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của Tô Nam. Đó là một trong những khách hàng cũ của anh, đối phương làm trong ngành vật liệu xây dựng và từng hợp tác với công ty bất động sản Thụy Phong của Tổng giám đốc Đỗ. Tô Nam nhờ cô ấy giúp sắp xếp một bữa ăn tối và mời ông Đỗ. Nhưng kết quả không được như ý muốn lắm, cô ấy nói lịch trình tuần này của ông Đỗ đã kín hết, cô ấy không hẹn được.

Tuy nhiên may mắn là đối phương vẫn cung cấp cho anh một thông tin có giá trị. Cô nói rằng tối nay Tổng giám đốc Đỗ sẽ tham dự một buổi tiệc tại Minh Châu Club, nếu Tô Nam muốn có thể đến đó thử vận may.

Dĩ nhiên là Tô Nam sẽ đi. Chỉ là khi đến nơi anh mới biết đó là một câu lạc bộ hí kịch tư nhân, chỉ dành cho hội viên, mà lại còn là loại hội viên cực kỳ nghiêm ngặt, phải có ít nhất hai hội viên giới thiệu mới đủ tư cách được xét duyệt.

Nói trắng ra là nếu không có chút lai lịch thân phận thì không đủ tiêu chuẩn làm hội viên, đương nhiên cũng không vào được.

Ngay cửa hí viện có một quán bar nhỏ, Tô Nam chọn một chỗ ngồi có thể nhìn thấy cổng chính, gọi một ly whisky rồi cứ ngồi đó, nhìn đủ loại xe sang ra vào.

Tô Nam đã gặp Tổng giám đốc Đỗ vài lần. Biển số xe của người giàu rất dễ nhớ mà trí nhớ của Tô Nam cũng khá tốt, nên anh vẫn nhớ ông Đỗ đi chiếc Maybach biển tám số 8.

Mãi đến khi màn đêm buông xuống, nhiệt độ giảm mạnh, xung quanh vắng vẻ, cổng hí viện lại bắt đầu có xe sang dừng đỗ đón người.

Tô Nam vội vàng đứng dậy, khoác áo rồi đi về phía hí viện.

Nhiệt độ vào cuối tháng 11 đã giảm mạnh xuống còn khoảng mười độ, Tô Nam đứng đợi trong gió rét thêm mười mấy phút. Cuối cùng cũng thấy chiếc xe quen thuộc lái đến trước cổng hí viện, anh lập tức tỉnh táo, bước vào hành lang.

Không lâu sau, Tổng giám đốc Đỗ cùng hai ông lão khác bước ra từ tiền sảnh trang nhã.

Tô Nam không hấp tấp tiến lên. Anh cứ chờ cho đến khi ông Đỗ và hai ông lão kia kia chào tạm biệt nhau, xung quanh không còn ai, anh mới từ bên cạnh xe đi tới, gọi một tiếng: "Tổng giám đốc Đỗ."

Ông Đỗ nghe tiếng nhìn qua, Tô Nam bèn tự giới thiệu: "Chào ông, tôi là Tô Nam. Trước đây khi đến nhà ông để thử trang sức cho bà Đỗ, tôi đã may mắn gặp ông một lần, không biết ông còn nhớ không."

Ánh đèn trước cổng hí viện sáng trưng, vì vậy Tô Nam nhìn rõ ràng khoảnh khắc nét cười trên mặt Tổng giám đốc Đỗ vụt tắt khi nhận ra anh.

"Cậu cố tình chặn đường tôi ở đây?" Giọng ông Đỗ lạnh đi, "Ai nói cho cậu biết tôi ở đây?"

"Xin lỗi, tôi đang uống chút rượu ở quán bar đối diện, nhận ra xe của ngài nên mới mạo muội đến chào hỏi." Tô Nam nói thật, chỉ là lược bỏ sự thật quan trọng nhất.

Trước đó Tô Nam còn lo uống hơi nhiều, dính mùi rượu sẽ bất lịch sự, lúc này ngược lại thành bằng chứng.

Sắc mặt Tổng giám đốc Đỗ không hề khá hơn, ông ta đánh giá anh từ trên xuống dưới một lượt, rồi thẳng thừng nói: "Chào rồi đấy, cậu có thể đi được rồi."

"Tổng giám đốc Đỗ." Tô Nam vội vàng đuổi theo, "Tôi còn có chuyện muốn nói, mong ngài cho tôi hai phút."

Ông Đỗ liếc nhìn anh: "Tôi biết cậu muốn nói gì, tôi không có thời gian nghe."

Tô Nam nhất thời nghẹn lời, chỉ biết nhìn tài xế mở cửa xe, ông Đỗ không ngoảnh đầu lại mà lên xe rời đi.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng bị từ chối thẳng thừng như vậy, Tô Nam vẫn cảm thấy vô cùng bất lực và xấu hổ.

Cảm giác xấu hổ này càng tăng lên gấp bội khi anh bước ra khỏi hí viện và nhìn thấy chiếc Bentley quen thuộc đang chạy tới.

Tô Nam bắt đầu cảm thấy số phận thật kỳ lạ, anh luôn gặp Hoắc Văn Thanh vào những lúc khốn đốn, mà đối phương thì luôn đúng lúc đưa ra một chiếc ô đen.

Mối duyên kỳ lạ này lại khiến anh cảm thấy có chút mềm lòng.

Trong xe không có ai, người lái xe là một tài xế lạ mặt. Tô Nam theo phản xạ quay đầu nhìn về phía hí viện, quả nhiên nhìn thấy Hoắc Văn Thanh đang đứng dưới hiên. Hôm nay đối phương mặc một chiếc áo khoác len cashmere mỏng, vẫn như mọi khi rất thu hút ánh nhìn. Tô Nam dừng bước, nhìn thấy hắn bước về phía mình.

"Sao em lại ở đây?" Hoắc Văn Thanh hỏi anh, "Uống rượu à?"

Câu hỏi này không hiểu sao lại khiến Tô Nam thả lỏng hơn một chút, anh "ừm" một tiếng, trực tiếp bỏ qua câu hỏi đầu tiên.

"Lái xe đến sao?" Hoắc Văn Thanh lại hỏi.

Tô Nam lắc đầu: "Không, đi taxi đến."

"Tôi đưa em về nhé?"

Tài xế đã dừng chiếc Bentley bên đường, tự mình xuống xe đứng cạnh cửa, im lặng chờ Hoắc Văn Thanh.

Tô Nam liếc nhìn chiếc xe, rồi lại nhìn Hoắc Văn Thanh, không trả lời.

Hoắc Văn Thanh nhận ra sự do dự của anh. Tưởng anh vẫn còn ngại ngùng vì nụ hôn trước đó, hắn bèn quay sang nói với tài xế: "Bảo câu lạc bộ điều một chiếc xe đến đây, đưa vị này về."

Tài xế còn chưa kịp trả lời, Tô Nam đã nhanh chóng từ chối: "Không cần đâu." Sau đó anh ngước mắt lên, mỉm cười với Hoắc Văn Thanh: "Anh đưa tôi về đi."

Ánh mắt Hoắc Văn Thanh dừng trên mặt Tô Nam hai giây, rồi nói "Được."

Sau khi lên xe, Tô Nam rất tự nhiên nói với Hoắc Văn Thanh: "Tôi muốn uống nước."

Hoắc Văn Thanh lập tức mở tủ rượu, lấy ra một chai nước khoáng, vặn nắp đưa cho anh.

"Anh cũng đến nghe kinh kịch à?" Tô Nam hỏi.

Hoắc Văn Thanh không hỏi chữ "cũng" này ám chỉ ai, chỉ "ừ" một tiếng nói là do đối tác mời, không thể từ chối.

Tô Nam cười cười: "Làm ông chủ cũng không sung sướng gì, chỗ nào cũng phải giao thiệp."

Hoắc Văn Thanh cũng cười: "Cũng tạm, vở diễn tối nay không tệ."

Tô Nam nhướn mày, không ngờ Hoắc Văn Thanh thật sự đến nghe kịch, lại còn hiểu được. Giới trẻ bây giờ thích nghe kinh kịch, quả thực là hiếm gặp.

"Ông nội tôi thích, nghe nhiều rồi nên cũng quen tai. Không thể nói là thích lắm, nhưng cũng không phải không thích."

Tô Nam bỗng nhớ tới lần trước cũng ở trong xe, anh ngạc nhiên vì đối phương biết điều chế nước hoa. Lúc ấy câu trả lời của Hoắc Văn Thanh là "Rảnh rỗi không có việc gì làm nên làm chơi thôi."

Dường như hắn có nhiều sở thích, nhưng thật ra không thể cảm nhận rõ ràng được là hắn thực sự thích hay chỉ là chơi đùa cho vui.

Hoắc Văn Thanh là người mà mọi cảm xúc đều rất nhạt nhòa, ngay cả khi bày tỏ thiện chí cũng nhẹ nhàng như mưa phùn thấm đất. Khiến người ta khó nắm bắt, cũng khiến người ta suy nghĩ miên man.

Tô Nam luôn dao động giữa sự chắc chắn và nghi ngờ. Anh cũng không biết mình đang nghĩ gì, bỗng nhiên hỏi thẳng một câu: "Hôm nay JMGA đột nhiên công bố danh sách người đoạt giải trước thời hạn, có phải anh đã làm gì không?"

Có lẽ không ngờ Tô Nam lại chuyển chủ đề đột ngột và thẳng thắn như thế, trong mắt Hoắc Văn Thanh thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc. Nhưng hắn không phủ nhận: "Ừ, tôi đã nhờ người thúc đẩy chuyện này, chọn công bố vào ngày hôm nay."

Vào ngày thứ hai sau khi Lynx tuyên bố Tô Nam gia nhập đội ngũ thiết kế trang sức cao cấp, dư luận đã hoàn toàn xoay chiều.

Việc này vừa giúp Tô Nam lấy lại danh dự, vừa mang lại lượng tương tác cho Lynx.

Quả thực là một mũi tên trúng hai đích, phối hợp hoàn hảo.

Chỉ là...

"Sao anh biết tôi sẽ đoạt giải, hay việc tôi đoạt giải cũng là do anh thúc đẩy?" Tô Nam siết chặt chai nước khoáng trong tay, dòng nước trong veo bị bóp chặt khiến nó lắc lư không yên, giống như tâm trạng của Tô Nam lúc này.

Nếu đúng như vậy, có lẽ anh sẽ cảm thấy mình như một thằng ngốc. Còn Hoắc Văn Thanh thì đúng là một tên khốn nạn, dù đẹp trai lịch lãm đến đâu cũng vẫn là tên khốn nạn.

Dưới ánh nhìn chằm chằm của Tô Nam, Hoắc Văn Thanh bỗng khẽ cười, có vẻ bất lực: "Có phải em lại tự ý dán nhãn cho tôi trong đầu rồi phải không?"

"Nhưng mà cũng có tiến bộ đấy, chịu hỏi thẳng tôi rồi." Hoắc Văn Thanh vẫn cười, nhìn Tô Nam và nói, "Em không có chút tự tin nào với tác phẩm của mình sao? JMGA có thể giữ được uy tín trong giới trang sức là vì nó đủ công bằng và liêm chính. Tôi không hề tác động để em được giải, cũng sẽ không làm chuyện như vậy với em. Em đoạt giải chỉ đơn giản là vì tác phẩm của em đủ xuất sắc, nó xứng đáng được trao giải."

Một ít nước trong chai nước khoáng tràn ra từ miệng chai chưa vặn chặt, Tô Nam không hề hay biết. Anh nhìn Hoắc Văn Thanh vài giây, rồi cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi, là tôi thiển cận, tôi chỉ không ngờ mình lại có thể được giải."

Hoắc Văn Thanh nói: "Không sao, đáng lẽ tôi nên nói trước với em."

Nghe hắn nói vậy, trong lòng Tô Nam bỗng dâng lên một nỗi chua xót khó tả.

Điều này thật kỳ lạ, anh lại cảm thấy tủi thân trước mặt Hoắc Văn Thanh. Đặc biệt là khi Hoắc Văn Thanh đưa tay lấy chai nước khoáng bị bóp méo từ tay anh, rồi lấy ra một chiếc khăn tay, nắm lấy cổ tay anh, nhẹ nhàng giúp anh lau sạch vết nước.

Đứng trong gió đêm đã lâu, hai tay Tô Nam lạnh buốt, còn lòng bàn tay Hoắc Văn Thanh lại ấm áp. Hơi ấm truyền qua da thịt, cơ thể lạnh cóng của Tô Nam cũng dần dần ấm lên, nhưng nỗi chua xót trong lòng lại càng thêm dữ dội.

"Chúc mừng em đoạt giải." Hoắc Văn Thanh nói, "Em đến chỗ tôi, là vinh hạnh của tôi."

Chỉ là một lần hợp tác, hắn lại cứ phải dùng cách diễn đạt mập mờ như vậy.

Tô Nam cảm thấy nên sửa lại lời của đối phương, nhưng chẳng thể nói được lời nào.

Vết nước trên ngón tay đã được lau sạch, nhưng nỗi tủi thân và xúc động trào dâng trong lòng vẫn chưa thể lắng xuống.

Thôi kệ đi, trong khoảnh khắc này, Tô Nam đột nhiên không muốn nghĩ đến chừng mực, cũng chẳng muốn nghĩ đến những chuyện về sau.

Anh muốn buông thả.

Vì vậy sau khi đến nơi, Tô Nam không rời đi ngay mà quay đầu nhìn Hoắc Văn Thanh, đưa ra lời mời: "Lên uống một ly không?"

"Chúc mừng tôi được giải."

Cũng chúc mừng tôi được tái sinh.

---

Tác giả:

Hehe một bước nhỏ của thầy Điểm Tâm chính là một bước tiến lớn của sếp Hoắc nhà chúng ta!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro